Một tên hộ vệ bước tới, hắn lời lẽ hung ác, hướng đao về Lệnh Hồ Xung lời lẽ hăm doạ “ Ngươi đúng là không biết điều, rựu mời không uống, muốn uống rựu phạt? “.
Lệnh Hồ Xung nghe tên hộ vệ hăm doạ, chỉ nhếch miệng cười “ Lệnh Hồ ta từ đó đến nay chưa rựu nào chưa từng uống qua, nay muốn uống thử hương vị rựu phạt của ngươi nó ra làm sao mới được “. Tay Lệnh Hồ Xung đặt lên chuôi kiếm, nhìn về tên hộ vệ kia, điệu bộ khiêu khích.
Tên hộ vệ tức giận quát “ Vậy thì ta đành cho ngươi uống thử vậy, tiếp đao “.
Đao trong tay tên hộ vệ bổ tới, kình phong rít rào, hướng đỉnh đầu Lệnh Hồ Xung mà muốn bổ ra làm hai. Đao của tên hộ vệ cách đầu Lệnh Hồ Xung khoản năm phân thì rớt xuống đất, nhìn rõ thì tên hộ vệ chỉ còn lại cổ tay, máu chảy đầm đìa, bàn tay tên hộ vệ đả bị Lệnh Hồ Xung chém đứt từ lúc nào rồi.
“ Á... tay ta “ tên hộ vệ mặt méo mó, nằm vật ra đất, lăn lộn, mồ hôi trên người hắn ướt đẫm cả y phục, xong rồi vì đau quá nên hắn liền ngất đi.
Một tên hộ vệ khác thấy đồng bạn bị chém đứt bàn tay thì tức giận, rút kiếm xong lên, đâm kiếm về phía Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung không đánh trả mà buông Hắc Kiếm ra, giang hai tay đón nhận một kiếm kia của tên hộ vệ.
Kiếm tên hộ vệ đâm vào ngực trên của Lệnh Hồ Xung, tên hộ vệ rút kiếm ra, lui vê thủ thế ánh mắt cực kỳ kinh ngạc. Lúc này trên ngực Lệnh Hồ Xung bắt đầu chảy máu, máu chảy xuống ướt cả một vùng y phục. Ấy thế mà miệng hắn lại cười, nụ cười cực kì quái dị “ Có gan thì lại đây chém chết ta đi, bổn đại gia chờ các ngươi đây “
Tên hộ vệ cầm kiếm định xong lên, trả thù cho tên hộ vệ kia thì bị trung niên lục bào ngăn lại. Hắn nói nhỏ trong tai hộ vệ cầm kiếm “ Người này ta từng thấy trong tửu quán, lai lịch không nhỏ, võ công không thường, để ngươi đâm một kiếm tất có mưu đồ, không được manh động “.
Tên hộ vệ cầm kiếm nghe vậy gật đầu, ra vẻ đồng tình, không xong lên tấn công Lệnh Hồ Xung nữa. Trung niên lục y khuyên can tên hộ vệ cầm kiếm xong, thì lại hướng đến Lệnh Hồ Xung, cười dịu dàng mà nói “ Vị huynh đài này chém mất bàn tay người của ta, lại bị người của ta đâm một kiếm, coi như chuyện xảy ra giữa chúng ta hoà, không ai nợ ai vậy “
Lệnh Hồ Xung im lặng, không nói lời nào. Trung niên lục y mỉm cười “ Huynh đài coi như hiểu chuyện, không tính toán hẹp hòi ”. Rồi hắn ta quát tên hộ vệ cầm kiếm “ Sử ngươi cõng Khắc rời khỏi nơi này “
Tên hộ vệ cầm kiếm tuân lệnh nam tử trung niên lục y, cõng tên hộ vệ cầm đao rồi bọn họ rời đi, để lại Lệnh Hồ Xung đứng đó. Những người đứng xem xung quanh không muốn dính tới rắc rối cũng liền rời đi, khu vực này giờ đây chỉ còn một mình Lệnh Hồ Xung.
