- Các ngươi đang tự lừa người dối mình, trách không được Đông Phương gia tộc xuống dốc đến như bây giờ, cũng bởi vì có đám người các ngươi, Đông Phương Thiên Báo mới có thể muốn làm gì thì làm, mà Cửu Âm Ma Đế mới có thể ấn nấp trong gia tộc mấy trăm năm, có người muốn đem tỷ tỷ của ta kết quan hệ thông gia với Bắc Minh gia tộc để đối lấy hòa bình tạm thời, mới có thể được thông qua.
- Ta cũng là người của Đông Phương gia tộc, trước kia ta cũng dùng Đông Phương gia tộc mà kiêu ngạo, nhưng hiện tại ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mẹ kiếp... Ba ba ba...
Đông Phương Ngọc Sanh đã tức giận tới cực điểm, vỗ lên mặt của mình, nói:
- Mất mặt, con mẹ nó quá mất mặt, nếu như Đông Phương gia tộc vẫn như thế này, từ nay về sau ta sẽ thoát ly khỏi gia tộc. Vong ân phụ nghĩa, lừa mình dối người, tự cho làđ úng, mù quáng tự đại, các ngươi thật sự trâu bò lắm sao, nói cho các ngươi biết, thái tôn đi ra thì thế nào, nếu không phải tỷ phu của ta đến đây, cái Bắc Minh gia tộc này đã đem tỷ tỷ của ta mang đi, khi đó các ngươi ở đâu, khi đ ó tại sao các ngươi không nói tới tôn nghiêm.
- Nếu như không có tỷ phu, Đông Phương Thiên Báo sẽ tiếp tục điều khiển Đông Phương gia tộc. Nếu như không có tỷ phu, phụ thân của ta ai đi cứu, càng không thể trở thành thái tôn. Các ngươi cho rằng thái tôn thì thế nào, tỷ phu của ta nói một câu, thái tôn có thể xé rách không gian đă hắn tới một châu khác, các ngươi... Các ngươi... Phi!
Đông Phương Ngọc Sanh đã không thể khống chế tâm tình của mình hiện giờ, tính cách của hắn vốn không có cải biến gì, nhưng đã tới lúc này, thì hắn không còn che dấu nữa, không chút áp lực, trực tiếp bộc phát.
Rốt cuộc nhẫn không được, con mẹ nó quá giận mà, giận điên người.
- Quá sức không tưởng tượng nổi, tiểu tử ngươi càng ngày càng không hiểu quy củ rồi!
- Không ngờ dám nói chuyện với trưởng bối như thế này, nhanh xin lỗi đi, học tập quán lỗ mãng ở bên ngoài, một chút quy củ cũng không hiểu.
- Hừ, chỉ sợ có người dụng tâm kín đ áo, cố ý giật dây đấy!
- Ha ha! Không có việc gì, loại chuyện này rất bình thường, càng là gia tộc mục nát càng ôm khư khư, ôm tôn nghiêm mà sống.
Không chỉĐông Phương Ngọc Sanh tức giận, Đông Phương Linh Lung tuy quạnh quẽ, nhưng thật không ngờ nghe bọn họ nói thế, trong tay nàng xuất hiện hỏa diễm chớp động, nàng muốn ra tay. Trình Cung trực tiếp cười giữ chặt tay của Đông Phương Linh Lung, nói không sao cả, trong nội tâm của những người này nghĩ gì, hắn hiểu rất rõ, nhưng hắn không thèm để ý tới mà thôi.
Nếu là lúc trước, gặp được loại chuyện này Trình Cung không giày vò chửi mắng chúng, mắng đến thổ huyết, hảo hảo thu thập một phen hắn tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng dù sao nơi đây là Đông Phương gia tộc, Đông Phương Suất là gia chủ, Đông Phương Linh Lung là nữ nhân của mình, Trình Cung không muốn làm cho nàng quá khó xử, lôi kéo nàng quay người bay qua một phía.
- Các ngươi... Rất tốt, về sau ngàn vạn lần đừng để ta gặp các ngươi, dựa vào, ta có thể thay đại thiếu nói với các ngươi, nếu như các ngươi đi tới địa phương, không chơi chết các ngươi, đại thanh Tứđại hại của chúng ta viết ngược, móa!
Mập mạp không nghĩ tới, liều mạng cũng chỉđược kết quả này, lồng ngực phập phồng, chỉ vào mấy người này, sau đó theo Trình Cung rời đi.
- Đông Phương gia chủ bảo trọng, ai...
