Cẩm Sắt vốn dự liệu Diêu Trạch Thanh sẽ đáp vậy, nàng không dông dài thêm, đoạn đứng lên thưa: “Con không phải là người không hiểu lễ nghĩa, trước khi tìm tới ngài, con đã bẩm chuyện với lão thái thái. Nhưng lão thái thái nghĩ Võ An hầu phủ dòng dõi cao quý, kết mối hôn sự với họ là phúc phận của con, là may mắn của con, phu nhân Võ An hầu chẳng qua nhất thời hồ đồ, sau này khi con vào cửa tự khắc sẽ hiểu ra mà thương yêu con, bởi vậy lão thái thái khuyên con chớ bởi tức giận bồng bột mà hủy mối hôn ước này. Lão thái thái lo lắng thay con, con tất nhiên vô cùng cảm kích, nhưng nguyên do từ hôn của con không phải xuất phát từ hành động cảm tính, cứ nghĩ tới một số chuyện là con lại thấy nơm nớp âu lo, chỉ sợ sau này chính con sẽ mang tới mầm tai vạ cho họ Diêu, bởi thế bèn mạo muội cản đường ngài, nhờ ngài chỉ giúp xem, liệu lo lắng của con liệu có phải buồn lo vô cớ hay chăng.”
Cẩm Sắt tuy nói năng khách sáo, nhưng thực chất muốn chỉ ra rằng do Diêu lão phu nhân sợ đắc tội với Võ An hầu phủ nên mới bảo nàng phải khoan thứ cho bọn họ. Diêu Trạch Thanh bắt gặp ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt kiên định như thể đoan chắc rằng sẽ thuyết phục thành công của Cẩm Sắt thì bất giác dấy nỗi hiếu kỳ.
Ông nhìn chăm chú Cẩm Sắt, cất giọng hỏi: “Nếu đã vậy, con thử nói ta xem vì sao phải lo lắng.”
Cẩm Sắt tươi cười thi lễ, mặt mày toát vẻ thoải mái, nàng nói: “Thái thúc công chắc cũng biết trưởng nữ Tạ Thiền Quyên của Võ An Hầu phủ, từ lúc tiến cung tới giờ luôn được thánh sủng, đã được tấn phong làm Vân tần nương nương?”
Diêu Trạch Thanh không ngờ Cẩm Sắt bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, ông ngạc nhiên, đoạn gật đầu bảo: “Võ An hầu phủ là gia tộc công huân tôn quý, trưởng nữ ắt hẳn hiền thục đoan trang, được lòng thánh thượng đâu phải chuyện quá lạ lùng. Có lẽ Vân tần nương nương sẽ còn được xem trọng hơn nữa, phủ Võ An hầu có cô con gái như vậy, hẳn sau này còn phú quý rạng rỡ hơn giờ, giả sử Vân tần nương nương tiếp tục được tấn phong, phủ Võ An hầu chẳng phải sẽ quyền thế nghiêng ngửa kinh thành hay sao, con gả qua đó tự khắc trở thành thiếu phu nhân quyền quý, hôn sự này là diễm phúc của con, Diêu Quách thị nhận xét không sai đâu.”
Cẩm Sắt trái lại chau mày hỏi: “Con vốn cũng nghĩ như Thái thúc công. Nhưng mấy hôm trước tới chùa Linh Âm, có duyên gặp gỡ Bình Nhạc Quận chúa của Trấn Quốc công phủ, con lại cảm thấy dường như hai bên bất hòa với nhau, liệu có phải chính do Vân tần nương nương đang được lòng thánh thượng hay không?”
Diêu Trạch Thanh sửng sốt, cau mày đáp: “Hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, tài đức vẹn toàn, Vân tần hợp ý vừa lòng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hiển nhiên cũng rất vui vẻ, Trấn Quốc công phủ càng thêm thân thiết với phủ Võ An hầu, làm gì có chuyện bất hòa chứ? Con còn nhỏ dại, trước mặt ta nói năng vô ý cũng không sao, nhưng ra ngoài đừng có ăn nói hàm hồ như vậy.”
Thấy Diêu Trạch Thanh nghiêm giọng, đoán ông bắt đầu suy nghĩ sâu xa , nàng liền tỏ vẻ hoang mang, thảng thốt che miệng, nhún mình thi lễ rồi ngập ngừng nói: “Thái thúc công dạy chí phải, Hoàng hậu nương nương hiển nhiên vui mừng thay Hoàng thượng, có điều… Có điều quả thật Trấn Quốc công phủ và Võ An hầu phủ không hòa thuận mà…”
“Hai phủ hay bất đồng chính kiến, thường ngày không năng qua lại cũng là chuyện dễ hiểu.” Diêu Trạch Thanh tuy đáp vậy, nhưng trong dạ lại đang bắt đầu suy tính.
Dương hoàng hậu bước vào Đông cung, giữ vị trí mẫu nghi thiên hạ đã hơn 13 năm, nhưng dưới gối không con. Tuy vậy có phủ Trấn Quốc công làm chỗ dựa, dù hoàng hậu không có con vẫn có thể vững vàng trên ngôi vị ấy, có điều Đại hoàng tử mà Lệ phi sinh ra đã 11 tuổi, vốn dĩ trong những gia đình quan lại thông thường, con vợ lẽ lớn tuổi như vậy đã là mối họa tiềm ẩn, càng khỏi cần nói tới chốn hoàng cung.
Lệ phi là con thứ xuất, phụ thân nàng ta đang nhậm chức Lễ bộ Thượng thư. Đám quan viên trong triều luôn nghĩ rằng Đại hoàng tử sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, bởi vậy ai nấy đều khom lưng uốn gối nhất mực lấy lòng Lễ bộ thượng thư Triệu phủ.
Theo những gì Diêu Trạch Thanh biết, ở trong cung Vân tần luôn giao hảo với Lệ phi, nhưng lại bất hòa với Hoàng hậu. Võ An hầu phủ càng năng qua lại với Thượng thư phủ, nghe bảo Võ An hầu còn định đem thứ nữ nhà mình gả cho thứ nam nhà Triệu thượng thư.
Võ An hầu thường xuyên bất đồng quan điểm với Trấn Quốc công, mấy năm trước còn đỡ, nhưng từ khi Vân tần tiến cung làm thân với Lệ phi, vì cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng mai sau, hai phủ khó tránh cảnh trở mặt thành thù.
Diêu Trạch Thanh đương tư lự thì nghe Cẩm Sắt cất tiếng: “Hóa ra là vậy sao, nhưng… Nhưng con từng nghe ông nội bảo rằng, Trấn Quốc công là dũng tướng đệ nhất Đại Cẩm, tay nắm trọng binh, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhượng bộ ba phần, ông nội còn bảo thà đắc tội tiểu nhân còn hơn bất hòa với phủ Trấn Quốc công…”
Cẩm Sắt dứt lời, Diêu Trạch Thanh càng chau mày sâu hơn, nàng tiếp tục giở giọng ngây thơ: “Ông nội còn bảo rằng, tranh đấu giành ngôi triều đại nào cũng có, đó là việc nguy hiểm vô cùng, triều đình biến đổi liên tục, chưa tới thời điểm cuối cùng chẳng ai đoán được mệnh trời, đi sai một bước thì mất mạng như chơi, dù mọi việc có kết thúc, thì lòng vua sâu tựa bể, bất cẩn một chút là bỏ mạng ngay. Mỗi lần nghĩ tới hôn sự với phủ Võ An hầu, con lại nhớ tới lời ông nội, lòng dạ bất an khôn kể. Năm xưa khi hai bên đính ước, Võ An hầu phủ chưa hề trở mặt với Trấn Quốc công phủ, nếu con gả sang đó, chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của phủ kia ư? Hơn nữa ông nội đã từng dặn không được trở mặt với phủ Trấn Quốc công, nếu con nhất quyết theo họ thì chẳng phải thành ra không tuân lời giáo huấn của ông nội, mang tiếng bất hiếu ư? Con còn rất quý mến Bình Nhạc quận chúa tỷ tỷ, nếu bước vào phủ Võ An hầu, hẳn tỷ ấy sẽ chẳng thèm đoái hoài tới con nữa, vậy con nên làm thế nào cho phải đây… Suy nghĩ quá lung, con đành mạo muội tới tìm Thái thúc công, mong ngài chỉ giúp con với.” Cẩm Sắt dứt lời lại tiếp tục nhún nhường hành lễ một lần nữa.
Lúc này đây trong lòng Diêu Trạch Thanh ngổn ngang trăm mối, lời nói của Cẩm Sắt như một tiếng chuông cảnh tỉnh ông. Trước kia chỉ thấy Võ An hầu phủ bề ngoài hiển hách tôn quý, chưa từng lưu ý tới mối họa tiềm ẩn như vậy, bây giờ ông bất chợt toát đầy mồ hôi lạnh.
Giành ngôi đâu phải chuyện giản đơn? Nếu thành công hiển nhiên phú quý giàu sang khôn kể, nhưng thất bại thì rơi đầu cả nhà. Mấy vị đứng nơi đầu sóng ngọn gió còn khó tránh cảnh nhà tan cửa nát nữa là đám tôm tép phía dưới.
Vua nào triều thần nấy, có vị hoàng đế nào đăng cơ mà không đi liền với cảnh máu chảy thành sông? Nếu Diêu Cẩm Sắt gả cho thế tử Võ An hầu, vậy Diêu gia sẽ nghiễm nhiên dính vào guồng quay tranh đấu, dính vào phe cánh Lệ phi, tham gia trực tiếp vào cuộc chiến giành ngôi.
Hiện giờ Lệ phi thân thiết với Vân tần, nhưng nếu sau này Vân tấn tiếp tục thăng vị, lại có con nối dõi, vậy tình hình liệu sẽ còn biến đổi tới đâu?
Võ An hầu phủ đi con đường nguy hiểm, nếu thắng thì phú quý tựa như lên trời, còn Diêu gia thì ngoài việc vững vàng kết mối làm ăn buôn bán với hoàng cung, chẳng được lợi lộc gì thêm, vậy lý nào Diêu gia lại phải chịu nguy hiểm theo Võ An hầu phủ chứ.
Huống hồ, hiện giờ đương buổi loạn thế, đương kim thánh thượng bất tài mê muội, Bắc Yến ở phương Bắc lại dõi mắt chằm chằm như hổ đói rình mồi, chưa biết chừng sẽ xua binh sang, đến lúc đó Trấn Quốc công phủ tay nắm trọng binh vẫn là sự lựa chọn sáng suốt hơn.
Họ Diêu nào phải gia tộc vinh hiển tôn quý gì, dù Võ An hầu phủ thành công thì họ Diêu cũng chỉ thêm nhiều tiền tài của nả, nhưng nếu bọn họ thất bại thì họ Diêu đúng là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng xong, chẳng tìm ra đường thoát. Nói tóm họ, bọn họ không có phúc trèo cao tới cửa quý Hầu phủ!
Nếu trước đây mọi chuyện vẫn êm xuôi, dù họ Diêu muốn từ hôn cũng khó, vì ai dám mích lòng Hầu phủ chứ. Nhưng bây giờ bỗng dưng xảy ra chuyện Vạn thị mưu hại Cẩm Sát, Diêu gia đang chiếm thời cơ, mặc dù từ hôn vẫn đồng nghĩa với việc đắc tội Võ An hầu phủ, nhưng vì e ngại con mắt người đời, Hầu phủ hẳn phải dè chừng, không dám thẳng thắn trừng phạt Diêu gia, vậy tóm lại việc từ hôn này phải thực hiện càng nhanh càng tốt, kẻo lại rơi vào cảnh mất bò mới lo làm chuồng.
