Bên trong Đan thành đã khôi phục náo nhiệt lần thứ hai, trừ Song Long thành lưu lại chút ít người tu chân, phần lớn đều đi tới Đan thành, bây giờ Đan thành bố trí càng thêm cẩn thận, mượn Đấu Chuyển Tinh Di đại trận phía dưới, bây giờ nguyên khí trong Đan thành càng thêm sung túc.
Trình Cung trực tiếp cùng Nhạc Uyển Uyển đi tới Tứ Phương Lâu đan trong thành, bởi vì Trình Cung cũng không có che giấu khí tức, cho nên khi hắn rơi xuống từ trên không, liền thấy Vạn Vô Nhất đang đứng ở tầng cao nhất của Tứ Phương Lâu nghênh tiếp.
- Mười tám tầng Ma Hài Vực, so với U Minh luyện ngục cũng không kém, cái này ngươi cũng biết?
Ma Hài Vực, một trong bát đại cấm địa của Linh Sơn, có người nói lúc trước dường như là mười tám tầng Địa ngục trong truyền thuyết của người thế tục.
Địa ngục chỉ là một loại truyền thuyết, nhưng Ma Hài Vực này lại làm cho vô số người tu chân chôn thây trong đó.
- Kỳ thực nơi này chính là một Tiên Thiên trận pháp, sau đó bởi vì chiến đấu nên trận pháp này hỗn loạn, đã từng nhốt lại một ít Ma Tôn cường đại, tuy những Ma tôn kia chết đi, nhưng khí tức của bọn hắn đã thay đổi nơi đó. Càng có một ít sinh vật đặc biệt sinh ra cùng những trận pháp kia, trận pháp kia hầu như không có biện pháp bài trừ, vì lẽ đó người tiến vào bên trong đó phải xem vận may, đương nhiên cũng có tỷ lệ nhất định. Trước mười tầng của Ma Hài Vực còn tốt, tám tầng phía sau hầu như không ai xông qua, nhưng trên thực tế bên trong Linh Sơn có ba người đi qua tầng thứ mười bảy.
Trình Cung thuận miệng đáp trả.
Nhạc Uyển Uyển bị thất bại lần thứ hai, hắn hầu như đã nói ra tất cả những bí ẩn mà nàng biết, có một ít thậm chí đều là truyền thuyết biết được từ Băng Diễm Thiên Tôn, nhưng nói một chút đi ra mới phát hiện, nguyên lai nàng biết chỉ là một phần rất nhỏ, chân chính chân tướng thì lại bị Trình Cung rất tùy ý nói ra.
- Ừm, đây là tình huống thế nào, chẳng lẽ muốn đùa thật?
Nhìn thấy hai người Trình Cung cùng Nhạc Uyển Uyển cùng đi đến, đặc biệt là bí mật truyền âm chỉ có chính bọn hắn có thể nghe được, thần tình của Vạn Vô Nhất cũng hơi hơi động.
Nguyên bản còn tưởng rằng Nhạc Uyển Uyển là muốn tỏ một loại thái độ, hoặc là có dụng ý khác, nhưng giờ khắc này lại phát hiện thật giống... thật giống như không phải a, chẳng lẽ muốn đùa mà thành thật?
Lợi hại a! Ánh mắt Vạn Vô Nhất nhìn về phía Trình Cung, lộ ra thần tình bội phục chỉ có nam nhân mới hiểu.
- Đại thiếu trong lúc cấp bách vẫn quang lâm Tứ Phương Lâu ta, Tứ Phương Lâu thật là vinh hạnh!
Vạn Vô Nhất tiến lên nhiệt tình nghênh tiếp, đối đãi Trình Cung không chỉ là bình đẳng đơn giản như vậy, hoàn toàn là bằng đãi ngộ nghênh tiếp cao quý nhất.
- Tất cả mọi người là người quen cũ, những lời khách sáo chúng ta miễn đi, sau này còn có địa phương muốn nhờ Tứ Phương Lâu giúp đỡ.
