Chương 22 Gọi anh anh yêu
Cái gì? !
Hách Yến Sâm và Thương Thạch kinh ngạc!
Hai người cũng kinh ngạc nhìn cô.
Ý của Sweet honey, giống như có thể là... Anh yêu!
Cô vậy mà lại đổi phương pháp gọi anh là anh yêu.
Đại não của Hách Yến Sâm khó hiểu bừa bộn, anh đây là bị người phụ nữ này trêu chọc sao?
Thương Thạch ︰ Cậu chủ, cậu nhất định là bị cô gái này trêu chọc!
Thấy phản ứng của Hách Yến Sâm ngơ ngác sững sờ, Mạc Quân không nhịn được cười ra tiếng, nhưng ngay lúc này, bên trong căn phòng cách vách đột nhiên truyền tới tiếng gào đau đớn.
Đột nhiên Hách Yến Sâm thay đổi sắc mặt, thân hình cao lớn nhanh chóng xông ra ngoài.
Thương Thạch cũng vội vàng chạy tới.
Mạc Quân có chút không hiểu, đây là thế nào? Xảy ra chuyện gì?
Cô cũng vội vàng chạy tới, vừa tới cửa liền thấy cảnh tượng bên trong.
Một người con trai trẻ tuổi lại cao lớn, bị sợi dây trói từng lớp ở trên giường. Không biết anh ta thế nào, vô cùng đau đớn, cả người điên cuồng giãy giụa, gào to, giống như là một con dã thú hung mãnh cuồng bạo.
Mà sức lực của anh ta rất lớn, nhiều sợi dây dường như cũng sắp bị anh làm tuột ra.
"Đè cậu ấy lại——" Hách Yến Sâm u ám ra lệnh.
Thương Thạch và hai người thuộc hạ vừa xông vào nhanh chóng đè Vân Long lại, Bạch Lãng cũng vội vàng mở hòm thuốc, lấy ra ống tiêm và thuốc.
"A, cho tôi, cho tôi!" Nhưng Vân Long đau đớn đã sắp hoàn toàn mất lý trí, anh ta đau đớn, tức giận gào thét, một đôi mắt đỏ ngầu dường như cũng muốn từ trong hốc mắt nổ tung ra.
"Nhanh lên một chút!" Hách Yến Sâm nôn nóng thúc giục.
Bạch Lãng nhanh chóng cầm ống tiêm lên, tiêm vào cánh tay Vân Long.
Tiểu Mạc hơi che mắt, một dáng vẻ sợ sệt.
Mạc Quân lại mở to cặp mắt, người này hình như là... nghiện ma túy.
Đáng tiếc thuốc mà Bạch Lãng tiêm đối với Vân Long dường như vô dụng, anh ta vẫn là rất đau đớn, nhìn anh ta vẫn như cũ điên cuồng đau đớn giãy giụa, sắc mặt Hách Yến Sâm bọn họ càng trở nên toát ra u ám.
"Sao không có tác dụng?" Hách Yến Sâm lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt của Bạch Lãng cũng thật sự không tốt, "Tôi đã gia tăng liều lượng, theo lý mà nói sẽ giảm bớt đau đớn của cậu ta. Nhưng bây giờ cậu ta một chút phản ứng cũng không có, cậu ta trúng độc so với tôi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Sợ rằng độc tố đã hoàn toàn xâm nhập và lục phủ ngũ tạng của cậu ta, dường như không thể nào cai đi!"
Lời này vừa nói ra, nét mặt của tất cả mọi người đều cứng lại.
Không khí trong phòng, cũng u ám khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
"Anh chắc chắn?" Đôi mắt đen láy của Hách Yến Sâm hỏi ngược lại.
Bạch Lãng nghiêm túc gật đầu, "Mười thì có tám phần là vậy."
Trong nháy mắt, khí tức của Hách Yến Sâm càng toát ra đáng sợ hơn, toàn thân lại toát ra sát khí lạnh lẽo.
Thương Thạch bọn họ cũng rất tức giận.
Vân Long bị hành hạ thành như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh kia!
Hách Yến Sâm nắm chặt nắm đấm, u ám nói︰ "Vân Long không thể có chuyện, anh nghĩ hết tất cả biện pháp chữa khỏi cho cậu ấy. Bất kể trả giá cái gì, nhất định phải chữa khỏi cho cậu ấy."
"Tôi biết!" Bạch Lãng gật đầu, nhưng bây giờ anh ta cũng bó tay.
"A, cho tôi thuốc, cho tôi! Buông tôi ra, cho tôi thuốc, cho tôi ——" Vân Long kịch liệt giãy giụa, anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, ai cũng không nhận ra, chỉ có đau đớn tức giận gào thét với Thương Thạch bọn họ.
"Vân Long, cậu bình tỉnh một chút, cậu nhất định có thể chiến thắng nghiện ma túy này. Cậu nhất định không thể bị bọn chúng khống chế!" Bạch Lãng tiến lên nắm cổ áo anh ta, lo lắng nói với anh ta.
Vân Long dường như nghe lọt được một chút, nhưng anh ta thật sự quá đau khổ, "Giết tôi, giết tôi đi, xin các người giết tôi!"
Anh ta thà chết, cũng không hy vọng phải chịu đựng hành hạ như vậy.
/1732
|