Thấy Diêu Trạch Thanh đăm chiêu suy tư, vẻ mặt thay đổi thất thường, Cẩm Sắt tức thì đỡ lo, chỉ đứng yên chờ đợi. Nàng chọn Diêu Trạch Thanh giúp ra mặt là có nguyên do riêng.
Diêu Trạch Thanh có uy thế lớn trong nhóm trưởng bối, nếu thuyết phục được ông, vậy nàng sẽ không phải lo tới thái độ của những người khác. Hơn nữa, Diêu Trạch Thanh là con thứ xuất, năm xưa tuy chỉ được phân một phần gia sản, nhưng bây giờ sản nghiệp riêng trong tay ông liên tục sinh sôi nảy nở, lớn gấp nhiều lần, ông là người bản lĩnh lại thông minh, cả đời ngược xuôi nam bắc, cũng hiểu biết rất nhiều.
Hàng năm ông đều trích một phần gia sản để cứu giúp người trong họ, tích lũy dần uy danh. Người biết dùng tiền mua chuộc lòng người, am hiểu tinh thông như ông, chắc chắn không dễ bị tiền tài che mờ mắt, chắc chắn sẽ tường tận thâm ý của nàng.
Vả chăng, nếu nàng gả cho Tạ Thiếu Văn, tương lai những người được lợi lớn nhất dĩ nhiên là gia đình Diêu Lễ Hách, Diêu Lễ Hách theo nghiệp công danh, con trưởng Diêu Văn Bác cũng đang làm quan, còn cả nhà của Diêu Trạch Thanh lại theo nghiệp buôn bán, ông lại không có quan hệ huyết mạch thân thiết với nàng như họ. Nếu nàng trở thành phu nhân Võ An hầu, vừa không mang lại lợi ích gì cho Diêu Trạch Thanh, vừa mạo hiểm tới cả dòng họ Diêu. So sánh lợi hại như vậy, dù là kẻ ngốc cũng biết phân biệt nặng nhẹ sao cho thỏa đáng.
Quả nhiên một lúc sau Diêu Trạch Thanh định thần, nhìn Cẩm Sắt với đôi mắt tuy già nua nhưng thâm sâu, Cẩm Sắt chỉ mỉm cười đáp lại với thần sắc thản nhiên.
Diêu Trạch Thanh bật cười to, vuốt chòm râu nói: “Nha đầu, con giỏi lắm, Diêu Hồng có đứa cháu như con, tiền đồ của Văn Thanh ắt rộng mở. Con về đi, chuyện này ta sẽ lưu tâm.”
Thấy Diêu Trạch Thanh cất giọng điềm đạm, ngữ khí toát vẻ hài lòng thân thiết, trong lòng nàng đã chắc mười mươi, nàng vội nhún mình thi lễ rồi nói: “Đâu có, được Thái thúc công ra mặt giúp đỡ, tối nay con say giấc nồng được rồi. Đại ân của ngài, con nguyện ghi nhớ suốt đời.”
Diêu Trạch Thanh là người đa mưu túc trí, ông đã quyết định, vậy bước tiếp theo phải làm thế nào hẳn không cần một cô bé như nàng xen vào, bởi vậy, Cẩm Sắt chỉ lập tức tỏ lòng cảm kích ông.
Thấy Cẩm Sắt nhẹ nhõm mỉm cười, mắt sáng như sao, điềm nhiên từ tốn, không có vẻ vui mừng quá đỗi, ông càng coi trọng nàng thêm, vừa cười vừa gật đầu bảo: “Chuyện này ta sẽ thu xếp, có điều phủ Võ An hầu tọa lạc ở kinh thành, nếu muốn từ hôn thì bắt buộc phải thượng kinh, con hãy chuẩn bị kỹ lưỡng trước, sau khi xin ý tộc trưởng, ta sẽ báo cho con ngay.”
Cẩm Sắt thi lễ nói: “Hết thảy xin nhờ Thái thúc công.”
Diêu Trạch Thanh nấn ná trông Cẩm Sắt một lát, sau đó quả quyết xoay người rời đi, Cẩm Sắt dõi theo bóng ông xa dần, khẽ mỉm cười.
Nếu Diêu Trạch Thanh đã quyết, vậy chuyện từ hôn phải chủ động càng nhanh càng tốt, phải rèn sắt khi còn nóng*. Hiện giờ Thôi gia đang làm loạn chốn kinh kỳ, nếu Diêu gia không nhân cơ hội này thì còn định đợi tới bao giờ?
*Rèn sắt khi còn nóng: Bắt đúng thời cơ hành động.
Cẩm Sắt vừa mới thuyết phục thành công Diêu Trạch Thanh, chẳng ngờ tới chiều lại nghe tin Tạ Thiếu Văn bái phỏng Diêu phủ.
Buổi chiều, lúc Cẩm Sắt đang học tính sổ sách với Diêu Cẩm Hồng trong Kiều Tâm viện thì Bạch Chỉ bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, lão gia sai người tới Y Huyền viện mời tiểu thư tới thư phòng.”
Cẩm Sắt nghe vậy thì gảy tính nốt hai hạt châu, rồi đảo mắt cười bảo Diêu Cẩm Hồng: “Hôm nay Tam tỷ không được thu đủ tiền dạy học nhé, tỷ mới dạy muội non nửa canh giờ, để muội tính xem Tam tỷ phải trả lại bao nhiêu đồng nào.”
Cẩm Sắt dợm gảy bàn tính, Diêu Cẩm Hồng tươi cười nhướng mày trông, đặt tay lên bàn tính cản Cẩm Sắt rồi cười nói: “Lý nào lại thế, học trò lười nhác, thầy giáo còn phải trả lại tiền ư?!”
Cẩm Sắt bật cười khanh khách, đứng lên bảo: “Hôm nay coi như Tam tỷ được hời, ngày mai muội nhất định quấy rầy tỷ thật lâu.”
Nha hoàn Kim Bảo, Ngân Bảo thấy Cẩm Sắt cố tình bắt chước giọng điệu tính toán chi li của tiểu thư nhà họ thì cũng bật cười theo, Diêu Cẩm Hồng thuận thế giả vờ cáu kỉnh, phất tay ra chiều bảo Cẩm Sắt biến nhanh, ta đây không thèm quan tâm tới ngươi.
Cẩm Sắt nhoẻn cười rời phòng, vừa bước xuống hành lang thì thấy kiệu của Tứ phu nhân hạ xuống, nàng tiến lên thi lễ, Tiểu Quách thị vội cầm tay bảo: “Sao về nhanh thế? Thím đã dặn phòng bếp làm mấy món điểm tâm lót dạ, đang định mang tới cho chị em con.”
Cẩm Sắt đáp: “Chú sai người gọi con tới thư phòng, không hiểu có việc gì, thím chắc biết con phải về nên mới mang điểm tâm tới chứ gì.”
Cẩm Sắt chu môi hờn dỗi, Tiểu Quách thị cũng vờ giận nhéo má nàng rồi mắng: “Con ấy, càng ngày càng kén ăn, thím đang định bảo Lương ma ma gói vào đưa sang Y Huyền viện, thế mà con còn dỗi, được rồi, để thím thưởng cho đám nha hoàn vậy.”
Cẩm Sắt vội ôm chầm lấy cánh tay Tiểu Quách thị ra chiều lấy lòng, Tiểu Quách thị bèn cười nói: “Chắc do thế tử Võ An hầu tới nên chú con mới cho người tới gọi, con nên nhanh chân lên, đừng để họ phải chờ lâu, điểm tâm này lát nữa thím sẽ sai người mang về viện cho.”
Cẩm Sắt tức thì ngừng cười, Tiểu Quách thị đã biết ý định từ hôn của Cẩm Sắt từ Quách thị, giờ thấy vẻ mặt nàng như vậy, nàng ta liền cất tiếng khuyên nhủ: “Thường ngày ta thấy con thông minh lanh lợi lắm cơ mà, sao cứ nhắc tới chuyện này lại hồ đồ vậy, Hầu phủ là dòng dõi tôn quý, nếu Tam tỷ con có được hôn sự như thế, ta cũng…”
“Mẹ, ngoài trời lạnh lắm, mẹ để Tứ muội đi đi, chớ để chú phải chờ lâu.” Tiểu Quách thị còn chưa dứt câu, rèm cửa được vén lên, Diêu Cẩm Hồng khoác áo choàng lông đỏ tươi bước ra, cất tiếng xen ngang.
Tiểu Quách thị lườm lườm Diêu Cẩm Hồng rồi thả tay để Cẩm Sắt đi. Đến khi Tiểu Quách thị vào phòng, nàng ta bắt đầu buông giọng quở trách: “Tứ muội của con là đứa ngốc, con còn định ngốc hơn cả nó à. Ta muốn kết hôn sự cho con thì làm sao chứ? Nếu Tứ muội con đã quyết chí từ hôn với phủ Võ An hầu, vậy sao con không biết tranh thủ thời cơ hả? Nếu nhờ Tứ muội con nói giúp với thế tử…”
“Thì nữ nhi sẽ được thế tử xem trọng, đưa vào Hầu phủ làm di nương?” Diêu Cẩm Hồng thấy Tiểu Quách thị tiếp tục lải nhải thì sao không hiểu mẹ mình có ý gì chứ, nàng ta cắt ngang ngay, giọng điệu còn lộ vẻ buồn bực.
Tiểu Quách thị bị Diêu Cẩm Hồng chọc tức tới gắt gỏng: “Sao chỉ có thể làm thiếp thất? Đại tỷ con đang mỏi mắt chờ mong, sao con lại không muốn hả? Cha con quản lý tất cả việc làm ăn của Diêu gia, mẹ con lại một tay thu vén việc nhà, dung mạo nhân phẩm của con thua kém Đại tiểu thư ở chỗ nào? Trước kia Tứ muội con không có ý từ hôn thì chẳng nói làm gì, bây giờ nó quyết tâm như vậy, “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”*, ta tranh thủ cơ hội cho con cũng không được chắc!
*Nghĩa là có thứ gì tốt thì chỉ nên chia sẻ trong nhà với nhau, không nên để cho người ngoài hưởng lợi.
Tiểu Quách thị lý lẽ hùng hồn, Diêu Cẩm Hồng chán nản, thở dài thốt: “Mẹ à, Đại bá* là Đồng Tri lục phẩm, tương lai có thể còn thăng quan tiến chức, Đại tỷ tỷ dù sao cũng mang danh con gái nhà quan. Còn con dù giàu sang tới đâu cũng chỉ là con gái thương hộ, làm sao so sánh ngang hàng được? Võ An hầu phủ tôn quý vinh hiển, sao có thể lấy con về làm chính thất? Mẹ đừng mơ tưởng nữa, dù bọn họ dám lấy, con cũng chẳng muốn gả, nếu con bước chân vào Hầu phủ, hẳn sẽ bị người người coi thường, kể cả đám nô tài hạ nhân. Nếu mẹ thật sự muốn làm lão phu nhân nhà quan thì chi bằng đốc thúc bài vở của em trai con, tốt nhất đừng mong chờ vào con, dù con có gả được vào Hầu phủ thì mẹ cũng chẳng làm cáo mệnh phu nhân được đâu.”
*Đại bá: Bác cả.
Tiểu Quách thị càng tức đỏ bừng mặt, nhưng cũng biết Diêu Cẩm Hồng nói đúng, một lát sau nàng ta bỗng bật quát: “Ngươi đúng là đứa bất hiếu.”
