Quyển 3: Tung hoành hoạn hảiChương 220 : Thiên lý bôn tậpNhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen.comVị quan quân nọ mặt trầm xuống mà nói: “ Phụng mệnh lệnh bề trên. Ta đến chỗ ngươi tập trung một số thuốc. Đây là danh sách, cứ chiếu theo đơn bốc thuốc cho ta.”Vừa nói, quan quân ném cho hắn. Lý chưởng quỹ cuống quít tiếp nhận rồi xem qua. Đều là thuốc cầm máu giảm đau , số lượng dùng thật lớn. Lý chưởng quỹ trong lòng chấn động, liền lập tức cười nói: “ Vị quân gia này có thể vào bên trong ngồi một lát. Ta phái người kiểm kê hàng tồn kho rồi lập tức báo cho ngài.”“ Được rồi! Chỉ ngồi chốc lát không sao, không được làm lỡ quân vụ của ta.” Quan quân nhận lời vào bên trong ngồi là do ngoài ý muốn, hắn liền hạ lệnh cho binh lính chờ bên ngoài, còn chính mình theo chưởng quỹ vào bên trong quầy.Lý chưởng quỹ vừa căn dặn người làm chiếu theo đơn bàn thuốc, vừa dâng lên một chén rượu thuốc đen đặc cười nói: “ Đây là phương thuốc gia truyền của ta dùng tới trăm vị dược liệu trân quý chế ra. Đối với chuyện phòng the cực kỳ bổ ích, quân gia không ngại thử xem.”“ Ha hả! Ta đối phó nữ nhân còn cần bổ sao?” Quan quân cười mập mờ lại nâng bát uống một hơi cạn sạch. Sau khi lau miệng thì hỏi: “ Rượu cũng không tệ, có còn hay không thì cho ta mang về một ít.”“ Có! Có! Có! Đợi lát nữa con ta cấp cho quân gia một Hồ Lô mang đi.” Lý chưởng quỹ cười, lại lặng lẽ đưa cho quan quân một cái chi phiếu một trăm quan. Quan quân hiểu ý lập tức thu nhận.“ Quân gia, ta có một câu không biết có nên hỏi hay không.” Cho tiền được rồi, Lý chưởng quỹ lúc nói chuyện sống lưng cũng thẳng hơn mà cười nói: “ Nếu trả lời không nổi, quân gia cũng đừng trách ta.”Quan quân phóng khoáng vung tay lên nói: “ Lắm điều như vậy, ngươi hỏi là được.”Lý chưởng quỹ liếc liếc mắt nhìn tứ phía rồi nhỏ giọng nói: “ Ta gần đây cùng người ta đánh bạc, chuẩn bị xuống một trăm quan. Đánh cuộc lần này Bắc Phạt là đánh Đảng Hạng hay là đánh tộc Thổ Phiên. Thắng có thể được hai trăm quan, tướng quân có thể tiết lộ cho ta một chút nội tình hay không?”“ Vậy ngươi đánh cược bên nào?” Quan quân không hở chút nào hỏi lại.“ Ta còn đang do dự nên chưa đánh cược.”Quan quân đem chi phiếu một trăm quan giao cho hắn, cau mày lại mà ngấm ngầm cười nói: “ Thay ta cũng đánh cược một chuyến, cược quận Linh Vũ!”Sau nửa canh giờ, một con chim câu lại một lần nữa vỗ cánh bay về phía Hà Hoàng xa xôi.Trên một quả núi ở ranh giới Hoàng Hà, Trương Hoán giục ngựa mà đứng. Hắn nhìn chăm chú vào núi non trùng điệp bờ bên kia Hoàng Hà. Ở phía sau hắn đi theo hơn mười tướng lãnh và mấy trăm tên thân vệ. Trong đó một tráng sĩ vóc dáng cực cao đứng ở bên cạnh hắn như hình với bóng. Người này là một người