Danh Môn

Chương 228 - 231 : Sẵn sàng ra trận

/495


Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

 

Chương 228 - 231 : Sẵn sàng ra trận

 

Nhóm Dịch: Hồng Mai

 

Biên dịch: DHN

 

Nguồn: metruyen.com

 

 

Trong tháng tư năm Tuyên Nhân thứ ba, mười vạn đại quân của Xích Tùng Đức Tán bị buộc từ bỏ Hà Hoàng quay về Vũ Uy. Xích Tùng Đức Tán từ Đôn Hoàng theo đường vòng quay về La Ta. Trương Hoán lệnh cho một ngàn người giữ Thạch Bảo Thành, chính mình tự dẫn đại quân trở về Hà Hoàng. Tiến vào chiếm giữ Thiện Thành, lập tức hắn lại chia quân ra giữ các quận Trữ Tắc, An Hương . Làm mới sửa chữa các vị trí quân sự trọng yếu. Tại Hà Hoàng hắn giải phóng số nô lệ mười vạn người đường, thi hành chế độ đồn điền hộ gia binh. Những nô lệ người đường được giải phóng hăng hái báo danh nhập ngũ nên tức thì có được quân Hà Hoàng tám vạn người. Lại xây dựng Hà Hoàng Dân Đoàn hơn mười vạn người. Cứ như vậy, Hà Hoàng chốn cũ của Đại Đường bị dân tộc Thổ Phiên chiếm đóng gần hai mươi năm lại lần nữa được quân Đường thu phục. Cuối tháng năm, Trương Hoán dẫn bốn vạn quân trở về quận Kim Thành.

 

Hàng năm Lũng Hữu phải đến hạ tuần tháng sáu thì mới đến giữa hè, nhưng năm nay mùa hè nóng bỏng lại tới sớm hơn khác thường. Mới đầu mùa hè mà cả vùng đã như rơi vào lò lửa nóng.

 

Trung tuần tháng sáu, những tia nắng mặt trời nóng bỏng bao trùm mặt đất Lũng Hữu. Trời đã dần dần nóng lên, cây cối sinh trưởng tươi tốt, khắp nơi là những cánh rừng màu xanh biếc. Lúa mạch trên đồng cũng đã ngả sang màu vàng, bông lúa chắc nịch nặng trĩu rủ xuống trên những cánh đồng Lũng Hữu mênh mông.

 

Ở phía bắc quận Kim Thành cách vài dặm chỗ gần Ngũ Tuyền Sơn có một toán hơn mười người đang hộ vệ một chiếc xe ngựa chạy dọc theo đường lớn cấp tốc phi về hướng bắc. Xuyên một mảnh rừng rậm, nhằm hướng một trang viên xa xa giữa sóng lúa rập rờn của đồng ruộng mà chạy tới.

 

Trang viên được làm dựa lưng vào núi, khắp nơi có thể thấy được những cây đại thụ trăm năm, mấy ngôi nhà nhỏ xinh xắn được cây cối dày đặc phủ hoàn toàn chỉ thấy thấp thoáng. Dưới tán lá là một dòng suối nhỏ xuyên qua. Dòng suối chảy róc rách, nước trong suốt thấy đáy. Hai bên dòng suối mọc đầy các loại hoa lá màu sắc rực rỡ, nhưng bốn phía lại đề phòng nghiêm ngặt, nơi này là một biệt viện của Trương Hoán.

 

Sau khi Trương Hoán quay về quận Kim Thành liền nhân tiện chuyển đến nơi này để xa tòa thành ồn ào náo động. Điền trang nở đầy hoa tươi, hắn cần thời gian đến suy nghĩ về tình hình Lũng Hữu. Đúng như hắn cùng với Đỗ Mai suy đoán tại Thạch Bảo Thành, trong hai mươi mấy quận huyện vốn của hắn ở địa khu Quan Lũng ở phía đông Hoàng Hà chỉ còn lại có ba quận Kim Thành, Lũng Tây, Khai Dương cùng với mấy quận huyện hẻo lánh Đạo quận, Văn quận của người Địch ở phía nam. Còn hai mươi vạn đại quân của Bùi Tuấn thì đã khống chế khu vực rộng lớn ở phía bắc Quan Lũng.

 

Giờ phút này điền trang thập phần yên tĩnh, Trương Hoán đầu đội mũ rộng vành đang ngồi ở vườn sau câu cá, hơn mười con vĩ hồng ngư ẩn hiện xung quanh cần câu của hắn thỉnh thoảng lại kéo dây nhợ thật sâu xuống dưới nước, còn Trương Hoán lại hình như không phát hiện ra.