Diêu Cẩm Hồng điềm nhiên vừa gảy bàn tính, vừa lanh lảnh đáp: “Nói thật, nếu Tứ muội tiếp tục hôn ước, con mới coi thường em ấy, cũng chẳng muốn gần gũi thân thiết hơn. Con tự biết thân phận, thay vì cố trèo vào nơi nhà cao cửa rộng, bám vào chỗ tôn quý giàu sang, thà nắm thật chặt tiền tài trong tay còn hơn. Nếu mẹ muốn tốt cho con thì sau này kiếm một chàng trai ở rể là xong, con gái sẽ cảm kích mẹ cả đời.”
Tiểu Quách thị dở khóc dở cười, nghiến răng bảo: “Ở rể cái gì chứ? Em trai con thì vứt vào đâu hả, kiếm một chàng ở rể cho con, vậy tương lai còn ai dám gả vào đây, những đứa em gái khác của con chẳng lẽ cứ trơ mắt để như vậy! Hơn nữa, loại ở rể thì có gì tốt? Nếu không phải nghèo khó thì cũng là trong người mắc bệnh khó nói…”
Diêu Cẩm Hồng chẳng qua thuận miệng nói ra, thấy Tiểu Quách thị lại bắt đầu càm ràm thì đặt sổ sách xuống, tới dựa sát vào Tiểu Quách thị.
Nàng ta lắc lắc cánh tay Tiểu Quách thị, đoạn cất tiếng: “Có mẹ ở đây, ai sao dám gây sự, con biết mẹ hiểu con nhất, chuyện cưới hỏi con nghe mẹ tất, bà mẹ nào chẳng thương con gái, mẹ nhất định sẽ lo liệu chu toàn…”
Tiểu Quách thị bật cười, dí tay vào trán Diêu Cẩm Hồng, mắng: “Con phải gả cho gã đồ tể nghèo khó mới xứng.”
Diêu Cẩm Hồng tán đồng: “Vâng, thế cũng được, ít ra mỗi bữa đều có thịt ăn, miễn là mẹ không ngại trở thành mẹ vợ của kẻ bán thịt, con thế nào cũng xong.”
Lúc này tại tiền viện, Cẩm Sắt theo gã sai vặt tiến vào thư phòng Diêu Lễ Hách. Lúc nàng bước vào, Tạ Thiếu Văn và Diêu Lễ Hách đang bình phẩm bức cổ họa bên thư án*, ánh dương xuyên qua cửa sổ soi rõ gương mặt vui vẻ của hai người họ, người này hòa nhã dễ gần, người kia cung kính lễ phép, quả là cảnh tượng hòa thuận ấm áp.*Thư án: Bàn sách, bàn làm việcBắt gặp Cẩm Sắt, Tạ Thiếu Văn tươi cười sáng láng, tiến lên đón: “Muội muội xem này, thúc phụ mới tìm được một bức họa của Xa Hồng tiên sinh tiền triều, tranh sơn thủy vốn là sở trường của muội, tới xem với ta nào.”
Tạ Thiếu Văn vừa dứt lời, Diêu Lễ Hách liền phụ họa theo: “Ta không biết Tứ nhau đầu lại giỏi về tranh sơn thủy đâu đấy, thế tử quả là thanh mai trúc mã của con bé, ngay cả chuyện nhỏ này cũng nhớ rõ. Con đã tới rồi, vậy sang đây xem đi.”
Diêu Lễ Hách mở miệng trêu chọc làm gương mặt Tạ Thiếu Văn chợt ửng đỏ, hắn giương mắt đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt tuy khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười khách khí, nhún mình thi lễ rồi nói: “Trước mặt chú và thế tử, tiểu nữ sao dám múa rìu qua mắt thợ*, thường ngày tiểu nữ hay vẽ vời linh tinh mà thôi, huống chi từ lúc ông nội qua đời, tiểu nữ rất ít khi động vào bút vẽ, thế tử đừng đùa tiểu nữ. Không biết chú gọi Cẩm Sắt tới có chuyện gì?”
*Nguyên văn là cụm Ban môn lộng phủ: Nghĩa là múa búa trước cửa Lỗ Ban. Từ “Ban” chỉ Lỗ Ban, một thợ mộc nổi tiếng cổ đại. Cụm này có hàm ý châm biếm những người phô trương khoe khoang trước mặt chuyên gia.
Mấy ngày không gặp, Cẩm Sắt không những không nguôi giận, mà còn tỏ vẻ lãnh đạm khách sáo hơn, Tạ Thiếu Văn chợt thấy hoảng hốt xen lẫn sượng sùng.
Diêu Lễ Hách để ý vẻ mặt Tạ Thiếu Văn, thầm chau mày liếc xéo Cẩm Sắt, y cất tiếng: “Hầu phu nhân không khỏe, không tiện ở lại Giang Châu lâu, ngày mai thế tử sẽ khởi hành về kinh, hôm nay cố ý tới thăm con. Ta nhớ con rời kinh cũng khá lâu rồi, chắc hẳn muốn nhờ tặng quà cho các tỷ muội thân thiết trong kinh, con và thế tử lại có hôn ước, lớn lên bên nhau, cũng không cần quá câu nệ lễ tiết, vì thế ta mới gọi con tới. Ta còn có việc ở nha môn, con hãy giúp ta tiếp đãi thế tử.”
Diêu Lễ Hách dứt lời liền gật đầu với Tạ Thiếu Văn, sau đó bước luôn ra ngoài. Tạ Thiếu Văn không những không ngăn, lại còn khom người tạ bóng lưng y, đoạn nói: “Tiểu chất* xin tiễn chú.”
*Tiểu chất: Cháu.
Diêu Lễ Hách dám để nàng một thân một mình ở cùng với Tạ Thiếu Văn, nếu người khác biết được sẽ xỉ vả nàng tới mức nào đây?
Diêu Lễ Hách bất chấp liêm sỉ, còn Tạ Thiếu Văn ích kỷ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình mà không mảy may nghĩ tới cảm nhận của nàng, Cẩm Sắt bất chợt siết chặt tay, đanh mặt lại.
Diêu Lễ Hách vừa bước khỏi phòng, Cẩm Sắt tức thì trở gót theo sau, ai ngờ Tạ Thiếu Văn như thể đoán được ý định của nàng, hắn sải chân túm chặt cánh tay rồi kéo nàng lại trước mặt.
Cẩm Sắt bực tức, trợn mắt nhìn hắn quát: “Làm gì vậy? Buông ra!”
Cẩm Sắt vốn xinh đẹp, ngày thường vẻ mặt luôn dịu dàng hòa nhã, không ngờ bây giờ tức giận trái lại còn đẹp hơn, làn da trắng ngần, đôi má ửng hồng, đôi mắt vốn sâu như nước giờ rực sáng, làm nổi bật ngũ quan tuyệt mỹ, nàng lúc này toát vẻ thanh khiết xen diễm lệ, quả nhiên đẹp tựa ngọc băng, khiến hắn chợt si mê ngây dại.
Tạ Thiếu Văn chưa từng thấy điệu bộ này của Cẩm Sắt, nhất thời hắn vừa mê mẩn, vừa vô thức siết mạnh tay hơn.
Bắt gặp bộ dạng mê đắm thèm khát của hắn, Cẩm Sắt tức thì không thể tức giận nổi nữa, vì thư phòng của Diêu Lễ Hách không cho phép nô bộc tùy tiện bước vào, cho nên bây giờ ngoài sân không một bóng người, dù nàng muốn gọi ai tới cũng đành bất lực.
Cẩm Sắt vô cùng lo lắng, chỉ sợ đây là cái bẫy của Tạ Thiếu Văn, nếu hắn dám làm chuyện trái lễ tiết, thì chẳng phải toi công nàng vất vả bày kế từ hôn sao.
Nàng vừa vội vừa không thể kiên nhẫn ngẫm ngợi thêm, bèn rút thanh chủy thủ trong tay áo ra, đẩy ngón cái tuốt vỏ, lập tức đâm xuống tay Tạ Thiếu Văn.
Tạ Thiếu Văn không ngờ Cẩm Sắt lại mang dao bên người, hắn mới chỉ nắm tay nàng, thế mà nàng dám đâm hắn! Nghe tiếng vỏ dao rơi xuống đất, hắn tức thì định thần lại, mắt ánh vẻ sắc nhọn, vội buông tay nàng ra, lùi lại vài bước, Cẩm Sắt nhân cơ hội nhặt vỏ dao rồi xách váy chạy vụt khỏi thư phòng.Tạ Thiếu Văn bỗng ngẩn ngơ, hắn chỉ thấy cô bé thuở ấu thơ đã biến mất, thay vào đó là một thiếu nữ vô cùng xa lạ. Vẻ lạnh lùng nhẫn tâm ban nãy của nàng khiến hắn chợt hoảng hốt. Song nàng càng tỏ ra như vậy, hắn càng đau lòng, càng buồn bực khổ sở.Giờ đây hắn vừa cảm thấy nôn nóng khó hiểu, vừa đau lòng quá đỗi, hắn không hiểu tại sao nàng tỏ ra thù ghét rõ rệt như vậy, hắn không cam lòng, hắn không thể chịu nổi, hôm nay hắn nhất định phải bắt nàng giải thích rõ mới được! Bởi vậy sau một lúc thất thần, Tạ Thiếu Văn liền vọt ra ngoài, đuổi theo Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt lao ra nhưng không tìm thấy Bạch Chỉ, chỉ thấy xung quanh vắng lặng im lìm, ngay cả một bóng người cũng không có, nàng bèn chạy sâu vào phía trong nội viện, song nàng vốn là con gái, chân ngắn sức yếu, lại ăn vận váy vóc rườm rà, bình thường vốn không năng ra ngoài, bởi thế mới chạy được vài bước đã bị Tạ Thiếu Văn đuổi kịp.
Căn viện bao quanh thư phòng thông với một hoa viên nhỏ, vì nơi đây dành cho người ngâm thơ đọc sách, nên hoa viên dày đặc những cây tùng trúc cao ngút mắt, những tảng đá đẽo gọt kỳ thú, các đình nghỉ chân, cảnh trí rộng rãi trống trải. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, hẳn Tạ Thiếu Văn cũng không dám làm bậy. Bởi vậy nàng bèn dứt khoát dừng lại, dựa vào thân tùng thở hào hển, lạnh lùng nhìn Tạ Thiếu Văn đuổi tới rồi nhìn chằm chằm mình.
Giờ đây Tạ Thiếu Văn không còn điệu bộ hòa nhã điềm đạm như thường lệ, hắn dõi theo Cẳm Sắt với đôi mắt đỏ rực, toàn thân toát đầy giận dữ.
Hắn vốn ôm tâm tình nhung nhớ chờ mong tới Giang Châu, chẳng ngờ mới qua vài ngày mọi chuyện lại biến thành như vậy. Hắn ra sức lấy lòng, dè dặt cẩn thận, nhưng nàng chỉ một mực lạnh nhạt thờ ơ, hắn vốn tưởng bởi ba năm xa cách, nhưng dù có tự dối lừa bản thân tới đâu, hắn cũng cảm nhận rõ mồn một nỗi chán ghét thù hằn của Cẩm Sắt.
Tạ Thiếu Văn không thể hiểu nổi nguyên do, bởi thế càng lúc càng bực tức. Hai hôm nay chuyện của Vạn thị đã khiến hắn mỏi mệt phiền não, giờ càng khó tránh nổi cơn tam bành.
Hắn đanh mặt hỏi Cẩm Sắt: “Diêu Cẩm Sắt, tại sao muội dám động dao với ta?”
