Tạ Thiếu Xuyên dứt lời bèn lôi từ trong ngực áo ra một tấm khăn trắng, bên trên loang lổ vết máu. Thấy Tạ Thiếu Xuyên vừa không biết xấu hổ, vừa chẳng hề tôn trọng Diêu Cẩm Ngọc một chút nào, càng không để tâm tới thể diện Diêu gia, lại thấy ai nấy xung quanh đều trưng vẻ mặt khiếp sợ, dán chặt mắt vào hai người họ, Diêu lão thái thái liền biết chuyện này có muốn cũng không giấu nổi, nhất thời trước mặt tối sầm lại, nói chẳng nên lời, tức giận tới nỗi hôn mê bất tỉnh.
Diêu Lễ Hách cũng bực tức tới mức cả người run lên từng chặp, y nhìn Diêu Cẩm Ngọc ngã ngồi sau lưng Tạ Thiếu Xuyên, toàn thân nhếch nhác, ngay cả cái yếm cũng lộ hẳn một nửa ra ngoài, bộ dạng mất hồn mất vía thì chỉ hận không thể lập tức bóp chết đứa con gái hư đốn này.
Tại đất Giang Châu, dù sao chăng nữa y cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, tốt xấu thế nào cũng là vị quan Đồng Tri lục phẩm, ấy vậy mà hiện giờ lại rơi vào cảnh bẽ mặt trước đám tiểu bối và gia nhân, bảo sao y không giận dữ tới độ mặt đỏ tía tai chứ. Y trợn mắt nhìn trừng trừng Tạ Thiếu Xuyên, mãi mà chẳng thốt nên lời, trông vô cùng đáng sợ. Nếu Tạ Thiếu Xuyên chỉ là con em gia đình bình thường thì đã dễ giải quyết, y có thể thỏa sức đánh què chân hắn để trút giận, song hắn lại là người nhà họ Tạ, lúc trước Tạ Thiếu Văn bị đả thương ở Diêu phủ, bây giờ nếu Tạ Thiếu Xuyên xảy ra sự tình gì thì Diêu gia đúng thực không biết phải ăn nói sao với Võ An Hầu phủ.
Giờ sự đã rồi, người nhà họ Diêu ai nấy đều thấy rõ sự tình, chỉ còn cách ra sức lấp liếm, không để đám hạ nhân đồn đãi lung tung. Nhưng trên đời này có bức tường kiên cố nào mà không bị lọt gió chứ, làm sao có thể che giấu mãi, huống hồ vô số người còn tận mắt chứng kiến nữa?
Hơn nữa dù có bịt kín miệng đám gia nhân Diêu gia, thì xem nhân phẩm của Tạ Thiếu Xuyên, đám nô tài nhà họ Tạ chắc cũng chẳng màng tới thể diện của họ Diêu.
Thêm vào đó, chuyện Tạ Thiếu Văn mưu hại Diêu Cẩm Sắt, Diêu Lễ Hách cũng biết rõ mười mươi, y chỉ lo mọi người không tỏ, nên cơ hồ đã làm ầm tới mức không ai trong phủ là không biết đến, Diêu gia đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, e rằng không ít phủ đệ xung quanh đều đang đoán già đoán non xem xảy ra chuyện gì.
Chuyện này hẳn nhiên không thể che giấu được, hiện giờ phải tìm cách xử lý thật gọn ghẽ để cứu vớt lại chút thể diện họ Diêu. Song chuyện tới mức này, y biết làm thế nào cho phải đây?! Diêu Cẩm Ngọc còn là trưởng nữ của y nữa!
Diêu Lễ Hách càng nghĩ càng tức điên lên, Văn Thanh thầm giễu cợt, ra chiều lo lắng gợi ý cho Diêu Văn Mẫn: “Tứ ca, giờ là lúc huynh nên thể hiện lòng hiếu, mau mau khuyên nhủ thúc phụ đi.”
Diêu Văn Mẫn bừng tỉnh, vội vã tiến lên xoa lưng giúp Diêu Lễ Hách dễ hít thở, rồi kính cẩn cất giọng âu lo: “Phụ thân bớt giận, Đại tỷ là trưởng nữ của phụ thân, cũng là tấm gương sáng cho anh chị em chúng con, Đại tỷ tỷ xưa nay được mẫu thân dốc lòng dạy dỗ, vốn luôn đoan trang hiền thục, hôm nay… chắc do lỡ quá chén nên mới… Nếu Tạ thiếu gia đã nói vậy, phụ thân nên thành toàn cho họ.”
Diêu Văn Mẫn rõ ràng đang đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến lửa giận của Diêu Lễ Hách bùng cháy, Diêu Lễ Hách tức tối thét: “Nghiệp chướng, ta phải đánh chết ngươi!” Dứt lời liền xông lên đá mạnh vào người Diêu Cẩm Ngọc.
Cú đá này vừa để trút giận, vừa để cho mọi người và Tạ Thiếu Xuyên xem, cho nên y đá khá mạnh, làm Diêu Cẩm Ngọc lăn xa vài vòng, may mà không trúng vào chỗ hiểm. Diêu Cẩm Ngọc đau đớn co quắp lại, khóc lóc gào lên: “Cha, con bị oan mà, con thật sự bị người ta hãm hại!”
Giờ sự tình đã vậy, Diêu Cẩm Ngọc có bào chữa thế nào cũng chẳng ai tin, Diêu Lễ Hách thầm hận đứa con gái thành sự không đủ, bại sự có thừa này, toan muốn động thủ tiếp thì bị Diêu Văn Khoa và Diêu Văn Mẫn can ngăn.
Quản gia đứng bên cạnh trông tình hình này bèn nhanh chóng giải tán lũ hạ nhân. Nha hoàn day nhân trung giúp Quách thị tỉnh lại, bà ta mệt mỏi mở mắt, thấy Diêu Lễ Hách vẫn muốn trừng trị Diêu Cẩm Ngọc thì rốt cuộc không đành lòng, thốt: “Con bé dù sao vẫn là một vị tiểu thư, con phải giữ thể diện cho nó chứ.”
Diêu Lễ Hách gầm lên: “Nó gây ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn cần thể diện gì nữa! Lôi đứa đồi phong bại tục này xuống cho ta, lát nữa cho người tới bẩm nhóm tộc trưởng xử trí, ta nhất định phải chính tay bắt nó nếm mùi gia phong họ Diêu!”
Quách thị biết Diêu Lễ Hách đang cố thể hiện cho mọi người xem, chuyện đã không thể lấp liếm được, vậy chỉ còn cách đường hoàng xử lý. Bởi vậy Quách thị không nhiều lời nữa.
Diêu Lễ Hách vừa dứt lời thì Lưu ma ma bước tới, trông tình thế này thì vô cùng sững sờ, sợ đến mức mặt thoắt trắng bệch, không dám bẩm báo chuyện Tạ Thiếu Văn.
Song Quách thị trông thấy Lưu ma ma thì liền dấy lên tia hy vọng cuối cùng. Miễn là Diêu Cẩm Sắt cũng bị hại, vậy mọi sự coi như không uổng công, hơn nữa chuyện Diêu Cẩm Sắt và Tạ Thiếu Văn vừa vặn có thể chuyển dời sự chú ý của mọi người, lấp liếm giùm Diêu Cẩm Ngọc, bà ta vội vã hỏi Lưu ma ma: “Tìm thấy Tứ tiểu thư chưa?”
