Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 142: Lúc đó mình và Tống Mạc rất trong sáng

/189


Chương 142: Lúc đó mình và Tống Mạc rất trong sáng
Editor: Táo đỏ phố núi

Hai người đều ngẩn ra, nhưng mà phản ứng của Tống Mạc rõ ràng là nhanh hơn Tần Ngu, anh nhanh chóng cúi người, khéo léo hôn lên vành tai của Tần Ngu, miệng nỉ non khẽ nói, “Đừng quan tâm tới nó, chúng ta hãy tiếp tục.”

"..." Tần Ngu im lặng, đây thật sự là ba ruột sao.

Không biết có phải Tống Lãng ở bên ngoài khe cửa nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người hay không, tóm lại, Tống Mạc vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng khóc tan nát lòng dạ, quả thực là muốn đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự dậy luôn. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

Tần Ngu thở gấp liên tục, đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, “Đợi chút.”

"Anh không đợi được." Trên trán của người đàn ông đã đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy đã nhuộm một tầng sương mù, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Tình huống bây giờ là đạn đã lên nòng không bắn không được.

Tần Ngu nhìn chằm chằm vào Tống Mạc mấy giây, rồi dùng sức nhấc chân lên, giãy giụa ngồi dậy, “Không đợi được cũng phải đợi.”

Từ nhỏ Tống Lãng đã sợ sét đánh khi trời mưa, mấy năm qua, đều không thay đổi. Trước kia mỗi lần trời mưa mà có sét đánh, cô đều ngủ cùng với bé, bây giờ ngoài trời đang mưa, lại có sấm sét ầm ầm, mưa gió bão bùng, sao cô cam lòng để cho một mình Tống Lãng ở ngoài cửa được chứ.

Không có cha mẹ nào điên khùng tới mức không thèm quan tâm tới con trai đang gào khóc vì sợ hãi để mây mưa ở trong phòng cả.

Nghĩ như vậy, Tần Ngu mặc lại quần áo rơi lả tả ở bên cạnh, rồi đi xuống giường. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

Cửa vừa mới mở ta, một thân hình nho nhỏ liền chạy vọt vào, ôm lấy đùi của cô, Tần Ngu tiện tay bật đèn điện trong phòng sáng lên, cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tống Lãng đang khóc thút tha thút thít, nước mắt nước mũi lau hết vào chân của cô.

Cúi người ôm lấy Tống Lãng đặt lên trên giường, lau nước mắt giúp cho bé, sau đó dịu dàng dỗ dành.

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, chỉ một lúc lâu sau, Tống Lãng đã miễn cưỡng ngừng khóc nức nở.

Tống Mạc thấy Tống Lãng không còn khóc thút thít nữa, cuối cùng cũng nói một câu đầu tiên kể từ khi Tống Lãng vào phòng, "Khi nào thì con đi về phòng?"

Tống Lãng sững sờ một hồi lâu, thật vất vả mới ngừng khóc được, bây giờ nước mắt lại tràn ra đầy hốc mắt, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tần Ngu, “Mẹ, con có thể ngủ cùng với ba mẹ được không?” Mỗi lần trời mưa có sét đánh, sự gan dạ và lý trí của bé đều không còn nữa, rất muốn cố gắng tỏ ra tỉnh táo chui vào trong chăn run rẩy một đêm, sẽ không quấy rầy ba mẹ sinh em gái, nhưng mà chuyện này đều không còn quan trong nữa, điều quan trọng là bé không dám ngủ một mình.

Táo đỏ le^e quyy do^nn. Tần Ngu gật gật đầu.

Tống Lãng lau nước mắt, vui vẻ chui vào giữa hai người rồi nằm xuống, Tần Ngu nhìn về phía Tống Mạc một lần nữa, khuôn mặt của anh còn đen hơn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Cô yên lặng tắt đèn, yên lặng nằm xuống. Người đàn ông chưa thoả mãn dục vọng rất nguy hiểm, cô không nên trêu chọc vào thì hơn.

Dự định là sẽ có một đêm thăng hoa không ngờ bị Tống Lãng chen ngang nên tan thành mây khói, cho tới sáng hôm sau, Tống Mạc vẫn nhìn Tống Lãng với ánh mắt tràn đầy u oán.

Vì vậy Tống Lãng vô cùng tự trách, rất thành khẩn xin lỗi với Tống Mạc, hơn nữa còn đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, vẻ mặt của người đàn ông, mới miễn cưỡng không còn đen như đáy nồi nữa.

―――

Lần đầu tiên không thành công, Tần Ngu muốn chuẩn bị lần thứ hai thật hoàn hảo, để đền bù lại sự canh cánh trong lòng với người đàn ông.

Vừa đúng dịp vào cuối tuần, cô gọi điện thoại cho Cố Uyển Uyển.

Sau khi nói mối quan hệ của cô với Tống Mạc và cũng kể ra chuyện khổ não gần đây của cô với người bạn thân Cố Uyển Uyển xong, Cố Uyển Uyển trực tiếp đưa cô đi siêu thị.

Người bạn thân đơn thuần dễ xấu hổ ngày xưa với vẻ mặt không đỏ, tim không đập mạnh dẫn cô đi xem vô số những sản phẩm tránh mang thai được đóng gói hết sức tinh xảo (là bao cao su đấy ạ), khuôn mặt của Tần Ngu đỏ bừng lên, trong lòng sợ hãi thầm than, đến tột cùng thì Cố Thành đã làm cái gì với Cố Uyển Uyển vậy! Cố Uyển Uyển ngày xưa chỉ cần nhìn thấy những con bọ hung trong thế giới động vật giao phối đã đỏ mặt đi đâu mất rồi!

Cố Uyển Uyển cầm lấy một hộp Okamoto, rất trấn định và tự nhiên nhìn về phía cô, "Cái này cũng không tệ lắm." Táo đỏ le^e quyy do^nn. 

Tần Ngu lén lén lút lút


/189

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status