Máu trên vai Lệnh Hồ Xung bắt đầu ngưng chảy, vết thương do tên hộ vệ cầm kiếm gây ra củng từ từ lành lại không thương tổn gì nhiều. Ấy thế mà Lệnh Hồ Xung vẫn đứng đó, vẫn ánh mắt vô hồn nhìn về hướng xa xăm. Một lúc lâu thì hắn bắt đầu cười lớn, tiếng cười mang đầy vẻ chua xót, đau khổ, vang rộng cả một khu xa.
Lệnh Hồ Xung đang cười thì nghe một giọng trong trẻo phát ra từ sau lưng “ Ta không ngờ Lệnh Hồ Xung khi xưa nay lại thành một người như vậy “.
Lệnh Hồ Xung ngưng cười, quay người lại thì nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Lệnh Hồ Xung mỉm cười, dịu dàng nói với người ấy “ Doanh Doanh nàng nói vậy là sao, ta vẫn như vậy, vẫn uống rựu, vẫn vui vẻ, có gì khác xưa chứ “.
Nhậm Doanh Doanh thở dài, giọng buồn buồn “ Ngươi đừng dối lòng nữa, từ ngày diễn ra cái chết của Nhạc Linh San sư muội ngươi, ta thấy ngươi liền trở thành một con người khác “.
Lệnh Hồ Xung nghe ba chữ Nhạc Linh San thì hai mắt đỏ lên “ Nàng đừng nói nữa, ta không muốn nhắc lại chuyện cũ “.
Nhậm Doanh Doanh nghe Lệnh Hồ Xung lảng tránh việc này thì tức giận, nàng lớn tiếng “ Thế vì sao ngươi vẫn sống trong quá khứ đó, Nhạc Linh San đối với ngươi vô tình vô nghĩa, vậy mà ngươi vẫn yêu nàng, sống cuộc sống của một tên phế vật không chí hướng“.
Lệnh Hồ Xung bịt hai tai lại “ Doanh Doanh ta xin nàng đừng nói nữa “.
Nhậm Doanh Doanh vẫn nói, hai mắt nàng bắt đầu rơi từng giọt lệ “ Ta còn nhớ ngày hai ta quen nhau, lúc đó ta đả có cảm giác mình chỉ như một người thay thế rồi, ngươi có biết vì sao ta lại chọn Kiếm Thần không? “.
Lệnh Hồ Xung như nghẹn lại, hắn cố rắng thốt ra từng chữ “ Vì sao ư... vì sư thúc... giỏi... hơn ta “.
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu “ Vì trong lòng ngươi chỉ có ba từ Nhạc Linh San “.
Lệnh Hồ Xung đau thương “ Không phải vậy “.
Nhậm Doanh Doanh cương quyết “ Ngươi đừng có chối, ngươi truy cầu tình cảm của ta và Đông Phương thúc thúc, củng chỉ để làm dịu đi nỗi đau của ngươi và sư muội, ta nói có đúng không “.
Lệnh Hồ Xung càng nghe Nhậm Doanh Doanh nói lòng hắn càng khó chịu, nước mắt hắn chảy dài hai má, hắn đau thương mà quỳ xuống cầu xin Nhậm Doanh Doanh “ Ta xin nàng đừng nói nữa “.
Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng, giọng nàng mỉa mai “ Ngươi quỳ trước một nữ nhân chỉ để cầu xin ta ngưng nói, ngươi thật sự làm ta thất vọng, ngươi như vậy hèn chi Nhạc Linh San không yêu ngươi, Lâm Bình Chi tự cung luyện kiếm ít ra còn dám làm, dám chịu, không như ngươi nhu nhược phế vật “.
