Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có
Chương 74: Một chút cũng không ngọt – [Tạ Trúc Tinh x Vương Siêu 04]
/80
|
[07]
Ngày thứ 2 chia tay, không thấy Vương Siêu.
Trên dưới công ty, từ ông chủ đến người đại diện, từ đồng nghiệp đến trợ lý, không ai biết hắn đi đâu.
Điện thoại tắt máy, không nhắn lại weixin, avatar chim cánh cụt (QQ) vẫn màu xám, trạng thái mới nhất của kẻ cuồng đăng weibo, cũng đã là vào buổi tối ngày hôm kia – một tấm chụp tự sướng: “Thay một thân đồ mới, đi ra ngoài ăn tối”.
Tạ Trúc Tinh cho rằng Vương Siêu lại cùng đám bạn bè không ra gì đi chỗ nào đấy chơi bời, trong lòng có chút bốc mùi chua, một chút cũng không muốn để ý đến. Mãi đến tận mấy ngày sau. Lương Tỳ – anh em thân thiết với Vương Siêu gọi điện thoại đến, hỏi Vương Siêu ở chỗ nào, còn nói anh trai Vương Siêu cũng không biết hành tung của hắn.
Cậu bắt đầu hơi hoảng hốt.
Vương Siêu có thể đi chỗ nào? Tính tình tệ thế, có thể chọc phải phiền toái gì rồi không? Hắn lại còn thích chơi bời thế nữa, vạn nhất bị một số kẻ chuyên đi lừa gạt hại người dụ dỗ làm mấy việc không cứu vãn được, thì phải làm sao?
Ngày thứ 10 chia tay, Tạ Trúc Tinh nửa đêm tỉnh dậy, cậu mơ thấy Vương Siêu lên tin tức xã hội, bị tình nghi tụ tập đánh bạc, còn có chứa chấp kẻ khác hút thuốc phiện.
Cậu chảy mồ hôi ròng ròng, mấy việc này quá cmn có thể là mấy việc Vương Siêu sẽ làm.
Cái tên Vương Siêu này, không tim không phổi không cả não, lời tốt hay xấu cũng nghe không hiểu, miệng còn tiện, không cẩn thận chọc phải người khác mà chính bản thân mình cũng không biết, anh đại Vương Tề nhà hắn lại như mặt trời ban trưa, gây thù không ít, cứ cho là không xích mích với hắn, nhưng muốn làm cho anh hắn bực bội, nhất định sẽ có kẻ không mang ý tốt lén lút muốn chỉnh hắn, chỉ cần đặt bẫy, không cần quá phí công phí sức gì, chính hắn sẽ tự chui đầu vào.
Sau khi hừng đông, Tạ Trúc Tinh gọi điện cho đoàn làm phim xin phép nghỉ nửa ngày. Cậu nhận đóng nam chính một bộ phim thần tượng, vốn đã hẹn là trước buổi trưa hôm nay sẽ gia nhập đoàn.
Cậu đi tìm Vương Tề.
Cô nàng tiếp tân nhận ra cậu, vẻ mặt kinh hỉ, một giây sau lại nhịn trở về, nói như giải quyết việc chung: “Anh đây có hẹn trước không ạ?”
Cậu đương nhiên không có.
Tạ Trúc Tinh chờ ở bên ngoài đến tận trưa, qua hơn 12h, Vương Tề rốt cuộc mới rảnh rỗi gặp cậu.
Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, nhưng Vương Tề đối với cậu mà nói thì cũng không còn xa lạ gì, Vương Siêu nhắc đến người anh cả này số lần quá nhiều, từ nghề nghiệp tinh anh đến trầm mặc ít lời, từ luyện qua Sanda đến năm ngoái ly hôn, cậu đều biết tất cả.
Cậu đi vào, còn đang có chút phân vân nên xưng hô như thế nào, Vương Tề chưa chắc đã biết “Tạ Trúc Tinh” là thằng nào.
Vương Tề đứng sau bàn, đang thu dọn đồ đạc, mặt không cảm xúc liếc nhìn cậu.
Trong lòng cậu bỗng hiểu ra, Vương Tề không những biết cậu, mà còn biết chuyện của cậu và Vương Siêu.
