"Ma ma à, người nhanh đi Thư Huyên Viện báo cho Văn Thanh một tiếng, nói ta đã tỉnh dậy rồi, để em nó đỡ lo." Cẩm Sắt hàn huyên với Vương ma ma hai câu rồi nhân thể dặn dò bà.
Vương ma ma đáp ứng, vội vã dặn dò Bạch Hạc sang Thư Huyên viện, nơi em trai Cẩm Sắt ở thông báo, trong khi đó Bạch Chỉ đã đặt chiếc bàn con lên trên giường, xếp từng món ăn một lên bàn. Cẩm Sắt hôn mê liên tiếp 3 ngày nên một chút sức lực cũng không có, lại nhiều ngày chỉ uống độc thuốc đắng nên lục phủ ngũ tạng cứ như bị ngâm trong thuốc đắng triền miên vậy.
Tuy nhiên cảm giác cay đắng này lại làm trong lòng nàng dâng lên từng cơn ngọt ngào, nàng dù cực đói nhưng cũng không quan tâm đến khẩu vị thường ngày, chỉ nghĩ đến em trai nên thấy cực kỳ vui sướng, bất tri bất giác đã ăn hết hai bát cháo to, một đĩa rau, thêm năm, sáu miếng bánh ngọt, Vương ma ma thấy nàng ăn liên tục không ngừng thì sợ nàng vì nhiễm bệnh đã lâu, ăn nhiều sẽ làm dạ dày phải hoạt động mệt mỏi thì lúc này mới khuyên nàng dừng lại.
Chờ nàng súc miệng xong, Bạch Hạc đi ra ngoài cũng đã quay về, cúi người bẩm báo: "Nô tỳ đến Thư Huyên viện thì chỉ gặp được Bạch Ngọc tỷ tỷ, Bạch Ngọc tỷ tỷ nói sáng sớm hôm nay tiểu thiếu gia đã ra ngoài với Tứ thiếu gia, hiện giờ còn chưa trở về".
Cẩm Sắt nghe thấy thế thì trái tim như rơi đánh bộp xuống, quả nhiên em trai hiện giờ không có ở trong phủ!
Ở kiếp trước cũng đúng vào ngày hôm nay, Tứ đệ của Diêu Cẩm Ngọc sáng tinh mơ đã lôi kéo em trai nàng rời phủ, đến buổi trưa lúc khai tiệc, khi thiếu gia của các phủ luân phiên lên chúc thọ lão thái thái thì người ta mới phát hiện ra hai người họ biến mất không biết tung tích, trong lúc khách khứa còn đang bàn tán xôn xao thì có hạ nhân tới báo lại hai người họ đã hồi phủ, nhưng là bị đám nô tài dùng cáng khiêng trở về.
Vì chuyện này mà lão thái thái suýt chút nữa thì ngất xỉu, Ngô thị vội vội vàng vàng phân phó đám đầy tớ đi mời đại phu tới, hơn nữa lại vội vã để ý tới Văn Thanh và Tứ thiếu gia, lại phải quan tâm chào hỏi khách khứa, đúng lúc đó nàng ta mang thai mà không biết, do cáng đáng quá nhiều việc nên mệt mỏi ngã quỵ tại Thư Huyên Viện.
Lễ mừng thọ của lão thái thái trở nên hỗn loạn như vậy, khi đó phu nhân các phủ không tránh khỏi hỏi han đôi câu, Ngô thị khóc lóc kể lể, tỏ vẻ hết sức lo lắng mà nhắc tới chuyện Cẩm Sắt bị bệnh ra sao, nói Văn Thanh bị cưa chân như thế nào, lại kêu la bản thân thật có lỗi với chị dâu đã mất, không thể chăm sóc tốt cho hai đứa cháu, v.v...
Các vị phu nhân nghe thế mới hiểu được hóa ra Cẩm Sắt trước đó chưa từng tới chúc thọ lão thái thái là vì ham mê đọc sách đến thức trắng đêm mà ngã bệnh, hôm nay Diêu Văn Thanh lại bị gãy chân đưa về phủ, nguyên nhân do mới sáng ngày ra hắn đã kéo Tứ thiếu gia đến tửu lâu uống rượu, kết quả va chạm với một kẻ hạ lưu, chọc hắn ta tức giận, sinh ra tranh chấp, mà kẻ hạ lưu kia lại là người biết võ nghệ, gã sai vặt không đỡ lại được nên hắn quay ra đánh Văn Thanh, Tứ thiếu gia vì che chở cho Văn Thanh mà cũng bị đánh đến bị thương ở mặt.