Lệnh Hồ Xung nghe Nhậm Doanh Doanh nói vậy tức đến rung người, tay nhặt Hắc Kiếm, bật dậy kề kiếm vào cổ Nhậm Doanh Doanh. Tóc và mắt Lệnh Hồ Xung từ từ chuyển sang màu đỏ, hắn giọng thì thào uy hiếp Nhậm Doanh Doanh “ Tiểu nha đầu dám mỉa mai bổn toạ, ngươi có biết tội ngươi đáng xử như thế nào không “.
Nhậm Doanh Doanh dường như không hề để tâm đến lời uy hiếp của Lệnh Hồ Xung, nàng ung dung hỏi ngược lại hắn “ Ngươi là Huyết Ma hay Lệnh Hồ Xung “.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười “ Tiểu nha đầu, ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ bổn toạ giống Lệnh Hồ Xung lắm sao? “.
Nhậm Doanh Doanh vẻ khinh thường nói “ Ngươi và hắn đều vô dụng như nhau “.
Lệnh Hồ Xung tức giận khi nghe Nhậm Doanh Doanh nói, kiếm trong trong tay hắn chợt động, muốn cắt lìa cổ Nhậm Doanh Doanh. Trước kiếm kia của Lệnh Hồ Xung Nhậm Doanh Doanh củng không chậm, thối lui về sau, lấy trong người ra một cây chuỷ thủ, ngăn cản kiếm vừa rồi của Lệnh Hồ Xung.
Kiếm chiêu của Lệnh Hồ Xung một lúc một nhanh, từng hiêu từng chiêu cực kì hung hiểm, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng Nhậm Doanh Doanh. Khiến Nhậm Doanh Doanh khổ sở đón đở, nàng càng lúc càng yếu thế, thoái lui về phía sau. Cuối cùng nàng bị Lệnh Hồ Xung đánh bay vũ khí. Lệnh Hồ Xung thừa thắng xong lên, Hắc Kiếm trong tay hướng tim Nhậm Doanh Doanh mà muốn đâm xuyên qua.
Nhậm Doanh Doanh bất lực chống trả, hai mắt nhắm lại, miệng mỉm cười lần cuối, nàng cảm thấy khí tức của tử thần đang càng lúc càng gần với mình rồi.
Lệnh Hồ Xung nghe tên hộ vệ hăm doạ, chỉ nhếch miệng cười “ Lệnh Hồ ta từ đó đến nay chưa rựu nào chưa từng uống qua, nay muốn uống thử hương vị rựu phạt của ngươi nó ra làm sao mới được “. Tay Lệnh Hồ Xung đặt lên chuôi kiếm, nhìn về tên hộ vệ kia, điệu bộ khiêu khích.
Tên hộ vệ tức giận quát “ Vậy thì ta đành cho ngươi uống thử vậy, tiếp đao “.
Đao trong tay tên hộ vệ bổ tới, kình phong rít rào, hướng đỉnh đầu Lệnh Hồ Xung mà muốn bổ ra làm hai. Đao của tên hộ vệ cách đầu Lệnh Hồ Xung khoản năm phân thì rớt xuống đất, nhìn rõ thì tên hộ vệ chỉ còn lại cổ tay, máu chảy đầm đìa, bàn tay tên hộ vệ đả bị Lệnh Hồ Xung chém đứt từ lúc nào rồi.
“ Á... tay ta “ tên hộ vệ mặt méo mó, nằm vật ra đất, lăn lộn, mồ hôi trên người hắn ướt đẫm cả y phục, xong rồi vì đau quá nên hắn liền ngất đi.
Một tên hộ vệ khác thấy đồng bạn bị chém đứt bàn tay thì tức giận, rút kiếm xong lên, đâm kiếm về phía Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung không đánh trả mà buông Hắc Kiếm ra, giang hai tay đón nhận một kiếm kia của tên hộ vệ.