hộ vệ thiết thân mới của Trương Hoán tên là Phương Vô Tình được Trương Hoán thu nhận hơn một tháng trước từ chợ nô lệ Quắc huyện, võ nghệ của hắn cực kỳ cao cường.Lúc này, sông Hoàng Hà băng đã tan, tầng băng biến mất để lộ nước sông cuồn cuộn chảy về bắc. Phía dưới chân núi chính là bến sông. Gần một trăm chiếc thuyền lớn đang bỏ neo ở bên bờ, không ít dân phu đang vận chuyển lương thực lên trên thuyền.“ Khứ Bệnh, ngươi thực sự vẫn tính tự mình tây chinh Hà Hoàng sao?” Bùi Minh Viễn đứng bên cạnh lo lắng hỏi, hắn vẫn cho rằng Trương Hoán tây chinh lần này quá vội vàng. Thời cơ còn chưa chín mùi, tiếc rằng Trương Hoán đã hạ quyết tâm thì hắn cũng không thể nào phản đối.“ Ngươi hẳn là biết, ta cũng là vạn bất đắc dĩ. Lúc trước ta giành được Vũ Uy thì đã đồng ý sẽ thu phục đất đai Đại Đường bị mất. Nhưng thực sự đến một ngày kia mới biết được nếu muốn giành một vùng đất mà phải đối phó với một nước thì cái đó khó khăn ra sao. Lại còn chiếm lĩnh Lũng Hữu thì phải chịu áp lực chính trị. Mấy ngày trước đây Hàn Dũ gởi thư nói dân chúng Đại Đường tám phần đều là phản đối. Mặc dù triều đình không nói gì, nhưng từ thái độ cứng rắn của quan trên liền có thể nhìn thấy một vài điều.”Nói đến đây, Trương Hoán có chút lắc đầu rồi quay sang nhìn Bùi Minh Viễn cười nói: “ Mấy ngày trước đây nhạc phụ gởi thư có nhắc tới tộc Thổ Phiên đang viễn chinh Thiên Trúc, lại chuẩn bị tấn công Bắc Đình. Binh lực khó có thể phân tán, do đó mới quyết định cùng Đại Đường Hội Minh. Hơn nữa Mã Trọng Anh cùng đại tướng Thượng Kết Tức bất hòa, đó cũng là một cơ hội tốt. Nếu lần này thất bại, coi như ta không được chiếm Hà Hoàng, nhưng phong thái ta vì nước thu phục đất bị mất cũng đã lộ rõ, ít nhất so với Vi gia mười lăm năm chiếm cứ Lũng Hữu thì còn tốt hơn nhiều, Minh Viễn nghĩ sao?”“ Ngươi nha! Luôn tự cho là thông minh, khiến người khác nghĩ mình ngu dốt.” Bùi Minh Viễn tức giận cười khổ một phen “ Coi chừng thông minh bị thông minh hại.”Trương Hoán cười cười, lại ngắm nhìn Hà Hoàng một hồi lâu, lúc này mới quay đầu sang mà nói: “ Ta lần này đi Hà Hoàng, ta sẽ bổ nhiệm Hạ Lâu Vô Kỵ làm Phó Tiết Độ Sứ. Hắn còn trẻ, về mặt địa phương ngươi liền thay ta phối hợp một phen. Còn những quan viên Vi gia thì ngươi đều cho bọn họ trở về đi!”Bùi Minh Viễn yên lặng gật đầu. Đúng lúc này, một con khoái mã phi nhanh tới, tên lính báo tin trình lên một ống tin chim câu màu đỏ “ Đô đốc, tin tình báo khẩn cấp từ Trường An.”Trương Hoán tiếp nhận, nhanh chóng mở ra nhìn một chút liền đem tin từ chim câu đưa cho Bùi Minh Viễn rồi nói: “ Sứ thần tộc Thổ Phiên đã rời kinh thành quay trở về. Thời cơ chúng ta tiến quân đã đến”Vào một hôm sau giờ ngọ hạ tuần tháng