Cậu gọi một tiếng: “Tề ca.”
Vương Tề đáp lại: “Ờ. Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cậu trực tiếp hỏi: “Tất cả mọi người đều không liên lạc được với Vương Siêu, anh biết hắn đi đâu không?”
Vương Tề nói: “Không biết.”
Thế nhưng Tạ Trúc Tinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Vương Tề nhất định biết, hơn nữa Vương Siêu còn không gặp phải phiền toái gì, hết thảy đều tốt.
Thế là được rồi, cậu cũng không muốn biết thêm gì nữa, nói: “Được, vậy em không quấy rầy nữa.”
Cậu định đi, Vương Tề gọi cậu lại: “Tiểu Tạ.”
Cậu quay đầu nhìn Vương Tề.
Vương Tề nhấc mắt lên, tốc độ rất chậm, hỏi: “Cậu ngủ với em trai tôi? Cuối cùng còn đá nó?”
Tạ Trúc Tinh: “…”
Vương Tề lắc đầu một cái, đem đồ trong tay để xuống, đứng lên, nghiêm túc nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.” thôi xong =)))
Buổi chiều, Tạ Trúc Tinh đúng hẹn đi đến đoàn làm phim, tránh không được bị đạo diễn cùng nhà sản xuất trách cứ vài câu, cậu đàng hoàng chân thành nhận lỗi, đã sắp bắt đầu chuẩn bị quay phim.
Kinh nghiệm diễn phim thần tượng của cậu rất phong phú, chỉ cần không quên từ, đẹp trai đúng chỗ, cơ bản là quay cái được luôn, làm người cũng biết ôn hòa, sẽ không gây phiền phức cho đoàn làm phim, càng không làm cho đạo diễn và nhà sản xuất bực bội.
Việc cậu đến muộn, cũng rất nhanh được bỏ qua.
Nhưng vị chuyên gia trang điểm trước đây cùng hợp tác với cậu thì rầu rĩ, Tạ Trúc Tinh hơn một năm nay đóng vai nam thứ một bộ phim thần tượng, gặp nhau quanh năm đương nhiên biết rõ mặt mũi thế nào, tình trạng da tốt, mặt cũng nhỏ, ngũ quan lập thể, môi hồng răng trắng, bình thường trang điểm cho cậu, cũng rất đơn giản, kẻ một chút lông mày, nhiều lắm là thêm chút son, cơ bản thế là xong, phấn tạo khối che khuyết điểm phấn má hồng mấy loại này xưa nay không cần dùng đến. Ngày hôm nay mặt cậu vẫn trắng, nhưng trắng đến không ổn, môi cũng chẳng còn tí màu máu nào, trang điểm xong, còn phải tô thêm chút son bóng.
Chuyên gia trang điểm quan tâm hỏi: “Tiểu Tạ, em có phải không được thoải mái chỗ nào hả?”
Cậu nói: “Không có chuyện gì, gần đây ăn kiêng, chắc là hơi thiếu máu.”
Ngày thứ 17 chia tay, quay xong phim, trước khi về nhà, trợ lý đưa cho cậu một đống lớn thư từ cùng quà tặng, đều do fans gửi đến công ty, trợ lý đã kiểm tra qua một lượt, không có đồ vật gì khả nghi và nguy hiểm.
Về đến nhà, chỉ có một mình cậu, ba mẹ cậu mấy hôm trước đã về quê, kết quả kiểm tra lại rất tốt, bác sĩ kê thêm đơn thuốc hỗ trợ, hai ông bà nhớ mấy chậu hoa trồng trong nhà cùng con mèo gửi nuôi ở nhà người thân, kiên trì muốn đi về.
Trước khi đi, hai người vẫn oán trách một câu: “Đến một chuyến cũng không gặp được người, thật đáng tiếc.”
Cậu không biết nên giải thích thế nào, bó tay hết cách nên đành giả bộ không nghe thấy.
Tẩy trang tắm táp nước nóng xong, mệt mỏi do quay phim cả ngày giảm đi nhiều, mấy chỗ bị Vương Tề đá cho vài phát cũng không còn đau nữa, nhưng vẫn để lại dấu vết bầm tím chưa tan.
Cậu đem hai cái túi to chất đống thư từ quà tặng để trên giường, lấy ra xem kỹ.