Lưu ma ma nhăn nhó thưa: “Dạ chưa… Lão nô dẫn người tới viện của thế tử, thế tử… Thế tử xem trọng Diệu Hồng bên người Đại tiểu thư, đã… đã thu dùng rồi…”
Quách thị biến sắc, thiếu điều ngất thêm lần nữa, Diêu Lễ Hách cũng bực bội thở mạnh như trâu, khó mà tin nổi chuyện này. Ngay lúc đó, một nhóm người xuất hiện, mọi người quay qua nhìn, dẫn đầu là Tứ phu nhân và Tam tiểu thư, bên cạnh Tam tiểu thư lại chính là Diêu Tứ tiểu thư Diêu Cẩm Sắt nghe đồn mất tích!
Nàng vận áo xanh nõn thêu hoa mai trắng, cổ áo viền chỉ bạc, váy màu trắng nhạt, khoác áo choàng lông sóc màu hạt dẻ, tay ôm lò sưởi tơ vàng. Nàng khoan thai bước tới, mặt đeo khăn che, dù không thấy rõ dung mạo nhưng vóc dáng và phong thái ấy chắc chắn là của Tứ tiểu thư.
Văn Thanh thấy Cẩm Sắt tới thì vội nghênh đón: “Tỷ tỷ! Lão thái thái nói chị bị mất tích, làm em sợ quá.”
Cẩm Sắt ngạc nhiên, thi lễ với Quách thị và Diêu Lễ Hách rồi nói: “Con uống hơi nhiều, đầu đau như búa bổ nên nghỉ tạm trong phòng Tam tỷ tỷ. Có chuyện gì vậy ạ?”
Lão thái thái nghe Cẩm Sắt nói vậy thì liếc sang Diêu Cẩm Hồng, Diêu Cẩm Hồng cũng hành lễ rồi cất tiếng: “Nãy giờ Tứ muội luôn ở cạnh con, mà cũng lạ, hôm nay con uống say quá, đám nha hoàn cũng vui vẻ quên hết trời trăng nên quên không nhắc với nhóm Bạch Chỉ, giờ đã tìm thấy Tứ muội rồi, tổ mẫu và thúc phụ xin chớ lo nữa…”
Diêu Cẩm Hồng dứt lời mới nhìn thấy Diêu Cẩm Ngọc nhếch nhác dưới đất thì lộ vẻ khó hiểu, bất giác im bặt. Tiểu Quách thị thì hiểu ngay chân tướng sự việc, nàng ta thầm nhủ rõ ràng Quách thị bày kế hãm hại Diêu Cẩm Sắt, nhưng trái lại rơi thẳng vào bẫy của người ta, mà nàng ta lại hoàn toàn không được biết trước, trước giờ nàng ta cứ ngỡ Quách thị coi trọng nhất là mình, chẳng ngờ lại bị giấu diếm kín kẽ tới mức này, nàng ta tất nhiên không thể thoải mái nổi.
Diêu Cẩm Ngọc gặp chuyện bẽ bàng, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới thanh danh Diêu Cẩm Hồng, Tiểu Quách thị lại càng thêm oán trách lão thái thái. Nàng ta tới dìu Quách thị, tiện bề ca cẩm: “Đại tiểu thư đúng là chiều quá hóa hư, lúc Đại tẩu còn ở trong phủ luôn nuông chiều con bé, lúc Đại tẩu rời phủ thì lại được mẫu thân thương xót, cho nên mới cả gan gây loạn như thế.”
Quách thị bực bội lườm Tiểu Quách thị, Tiểu Quách thị đành ngại ngùng lẩm bẩm: “Con nói đâu có sai…”
Diêu Lễ Hách không còn tâm trạng nào ở lâu thêm, phất áo bỏ đi. Nhóm thiếu gia Diêu Văn Khoa và Văn Thanh cũng không tiện ở lại, liền lần lượt xin cáo lui. Quách thị bảo bà vú đưa Diêu Cẩm Ngọc đi, rồi bản thân được nha hoàn đỡ lên kiệu mềm ngồi trở về.
Diêu Cẩm Ngọc nghe Diêu Lễ Hách muốn giam mình lại, rồi còn phải mời nhóm tộc trưởng tới xử trí thì nhất thời sợ ngây cả người. Sau lại thấy Cẩm Sắt và Diêu Cẩm hồng cùng tới, nàng ta ngỡ ngàng tới nỗi mở to hai mắt nhìn, trông Quách thị cũng dợm bỏ đi thì đột nhiên hoàn hồn lại.
Nếu nàng ta thật sự bị giam lại thì chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại phụ thân và tổ mẫu, mẫu thân hiện giờ lại không có trong phủ, làm gì có ai ra mặt giúp nàng được, chẳng lẽ cứ thế chờ nhóm tộc trưởng tới xử phạt? Xảy ra sự tình nhường này, nếu người thân không che chở, vậy người trong tộc nhất định sẽ bắt nàng phải phải trầm mình tự vẫn mất!
Diêu Cẩm Ngọc nghĩ mà lạnh người, vội vã xông lên quỳ xuống trước kiệu, hai tay túm chặt lấy cửa kiệu khóc lóc: “Tổ mẫu không thể không giúp con, con ra nông nỗi này đều vì lo liệu thay người nên mới bị kẻ xấu mưu hại, tổ mẫu…”
Lời còn chưa dứt, Quách thị đã tức tới lẩy bẩy cả người. Vì thấy hơi áy náy với Diêu Cẩm Ngọc nên bà ta mới nói đỡ vài câu với Diêu Lễ Hách, vậy mà con bé chết tiệt này còn dám vạch trần mọi chuyện trước mặt mọi người, bà ta bất giác chẳng còn thấy day dứt gì nữa, chỉ đùng đùng lửa giận trong đầu, nghiến răng quát: “Còn không mau lôi nó đi!”
Nhóm bà vú xách Diêu Cẩm Ngọc lên, cỗ kiệu của Quách thị từ từ mất hút. Diêu Cẩm Ngọc thấy ngay cả Quách thị cũng không để tâm tới mình thì sợ tới mức chân tay mềm oặt ra.
Nàng ta ngây ngẩn để mặc đám bà vú lôi đi, chợt trông thấy Cẩm Sắt đứng gần đó đang nhìn chằm chằm mình thì bỗng nhiên điên cuồng giãy dụa, bổ nhào tới chỗ Cẩm Sắt, kêu the thé: “Diêu Cẩm Sắt! Tất cả là tại ngươi, là ngươi hại ta! Đồ ác độc, hại mẹ ta rồi còn không buông tha cho cả ta nữa! Giờ thấy ta như vậy ngươi vui rồi chứ? Ta phải giết ngươi!”
Hai bà vú không ngờ Diêu Cẩm Ngọc tự dưng phát rồ lên, đến khi định thần lại thì nàng ta đã vọt tới ngay trước mặt Cẩm Sắt, dù đám Bạch Chỉ mau mắn che chắn, nhưng khăn che trên mặt Cẩm Sắt vẫn bị Diêu Cẩm Ngọc giằng xuống.
Dung nhan thanh lệ hiển hiện, Diêu Cẩm Ngọc nhìn thấy rõ bộ dạng nhếch nhác của mình in trong đôi mắt đen nhánh kia, đôi mắt ấy ánh vẻ lạnh lẽo xen lẫn mỉa mai thương xót.
Mặt tựa phù dung*, mắt như làn thu thủy**, vừa xinh đẹp thanh tú, vừa dịu dàng đoan trang, vẻ đẹp khiến người khác phải ngỡ ngàng, phong thái cao ngạo thanh thoát như đóa mai trắng, chẳng khoe mà tự hiển. Dù không cười không nói, chỉ đứng yên cũng toát lên vẻ ôn hòa trầm tĩnh, thanh nhã ung dung, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, con ngươi vừa chuyển, rung động lòng người.
