Sau tang lễ của Lâm Thục Phân cuộc sống của Hạ Ly và Trần Cảnh lại bắt đầu nhịp điệu thường ngày.
Về phần cô bé tên Cao Tiếu Tiếu kia đã theo ba ra nước ngoài du học, trước ngày bay cô bé còn gọi điện thoại cho Hạ Ly nói cảm ơn cô và tâm sự rất nhiều.1
Hôm nay không phải ngày làm của Hạ Ly nhưng cô vẫn đến nhà hàng làm giúp cô bạn đồng nghiệp một hôm, cô cảm thấy dạo gần đây bản thân cứ như cái bình "chữa cháy" di động vậy.
"Hạ Ly, tớ đến rồi."
Cô gái hối hả chạy đến bên cạnh Hạ Ly đang say sưa đánh đàn, nghe tiếng Hạ Ly khẽ ngừng hai tay.
"Sính Hân cậu về sớm thế, dì đã đỡ hơn chưa?"
Sính Hân lau mồ hôi trên trán mỉm cười với Hạ Ly.
"Cảm ơn cậu mẹ tớ khoẻ hơn rồi, lần này lại làm phiền cậu rồi."
Hôm nay mẹ cô bỗng tái phát bệnh cũ cho nên cô chỉ còn cách cầu cứu Hạ Ly thay chỗ mình một hôm.
"Không có gì, nếu cậu đến thì mình cũng về đây."
"Mình đưa cậu ra ngoài."
Sính Hân nhờ vả Hạ Ly nên hiện tại muốn báo đáp một chút, ít ra đưa cô ra ngoài bắt một chiếc taxi cũng tốt hơn là cảm ơn bằng miệng.
Hạ Ly hiểu ý của cô nên chỉ cười đáp ứng, hai người sóng vai đi ra ngoài dọc đường cũng không có chuyện gì để nói nên Sính Hân liền tìm vài chủ đề.
"Mà này, anh chàng hôm trước đến đón cậu là bạn trai cậu sao?"
Nhắc đến bạn trai khoé môi Hạ Ly lại nhịn không được cong lên.
"Ừm, là bạn trai của tớ."
Sính Hân nhìn cô nhắc đến bạn trai mà cười đến vui vẻ thế kia cũng thật lòng chúc phúc cho cô.
"Anh ta làm nghề gì, nhìn vẻ ngoài cũng khá đẹp trai đấy."
"Anh ấy là bác sĩ."
Hạ Ly nói rồi lại bổ sung thêm.
"Bác sĩ tâm lý."
"Ồ hèn gì nhìn khí chất anh ta ôn hoà nho nhã ra phết, Hạ Ly này cậu là nhặt được bạn trai tốt haha."
Hạ Ly thẹn thùng mỉm cười nhắc đến Trần Cảnh cô lại thấy nhớ anh rồi.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì trước mặt bỗng xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp chắn ngang đường đi.
Sính Hân thấy được nên nắm tay Hạ Ly né sang một bên, nào ngờ người phụ nữ kia cũng như cố tình mà nhích người sang.
"Này cô kia, cô là muốn đi bên nào?"
Sính Hân tính tình có chút nóng nảy liền hỏi thẳng, chỉ thấy người phụ nữ kia nhếch môi khinh miệt không nhìn Sính Hân mà nhìn chằm chằm sang Hạ Ly.
"Tôi đi hướng nào còn cần phải nói ra sao, tôi...!cũng đâu có bị mù ra đường còn phiền người khác."
"Cô ăn nói cho cẩn thận."
Sính Hân tức giận khi thấy cô ta nói năng không kiên nể ai, đang lúc muốn mắng chửi thì cánh tay đã bị người khác nắm lấy.
Sính Hân quay đầu liền kinh ngạc trước vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Hạ Ly, vì từ trước đến giờ trong ấn tượng của cô Hạ Ly chỉ có ôn nhu hoà ái mà thôi.
Hạ Ly ban đầu còn không hiểu chuyện gì nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc châm chọc kia thì cô đã biết là ai.