hai,Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Đại Đường Trương Hoán đứng ở trên một quả đồi cao bên bờ Hoàng Hà yên lặng nhìn mấy chiếc thuyền buồm lớn đi sang bờ tây. Sông Hoàng Hà mênh mông cuồn cuộn trải dài ở trước mặt hắn nhìn không thấy bờ bên kia, chỉ thấy phảng phất ở đằng xa hình bóng một chiếc thuyền lớn buồm xám đang sang ngang tại chỗ đất trời giao nhau. Đây là sứ thần tộc Thổ Phiên trở về tây. Bọn họ về tây cũng có nghĩa là quân Đường bắt đầu tây chinh Hà Hoàng.“ Truyền lệnh cho Hội Quận, đại quân bắt đầu qua sông!” Trương Hoán bình tĩnh ban hành mệnh lệnh tây chinh.Ba ngày sau, ngày mùng một tháng ba năm Tuyên Nhân thứ ba, sáu vạn quân tây chinh từ Hội Quận vượt qua Hoàng Hà, lướt qua Hội Tây Bảo, trùng trùng điệp điệp men theo Duyên Ô, Sao Sơn, Nam Lộc thẳng tiến về Nghiễm Mậu, Vô Ngân của địa khu Hà Hoàng. Năm nghìn quân tiên phong chạy suốt đêm đến chiếm các đài phong hỏa trước cắt đứt sự liên lạc giữa các đạo quân ở Hà Hoàng.Ngày mùng ba tháng ba, đại quân dẫn đầu đã phá được Hội Tây Bảo tây chinh hơn ba trăm dặm đến quận Nghiễm Vũ, giết chết hơn ba nghìn quân địch, giải cứu hơn ba vạn nô lệ người Đường. Đây là đại thắng đầu tiên của tây chinh, thắng lợi đã cổ vũ tướng sĩ quân Tây Lương. Bọn họ đi gấp rút hành quân gấp đôi, binh chia làm hai đường. Một đến Duyên Ô đi ngược dòng xuôi nam để chặn đánh quân tộc Thổ Cốc Hồn có thể bắc tiến trợ giúp đối phương. Còn một cánh khác cũng đi ngược dòng nhưng lao thẳng tới nội địa Hà Hoàng.Cùng vào lúc quân Đại Đường từ Hội Tây Bảo xuất binh, một cánh ba nghìn kỵ binh Đại Đường lại băng đèo lội suối trải qua gần nửa tháng gian nan lặn lội để đến Tích Thạch Quân quận Trữ Tắc. Cánh quân này chính là bộ tướng Vương Tư Vũ phụng mệnh cướp lấy Thạch Bảo Thành. Bọn họ từ Địch Đạo vượt qua Thao Thủy chạy vội một mạch trong vùng núi hoang vu, xuyên qua Thạch Môn Sơn, trải qua Bình Di Thủ Tróc, Thiên Thành Quân, Diêm Tuyền Thành, Hợp Xuyên Thủ Tróc ... một loạt những hùng quan cửa ải hiểm yếu ngày xưa đã bị phế bỏ. Cuối cùng tại huyện Mễ Xuyên vượt qua bờ nam sông Hoàng Hà, lại men theo Xích Lĩnh vu hồi hướng tây hành quân mấy trăm dặm, rốt cục đã đến Tích Thạch Quân.Tích Thạch Quân là một tòa thành ở trong vùng núi non trùng điệp bên bờ sông Hoàng Hà, trong thung lũng khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu sản xuất ra nhiều tiểu mạch.Nơi này cũng từng là yếu địa cực kỳ quan trọng. Năm Thiên Bảo thứ bảy, Ca Thư Hàn đã từng ở chỗ này mấy lần đánh bại quân của tộc Thổ Phiên. Dọc theo bờ sông về hướng nam hơn trăm dặm là Uyển Tú Thành đất Cửu Khúc của tộc Thổ Phiên . Sau khi vượt qua Hoàng Hà đi về phía tây hơn ba trăm dặm chính là Thạch Bảo Thành nổi tiếng.Cánh quân của Vương Tư Vũ có thám báo Lưu Soái dẫn đường nên đi một mạch thuận lợi không hề gặp phải quân tộc Thổ Phiên. Hôm nay, khi màn đêm buông xuống thì đại quân đến cách Tích Thạch Quận ba dặm. Lúc này đang có lũ xuân, xa xa tiếng nước sông gào thét từ cách mười dặm có thể nghe được.