Quà tặng chủ yếu là đồ ăn, quần áo và thú bông, còn có rất nhiều trang sức nhỏ, móc và ốp điện thoại, nhẫn, khuyên tai và dây chuyền, không nhất định đắt tiền, tuy nhiên có thể xem như mấy cô bé đó đều có tấm lòng tinh tế.
Thư từ rất đa dạng, có thổ lộ, nói phải gả cho cậu sinh khỉ nhỏ cho cậu, cũng có chửi rủa, nói thằng xấu trai này đừng trườn mặt ra ngoài nữa thì tốt quá nhanh nhanh flop đi, còn có thư hỏi cậu làm sao mới có thể lên làm minh tinh, có cần đi pttm không, có bị quy tắc ngầm không.
Cậu không sửa mặt, nhưng mà bị bao, Vương Siêu không phải đã nói “Cậu có ngày hôm nay đều dựa vào tôi” sao? Cũng đúng, không có Vương Siêu chọn cậu vào cái nhóm nhạc ‘chết non’ kia, cậu có khi không được debut, hiện tại chỉ có thể làm vũ công hoặc thầy dạy vũ đạo, không được làm thần tượng, không ra được đĩa nhạc, không được đóng phim truyền hình, mua không nổi căn nhà rách này, cũng sẽ không nhận được những món quà và thư.
Không có Vương Siêu, cậu không phải là cậu của bây giờ.
Nhưng mà không có Vương Siêu, cậu cũng không quay lại làm chính mình của trước kia được nữa.
Trước đây cậu đã nghĩ, nếu có thể hot, bao khổ sở ngày xưa từng nếm trải kể cũng đáng. Sau này cậu hot, cậu đã nghĩ, có thể cùng với Vương Siêu ở chung một chỗ, đời này đều rất đáng giá.
Muốn hot, là do lý tưởng nhân sinh. Muốn Vương Siêu, là do bản năng tình yêu thúc giục.
Cậu rất nhiều lần nghĩ tới, đến cùng cái nào mới quan trọng nhất, nhưng mỗi lần đều không có kết quả, suy nghĩ này giống như chẳng có ý nghĩa gì, kiểu như tay trái cùng tay phải cái nào cũng có tầm quan trọng riêng của nó.
Nhưng cậu làm thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, tay phải của cậu lại muốn chặt đứt tay trái của cậu.
Cậu không muốn nghĩ nữa, tiếp tục xem mấy bức thư kia, nhìn thấy trong một đống phong thư đẹp đẽ, có một tấm thiệp trơ trọi, có rất ít fans sẽ gửi bưu thiếp.
Cậu đem tấm bưu thiếp kia rút ra, mặt trước là hình cung điện Potala thanh cao yên tĩnh, như một tòa thiên đường cao quý nhưng hiu quạnh.
Lật lại, chiếc bút dùng để viết chữ mặt bên trái hình như bị tắc, có mấy chỗ nét bút bị rời rạc.
Ngoại trừ địa chỉ công ty và tên của cậu, chỉ còn đúng một câu.
“Tạ Trúc Tinh, tôi yêu cậu.”
Không có kí tên.
Kiểu chữ tròn vo, hầu như không có góc chữ, mỗi người nhìn thấy đều không tin, kẻ lớn lối ương ngạnh như vậy, tại sao chữ viết ra lại là cái kiểu đáng yêu này.
Mỗi lần nghe được mấy câu như thế, Tạ Trúc Tinh đều sẽ nghĩ, đó là do mấy người chưa từng thấy thôi, dáng vẻ khi hắn viết chữ càng đáng yêu hơn, giống một học sinh tiểu học, ngồi nghiêm túc, tư thế cầm bút tiêu chuẩn, mỗi một chữ đều phải chính xác đến từng nét, rất ít khi sai lỗi chính tả. Hắn từng đặc biệt ủ rũ nói với Tạ Trúc Tinh, đều do khi bé bị phụ huynh đánh thành phản xạ có điều kiện, lúc viết mà không cố gắng là lại cảm thấy mông đau.
Rất rất đáng yêu.