Sắc quỷ lắc đầu thở dài, dẫn đầu một gia tộc như thế, trách không được Đông Phương Suất lại biến thành thế này.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Túy Miêu dùng Tử Kim Bàn Long Thương một chỉ vào mấy tên này, sát khí không chút che dấu, giống như dã thú đang săn mồi, nói xong cũng quay người đi theo sau lưng của Trình Cung.
- Đúng là không tưởng tượng nổi, đám người này quá kiêu ngạo!
- Hừ, ta cấp mặt mũi cho gia chủ, nếu không...
- Một đ ám tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng, cũng dám đến Đông Phương gia tộc hung hăng càn quấy, nêu trừng trị bọn chúng thật tốt mới được.
- Vì cái gì... Vì cái gì?
Đông Phương Linh Lung khó hiểu, khổ sở lầm bầm lầu bầu, lời nói của những người phía sau nàng nghe rất rõ, nàng rất thương tâm, nhưng thương tâm nhất không phải chuyện này, nàng không rõ tại sao phụ thân lại không nói lời nào, chẳng lẽ hắn quên ai đã cứu hắn ra, hao hết khí lực, tốn sức cứu sống còn giúp hắn tăng tu vi, hắn quên là ai đã cứu vớt Đông Phương gia tộc sao?
- Ha ha...
Trình Cung cảm nhận được Đông Phương Linh Lung đang thất lạc, khổ sở, vội vàng ôm bả vai nàng, vui vẻ cười nói:
- Xem ra sau này ngươi nên quản nhiều chuyện một chút, nếu không chẳng nhìn ra chuyện tốt đâu, nhạc phụ đại nhân giờ phút này càng không nói lời nào, nói rõ quyết tâm của hắn càng lớn, ngươi xem đi, sau khi chúng ta rời đi, Đông Phương gia tộc sẽ có biến hóa nghiên trời lệch đất, mà những chuyện nhạc phụ đã nói, nhất định sẽ thực hiện được, hắn không phải vừa mới nói sau, thời điểm ta và Côn Bằng thái tử quyết đấu, hắn sẽ tới sao?
Đông Phương Linh Lung ngẩng đầu nhìn Trình Cung, Trình Cung vô cùng tự tin, rất khẳng định nhìn nàng, tỏ vẻ chính mình không có lừa gạt nàng.
- A...
Đột nhiên, Đông Phương Ngọc Sanh tức giận ngửa mặt lên trời gào thét, lập tức đè áp âm thanh của những người khác, mọi người đều nhìn thiếu chủ Đông Phương gia tộc, hắn đang muốn làm gì.
- Ta... Muốn... Thoát... Ly... Đông... Phương... Gia... Tộc!
Đông Phương Ngọc Sanh sau khi gào lên, gằn giọng nói ra từng chữ một, vang vọng khắp ngàn dặm.
- Không được!
Đông Phương Suất trả lời rất đơn giản, thần sắc của hắn chưa từng bình tĩnh như hiện giờ, tất cả những chuyện vừa rồi hắn không chen vào, trên thực tế chỉ cần hắn mở miệng là có thể ngăn chặn, cũng có thể không xảy ra tràng diện xấu hổ như lúc này, không náo tới tình trạng này. Nhưng hắn không có mở miệng.
Mà hắn không có ngăn cản, cho nên có một ít người hiểu lầm, cho rằng Đông Phương Suất cũng cóý tứ này, càng ngày càng phóng túng. Trên thực tế Đông Phương Suất muốn nhìn những người này diễn trò hề mà thôi, chính hắn đến giờ phút này mới cảm nhận được, vì cái gì mà Đông Phương gia tộc càng ngày càng đi xuống, cho tới loại tình trạng như hiện giờ.
Đông Phương Ngọc Sanh nắm chặt hai đấm, hắn rất tôn kính Đông Phương Suất, nhưng vào lúc này cũng đã tới biên giới bộc phát, đã tới cực hạn.
- Ngọc Sanh, ngươi là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc, về sau sẽ kế thừa vị trí gia chủ của Đông Phương gia tộc, không nên đi cũng những người không hiểu biết này mà lăn lộn, học cái xấu. Đừng nhìn bọn họ hiện giờ có nhiều uy phong, nhưng không nắm chắc, không biết trước chuyện gì, cũng không có căn cơ, giống như lục bình không có rễ. Thực tế còn hung hăng càn quấy, làm càn, liên tiếp đắc tội nhiều thế lực, Cửu Châu đại địa đã khó có thể dung nạp hắn, hắn chết chắc. Thậm chí tỷ tỷ của ngươi cũng nên cân nhắc một chút mới được, nhìn xem nên khuyên can này quay trở về gia tộc, dù sao nàng cũng là công chúa của Đông Phương gia tộc chúng ta, sao có thể đi theo một đại thiếu quần là áo lượt của một gia tộc thế tục chứ, còn có...