 

Ở bên cạnh hắn có một cái án, bên trên có một bản tấu trình của Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh về việc trợ cấp người nhà tướng sĩ bỏ mình. Theo ý kiến của Trương Hoán thì mỗi binh lính bỏ mình sẽ được trợ cấp hai trăm quan. Nếu là con duy nhất thì cấp thêm cho mười mẫu ruộng đất , nhưng tiền còn trong quân phải dùng để mộ tân binh, phải trả lương bổng cho quân đội nên nhiều nhất chỉ có thể xuất ra hai mươi vạn quan. La Nghiễm Chánh liền đề nghị đem tiền trợ cấp sửa là trăm quan, con duy nhất cấp thêm ruộng đất thành hai mươi mẫu.

 

Trương Hoán trầm tư một lúc lâu, hắn vẫn đang muốn cấp cho người nhà binh lính chết trận hai trăm quan tiền, nhất là một số lão nhân tuổi già mất đi con trai độc nhất. Khoản tiền này cùng hai mươi mẫu ruộng đất có thể để cho bọn họ bình an lúc tuổi già.

 

“ Đến! đánh mạnh cho cha một cái, ai bảo cha không để ý tới chúng ta.” Phía sau truyền đến tiếng cười nho nhỏ của Bùi Oánh. Lập tức một nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đánh vào phía sau trên lưng Trương Hoán.

 

Trương Hoán ngừng suy nghĩ, xoay người cười nâng đứa con đang ôm ở chân mình lên. Bé con kia đã sắp một tuổi, theo như lời mẹ của Trương Hoán đã nói thì lớn lên ắt sẽ giống ông nội. Bé được người lớn nâng đỡ là có thể tập tễnh ôm bóng chạy, đúng là loại sau này sẽ rất tinh nghịch hiếu động. Nếu không, chỉ vừa đến trong tay cha liền chụp bậy mọi nơi, nhưng ánh mắt nhìn con cá trong nước là tay lại chụp vào cần câu còn trong miệng la hét: 'Muốn! Muốn!” Bùi Oánh kéo một cái ghế đến ngồi ở bên cạnh Trương Hoán, nàng hạnh phúc thở dài nghiêng đầu dựa vào trên vai chồng. Chồng đã có thể bình an trở về cùng mẹ con bọn họ hưởng thụ niềm vui cha con, còn có gì làm cho nàng thỏa mãn hơn điều này?

 

Trương Hoán vòng tay ôm sau lưng nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ bèn hỏi Bùi Oánh: “ Oánh nhi, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?”

 

Bùi Oánh hơi kinh ngạc nhìn chồng, không hiểu hắn vì sao lại hỏi vấn đề này. Chần chờ một phen, nàng vẫn trả lời: “ Ước hơn ba mươi vạn quan. Đại bộ phận đều được lưu giữ trong Vương Bảo Ký ở Kinh thành . Vì sao Khứ Bệnh hỏi chuyện này?”

 

Trương Hoán trầm mặc một lúc lâu mới nói: “ Ta muốn trợ cấp nhiều hơn cho các tướng sĩ bỏ mình ở Hà Tây, nhưng trong quân tiền tồn không đủ. Có thể lấy ra một phần hay không?”

 

Mặc dù sau khi trở về chồng mình chưa bao giờ đưa ra việc Hà Tây, thậm chí tránh nói chuyện này. Nhưng nàng lại biết, trong lòng hắn luôn vì chuyện hai vạn binh lính ở Hà Tây toàn quân bị diệt mà tự trách . Nhất là sư phó Lâm Đức Long cùng Lâm Tri Ngu chết càng làm cho hắn thường cảm thấy đau đớn vô cùng như mất người thân. Có lẽ bỏ ra một chút tài sản của bản thân có thể làm cho hắn hơi có một chút cảm giác chuộc lỗi.

 

Nghĩ tới đây, Bùi Oánh dịu dàng cười nói: “ Thiếp sẽ đi một chuyến đến Trường An lấy về hai mươi vạn quan cho chàng, không biết có đủ hay không?”

 

Trương Hoán vỗ vỗ tay nàng, trong mắt toát ra vẻ cảm kích vội vàng cười nói: “ Hai mươi vạn quan đủ rồi. Chỉ cần ta phái người đi là được, không cần nàng phải tự mình đi đâu.”

 

“ Nghe nói tổ phụ bên ngoại bệnh nặng, thiếp lo lắng ông không giữ được qua hết mùa hè này nên muốn đi thăm ông.” Bùi Oánh khe khẽ thở dài, nàng cắn cắn môi lại nói: “ Còn có cha nữa. Chàng và cha mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt, thiếp muốn cố gắng giúp hai người giảng hòa một phen.”

 

Bùi Tuấn đã xuất binh Lũng Hữu, bọn họ trong lúc đó cũng đã trở mặt, mâu thuẫn chỉ có càng ngày càng sâu, hòa hoãn ư? Nói dễ vậy sao. Trương Hoán trong lòng mặc dù biết rõ ràng chuyến này uổng công, nhưng cũng không muốn làm vợ mất hứng nên hắn cười cười liền nói: “ Vậy nàng chuẩn bị đi bao lâu rồi về?”

