Vũ Phong đang đứng bên cạnh Vill nãy giờ, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo sau khi nghe xong câu nói của Hạ Phẩm Hồng, ánh mắt cũng trở nên ‘thấu xương’ hơn.
Tất cả mọi người trừ Chee Vill và Vũ Phong, đều đồng loạt nhìn về phía cô và Shinah, 2 người này thực sự giống nhau đến vậy sao?
Mát , mũi, rồi tới miệng, tai cằm, tất cả đều bị đem ra so sánh xem 2 người này có giống nhau hay ko? Và sau 1 hồi nhìn ngắm, TRương Thành Quân là người đầu tiên lên tiếng với vẻ mặt thất vọng:
” Hạ Phẩm Hồng, cậu nên đi khám lại mắt là vừa rồi đấy, theo như tôi thấy thì ngoài đôi mắt có màu khá là giống nhau ra, giữa 2 người họ chẳng còn điểm gì giống quá mức nữa cả.”
Theo sau câu nói của Trương Thành QUân, mọi người cũng đồng loạt lên tiếng:
” PHải đấy, vậy mà cậu dám dùng từ ‘rất’ sao?”
“ Mắt mũi chưa già đã toét rồi”
“>...<”
Vũ Phong nghe thấy mọi người nói, sắc mặt cũng trở nên dịu hơn một chút, anh cũng nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Lần sau nói gì thì phải suy nghĩ kĩ chút đi”
Riêng Chee Vill, cô thầm trấn tĩnh lại trong lòng, lúc này đang có cảm giác tên này giống 1 ai đó nên khi nghe Hạ Phẩm Hồng thốt lên, Vill dường như tin luôn rằng hắn ta rất giống mình, nhung giờ bình tĩnh lại và nhìn kĩ hơn, quả thực giống như Trương thành Quân nói, bọn họ ngoài đôi mắt có vài nét khá giống nhau ra thì còn lại các đặc điểm khác có vài ko tựa như nhau chút nào cả.
Shinah nghe mọi người nói, ko khỏi khẽ nhếch mép vài cái, mấy người này cũng coi như là có mắt đi, nhưng mà…..
Hạ Phẩm Hồng nghe mọi người mắng mình, trong lòng ko khỏi thấy oan uổng, vội vàng nói tiếp:
“ KO phải, tôi chưa nói xong mà. 2 người mà tôi nói thấy giống nhau ở đây là anh Vũ Phong và Shinah cơ mà!”
Nói rồi ánh mắt cô ta có vẻ kiên định và chắc chắn nhìn về phía 2 người đương sự đc nhắc đến trong câu trên:
“ Đấy, ko tin thì nhìn thử đi. Người ta nói 2 người đứng gần nhau là anh Phong và anh Shinah cơ, chưa nghe hết đã bon chen!”- rồi lại bày ra bộ mặt đáng thương, thật là!
.. Đương nhiên, lần này mọi người lại lần nữa ko hẹn mà cũng nhìn về phía Vũ Phong và Shinah, rồi lại lần nữa lặp lại cái công việc là đi so sánh.
Lần này có vẻ nhanh hơn lần trước, Lạc Hùng nói:
“ Uhm, nhìn kĩ thì thấy hai người cũng có nhiều điểm tương tự soa sao ý, nếu nói mát giống hẳn thì ko phải, miệng cũng có nét khác, mũi cũng hơi ko giống nhua…. Nhưng nếu như nhìn tổng thể tất cả hì trông lại rất tương…..”
“ Thôi đi HÙng, em đang học văn miêu tả hả, nếu khó hiểu, trông hai người cũng có nhiều nét giống nhau đó xem ra ko phải Phẩm Hồng nhìn lầm”
Người vừa cước lời Lạc Hùng là Hạ Vũ Long, sao trước đây cậu ko phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người này nhỉ?
Vũ NHư Tuấn thấy tình hình bình thường và vui vẻ lại thì trêu chọc:
“ Vill à, hay em đi điều tra ở bệnh viện trước đây mẹ em sinh Vũ Phong xem, có phải hôm đó thực chất là sinh 2 đứa con trai nhưng bệnh viện làm lạc mất 1 đứa rồi ko?”
MỌi người đều ‘ồ’ lên 1 tiếng, sau đó vô cùng tán thành và hưởng ứng ý kiến này, và, ý tứ trong câu nói của Vũ Như Tuấn mọi người đều đã quá rõ, liệu có phải SHinah và Vũ Phong là 2 anh em đã thất lạc nhau ko vậy?
