Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám Pk Lão Đại Ta

Chương 69 - Giam Gĩư 2

/72


Tề Khang đi trước theo sau là Hồ Nam từ từ đi vào, ông đứng thẳng cười âm hiểm nhìn Nhi An, cô không nói gì mắt lạnh lẽo đón nhận ánh nhìn của ông, áp dụng chiến thuật địch không động ta cũng không động mãi nhìn Tề Khang như vậy.

- Sao? Cháu ở đây tốt chứ?

Mãi lâu Tề Khang mới cười nhẹ nói với cô, một khắc ông khẽ đưa mắt lướt qua nhìn hết người trong phòng.

- Oh? Tay chân bị trói, bị quát nạt, đói không có thức ăn mà dùng hơn nữa lại ở trong căn phòng cũ thế kỷ này, thử hỏi... nếu là ngài đây thì thoải mái không?

Nhi An cười khinh miệt nói. Cô không phải hạng người bị liệt cơ mồm mà không nói tiếng nào. Đều cần nói, lúc nào cần nói cô cũng sẽ không kiệm lời. Đặc biệt cô càng hứng thú với ba vụ châm chọc những hạng người cáo già ác độc này.

- Ngài thấy tôi nói đúng không? Nói thật, nếu ngài thả tôi đây đi lại thoải mái một chút, ăn ngon một chút... vậy thì, có lẽ tôi sẽ thông thả lịch sự nói chuyện với ngài.

- Hỗn láo!

Tên côn đồ đầu đỏ hét lên định toan đánh Nhi An thì bị một tay giơ lên của Tề Khang ngăn lại. Ông không tức giận mà còn nhẹ nói.

- Thế sao? Ta thật không biết.

Nói rồi ông quay lại trừng mắt hất ngã Hồ Nam.

- Ngươi làm việc như thế này sao hả? Mau. Còn không cho người mang thứ ăn lên!

Nhìn cảnh này Nhi An nhăn chặt mày suy nghĩ. Chẳng phải tên này là tay chân đắc lực của lão sao? Hà cớ gì phải đối xử thô bạo hà khắc như vậy? Gặp những lần trước, chưa một lần nào cô thấy lão ta hung hăng như vậy, đặc biệt là với thuộc hạ, nay lại còn là Hồ Nam...

Thấy vậy cô thêm nhiều lần chú ý đến Hồ Nam. Anh không nói hay phản kháng dù chỉ một chút, chỉ là im lặng như cam chịu cúi người đứng dậy nói với hai tên côn đồ khẽ rồi phục mệnh đứng ngay vào vị trí sau Tề Khang. Nhìn anh cớ sao cô cứ thấy có cái gì đó như câm hận từ người anh toát ra, nhìn mắt hay khuôn mặt anh cô lại không thấy biểu hiện nào thể hiện điều đó, tất cả chỉ là sự tĩnh lặng như vô hạn.

Thức ăn được mang vào đặt trước mặt Nhi An, thấy chúng mày cô càng cau chặt hơn. Hay nhỉ? Quả thật là thức ăn nhưng sao lại chỉ có một phần? Chẳng lẽ ai yêu cầu mới có sao? Dằn mặt à? Nghĩ rồi Nhi An cười khẽ nhìn thẳng Tề Khang châm chọc.

- Đây là ý gì đây giám đốc Tề?

- Chẳng phải cháu đói sao? Đây là những thứ cháu yêu cầu.

Tề Khang cười ngồi vào chiếc ghế tựa bọn thuộc hạ mang đến, ông ngồi đối diện cả bốn người, như một vị vua cao quý, tay cho vào túi quần, chân bắt chéo, lưng nhẹ tựa vào ghế.

- Tôi vậy phải khen ngài biết đối đãi với con tin sao? Nếu đã mang đồ ăn, vậy tại sao không nhân tiện mang lên bốn phần? Mang một phần như thế này tôi có thể nghĩ... ngài là đang cố ý độc chết một mình tôi không?

Nhi An không sợ, tựa người vào tường, dễ chịu cười nói.

- Sao có thể. Ta chỉ làm đúng yêu cầu của cháu, cháu nói đói ta đáp ứng mang thức ăn đến. Còn những người khác... chúng im lặng, coi như bị câm thôi.

- Ngài thật biết cách nói a, ngay cả hiểu ý trong lời nói của người cũng thật khác người.

- Quá khen rồi.

Tề Khang cười nói nhưng khi nghe câu kế của Nhi An nụ cười của ông cứng lại, ông khẽ nghiến răng.

- Khen? Tôi chê rõ thế mà. À, tôi quên ngài là hay suy nghĩ không giống người thường.

- Cháu nên hiểu... sự nhẫn nhịn của ta cũng có giới hạn.

Mắt Tề Khang lạnh đi ánh lên sự ngoan độc.

- Cháu tất nhiên biết. Tuy nhiên, cháu xin mạn phép hỏi một điều. Ngài đây là mời chúng tôi đến đây làm gì? Ngài cũng nên biết, không một ai trong chúng tôi có thời gian hay hứng thú muốn gặp ngài.