*Phù dung: hoa sen.
**Làn thu thủy: làn nước mùa thu.
Đó lại là Diêu Cẩm Sắt, là người mà nàng ta căm ghét nhất, là Diêu Cẩm Sắt mà nàng ta oán hận nhất!
Nhìn Cẩm Sắt như vậy, không hiểu sao Diêu Cẩm Ngọc thoáng chốc mất hết sức lực, lệ tuôn ào ạt, ngay cả bản thân mình cũng không rõ tại sao.
Cẩm Sắt dời mắt khỏi nàng ta, vịn tay Bạch Chỉ rời đi cùng Diêu Cẩm Hồng. Tan cuộc, Diêu Cẩm Ngọc và Tạ Thiếu Xuyên giống như hai kẻ bị mọi người vứt bỏ, ở lại tới cuối cùng, Tạ Thiếu Xuyên thấy người đi hết liền nhìn sang Diêu Cẩm Ngọc. Trông xiêm y nàng ta tán loạn, tóc tai rối tung, mặt nhem nhuốc nước mắt, tựa hồ mất hồn mất vía thì hơi đau lòng, dẫu gì cũng là mỹ nhân mới sủng ái, y lấy ra hai thỏi bạc, nhét vào tay mỗi bà vú, dặn dò: “Xin phiền hai vị ma ma để tâm nhiều hơn tới Đại tiểu thư!”
Diêu Cẩm Ngọc nghe thấy thế càng thêm hận, nghiến răng thét: “Ngươi không cần làm bộ làm tịch đâu!”
Cử chỉ điên cuồng của Diêu Cẩm Ngọc đối lập hẳn với phong thái ôn hòa nhã nhặn của Cẩm Sắt, Tạ Thiếu Xuyên thầm nhủ một bên là giai nhân tựa trăng sáng, thanh lệ thoát tục, một bên thì như hạng đàn bà chanh chua nơi phố chợ, xấu xa đáng ghét. Y đã chiếm được thân thể Diêu Cẩm Ngọc, mọi việc coi như xong, Diêu Cẩm Ngọc không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay y, cho nên y cũng chẳng thèm kiên nhẫn với nàng ta nữa.
Y lạnh lùng nheo mắt, đốp lại: “Ngươi đã thuộc về ta, tốt nhất nên biết điều một chút. Nếu muốn sống tử tế thì chỉ còn đường bước vào Tạ phủ thôi, đừng cứng đầu cứng cổ nữa!”
Dứt lời liền phủi tay bỏ đi, để lại Diêu Cẩm Ngọc đau đớn chìm trong nước mắt.
Mặt khác Quách thị trở về Phúc Lộc viện, uể oải nằm trên giường, Nhã Băng thấy sắc mặt bà ta xám ngoét thì cất giọng khuyên nhủ: “Lão thái thái chớ nghĩ nhiều. Trương ma ma đưa người tới Y Huyền viện vẫn chưa trở về, Tứ tiểu thư dù có thông minh tới đâu cũng không thể tránh thoát cả hai bẫy được, càng không thể ngờ rằng lão thái thái vốn đồng thời chuẩn bị sẵn mưu kế khác, lát nữa Trương ma ma nhất định sẽ mang tin tốt trở về. Lão thái thái nên chợp mắt một lát, Đại tiểu thư thật hồ đồ bất hiếu quá, tự mình mắc bẫy còn giở giọng oán trách người, lão thái thái chớ đau lòng nữa.”
Quách thị hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Mong rằng ở Y Huyền viện sẽ thuận lợi…”
Bấy giờ trong Y Huyền viện, đèn đuốc sáng choang, Trương ma ma dẫn theo bầy đoàn bà vú nha hoàn từ Phúc Lộc viện tới, cao giọng hét rằng trong viện lão thái thái có trộm, bọn họ truy bắt thì thấy kẻ trộm nhảy vào Y Huyền viện, cho nên nhất định phải vào lùng sục.
Lúc Vương ma ma và Liễu ma ma bước ra ngoài thì thấy đám bà vú canh cổng không thể ngăn cản được nhóm người Trương ma ma, bọn họ hùng hổ xông vào, huyên náo tới mức tất cả nha hoàn Y Huyền viện đều tỉnh giấc, nhất thời trong viện đầy ắp người.
“Trương ma ma làm gì vậy? Dù trong phủ thật sự có trộm đi chăng nữa cũng làm gì có chuyện hơn nửa đêm rồi còn sục sạo khắp nơi thế này, càng không thể tùy tiện vào viện của tiểu thư tìm người được, may mà hiện giờ tiểu thư không ở trong viện, nếu không các ngươi bịa chuyện như vậy, sao có thể không ảnh hưởng tới thanh danh người chứ? Ai cũng đừng hòng lục soát, ta phải tới tìm lão thái thái cáo trạng!”
Thấy Vương ma ma lao tới dọa nạt, Trương ma ma cũng gân cổ cãi lại: “Ngươi nói sai rồi, nếu thật sự kẻ trộm nhảy vào đây thì phải mau chóng tìm ra mới không làm liên lụy tới thanh danh Tứ tiểu thư chứ, lão nô cũng vì nghĩ tốt cho tiểu thư thôi!”
Dứt lời không đôi co thêm, lập tức vung tay, lệnh cho đám bà vú tản ra lục lọi: “Còn không nhanh nhẹn lên! Lão thái thái tuy chưa bị mất gì, nhưng vô cùng sợ hãi, người đang chờ chúng ta về bẩm báo đấy! Lục soát sương phòng của đám nô tỳ và dãy nhà sau cho ta!”
Bầy đoàn nô bộc tức thì đẩy dạt đám người Vương ma ma sang một bên rồi xông lên. Hẳn nhiên Trương ma ma vũ trang đầy đủ tới đây, dẫn theo toàn bà vú chuyên làm việc nặng, ai nấy tay cầm gậy gộc, đám nha hoàn chân yếu tay mềm Y Huyền viện không thể nào ngăn nổi, nháy mắt ngã xiêu xiêu vẹo vẹo dưới đất.
Trông đám bà vú vội vã chạy tới sương phòng và dãy nhà sau, Vương ma ma và Liễu ma ma hiểu ý liếc nhau, ai nấy đều kinh ngạc. Bọn họ sực nhớ tới hôm Diêu Cẩm Ngọc bất thường tới thăm Cẩm Sắt, nhưng rõ ràng sau đó bọn họ đã lật tung cả gian phòng lên mà có tìm thấy gì đâu!
Có điều trông đám Trương ma ma chỉ tập trung nhắm vào dãy sương phòng mà không tới lục lọi chính phòng, bọn họ liền cảm thấy có điểm quái lạ. Vương ma ma tức khắc phân phó nha hoàn Y Huyền viện đi theo bọn họ, đương nhiên không phải để hỗ trợ, mà để phòng tránh bọn họ cố tình bày trò tìm ra thứ gì đó rồi đổ vấy tiếng xấu cho Cẩm Sắt.
Liễu ma ma hiểu ý Vương ma ma, nhanh chân bám đuôi Trương ma ma. Trương ma ma dẫn người xông thẳng vào phòng ở của Đại nha hoàn Bạch Chỉ, Liễu ma ma cũng bước vào theo, nhìn bọn họ bới tung khắp nơi lên mà tức tối quát: “Các ngươi tìm trộm cơ mà, nhìn xem chỗ này làm sao giấu nổi ai cơ chứ!”