“ Tướng quân, trên đường ta trở về thì chính nơi này địa thế hiểm yếu nhất, chúng ta cần phải cẩn thận!” Lưu Soái vẫn gầy đét, nhưng tinh thần hắn thì lại phấn chấn, ánh mắt trong bóng đêm đặc biệt sáng ngời.Vương Tư Vũ gật đầu. Hắn quay đầu lại vung tay lên. Hai tên binh lính lập tức đi về phía trước dò xét con đường, Vương Tư Vũ đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn ra phương xa mà trong lòng hắn tràn ngập lo âu. Đô đốc cho hắn thời gian hai mươi ngày, nhưng trên đường đi hắn đã mất mười ba ngày chỉ còn có bảy ngày. Đợi đến sau khi qua Hoàng Hà lại còn phải đi hơn ba trăm dặm. Căn cứ vào tốc độ hành quân trước mắt thì ít nhất cũng cần phải bốn ngày mới có thể đến. Như vậy thời gian để mình cướp lấy Thạch Bảo Thành chỉ có ba ngày.Hắn lại lấy từ trong lòng ngực tư liệu về Thạch Bảo Thành mà La Nghiễm Chánh cho hắn trước khi đi rồi nhờ ánh trăng để xem. Trong Thạch Bảo Thành phỏng chừng đóng quân khoảng tám trăm đến một ngàn người, mỗi ngày phân chia đến bốn trạm canh gác chung quanh thành để tuần tra khe núi. Mỗi trạm canh gác ước có ba mươi người, vào giữa trưa hoặc hoàng hôn thì trạm gác lại đổi canh một lần. Từ Thạch Bảo Thành đi về phía tây có một con đường gọi là hẻm núi Nhung Cốc có thể nối thẳng đến dưới chân Thạch Bảo Thành.Vương Tư Vũ cau mày nhìn một hồi lâu, trong đầu không nghĩ ra được một kế gì. Hắn lại đem tập bản đồ để vào trong lòng rồi một lần nữa nhìn ra xa về hướng tây. Sương mù mênh mông, bầu trời đêm xanh thẫm phía trên màn sương mù bao phủ cả thung lũng cùng sườn núi. Có đỉnh núi băng cao vút hòa vào trong mây rồi lại nhô ra nhuốm màu đỏ hồng đẹp đẽ. Những đóa hoa như mộng ảo ở phía chân trời lóe ra ánh sáng chói mắt.Đột nhiên, từ xa xa vọng đến tiếng chó gầm gừ phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Tất cả quân Đường lập tức đứng lên khẩn trương nhìn kỹ phía trước, đao đã ra khỏi vỏ, mũi tên đã lên dây cung, sát khí tràn ngập cả khe núi. Lúc này, một tên lính Đường lảo đảo chạy về, trên lưng của hắn cắm hai mũi tên. Vương Tư Vũ tiến lên đở lấy hắn, lớn tiếng hỏi: “ Phía trước xảy ra chuyện gì?”“ Phía trước có trạm gác di động của tộc Thổ Phiên.” Tên lính nói xong, kiệt lực ngã xuống đất mà chết. Vương Tư Vũ bởi vì xúc động phẫn nộ mà mặt mũi đỏ bừng dị thường. Hắn rút chiến đao ra vung tay lên nói: “ Doanh số một đi theo ta, hai doanh khác cố thủ ở đây”Một chi ngàn người quân Đường rút đao trương cung đi theo Vương Tư Vũ nhanh chóng chạy vào trong sương mù. Chạy được một dặm thì phía trước hơi nước càng thêm đậm đặc, cách ba bước liền không nhìn thấy phía trước. Mọi người đều ướt đẫm, mặt đất cũng càng thêm gập ghềnh khác thường.