Hóa ra đi tới Tây Tạng, đi cùng với ai? Điều kiện trên đường khẳng định không tốt, có chỗ nào không vui không? Có bị
Ngày thứ 2 chia tay, không thấy Vương Siêu.
Trên dưới công ty, từ ông chủ đến người đại diện, từ đồng nghiệp đến trợ lý, không ai biết hắn đi đâu.
Điện thoại tắt máy, không nhắn lại weixin, avatar chim cánh cụt (QQ) vẫn màu xám, trạng thái mới nhất của kẻ cuồng đăng weibo, cũng đã là vào buổi tối ngày hôm kia – một tấm chụp tự sướng: “Thay một thân đồ mới, đi ra ngoài ăn tối”.
Tạ Trúc Tinh cho rằng Vương Siêu lại cùng đám bạn bè không ra gì đi chỗ nào đấy chơi bời, trong lòng có chút bốc mùi chua, một chút cũng không muốn để ý đến. Mãi đến tận mấy ngày sau. Lương Tỳ – anh em thân thiết với Vương Siêu gọi điện thoại đến, hỏi Vương Siêu ở chỗ nào, còn nói anh trai Vương Siêu cũng không biết hành tung của hắn.
Cậu bắt đầu hơi hoảng hốt.
Vương Siêu có thể đi chỗ nào? Tính tình tệ thế, có thể chọc phải phiền toái gì rồi không? Hắn lại còn thích chơi bời thế nữa, vạn nhất bị một số kẻ chuyên đi lừa gạt hại người dụ dỗ làm mấy việc không cứu vãn được, thì phải làm sao?
Ngày thứ 10 chia tay, Tạ Trúc Tinh nửa đêm tỉnh dậy, cậu mơ thấy Vương Siêu lên tin tức xã hội, bị tình nghi tụ tập đánh bạc, còn có chứa chấp kẻ khác hút thuốc phiện.
Cậu chảy mồ hôi ròng ròng, mấy việc này quá cmn có thể là mấy việc Vương Siêu sẽ làm.
Cái tên Vương Siêu này, không tim không phổi không cả não, lời tốt hay xấu cũng nghe không hiểu, miệng còn tiện, không cẩn thận chọc phải người khác mà chính bản thân mình cũng không biết, anh đại Vương Tề nhà hắn lại như mặt trời ban trưa, gây thù không ít, cứ cho là không xích mích với hắn, nhưng muốn làm cho anh hắn bực bội, nhất định sẽ có kẻ không mang ý tốt lén lút muốn chỉnh hắn, chỉ cần đặt bẫy, không cần quá phí công phí sức gì, chính hắn sẽ tự chui đầu vào.
Sau khi hừng đông, Tạ Trúc Tinh gọi điện cho đoàn làm phim xin phép nghỉ nửa ngày. Cậu nhận đóng nam chính một bộ phim thần tượng, vốn đã hẹn là trước buổi trưa hôm nay sẽ gia nhập đoàn.
Cậu đi tìm Vương Tề.
Cô nàng tiếp tân nhận ra cậu, vẻ mặt kinh hỉ, một giây sau lại nhịn trở về, nói như giải quyết việc chung: “Anh đây có hẹn trước không ạ?”
Cậu đương nhiên không có.
Tạ Trúc Tinh chờ ở bên ngoài đến tận trưa, qua hơn 12h, Vương Tề rốt cuộc mới rảnh rỗi gặp cậu.
Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, nhưng Vương Tề đối với cậu mà nói thì cũng không còn xa lạ gì, Vương Siêu nhắc đến người anh cả này số lần quá nhiều, từ nghề nghiệp tinh anh đến trầm mặc ít lời, từ luyện qua Sanda đến năm ngoái ly hôn, cậu đều biết tất cả.
Cậu đi vào, còn đang có chút phân vân nên xưng hô như thế nào, Vương Tề chưa chắc đã biết “Tạ Trúc Tinh” là thằng nào.
Vương Tề đứng sau bàn, đang thu dọn đồ đạc, mặt không cảm xúc liếc nhìn cậu.
Trong lòng cậu bỗng hiểu ra, Vương Tề không những biết cậu, mà còn biết chuyện của cậu và Vương Siêu.
Cậu gọi một tiếng: “Tề ca.”