Bà vừa dứt lời, một bà vú liền mở toang tủ quần áo, sục sạo làm rơi ra một chiếc hộp gỗ tử đàn. Chiếc hộp vừa rơi xuống, đám Trương ma ma đồng loạt sáng mắt lên, lập tức ngừng tìm kiếm.
Liễu ma ma trông thần sắc bọn họ như vậy liền biết ngay nguồn cơn là do chiếc hộp này! Trong Diêu phủ, ma ma quản sự ở một phòng nhỏ riêng, được hai tiểu nha hoàn hầu hạ, Đại nha hoàn bên người lão thái thái cũng được hưởng đãi ngộ tương tự, Đại nha hoàn của các vị tiểu thư thì hai người chung một phòng.
Gian phòng này vốn là chỗ ở của Bạch Chỉ Và Lăng San, sau này Lăng Sản bị giáng thành nha hoàn nhị đẳng rồi đuổi ra ngoài, từ bấy tới giờ chỉ mình Bạch Chỉ một phòng. Hôm Diêu Cẩm Ngọc dẫn theo Diệu Hồng tới, bọn họ cứ ngỡ nàng ta định ra tay ở phòng Cẩm Sắt, nhưng sau khi lật tung cả phòng lên mà không thấy gì thì đành bỏ qua. Bây giờ ngẫm lại, Liễu ma ma mới phát hiện ra, hiển nhiên hôm ấy Diêu Cẩm Ngọc cố tình dời sự chú ý lên người mình, để Diệu Hồng thật sự ra tay!
Hóa ra không phải Diêu Cẩm Ngọc bất thường, hay trong phòng Cẩm Sắt có đồ lạ, mà thực sự chính là con bé Diệu Hồng kiếm cớ tới phòng Bạch Chỉ để giở trò!
Diêu Cẩm Ngọc dày công bày kế hẳn nhiên không phải để hại Bạch Chỉ, chắc chắn là nhắm vào tiểu thư! Ắt hẳn trong chiếc hộp này có thứ quái dị!
Liễu ma ma càng nghĩ càng sợ tới lạnh người, Vương ma ma vừa bước tới, nhìn thấy chiếc hộp gỗ tử đàn trên đất cũng thoắt tái mặt. Bởi chiếc hộp trông vô cùng tinh xảo, làm bằng gỗ tử đàn hảo hạng, ánh màu đen bóng, chạm trổ hoa văn tinh mỹ, trên mặt hộp còn khảm viên hồng ngọc to tướng, lấp lánh dưới ánh lửa, chiếc hộp trông vừa đẹp đẽ vừa thâm trầm, tản mát hương gỗ khắp nơi.
Nhìn chiếc hộp sang trọng nhường này, hẳn nhiên không thể là đồ vật của nha hoàn được, đồ vật trong hộp chắc chắn cũng vô cùng quý giá. Chiếc hộp này quả thực vô cùng kỳ lạ.
Trương ma ma mừng rỡ nhặt chiếc hộp lên, ra chiều ngạc nhiên hỏi: “Bạch Chỉ sao có thể sở hữu thứ đồ đáng giá thế này? Chẳng lẽ nàng ta trộm đồ của Tứ tiểu thư! Lão thái thái đang tìm trộm, nào ngờ một kẻ còn chưa thấy đâu lại phát hiện ra một kẻ khác ở ngay đây, chả trách người ta thường nói cướp nhà thì khó phòng!”
Bà ta dứt lời liền nghe thấy ngoài sân vọng tới giọng nói: “Đồ ngậm máu phun người!”
Mọi người quay lại nhìn thì thấy Bạch Chỉ đỡ tay Cẩm Sắt bước tới, Bạch Chỉ mặt mũi hầm hầm, nhìn xoáy sâu vào Trương ma ma. Trương ma ma thấy Cẩm Sắt yên lành trở về thì thầm kinh ngạc. Song bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, cầm chiếc hộp tiến tới thi lễ với Cẩm Sắt. Sau đó hướng sang Bạch Chỉ nói: “Lão nô nói sai ư, Bạch Chỉ vốn chỉ là một đứa nô tài, làm sao có thể sở hữu thứ đồ quý giá nhường này, rõ ràng nó trộm của Tứ tiểu thư còn gì! “
Đám nha hoàn trong viện cũng xôn xao mò tới, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc hộp.
Bạch Chỉ tức đỏ bừng mặt, toan cãi lại, nhưng bị Cẩm Sắt can ngăn. Cẩm Sắt cũng hơi lo lắng, chỉ vì chiếc hộp này mà Trương ma ma dám đại náo Y Huyền viện, hẳn thứ đồ trong hộp không phải bình thường, cho nên Cẩm Sắt cũng không ngạc nhiên khi Trương ma ma một mực khiến tất cả mọi người tin rằng đó là đồ của nàng.
Giờ sự tình không rõ, đành phải lấy bất biến ứng vạn biến, nếu nàng rối loạn trước thì sợ rằng sẽ rơi thẳng vào bẫy của kẻ địch.
Trương ma ma thấy Cẩm Sắt ngăn Bạch Chỉ lại thì nhìn sang Cẩm Sắt, bà ta nghĩ tới vật trong hộp, sắc mặt liền lộ vẻ khác thường, đoạn nói: “Tứ tiểu thư, đây có phải là chiếc hộp của người không?”
Cẩm Sắt nhoẻn cười đáp: “Ma ma làm náo loạn cả viện lên, hẳn nhiên không thèm để tâm tới thể diện của ta. Chiếc hộp này có phải của ta hay không cũng đâu quan trọng, ma ma rõ ràng đã nhận định nó chính là của ta mà. Ta thấy ngạc nhiên quá đỗi, ma ma vốn theo lệnh tới bắt trộm, nhưng sao lại như đã biết rõ trong phòng Bạch Chỉ có chiếc hộp này mà xông thẳng tới? Vừa tìm thấy hộp thì kẻ cắp cũng chẳng màng, chỉ một mực để tâm tới việc nó có phải của ta hay không…”
Trương ma ma vốn tưởng hễ đổ tội cho Bạch Chỉ thì Cẩm Sắt sẽ ra mặt bảo vệ Đại nha hoàn mà công nhận chiếc hộp này đúng là của mình, song không ngờ Cẩm Sắt lại hoàn toàn bình tĩnh, không rơi vào bẫy, bà ta bắt buộc phải ép Cẩm Sắt thừa nhận, bởi vậy lại cao giọng: “Tiểu thư nói gì vậy, lão nô thay tiểu thư vạch trần kẻ trộm là sai sao? Nếu Đại nha hoàn ỷ vào sự sủng ái của chủ tử mà thích gì làm nấy, tiểu thư lại che chở cho nó, như vậy sẽ khiến người khác đàm tiếu rằng tiểu thư là người dễ bị lừa dối, nuôi nấng nên đứa nô tài chèn ép chủ nhân.”
Cẩm Sắt cười bảo: “Thật cảm tạ ma ma đã dạy dỗ, chưa bàn tới việc liệu chiếc hộp này có phải của ta hay không, nếu ma ma đã để ý tới nó đến thế, vậy chắc thứ bên trong quả là rất quý giá, chi bằng ma ma mở ra để mọi người cùng xem rốt cuộc là thứ gì mà khiến ma ma phải làm ầm lên như vậy.”
Trương ma ma thầm nhủ cho dù Cẩm Sắt nhất quyết không nhận, nhưng chỉ cần mở hộp ra, nàng ta đương nhiên vẫn mang tiếng xấu, bởi vậy bà ta cũng không giằng co nữa, cười giễu Cẩm Sắt, mở tung nắp hộp ra.