Ngô thị lo việc nhà, tiếp khách vất vả mấy ngày liên tiếp, hơn nữa vì lo lắng bệnh tình Cẩm Sắt mà không chú ý đến việc bản thân có thai, mang bầu đã lâu mà không phát hiện ra, hôm nay nhân việc Văn Thanh bị thương nên mới sợ hãi quá độ mà đâm ra ngất xỉu.
Lúc đó khách khứa tuy không nói gì, nhưng qua sự việc này, họ đều nghĩ Cẩm Sắt ỷ tài cao mà trở nên kiêu ngạo tự phụ, lúc nào cũng tự xưng bản thân có thanh danh cao quý, trong sạch thanh cao, nhưng trái lại không đủ độ đoan trang hiền thục, em trai nàng là Diêu Văn Thanh thì kiêu căng ngang ngược, bất kính với trưởng bối, ham chơi đam mê tửu sắc, ỷ thế hiếp người, tiếng xấu cứ thế lan truyền ra xa. Rất nhiều Thiếu phu nhân khi nói chuyện về hai người chỉ biết lắc đầu cảm thán cho dòng dõi nhà Thủ phụ, rõ ràng là danh gia vọng tộc thế mà nay không bằng xưa, gia phong suy bại đến bước này cũng khiến con người ta phải thở ngắn than dài.
Trái lại trong khi đó mọi người thấy Ngô thị là người hiền lành nhân hậu, trung hậu đảm đang, biết từ ái yêu thương con cháu, con gái nàng là Diêu Cẩm Ngọc thì đoan trang phóng khoáng, danh tiếng hiền thục của mẹ con nàng ta cứ thế mà lan xa.
Đến sau này khi Văn Thanh không có cách nào trị khỏi hẳn đôi chân dẫn đến bị tàn tật, càng không thể tham gia thi cử, mà Cẩm Sắt nhân thế càng bị Võ An hầu phu nhân không thích đến muốn từ hôn mấy lần. Lại so sánh thêm, bà mối tới cửa cầu hôn cho Diêu Cẩm Ngọc nhiều đến mức suýt phá hỏng cửa lớn, người vinh quang người nhục nhã rõ ràng nổi bật như thế thật làm người ta thấy châm chọc biết bao.
Trong khi đó Cẩm Sắt vì chuyện Ngô thị lao lực dẫn đến mắc bệnh, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy hổ thẹn không thôi, vì làm cho lễ mừng thọ của lão thái thái trở nên hỗn loạn mà càng thêm bứt rứt không yên, suy cho cùng vì năm đó nàng tuổi còn quá nhỏ nên mới bị lừa gạt đến như vậy, hay là do Ngô thị là người quá mức mưu mô?
Càng nghĩ đến những chuyện này, hai tay Cẩm Sắt càng bất giác nắm chặt lại, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể không nhịn được mà run lên từng đợt.
Vương ma ma thấy thế thì hoảng sợ, bước lên trước bắt lấy tay nàng, gấp gáp nói: "Tiểu thư cảm thấy lạnh trong người à?" Nói xong liền vội vàng gọi Bạch Hạc cho thêm than vào chậu sưởi.
Cẩm Sắt lúc này mới dịu lại sắc mặt, kéo tay Vương ma ma cười nói: "Có lẽ vì mới tỉnh lại nên ta thấy hơi mệt..."
Nàng đang nói thì nghe thấy bên ngoài có tiếng tiểu nha hoàn vấn an ai đó, tiếp theo liền có người cao giọng hô: "Tiểu thư, phu nhân và Đại tiểu thư tới thăm."
"Tiểu thư của các ngươi vừa mới tỉnh lại, to tiếng như vậy làm gì! Đúng là không có quy củ, mau ngậm miệng lại!"