Trình Cung tạm thời đình chỉ giao lưu cùng Nhạc Uyển Uyển, rất tùy ý trò chuyện cùng Vạn Vô Nhất.
Vạn Vô Nhất cũng sảng khoái cười nói:
- Ha ha, được, đại thiếu đã nói như vậy, ta khách khí nữa chính là không hiễu lễ tiết, chúng ta vào bên trong tán gẫu, địa phương nào cần dùng đến Tứ Phương Lâu cứ việc nói, Tứ Phương Lâu thông hành thiên hạ, Cửu Châu đại địa là căn cơ, phải nói địa phương Tứ Phương Lâu cần đại thiếu trợ giúp còn có rất nhiều. Đại thiếu, Uyển Uyển cô nương, mời vào bên trong.
Nhạc Uyển Uyển chỉ lễ phép gật đầu một cái, cũng không có nói thêm cái gì, giờ khắc này nàng lại khôi phục thần sắc của riêng bản thân mình.
Giống như bình thường chung một chỗ cùng Thiên Ngữ, Hách Liên Thiên Long, Đường Hạo Nhiên vậy, bọn họ nói cái gì là chuyện của bọn họ, nàng nên nghĩ cái gì thì nghĩ cái đó, không nhìn cái khác chung quanh.
Vạn Vô Nhất chỉ là khách sáo như thế, tựa hồ cũng biết tính cách của Nhạc Uyển Uyển này, cũng không có nói thêm cái gì, chủ yếu vẫn là nhìn về phía Trình Cung.
- Trước tiên chưa tiến vào, ta chạy tới chỉ là muốn hỏi một ít chuyện, đúng rồi, Vạn Ngạo đâu?
Trình Cung nói xong, nhìn vào bên trong, bởi vì hắn không có cảm nhận được Vạn Ngạo tồn tại.
Vạn Ngạo, lẽ nào tiểu tử Vạn Ngạo này lại làm cái gì, nhưng xem thần tình của Trình Cung này không giống xảy ra chuyện gì. Giờ khắc này Vạn Vô Nhất là thật sự không muốn Tứ Phương Lâu có xung đột gì cùng Trình Cung, hết lần này tới lần khác tính cách của tiểu tử Vạn Ngạo này lại cuồng ngạo, càng là như vậy hắn càng không có biện pháp ở chung cùng Trình Cung.
- Vạn Ngạo có chuyện đã chạy về Trung Châu, đại thiếu tìm hắn có chuyện gì không?
Vạn Vô Nhất cẩn thận tra hỏi.
- Ha ha...
Trình Cung cười khoát tay áo nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là tùy tiện hỏi một thoáng, bởi vì ta cũng muốn đi Trung Châu gặp một vị bạn cũ, ta đoán hắn cũng có khả năng phải về Trung Châu, thuận tiện mượn phương tiện của Tứ Phương Lâu các ngươi dùng một thoáng.
Vạn Vô Nhất vừa nghe là việc này, tâm cũng coi như buông ra. Cười nói:
- Việc nhỏ, việc nhỏ, tuy chúng ta ở Nam Chiêm Bộ Châu vẫn không có thiết lập Truyền Tống trận vĩnh cửu, nhưng nếu như cần cũng có thể khẩn cấp mở ra cánh cửa không gian. Lúc nào Đại thiếu cần thì cho ta biết là được rồi.
Mở ra cánh cửa không gian tới Trung Châu tiêu hao rất to lớn, nhưng vì kéo quan hệ cùng Trình Cung, điểm ấy tiêu hao liền không tính cái gì.
Thời điểm trước đây, loại khoảng cách này mở ra cánh cửa không gian một lần đủ khiến Trình Cung phá sản, nhưng hiện tại chỉ là một câu nói, đây chính là chênh lệch.
Nghe Trình Cung nói tới muốn dùng cánh cửa không gian đi Trung Châu, mắt Nhạc Uyển Uyển không khỏi sáng lên. Nhưng có Vạn Vô Nhất ở một bên, Trình Cung vẫn đang nói chuyện cùng hắn, Nhạc Uyển Uyển không có nói thêm cái gì.