Cẩm Sắt tự dưng cảm thấy vẻ tức tối của hắn còn dễ coi hơn nhiều cái điệu bộ dịu dàng thâm tình thường lệ, nàng nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, cất giọng mỉa mai: “Thế tử Võ An hầu nói năng lạ thật, ngài không tuân lễ giáo, chẳng lẽ còn muốn ta vui vẻ đáp lại? Ta động dao thì đã sao, thiếu nữ nào gặp phải kẻ háo sắc đều chẳng như vậy.”
Thấy Cẩm Sắt nói lảng đi, Tạ Thiếu Văn càng tức tối: “Ta luôn muốn tốt cho muội, sao có thể làm ra chuyện trái lễ giáo gì? Chẳng qua thấy muội định đi, cho nên ta mới sốt ruột siết chặt tay, hồi nhỏ chúng ta còn từng…”
“Xưa đâu giống nay, chẳng lẽ thế tử không biết trai gái bảy tuổi đã bất đồng ư? Nếu ngài thật sự muốn tốt thì sẽ không để ta rơi vào cảnh dễ gặp điều tiếng chê trách như ban nãy. Thế tử tuy không làm gì ta, nhưng sao tránh được có kẻ vịn cớ ăn nói xằng bậy, có lẽ thực chất trong lòng ngài chỉ mong tiểu nữ bị tổn hại thanh danh, đỡ nung nấu ý định từ hôn chứ gì? Thế tử có lòng, nhưng ta không dám nhận, ngài vẫn nên sớm quên ta đi, đặt tâm tư vào thiếu nữ khác thì hơn.” Tạ Thiếu Văn còn chưa dứt lời đã bị Cẩm Sắt cắt ngang.
Nhớ tới kiếp trước, chỉ vì chống đối Vạn thị mà hắn không nề hà hủy hoại thanh danh của nàng, khiến nàng phải mang phận thiếp thất, tức thì khẩu khí nàng càng lúc càng đầy vẻ chế nhạo.
Với hành động ban nãy của hắn, nàng chỉ sợ nếu kiếp này xảy ra tình cảnh tương tự, hắn chắc chắn sẽ lại lần nữa hủy hoại nàng. Vậy chi bằng thay vì giữ hòa hảo với hắn, để hắn quay ra ghét nàng, hận nàng còn tốt hơn.
Tạ Thiếu Văn đương nhiên biết đáng lẽ không nên ưng thuận với ngầm ý của Diêu Lễ Hách, nhưng bởi muốn gần gũi và tiện thể dỗ ngon dỗ ngọt khiến nàng nguôi giận, để hắn chỉ cần chờ phụ thân dàn xếp xong chuyện ở kinh thành, mang sính lễ tới nghênh đón nàng về Hầu phủ là an tâm. Nào ngờ chưa phát hiện ra sai sót ở đâu, bỗng thấy Cẩm Sắt đâm ra thù ghét hắn!
Nhìn vẻ mặt châm chọc của nàng, hắn tiến lại gần nói: “Ta biết ba năm qua ta không tận tâm với muội, nhưng cũng bởi muội ở tận Giang Châu, ta đành lực bất tòng tâm. Muội muội chịu khổ tại Diêu gia, trong lòng ta cũng toàn dằn vặt áy náy, vì thế mới muốn sớm ngày rước muội vào phủ, thuận tiện gần gũi săn sóc. Nếu muội giận vì ba năm qua ta sao nhãng, vậy ta hứa sau này sẽ đền muội gấp trăm nghìn lần, muội vào phủ rồi, muốn nổi nóng phát tác thế nào cũng xong.”
Cẩm Sắt càng nghe càng cáu, Tạ Thiếu Văn biết nhà họ Diêu đối xử bất công với nàng, thế mà ban nãy còn dám ưng thuận Diêu Lễ Hách, giờ lại mặt trơ trán bóng chỉ trích họ. Nàng bèn nhoẻn cười, đôi mắt sáng như sao đặc vẻ lạnh lẽo, cất giọng thẳng thắn.
“Nếu thế tử còn chưa rõ, ta cũng nói thẳng luôn, Hầu phủ tôn quý vinh hiển vô vàn, Diêu Cẩm Sắt ta không dám trèo cao, hôn sự này ta phải lui. Ta cũng không có thiện cảm với ngài, mong ngài khỏi cần dùng dằng, sớm hủy hôn ước ngày nào, ngài cũng sớm tìm được ý trung nhân ngày ấy, vả chăng cũng để tiểu nữ khỏi là mối họa cản trở tiền đồ rộng mở của ngài.”
Hắn đã lờ mờ nhận ra nàng có ý từ hôn, nhưng bây giờ chính tai nghe nàng nói rõ, hắn vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, tức tối nhìn đăm đăm nàng, đoạn gắt gỏng.
“Hủy hôn? Việc hôn sự há có thể tùy tiện thế ư! Võ An hầu phủ ta sao để mặc nàng muốn làm gì thì làm, nàng nên bỏ ngay ý định này đi, lão phu nhân và chú Diêu sẽ không ưng thuận đâu. Hơn nữa, chỉ vì mẫu thân ta từng bày kế hại nàng, nàng liền vứt bỏ tấm chân tình của ta, quyết tâm làm mất thể diện của Hầu phủ, nàng hẹp hòi, cố tình chuyện bé xé to như vậy thật khiến ta thất vọng, nếu biết nàng biến thành hạng người này, Diêu gia gia* trên trời có linh cũng không thể an tâm được.”
*Gia gia: Ông, ông nội.
Cẩm Sắt càng cười tươi rói, cất tiếng: “Tốt quá, nếu thế tử Võ An hầu đã thất vọng về tiểu nữ như vậy, thế thì hủy hôn thôi, đỡ khiến hai bên càng thêm ghét bỏ.”
Cẩm Sắt chẳng những không buồn vì những lời hắn mắng, lại còn cười tươi như hoa, hắn tức tối khó nhịn, giơ tay muốn tóm lấy Cẩm Sắt, miệng gầm lên: “Diêu Cẩm Sắt, ngươi đừng hòng! Chúng ta đã đính ước, ngươi là người nhà Tạ gia ta, bất kể sinh tử thế nào, ta nhất định bắt ngươi bước vào Hầu phủ!”
Nhìn Tạ Thiếu Văn dữ tợn nhào tới, Cẩm Sắt tức thì cảm thấy hối hận, thầm trách bản thân không nên vì hả giận nhất thời mà chọc tức hắn.
Nàng biết rõ chỉ cần mềm mỏng nhẹ giọng thì sẽ dễ dàng thoát thân, nhưng dù nàng điềm tĩnh thâm trầm đến đâu cũng vẫn chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, chưa bản lĩnh cao thâm tới mức lúc nào cũng có thể kiềm chế được, bởi vậy mới thành ra thế này.
Kiếp trước vì nuôi lòng báo thù, cho đến khi chết nàng đều nhẫn nhịn chịu đựng được, lúc Hầu phủ bị xét nhà tịch thu gia sản, Tạ Thiếu Văn lại không có trong phủ, cho nên nỗi oán hận trong lòng nàng chưa thể tiêu tan hết. Khi được sống lại, nàng vất vả mưu tính từng bước, tâm tư luôn nặng trĩu áp lực, muốn được trút bớt cho nhẹ lòng. Thêm vào đó ban sáng vừa thuyết phục thành công Diêu Trạch Thanh, nàng càng khó lòng duy trì vẻ dịu dàng để giả vờ diễn trò với Tạ Thiếu Văn.
Có điều trông hắn giận dữ đến vậy, Cẩm Sắt vẫn thấy hơi sợ, cũng hơi hối hận, nàng vội rút dao găm, gấp gáp bảo: “Bất kể sinh tử ra sao ư? Thế tử thật thương yêu tiểu nữ quá! Ngài không sợ cưỡng ép ta vào phủ, nửa đêm sẽ bị người đầu ấp tay gối đâm một nhát dao toi mạng sao? Thế tử ngày ngày đọc sách thánh hiền mà dám động tay động chân với ta ư, thế tử dám bất tuân lễ giáo, trở thành hạng hạ lưu vô sỉ ư?”
Đương lúc cấp bách, nàng chỉ biết dùng lời nói để dời lực chú ý của hắn, nhưng trái lại hắn càng nghe càng nổi giận, điệu bộ hung hãn, liều lĩnh xông vào muốn bóp cổ nàng, để nàng khỏi phải thốt lời vô tình nhẫn tâm nữa. Cẩm Sắt cuống quýt, dợm muốn giảng hòa để thoát khỏi khốn cảnh này rồi hẵng hay, chẳng ngờ mới chớp mắt một cái, tình thế trước mặt bỗng chốc biến hóa kỳ ảo.
Chiếc chuông treo trên đầu nhánh cây tùng trước mặt bỗng chốc tuột khỏi dây thừng cố định, lung lay chao nghiêng rồi rơi thẳng xuống lưng Tạ Thiếu Văn, khiến hắn đau đớn ngã nhào xuống đất, hắn gượng chống tay dậy, nhưng do vô cùng đau đớn nên tức thì ngất xỉu.
Chiếc chuông lăn vài vòng rồi dừng lại. Cẩm Sắt ngơ ngẩn một lát, rồi ngước mắt nhìn đoạn dây thừng đang lung lay theo gió, đoạn dây như thể bị ai đó cắt đứt, nàng vội vàng lia mắt nhìn ra xung quanh.
Trên đầu tường phía Đông vắt vẻo một dáng người, một chân khuỵu, một chân buông, tay phải đặt lên đầu gối, ngón tay thon dài trắng sáng, đôi mắt xanh sắc, mặt mày lạnh lùng ngang ngược, đôi môi nhếch vẻ dửng dưng, toàn thân toát đầy sát khí mãnh liệt lạnh lẽo.
Gã nhìn Tạ Thiếu Văn nằm xoài trên đất với vẻ vô vị, quả nhiên là Hoàn Nhan Tông Trạch, người đáng lẽ không thể nào xuất hiện tại đây.
Bắt gặp ánh mắt chăm chú của nàng, gã nhướng mày nhìn lại, bốn mắt soi nhau, thấy Cẩm Sắt ngạc nhiên, gã vừa nheo mắt cười gian, vừa xoay xoay ám khí trong tay, mặt đượm vẻ hứng chí và đòi công.
Gã chẳng những hành hung người, lại còn tỏ thái độ dửng dưng thản nhiên, đã vậy còn giở thái độ gian tà trêu chọc nàng, Cẩm Sắt giật mình, quay người lại tới xem Tạ Thiếu Văn đang nằm sấp dưới đất.
Ngày ấy thấy Hoàn Nhan Tông Trạch sai Hải Đông Thanh đoạt mạng người, nàng liền biết gã có tính hung hăng ngang ngược, hành xử tùy tiện. Lúc gã giết Thôi Lương còn đòi nàng phải trả ơn, giờ nhìn điệu bộ của gã, lại thấy Tạ Thiếu Văn nằm sõng soài dưới đất, chẳng hề nhúc nhích, Cẩm Sắt thực lòng rất sợ.
Ở Đại Cẩm, chuông đồng được phân làm các loại chủ yếu như chuông để dùng trong hoàng cung, dùng nơi cửa Phật, dùng làm nhạc khí và treo trên cây tùng trong các gia đình để biểu trưng phú quý xa hoa. Cây tùng trên cây này chính là loại chuông biểu trưng như vậy, chuông được đúc bằng bạc nguyên chất, khắc các chữ “Phúc Lộc Thọ Xương”, cao khoảng ba thước, nếu chẳng may rơi xuống thì rất dễ lấy mạng người ngay lập tức.
*Xương: Hưng thịnh.