Ngay sau đó bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô gái, nghe ra có vẻ còn trẻ, giọng nói của nàng ta nghe êm dịu xen lẫn chút uy nghiêm. Tiếp theo rèm cửa được xốc lên, có tiếng bước chân truyền đến, rất nhanh trong đã xuất hiện thêm mấy người.
Cẩm Sắt nghe thấy giọng nói này thì trong lòng cảm thấy căng thẳng, ánh mắt sắc bén đến lợi hại, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì trong mắt chỉ còn lại sự dịu dàng êm ái. Nàng thấy đi đầu vào là Diêu Cẩm Ngọc, nàng ta mặc áo trong màu hồng phấn thêu hình hoa đào tung bay trong gió, bên ngoài khoác chiếc áo ngắn không tay bằng lông chồn đính nhũ đỏ, viền tay áo bằng lông hồ ly màu trắng như tuyết, kết hợp với chiếc váy màu đỏ bạc thêu độc hình một cành hoa quế sắc vàng nhạt, những đóa hoa màu vàng cam li ti tán loạn, trông cực kỳ sinh động, dường như chúng đang tỏa ra hương thơm thanh mát, trang nhã vô cùng.
Nàng ta bước đến với vẻ linh động thoải mái lại tràn trề sức sống, dáng người tươi tắn, dường như thoáng cái đã làm căn phòng có vẻ u tối ngột ngạt trở nên sáng sủa hơn, đi cùng bóng dáng ấy là tiếng cười trong vắt dễ nghe.
"Muội muội cuối cùng cũng tỉnh rồi, hai ngày nay muội làm tỷ lo lắng không yên đấy." Diêu Cẩm Ngọc vừa nói chuyện vừa bước đến trước giường, tỏ vẻ tự nhiên ngồi xuống, kéo tay Cẩm Sắt, vẻ mặt và ánh mắt đều tràn ngập vẻ thích thú nhìn nàng.
Cẩm Sắt cũng nắm tay nàng ta, mỉm cười đánh giá tỉ mỉ Diêu Cẩm Ngọc trước mặt.
Toàn thân Cẩm Ngọc toát lên vẻ tươi tắn và trong sáng vô cùng, trang phục màu hồng vốn làm hai má mềm mại trở nên xinh đẹp đáng yêu, trên đầu cài lược gỗ, hai bím tóc thả xuống hai bên má, trên tóc đính chuỗi trân châu ngọc trai hảo hạng mà mượt mà, chuỗi châu ngọc cài vào bím tóc tạo thành hình đóa hoa, ở bên trên chuỗi châu ngọc cắm thêm chiếc trâm hình con bướm ngậm hạt ngọc trông rất sinh động tự nhiên.
Tai đeo khuyên ngọc bích, trên cổ đeo chuỗi vòng khắc hoa tinh xảo, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên vẻ phú quý nhưng không kệch cỡm, đoan trang nhã nhặn nhưng không mất đi vẻ hoạt bát sinh động.
Mặc dù dày công ăn vận trang điểm, nhưng lại tỏ ra giấu giấu diếm diếm, có lẽ Ngô thị vì để con gái được nở mày nở mặt trong ngày hôm nay nên tốn nhiều tâm tư đến thế chăng. Ăn mặc đẹp đẽ đến nhường này là vì việc Võ An hầu phu nhân và Tạ Thiếu Văn tới phủ ư?
"Mới mấy ngày không gặp mà trông tỷ tỷ hôm nay thật khác lạ..." Cẩm Sắt giả vờ cười nói.
Diêu Cẩm Ngọc nghe thấy thế thì thoáng giật mình, nàng ta cảm thấy câu nói này của Cẩm Sắt hình như có ý ám chỉ điều gì đó, giống như ánh mắt Cẩm Sắt có thể nhìn xuyên thấu qua khuôn mặt nàng mà đi sâu vào trong lòng, đem những mưu mô tính toán trong lòng nàng phơi bày ra hết.
Vẻ mặt tươi cười của Cẩm Ngọc hơi có chút cứng ngắc, nàng ta chăm chú nhìn Cẩm Sắt, chỉ thấy vẻ mặt nàng vẫn tươi cười như bình thường, nét mặt dịu dàng, vô cùng thân thiết, có khác tí nào so với ngày thường đâu? Thế nhưng cặp mắt kia dường như trong trẻo hơn so với bình thường, cũng sâu sắc thâm thúy hơn, nhưng càng tối tăm như hũ nút làm ngươi ta không dám nhìn lâu.