Ai nấy mở to mắt trông, tức thì ngạc nhiên khôn kể, dù Cẩm Sắt vốn thầm chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng thấy rõ đồ vật trong hộp rồi cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Diêu Lễ Hách cũng bực tức tới mức cả người run lên từng chặp, y nhìn Diêu Cẩm Ngọc ngã ngồi sau lưng Tạ Thiếu Xuyên, toàn thân nhếch nhác, ngay cả cái yếm cũng lộ hẳn một nửa ra ngoài, bộ dạng mất hồn mất vía thì chỉ hận không thể lập tức bóp chết đứa con gái hư đốn này.
Tại đất Giang Châu, dù sao chăng nữa y cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, tốt xấu thế nào cũng là vị quan Đồng Tri lục phẩm, ấy vậy mà hiện giờ lại rơi vào cảnh bẽ mặt trước đám tiểu bối và gia nhân, bảo sao y không giận dữ tới độ mặt đỏ tía tai chứ. Y trợn mắt nhìn trừng trừng Tạ Thiếu Xuyên, mãi mà chẳng thốt nên lời, trông vô cùng đáng sợ. Nếu Tạ Thiếu Xuyên chỉ là con em gia đình bình thường thì đã dễ giải quyết, y có thể thỏa sức đánh què chân hắn để trút giận, song hắn lại là người nhà họ Tạ, lúc trước Tạ Thiếu Văn bị đả thương ở Diêu phủ, bây giờ nếu Tạ Thiếu Xuyên xảy ra sự tình gì thì Diêu gia đúng thực không biết phải ăn nói sao với Võ An Hầu phủ.
Giờ sự đã rồi, người nhà họ Diêu ai nấy đều thấy rõ sự tình, chỉ còn cách ra sức lấp liếm, không để đám hạ nhân đồn đãi lung tung. Nhưng trên đời này có bức tường kiên cố nào mà không bị lọt gió chứ, làm sao có thể che giấu mãi, huống hồ vô số người còn tận mắt chứng kiến nữa?
Hơn nữa dù có bịt kín miệng đám gia nhân Diêu gia, thì xem nhân phẩm của Tạ Thiếu Xuyên, đám nô tài nhà họ Tạ chắc cũng chẳng màng tới thể diện của họ Diêu.
Thêm vào đó, chuyện Tạ Thiếu Văn mưu hại Diêu Cẩm Sắt, Diêu Lễ Hách cũng biết rõ mười mươi, y chỉ lo mọi người không tỏ, nên cơ hồ đã làm ầm tới mức không ai trong phủ là không biết đến, Diêu gia đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, e rằng không ít phủ đệ xung quanh đều đang đoán già đoán non xem xảy ra chuyện gì.
Chuyện này hẳn nhiên không thể che giấu được, hiện giờ phải tìm cách xử lý thật gọn ghẽ để cứu vớt lại chút thể diện họ Diêu. Song chuyện tới mức này, y biết làm thế nào cho phải đây?! Diêu Cẩm Ngọc còn là trưởng nữ của y nữa!
Diêu Lễ Hách càng nghĩ càng tức điên lên, Văn Thanh thầm giễu cợt, ra chiều lo lắng gợi ý cho Diêu Văn Mẫn: “Tứ ca, giờ là lúc huynh nên thể hiện lòng hiếu, mau mau khuyên nhủ thúc phụ đi.”
Diêu Văn Mẫn bừng tỉnh, vội vã tiến lên xoa lưng giúp Diêu Lễ Hách dễ hít thở, rồi kính cẩn cất giọng âu lo: “Phụ thân bớt giận, Đại tỷ là trưởng nữ của phụ thân, cũng là tấm gương sáng cho anh chị em chúng con, Đại tỷ tỷ xưa nay được mẫu thân dốc lòng dạy dỗ, vốn luôn đoan trang hiền thục, hôm nay… chắc do lỡ quá chén nên mới… Nếu Tạ thiếu gia đã nói vậy, phụ thân nên thành toàn cho họ.”
Diêu Văn Mẫn rõ ràng đang đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến lửa giận của Diêu Lễ Hách bùng cháy, Diêu Lễ Hách tức tối thét: “Nghiệp chướng, ta phải đánh chết ngươi!” Dứt lời liền xông lên đá mạnh vào người Diêu Cẩm Ngọc.
Cú đá này vừa để trút giận, vừa để cho mọi người và Tạ Thiếu Xuyên xem, cho nên y đá khá mạnh, làm Diêu Cẩm Ngọc lăn xa vài vòng, may mà không trúng vào chỗ hiểm. Diêu Cẩm Ngọc đau đớn co quắp lại, khóc lóc gào lên: “Cha, con bị oan mà, con thật sự bị người ta hãm hại!”
Giờ sự tình đã vậy, Diêu Cẩm Ngọc có bào chữa thế nào cũng chẳng ai tin, Diêu Lễ Hách thầm hận đứa con gái thành sự không đủ, bại sự có thừa này, toan muốn động thủ tiếp thì bị Diêu Văn Khoa và Diêu Văn Mẫn can ngăn.
Quản gia đứng bên cạnh trông tình hình này bèn nhanh chóng giải tán lũ hạ nhân. Nha hoàn day nhân trung giúp Quách thị tỉnh lại, bà ta mệt mỏi mở mắt, thấy Diêu Lễ Hách vẫn muốn trừng trị Diêu Cẩm Ngọc thì rốt cuộc không đành lòng, thốt: “Con bé dù sao vẫn là một vị tiểu thư, con phải giữ thể diện cho nó chứ.”
Diêu Lễ Hách gầm lên: “Nó gây ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn cần thể diện gì nữa! Lôi đứa đồi phong bại tục này xuống cho ta, lát nữa cho người tới bẩm nhóm tộc trưởng xử trí, ta nhất định phải chính tay bắt nó nếm mùi gia phong họ Diêu!”
Quách thị biết Diêu Lễ Hách đang cố thể hiện cho mọi người xem, chuyện đã không thể lấp liếm được, vậy chỉ còn cách đường hoàng xử lý. Bởi vậy Quách thị không nhiều lời nữa.
Diêu Lễ Hách vừa dứt lời thì Lưu ma ma bước tới, trông tình thế này thì vô cùng sững sờ, sợ đến mức mặt thoắt trắng bệch, không dám bẩm báo chuyện Tạ Thiếu Văn.
Song Quách thị trông thấy Lưu ma ma thì liền dấy lên tia hy vọng cuối cùng. Miễn là Diêu Cẩm Sắt cũng bị hại, vậy mọi sự coi như không uổng công, hơn nữa chuyện Diêu Cẩm Sắt và Tạ Thiếu Văn vừa vặn có thể chuyển dời sự chú ý của mọi người, lấp liếm giùm Diêu Cẩm Ngọc, bà ta vội vã hỏi Lưu ma ma: “Tìm thấy Tứ tiểu thư chưa?”
Lưu ma ma nhăn nhó thưa: “Dạ chưa… Lão nô dẫn người tới viện của thế tử, thế tử… Thế tử xem trọng Diệu Hồng bên người Đại tiểu thư, đã… đã thu dùng rồi…”
Quách thị biến sắc, thiếu điều ngất thêm lần nữa, Diêu Lễ Hách cũng bực bội thở mạnh như trâu, khó mà tin nổi chuyện này. Ngay lúc đó, một nhóm người xuất hiện, mọi người quay qua nhìn, dẫn đầu là Tứ phu nhân và Tam tiểu thư, bên cạnh Tam tiểu thư lại chính là Diêu Tứ tiểu thư Diêu Cẩm Sắt nghe đồn mất tích!