Vũ Phong nghe mọi người trêu chọc, cũng chả them nói gì chỉ là khóe môi giật giật mấy cái, chẳng lẽ anh và cái tên lạ hoắc kia lại có nhiều điểm tương đồng đến mức vậy sao? Mà ko, có lẽ chỉ là người giống người thôi, trên thế giới này người trông y hệt nhua còn có nữa là chỉ trông ‘khá’ giống thôi.
Shinah cũng giống như Vũ Phong, ko nói gì nhưng ánh mắt trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, giống HẠ Vũ Phong sao? Haha, điều này còn phải nói sao? Nếu ko phải vì muốn biết rõ hơn về con người của Hạ Vũ Phong và Hạ Chee Vill thì lần anyf cậu về nước làm gì chứ? Xem ra, 2 người này trông thì có vẻ rất thoải mái, nhưng nếu gặp phải vấn đề của bất ngờ mà thuộc loại khó kiềm chế thì cũng chẳng khác người thường la bao. Cái này có gọi là bội thu ko nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Shinah lại khẽ nở thành 1 nụ cười trào phúng, mới chỉ là bắt đầu thôi, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi. Hạ Chee Vill, Hạ Vũ Phong, vẫn còn rất nhiều điều cac người cần phải tiếp nhận ở phái trước nữa mà……
Chee Vill nãy giờ cũng đã bình thường trở lại, ko còn cảm thấy hồi hộp về sự xuất hiện của Shinah nữa, mà nghe mọi người đùa như vậy cô cũng vui vẻ hùa theo:
” Anh Tuấn, anh nhắc em mới nhớ nha, hồi em nhỏ thỉnh thoảng thấy mẹ hay cầm 1 tấm ảnh có 1 cậu bé nhỏ tĩ xíu mà buồn lắm đó! Có khi nào…”
”Hahaha…..”- tất cả nghe xong đều ko nhịn đc mà lên tiếng cười vui vẻ, dĩ nhiên là trừ Vill, Phong và Shinah rồi.
À ko, Shinah cũng có cười, nhưng là cười khổ, cậu nhẹ giọng nói:
” MỌi người đừng đùa nữa mà, tôi có ba mẹ ở bên Mỹ chứ bộ, chỉ là người giồng người thôi.”
Người giồng người? Nghe đến đây, mọi người đều ko cười nữa.
“ Phải rồi, sao anh lại biết tên em vậy? ANh Vũ Long nói với anh sao?”- VIll hỏi, quả thực hồi nãy khi anh ta xông tới nói chào cô thì đã khiến cô thực sự giật mình.
Giờ ngẫm lại thấy mình dạo này có vẻ quá ư là thoải mái rồi, chả có tí phòng bị nào cả..
Cả người Shinah hơi cứng lại, mục đích đã thay đổi rồi, vậy giờ cậu nên nói thế nào đây?
Nhưng cũng chẳng mất bao lâu Shinah đã trả lời với bộ mặt rất thật thà:
” À, có lẽ em ko nhờ nhưng 2 năm trước, em đã từng cứu anh khỏi bọ côn đồ mà, hồi đó em ko nói tên nhưng anh đã nhìn thấy bảng tên trên áo của em, vậy nên anh ko quên đc cả cái tên lẫn khuôn mặt của người đã cứu anh. Đâu, 1 tháng trước VŨ Long có gửi cho anh xem hình chụp lớp 10g1 của Hồng, nên anh mới nhận ra em và về nước để tham gia buổi tiệc này.”
Shinah nói 1 hồi, ánh mắt cũng theo từng câu mà chất chứa sự cảm động , cùng vui vẻ, cương quyết tụa như tất cả đều chỉ đang diễn ra trước mặt cậu ta thôi vậy.
Mọi người đều bị câu chuyện của Shinah thuyết phục, trong lòng thầm nghĩ Chee Vill quả là hiệp sĩ đường phố, Riêng Trương Thành QUân, khi nghe câu chuyện của SHinah, cậu lại nhớ tới cái ngày Vill đã cứu mình, hồi đó cậu đã rất thắc mắc tại sao Vũ Phong lại bắt cậu phải 1 mình đấu chọi vs cả 1 lũ như vậy, giờ nghĩ lại có lẽ là do trước đó cậu đã lỡ gây thù chuốc oán với em gái ảnh cho nên…. Trong lòng cậu lại khẽ cười, Hạ Chee Vill....