- Ta cũng là người của Đông Phương gia tộc, trước kia ta cũng dùng Đông Phương gia tộc mà kiêu ngạo, nhưng hiện tại ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mẹ kiếp... Ba ba ba...
Đông Phương Ngọc Sanh đã tức giận tới cực điểm, vỗ lên mặt của mình, nói:
- Mất mặt, con mẹ nó quá mất mặt, nếu như Đông Phương gia tộc vẫn như thế này, từ nay về sau ta sẽ thoát ly khỏi gia tộc. Vong ân phụ nghĩa, lừa mình dối người, tự cho làđ úng, mù quáng tự đại, các ngươi thật sự trâu bò lắm sao, nói cho các ngươi biết, thái tôn đi ra thì thế nào, nếu không phải tỷ phu của ta đến đây, cái Bắc Minh gia tộc này đã đem tỷ tỷ của ta mang đi, khi đó các ngươi ở đâu, khi đ ó tại sao các ngươi không nói tới tôn nghiêm.
- Nếu như không có tỷ phu, Đông Phương Thiên Báo sẽ tiếp tục điều khiển Đông Phương gia tộc. Nếu như không có tỷ phu, phụ thân của ta ai đi cứu, càng không thể trở thành thái tôn. Các ngươi cho rằng thái tôn thì thế nào, tỷ phu của ta nói một câu, thái tôn có thể xé rách không gian đă hắn tới một châu khác, các ngươi... Các ngươi... Phi!
Đông Phương Ngọc Sanh đã không thể khống chế tâm tình của mình hiện giờ, tính cách của hắn vốn không có cải biến gì, nhưng đã tới lúc này, thì hắn không còn che dấu nữa, không chút áp lực, trực tiếp bộc phát.
Rốt cuộc nhẫn không được, con mẹ nó quá giận mà, giận điên người.
- Quá sức không tưởng tượng nổi, tiểu tử ngươi càng ngày càng không hiểu quy củ rồi!
- Không ngờ dám nói chuyện với trưởng bối như thế này, nhanh xin lỗi đi, học tập quán lỗ mãng ở bên ngoài, một chút quy củ cũng không hiểu.
- Hừ, chỉ sợ có người dụng tâm kín đ áo, cố ý giật dây đấy!
- Ha ha! Không có việc gì, loại chuyện này rất bình thường, càng là gia tộc mục nát càng ôm khư khư, ôm tôn nghiêm mà sống.
Không chỉĐông Phương Ngọc Sanh tức giận, Đông Phương Linh Lung tuy quạnh quẽ, nhưng thật không ngờ nghe bọn họ nói thế, trong tay nàng xuất hiện hỏa diễm chớp động, nàng muốn ra tay. Trình Cung trực tiếp cười giữ chặt tay của Đông Phương Linh Lung, nói không sao cả, trong nội tâm của những người này nghĩ gì, hắn hiểu rất rõ, nhưng hắn không thèm để ý tới mà thôi.
Nếu là lúc trước, gặp được loại chuyện này Trình Cung không giày vò chửi mắng chúng, mắng đến thổ huyết, hảo hảo thu thập một phen hắn tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng dù sao nơi đây là Đông Phương gia tộc, Đông Phương Suất là gia chủ, Đông Phương Linh Lung là nữ nhân của mình, Trình Cung không muốn làm cho nàng quá khó xử, lôi kéo nàng quay người bay qua một phía.
- Các ngươi... Rất tốt, về sau ngàn vạn lần đừng để ta gặp các ngươi, dựa vào, ta có thể thay đại thiếu nói với các ngươi, nếu như các ngươi đi tới địa phương, không chơi chết các ngươi, đại thanh Tứđại hại của chúng ta viết ngược, móa!
Mập mạp không nghĩ tới, liều mạng cũng chỉđược kết quả này, lồng ngực phập phồng, chỉ vào mấy người này, sau đó theo Trình Cung rời đi.
- Đông Phương gia chủ bảo trọng, ai...
Sắc quỷ lắc đầu thở dài, dẫn đầu một gia tộc như thế, trách không được Đông Phương Suất lại biến thành thế này.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Túy Miêu dùng Tử Kim Bàn Long Thương một chỉ vào mấy tên này, sát khí không chút che dấu, giống như dã thú đang săn mồi, nói xong cũng quay người đi theo sau lưng của Trình Cung.