- Được, vậy làm phiền. Sự tình trong nhà ta đã thông báo, ta đi Trung Châu một chuyến không bao lâu sẽ trở lại, vì lẽ đó nên càng nhanh càng tốt.
Trình Cung cũng không khách khí cùng Vạn Vô Nhất, nói thẳng ra ý của mình.
- Được, đại thiếu chờ một chút, ta liền đi sắp xếp. Bởi vì đây là cánh cửa không gian nối thẳng Trung Châu, bên kia cũng cần chuẩn bị một chút.
- Được.
Trình Cung gật đầu đáp ứng.
- Ngươi muốn đi Trung Châu?
Vạn Vô Nhất rời khỏi đi chuẩn bị, lúc này Nhạc Uyển Uyển mới ngoài ý muốn nhìn về phía Trình Cung. Nàng không nghĩ tới Trình Cung sẽ ở ngay lúc này rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu.
- Ừm, đi gặp một vị bạn cũ, đã lâu không gặp.
Trình Cung nói xong, chính mình cũng rất thổn thức cảm thán.
Mười mấy năm đối với tu chân giới không tính là cái gì, trước đây hắn bế quan một lần cũng không chỉ là mười mấy năm, nhưng mười mấy năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ mình đã là người hai đời, bây giờ đi gặp lão hữu trước đây, trong lòng thật có chút thổn thức cảm thán.
Nhạc Uyển Uyển trầm mặc một thoáng nói:
- Kỳ thực ngươi muốn dùng cánh cửa không gian, có thể nói với ta.
- Ha ha...
Trình Cung cười nói:
- Nàng dùng chính là tài nguyên của Đan sư liên minh. Nàng dùng tự nhiên không thành vấn đề, nhưng ta phải suy nghĩ nhiều một chút cái khác, không thuận tiện bằng dùng Tứ Phương Lâu, mọi người sẽ có hợp tác, bọn họ có chuyện nhờ vả ta, dùng của bọn họ cũng yên tâm thoải mái. Như thế nào, nàng là ở lại chỗ này hay là cùng nhau về Trung Châu?
Trình Cung trực tiếp cùng Nhạc Uyển Uyển đi tới Tứ Phương Lâu đan trong thành, bởi vì Trình Cung cũng không có che giấu khí tức, cho nên khi hắn rơi xuống từ trên không, liền thấy Vạn Vô Nhất đang đứng ở tầng cao nhất của Tứ Phương Lâu nghênh tiếp.
- Mười tám tầng Ma Hài Vực, so với U Minh luyện ngục cũng không kém, cái này ngươi cũng biết?
Ma Hài Vực, một trong bát đại cấm địa của Linh Sơn, có người nói lúc trước dường như là mười tám tầng Địa ngục trong truyền thuyết của người thế tục.
Địa ngục chỉ là một loại truyền thuyết, nhưng Ma Hài Vực này lại làm cho vô số người tu chân chôn thây trong đó.
- Kỳ thực nơi này chính là một Tiên Thiên trận pháp, sau đó bởi vì chiến đấu nên trận pháp này hỗn loạn, đã từng nhốt lại một ít Ma Tôn cường đại, tuy những Ma tôn kia chết đi, nhưng khí tức của bọn hắn đã thay đổi nơi đó. Càng có một ít sinh vật đặc biệt sinh ra cùng những trận pháp kia, trận pháp kia hầu như không có biện pháp bài trừ, vì lẽ đó người tiến vào bên trong đó phải xem vận may, đương nhiên cũng có tỷ lệ nhất định. Trước mười tầng của Ma Hài Vực còn tốt, tám tầng phía sau hầu như không ai xông qua, nhưng trên thực tế bên trong Linh Sơn có ba người đi qua tầng thứ mười bảy.
Trình Cung thuận miệng đáp trả.