Nàng vận áo xanh nõn thêu hoa mai trắng, cổ áo viền chỉ bạc, váy màu trắng nhạt, khoác áo choàng lông sóc màu hạt dẻ, tay ôm lò sưởi tơ vàng. Nàng khoan thai bước tới, mặt đeo khăn che, dù không thấy rõ dung mạo nhưng vóc dáng và phong thái ấy chắc chắn là của Tứ tiểu thư.
Văn Thanh thấy Cẩm Sắt tới thì vội nghênh đón: “Tỷ tỷ! Lão thái thái nói chị bị mất tích, làm em sợ quá.”
Cẩm Sắt ngạc nhiên, thi lễ với Quách thị và Diêu Lễ Hách rồi nói: “Con uống hơi nhiều, đầu đau như búa bổ nên nghỉ tạm trong phòng Tam tỷ tỷ. Có chuyện gì vậy ạ?”
Lão thái thái nghe Cẩm Sắt nói vậy thì liếc sang Diêu Cẩm Hồng, Diêu Cẩm Hồng cũng hành lễ rồi cất tiếng: “Nãy giờ Tứ muội luôn ở cạnh con, mà cũng lạ, hôm nay con uống say quá, đám nha hoàn cũng vui vẻ quên hết trời trăng nên quên không nhắc với nhóm Bạch Chỉ, giờ đã tìm thấy Tứ muội rồi, tổ mẫu và thúc phụ xin chớ lo nữa…”
Diêu Cẩm Hồng dứt lời mới nhìn thấy Diêu Cẩm Ngọc nhếch nhác dưới đất thì lộ vẻ khó hiểu, bất giác im bặt. Tiểu Quách thị thì hiểu ngay chân tướng sự việc, nàng ta thầm nhủ rõ ràng Quách thị bày kế hãm hại Diêu Cẩm Sắt, nhưng trái lại rơi thẳng vào bẫy của người ta, mà nàng ta lại hoàn toàn không được biết trước, trước giờ nàng ta cứ ngỡ Quách thị coi trọng nhất là mình, chẳng ngờ lại bị giấu diếm kín kẽ tới mức này, nàng ta tất nhiên không thể thoải mái nổi.
Diêu Cẩm Ngọc gặp chuyện bẽ bàng, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới thanh danh Diêu Cẩm Hồng, Tiểu Quách thị lại càng thêm oán trách lão thái thái. Nàng ta tới dìu Quách thị, tiện bề ca cẩm: “Đại tiểu thư đúng là chiều quá hóa hư, lúc Đại tẩu còn ở trong phủ luôn nuông chiều con bé, lúc Đại tẩu rời phủ thì lại được mẫu thân thương xót, cho nên mới cả gan gây loạn như thế.”
Quách thị bực bội lườm Tiểu Quách thị, Tiểu Quách thị đành ngại ngùng lẩm bẩm: “Con nói đâu có sai…”
Diêu Lễ Hách không còn tâm trạng nào ở lâu thêm, phất áo bỏ đi. Nhóm thiếu gia Diêu Văn Khoa và Văn Thanh cũng không tiện ở lại, liền lần lượt xin cáo lui. Quách thị bảo bà vú đưa Diêu Cẩm Ngọc đi, rồi bản thân được nha hoàn đỡ lên kiệu mềm ngồi trở về.
Diêu Cẩm Ngọc nghe Diêu Lễ Hách muốn giam mình lại, rồi còn phải mời nhóm tộc trưởng tới xử trí thì nhất thời sợ ngây cả người. Sau lại thấy Cẩm Sắt và Diêu Cẩm hồng cùng tới, nàng ta ngỡ ngàng tới nỗi mở to hai mắt nhìn, trông Quách thị cũng dợm bỏ đi thì đột nhiên hoàn hồn lại.
Nếu nàng ta thật sự bị giam lại thì chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại phụ thân và tổ mẫu, mẫu thân hiện giờ lại không có trong phủ, làm gì có ai ra mặt giúp nàng được, chẳng lẽ cứ thế chờ nhóm tộc trưởng tới xử phạt? Xảy ra sự tình nhường này, nếu người thân không che chở, vậy người trong tộc nhất định sẽ bắt nàng phải phải trầm mình tự vẫn mất!
Diêu Cẩm Ngọc nghĩ mà lạnh người, vội vã xông lên quỳ xuống trước kiệu, hai tay túm chặt lấy cửa kiệu khóc lóc: “Tổ mẫu không thể không giúp con, con ra nông nỗi này đều vì lo liệu thay người nên mới bị kẻ xấu mưu hại, tổ mẫu…”
Lời còn chưa dứt, Quách thị đã tức tới lẩy bẩy cả người. Vì thấy hơi áy náy với Diêu Cẩm Ngọc nên bà ta mới nói đỡ vài câu với Diêu Lễ Hách, vậy mà con bé chết tiệt này còn dám vạch trần mọi chuyện trước mặt mọi người, bà ta bất giác chẳng còn thấy day dứt gì nữa, chỉ đùng đùng lửa giận trong đầu, nghiến răng quát: “Còn không mau lôi nó đi!”
Nhóm bà vú xách Diêu Cẩm Ngọc lên, cỗ kiệu của Quách thị từ từ mất hút. Diêu Cẩm Ngọc thấy ngay cả Quách thị cũng không để tâm tới mình thì sợ tới mức chân tay mềm oặt ra.
Nàng ta ngây ngẩn để mặc đám bà vú lôi đi, chợt trông thấy Cẩm Sắt đứng gần đó đang nhìn chằm chằm mình thì bỗng nhiên điên cuồng giãy dụa, bổ nhào tới chỗ Cẩm Sắt, kêu the thé: “Diêu Cẩm Sắt! Tất cả là tại ngươi, là ngươi hại ta! Đồ ác độc, hại mẹ ta rồi còn không buông tha cho cả ta nữa! Giờ thấy ta như vậy ngươi vui rồi chứ? Ta phải giết ngươi!”
Hai bà vú không ngờ Diêu Cẩm Ngọc tự dưng phát rồ lên, đến khi định thần lại thì nàng ta đã vọt tới ngay trước mặt Cẩm Sắt, dù đám Bạch Chỉ mau mắn che chắn, nhưng khăn che trên mặt Cẩm Sắt vẫn bị Diêu Cẩm Ngọc giằng xuống.
Dung nhan thanh lệ hiển hiện, Diêu Cẩm Ngọc nhìn thấy rõ bộ dạng nhếch nhác của mình in trong đôi mắt đen nhánh kia, đôi mắt ấy ánh vẻ lạnh lẽo xen lẫn mỉa mai thương xót.
Mặt tựa phù dung*, mắt như làn thu thủy**, vừa xinh đẹp thanh tú, vừa dịu dàng đoan trang, vẻ đẹp khiến người khác phải ngỡ ngàng, phong thái cao ngạo thanh thoát như đóa mai trắng, chẳng khoe mà tự hiển. Dù không cười không nói, chỉ đứng yên cũng toát lên vẻ ôn hòa trầm tĩnh, thanh nhã ung dung, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, con ngươi vừa chuyển, rung động lòng người.
*Phù dung: hoa sen.
**Làn thu thủy: làn nước mùa thu.
Đó lại là Diêu Cẩm Sắt, là người mà nàng ta căm ghét nhất, là Diêu Cẩm Sắt mà nàng ta oán hận nhất!