Kiếm tên hộ vệ đâm vào ngực trên của Lệnh Hồ Xung, tên hộ vệ rút kiếm ra, lui vê thủ thế ánh mắt cực kỳ kinh ngạc. Lúc này trên ngực Lệnh Hồ Xung bắt đầu chảy máu, máu chảy xuống ướt cả một vùng y phục. Ấy thế mà miệng hắn lại cười, nụ cười cực kì quái dị “ Có gan thì lại đây chém chết ta đi, bổn đại gia chờ các ngươi đây “
Tên hộ vệ cầm kiếm định xong lên, trả thù cho tên hộ vệ kia thì bị trung niên lục bào ngăn lại. Hắn nói nhỏ trong tai hộ vệ cầm kiếm “ Người này ta từng thấy trong tửu quán, lai lịch không nhỏ, võ công không thường, để ngươi đâm một kiếm tất có mưu đồ, không được manh động “.
Tên hộ vệ cầm kiếm nghe vậy gật đầu, ra vẻ đồng tình, không xong lên tấn công Lệnh Hồ Xung nữa. Trung niên lục y khuyên can tên hộ vệ cầm kiếm xong, thì lại hướng đến Lệnh Hồ Xung, cười dịu dàng mà nói “ Vị huynh đài này chém mất bàn tay người của ta, lại bị người của ta đâm một kiếm, coi như chuyện xảy ra giữa chúng ta hoà, không ai nợ ai vậy “
Lệnh Hồ Xung im lặng, không nói lời nào. Trung niên lục y mỉm cười “ Huynh đài coi như hiểu chuyện, không tính toán hẹp hòi ”. Rồi hắn ta quát tên hộ vệ cầm kiếm “ Sử ngươi cõng Khắc rời khỏi nơi này “
Tên hộ vệ cầm kiếm tuân lệnh nam tử trung niên lục y, cõng tên hộ vệ cầm đao rồi bọn họ rời đi, để lại Lệnh Hồ Xung đứng đó. Những người đứng xem xung quanh không muốn dính tới rắc rối cũng liền rời đi, khu vực này giờ đây chỉ còn một mình Lệnh Hồ Xung.
Máu trên vai Lệnh Hồ Xung bắt đầu ngưng chảy, vết thương do tên hộ vệ cầm kiếm gây ra củng từ từ lành lại không thương tổn gì nhiều. Ấy thế mà Lệnh Hồ Xung vẫn đứng đó, vẫn ánh mắt vô hồn nhìn về hướng xa xăm. Một lúc lâu thì hắn bắt đầu cười lớn, tiếng cười mang đầy vẻ chua xót, đau khổ, vang rộng cả một khu xa.
Lệnh Hồ Xung đang cười thì nghe một giọng trong trẻo phát ra từ sau lưng “ Ta không ngờ Lệnh Hồ Xung khi xưa nay lại thành một người như vậy “.
Lệnh Hồ Xung ngưng cười, quay người lại thì nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Lệnh Hồ Xung mỉm cười, dịu dàng nói với người ấy “ Doanh Doanh nàng nói vậy là sao, ta vẫn như vậy, vẫn uống rựu, vẫn vui vẻ, có gì khác xưa chứ “.
Nhậm Doanh Doanh thở dài, giọng buồn buồn “ Ngươi đừng dối lòng nữa, từ ngày diễn ra cái chết của Nhạc Linh San sư muội ngươi, ta thấy ngươi liền trở thành một con người khác “.
Lệnh Hồ Xung nghe ba chữ Nhạc Linh San thì hai mắt đỏ lên “ Nàng đừng nói nữa, ta không muốn nhắc lại chuyện cũ “.
Nhậm Doanh Doanh nghe Lệnh Hồ Xung lảng tránh việc này thì tức giận, nàng lớn tiếng “ Thế vì sao ngươi vẫn sống trong quá khứ đó, Nhạc Linh San đối với ngươi vô tình vô nghĩa, vậy mà ngươi vẫn yêu nàng, sống cuộc sống của một tên phế vật không chí hướng“.
Lệnh Hồ Xung bịt hai tai lại “ Doanh Doanh ta xin nàng đừng nói nữa “.
