Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám Pk Lão Đại Ta

Chương 52: CÒN YÊU HAY KHÔNG?

/72


Nhìn anh trước mắt đang thân thiết với người con gái khác, lòng Nhi An từng trận từng trận nhói đau. Anh không muốn quen cô nữa? Muốn chấm dứt? Hay anh từ lâu đã quên cô rồi? Biểu hiện không muốn gặp và hình ảnh trước mắt là câu trả lời sao?

Nước mắt Nhi chực trào ra nhưng cô vẫn kiềm nén nuốt ngược vào lòng. Không thể khóc. Cô chưa thể yếu đuối chấp nhận mọi thứ khi chưa có câu nói rõ ràng. Nhưng... bây gìơ làm sao? Bước đến hỏi rõ anh?

Thấy Nhi An đang vô cùng đau lòng An Vũ nhìn Tề Hạo có phần câm hận cùng chán ghét. Sao anh có thể đối xử như vậy với Tiểu An? Trước kia kiên trì theo đuổi chỉ là giả tạo? Rời đi không nói một lời là biểu hiện chấm dứt? Anh ta có biết đã khiến Tiểu An đau lòng thế nào không? Bây gìơ trở về lại ân ái thân mật với cô gái khác. Tề Hạo, anh xem Tiểu An là gì? An Vũ bước đến vỗ vai Nhi An, cô chỉ nhìn An Vũ cười lắc đầu.

Nhìn lại Tề Hạo Nhi An hít sâu một hơi. Bỏ đi, hôm nay tâm trạng không được tốt, bản thân vẫn chưa thể đối mặt được thôi thì bỏ qua, cứ đi thôi. Nhưng nhất quyết mình phải nói chuyện rõ ràng với Tề Hạo, mình không muốn phải day dưa không rõ ràng.

Nhi An rũ mắt kéo tay An Vũ đến quầy thanh toán, lúc rời đi cô vẫn còn khẽ nhìn Tề Hạo lần nữa. Cô... thật sự có thể bỏ sao?

Rời quán cafe, Tề Hạo nắm tay cô gái ngoại quốc xinh đẹp ra chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn, không vội vào xe, anh nghiêng đầu nhìn bóng dáng một người con gái, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi nhanh biến mất. Đã bảy năm rồi, bảy năm chưa một lần gặp mặt, em bây gìơ thế nào? Có còn... nhớ đến anh?

Đêm, Nhi An không tài nào ngủ được, cô thức trắng đêm. Tâm trí cô lần lượt hiện lên hình ảnh của anh, từng cái từng cái một. Lúc anh cười, lúc anh chọc tức cô, lúc anh dịu dàng quan tâm lo lắng cho cô, lúc anh mặc kệ nguy hiểm thay cô đỡ một nhát dao, lúc anh nhăn mày chê món mỳ cô nấu. Tất cả như một thước film quay chậm, càng nhớ nước mắt cô rơi càng nhiều, rồi hình ảnh anh đang ân ái bên người con gái khác như một con dao, con dao do chính anh đâm vào tim cô. Cô đau, đau thắt lại. Tại sao lúc trước nói yêu cũng là anh? Người làm cô hạnh phúc cũng là anh? Đi không nói một lời cũng là anh? Người làm cô đau cũng là anh? Tại sao? Khiến cô yêu anh chỉ là trò đùa sao?

Nhưng... sao cô vẫn còn yêu anh?

*

Sáng hôm sau đúng tám gìơ, Nhi An rời nhà đi làm, biểu hiện của cô giống như thường ngày nên không khiến người trong gia đình nghi ngờ, chỉ riêng đôi mắt sưng đỏ hoe vì khóc kia cô phải dùng kính che đi. Đến công ty, chào đồng nghiệp xong cô lẳng lặng ngồi vào chỗ, tập trung làm việc không nói lời nào. Mọi người đã quen với tính cách này của cô, nếu cô như vậy thì chắc đã chuyện không vui rồi, tốt nhất không nên làm phiền. Đột nhiên trưởng phòng bước vào, vỗ tay tập trung mọi người có việc thông báo.