Vương Tề đáp lại: “Ờ. Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cậu trực tiếp hỏi: “Tất cả mọi người đều không liên lạc được với Vương Siêu, anh biết hắn đi đâu không?”
Vương Tề nói: “Không biết.”
Thế nhưng Tạ Trúc Tinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Vương Tề nhất định biết, hơn nữa Vương Siêu còn không gặp phải phiền toái gì, hết thảy đều tốt.
Thế là được rồi, cậu cũng không muốn biết thêm gì nữa, nói: “Được, vậy em không quấy rầy nữa.”
Cậu định đi, Vương Tề gọi cậu lại: “Tiểu Tạ.”
Cậu quay đầu nhìn Vương Tề.
Vương Tề nhấc mắt lên, tốc độ rất chậm, hỏi: “Cậu ngủ với em trai tôi? Cuối cùng còn đá nó?”
Tạ Trúc Tinh: “…”
Vương Tề lắc đầu một cái, đem đồ trong tay để xuống, đứng lên, nghiêm túc nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.” thôi xong =)))
Buổi chiều, Tạ Trúc Tinh đúng hẹn đi đến đoàn làm phim, tránh không được bị đạo diễn cùng nhà sản xuất trách cứ vài câu, cậu đàng hoàng chân thành nhận lỗi, đã sắp bắt đầu chuẩn bị quay phim.
Kinh nghiệm diễn phim thần tượng của cậu rất phong phú, chỉ cần không quên từ, đẹp trai đúng chỗ, cơ bản là quay cái được luôn, làm người cũng biết ôn hòa, sẽ không gây phiền phức cho đoàn làm phim, càng không làm cho đạo diễn và nhà sản xuất bực bội.
Việc cậu đến muộn, cũng rất nhanh được bỏ qua.
Nhưng vị chuyên gia trang điểm trước đây cùng hợp tác với cậu thì rầu rĩ, Tạ Trúc Tinh hơn một năm nay đóng vai nam thứ một bộ phim thần tượng, gặp nhau quanh năm đương nhiên biết rõ mặt mũi thế nào, tình trạng da tốt, mặt cũng nhỏ, ngũ quan lập thể, môi hồng răng trắng, bình thường trang điểm cho cậu, cũng rất đơn giản, kẻ một chút lông mày, nhiều lắm là thêm chút son, cơ bản thế là xong, phấn tạo khối che khuyết điểm phấn má hồng mấy loại này xưa nay không cần dùng đến. Ngày hôm nay mặt cậu vẫn trắng, nhưng trắng đến không ổn, môi cũng chẳng còn tí màu máu nào, trang điểm xong, còn phải tô thêm chút son bóng.
Chuyên gia trang điểm quan tâm hỏi: “Tiểu Tạ, em có phải không được thoải mái chỗ nào hả?”
Cậu nói: “Không có chuyện gì, gần đây ăn kiêng, chắc là hơi thiếu máu.”
Ngày thứ 17 chia tay, quay xong phim, trước khi về nhà, trợ lý đưa cho cậu một đống lớn thư từ cùng quà tặng, đều do fans gửi đến công ty, trợ lý đã kiểm tra qua một lượt, không có đồ vật gì khả nghi và nguy hiểm.
Về đến nhà, chỉ có một mình cậu, ba mẹ cậu mấy hôm trước đã về quê, kết quả kiểm tra lại rất tốt, bác sĩ kê thêm đơn thuốc hỗ trợ, hai ông bà nhớ mấy chậu hoa trồng trong nhà cùng con mèo gửi nuôi ở nhà người thân, kiên trì muốn đi về.
Trước khi đi, hai người vẫn oán trách một câu: “Đến một chuyến cũng không gặp được người, thật đáng tiếc.”
Cậu không biết nên giải thích thế nào, bó tay hết cách nên đành giả bộ không nghe thấy.
Tẩy trang tắm táp nước nóng xong, mệt mỏi do quay phim cả ngày giảm đi nhiều, mấy chỗ bị Vương Tề đá cho vài phát cũng không còn đau nữa, nhưng vẫn để lại dấu vết bầm tím chưa tan.
Cậu đem hai cái túi to chất đống thư từ quà tặng để trên giường, lấy ra xem kỹ.