"Xem em gái này, mới có ba ngày không gặp, chị có khác chỗ nào đâu chứ". Diêu Cẩm Ngọc trả lời với giọng thấp thỏm không yên.
"Em thấy hôm nay trông chị trông vô cùng xinh đẹp, mặt mày hàm xuân, chẳng lẽ chị có chuyện vui gì sao?" Cẩm Sắt hơi nghiêng đầu trêu ghẹo nàng.
Nghe Cẩm Sắt nói thế Cẩm Ngọc liền biến sắc, tim đập thình thịch mạnh mẽ. Cách đây hai ngày nàng ta từ chỗ mẫu thân biết được chuyện vị hôn phu của Cẩm Sắt là Võ An hầu thế tử sẽ tới mừng thọ bà nội vào ngày hôm nay, hơn nữa nghe mẹ nói bóng gió ám chỉ về chuyện hôn nhân của chính nàng ta, trong hai ngày này nàng ta luôn không ngừng tưởng tượng về vị thế tử Hầu phủ tôn quý hơn người với tướng mạo xuất chúng, dáng vẻ đường hoàng.
Mặt mày hàm xuân? Chẳng lẽ nàng biểu hiện rõ rệt thế sao? Chẳng lẽ Diêu Cẩm Sắt đã nhìn ra cái gì hay sao?
Diêu Cẩm Ngọc vừa nghĩ mà vẻ mặt trở nên xấu hổ đỏ bừng, lại nhân thể có tật giật mình, lòng đầy tính toán nên lo ngay ngáy, nàng ta chỉ thấy Cẩm Sắt có vẻ như đang mỉa mai chế nhạo mình nên vẻ mặt cứng ngắc.
Đúng vào lúc này Ngô thị bước vào phòng rồi cười nói: "Chị gái con chẳng qua thấy con tỉnh dậy nên vui mừng quá mức thôi, con gái của ta à, để thím nhìn xem nào, sao lại gầy đến đáng thương thế này."
Vương ma ma đáp ứng, vội vã dặn dò Bạch Hạc sang Thư Huyên viện, nơi em trai Cẩm Sắt ở thông báo, trong khi đó Bạch Chỉ đã đặt chiếc bàn con lên trên giường, xếp từng món ăn một lên bàn. Cẩm Sắt hôn mê liên tiếp 3 ngày nên một chút sức lực cũng không có, lại nhiều ngày chỉ uống độc thuốc đắng nên lục phủ ngũ tạng cứ như bị ngâm trong thuốc đắng triền miên vậy.
Tuy nhiên cảm giác cay đắng này lại làm trong lòng nàng dâng lên từng cơn ngọt ngào, nàng dù cực đói nhưng cũng không quan tâm đến khẩu vị thường ngày, chỉ nghĩ đến em trai nên thấy cực kỳ vui sướng, bất tri bất giác đã ăn hết hai bát cháo to, một đĩa rau, thêm năm, sáu miếng bánh ngọt, Vương ma ma thấy nàng ăn liên tục không ngừng thì sợ nàng vì nhiễm bệnh đã lâu, ăn nhiều sẽ làm dạ dày phải hoạt động mệt mỏi thì lúc này mới khuyên nàng dừng lại.
Chờ nàng súc miệng xong, Bạch Hạc đi ra ngoài cũng đã quay về, cúi người bẩm báo: "Nô tỳ đến Thư Huyên viện thì chỉ gặp được Bạch Ngọc tỷ tỷ, Bạch Ngọc tỷ tỷ nói sáng sớm hôm nay tiểu thiếu gia đã ra ngoài với Tứ thiếu gia, hiện giờ còn chưa trở về".
Cẩm Sắt nghe thấy thế thì trái tim như rơi đánh bộp xuống, quả nhiên em trai hiện giờ không có ở trong phủ!
