Một chiếc xe ô tô sang trọng dừng ngoài cửa nhà Khả Dĩ Hân. Một người phụ nữ sang trọng bước xuống, bước đến trước cánh cửa đỏ, cô khẽ gõ nhẹ. Từ trong nhà, một tiếng gọi vang lên:
– Xin chờ chút!
Giọng nói vang đến bên tai làm Tú Ly căng thẳng.. Đó là giọng nói vô cùng quen thuộc mà suốt mấy chục năm trời cô không thể nào quên… Cánh cửa bật mở, trước mặt Tú Ly xuất hiện khuôn mặt tuy đã có nhiều nếp nhăn, khóe mắt vết chân chim in dấu tuổi già, nhưng là khuôn mặt quá đỗi thân quen…
– …Mẹ..! – Tú Ly run run
Người đó cũng rất sửng sốt, đôi mắt mở to, dường như đã có đầy nước, sắp chuẩn bị tràn ra… Rồi bà quay đầu đóng sập cửa vào, không nói một lời… Tú Ly càng bàng hoàng hơn, cô vội đập cửa, nước mắt trào ra:
– Mẹ ơi… Con xin lỗi… mẹ ơi… con xin lỗi….. con xin lỗi….
Cô cứ lặp lại như vậy, giọng khàn dần, cô ngồi xuống trước cửa nhà, bó gối như một đứa trẻ, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt..
—————
Dĩ Hân mệt mỏi bước đi trên con đường về nhà, lòng nặng trĩu, đầu óc trống rỗng.. Cái cảm giác này thật khó chịu… nó cứ bước đi vô định.. nó… buồn… à không, từ “buồn” nghe sao đơn giản quá.. nó .. bất lực :) cười không sức sống … lòng không thể cất lên tiếng khóc.. nỗi đau chỉ xoáy sâu trong tận sâu thẳm… k thể trào ra để khóc một trận .. cũng chẳng thể khiến nó biến đi… nhiều lúc tưởng chừng không thấy.. nhưng thực ra.. nó đã đồng hành đến tận bây giờ.. và sẽ còn tiếp diễn đến khi nào nữa?
Mệt nhọc lê bước, từ xa xa nó chợt đứng khựng lại… hình ảnh một người phụ nữ ngồi bó gối trước cửa…. lòng nó nhói lên… không cần phải suy nghĩ.. nó biết đó là ai… Dĩ Hân định quay đầu đi.. không muốn về nữa.. không muốn gặp lại người đó nữa…. Nhưng rồi. Nó vẫn tiếp tục lê bước tiến về phía trước.. dường như còn nhanh hơn trước… Cho đến khi dừng trước mặt… Nó nhẹ nhàng:
– ..Mẹ à…?
Tú Ly ngẩng đầu lên…. đôi mắt sưng đỏ… nhìn vào khuôn mặt con gái mình… cô không biết nói sao nữa… Cuộc gặp gỡ quá nhanh… Cô không thể nào diễn tả hết cái cảm xúc nặng trĩu trong lòng…
Thấy mẹ mình lặng im vậy. Nó quyết định đi qua, bấm vào chuông cửa……… nó bấm mãi.. rồi lại nói :
– Bà ơi… Cháu về rồi…
Ngay lập tức có tiếng bước chân, bà nó mở cửa với khuôn mặt não nề… rồi lại thấy người ngồi trước mặt… muốn đóng cửa vào… Tú Ly ngay lập tức phản ứng… chạy lại chỗ bà… cầm chặt tay không rời.. Bà nó vùng vằng, giọng lạc cả đi:
– Mau đi đi … bỏ trốn đi… mày còn về đây làm gì nữa….??..?
Cô liên tục lắc đầu… tóc tai rối bù… miệng luôn nói:
– Con … xin lỗi… mẹ à…. con xin lỗi……
Nó đứng đó, thần cả người… không nói nên lời… cứ đứng nhìn hai người… cho đến khi nghe tiếng của ông:
– Tất cả vào đây. Đừng làm phiền làng xóm.
Hai người đều lập tức im lặng. Rồi bước chân ngập ngừng vào nhà… nó bước theo sau.. đầu óc trống rỗng..
Cô ngồi trên chiếc ghế đối diện bố mẹ ruột… không dám ngẩng lên nhìn lấy một lần, mãi sau ngập ngừng:
– Bố….
Ông vẫn không nói gì..
– Con .. biết rằng… có xin lỗi cũng không thể nào ….. bố mẹ… tha thứ…cho con…
Vẫn chỉ có lời nói của cô vang lên trong căn nhà… Tuyệt nhiên không ai trả lời…
——————————-
Mở đầu ngắn vậy đó :'(
(Còn tiếp)
– Xin chờ chút!
