Hội nghị kết thúc, Kiều Hi đi sau lưng Cố Viêm Chi cùng ra khỏi phòng họp.
Sao vừa rồi anh không xác định thân phận của hung thủ? Kiều Hi không hiểu hỏi, dựa theo trình độ suy luận của Cố Viêm Chi, Hàn Sâm có thể ra kết luận được đương nhiên anh cũng có thể ra được, nhưng vừa rồi anh lại không xác minh thân phận của hung thủ là sát nhân quốc tế.
Cố Viêm Chi như hơi không yên lòng, ngay cả lời cô nói đều không nghe thấy.
Cảm giác bị người khinh thường cực kỳ khó chịu, Kiều Hi chạy chậm vài bước đứng trước mặt Cố Viêm Chi, Sao anh không nhìn tôi?
Lông mày của Cố Viêm Chi chau chặt, trên mặt không có nụ cười, thần sắc ngưng trọng như vậy là lần đầu tiên Kiều Hi thấy trên mặt Cố Viêm Chi, cô không biết sao sững sờ một chút, Làm sao vậy?
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bạch hi của Cố Viêm Chi không có biểu cảm gì, trên khuôn mặt nghiêm túc, đã từ từ hiện lên hờ hững, Vụ án này có chút kỳ quặc.
Kỳ quặc sao?
Cô không cảm thấy nó quá mức trôi chảy sao? Cố Viêm Chi hỏi ngược lại.
Kiều Hi trầm tư mấy giây mở miệng nói, Có cái gì không bình thường? Chắc chắn là nữ sát thủ kia đã không có đường lui, trở về tìm Thẩm Vi Nhi xin giúp đỡ, Thẩm Vi Nhi cảm thấy mình đã cho cô ta thù lao, không muốn dẫn rắc rối đến người mình nữa, hai người liền phát sinh xung đột, trong lúc nổi giận, nữ sát thủ kia đã giết chết Thẩm Vi Nhi.
Đã như vậy, nữ sát thủ kia vì cái gì lại muốn kéo thi thể của Thẩm Vi Nhi tới phòng khách? Nếu cô ta đang thị uy, hoàn toàn không cần xử lý hiện trường, đại khái có thể lưu lại tất cả dấu vết ở hiện trường, như vậy chẳng phải là càng thêm công khai khiêu khích cảnh sát sao? Cố Viêm Chi dừng một chút, khóe mắt chau lên nhìn về phía Kiều Hi, Huống chi, vì sao sau khi nữ sát thủ giết chết Thẩm Vi Nhi lại tiến hành hành hạ thi thể?
Kiều Hi sững sờ mấy giây, mới mở trừng hai mắt, Anh nói giống như rất có đạo lý nha...
Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?
Phản bác kiến nghị khám nghiệm tử thi một lần nữa. Cố Viêm Chi sải bước đi xuống bậc thang.
―――――
Lúc chạng vạng cuối cùng Tần Ngu đã tỉnh lại, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt ra là gắt gao giữ chặt cánh tay của Tống Mạc, Tống Lãng đâu? Con về chưa?
Rõ ràng đã mê man đến nỗi ngay cả con mắt cũng không mở ra được, lại có thể chống đỡ sức mạnh mỗi ngày hỏi tung tích của Tống Lãng nhiều lần như thế.
Trong tâm của Tống Mạc tràn đầy lo lắng, anh nhìn thấy trong mắt cô có duy nhất một tia ánh sáng chập chờn, muốn nói Tống Lãng chưa trở về nhưng lời nói lại bị chặn đứng ở cổ họng, lặng im mấy giây, anh mới giơ tay lên phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Tần Ngu, Con trở về rồi, nhưng mà... Anh dừng một chút, dường như không đành lòng mở miệng một lần nữa, Nhưng mà thật không tốt, A Ngu, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tần Ngu kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Tống Mạc, ánh mắt mờ mịt luống cuống nhưng lại lắp bắp, trong đáy mắt cô, dần dần hiện ra một tầng lệ quang, rất lâu sau, đột nhiên cô lớn tiếng khóc lên, giống như không nín nhịn được nữa, cô liều mạng bắt lấy cánh tay của Tống Mạc, nước mắt giống như mưa to, Mặc kệ con biến thành cái dạng gì con đều là con trai của em, ông xã, anh dẫn em đi gặp con đi!
Thần sắc của Tống Mạc ngưng trọng, gật đầu một cái, bế ngang Tần Ngu đến xe lăn để ở một bên, chỉ trong mấy ngày, cô đã suy yếu đến mức không
/189
|