Ở kiếp trước cũng đúng vào ngày hôm nay, Tứ đệ của Diêu Cẩm Ngọc sáng tinh mơ đã lôi kéo em trai nàng rời phủ, đến buổi trưa lúc khai tiệc, khi thiếu gia của các phủ luân phiên lên chúc thọ lão thái thái thì người ta mới phát hiện ra hai người họ biến mất không biết tung tích, trong lúc khách khứa còn đang bàn tán xôn xao thì có hạ nhân tới báo lại hai người họ đã hồi phủ, nhưng là bị đám nô tài dùng cáng khiêng trở về.
Vì chuyện này mà lão thái thái suýt chút nữa thì ngất xỉu, Ngô thị vội vội vàng vàng phân phó đám đầy tớ đi mời đại phu tới, hơn nữa lại vội vã để ý tới Văn Thanh và Tứ thiếu gia, lại phải quan tâm chào hỏi khách khứa, đúng lúc đó nàng ta mang thai mà không biết, do cáng đáng quá nhiều việc nên mệt mỏi ngã quỵ tại Thư Huyên Viện.
Lễ mừng thọ của lão thái thái trở nên hỗn loạn như vậy, khi đó phu nhân các phủ không tránh khỏi hỏi han đôi câu, Ngô thị khóc lóc kể lể, tỏ vẻ hết sức lo lắng mà nhắc tới chuyện Cẩm Sắt bị bệnh ra sao, nói Văn Thanh bị cưa chân như thế nào, lại kêu la bản thân thật có lỗi với chị dâu đã mất, không thể chăm sóc tốt cho hai đứa cháu, v.v...
Các vị phu nhân nghe thế mới hiểu được hóa ra Cẩm Sắt trước đó chưa từng tới chúc thọ lão thái thái là vì ham mê đọc sách đến thức trắng đêm mà ngã bệnh, hôm nay Diêu Văn Thanh lại bị gãy chân đưa về phủ, nguyên nhân do mới sáng ngày ra hắn đã kéo Tứ thiếu gia đến tửu lâu uống rượu, kết quả va chạm với một kẻ hạ lưu, chọc hắn ta tức giận, sinh ra tranh chấp, mà kẻ hạ lưu kia lại là người biết võ nghệ, gã sai vặt không đỡ lại được nên hắn quay ra đánh Văn Thanh, Tứ thiếu gia vì che chở cho Văn Thanh mà cũng bị đánh đến bị thương ở mặt.
Ngô thị lo việc nhà, tiếp khách vất vả mấy ngày liên tiếp, hơn nữa vì lo lắng bệnh tình Cẩm Sắt mà không chú ý đến việc bản thân có thai, mang bầu đã lâu mà không phát hiện ra, hôm nay nhân việc Văn Thanh bị thương nên mới sợ hãi quá độ mà đâm ra ngất xỉu.
Lúc đó khách khứa tuy không nói gì, nhưng qua sự việc này, họ đều nghĩ Cẩm Sắt ỷ tài cao mà trở nên kiêu ngạo tự phụ, lúc nào cũng tự xưng bản thân có thanh danh cao quý, trong sạch thanh cao, nhưng trái lại không đủ độ đoan trang hiền thục, em trai nàng là Diêu Văn Thanh thì kiêu căng ngang ngược, bất kính với trưởng bối, ham chơi đam mê tửu sắc, ỷ thế hiếp người, tiếng xấu cứ thế lan truyền ra xa. Rất nhiều Thiếu phu nhân khi nói chuyện về hai người chỉ biết lắc đầu cảm thán cho dòng dõi nhà Thủ phụ, rõ ràng là danh gia vọng tộc thế mà nay không bằng xưa, gia phong suy bại đến bước này cũng khiến con người ta phải thở ngắn than dài.
Trái lại trong khi đó mọi người thấy Ngô thị là người hiền lành nhân hậu, trung hậu đảm đang, biết từ ái yêu thương con cháu, con gái nàng là Diêu Cẩm Ngọc thì đoan trang phóng khoáng, danh tiếng hiền thục của mẹ con nàng ta cứ thế mà lan xa.