Cẩm Sắt ngỡ rằng Hoàn Nhan Tông Trạch bất cẩn hạ sát Tạ Thiếu Văn, nhất thời tay chân luống cuống, toan ngồi xổm xuống xem hắn thế nào. Ai ngờ nàng còn chưa chạm vào chéo áo Tạ Thiếu Văn thì đã bị Hoàn Nhan Tông Trạch tóm chặt tay lại, sau đó nghe thấy gã cất giọng giằn dỗi.
“Ban nãy hắn không màng sinh tử, quyết ra tay với nàng, sao bây giờ nàng còn phải bận tâm tới hắn chứ?”
Cẩm Sắt tuy nói năng khách sáo, nhưng thực chất muốn chỉ ra rằng do Diêu lão phu nhân sợ đắc tội với Võ An hầu phủ nên mới bảo nàng phải khoan thứ cho bọn họ. Diêu Trạch Thanh bắt gặp ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt kiên định như thể đoan chắc rằng sẽ thuyết phục thành công của Cẩm Sắt thì bất giác dấy nỗi hiếu kỳ.
Ông nhìn chăm chú Cẩm Sắt, cất giọng hỏi: “Nếu đã vậy, con thử nói ta xem vì sao phải lo lắng.”
Cẩm Sắt tươi cười thi lễ, mặt mày toát vẻ thoải mái, nàng nói: “Thái thúc công chắc cũng biết trưởng nữ Tạ Thiền Quyên của Võ An Hầu phủ, từ lúc tiến cung tới giờ luôn được thánh sủng, đã được tấn phong làm Vân tần nương nương?”
Diêu Trạch Thanh không ngờ Cẩm Sắt bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, ông ngạc nhiên, đoạn gật đầu bảo: “Võ An hầu phủ là gia tộc công huân tôn quý, trưởng nữ ắt hẳn hiền thục đoan trang, được lòng thánh thượng đâu phải chuyện quá lạ lùng. Có lẽ Vân tần nương nương sẽ còn được xem trọng hơn nữa, phủ Võ An hầu có cô con gái như vậy, hẳn sau này còn phú quý rạng rỡ hơn giờ, giả sử Vân tần nương nương tiếp tục được tấn phong, phủ Võ An hầu chẳng phải sẽ quyền thế nghiêng ngửa kinh thành hay sao, con gả qua đó tự khắc trở thành thiếu phu nhân quyền quý, hôn sự này là diễm phúc của con, Diêu Quách thị nhận xét không sai đâu.”
Cẩm Sắt trái lại chau mày hỏi: “Con vốn cũng nghĩ như Thái thúc công. Nhưng mấy hôm trước tới chùa Linh Âm, có duyên gặp gỡ Bình Nhạc Quận chúa của Trấn Quốc công phủ, con lại cảm thấy dường như hai bên bất hòa với nhau, liệu có phải chính do Vân tần nương nương đang được lòng thánh thượng hay không?”
Diêu Trạch Thanh sửng sốt, cau mày đáp: “Hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, tài đức vẹn toàn, Vân tần hợp ý vừa lòng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hiển nhiên cũng rất vui vẻ, Trấn Quốc công phủ càng thêm thân thiết với phủ Võ An hầu, làm gì có chuyện bất hòa chứ? Con còn nhỏ dại, trước mặt ta nói năng vô ý cũng không sao, nhưng ra ngoài đừng có ăn nói hàm hồ như vậy.”
Thấy Diêu Trạch Thanh nghiêm giọng, đoán ông bắt đầu suy nghĩ sâu xa , nàng liền tỏ vẻ hoang mang, thảng thốt che miệng, nhún mình thi lễ rồi ngập ngừng nói: “Thái thúc công dạy chí phải, Hoàng hậu nương nương hiển nhiên vui mừng thay Hoàng thượng, có điều… Có điều quả thật Trấn Quốc công phủ và Võ An hầu phủ không hòa thuận mà…”
“Hai phủ hay bất đồng chính kiến, thường ngày không năng qua lại cũng là chuyện dễ hiểu.” Diêu Trạch Thanh tuy đáp vậy, nhưng trong dạ lại đang bắt đầu suy tính.
Dương hoàng hậu bước vào Đông cung, giữ vị trí mẫu nghi thiên hạ đã hơn 13 năm, nhưng dưới gối không con. Tuy vậy có phủ Trấn Quốc công làm chỗ dựa, dù hoàng hậu không có con vẫn có thể vững vàng trên ngôi vị ấy, có điều Đại hoàng tử mà Lệ phi sinh ra đã 11 tuổi, vốn dĩ trong những gia đình quan lại thông thường, con vợ lẽ lớn tuổi như vậy đã là mối họa tiềm ẩn, càng khỏi cần nói tới chốn hoàng cung.
Lệ phi là con thứ xuất, phụ thân nàng ta đang nhậm chức Lễ bộ Thượng thư. Đám quan viên trong triều luôn nghĩ rằng Đại hoàng tử sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, bởi vậy ai nấy đều khom lưng uốn gối nhất mực lấy lòng Lễ bộ thượng thư Triệu phủ.
Theo những gì Diêu Trạch Thanh biết, ở trong cung Vân tần luôn giao hảo với Lệ phi, nhưng lại bất hòa với Hoàng hậu. Võ An hầu phủ càng năng qua lại với Thượng thư phủ, nghe bảo Võ An hầu còn định đem thứ nữ nhà mình gả cho thứ nam nhà Triệu thượng thư.
Võ An hầu thường xuyên bất đồng quan điểm với Trấn Quốc công, mấy năm trước còn đỡ, nhưng từ khi Vân tần tiến cung làm thân với Lệ phi, vì cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng mai sau, hai phủ khó tránh cảnh trở mặt thành thù.
Diêu Trạch Thanh đương tư lự thì nghe Cẩm Sắt cất tiếng: “Hóa ra là vậy sao, nhưng… Nhưng con từng nghe ông nội bảo rằng, Trấn Quốc công là dũng tướng đệ nhất Đại Cẩm, tay nắm trọng binh, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhượng bộ ba phần, ông nội còn bảo thà đắc tội tiểu nhân còn hơn bất hòa với phủ Trấn Quốc công…”
Cẩm Sắt dứt lời, Diêu Trạch Thanh càng chau mày sâu hơn, nàng tiếp tục giở giọng ngây thơ: “Ông nội còn bảo rằng, tranh đấu giành ngôi triều đại nào cũng có, đó là việc nguy hiểm vô cùng, triều đình biến đổi liên tục, chưa tới thời điểm cuối cùng chẳng ai đoán được mệnh trời, đi sai một bước thì mất mạng như chơi, dù mọi việc có kết thúc, thì lòng vua sâu tựa bể, bất cẩn một chút là bỏ mạng ngay. Mỗi lần nghĩ tới hôn sự với phủ Võ An hầu, con lại nhớ tới lời ông nội, lòng dạ bất an khôn kể. Năm xưa khi hai bên đính ước, Võ An hầu phủ chưa hề trở mặt với Trấn Quốc công phủ, nếu con gả sang đó, chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của phủ kia ư? Hơn nữa ông nội đã từng dặn không được trở mặt với phủ Trấn Quốc công, nếu con nhất quyết theo họ thì chẳng phải thành ra không tuân lời giáo huấn của ông nội, mang tiếng bất hiếu ư? Con còn rất quý mến Bình Nhạc quận chúa tỷ tỷ, nếu bước vào phủ Võ An hầu, hẳn tỷ ấy sẽ chẳng thèm đoái hoài tới con nữa, vậy con nên làm thế nào cho phải đây… Suy nghĩ quá lung, con đành mạo muội tới tìm Thái thúc công, mong ngài chỉ giúp con với.” Cẩm Sắt dứt lời lại tiếp tục nhún nhường hành lễ một lần nữa.
Lúc này đây trong lòng Diêu Trạch Thanh ngổn ngang trăm mối, lời nói của Cẩm Sắt như một tiếng chuông cảnh tỉnh ông. Trước kia chỉ thấy Võ An hầu phủ bề ngoài hiển hách tôn quý, chưa từng lưu ý tới mối họa tiềm ẩn như vậy, bây giờ ông bất chợt toát đầy mồ hôi lạnh.
Giành ngôi đâu phải chuyện giản đơn? Nếu thành công hiển nhiên phú quý giàu sang khôn kể, nhưng thất bại thì rơi đầu cả nhà. Mấy vị đứng nơi đầu sóng ngọn gió còn khó tránh cảnh nhà tan cửa nát nữa là đám tôm tép phía dưới.
Vua nào triều thần nấy, có vị hoàng đế nào đăng cơ mà không đi liền với cảnh máu chảy thành sông? Nếu Diêu Cẩm Sắt gả cho thế tử Võ An hầu, vậy Diêu gia sẽ nghiễm nhiên dính vào guồng quay tranh đấu, dính vào phe cánh Lệ phi, tham gia trực tiếp vào cuộc chiến giành ngôi.
Hiện giờ Lệ phi thân thiết với Vân tần, nhưng nếu sau này Vân tấn tiếp tục thăng vị, lại có con nối dõi, vậy tình hình liệu sẽ còn biến đổi tới đâu?
Võ An hầu phủ đi con đường nguy hiểm, nếu thắng thì phú quý tựa như lên trời, còn Diêu gia thì ngoài việc vững vàng kết mối làm ăn buôn bán với hoàng cung, chẳng được lợi lộc gì thêm, vậy lý nào Diêu gia lại phải chịu nguy hiểm theo Võ An hầu phủ chứ.
Huống hồ, hiện giờ đương buổi loạn thế, đương kim thánh thượng bất tài mê muội, Bắc Yến ở phương Bắc lại dõi mắt chằm chằm như hổ đói rình mồi, chưa biết chừng sẽ xua binh sang, đến lúc đó Trấn Quốc công phủ tay nắm trọng binh vẫn là sự lựa chọn sáng suốt hơn.
Họ Diêu nào phải gia tộc vinh hiển tôn quý gì, dù Võ An hầu phủ thành công thì họ Diêu cũng chỉ thêm nhiều tiền tài của nả, nhưng nếu bọn họ thất bại thì họ Diêu đúng là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng xong, chẳng tìm ra đường thoát. Nói tóm họ, bọn họ không có phúc trèo cao tới cửa quý Hầu phủ!
Nếu trước đây mọi chuyện vẫn êm xuôi, dù họ Diêu muốn từ hôn cũng khó, vì ai dám mích lòng Hầu phủ chứ. Nhưng bây giờ bỗng dưng xảy ra chuyện Vạn thị mưu hại Cẩm Sát, Diêu gia đang chiếm thời cơ, mặc dù từ hôn vẫn đồng nghĩa với việc đắc tội Võ An hầu phủ, nhưng vì e ngại con mắt người đời, Hầu phủ hẳn phải dè chừng, không dám thẳng thắn trừng phạt Diêu gia, vậy tóm lại việc từ hôn này phải thực hiện càng nhanh càng tốt, kẻo lại rơi vào cảnh mất bò mới lo làm chuồng.
Thấy Diêu Trạch Thanh đăm chiêu suy tư, vẻ mặt thay đổi thất thường, Cẩm Sắt tức thì đỡ lo, chỉ đứng yên chờ đợi. Nàng chọn Diêu Trạch Thanh giúp ra mặt là có nguyên do riêng.
Diêu Trạch Thanh có uy thế lớn trong nhóm trưởng bối, nếu thuyết phục được ông, vậy nàng sẽ không phải lo tới thái độ của những người khác. Hơn nữa, Diêu Trạch Thanh là con thứ xuất, năm xưa tuy chỉ được phân một phần gia sản, nhưng bây giờ sản nghiệp riêng trong tay ông liên tục sinh sôi nảy nở, lớn gấp nhiều lần, ông là người bản lĩnh lại thông minh, cả đời ngược xuôi nam bắc, cũng hiểu biết rất nhiều.