"Tuy mù nhưng tôi còn biết lịch sự với người khác, còn hơn một số người có mắt mà như mù."
Hạ Ly trước giờ luôn là mềm mềm mại mại đối với người xung quanh, đây có lẽ là lần đầu tiên Sính Hân thấy cô lạnh lùng đáp trả gay gắt như thế, khiến cô kinh ngạc đến quên cả nói chuyện.
Người phụ nữ kia nghe Hạ Ly nói xong sắc mặt cũng thay đổi, cô ta nhếch môi cười lạnh.
"Có mắt như mù cũng không có đi quyến rũ đàn ông, còn một con mù như cô lại thủ đoạn có thừa đấy."
"Không giữ được đàn ông thì cũng đừng đỗ lỗi cho người khác, Lương Cảnh Chi cô muốn phát điên thì cút đi chỗ khác."
Hạ Ly nhíu chặt mày tức giận đến mức run tay, Lương Cảnh Chi năm lần bảy lượt gặp mặt là mắng cô mù này mù nọ, mắng cô cướp người yêu của cô ta.
Một lần thì cô nhịn nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ im lặng mãi.
Chó dại cắn người còn tuỳ lúc, Lương Cảnh Chi thì mỗi lần thấy cô sẽ tự động phát điên.
Lương Cảnh Chi luôn cho rằng Hạ Ly ra vẻ đạo mạo giả tạo nên lúc nào nhìn cũng chướng mắt, giờ còn bị cô chọc trúng chỗ đau nên lập tức nổi đoá giơ tay muốn tát Hạ Ly.
"Con tiện nhân."
Nếu không vì Hạ Ly luôn lượn lờ trước mắt khiến Từ Khiêm nhớ mãi không quên thì làm sao cô ta phải dùng đến hương kích tình.
Sơ hở khiến Từ Khiêm phát giác còn làm anh ta tức giận suốt một tuần qua không đến nhà cô ta.
Nhưng cánh tay cô ta vừa giơ lên còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị người khác bắt lấy.
"Lương Cảnh Chi em quậy đủ chưa?"
Từ Khiêm bỗng xuất hiện chặn lại cái tát của cô ta, anh tức giận không khống chế lực tay đẩy Lương Cảnh Chi lão đảo lùi về sau.
Vốn dĩ anh nghe nhân viên nói Hạ Ly vừa rời đi nên muốn đuổi theo đưa cô về nhà, không ngờ vừa đến đại sảnh đã thấy Lương Cảnh Chi hùng hổ muốn đánh người.
Đợi Lương Cảnh Chi đứng vững thì cô ta cũng đã tức điên lên chỉ tay vào mặt Hạ Ly.
"Từ Khiêm anh vì cô ta mà đẩy em sao?"
Nói rồi cô ta xông lên muốn đánh Hạ Ly tiếp liền bị Từ Khiêm ôm lấy, còn Sính Hân cũng nhanh tay mang Hạ Ly ra phía sau che chắn.
Xung quanh người đi qua lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng Lương Cảnh Chi có vẻ như điên tiết rồi nên không thèm để ý mắng ầm ĩ.
"Anh đem cô ta vào nhà hàng làm việc nhàn hạ che chở đủ đường em không so đo, bây giờ cãi nhau thì anh liền bênh vực cô ta rốt cuộc anh xem em là gì hả?"
Từ Khiêm cau chặt mày, anh hiện tại rất muốn ném Lương Cảnh Chi ra ngoài nhưng vì thể diện nên cố nhẫn nhịn.
Lại liếc mắt nhìn sang Hạ Ly đang im lặng đứng một bên.
"Đủ rồi, em im miệng cho anh."
Anh ta nói xong liền kéo tay Lương Cảnh Chi đi, vẫn không quên dặn dò Sính Hân bên cạnh.
"Đưa Hạ Ly về giúp tôi."
Sính Hân nghe ông chủ dặn dò thì gật đầu đáp ứng ngay.
"Vâng."
Đợi hai người kia rời đi Hạ Ly cũng liền xoay người ra ngoài, Sính Hân thấy thế liền chạy theo.