- Đúng là không tưởng tượng nổi, đám người này quá kiêu ngạo!
- Hừ, ta cấp mặt mũi cho gia chủ, nếu không...
- Một đ ám tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng, cũng dám đến Đông Phương gia tộc hung hăng càn quấy, nêu trừng trị bọn chúng thật tốt mới được.
- Vì cái gì... Vì cái gì?
Đông Phương Linh Lung khó hiểu, khổ sở lầm bầm lầu bầu, lời nói của những người phía sau nàng nghe rất rõ, nàng rất thương tâm, nhưng thương tâm nhất không phải chuyện này, nàng không rõ tại sao phụ thân lại không nói lời nào, chẳng lẽ hắn quên ai đã cứu hắn ra, hao hết khí lực, tốn sức cứu sống còn giúp hắn tăng tu vi, hắn quên là ai đã cứu vớt Đông Phương gia tộc sao?
- Ha ha...
Trình Cung cảm nhận được Đông Phương Linh Lung đang thất lạc, khổ sở, vội vàng ôm bả vai nàng, vui vẻ cười nói:
- Xem ra sau này ngươi nên quản nhiều chuyện một chút, nếu không chẳng nhìn ra chuyện tốt đâu, nhạc phụ đại nhân giờ phút này càng không nói lời nào, nói rõ quyết tâm của hắn càng lớn, ngươi xem đi, sau khi chúng ta rời đi, Đông Phương gia tộc sẽ có biến hóa nghiên trời lệch đất, mà những chuyện nhạc phụ đã nói, nhất định sẽ thực hiện được, hắn không phải vừa mới nói sau, thời điểm ta và Côn Bằng thái tử quyết đấu, hắn sẽ tới sao?
Đông Phương Linh Lung ngẩng đầu nhìn Trình Cung, Trình Cung vô cùng tự tin, rất khẳng định nhìn nàng, tỏ vẻ chính mình không có lừa gạt nàng.
- A...
Đột nhiên, Đông Phương Ngọc Sanh tức giận ngửa mặt lên trời gào thét, lập tức đè áp âm thanh của những người khác, mọi người đều nhìn thiếu chủ Đông Phương gia tộc, hắn đang muốn làm gì.
- Ta... Muốn... Thoát... Ly... Đông... Phương... Gia... Tộc!
Đông Phương Ngọc Sanh sau khi gào lên, gằn giọng nói ra từng chữ một, vang vọng khắp ngàn dặm.
- Không được!
Đông Phương Suất trả lời rất đơn giản, thần sắc của hắn chưa từng bình tĩnh như hiện giờ, tất cả những chuyện vừa rồi hắn không chen vào, trên thực tế chỉ cần hắn mở miệng là có thể ngăn chặn, cũng có thể không xảy ra tràng diện xấu hổ như lúc này, không náo tới tình trạng này. Nhưng hắn không có mở miệng.
Mà hắn không có ngăn cản, cho nên có một ít người hiểu lầm, cho rằng Đông Phương Suất cũng cóý tứ này, càng ngày càng phóng túng. Trên thực tế Đông Phương Suất muốn nhìn những người này diễn trò hề mà thôi, chính hắn đến giờ phút này mới cảm nhận được, vì cái gì mà Đông Phương gia tộc càng ngày càng đi xuống, cho tới loại tình trạng như hiện giờ.
Đông Phương Ngọc Sanh nắm chặt hai đấm, hắn rất tôn kính Đông Phương Suất, nhưng vào lúc này cũng đã tới biên giới bộc phát, đã tới cực hạn.
- Ngọc Sanh, ngươi là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc, về sau sẽ kế thừa vị trí gia chủ của Đông Phương gia tộc, không nên đi cũng những người không hiểu biết này mà lăn lộn, học cái xấu. Đừng nhìn bọn họ hiện giờ có nhiều uy phong, nhưng không nắm chắc, không biết trước chuyện gì, cũng không có căn cơ, giống như lục bình không có rễ. Thực tế còn hung hăng càn quấy, làm càn, liên tiếp đắc tội nhiều thế lực, Cửu Châu đại địa đã khó có thể dung nạp hắn, hắn chết chắc. Thậm chí tỷ tỷ của ngươi cũng nên cân nhắc một chút mới được, nhìn xem nên khuyên can này quay trở về gia tộc, dù sao nàng cũng là công chúa của Đông Phương gia tộc chúng ta, sao có thể đi theo một đại thiếu quần là áo lượt của một gia tộc thế tục chứ, còn có...
/1050
|