Đêm đến khí lạnh của mùa đông ngày càng lạnh buốt, nằm trên chiếc giường nhỏ chỉ đủ hai người nằm Trần Cảnh dịu dàng ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Hạ Ly.
Một tay anh chống đầu một tay đặt trên lưng cô khẽ khàn vỗ về, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ vừa đủ chiếu sáng bóng hình của cô.
Hạ Ly ngủ rất ngoan cô nằm nghiêng về phía anh một tay còn ôm lấy eo anh, môi nhỏ hồng hồng chu ra như dụ hoặc anh đến cắn một ngụm vậy.
Sau một lúc, Trần Cảnh xác định Hạ Ly đã chìm vào giấc ngủ say anh mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra nhét vào trong chăn ấm.
Lúc anh đứng lên còn không quên đem chiếc gối đặt ở chỗ mình vừa nằm khi nảy.
Đêm nay đến Lương gia điều anh ngạc nhiên là nhà họ thế mà chỉ cách nhà họ Trần một con hẻm, còn có "duyên" hơn là anh đã gặp lại cô em gái kia của anh.
Đối với lời mời của Trần Nguyệt Cầm anh không hề sợ hãi hoặc đúng hơn là có chút hưng phấn, một nỗi niềm nào đó như đang thôi thúc anh khiến cả đêm nay anh khó lòng mà ngủ được.
Nhẹ chân đóng cửa phòng lại, anh đi xuống lầu muốn uống một ly nước.
Nào ngờ phòng khách vậy mà vẫn còn sáng đèn.
"Bác gái, bác vẫn chưa ngủ sao ạ?"
Hạ Mẫn Uyên đặt quyển sách trên tay xuống cười cười vẩy tay với Trần Cảnh.
"Tiểu Cảnh đấy à, qua đây ngồi với bác uống tách trà đi."
Trần Cảnh bước tới ngồi đối diện với bà, Hạ Mẫn Uyên rót một tách trà đưa qua cho anh.
Trần Cảnh nhận lấy trà bà đưa khẽ nhấp một ngụm, hương trà thơm dịu khiến cả tinh thần anh tỉnh táo đôi chút.
"Trà bác pha được chứ?"
Hạ Mẫn Uyên thấy anh chăm chú thưởng trà liền cười hỏi, Trần Cảnh gật đầu thành thật đáp:
"Dạ rất ngon."
"Sao giờ này con chưa ngủ? Lạ chỗ sao?"
"Có một chút ạ."
Anh ngừng lại giây lát.
"Thế còn bác sao vẫn chưa ngủ ạ, thức khuya không tốt cho sức khỏe."
Hạ Mẫn Uyên cười, càng nhìn Trần Cảnh bà càng cảm thấy hài lòng.
"Bác có chút suy nghĩ nên không ngủ được, lén bác trai con xuống đây đọc sách đó mà."
Trần Cảnh gật gật đầu nhoẻn môi cười hỏi:
"Có liên quan đến cháu không ạ?"
Thật ra từ khoảnh khắc bước vào nhà thì anh đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực vừa dò xét vừa kỳ vọng của bà rồi.
Anh đọc hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt bà, đó là sự quan tâm của một người mẹ dành cho con cái.
Hạ Mẫn Uyên bị anh hỏi như thế thì có hơi bất ngờ.
"Quả thật là có."
Bà thở dài đưa tay dùng thìa khuấy động nước trà trong tách.
"Tiểu Cảnh này, con cùng A Ly quen nhau bao lâu rồi?"
"Dạ được một thời gian rồi ạ."
Hạ Mẫn Uyên gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Thế...!con thích con bé ở điểm nào?"
Trần Cảnh hơi suy tư hỏi:
"Con nói thật bác không giận chứ ạ?"
Hạ Mẫn Uyên nhướng mày, không trả lời câu hỏi của anh.
"Con cứ nói đi."
Trần Cảnh cười cười hoài niệm về kí ức.
"Thật ra ban đầu con là bị vẻ bề ngoài của cô ấy thu hút..."
Anh hơi ngừng rồi bật cười tiếp tục nói, kẻo không mất lòng mẹ vợ tương lai.
"Về sau càng tiếp xúc con ngược lại là bị sự chân thành của cô ấy chinh phục."
"Hiện tại con không thích cô ấy, mà là con yêu cô ấy."
Yêu cái cách cô yêu anh, yêu từng nụ cười ánh mắt của cô, yêu tất cả những gì thuộc về cô.
Nghe được đáp án khiến bản thân hài lòng, Hạ Mẫn Uyên chỉ bất đắc dĩ cười khổ.
"Phải...!con bé ngốc đó chỉ được mỗi cái chân thành lại vô cùng hiểu chuyện, đến mức chức trách của một người mẹ trên người bác đều trở nên vô dụng."
Bà thở dài giọng nói tràn đầy chua xót và bất lực, nói ra tâm sự trong lòng.
"Con đừng nhìn nó vâng dạ mỉm cười như thế chứ thật ra chuyện gì buồn nó vẫn cứ giữ trong lòng tự mình chịu đựng thôi."