Tất cả mọi người trừ Chee Vill và Vũ Phong, đều đồng loạt nhìn về phía cô và Shinah, 2 người này thực sự giống nhau đến vậy sao?
Mát , mũi, rồi tới miệng, tai cằm, tất cả đều bị đem ra so sánh xem 2 người này có giống nhau hay ko? Và sau 1 hồi nhìn ngắm, TRương Thành Quân là người đầu tiên lên tiếng với vẻ mặt thất vọng:
” Hạ Phẩm Hồng, cậu nên đi khám lại mắt là vừa rồi đấy, theo như tôi thấy thì ngoài đôi mắt có màu khá là giống nhau ra, giữa 2 người họ chẳng còn điểm gì giống quá mức nữa cả.”
Theo sau câu nói của Trương Thành QUân, mọi người cũng đồng loạt lên tiếng:
” PHải đấy, vậy mà cậu dám dùng từ ‘rất’ sao?”
“ Mắt mũi chưa già đã toét rồi”
“>...<”
Vũ Phong nghe thấy mọi người nói, sắc mặt cũng trở nên dịu hơn một chút, anh cũng nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Lần sau nói gì thì phải suy nghĩ kĩ chút đi”
Riêng Chee Vill, cô thầm trấn tĩnh lại trong lòng, lúc này đang có cảm giác tên này giống 1 ai đó nên khi nghe Hạ Phẩm Hồng thốt lên, Vill dường như tin luôn rằng hắn ta rất giống mình, nhung giờ bình tĩnh lại và nhìn kĩ hơn, quả thực giống như Trương thành Quân nói, bọn họ ngoài đôi mắt có vài nét khá giống nhau ra thì còn lại các đặc điểm khác có vài ko tựa như nhau chút nào cả.
Shinah nghe mọi người nói, ko khỏi khẽ nhếch mép vài cái, mấy người này cũng coi như là có mắt đi, nhưng mà…..
Hạ Phẩm Hồng nghe mọi người mắng mình, trong lòng ko khỏi thấy oan uổng, vội vàng nói tiếp:
“ KO phải, tôi chưa nói xong mà. 2 người mà tôi nói thấy giống nhau ở đây là anh Vũ Phong và Shinah cơ mà!”
Nói rồi ánh mắt cô ta có vẻ kiên định và chắc chắn nhìn về phía 2 người đương sự đc nhắc đến trong câu trên:
“ Đấy, ko tin thì nhìn thử đi. Người ta nói 2 người đứng gần nhau là anh Phong và anh Shinah cơ, chưa nghe hết đã bon chen!”- rồi lại bày ra bộ mặt đáng thương, thật là!
.. Đương nhiên, lần này mọi người lại lần nữa ko hẹn mà cũng nhìn về phía Vũ Phong và Shinah, rồi lại lần nữa lặp lại cái công việc là đi so sánh.
Lần này có vẻ nhanh hơn lần trước, Lạc Hùng nói:
“ Uhm, nhìn kĩ thì thấy hai người cũng có nhiều điểm tương tự soa sao ý, nếu nói mát giống hẳn thì ko phải, miệng cũng có nét khác, mũi cũng hơi ko giống nhua…. Nhưng nếu như nhìn tổng thể tất cả hì trông lại rất tương…..”
“ Thôi đi HÙng, em đang học văn miêu tả hả, nếu khó hiểu, trông hai người cũng có nhiều nét giống nhau đó xem ra ko phải Phẩm Hồng nhìn lầm”
Người vừa cước lời Lạc Hùng là Hạ Vũ Long, sao trước đây cậu ko phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người này nhỉ?
Vũ NHư Tuấn thấy tình hình bình thường và vui vẻ lại thì trêu chọc:
“ Vill à, hay em đi điều tra ở bệnh viện trước đây mẹ em sinh Vũ Phong xem, có phải hôm đó thực chất là sinh 2 đứa con trai nhưng bệnh viện làm lạc mất 1 đứa rồi ko?”
MỌi người đều ‘ồ’ lên 1 tiếng, sau đó vô cùng tán thành và hưởng ứng ý kiến này, và, ý tứ trong câu nói của Vũ Như Tuấn mọi người đều đã quá rõ, liệu có phải SHinah và Vũ Phong là 2 anh em đã thất lạc nhau ko vậy?