Hàng năm ông đều trích một phần gia sản để cứu giúp người trong họ, tích lũy dần uy danh. Người biết dùng tiền mua chuộc lòng người, am hiểu tinh thông như ông, chắc chắn không dễ bị tiền tài che mờ mắt, chắc chắn sẽ tường tận thâm ý của nàng.
Vả chăng, nếu nàng gả cho Tạ Thiếu Văn, tương lai những người được lợi lớn nhất dĩ nhiên là gia đình Diêu Lễ Hách, Diêu Lễ Hách theo nghiệp công danh, con trưởng Diêu Văn Bác cũng đang làm quan, còn cả nhà của Diêu Trạch Thanh lại theo nghiệp buôn bán, ông lại không có quan hệ huyết mạch thân thiết với nàng như họ. Nếu nàng trở thành phu nhân Võ An hầu, vừa không mang lại lợi ích gì cho Diêu Trạch Thanh, vừa mạo hiểm tới cả dòng họ Diêu. So sánh lợi hại như vậy, dù là kẻ ngốc cũng biết phân biệt nặng nhẹ sao cho thỏa đáng.
Quả nhiên một lúc sau Diêu Trạch Thanh định thần, nhìn Cẩm Sắt với đôi mắt tuy già nua nhưng thâm sâu, Cẩm Sắt chỉ mỉm cười đáp lại với thần sắc thản nhiên.
Diêu Trạch Thanh bật cười to, vuốt chòm râu nói: “Nha đầu, con giỏi lắm, Diêu Hồng có đứa cháu như con, tiền đồ của Văn Thanh ắt rộng mở. Con về đi, chuyện này ta sẽ lưu tâm.”
Thấy Diêu Trạch Thanh cất giọng điềm đạm, ngữ khí toát vẻ hài lòng thân thiết, trong lòng nàng đã chắc mười mươi, nàng vội nhún mình thi lễ rồi nói: “Đâu có, được Thái thúc công ra mặt giúp đỡ, tối nay con say giấc nồng được rồi. Đại ân của ngài, con nguyện ghi nhớ suốt đời.”
Diêu Trạch Thanh là người đa mưu túc trí, ông đã quyết định, vậy bước tiếp theo phải làm thế nào hẳn không cần một cô bé như nàng xen vào, bởi vậy, Cẩm Sắt chỉ lập tức tỏ lòng cảm kích ông.
Thấy Cẩm Sắt nhẹ nhõm mỉm cười, mắt sáng như sao, điềm nhiên từ tốn, không có vẻ vui mừng quá đỗi, ông càng coi trọng nàng thêm, vừa cười vừa gật đầu bảo: “Chuyện này ta sẽ thu xếp, có điều phủ Võ An hầu tọa lạc ở kinh thành, nếu muốn từ hôn thì bắt buộc phải thượng kinh, con hãy chuẩn bị kỹ lưỡng trước, sau khi xin ý tộc trưởng, ta sẽ báo cho con ngay.”
Cẩm Sắt thi lễ nói: “Hết thảy xin nhờ Thái thúc công.”
Diêu Trạch Thanh nấn ná trông Cẩm Sắt một lát, sau đó quả quyết xoay người rời đi, Cẩm Sắt dõi theo bóng ông xa dần, khẽ mỉm cười.
Nếu Diêu Trạch Thanh đã quyết, vậy chuyện từ hôn phải chủ động càng nhanh càng tốt, phải rèn sắt khi còn nóng*. Hiện giờ Thôi gia đang làm loạn chốn kinh kỳ, nếu Diêu gia không nhân cơ hội này thì còn định đợi tới bao giờ?
*Rèn sắt khi còn nóng: Bắt đúng thời cơ hành động.
Cẩm Sắt vừa mới thuyết phục thành công Diêu Trạch Thanh, chẳng ngờ tới chiều lại nghe tin Tạ Thiếu Văn bái phỏng Diêu phủ.
Buổi chiều, lúc Cẩm Sắt đang học tính sổ sách với Diêu Cẩm Hồng trong Kiều Tâm viện thì Bạch Chỉ bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, lão gia sai người tới Y Huyền viện mời tiểu thư tới thư phòng.”
Cẩm Sắt nghe vậy thì gảy tính nốt hai hạt châu, rồi đảo mắt cười bảo Diêu Cẩm Hồng: “Hôm nay Tam tỷ không được thu đủ tiền dạy học nhé, tỷ mới dạy muội non nửa canh giờ, để muội tính xem Tam tỷ phải trả lại bao nhiêu đồng nào.”
Cẩm Sắt dợm gảy bàn tính, Diêu Cẩm Hồng tươi cười nhướng mày trông, đặt tay lên bàn tính cản Cẩm Sắt rồi cười nói: “Lý nào lại thế, học trò lười nhác, thầy giáo còn phải trả lại tiền ư?!”
Cẩm Sắt bật cười khanh khách, đứng lên bảo: “Hôm nay coi như Tam tỷ được hời, ngày mai muội nhất định quấy rầy tỷ thật lâu.”
Nha hoàn Kim Bảo, Ngân Bảo thấy Cẩm Sắt cố tình bắt chước giọng điệu tính toán chi li của tiểu thư nhà họ thì cũng bật cười theo, Diêu Cẩm Hồng thuận thế giả vờ cáu kỉnh, phất tay ra chiều bảo Cẩm Sắt biến nhanh, ta đây không thèm quan tâm tới ngươi.
Cẩm Sắt nhoẻn cười rời phòng, vừa bước xuống hành lang thì thấy kiệu của Tứ phu nhân hạ xuống, nàng tiến lên thi lễ, Tiểu Quách thị vội cầm tay bảo: “Sao về nhanh thế? Thím đã dặn phòng bếp làm mấy món điểm tâm lót dạ, đang định mang tới cho chị em con.”
Cẩm Sắt đáp: “Chú sai người gọi con tới thư phòng, không hiểu có việc gì, thím chắc biết con phải về nên mới mang điểm tâm tới chứ gì.”
Cẩm Sắt chu môi hờn dỗi, Tiểu Quách thị cũng vờ giận nhéo má nàng rồi mắng: “Con ấy, càng ngày càng kén ăn, thím đang định bảo Lương ma ma gói vào đưa sang Y Huyền viện, thế mà con còn dỗi, được rồi, để thím thưởng cho đám nha hoàn vậy.”
Cẩm Sắt vội ôm chầm lấy cánh tay Tiểu Quách thị ra chiều lấy lòng, Tiểu Quách thị bèn cười nói: “Chắc do thế tử Võ An hầu tới nên chú con mới cho người tới gọi, con nên nhanh chân lên, đừng để họ phải chờ lâu, điểm tâm này lát nữa thím sẽ sai người mang về viện cho.”
Cẩm Sắt tức thì ngừng cười, Tiểu Quách thị đã biết ý định từ hôn của Cẩm Sắt từ Quách thị, giờ thấy vẻ mặt nàng như vậy, nàng ta liền cất tiếng khuyên nhủ: “Thường ngày ta thấy con thông minh lanh lợi lắm cơ mà, sao cứ nhắc tới chuyện này lại hồ đồ vậy, Hầu phủ là dòng dõi tôn quý, nếu Tam tỷ con có được hôn sự như thế, ta cũng…”
“Mẹ, ngoài trời lạnh lắm, mẹ để Tứ muội đi đi, chớ để chú phải chờ lâu.” Tiểu Quách thị còn chưa dứt câu, rèm cửa được vén lên, Diêu Cẩm Hồng khoác áo choàng lông đỏ tươi bước ra, cất tiếng xen ngang.
Tiểu Quách thị lườm lườm Diêu Cẩm Hồng rồi thả tay để Cẩm Sắt đi. Đến khi Tiểu Quách thị vào phòng, nàng ta bắt đầu buông giọng quở trách: “Tứ muội của con là đứa ngốc, con còn định ngốc hơn cả nó à. Ta muốn kết hôn sự cho con thì làm sao chứ? Nếu Tứ muội con đã quyết chí từ hôn với phủ Võ An hầu, vậy sao con không biết tranh thủ thời cơ hả? Nếu nhờ Tứ muội con nói giúp với thế tử…”
“Thì nữ nhi sẽ được thế tử xem trọng, đưa vào Hầu phủ làm di nương?” Diêu Cẩm Hồng thấy Tiểu Quách thị tiếp tục lải nhải thì sao không hiểu mẹ mình có ý gì chứ, nàng ta cắt ngang ngay, giọng điệu còn lộ vẻ buồn bực.
Tiểu Quách thị bị Diêu Cẩm Hồng chọc tức tới gắt gỏng: “Sao chỉ có thể làm thiếp thất? Đại tỷ con đang mỏi mắt chờ mong, sao con lại không muốn hả? Cha con quản lý tất cả việc làm ăn của Diêu gia, mẹ con lại một tay thu vén việc nhà, dung mạo nhân phẩm của con thua kém Đại tiểu thư ở chỗ nào? Trước kia Tứ muội con không có ý từ hôn thì chẳng nói làm gì, bây giờ nó quyết tâm như vậy, “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”*, ta tranh thủ cơ hội cho con cũng không được chắc!
*Nghĩa là có thứ gì tốt thì chỉ nên chia sẻ trong nhà với nhau, không nên để cho người ngoài hưởng lợi.
Tiểu Quách thị lý lẽ hùng hồn, Diêu Cẩm Hồng chán nản, thở dài thốt: “Mẹ à, Đại bá* là Đồng Tri lục phẩm, tương lai có thể còn thăng quan tiến chức, Đại tỷ tỷ dù sao cũng mang danh con gái nhà quan. Còn con dù giàu sang tới đâu cũng chỉ là con gái thương hộ, làm sao so sánh ngang hàng được? Võ An hầu phủ tôn quý vinh hiển, sao có thể lấy con về làm chính thất? Mẹ đừng mơ tưởng nữa, dù bọn họ dám lấy, con cũng chẳng muốn gả, nếu con bước chân vào Hầu phủ, hẳn sẽ bị người người coi thường, kể cả đám nô tài hạ nhân. Nếu mẹ thật sự muốn làm lão phu nhân nhà quan thì chi bằng đốc thúc bài vở của em trai con, tốt nhất đừng mong chờ vào con, dù con có gả được vào Hầu phủ thì mẹ cũng chẳng làm cáo mệnh phu nhân được đâu.”
*Đại bá: Bác cả.
Tiểu Quách thị càng tức đỏ bừng mặt, nhưng cũng biết Diêu Cẩm Hồng nói đúng, một lát sau nàng ta bỗng bật quát: “Ngươi đúng là đứa bất hiếu.”
Diêu Cẩm Hồng điềm nhiên vừa gảy bàn tính, vừa lanh lảnh đáp: “Nói thật, nếu Tứ muội tiếp tục hôn ước, con mới coi thường em ấy, cũng chẳng muốn gần gũi thân thiết hơn. Con tự biết thân phận, thay vì cố trèo vào nơi nhà cao cửa rộng, bám vào chỗ tôn quý giàu sang, thà nắm thật chặt tiền tài trong tay còn hơn. Nếu mẹ muốn tốt cho con thì sau này kiếm một chàng trai ở rể là xong, con gái sẽ cảm kích mẹ cả đời.”