Nhìn Cẩm Sắt như vậy, không hiểu sao Diêu Cẩm Ngọc thoáng chốc mất hết sức lực, lệ tuôn ào ạt, ngay cả bản thân mình cũng không rõ tại sao.
Cẩm Sắt dời mắt khỏi nàng ta, vịn tay Bạch Chỉ rời đi cùng Diêu Cẩm Hồng. Tan cuộc, Diêu Cẩm Ngọc và Tạ Thiếu Xuyên giống như hai kẻ bị mọi người vứt bỏ, ở lại tới cuối cùng, Tạ Thiếu Xuyên thấy người đi hết liền nhìn sang Diêu Cẩm Ngọc. Trông xiêm y nàng ta tán loạn, tóc tai rối tung, mặt nhem nhuốc nước mắt, tựa hồ mất hồn mất vía thì hơi đau lòng, dẫu gì cũng là mỹ nhân mới sủng ái, y lấy ra hai thỏi bạc, nhét vào tay mỗi bà vú, dặn dò: “Xin phiền hai vị ma ma để tâm nhiều hơn tới Đại tiểu thư!”
Diêu Cẩm Ngọc nghe thấy thế càng thêm hận, nghiến răng thét: “Ngươi không cần làm bộ làm tịch đâu!”
Cử chỉ điên cuồng của Diêu Cẩm Ngọc đối lập hẳn với phong thái ôn hòa nhã nhặn của Cẩm Sắt, Tạ Thiếu Xuyên thầm nhủ một bên là giai nhân tựa trăng sáng, thanh lệ thoát tục, một bên thì như hạng đàn bà chanh chua nơi phố chợ, xấu xa đáng ghét. Y đã chiếm được thân thể Diêu Cẩm Ngọc, mọi việc coi như xong, Diêu Cẩm Ngọc không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay y, cho nên y cũng chẳng thèm kiên nhẫn với nàng ta nữa.
Y lạnh lùng nheo mắt, đốp lại: “Ngươi đã thuộc về ta, tốt nhất nên biết điều một chút. Nếu muốn sống tử tế thì chỉ còn đường bước vào Tạ phủ thôi, đừng cứng đầu cứng cổ nữa!”
Dứt lời liền phủi tay bỏ đi, để lại Diêu Cẩm Ngọc đau đớn chìm trong nước mắt.
Mặt khác Quách thị trở về Phúc Lộc viện, uể oải nằm trên giường, Nhã Băng thấy sắc mặt bà ta xám ngoét thì cất giọng khuyên nhủ: “Lão thái thái chớ nghĩ nhiều. Trương ma ma đưa người tới Y Huyền viện vẫn chưa trở về, Tứ tiểu thư dù có thông minh tới đâu cũng không thể tránh thoát cả hai bẫy được, càng không thể ngờ rằng lão thái thái vốn đồng thời chuẩn bị sẵn mưu kế khác, lát nữa Trương ma ma nhất định sẽ mang tin tốt trở về. Lão thái thái nên chợp mắt một lát, Đại tiểu thư thật hồ đồ bất hiếu quá, tự mình mắc bẫy còn giở giọng oán trách người, lão thái thái chớ đau lòng nữa.”
Quách thị hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Mong rằng ở Y Huyền viện sẽ thuận lợi…”
Bấy giờ trong Y Huyền viện, đèn đuốc sáng choang, Trương ma ma dẫn theo bầy đoàn bà vú nha hoàn từ Phúc Lộc viện tới, cao giọng hét rằng trong viện lão thái thái có trộm, bọn họ truy bắt thì thấy kẻ trộm nhảy vào Y Huyền viện, cho nên nhất định phải vào lùng sục.
Lúc Vương ma ma và Liễu ma ma bước ra ngoài thì thấy đám bà vú canh cổng không thể ngăn cản được nhóm người Trương ma ma, bọn họ hùng hổ xông vào, huyên náo tới mức tất cả nha hoàn Y Huyền viện đều tỉnh giấc, nhất thời trong viện đầy ắp người.
“Trương ma ma làm gì vậy? Dù trong phủ thật sự có trộm đi chăng nữa cũng làm gì có chuyện hơn nửa đêm rồi còn sục sạo khắp nơi thế này, càng không thể tùy tiện vào viện của tiểu thư tìm người được, may mà hiện giờ tiểu thư không ở trong viện, nếu không các ngươi bịa chuyện như vậy, sao có thể không ảnh hưởng tới thanh danh người chứ? Ai cũng đừng hòng lục soát, ta phải tới tìm lão thái thái cáo trạng!”
Thấy Vương ma ma lao tới dọa nạt, Trương ma ma cũng gân cổ cãi lại: “Ngươi nói sai rồi, nếu thật sự kẻ trộm nhảy vào đây thì phải mau chóng tìm ra mới không làm liên lụy tới thanh danh Tứ tiểu thư chứ, lão nô cũng vì nghĩ tốt cho tiểu thư thôi!”
Dứt lời không đôi co thêm, lập tức vung tay, lệnh cho đám bà vú tản ra lục lọi: “Còn không nhanh nhẹn lên! Lão thái thái tuy chưa bị mất gì, nhưng vô cùng sợ hãi, người đang chờ chúng ta về bẩm báo đấy! Lục soát sương phòng của đám nô tỳ và dãy nhà sau cho ta!”
Bầy đoàn nô bộc tức thì đẩy dạt đám người Vương ma ma sang một bên rồi xông lên. Hẳn nhiên Trương ma ma vũ trang đầy đủ tới đây, dẫn theo toàn bà vú chuyên làm việc nặng, ai nấy tay cầm gậy gộc, đám nha hoàn chân yếu tay mềm Y Huyền viện không thể nào ngăn nổi, nháy mắt ngã xiêu xiêu vẹo vẹo dưới đất.
Trông đám bà vú vội vã chạy tới sương phòng và dãy nhà sau, Vương ma ma và Liễu ma ma hiểu ý liếc nhau, ai nấy đều kinh ngạc. Bọn họ sực nhớ tới hôm Diêu Cẩm Ngọc bất thường tới thăm Cẩm Sắt, nhưng rõ ràng sau đó bọn họ đã lật tung cả gian phòng lên mà có tìm thấy gì đâu!
Có điều trông đám Trương ma ma chỉ tập trung nhắm vào dãy sương phòng mà không tới lục lọi chính phòng, bọn họ liền cảm thấy có điểm quái lạ. Vương ma ma tức khắc phân phó nha hoàn Y Huyền viện đi theo bọn họ, đương nhiên không phải để hỗ trợ, mà để phòng tránh bọn họ cố tình bày trò tìm ra thứ gì đó rồi đổ vấy tiếng xấu cho Cẩm Sắt.
Liễu ma ma hiểu ý Vương ma ma, nhanh chân bám đuôi Trương ma ma. Trương ma ma dẫn người xông thẳng vào phòng ở của Đại nha hoàn Bạch Chỉ, Liễu ma ma cũng bước vào theo, nhìn bọn họ bới tung khắp nơi lên mà tức tối quát: “Các ngươi tìm trộm cơ mà, nhìn xem chỗ này làm sao giấu nổi ai cơ chứ!”
Bà vừa dứt lời, một bà vú liền mở toang tủ quần áo, sục sạo làm rơi ra một chiếc hộp gỗ tử đàn. Chiếc hộp vừa rơi xuống, đám Trương ma ma đồng loạt sáng mắt lên, lập tức ngừng tìm kiếm.