Không còn là vừa cười vừa nói chuyện. Giọng Nhi An lạnh run thể hiện rõ sự kiên nhẫn của cô đã không còn, dài dòng hay châm chọc nhau chỉ thêm mất thời gian. Hiện tại cũng nên nói vào chuyện chính.

- Cháu chẳng phải đã biết?

- Phải. Biết nhưng là chỉ một phần.

- Một phần? Cháu khiêm tốn?

- Tôi không phải thần thánh. Tôi không tài nào nhìn thấu tất cả. Nói đi, nếu ông cần con tin, chỉ cần mình tôi là được, thả ba người họ đi.

- Con tin như cháu có tư cách nào nói điều đó với ta?

- Nói tư cách thì có rất nhiều. Chẳng như... tôi biết ngài giám đốc đây là hung thủ đứng sau ra lệnh cho vụ tai... không, vụ giết người bảy năm trước.

Nhi An cười nửa miệng nhìn ông. Nghe câu nói của cô Tề Khang đứng bật dậy mắt trợn lên dữ tợn trừng cô, ông hít thở nặng nề, tay nắm thành quyền. Dáng vẻ quý tộc mới đây biến mất thay vào là một tên trùm đầy hung ác. Nhìn Tề Khang như vậy cả cô Lục Như đều run sợ, A Cường có phần e dè ông, còn Viên Viên khóc nấc nép sát vào Nhi An. Tề Khang giọng có phần run run hỏi cô.

- Sao ngươi....

- Đừng hung hăng như vậy, ở đây có con nít, ngài làm cô bé sợ a.

Chọc tức được Tề Khang giận run Nhi An không quan tâm quay sang dịu dàng an ủi Viên Viên.

- Tiểu Viên Viên ngoan, không sợ. Có chị ở đây. Ngoan nào, đừng khóc.

Hồi lâu lấy lại bình tĩnh Tề Khang hít sâu lấy lại phong phạm quý tộc, ông nhàn tản ngồi lại vào ghế giọng lạnh băng nói.

- Hừ, có thì thế nào?

- Sao? Ngài không sợ?

- Sợ? Ta phải như vậy?

- Vậy ngài nói đi. Dù sao tôi cũng không có khả năng an toàn rời khỏi đây. Ngài cũng nên cho những con người sắp chết như chúng tôi đây đáp án. Vụ năm xưa là do ngài gây ra và giá họa cho cha tôi?

- .... Phải. Ta là hung thủ, là kẻ đã giá họa cho cha ngươi. Thì đã sao? Tất cả đã không còn gì nữa.

- Tại sao phải giá họa cho cha tôi? Ông ấy không liên quan gì đến Tề gia!

Nói đến đây Nhi An tức giận hét lớn. Chính hắn ta, chính hắn đã hại ba cô mất cả danh dự, người người khinh miệt, công việc hay nhân cách đều bị ngừơi khác coi rẻ xa lánh. Đáng chết! Hiện tại cô thật muốn đến đánh chết tên khốn này!!!!!!

- Sao lại không liên quan? Nếu không có ba cô giúp thì làm sao Tề Khương có thể ngồi lên ghế chủ tịch? Chính hai đứa khốn đó đã hại cả con đường tương lai của ta!

Tề Khang hung hăng phản bác lại câu nói của cô. Ông gần như thống hận hét lên.

- Ông sai rồi. Là do năng lực của chú Khương cao hơn ông. Hiện tại ông là tổng giám đốc, chức vị chỉ đứng hàng thứ hai sau chủ tịch, cớ gì phải làm những việc này?

Ngu ngốc! Con người luôn là như vậy. Ích kỷ, bản thân luôn muốn là bá chủ, chủ nhân của kẻ khác, chức vị hay tìên tài phải cao nhất. Tham lam... chưa bao gìơ là kết thúc.

- Ngươi thì biết gì?! Ta đã bán mạng làm việc, bỏ cả người mình yêu vậy mà... cái nhận được là đứng thứ hai, trong khi Tề Khương chẳng làm gì mà có tất cả. Dù ta có làm tất cả thì cái nhận được cũng không ai liếc mắt đến. Đó là bất công!

Tề Khang hét lớn như đang thống hận tất cả. Tiếng hét như tiếng rên đau đớn tột cùng.

- Ông sai rồi! Tất cả chỉ do mình ông nghĩ tiêu cực. Chú Khương làm chủ tịch là do năng lực của chú ấy cao hơn ông.Ông không làm tốt thì sao ông có thể gĩư chứ tổng giám đốc? Sao ông có thể nắm gĩư quyền lực thứ hai? Những lời nói kia chỉ là sự biện hộ của chính lòng ích kỷ của riêng ông! Những việc ông hiện tại nhận tất cả cũng do ông gây ra mà lãnh hậu quả thôi!

Nhi An tức giận hét lớn phản bác lại toàn bộ lời của Tề Khang. Tất cả điều xảy ra với mọi người hay với chính hắn cũng đều là do hắn ta gây họa mà chuốt lấy.

- Không phải ngươi nên ngươi nghĩ vậy. Tất cả đều cho như vậy vì không phải các ngươi rơi vào tình trạng này.