Tiểu Quách thị dở khóc dở cười, nghiến răng bảo: “Ở rể cái gì chứ? Em trai con thì vứt vào đâu hả, kiếm một chàng ở rể cho con, vậy tương lai còn ai dám gả vào đây, những đứa em gái khác của con chẳng lẽ cứ trơ mắt để như vậy! Hơn nữa, loại ở rể thì có gì tốt? Nếu không phải nghèo khó thì cũng là trong người mắc bệnh khó nói…”
Diêu Cẩm Hồng chẳng qua thuận miệng nói ra, thấy Tiểu Quách thị lại bắt đầu càm ràm thì đặt sổ sách xuống, tới dựa sát vào Tiểu Quách thị.
Nàng ta lắc lắc cánh tay Tiểu Quách thị, đoạn cất tiếng: “Có mẹ ở đây, ai sao dám gây sự, con biết mẹ hiểu con nhất, chuyện cưới hỏi con nghe mẹ tất, bà mẹ nào chẳng thương con gái, mẹ nhất định sẽ lo liệu chu toàn…”
Tiểu Quách thị bật cười, dí tay vào trán Diêu Cẩm Hồng, mắng: “Con phải gả cho gã đồ tể nghèo khó mới xứng.”
Diêu Cẩm Hồng tán đồng: “Vâng, thế cũng được, ít ra mỗi bữa đều có thịt ăn, miễn là mẹ không ngại trở thành mẹ vợ của kẻ bán thịt, con thế nào cũng xong.”
Lúc này tại tiền viện, Cẩm Sắt theo gã sai vặt tiến vào thư phòng Diêu Lễ Hách. Lúc nàng bước vào, Tạ Thiếu Văn và Diêu Lễ Hách đang bình phẩm bức cổ họa bên thư án*, ánh dương xuyên qua cửa sổ soi rõ gương mặt vui vẻ của hai người họ, người này hòa nhã dễ gần, người kia cung kính lễ phép, quả là cảnh tượng hòa thuận ấm áp.*Thư án: Bàn sách, bàn làm việcBắt gặp Cẩm Sắt, Tạ Thiếu Văn tươi cười sáng láng, tiến lên đón: “Muội muội xem này, thúc phụ mới tìm được một bức họa của Xa Hồng tiên sinh tiền triều, tranh sơn thủy vốn là sở trường của muội, tới xem với ta nào.”
Tạ Thiếu Văn vừa dứt lời, Diêu Lễ Hách liền phụ họa theo: “Ta không biết Tứ nhau đầu lại giỏi về tranh sơn thủy đâu đấy, thế tử quả là thanh mai trúc mã của con bé, ngay cả chuyện nhỏ này cũng nhớ rõ. Con đã tới rồi, vậy sang đây xem đi.”
Diêu Lễ Hách mở miệng trêu chọc làm gương mặt Tạ Thiếu Văn chợt ửng đỏ, hắn giương mắt đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt tuy khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười khách khí, nhún mình thi lễ rồi nói: “Trước mặt chú và thế tử, tiểu nữ sao dám múa rìu qua mắt thợ*, thường ngày tiểu nữ hay vẽ vời linh tinh mà thôi, huống chi từ lúc ông nội qua đời, tiểu nữ rất ít khi động vào bút vẽ, thế tử đừng đùa tiểu nữ. Không biết chú gọi Cẩm Sắt tới có chuyện gì?”
*Nguyên văn là cụm Ban môn lộng phủ: Nghĩa là múa búa trước cửa Lỗ Ban. Từ “Ban” chỉ Lỗ Ban, một thợ mộc nổi tiếng cổ đại. Cụm này có hàm ý châm biếm những người phô trương khoe khoang trước mặt chuyên gia.
Mấy ngày không gặp, Cẩm Sắt không những không nguôi giận, mà còn tỏ vẻ lãnh đạm khách sáo hơn, Tạ Thiếu Văn chợt thấy hoảng hốt xen lẫn sượng sùng.
Diêu Lễ Hách để ý vẻ mặt Tạ Thiếu Văn, thầm chau mày liếc xéo Cẩm Sắt, y cất tiếng: “Hầu phu nhân không khỏe, không tiện ở lại Giang Châu lâu, ngày mai thế tử sẽ khởi hành về kinh, hôm nay cố ý tới thăm con. Ta nhớ con rời kinh cũng khá lâu rồi, chắc hẳn muốn nhờ tặng quà cho các tỷ muội thân thiết trong kinh, con và thế tử lại có hôn ước, lớn lên bên nhau, cũng không cần quá câu nệ lễ tiết, vì thế ta mới gọi con tới. Ta còn có việc ở nha môn, con hãy giúp ta tiếp đãi thế tử.”
Diêu Lễ Hách dứt lời liền gật đầu với Tạ Thiếu Văn, sau đó bước luôn ra ngoài. Tạ Thiếu Văn không những không ngăn, lại còn khom người tạ bóng lưng y, đoạn nói: “Tiểu chất* xin tiễn chú.”
*Tiểu chất: Cháu.
Diêu Lễ Hách dám để nàng một thân một mình ở cùng với Tạ Thiếu Văn, nếu người khác biết được sẽ xỉ vả nàng tới mức nào đây?
Diêu Lễ Hách bất chấp liêm sỉ, còn Tạ Thiếu Văn ích kỷ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình mà không mảy may nghĩ tới cảm nhận của nàng, Cẩm Sắt bất chợt siết chặt tay, đanh mặt lại.
Diêu Lễ Hách vừa bước khỏi phòng, Cẩm Sắt tức thì trở gót theo sau, ai ngờ Tạ Thiếu Văn như thể đoán được ý định của nàng, hắn sải chân túm chặt cánh tay rồi kéo nàng lại trước mặt.
Cẩm Sắt bực tức, trợn mắt nhìn hắn quát: “Làm gì vậy? Buông ra!”
Cẩm Sắt vốn xinh đẹp, ngày thường vẻ mặt luôn dịu dàng hòa nhã, không ngờ bây giờ tức giận trái lại còn đẹp hơn, làn da trắng ngần, đôi má ửng hồng, đôi mắt vốn sâu như nước giờ rực sáng, làm nổi bật ngũ quan tuyệt mỹ, nàng lúc này toát vẻ thanh khiết xen diễm lệ, quả nhiên đẹp tựa ngọc băng, khiến hắn chợt si mê ngây dại.
Tạ Thiếu Văn chưa từng thấy điệu bộ này của Cẩm Sắt, nhất thời hắn vừa mê mẩn, vừa vô thức siết mạnh tay hơn.
Bắt gặp bộ dạng mê đắm thèm khát của hắn, Cẩm Sắt tức thì không thể tức giận nổi nữa, vì thư phòng của Diêu Lễ Hách không cho phép nô bộc tùy tiện bước vào, cho nên bây giờ ngoài sân không một bóng người, dù nàng muốn gọi ai tới cũng đành bất lực.
Cẩm Sắt vô cùng lo lắng, chỉ sợ đây là cái bẫy của Tạ Thiếu Văn, nếu hắn dám làm chuyện trái lễ tiết, thì chẳng phải toi công nàng vất vả bày kế từ hôn sao.
Nàng vừa vội vừa không thể kiên nhẫn ngẫm ngợi thêm, bèn rút thanh chủy thủ trong tay áo ra, đẩy ngón cái tuốt vỏ, lập tức đâm xuống tay Tạ Thiếu Văn.
Tạ Thiếu Văn không ngờ Cẩm Sắt lại mang dao bên người, hắn mới chỉ nắm tay nàng, thế mà nàng dám đâm hắn! Nghe tiếng vỏ dao rơi xuống đất, hắn tức thì định thần lại, mắt ánh vẻ sắc nhọn, vội buông tay nàng ra, lùi lại vài bước, Cẩm Sắt nhân cơ hội nhặt vỏ dao rồi xách váy chạy vụt khỏi thư phòng.Tạ Thiếu Văn bỗng ngẩn ngơ, hắn chỉ thấy cô bé thuở ấu thơ đã biến mất, thay vào đó là một thiếu nữ vô cùng xa lạ. Vẻ lạnh lùng nhẫn tâm ban nãy của nàng khiến hắn chợt hoảng hốt. Song nàng càng tỏ ra như vậy, hắn càng đau lòng, càng buồn bực khổ sở.Giờ đây hắn vừa cảm thấy nôn nóng khó hiểu, vừa đau lòng quá đỗi, hắn không hiểu tại sao nàng tỏ ra thù ghét rõ rệt như vậy, hắn không cam lòng, hắn không thể chịu nổi, hôm nay hắn nhất định phải bắt nàng giải thích rõ mới được! Bởi vậy sau một lúc thất thần, Tạ Thiếu Văn liền vọt ra ngoài, đuổi theo Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt lao ra nhưng không tìm thấy Bạch Chỉ, chỉ thấy xung quanh vắng lặng im lìm, ngay cả một bóng người cũng không có, nàng bèn chạy sâu vào phía trong nội viện, song nàng vốn là con gái, chân ngắn sức yếu, lại ăn vận váy vóc rườm rà, bình thường vốn không năng ra ngoài, bởi thế mới chạy được vài bước đã bị Tạ Thiếu Văn đuổi kịp.
Căn viện bao quanh thư phòng thông với một hoa viên nhỏ, vì nơi đây dành cho người ngâm thơ đọc sách, nên hoa viên dày đặc những cây tùng trúc cao ngút mắt, những tảng đá đẽo gọt kỳ thú, các đình nghỉ chân, cảnh trí rộng rãi trống trải. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, hẳn Tạ Thiếu Văn cũng không dám làm bậy. Bởi vậy nàng bèn dứt khoát dừng lại, dựa vào thân tùng thở hào hển, lạnh lùng nhìn Tạ Thiếu Văn đuổi tới rồi nhìn chằm chằm mình.
Giờ đây Tạ Thiếu Văn không còn điệu bộ hòa nhã điềm đạm như thường lệ, hắn dõi theo Cẳm Sắt với đôi mắt đỏ rực, toàn thân toát đầy giận dữ.
Hắn vốn ôm tâm tình nhung nhớ chờ mong tới Giang Châu, chẳng ngờ mới qua vài ngày mọi chuyện lại biến thành như vậy. Hắn ra sức lấy lòng, dè dặt cẩn thận, nhưng nàng chỉ một mực lạnh nhạt thờ ơ, hắn vốn tưởng bởi ba năm xa cách, nhưng dù có tự dối lừa bản thân tới đâu, hắn cũng cảm nhận rõ mồn một nỗi chán ghét thù hằn của Cẩm Sắt.
Tạ Thiếu Văn không thể hiểu nổi nguyên do, bởi thế càng lúc càng bực tức. Hai hôm nay chuyện của Vạn thị đã khiến hắn mỏi mệt phiền não, giờ càng khó tránh nổi cơn tam bành.
Hắn đanh mặt hỏi Cẩm Sắt: “Diêu Cẩm Sắt, tại sao muội dám động dao với ta?”
Cẩm Sắt tự dưng cảm thấy vẻ tức tối của hắn còn dễ coi hơn nhiều cái điệu bộ dịu dàng thâm tình thường lệ, nàng nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, cất giọng mỉa mai: “Thế tử Võ An hầu nói năng lạ thật, ngài không tuân lễ giáo, chẳng lẽ còn muốn ta vui vẻ đáp lại? Ta động dao thì đã sao, thiếu nữ nào gặp phải kẻ háo sắc đều chẳng như vậy.”