Quà tặng chủ yếu là đồ ăn, quần áo và thú bông, còn có rất nhiều trang sức nhỏ, móc và ốp điện thoại, nhẫn, khuyên tai và dây chuyền, không nhất định đắt tiền, tuy nhiên có thể xem như mấy cô bé đó đều có tấm lòng tinh tế.
Thư từ rất đa dạng, có thổ lộ, nói phải gả cho cậu sinh khỉ nhỏ cho cậu, cũng có chửi rủa, nói thằng xấu trai này đừng trườn mặt ra ngoài nữa thì tốt quá nhanh nhanh flop đi, còn có thư hỏi cậu làm sao mới có thể lên làm minh tinh, có cần đi pttm không, có bị quy tắc ngầm không.
Cậu không sửa mặt, nhưng mà bị bao, Vương Siêu không phải đã nói “Cậu có ngày hôm nay đều dựa vào tôi” sao? Cũng đúng, không có Vương Siêu chọn cậu vào cái nhóm nhạc ‘chết non’ kia, cậu có khi không được debut, hiện tại chỉ có thể làm vũ công hoặc thầy dạy vũ đạo, không được làm thần tượng, không ra được đĩa nhạc, không được đóng phim truyền hình, mua không nổi căn nhà rách này, cũng sẽ không nhận được những món quà và thư.
Không có Vương Siêu, cậu không phải là cậu của bây giờ.
Nhưng mà không có Vương Siêu, cậu cũng không quay lại làm chính mình của trước kia được nữa.
Trước đây cậu đã nghĩ, nếu có thể hot, bao khổ sở ngày xưa từng nếm trải kể cũng đáng. Sau này cậu hot, cậu đã nghĩ, có thể cùng với Vương Siêu ở chung một chỗ, đời này đều rất đáng giá.
Muốn hot, là do lý tưởng nhân sinh. Muốn Vương Siêu, là do bản năng tình yêu thúc giục.
Cậu rất nhiều lần nghĩ tới, đến cùng cái nào mới quan trọng nhất, nhưng mỗi lần đều không có kết quả, suy nghĩ này giống như chẳng có ý nghĩa gì, kiểu như tay trái cùng tay phải cái nào cũng có tầm quan trọng riêng của nó.
Nhưng cậu làm thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, tay phải của cậu lại muốn chặt đứt tay trái của cậu.
Cậu không muốn nghĩ nữa, tiếp tục xem mấy bức thư kia, nhìn thấy trong một đống phong thư đẹp đẽ, có một tấm thiệp trơ trọi, có rất ít fans sẽ gửi bưu thiếp.
Cậu đem tấm bưu thiếp kia rút ra, mặt trước là hình cung điện Potala thanh cao yên tĩnh, như một tòa thiên đường cao quý nhưng hiu quạnh.
Lật lại, chiếc bút dùng để viết chữ mặt bên trái hình như bị tắc, có mấy chỗ nét bút bị rời rạc.
Ngoại trừ địa chỉ công ty và tên của cậu, chỉ còn đúng một câu.
“Tạ Trúc Tinh, tôi yêu cậu.”
Không có kí tên.
Kiểu chữ tròn vo, hầu như không có góc chữ, mỗi người nhìn thấy đều không tin, kẻ lớn lối ương ngạnh như vậy, tại sao chữ viết ra lại là cái kiểu đáng yêu này.
Mỗi lần nghe được mấy câu như thế, Tạ Trúc Tinh đều sẽ nghĩ, đó là do mấy người chưa từng thấy thôi, dáng vẻ khi hắn viết chữ càng đáng yêu hơn, giống một học sinh tiểu học, ngồi nghiêm túc, tư thế cầm bút tiêu chuẩn, mỗi một chữ đều phải chính xác đến từng nét, rất ít khi sai lỗi chính tả. Hắn từng đặc biệt ủ rũ nói với Tạ Trúc Tinh, đều do khi bé bị phụ huynh đánh thành phản xạ có điều kiện, lúc viết mà không cố gắng là lại cảm thấy mông đau.
Rất rất đáng yêu.
Hóa ra đi tới Tây Tạng, đi cùng với ai? Điều kiện trên đường khẳng định không tốt, có chỗ nào không vui không? Có bị
/80
|