"Hạ Ly, Hạ Ly...!tớ đưa cậu về."
"Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Hạ Ly dứt khoát từ chối khiến Sính Hân hơi ngượng liền không đuổi theo nữa, cô đứng tại chỗ cố tiêu hoá mấy câu mắng chửi của Lương Cảnh Chi ban nảy.
Trước cô luôn thắc mắc tại sao công việc đánh đàn ở nhà hàng lại phải cần đến hai người luân phiên mà tiền lương còn khá hậu hĩnh.
Nhưng bây giờ xem ra không phải nhà hàng dư tiền mà là ông chủ người ta muốn chiếu cố người khác.
Từ Khiêm kéo Lương Cảnh Chi về văn phòng làm việc của mình, sau khi đóng cửa lại anh mới thở hắt một hơi thả tay cô ta ra.
"Em rốt cuộc muốn thế nào đây?"
Anh bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt phụng phịu tức giận chưa tan kia của Lương Cảnh Chi, giọng nói cũng không còn gắt gỏng như ban nãy.
Lương Cảnh Chi nhìn liền biết anh không còn tức giận nên đi đến ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt cũng nhập nhờn ánh nước.
"Em chỉ thấy anh đối tốt với Hạ Ly nên ghen tị mới nổi nóng, chứ em không có cố ý gây chuyện."
"Cảnh Chi em nên biết Hạ Ly không nhìn thấy, anh còn đáp ứng lời nhờ vả của dì Hạ mới chiếu cố cô ấy hơn, tại sao em cứ mỗi lần gặp cô ấy lại bắt đầu dỡ tính khí còn nói năng không suy nghĩ như thế chứ."
Bị anh trách mắng Lương Cảnh Chi tuy trong lòng không phục nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ hiểu chuyện cúi thấp đầu, bả vai còn hơi run run bắt đầu nghẹn khóc.
"Em biết em sai, nhưng còn không phải vì anh lạnh nhạt với em..."
Từ Khiêm thấy bộ dáng cô thế này cũng không nỡ nặng lời nữa.
"Nếu em không làm chuyện hồ đồ thì anh tức giận làm gì."
Lương Cảnh Chi áp người vào ngực anh ôm thật chặt, giọng nói nỉ non.
"Chúng ta là vô tình xảy ra quan hệ nên mới trở thành người yêu, em chỉ lo sợ anh không thích em nên mới dùng đến hương kích tình, nếu không phải sợ anh rời xa em cần gì làm chuyện đáng xấu hổ đó chứ."
Cô ta biết Từ Khiêm dễ mềm lòng lại nhắc đến chuyện năm đó anh có lỗi với cô ta, không tin anh lại không nguôi ngoai việc hương kích tình lần này.
Quả nhiên Từ Khiêm có điểm áy náy, liền vươn tay ôm lấy cô ta.
"Được rồi bỏ qua việc này đi, chỉ là không được tái phạm loại hương đó không tốt cho sức khỏe."
"Vâng."
Đạt được mục đích Lương Cảnh Chi nhón chân hôn lên môi Từ Khiêm, anh cũng không né tránh liền đáp trả nụ hôn của cô.
Sau nụ hôn nóng bỏng không khí xung quanh cũng nóng lên, hai người ngã lên sofa khi Từ Khiêm cảm nhận bàn tay Lương Cảnh Chi đang mở khoá quần liền ngăn lại.
"Cảnh Chi đừng..."
Còn chưa đợi anh nói xong thì vật nóng bỏng đã bị cô nắm lấy ngậm vào miệng.
Từ Khiêm khẽ rên một tiếng cũng không cản cô nữa vươn tay ghì chặt gáy cô như muốn thâm nhập sâu hơn.
Không lâu sau cả căn phòng đều tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng va chạm của cơ thể.
Khi đến cao trào Lương Cảnh Chi lại hưng phấn suy nghĩ, cho dù Từ Khiêm thích Hạ Ly thì sao chứ mỗi tối anh vẫn là trầm mê nhục dục trên người cô ta đấy thôi..
/96
|