Tề Khang lấy lại bình tĩnh cười miả nói.

- Thật. Ta cũng không muốn các ngươi hiểu làm gì. Bởi... không lâu nữa các ngươi sẽ biến mất.

Tề Khang cười như vô tội nói. Phải, chỉ cần tất cả biến mất ông sẽ có mọi thứ.

-…

Nhi An kinh ngạc nhìn ông nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Làm sao? Chẳng lẽ hắn ta định giết tất cả trước khi có người đến? Như vậy không ổn. Mau, Nhi An tìm cách đi.

- Sao? Nghe đến chết thì sợ đến nỗi không nói được gì? Nhi An, ta không nghĩ cô lại sợ chết a.

Thấy cô không nói ông càng thêm châm chọc.

- Sao không a. Ai mà không sợ chết. Con người chỉ có một cái mạng nhỏ thôi, mất thì đâu thể lấy lại.

- Không cần lo. Chỉ một nhát đâm hay một viên đạn này....

Đoàng!!!!!!

Tề Khang lập tức bất ngờ đổi hướng bắn ngay vào đùi phải của Hồ Nam khiến anh ngã khụy xuống trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Nhi An trợn mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra rồi nhìn Tề Khang đang rất hả hê tíêp tục bắn vào đùi trái của Hồ Nam. Anh đau đến đổ mồ hôi lạnh ngã nằm trên sàn, tay gĩư chặt vết thương tiếng rên đau phát ra từ kẽ răng.

Tiểu Viên Viên kinh hoàng khóc thét lên ép mạnh người vào Nhi An, cô Lục Như và A Cường quay đầu đi nơi khác không muốn nhìn cảnh tượng thảm khốc này.

Tề Khang hả hê nói.

- Sao? Kinh ngạc lắm phải không?

- A?!!!!!

Ông tiếp tục bắn vào chân Hồ Nam thêm phát nữa.

- Thôi đi. Ở đây có con nít, dừng ngay!!!!

Nhi An hét to nhưng Tề Khang tuy dừng dùng súng nhưng ông ta lại dùng cây đánh Hồ Nam, miệng không ngừng nói.

- Ngươi nên biết phản bội ta phải có kết cục như thế nào? Dám phản bội ta, ta sẽ cho ngươi nếm trãi thế nào là điạ ngục.

Hồ Nam vì quá đau đớn anh chỉ có thể cam chịu, chỉ có thể cắn răng ép bản thân không kêu ra tiếng.

- Thôi đi!

Nhi An đẩy Viên Viên về phiá A Cường bản thân cô trườn lại chỗ Hồ Nam, không may chân cô bị cú đá của Tề Khang làm cho bị thương. Cô rên một tiếng đau đớn.

Chết tiệt! Thương người làm chi để bản thân bị thương.

Nhìn thấy cô Tề Khang tạm dừng lại.

- Nhi An, muốn bản thân chịu chung số phận với hắn ta sao?

-… Ư...

Cô chưa trả lời. Vết thương ở chân khiến cô đau đến chảy cả mồ hôi lạnh. Đáng chết! Vết thương... đau quá!

- Ngu ngốc! Sau phải cứu tôi?

Hồ Nam yếu ớt lên tiếng, anh cố hé mắt ra nhìn cô.

- Để người khác chết trước mặt mà không làm gì, tôi làm không được.

Nhi An liếc mắt nhìn anh nói. Cô khẽ quan sát hết thương thế của anh thì nhăn mày, vết thương này mà không cứu kịp có khi hắn ta đi gặp Diêm Vương thật.

Xong cô liền cắn răng, giọng lạnh lẽo nói Tề Khang.

- Ngay cả thuộc hạ ông cũng tàn nhẫn như vậy thử hỏi ai có thể quan tâm ông. Chính ông đã tự tách mình ra khỏi mọi người.

- Ha, nguyên nhân ta làm vậy cô cũng nên hỏi tên khốn kia.

Tề Khang cười ác nói. Nhi An nhăn mặt nhìn Hồ Nam.

- Ông đã phát hiện từ lúc nào?

Hồ Nam cắn ăng nói.

- Từ khi kế hoạch của ta bị phá hủy. Bản kế hoạch đó chỉ có ta biết rõ, mật khẩu máy tính ngoài ta chỉ có ngươi và việc của Jenny...

- Ông đã cố tình thử tôi.

- Ân. Ngươi cũng nên biết sẽ chết khi làm như vậy. Tại sao?

- Tại sao? Ông cũng nên biết rồi a.

Hồ Nam cười một tiếng. Nực cười cho anh, làm việc cho kẻ thù từng đấy năm mà không hề hay biết gì.

- Ngươi là...

Tề Khang nghi hoặc hỏi. Ông cũng đã phần nào đoán được.

- Phải. Tôi là con của người nhân viên ông giết vì không hoàn thành nhiệm vụ của ông.

Hóa ra...

- Ông chủ. Họ đã đến.

Một tên áo đen đứng ngoài cửa thông báo cho Tề Khang.

- Ân.

Ông không nói gì nữa liền ra ngoài.

/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status