Liễu ma ma trông thần sắc bọn họ như vậy liền biết ngay nguồn cơn là do chiếc hộp này! Trong Diêu phủ, ma ma quản sự ở một phòng nhỏ riêng, được hai tiểu nha hoàn hầu hạ, Đại nha hoàn bên người lão thái thái cũng được hưởng đãi ngộ tương tự, Đại nha hoàn của các vị tiểu thư thì hai người chung một phòng.
Gian phòng này vốn là chỗ ở của Bạch Chỉ Và Lăng San, sau này Lăng Sản bị giáng thành nha hoàn nhị đẳng rồi đuổi ra ngoài, từ bấy tới giờ chỉ mình Bạch Chỉ một phòng. Hôm Diêu Cẩm Ngọc dẫn theo Diệu Hồng tới, bọn họ cứ ngỡ nàng ta định ra tay ở phòng Cẩm Sắt, nhưng sau khi lật tung cả phòng lên mà không thấy gì thì đành bỏ qua. Bây giờ ngẫm lại, Liễu ma ma mới phát hiện ra, hiển nhiên hôm ấy Diêu Cẩm Ngọc cố tình dời sự chú ý lên người mình, để Diệu Hồng thật sự ra tay!
Hóa ra không phải Diêu Cẩm Ngọc bất thường, hay trong phòng Cẩm Sắt có đồ lạ, mà thực sự chính là con bé Diệu Hồng kiếm cớ tới phòng Bạch Chỉ để giở trò!
Diêu Cẩm Ngọc dày công bày kế hẳn nhiên không phải để hại Bạch Chỉ, chắc chắn là nhắm vào tiểu thư! Ắt hẳn trong chiếc hộp này có thứ quái dị!
Liễu ma ma càng nghĩ càng sợ tới lạnh người, Vương ma ma vừa bước tới, nhìn thấy chiếc hộp gỗ tử đàn trên đất cũng thoắt tái mặt. Bởi chiếc hộp trông vô cùng tinh xảo, làm bằng gỗ tử đàn hảo hạng, ánh màu đen bóng, chạm trổ hoa văn tinh mỹ, trên mặt hộp còn khảm viên hồng ngọc to tướng, lấp lánh dưới ánh lửa, chiếc hộp trông vừa đẹp đẽ vừa thâm trầm, tản mát hương gỗ khắp nơi.
Nhìn chiếc hộp sang trọng nhường này, hẳn nhiên không thể là đồ vật của nha hoàn được, đồ vật trong hộp chắc chắn cũng vô cùng quý giá. Chiếc hộp này quả thực vô cùng kỳ lạ.
Trương ma ma mừng rỡ nhặt chiếc hộp lên, ra chiều ngạc nhiên hỏi: “Bạch Chỉ sao có thể sở hữu thứ đồ đáng giá thế này? Chẳng lẽ nàng ta trộm đồ của Tứ tiểu thư! Lão thái thái đang tìm trộm, nào ngờ một kẻ còn chưa thấy đâu lại phát hiện ra một kẻ khác ở ngay đây, chả trách người ta thường nói cướp nhà thì khó phòng!”
Bà ta dứt lời liền nghe thấy ngoài sân vọng tới giọng nói: “Đồ ngậm máu phun người!”
Mọi người quay lại nhìn thì thấy Bạch Chỉ đỡ tay Cẩm Sắt bước tới, Bạch Chỉ mặt mũi hầm hầm, nhìn xoáy sâu vào Trương ma ma. Trương ma ma thấy Cẩm Sắt yên lành trở về thì thầm kinh ngạc. Song bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, cầm chiếc hộp tiến tới thi lễ với Cẩm Sắt. Sau đó hướng sang Bạch Chỉ nói: “Lão nô nói sai ư, Bạch Chỉ vốn chỉ là một đứa nô tài, làm sao có thể sở hữu thứ đồ quý giá nhường này, rõ ràng nó trộm của Tứ tiểu thư còn gì! “
Đám nha hoàn trong viện cũng xôn xao mò tới, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc hộp.
Bạch Chỉ tức đỏ bừng mặt, toan cãi lại, nhưng bị Cẩm Sắt can ngăn. Cẩm Sắt cũng hơi lo lắng, chỉ vì chiếc hộp này mà Trương ma ma dám đại náo Y Huyền viện, hẳn thứ đồ trong hộp không phải bình thường, cho nên Cẩm Sắt cũng không ngạc nhiên khi Trương ma ma một mực khiến tất cả mọi người tin rằng đó là đồ của nàng.
Giờ sự tình không rõ, đành phải lấy bất biến ứng vạn biến, nếu nàng rối loạn trước thì sợ rằng sẽ rơi thẳng vào bẫy của kẻ địch.
Trương ma ma thấy Cẩm Sắt ngăn Bạch Chỉ lại thì nhìn sang Cẩm Sắt, bà ta nghĩ tới vật trong hộp, sắc mặt liền lộ vẻ khác thường, đoạn nói: “Tứ tiểu thư, đây có phải là chiếc hộp của người không?”
Cẩm Sắt nhoẻn cười đáp: “Ma ma làm náo loạn cả viện lên, hẳn nhiên không thèm để tâm tới thể diện của ta. Chiếc hộp này có phải của ta hay không cũng đâu quan trọng, ma ma rõ ràng đã nhận định nó chính là của ta mà. Ta thấy ngạc nhiên quá đỗi, ma ma vốn theo lệnh tới bắt trộm, nhưng sao lại như đã biết rõ trong phòng Bạch Chỉ có chiếc hộp này mà xông thẳng tới? Vừa tìm thấy hộp thì kẻ cắp cũng chẳng màng, chỉ một mực để tâm tới việc nó có phải của ta hay không…”
Trương ma ma vốn tưởng hễ đổ tội cho Bạch Chỉ thì Cẩm Sắt sẽ ra mặt bảo vệ Đại nha hoàn mà công nhận chiếc hộp này đúng là của mình, song không ngờ Cẩm Sắt lại hoàn toàn bình tĩnh, không rơi vào bẫy, bà ta bắt buộc phải ép Cẩm Sắt thừa nhận, bởi vậy lại cao giọng: “Tiểu thư nói gì vậy, lão nô thay tiểu thư vạch trần kẻ trộm là sai sao? Nếu Đại nha hoàn ỷ vào sự sủng ái của chủ tử mà thích gì làm nấy, tiểu thư lại che chở cho nó, như vậy sẽ khiến người khác đàm tiếu rằng tiểu thư là người dễ bị lừa dối, nuôi nấng nên đứa nô tài chèn ép chủ nhân.”
Cẩm Sắt cười bảo: “Thật cảm tạ ma ma đã dạy dỗ, chưa bàn tới việc liệu chiếc hộp này có phải của ta hay không, nếu ma ma đã để ý tới nó đến thế, vậy chắc thứ bên trong quả là rất quý giá, chi bằng ma ma mở ra để mọi người cùng xem rốt cuộc là thứ gì mà khiến ma ma phải làm ầm lên như vậy.”
Trương ma ma thầm nhủ cho dù Cẩm Sắt nhất quyết không nhận, nhưng chỉ cần mở hộp ra, nàng ta đương nhiên vẫn mang tiếng xấu, bởi vậy bà ta cũng không giằng co nữa, cười giễu Cẩm Sắt, mở tung nắp hộp ra.
Ai nấy mở to mắt trông, tức thì ngạc nhiên khôn kể, dù Cẩm Sắt vốn thầm chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng thấy rõ đồ vật trong hộp rồi cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
/91
|