Giọng nói vang đến bên tai làm Tú Ly căng thẳng.. Đó là giọng nói vô cùng quen thuộc mà suốt mấy chục năm trời cô không thể nào quên… Cánh cửa bật mở, trước mặt Tú Ly xuất hiện khuôn mặt tuy đã có nhiều nếp nhăn, khóe mắt vết chân chim in dấu tuổi già, nhưng là khuôn mặt quá đỗi thân quen…
– …Mẹ..! – Tú Ly run run
Người đó cũng rất sửng sốt, đôi mắt mở to, dường như đã có đầy nước, sắp chuẩn bị tràn ra… Rồi bà quay đầu đóng sập cửa vào, không nói một lời… Tú Ly càng bàng hoàng hơn, cô vội đập cửa, nước mắt trào ra:
– Mẹ ơi… Con xin lỗi… mẹ ơi… con xin lỗi….. con xin lỗi….
Cô cứ lặp lại như vậy, giọng khàn dần, cô ngồi xuống trước cửa nhà, bó gối như một đứa trẻ, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt..
—————
Dĩ Hân mệt mỏi bước đi trên con đường về nhà, lòng nặng trĩu, đầu óc trống rỗng.. Cái cảm giác này thật khó chịu… nó cứ bước đi vô định.. nó… buồn… à không, từ “buồn” nghe sao đơn giản quá.. nó .. bất lực :) cười không sức sống … lòng không thể cất lên tiếng khóc.. nỗi đau chỉ xoáy sâu trong tận sâu thẳm… k thể trào ra để khóc một trận .. cũng chẳng thể khiến nó biến đi… nhiều lúc tưởng chừng không thấy.. nhưng thực ra.. nó đã đồng hành đến tận bây giờ.. và sẽ còn tiếp diễn đến khi nào nữa?
Mệt nhọc lê bước, từ xa xa nó chợt đứng khựng lại… hình ảnh một người phụ nữ ngồi bó gối trước cửa…. lòng nó nhói lên… không cần phải suy nghĩ.. nó biết đó là ai… Dĩ Hân định quay đầu đi.. không muốn về nữa.. không muốn gặp lại người đó nữa…. Nhưng rồi. Nó vẫn tiếp tục lê bước tiến về phía trước.. dường như còn nhanh hơn trước… Cho đến khi dừng trước mặt… Nó nhẹ nhàng:
– ..Mẹ à…?
Tú Ly ngẩng đầu lên…. đôi mắt sưng đỏ… nhìn vào khuôn mặt con gái mình… cô không biết nói sao nữa… Cuộc gặp gỡ quá nhanh… Cô không thể nào diễn tả hết cái cảm xúc nặng trĩu trong lòng…
Thấy mẹ mình lặng im vậy. Nó quyết định đi qua, bấm vào chuông cửa……… nó bấm mãi.. rồi lại nói :
– Bà ơi… Cháu về rồi…
Ngay lập tức có tiếng bước chân, bà nó mở cửa với khuôn mặt não nề… rồi lại thấy người ngồi trước mặt… muốn đóng cửa vào… Tú Ly ngay lập tức phản ứng… chạy lại chỗ bà… cầm chặt tay không rời.. Bà nó vùng vằng, giọng lạc cả đi:
– Mau đi đi … bỏ trốn đi… mày còn về đây làm gì nữa….??..?
Cô liên tục lắc đầu… tóc tai rối bù… miệng luôn nói:
– Con … xin lỗi… mẹ à…. con xin lỗi……
Nó đứng đó, thần cả người… không nói nên lời… cứ đứng nhìn hai người… cho đến khi nghe tiếng của ông:
– Tất cả vào đây. Đừng làm phiền làng xóm.
Hai người đều lập tức im lặng. Rồi bước chân ngập ngừng vào nhà… nó bước theo sau.. đầu óc trống rỗng..
Cô ngồi trên chiếc ghế đối diện bố mẹ ruột… không dám ngẩng lên nhìn lấy một lần, mãi sau ngập ngừng:
– Bố….
Ông vẫn không nói gì..
– Con .. biết rằng… có xin lỗi cũng không thể nào ….. bố mẹ… tha thứ…cho con…
Vẫn chỉ có lời nói của cô vang lên trong căn nhà… Tuyệt nhiên không ai trả lời…
——————————-
Mở đầu ngắn vậy đó :'(
(Còn tiếp)
/16
|