“ Tướng quân, dừng lại!” Lưu Soái đột nhiên nhìn thấy một gốc cây cổ thụ hình thù kỳ quái. Hắn chợt nhớ ra, phía trước chính một đoạn vách đá dựng đứng. Hắn xông lên trước một bước ghì chặt Vương Tư Vũ kéo lại.Vương Tư Vũ dưới chân vừa trượt, cả người hụt hẫng kịch liệt. Nhờ có Lưu Soái lôi kéo hắn một phen, hơn nữa hắn phản ứng rất nhanh mà ôm lấy gốc cây nên thân thể treo ở giữa không trung. Xuyên qua làn sương mù dày đặc di động, hắn mơ hồ nhìn thấy phía dưới là làn nước loang loáng. Đó là sông nhỏ trong khe núi, vách đá sâu chừng trăm trượng. Lúc này vài tên lính xông lên trước ba chân bốn cẳng bắt đầu lôi kéo Vương Tư Vũ.Đột nhiên, phía trước lại vọng đến tiếng chó săn gầm gừ, tiếp ngay sau đó là tiếng xé gió nổi lên bốn phía. Những mũi tên bắn ngang, vài tên quân Đường bị bắn trúng kêu thảm thiết liên tục. Những tên quân Đường khác lập tức dùng tấm chắn hợp thành một lớp chướng ngại vật.“ Tướng quân, phía trước có một cầu treo đi sang bờ bên kia. Những mũi tên liền từ bên kia cầu treo phóng tới.” Lưu Soái vì chính mình là người dẫn đường mà tự trách không thôi. Dứt lời, hắn lập tức nhảy dựng lên, một tay cầm thuẫn, một tay xách đao muốn vọt tới phía trước, Vương Tư Vũ lại ôm hắn “ Chúng ta không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy chúng ta. Không nên làm đánh rắn động cỏ mà bị bọn họ chặt đứt dây cầu treo.”Hắn quay đầu lại về phía một tên lính người Khương biết tiếng tộc Thổ Phiên vẫy tay một cái, binh lính nọ lập tức tiến lên dùng tiếng tộc Thổ Phiên hô lớn. Ý tứ nói bọn hắn là thương nhân buôn bán bốn phương đi ngang qua nơi đây.Lại sau một lúc lâu, mũi tên mới từ từ thưa thớt, mơ hồ vọng đến vài câu hô. Binh lính người Khương quay đầu lại nói: “ Bọn họ cho phép một người sang để kiểm tra đường xá.”Vương Tư Vũ đứng lên, tiện tay xách thanh đại Thiết Thương của hắn lạnh lùng nói: “ Ta đi cho bọn hắn kiểm tra.” Hắn sải bước dài nhằm hướng sương mù dày đặc đi tới. Dựa vào cảm giác hắn ước đi không tới trăm bước, xuyên qua lớp sương mù cũng thấy phía trước mơ hồ có một cầu treo đen trũi, còn có một số bóng người di động.Hắn dùng tiếng tộc Thổ Phiên vừa mới học xong hô to một tiếng “ Ta đến đây!” Nói xong liền rung thanh đại Thiết Thương nhằm hướng đầu cầu phóng đi. Hai mươi bước, mười bước.Quân lính tộc Thổ Phiên đã phát hiện tình huống khác thường liền bắn tên loạn. Vương Tư Vũ múa thanh Thiết Thương như hoa lê lốm đốm, phảng phất trước mặt hắn có một chướng ngại vật vô hình. Mọi mũi tên bị đánh bay đi