Thấy Cẩm Sắt nói lảng đi, Tạ Thiếu Văn càng tức tối: “Ta luôn muốn tốt cho muội, sao có thể làm ra chuyện trái lễ giáo gì? Chẳng qua thấy muội định đi, cho nên ta mới sốt ruột siết chặt tay, hồi nhỏ chúng ta còn từng…”
“Xưa đâu giống nay, chẳng lẽ thế tử không biết trai gái bảy tuổi đã bất đồng ư? Nếu ngài thật sự muốn tốt thì sẽ không để ta rơi vào cảnh dễ gặp điều tiếng chê trách như ban nãy. Thế tử tuy không làm gì ta, nhưng sao tránh được có kẻ vịn cớ ăn nói xằng bậy, có lẽ thực chất trong lòng ngài chỉ mong tiểu nữ bị tổn hại thanh danh, đỡ nung nấu ý định từ hôn chứ gì? Thế tử có lòng, nhưng ta không dám nhận, ngài vẫn nên sớm quên ta đi, đặt tâm tư vào thiếu nữ khác thì hơn.” Tạ Thiếu Văn còn chưa dứt lời đã bị Cẩm Sắt cắt ngang.
Nhớ tới kiếp trước, chỉ vì chống đối Vạn thị mà hắn không nề hà hủy hoại thanh danh của nàng, khiến nàng phải mang phận thiếp thất, tức thì khẩu khí nàng càng lúc càng đầy vẻ chế nhạo.
Với hành động ban nãy của hắn, nàng chỉ sợ nếu kiếp này xảy ra tình cảnh tương tự, hắn chắc chắn sẽ lại lần nữa hủy hoại nàng. Vậy chi bằng thay vì giữ hòa hảo với hắn, để hắn quay ra ghét nàng, hận nàng còn tốt hơn.
Tạ Thiếu Văn đương nhiên biết đáng lẽ không nên ưng thuận với ngầm ý của Diêu Lễ Hách, nhưng bởi muốn gần gũi và tiện thể dỗ ngon dỗ ngọt khiến nàng nguôi giận, để hắn chỉ cần chờ phụ thân dàn xếp xong chuyện ở kinh thành, mang sính lễ tới nghênh đón nàng về Hầu phủ là an tâm. Nào ngờ chưa phát hiện ra sai sót ở đâu, bỗng thấy Cẩm Sắt đâm ra thù ghét hắn!
Nhìn vẻ mặt châm chọc của nàng, hắn tiến lại gần nói: “Ta biết ba năm qua ta không tận tâm với muội, nhưng cũng bởi muội ở tận Giang Châu, ta đành lực bất tòng tâm. Muội muội chịu khổ tại Diêu gia, trong lòng ta cũng toàn dằn vặt áy náy, vì thế mới muốn sớm ngày rước muội vào phủ, thuận tiện gần gũi săn sóc. Nếu muội giận vì ba năm qua ta sao nhãng, vậy ta hứa sau này sẽ đền muội gấp trăm nghìn lần, muội vào phủ rồi, muốn nổi nóng phát tác thế nào cũng xong.”
Cẩm Sắt càng nghe càng cáu, Tạ Thiếu Văn biết nhà họ Diêu đối xử bất công với nàng, thế mà ban nãy còn dám ưng thuận Diêu Lễ Hách, giờ lại mặt trơ trán bóng chỉ trích họ. Nàng bèn nhoẻn cười, đôi mắt sáng như sao đặc vẻ lạnh lẽo, cất giọng thẳng thắn.
“Nếu thế tử còn chưa rõ, ta cũng nói thẳng luôn, Hầu phủ tôn quý vinh hiển vô vàn, Diêu Cẩm Sắt ta không dám trèo cao, hôn sự này ta phải lui. Ta cũng không có thiện cảm với ngài, mong ngài khỏi cần dùng dằng, sớm hủy hôn ước ngày nào, ngài cũng sớm tìm được ý trung nhân ngày ấy, vả chăng cũng để tiểu nữ khỏi là mối họa cản trở tiền đồ rộng mở của ngài.”
Hắn đã lờ mờ nhận ra nàng có ý từ hôn, nhưng bây giờ chính tai nghe nàng nói rõ, hắn vẫn cảm thấy vô cùng tức giận, tức tối nhìn đăm đăm nàng, đoạn gắt gỏng.
“Hủy hôn? Việc hôn sự há có thể tùy tiện thế ư! Võ An hầu phủ ta sao để mặc nàng muốn làm gì thì làm, nàng nên bỏ ngay ý định này đi, lão phu nhân và chú Diêu sẽ không ưng thuận đâu. Hơn nữa, chỉ vì mẫu thân ta từng bày kế hại nàng, nàng liền vứt bỏ tấm chân tình của ta, quyết tâm làm mất thể diện của Hầu phủ, nàng hẹp hòi, cố tình chuyện bé xé to như vậy thật khiến ta thất vọng, nếu biết nàng biến thành hạng người này, Diêu gia gia* trên trời có linh cũng không thể an tâm được.”
*Gia gia: Ông, ông nội.
Cẩm Sắt càng cười tươi rói, cất tiếng: “Tốt quá, nếu thế tử Võ An hầu đã thất vọng về tiểu nữ như vậy, thế thì hủy hôn thôi, đỡ khiến hai bên càng thêm ghét bỏ.”
Cẩm Sắt chẳng những không buồn vì những lời hắn mắng, lại còn cười tươi như hoa, hắn tức tối khó nhịn, giơ tay muốn tóm lấy Cẩm Sắt, miệng gầm lên: “Diêu Cẩm Sắt, ngươi đừng hòng! Chúng ta đã đính ước, ngươi là người nhà Tạ gia ta, bất kể sinh tử thế nào, ta nhất định bắt ngươi bước vào Hầu phủ!”
Nhìn Tạ Thiếu Văn dữ tợn nhào tới, Cẩm Sắt tức thì cảm thấy hối hận, thầm trách bản thân không nên vì hả giận nhất thời mà chọc tức hắn.
Nàng biết rõ chỉ cần mềm mỏng nhẹ giọng thì sẽ dễ dàng thoát thân, nhưng dù nàng điềm tĩnh thâm trầm đến đâu cũng vẫn chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, chưa bản lĩnh cao thâm tới mức lúc nào cũng có thể kiềm chế được, bởi vậy mới thành ra thế này.
Kiếp trước vì nuôi lòng báo thù, cho đến khi chết nàng đều nhẫn nhịn chịu đựng được, lúc Hầu phủ bị xét nhà tịch thu gia sản, Tạ Thiếu Văn lại không có trong phủ, cho nên nỗi oán hận trong lòng nàng chưa thể tiêu tan hết. Khi được sống lại, nàng vất vả mưu tính từng bước, tâm tư luôn nặng trĩu áp lực, muốn được trút bớt cho nhẹ lòng. Thêm vào đó ban sáng vừa thuyết phục thành công Diêu Trạch Thanh, nàng càng khó lòng duy trì vẻ dịu dàng để giả vờ diễn trò với Tạ Thiếu Văn.
Có điều trông hắn giận dữ đến vậy, Cẩm Sắt vẫn thấy hơi sợ, cũng hơi hối hận, nàng vội rút dao găm, gấp gáp bảo: “Bất kể sinh tử ra sao ư? Thế tử thật thương yêu tiểu nữ quá! Ngài không sợ cưỡng ép ta vào phủ, nửa đêm sẽ bị người đầu ấp tay gối đâm một nhát dao toi mạng sao? Thế tử ngày ngày đọc sách thánh hiền mà dám động tay động chân với ta ư, thế tử dám bất tuân lễ giáo, trở thành hạng hạ lưu vô sỉ ư?”
Đương lúc cấp bách, nàng chỉ biết dùng lời nói để dời lực chú ý của hắn, nhưng trái lại hắn càng nghe càng nổi giận, điệu bộ hung hãn, liều lĩnh xông vào muốn bóp cổ nàng, để nàng khỏi phải thốt lời vô tình nhẫn tâm nữa. Cẩm Sắt cuống quýt, dợm muốn giảng hòa để thoát khỏi khốn cảnh này rồi hẵng hay, chẳng ngờ mới chớp mắt một cái, tình thế trước mặt bỗng chốc biến hóa kỳ ảo.
Chiếc chuông treo trên đầu nhánh cây tùng trước mặt bỗng chốc tuột khỏi dây thừng cố định, lung lay chao nghiêng rồi rơi thẳng xuống lưng Tạ Thiếu Văn, khiến hắn đau đớn ngã nhào xuống đất, hắn gượng chống tay dậy, nhưng do vô cùng đau đớn nên tức thì ngất xỉu.
Chiếc chuông lăn vài vòng rồi dừng lại. Cẩm Sắt ngơ ngẩn một lát, rồi ngước mắt nhìn đoạn dây thừng đang lung lay theo gió, đoạn dây như thể bị ai đó cắt đứt, nàng vội vàng lia mắt nhìn ra xung quanh.
Trên đầu tường phía Đông vắt vẻo một dáng người, một chân khuỵu, một chân buông, tay phải đặt lên đầu gối, ngón tay thon dài trắng sáng, đôi mắt xanh sắc, mặt mày lạnh lùng ngang ngược, đôi môi nhếch vẻ dửng dưng, toàn thân toát đầy sát khí mãnh liệt lạnh lẽo.
Gã nhìn Tạ Thiếu Văn nằm xoài trên đất với vẻ vô vị, quả nhiên là Hoàn Nhan Tông Trạch, người đáng lẽ không thể nào xuất hiện tại đây.
Bắt gặp ánh mắt chăm chú của nàng, gã nhướng mày nhìn lại, bốn mắt soi nhau, thấy Cẩm Sắt ngạc nhiên, gã vừa nheo mắt cười gian, vừa xoay xoay ám khí trong tay, mặt đượm vẻ hứng chí và đòi công.
Gã chẳng những hành hung người, lại còn tỏ thái độ dửng dưng thản nhiên, đã vậy còn giở thái độ gian tà trêu chọc nàng, Cẩm Sắt giật mình, quay người lại tới xem Tạ Thiếu Văn đang nằm sấp dưới đất.
Ngày ấy thấy Hoàn Nhan Tông Trạch sai Hải Đông Thanh đoạt mạng người, nàng liền biết gã có tính hung hăng ngang ngược, hành xử tùy tiện. Lúc gã giết Thôi Lương còn đòi nàng phải trả ơn, giờ nhìn điệu bộ của gã, lại thấy Tạ Thiếu Văn nằm sõng soài dưới đất, chẳng hề nhúc nhích, Cẩm Sắt thực lòng rất sợ.
Ở Đại Cẩm, chuông đồng được phân làm các loại chủ yếu như chuông để dùng trong hoàng cung, dùng nơi cửa Phật, dùng làm nhạc khí và treo trên cây tùng trong các gia đình để biểu trưng phú quý xa hoa. Cây tùng trên cây này chính là loại chuông biểu trưng như vậy, chuông được đúc bằng bạc nguyên chất, khắc các chữ “Phúc Lộc Thọ Xương”, cao khoảng ba thước, nếu chẳng may rơi xuống thì rất dễ lấy mạng người ngay lập tức.
*Xương: Hưng thịnh.
Cẩm Sắt ngỡ rằng Hoàn Nhan Tông Trạch bất cẩn hạ sát Tạ Thiếu Văn, nhất thời tay chân luống cuống, toan ngồi xổm xuống xem hắn thế nào. Ai ngờ nàng còn chưa chạm vào chéo áo Tạ Thiếu Văn thì đã bị Hoàn Nhan Tông Trạch tóm chặt tay lại, sau đó nghe thấy gã cất giọng giằn dỗi.
“Ban nãy hắn không màng sinh tử, quyết ra tay với nàng, sao bây giờ nàng còn phải bận tâm tới hắn chứ?”
/91
|