Đến sau này khi Văn Thanh không có cách nào trị khỏi hẳn đôi chân dẫn đến bị tàn tật, càng không thể tham gia thi cử, mà Cẩm Sắt nhân thế càng bị Võ An hầu phu nhân không thích đến muốn từ hôn mấy lần. Lại so sánh thêm, bà mối tới cửa cầu hôn cho Diêu Cẩm Ngọc nhiều đến mức suýt phá hỏng cửa lớn, người vinh quang người nhục nhã rõ ràng nổi bật như thế thật làm người ta thấy châm chọc biết bao.
Trong khi đó Cẩm Sắt vì chuyện Ngô thị lao lực dẫn đến mắc bệnh, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy hổ thẹn không thôi, vì làm cho lễ mừng thọ của lão thái thái trở nên hỗn loạn mà càng thêm bứt rứt không yên, suy cho cùng vì năm đó nàng tuổi còn quá nhỏ nên mới bị lừa gạt đến như vậy, hay là do Ngô thị là người quá mức mưu mô?
Càng nghĩ đến những chuyện này, hai tay Cẩm Sắt càng bất giác nắm chặt lại, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể không nhịn được mà run lên từng đợt.
Vương ma ma thấy thế thì hoảng sợ, bước lên trước bắt lấy tay nàng, gấp gáp nói: "Tiểu thư cảm thấy lạnh trong người à?" Nói xong liền vội vàng gọi Bạch Hạc cho thêm than vào chậu sưởi.
Cẩm Sắt lúc này mới dịu lại sắc mặt, kéo tay Vương ma ma cười nói: "Có lẽ vì mới tỉnh lại nên ta thấy hơi mệt..."
Nàng đang nói thì nghe thấy bên ngoài có tiếng tiểu nha hoàn vấn an ai đó, tiếp theo liền có người cao giọng hô: "Tiểu thư, phu nhân và Đại tiểu thư tới thăm."
"Tiểu thư của các ngươi vừa mới tỉnh lại, to tiếng như vậy làm gì! Đúng là không có quy củ, mau ngậm miệng lại!"
Ngay sau đó bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô gái, nghe ra có vẻ còn trẻ, giọng nói của nàng ta nghe êm dịu xen lẫn chút uy nghiêm. Tiếp theo rèm cửa được xốc lên, có tiếng bước chân truyền đến, rất nhanh trong đã xuất hiện thêm mấy người.
Cẩm Sắt nghe thấy giọng nói này thì trong lòng cảm thấy căng thẳng, ánh mắt sắc bén đến lợi hại, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì trong mắt chỉ còn lại sự dịu dàng êm ái. Nàng thấy đi đầu vào là Diêu Cẩm Ngọc, nàng ta mặc áo trong màu hồng phấn thêu hình hoa đào tung bay trong gió, bên ngoài khoác chiếc áo ngắn không tay bằng lông chồn đính nhũ đỏ, viền tay áo bằng lông hồ ly màu trắng như tuyết, kết hợp với chiếc váy màu đỏ bạc thêu độc hình một cành hoa quế sắc vàng nhạt, những đóa hoa màu vàng cam li ti tán loạn, trông cực kỳ sinh động, dường như chúng đang tỏa ra hương thơm thanh mát, trang nhã vô cùng.
Nàng ta bước đến với vẻ linh động thoải mái lại tràn trề sức sống, dáng người tươi tắn, dường như thoáng cái đã làm căn phòng có vẻ u tối ngột ngạt trở nên sáng sủa hơn, đi cùng bóng dáng ấy là tiếng cười trong vắt dễ nghe.
"Muội muội cuối cùng cũng tỉnh rồi, hai ngày nay muội làm tỷ lo lắng không yên đấy." Diêu Cẩm Ngọc vừa nói chuyện vừa bước đến trước giường, tỏ vẻ tự nhiên ngồi xuống, kéo tay Cẩm Sắt, vẻ mặt và ánh mắt đều tràn ngập vẻ thích thú nhìn nàng.
Cẩm Sắt cũng nắm tay nàng ta, mỉm cười đánh giá tỉ mỉ Diêu Cẩm Ngọc trước mặt.