khắp nơi, trong nháy mắt hắn liền vọt tới đầu cầu. Mấy con chó khổng lồ cao cỡ nửa người đang điên cuồng chồm lên bị Vương Tư Vũ một thương một con xuyên thành một chuỗi trren cán thương giống hệt xâu mứt táo. Hắn vọt sang trái bỏ lại vách đá trăm trượng.Lúc này, quân tộc Thổ Phiên nhìn ra chỉ có một người. Bọn họ đầu tiên là kinh ngạc, lập tức nhao nhao rút kiếm xông lên. Vương Tư Vũ hét lớn một tiếng rồi giống như hổ chồm vào đàn dê. Hắn một tay hoành thương đâm tới, một tay vung đao chém mạnh giống như một cơn lốc dữ vọt tới đầu cầu, đâm chết hơn mười người tộc Thổ Phiên trên cầu. Hắn lại lắc người một cái, mủi thương liền đâm thủng cổ họng ba người. Một cây thương xuất quỷ nhập thần, mũi thương chuyên đâm tới cổ họng cùng nội tạng người ta. Một thương tung hoành, tuyệt không chặn nổi. Chỉ chốc lát thời gian liền giết chết bảy tám chục người. Ngay cả bách phu trưởng quân tộc Thổ Phiên cũng bị hắn một thương đâm rơi xuống vực.Hắn giết thật cao hứng bèn ngửa đầu cười như điên phảng phất ác ma dưới hạ giới. Mười mấy tên lính tộc Thổ Phiên sợ đến hồn phi phách tán liền hô một tiếng. Chúng hoảng sợ không chọn cách xông đến chỗ hắn mà lai chọn đường bỏ chạy liền bị đám đông quân Đường chạy tới tiếp ứng giết hơn phân nửa, chỉ để lại hai người sống. Rất nhanh, binh lính liền hỏi khẩu cung. Trong lòng Vương Tư Vũ trầm xuống nửa chừng, trước mặt bờ bên này Tích Thạch Cốc từ hôm qua bắt đầu có hơn ngàn tên lính tộc Thổ Phiên đóng giữ. Phía trước, cầu treo qua sông Hoàng Hà đã bị phá hủy chỉ còn lại hai sợi dây thừng. Không nói đến dưới trận mưa tên bay loạn thì thuộc hạ căn bản là không qua được Hoàng Hà. Cho dù người tộc Thổ Phiên vì quá sợ hãi bỏ chạy nên người có thể sang nhưng ngựa của bọn họ thì cũng không cách nào qua được. Huống hồ người tộc Thổ Phiên coi như quá sợ hãi thì cũng sẽ không ngu dốt đến quên chém đứt dây cầu.Quả nhiên, một tên quân Đường đi trước điều tra gấp rút trở về báo cáo. Cầu treo trên sông Hoàng Hà đã bị hủy, mà ngay cả sợi dây cũng bị chém đứt. Căn bản là không cách nào qua sông.Vương Tư Vũ vạn phần chán nản ngồi ở trên tảng đá lớn cúi đầu không nói, làm sao bây giờ? Không qua được Hoàng Hà, cướp lấy Thạch Bảo Thành càng không thể nào nói đến.Lúc này, Lưu Soái tiến lên bẩm báo: “ Tướng quân, ban đêm trời giá lạnh, không bằng để cho các huynh đệ trước tiên tới Tích Thạch Bảo nghỉ ngơi, thuộc hạ sẽ đi xem một chút liệu có con đường khác qua sông hay không.”Vương Tư Vũ gật đầu, hôm nay suy tính cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn đứng lên, chỉ vào dải đất hai dặm bên ngoài Tích Thạch Thành mà bảo: “ Truyền mệnh lệnh của ta, các huynh đệ đến Tích Thạch Bảo nghỉ ngơi.”Tích Thạch Bảo được xây gần