Nhạc Uyển Uyển bị thất bại lần thứ hai, hắn hầu như đã nói ra tất cả những bí ẩn mà nàng biết, có một ít thậm chí đều là truyền thuyết biết được từ Băng Diễm Thiên Tôn, nhưng nói một chút đi ra mới phát hiện, nguyên lai nàng biết chỉ là một phần rất nhỏ, chân chính chân tướng thì lại bị Trình Cung rất tùy ý nói ra.
- Ừm, đây là tình huống thế nào, chẳng lẽ muốn đùa thật?
Nhìn thấy hai người Trình Cung cùng Nhạc Uyển Uyển cùng đi đến, đặc biệt là bí mật truyền âm chỉ có chính bọn hắn có thể nghe được, thần tình của Vạn Vô Nhất cũng hơi hơi động.
Nguyên bản còn tưởng rằng Nhạc Uyển Uyển là muốn tỏ một loại thái độ, hoặc là có dụng ý khác, nhưng giờ khắc này lại phát hiện thật giống... thật giống như không phải a, chẳng lẽ muốn đùa mà thành thật?
Lợi hại a! Ánh mắt Vạn Vô Nhất nhìn về phía Trình Cung, lộ ra thần tình bội phục chỉ có nam nhân mới hiểu.
- Đại thiếu trong lúc cấp bách vẫn quang lâm Tứ Phương Lâu ta, Tứ Phương Lâu thật là vinh hạnh!
Vạn Vô Nhất tiến lên nhiệt tình nghênh tiếp, đối đãi Trình Cung không chỉ là bình đẳng đơn giản như vậy, hoàn toàn là bằng đãi ngộ nghênh tiếp cao quý nhất.
- Tất cả mọi người là người quen cũ, những lời khách sáo chúng ta miễn đi, sau này còn có địa phương muốn nhờ Tứ Phương Lâu giúp đỡ.
Trình Cung tạm thời đình chỉ giao lưu cùng Nhạc Uyển Uyển, rất tùy ý trò chuyện cùng Vạn Vô Nhất.
Vạn Vô Nhất cũng sảng khoái cười nói:
- Ha ha, được, đại thiếu đã nói như vậy, ta khách khí nữa chính là không hiễu lễ tiết, chúng ta vào bên trong tán gẫu, địa phương nào cần dùng đến Tứ Phương Lâu cứ việc nói, Tứ Phương Lâu thông hành thiên hạ, Cửu Châu đại địa là căn cơ, phải nói địa phương Tứ Phương Lâu cần đại thiếu trợ giúp còn có rất nhiều. Đại thiếu, Uyển Uyển cô nương, mời vào bên trong.
Nhạc Uyển Uyển chỉ lễ phép gật đầu một cái, cũng không có nói thêm cái gì, giờ khắc này nàng lại khôi phục thần sắc của riêng bản thân mình.
Giống như bình thường chung một chỗ cùng Thiên Ngữ, Hách Liên Thiên Long, Đường Hạo Nhiên vậy, bọn họ nói cái gì là chuyện của bọn họ, nàng nên nghĩ cái gì thì nghĩ cái đó, không nhìn cái khác chung quanh.
Vạn Vô Nhất chỉ là khách sáo như thế, tựa hồ cũng biết tính cách của Nhạc Uyển Uyển này, cũng không có nói thêm cái gì, chủ yếu vẫn là nhìn về phía Trình Cung.
- Trước tiên chưa tiến vào, ta chạy tới chỉ là muốn hỏi một ít chuyện, đúng rồi, Vạn Ngạo đâu?
Trình Cung nói xong, nhìn vào bên trong, bởi vì hắn không có cảm nhận được Vạn Ngạo tồn tại.
Vạn Ngạo, lẽ nào tiểu tử Vạn Ngạo này lại làm cái gì, nhưng xem thần tình của Trình Cung này không giống xảy ra chuyện gì. Giờ khắc này Vạn Vô Nhất là thật sự không muốn Tứ Phương Lâu có xung đột gì cùng Trình Cung, hết lần này tới lần khác tính cách của tiểu tử Vạn Ngạo này lại cuồng ngạo, càng là như vậy hắn càng không có biện pháp ở chung cùng Trình Cung.