Toàn thân Cẩm Ngọc toát lên vẻ tươi tắn và trong sáng vô cùng, trang phục màu hồng vốn làm hai má mềm mại trở nên xinh đẹp đáng yêu, trên đầu cài lược gỗ, hai bím tóc thả xuống hai bên má, trên tóc đính chuỗi trân châu ngọc trai hảo hạng mà mượt mà, chuỗi châu ngọc cài vào bím tóc tạo thành hình đóa hoa, ở bên trên chuỗi châu ngọc cắm thêm chiếc trâm hình con bướm ngậm hạt ngọc trông rất sinh động tự nhiên.
Tai đeo khuyên ngọc bích, trên cổ đeo chuỗi vòng khắc hoa tinh xảo, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên vẻ phú quý nhưng không kệch cỡm, đoan trang nhã nhặn nhưng không mất đi vẻ hoạt bát sinh động.
Mặc dù dày công ăn vận trang điểm, nhưng lại tỏ ra giấu giấu diếm diếm, có lẽ Ngô thị vì để con gái được nở mày nở mặt trong ngày hôm nay nên tốn nhiều tâm tư đến thế chăng. Ăn mặc đẹp đẽ đến nhường này là vì việc Võ An hầu phu nhân và Tạ Thiếu Văn tới phủ ư?
"Mới mấy ngày không gặp mà trông tỷ tỷ hôm nay thật khác lạ..." Cẩm Sắt giả vờ cười nói.
Diêu Cẩm Ngọc nghe thấy thế thì thoáng giật mình, nàng ta cảm thấy câu nói này của Cẩm Sắt hình như có ý ám chỉ điều gì đó, giống như ánh mắt Cẩm Sắt có thể nhìn xuyên thấu qua khuôn mặt nàng mà đi sâu vào trong lòng, đem những mưu mô tính toán trong lòng nàng phơi bày ra hết.
Vẻ mặt tươi cười của Cẩm Ngọc hơi có chút cứng ngắc, nàng ta chăm chú nhìn Cẩm Sắt, chỉ thấy vẻ mặt nàng vẫn tươi cười như bình thường, nét mặt dịu dàng, vô cùng thân thiết, có khác tí nào so với ngày thường đâu? Thế nhưng cặp mắt kia dường như trong trẻo hơn so với bình thường, cũng sâu sắc thâm thúy hơn, nhưng càng tối tăm như hũ nút làm ngươi ta không dám nhìn lâu.
"Xem em gái này, mới có ba ngày không gặp, chị có khác chỗ nào đâu chứ". Diêu Cẩm Ngọc trả lời với giọng thấp thỏm không yên.
"Em thấy hôm nay trông chị trông vô cùng xinh đẹp, mặt mày hàm xuân, chẳng lẽ chị có chuyện vui gì sao?" Cẩm Sắt hơi nghiêng đầu trêu ghẹo nàng.
Nghe Cẩm Sắt nói thế Cẩm Ngọc liền biến sắc, tim đập thình thịch mạnh mẽ. Cách đây hai ngày nàng ta từ chỗ mẫu thân biết được chuyện vị hôn phu của Cẩm Sắt là Võ An hầu thế tử sẽ tới mừng thọ bà nội vào ngày hôm nay, hơn nữa nghe mẹ nói bóng gió ám chỉ về chuyện hôn nhân của chính nàng ta, trong hai ngày này nàng ta luôn không ngừng tưởng tượng về vị thế tử Hầu phủ tôn quý hơn người với tướng mạo xuất chúng, dáng vẻ đường hoàng.
Mặt mày hàm xuân? Chẳng lẽ nàng biểu hiện rõ rệt thế sao? Chẳng lẽ Diêu Cẩm Sắt đã nhìn ra cái gì hay sao?
Diêu Cẩm Ngọc vừa nghĩ mà vẻ mặt trở nên xấu hổ đỏ bừng, lại nhân thể có tật giật mình, lòng đầy tính toán nên lo ngay ngáy, nàng ta chỉ thấy Cẩm Sắt có vẻ như đang mỉa mai chế nhạo mình nên vẻ mặt cứng ngắc.
Đúng vào lúc này Ngô thị bước vào phòng rồi cười nói: "Chị gái con chẳng qua thấy con tỉnh dậy nên vui mừng quá mức thôi, con gái của ta à, để thím nhìn xem nào, sao lại gầy đến đáng thương thế này."
/91
|