Hoàng Hà, cao lớn mà chắc chắn, bên trong tòa thành có khả năng chứa được vạn người. Nó từng là một tòa thành cực kỳ quan trọng để Đại Đường phòng ngự tộc Thổ Phiên xâm lấn. Sau thời loạn An Lộc Sơn thì cùng với biên giới Thổ Phiên không ngừng dịch chuyển sang đông, Tích Thạch Bảo cũng mất đi ý nghĩa tồn tại mà dần dần hoang vu. Dưới ánh trăng, cồng lớn của tòa thành đã mục, bên trong tòa thành khắp nơi mọc đầy cỏ hoang cùng rêu xanh. Vô số động vật như rắn chuột làm hang ở chỗ này. Khi đại quân tiến vào tòa thành, một đám dơi bị kinh động bay lên lượn vòng trên lòng lũng mà phát ra tiếng kêu chói tai. Quân Đường dọn dẹp một số phòng, bắt đầu chôn nồi nấu cơm. Vương Tư Vũ đứng ở đầu tường thành nhìn chăm chú bờ bên kia Hoàng Hà. Nơi này là đoạn Hoàng Hà thu hẹp. Hoàng Hà giống hệt một thanh kiếm sắc màu đen giữa núi non trùng điệp bổ ra một dòng sông cuồn cuộn chảy về hướng đông. Tích Thạch cốc là chỗ hẹp của Hoàng Hà, rộng không quá tám mươi trượng, nước chảy cực xiết. Ở trong hẻm núi nó lao nhanh rít gào làm phát âm thanh thật lớn.Ở bờ bên kia có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa thành khác màu trắng, Trữ Biên Bảo. Hơn một ngàn quân tộc Thổ Phiên thường đóng quân trong đó. Hai tòa pháo đài cách xa nhau không quá một dặm, gần trong tấc gang nhưng có lẽ phải đi vòng ngàn dặm mới có thể gặp nhau.Chuyện đã vô phương vãn hồi, Vương Tư Vũ rốt cục tỉnh táo lại. Từ trong miệng tù binh mới biết được, quân địch đã vài năm chưa có tới nơi này. Hôm qua mới là lần đầu tiên đến đây, thế này là tại sao?Đô đốc xuất binh sắp tới Hà Hoàng, quân tộc Thổ Phiên lại xảy ra việc điều động khác thường, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp sao? Vương Tư Vũ bỗng nhiên quay đầu hướng nam nhìn lại, đôi tay vượn của hắn đặt lên trên trán rồi nheo mắt lại nhìn ra xa “ Ta thấy gì đây?” Hắn thì thào tự hỏi. Lớp sương mù màu đen như mây trôi ở trong hạp cốc dâng lên, là triệu chứng xấu tràn ngập sự quái dị lẫn tràn ngập sát khí.Nếu như không đến được Thạch Bảo Thành thì hẳn là đi một chuyến đến hang ổ tộc Thổ Phiên đi!Trên cánh đồng hoang rộng lớn ở bờ nam sông Hoàng Hà, tiếng giết vang trời, máu chảy thành sông. Một đạo quân từ huyện Long Chi chạy tới trợ giúp quân tộc Thổ Cốc Hồn cùng quân chủ lực Đại Đường đánh nhau chính diện. Cuộc chiến đấu thảm khốc đã tiến hành hai canh giờ, hai vạn quân Thổ Cốc Hồn phảng phất như trúng một loại thuật phù phép liều lĩnh điên cuồng tiến công về phía quân Đường. Quân cung nỏ Đại Đường ngăn chận quân tộc Thổ Cốc Hồn hết đợt này đến đợt khác xung phong vào. Hai vạn quân tộc Thổ Cốc Hồn đã tổn thất hơn phân nửa, thế tiến công dần dần chậm chạp.(¯`·.º†Boy†º.·´¯)Danh MônTác giả: Cao Nguyệt
/495
|