Nhậm Doanh Doanh vẫn nói, hai mắt nàng bắt đầu rơi từng giọt lệ “ Ta còn nhớ ngày hai ta quen nhau, lúc đó ta đả có cảm giác mình chỉ như một người thay thế rồi, ngươi có biết vì sao ta lại chọn Kiếm Thần không? “.
Lệnh Hồ Xung như nghẹn lại, hắn cố rắng thốt ra từng chữ “ Vì sao ư... vì sư thúc... giỏi... hơn ta “.
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu “ Vì trong lòng ngươi chỉ có ba từ Nhạc Linh San “.
Lệnh Hồ Xung đau thương “ Không phải vậy “.
Nhậm Doanh Doanh cương quyết “ Ngươi đừng có chối, ngươi truy cầu tình cảm của ta và Đông Phương thúc thúc, củng chỉ để làm dịu đi nỗi đau của ngươi và sư muội, ta nói có đúng không “.
Lệnh Hồ Xung càng nghe Nhậm Doanh Doanh nói lòng hắn càng khó chịu, nước mắt hắn chảy dài hai má, hắn đau thương mà quỳ xuống cầu xin Nhậm Doanh Doanh “ Ta xin nàng đừng nói nữa “.
Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng, giọng nàng mỉa mai “ Ngươi quỳ trước một nữ nhân chỉ để cầu xin ta ngưng nói, ngươi thật sự làm ta thất vọng, ngươi như vậy hèn chi Nhạc Linh San không yêu ngươi, Lâm Bình Chi tự cung luyện kiếm ít ra còn dám làm, dám chịu, không như ngươi nhu nhược phế vật “.
Lệnh Hồ Xung nghe Nhậm Doanh Doanh nói vậy tức đến rung người, tay nhặt Hắc Kiếm, bật dậy kề kiếm vào cổ Nhậm Doanh Doanh. Tóc và mắt Lệnh Hồ Xung từ từ chuyển sang màu đỏ, hắn giọng thì thào uy hiếp Nhậm Doanh Doanh “ Tiểu nha đầu dám mỉa mai bổn toạ, ngươi có biết tội ngươi đáng xử như thế nào không “.
Nhậm Doanh Doanh dường như không hề để tâm đến lời uy hiếp của Lệnh Hồ Xung, nàng ung dung hỏi ngược lại hắn “ Ngươi là Huyết Ma hay Lệnh Hồ Xung “.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười “ Tiểu nha đầu, ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ bổn toạ giống Lệnh Hồ Xung lắm sao? “.
Nhậm Doanh Doanh vẻ khinh thường nói “ Ngươi và hắn đều vô dụng như nhau “.
Lệnh Hồ Xung tức giận khi nghe Nhậm Doanh Doanh nói, kiếm trong trong tay hắn chợt động, muốn cắt lìa cổ Nhậm Doanh Doanh. Trước kiếm kia của Lệnh Hồ Xung Nhậm Doanh Doanh củng không chậm, thối lui về sau, lấy trong người ra một cây chuỷ thủ, ngăn cản kiếm vừa rồi của Lệnh Hồ Xung.
Kiếm chiêu của Lệnh Hồ Xung một lúc một nhanh, từng hiêu từng chiêu cực kì hung hiểm, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng Nhậm Doanh Doanh. Khiến Nhậm Doanh Doanh khổ sở đón đở, nàng càng lúc càng yếu thế, thoái lui về phía sau. Cuối cùng nàng bị Lệnh Hồ Xung đánh bay vũ khí. Lệnh Hồ Xung thừa thắng xong lên, Hắc Kiếm trong tay hướng tim Nhậm Doanh Doanh mà muốn đâm xuyên qua.
Nhậm Doanh Doanh bất lực chống trả, hai mắt nhắm lại, miệng mỉm cười lần cuối, nàng cảm thấy khí tức của tử thần đang càng lúc càng gần với mình rồi.
/43
|