- Vạn Ngạo có chuyện đã chạy về Trung Châu, đại thiếu tìm hắn có chuyện gì không?
Vạn Vô Nhất cẩn thận tra hỏi.
- Ha ha...
Trình Cung cười khoát tay áo nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là tùy tiện hỏi một thoáng, bởi vì ta cũng muốn đi Trung Châu gặp một vị bạn cũ, ta đoán hắn cũng có khả năng phải về Trung Châu, thuận tiện mượn phương tiện của Tứ Phương Lâu các ngươi dùng một thoáng.
Vạn Vô Nhất vừa nghe là việc này, tâm cũng coi như buông ra. Cười nói:
- Việc nhỏ, việc nhỏ, tuy chúng ta ở Nam Chiêm Bộ Châu vẫn không có thiết lập Truyền Tống trận vĩnh cửu, nhưng nếu như cần cũng có thể khẩn cấp mở ra cánh cửa không gian. Lúc nào Đại thiếu cần thì cho ta biết là được rồi.
Mở ra cánh cửa không gian tới Trung Châu tiêu hao rất to lớn, nhưng vì kéo quan hệ cùng Trình Cung, điểm ấy tiêu hao liền không tính cái gì.
Thời điểm trước đây, loại khoảng cách này mở ra cánh cửa không gian một lần đủ khiến Trình Cung phá sản, nhưng hiện tại chỉ là một câu nói, đây chính là chênh lệch.
Nghe Trình Cung nói tới muốn dùng cánh cửa không gian đi Trung Châu, mắt Nhạc Uyển Uyển không khỏi sáng lên. Nhưng có Vạn Vô Nhất ở một bên, Trình Cung vẫn đang nói chuyện cùng hắn, Nhạc Uyển Uyển không có nói thêm cái gì.
- Được, vậy làm phiền. Sự tình trong nhà ta đã thông báo, ta đi Trung Châu một chuyến không bao lâu sẽ trở lại, vì lẽ đó nên càng nhanh càng tốt.
Trình Cung cũng không khách khí cùng Vạn Vô Nhất, nói thẳng ra ý của mình.
- Được, đại thiếu chờ một chút, ta liền đi sắp xếp. Bởi vì đây là cánh cửa không gian nối thẳng Trung Châu, bên kia cũng cần chuẩn bị một chút.
- Được.
Trình Cung gật đầu đáp ứng.
- Ngươi muốn đi Trung Châu?
Vạn Vô Nhất rời khỏi đi chuẩn bị, lúc này Nhạc Uyển Uyển mới ngoài ý muốn nhìn về phía Trình Cung. Nàng không nghĩ tới Trình Cung sẽ ở ngay lúc này rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu.
- Ừm, đi gặp một vị bạn cũ, đã lâu không gặp.
Trình Cung nói xong, chính mình cũng rất thổn thức cảm thán.
Mười mấy năm đối với tu chân giới không tính là cái gì, trước đây hắn bế quan một lần cũng không chỉ là mười mấy năm, nhưng mười mấy năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ mình đã là người hai đời, bây giờ đi gặp lão hữu trước đây, trong lòng thật có chút thổn thức cảm thán.
Nhạc Uyển Uyển trầm mặc một thoáng nói:
- Kỳ thực ngươi muốn dùng cánh cửa không gian, có thể nói với ta.
- Ha ha...
Trình Cung cười nói:
- Nàng dùng chính là tài nguyên của Đan sư liên minh. Nàng dùng tự nhiên không thành vấn đề, nhưng ta phải suy nghĩ nhiều một chút cái khác, không thuận tiện bằng dùng Tứ Phương Lâu, mọi người sẽ có hợp tác, bọn họ có chuyện nhờ vả ta, dùng của bọn họ cũng yên tâm thoải mái. Như thế nào, nàng là ở lại chỗ này hay là cùng nhau về Trung Châu?
/1050
|