- Tất cả chú ý, hôm nay đích thân Lâm tổng đến kiểm tra công ty của chúng ta. Mọi người hãy cố gắng biểu hiện thật tốt, nếu được Lâm tổng đánh giá cao thì cuối năm sẽ có thưởng.

Vừa nghe trưởng phòng thông báo tất cả mọi người có đủ loại biểu cảm hoan hô,chờ mong, lo lắng, đặc biệt là các cô gái tỏ ra vô cùng háo hức.

Nghe này, tớ nghe là Lâm tổng đẹp trai lắm đấy.

- Phải, tớ nghe mọi người nói rất nhiều không ngờ hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng. Hạnh phúc quá!

- Chúng ta thật may. Tớ nghe Lâm tổng không thường xuất hiện đâu.

- Ân. Nhân vật lớn đâu phải muốn là gặp được.

Xôn xao xôn xao.

Nghe trưởng phòng thông báo Nhi An nhíu nhíu mày. Hửm? Sao đột nhiên Lâm tổng lại đến kiểm tra? Công ty làm ăn không gặp vấn đề, sao bỗng dưng... hay là đến giám sát nhân viên? Nghĩ nghĩ cô chỉ nhún vai không quan tâm. Kệ, nghĩ nhiều làm gì, cứ an phận làm tốt công việc là ổn.

Công ty Nhi An đang làm là một trong số các công ty con của tập đoàn Lâm thị. Đây chỉ là một công ty nhỏ, làm ăn cũng tốt, cũng thường có cấp trên đến kiểm tra tình hình nhưng đích thân Lâm tổng_ người đứng đầu tập đoàn đến thì đúng là chuyện không nhỏ. Cũng tò mò về boss lớn thật nhưng hôm nay cô không có tâm trí nhiều chuyện.

Mặc kệ mọi người mong đợi ra sao Nhi An cúi đầu chăm chú vào tập tài liệu, những con số chạy dài khiến tâm trạng cô càng tệ, nhắm mắt chán nản, Nhi An mở máy tính lên chơi game. Do mỗi chỗ đều có tấm ngăn cách nên việc Nhi An chơi game cũng không ai biết, hơn hết bây gìơ cũng không ai quan tâm cô.

Một gìơ sau, ngoài hành lang trước các văn phòng, một hàng dài người mặc áo vet nghiêm chỉnh chậm rãi đi sau một chàng trai. Chàng trai dẫn đầu đoàn người có khuôn mặt đẹp hơn cả một minh tinh thần tượng nhưng trên mặt vẫn lạnh băng không cảm xúc, mái tóc đen tuyền được chải gọn gàng, anh mặc áo sơ mi trắng, áo vet đen và caravat cùng màu, nhìn sơ qua người bình thường cũng nhận thấy đó là hàng hiệu đắt tiền, không chỉ thế phong thái cao ngạo lạnh lùng cũng khiến người khác dè chừng anh. Đến phòng của bộ phận tài chính- kế toán, Lâm Phong dừng lại nhìn ba giây khẽ cười bước vào. Thấy Lâm tổng đến kiểm tra bộ phận mình quản lý trưởng phòng toát mồ hôi nhưng vẫn niềm nở chào đón, một số người vẫn tại chỗ giải quyết công việc, một số đứng hai hàng cúi chào anh. Các cô gái nghe Lâm tổng đến ai nấy trước đó đều trang điểm kỹ càng muốn bản thân xinh đẹp nhất trong mắt Lâm Phong, nhìn thấy Nhi An khẽ bễu môi. Được boss chú ý để người khác ganh tỵ rồi thành cái gai của kẻ khác? Cô không ham. Nghĩ rồi Nhi An không quan tâm tiếp tục cúi đầu chơi game. Cũng may chỗ của cô ở góc khuất khó để chú ý nên phần nào an tâm.

Nhìn một lượt cả phòng anh khẽ cười khi thấy người mà bản thân cất công tìm kiếm. Chậm rãi bước đến thấy cô không hay biết anh cười gõ nhẹ lên bàn nghiêm giọng.

- Trong gìơ làm việc ai cho phép cô tự ý chơi game?

Hự! Tiêu rồi!

- Xin lỗi Lâm tổng, xin ngài thứ lỗi. Lần sau tôi sẽ không dám nữa ạ.