Vũ Phong nghe mọi người trêu chọc, cũng chả them nói gì chỉ là khóe môi giật giật mấy cái, chẳng lẽ anh và cái tên lạ hoắc kia lại có nhiều điểm tương đồng đến mức vậy sao? Mà ko, có lẽ chỉ là người giống người thôi, trên thế giới này người trông y hệt nhua còn có nữa là chỉ trông ‘khá’ giống thôi.
Shinah cũng giống như Vũ Phong, ko nói gì nhưng ánh mắt trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, giống HẠ Vũ Phong sao? Haha, điều này còn phải nói sao? Nếu ko phải vì muốn biết rõ hơn về con người của Hạ Vũ Phong và Hạ Chee Vill thì lần anyf cậu về nước làm gì chứ? Xem ra, 2 người này trông thì có vẻ rất thoải mái, nhưng nếu gặp phải vấn đề của bất ngờ mà thuộc loại khó kiềm chế thì cũng chẳng khác người thường la bao. Cái này có gọi là bội thu ko nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Shinah lại khẽ nở thành 1 nụ cười trào phúng, mới chỉ là bắt đầu thôi, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi. Hạ Chee Vill, Hạ Vũ Phong, vẫn còn rất nhiều điều cac người cần phải tiếp nhận ở phái trước nữa mà……
Chee Vill nãy giờ cũng đã bình thường trở lại, ko còn cảm thấy hồi hộp về sự xuất hiện của Shinah nữa, mà nghe mọi người đùa như vậy cô cũng vui vẻ hùa theo:
” Anh Tuấn, anh nhắc em mới nhớ nha, hồi em nhỏ thỉnh thoảng thấy mẹ hay cầm 1 tấm ảnh có 1 cậu bé nhỏ tĩ xíu mà buồn lắm đó! Có khi nào…”
”Hahaha…..”- tất cả nghe xong đều ko nhịn đc mà lên tiếng cười vui vẻ, dĩ nhiên là trừ Vill, Phong và Shinah rồi.
À ko, Shinah cũng có cười, nhưng là cười khổ, cậu nhẹ giọng nói:
” MỌi người đừng đùa nữa mà, tôi có ba mẹ ở bên Mỹ chứ bộ, chỉ là người giồng người thôi.”
Người giồng người? Nghe đến đây, mọi người đều ko cười nữa.
“ Phải rồi, sao anh lại biết tên em vậy? ANh Vũ Long nói với anh sao?”- VIll hỏi, quả thực hồi nãy khi anh ta xông tới nói chào cô thì đã khiến cô thực sự giật mình.
Giờ ngẫm lại thấy mình dạo này có vẻ quá ư là thoải mái rồi, chả có tí phòng bị nào cả..
Cả người Shinah hơi cứng lại, mục đích đã thay đổi rồi, vậy giờ cậu nên nói thế nào đây?
Nhưng cũng chẳng mất bao lâu Shinah đã trả lời với bộ mặt rất thật thà:
” À, có lẽ em ko nhờ nhưng 2 năm trước, em đã từng cứu anh khỏi bọ côn đồ mà, hồi đó em ko nói tên nhưng anh đã nhìn thấy bảng tên trên áo của em, vậy nên anh ko quên đc cả cái tên lẫn khuôn mặt của người đã cứu anh. Đâu, 1 tháng trước VŨ Long có gửi cho anh xem hình chụp lớp 10g1 của Hồng, nên anh mới nhận ra em và về nước để tham gia buổi tiệc này.”
Shinah nói 1 hồi, ánh mắt cũng theo từng câu mà chất chứa sự cảm động , cùng vui vẻ, cương quyết tụa như tất cả đều chỉ đang diễn ra trước mặt cậu ta thôi vậy.
Mọi người đều bị câu chuyện của Shinah thuyết phục, trong lòng thầm nghĩ Chee Vill quả là hiệp sĩ đường phố, Riêng Trương Thành QUân, khi nghe câu chuyện của SHinah, cậu lại nhớ tới cái ngày Vill đã cứu mình, hồi đó cậu đã rất thắc mắc tại sao Vũ Phong lại bắt cậu phải 1 mình đấu chọi vs cả 1 lũ như vậy, giờ nghĩ lại có lẽ là do trước đó cậu đã lỡ gây thù chuốc oán với em gái ảnh cho nên…. Trong lòng cậu lại khẽ cười, Hạ Chee Vill....
/56
|