"Lúc nhỏ cảm thấy con bé hiểu chuyện bác cứ tưởng như thế là tốt, nhưng dần lớn lên sự hiểu chuyện của con bé lại khiến bác lực bất tòng tâm."
"Tiểu Cảnh à, bác nhìn ra được là hai đứaa đều có đối phương trong lòng.
Cho nên bác có một lời thỉnh cầu với con được không?"
Sau khi biết Hạ Ly có bạn trai, đầu tiên bà hơi bất ngờ sau đó là vui mừng rồi lại lo lắng.
Bà đã không bước vào được thế giới nội tâm của con gái, liệu người bạn trai kia có đủ yêu thương bao dung để thay bà làm được việc này hay không?
Trần Cảnh nghiền ngẫm từng câu chữ của bà, anh khẽ gật đầu.
"Bác cứ nói, cháu nhất định sẽ hoàn thành."
Hai mắt Hạ Mẫn Uyên ngấn lệ, bà hít sâu một hơi.
"Thay bác chăm sóc con bé hết phần đời còn lại được không?"
Bà đưa mắt trông mong nhìn anh, tiếp tục nói:
"Con không cần làm gì nhiều cả, bác chỉ mong con đừng để con bé ở một mình."
Khi ba nó mất nó cũng trốn trong tủ khóc một mình, khi biết bản thân vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được ánh sáng nó cũng chỉ có thể chờ đến đêm xuống trùm chăn khóc một mình.
Những khoảnh khắc đó bà tận mắt chứng kiến nhưng lại không có dũng khí tiến lên an ủi nó, bởi vì bà biết nó không muốn để bà nhìn thấy nó rơi nước mắt.
Trần Cảnh gật đầu kiên định đáp ứng với bà.
"Bác yên tâm cháu vĩnh viễn sẽ không để cô ấy một mình."
Bởi vì cô chính là mạng sống thứ hai của anh.
Hạ Mẫn Uyên mỉm cười đưa tay xoa hai mắt.
"Tốt, tốt..."
Trần Cảnh chỉ cười không đáp, anh rút một tờ khăn giấy đưa qua cho bà.
"Mẫn Uyên giờ này bà không ngủ ở đây nói chuyện gì với tiểu Cảnh thế kia?"
Lương Chi Khâm còn mơ màng buồn ngủ đi xuống tầng tìm bà xã.
"Tâm sự chút chuyện vặt đó mà, giờ tôi đi lên ngủ đây."
Hạ Mẫn Uyên lau khô nước mắt đánh trống lảng sợ Lương Chi Khâm nhận ra, bà vội xoay qua nói với Trần Cảnh.
"Tiểu Cảnh này, con cũng đi ngủ sớm đi."
"Vâng thưa bác."
Hạ Mẫn Uyên cười cười đi về phía Lương Chi Khâm kéo tay ông đi lên tầng, vừa đi hai người vừa thì thầm.
"Ông không ngủ chạy xuống đây làm gì?"
"Còn không phải tôi giật mình tỉnh giấc không thấy bà nên đi tìm đó sao."
Lương Chi Khâm nhíu mày đưa tay ôm vai vợ dìu bà đi lên cầu thang.
"Ông thật là, tôi bao lớn mà ông phải đi tìm, sợ tôi đi lạc sao?"
"Sợ chứ, bà đi lạc mất rồi ai nấu cơm pha trà mỗi ngày cho tôi đây."
"Được lắm, thì ra ông cưới tôi chỉ để nấu cơm pha trà."
Hạ Mẫn Uyên đưa tay nhéo eo Lương Chi Khâm khiến ông đau đến tỉnh cả ngủ.
"Hà hà, tôi nói đùa thôi mà.
Bà mà lạc mất tôi biết đi đâu mà tìm người vợ dịu dàng xinh đẹp như bà đây."
"Đồ nịnh hót."
Trần Cảnh ngồi trên sofa nhìn hai ông bà thì thầm vui vẻ với nhau, anh lại nhịn không được tưởng tượng viễn cảnh sau này của mình và Hạ Ly.
Có phải anh và cô cũng sẽ vui vẻ trải qua ngày dài tháng rộng, cùng nhau uống trà ngắm cảnh, cùng nhau sinh con đẻ cái, cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.
Anh cụp mắt bất giác nở một nụ cười, lại nhớ đến từng lời Hạ Mẫn Uyên nói.
"Thì ra đấy mới chính là tình mẹ sao?"
Vì con cái mà lo lắng, vì con cái mà sẵn sàng cúi đầu, vì con cái mà hy sinh.
Thì ra...!không phải gia đình nào tan vỡ thì tình yêu của ba mẹ đối với con cái cũng sẽ thay đổi.
Anh hít sâu một hơi uống cạn tách trà đã nguội trên bàn rồi mới đứng lên trở về phòng.
Trên giường Hạ Ly vẫn còn ngủ say, anh nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống, vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Hơi cúi đầu hôn nhẹ lên khoé mắt cô, anh khẽ khàn nói:
"Có lẽ anh nên sớm cưới em mới phải, bảo bối."
Hôn nhân! Là cái cớ tuyệt đẹp để buộc cô cả đời ở bên cạnh anh..
/96
|