Nhi An vội vàng đứng dậy rối rít xin lỗi, nhanh tay tắt ngay màn hình game kia, xấu hổ cúi đầu không ngừng oán bản thân xui xẻo.

Quái! Góc khuất mà cũng nhìn thấy người ta chơi game sao? Mắt không cần tỏ như vậy chứ?!!!!

- Lâm tổng, là lỗi của tôi. Tôi sẽ phạt cô ta thật nặng.

Trưởng phòng hoảng hốt vội chạy lại, ông không ngừng xin lỗi Lâm tổng, một bên liếc xéo trách mắng Nhi An.

- Không cần. Tự thân tôi sẽ phạt cô ta. Hôm nay tôi mượn cô ta một ngày.

Lâm Phong cười ánh mắt thâm sâu khó lường. Vừa nghe trưởng phòng cùng Nhi An đều kinh hoàng ngẩn phắt đầu dậy.

Điên thật! Không phải chỉ chuyện nhỏ này mà đuổi việc? Như thế thì oan uổng rồi. Cái công ty này một người chút xíu lơ là cũng đâu thiếu nợ được.

Nhi An thật có ngàn lời muốn nói nhưng do cấp bậc thân phận nên cứ phải gĩư im lặng.

- Lâm tổng, ngài không cần lo. Tôi nhất định sẽ nghiêm trị cô ta.

Trưởng phòng rối rít nói, ông không muốn cuối năm bị trừ lương vì việc này a.

- Không cần. Cô ta sẽ không ảnh hưởng gì đến bộ phận ông quản lý.

Nói rồi Lâm Phong nắm tay Nhi An dẫn đi, bỏ lại mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu.

Trưởng phòng: may quá! Lương không bị ảnh hưởng.

Đáng nghi, vô cùng đáng nghi. Cô bây gìơ chỉ là một nhân viên quèn thôi, ăn mặc không hợp mốt, tóc tai không đặc biệt, à thì có nhuộm màu tím sẫm, nhưng đâu quan trọng. Năng lực làm việc cũng bình thường đâu nổi bật... vậy Lâm tổng này là muốn tìm kiểm tra năng lực nhân viên thật? Nhăn nhăn mày Nhi An hít sâu quay sang cười cầu hòa với Lâm Phong.

- Lâm tổng, việc chơi game trong gìơ làm là tôi sai. Tôi thực không cố ý, ngài không cần đích thân quản giáo tôi, tôi sẽ tự kiểm điểm a.

- Đã biết sai thì không cần nhiều lời.

Lâm Phong nhìn Nhi An nở nụ cười gian xảo khiến cô bất giác rùng mình.

- À Lâm tổng, tôi... tình nguyện bị trừ 20% lương coi như bị phạt a.

Đau quá! Ruột gan đau biết nhườn nào! 20% lương chứ đâu có ít?!

- Lương tất nhiên vẫn sẽ bị trừ nhưng bây gìơ thì phải lãnh hình phạt riêng.

Lâm Phong nhàn nhã nói. Hôm nay em nghĩ trốn được sao?

- Hả?!

Nhi An trợn mắt. Không phải chứ! Chỉ chơi có tý game thôi mà, đâu cần quá không khách khí như vậy? Chẳng phải người ta đã tự nhận phạt sao? Không cần ép đến cùng đi?

Thấy Nhi An kinh hoảng Lâm Phong cười càng sâu. Bảy năm lặng lẽ quan sát cô, lặng lẽ dần thích cô, anh chờ cơ hội gần gũi cô đã quá lâu.

Lâm Phong kéo tay Nhi An rời khỏi công ty, anh để cô ngồi vào chiếc đua của mình, bản thân anh tự thân lái xe đưa cô đi.

Không phải chứ? Mình còn chưa dám mơ tưởng được ngồi xe đắt tiền, còn là của hãng nổi tiếng. Thật không tin được. Hơn thế còn còn Lâm tổng đích thân cầm lái. Chuyện điên gì đây?

- Lâm tổng... chúng ta là đang đi đâu a?

- Cứ gọi anh là Phong.

- À... như thế có vẻ không thích hợp lắm.

- Cứ nghe lời anh. Nên nhớ em là đang bị phạt.

-...

Nhi An triệt để im lặng.


/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status