 

Lúc này, chú bé trong tay Trương Hoán rốt cục cướp được cần câu, không ngờ giữ không nổi cần câu nên bị cá lập tức kéo đi. Chú nhóc kia đột nhiên 'Oa!' một tiếng khóc lớn lên. Bùi Oánh vội vàng ôm nó lại dỗ dành an ủi. Thật vất vả đến khi con cái ngừng khóc, nàng mới nói với Trương Hoán: “ Thiếp chuẩn bị ngày kia liền đi, thiếp cần thu dọn đồ một phen, con cái liền phó thác cho Thôi Ninh.”

 

Trương Hoán trầm tư một phen liền nói: “ Thôi Ninh không thể rời khỏi Xuân Lôi Đường của nàng ta. Ta định chúng ta ngày mai sẽ trở về trong thành, còn nàng quay về Trường An thay ta mang một người về đây.”

 

“ Là Dương Xuân Thủy kia sao?” Bùi Oánh hé miệng cười mà hỏi.

 

Trương Hoán gật đầu “ Nếu ta đã hứa với nàng, há có thể thất tín.”

 

“ Ta đã biết, chàng đường đường là Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, vô địch Đại Tướng quân, đương nhiên sẽ không thất tín với một thiếu nữ.” Bùi Oánh tức giận mà nói: “ Lần trước thiếp mang thai Kỳ nhi thì muốn cho chàng lấy thiếp, chàng lại ra sức khước từ. Thiếp còn thực sự tưởng là chàng không gần nữ sắc nên hồi lâu muốn chính mình tìm hộ. Lần này trở về, thiếp sẽ tìm mấy trăm Lý Xuân Thủy, Vương Xuân Thủy linh tinh các loại mang về cho chàng chọn lựa, chàng cứ vui mừng sẵn đi!”

 

Trương Hoán thấy sắc mặt vợ có vẻ giận, biết nàng có chút ghen tị liền kéo nàng đến nói nhỏ bên tai nàng: “ Đừng nóng giận, tối nay ta sẽ bồi thường nàng thật tốt, được không?”

 

“ Tránh ra, bên kia có thân binh đang nhìn kìa! Đừng có dây dưa lằng nhằng.” Bùi Oánh tránh thoát tay Trương Hoán, tức giận thì tức giận, nhưng nàng cũng có một chút lo lắng. Trương Hoán tìm nữ nhân, lập thiếp Bùi Oánh tuyệt không phản đối, nhưng nàng không muốn Trương Hoán lại lấy vợ, nhất là thông gia cùng tập đoàn chính trị Quan Lũng. Điều này sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng. Mà Mã Lân đã kín đáo đưa ra việc để thứ nữ của mình hứa cho Trương Hoán làm vợ lẽ. Chỉ là Trương Hoán vừa lúc tây chinh Hà Hoàng nên tạm thời gác lại. Lần này mình quay về Trường An tối thiểu cũng phải một tháng, chính mình phải cùng Thôi Ninh thương lượng ổn thỏa một phen.

 

Lúc này. Nàng thấy từ xa có một người thân binh chạy tới gần, liền lôi hai cái tay nhỏ bé của con cười nói:

 

“ Kỳ Kỳ cùng mẹ luyện tập đánh quyền đi nào, buổi tối sẽ giáo huấn cha đích đáng.”

 

Nói đến đây, nàng lại quyến rũ yêu kiều liếc nhìn Trương Hoán rồi mang theo con rời đi.

 

Trương Hoán nhìn theo đếm khi mẹ con bọn họ đi xa, lúc này mới hỏi thân binh: “ Có chuyện gì vậy?”

 

“ Đô đốc, Tân các lão đang ở ngoài cửa cầu kiến.”

 

Thấy Tân Vân Kinh đến, Trương Hoán đứng lên cười nói: “ Mời cụ ấy đến thư phòng của ta đi, ta liền đến ngay.”

 

Lần này, sau khi Trương Hoán trở về liền điều chỉnh nhân sự rất lớn. Nhất là trọng dụng tập đoàn Lũng Hữu. Hắn phong con của Tân Vân Kinh là Tân Lãng làm Trung Lang Tướng, Lâm Thao Binh Mã Sứ, phụ trách toàn bộ chính sự quận Lâm Thao. Lại phong con thứ của Mã Lân là Mã Quốc Thụy làm Trung Lang Tướng, Trữ Hương Binh Mã Sử, cũng phụ trách toàn bộ chính sự quận Trữ Hương. Lại phong con cả của Bạch Quang Xa là Bạch Đựng làm Lục sự Tòng quân quận Tây Bình, con của Lệ Phi Nguyên Lễ là Lệ Phi Minh Nhị Lang làm Hợp Xuyên Binh Mã Sử. Cứ như vậy, liền đem mấy gia tộc tai to mặt lớn tập đoàn Lũng Hữu ràng buộc chắc chắn cùng với mình. Thậm chí tôn thất Lý Kiều ở quận Thuận Hóa xa xôi cũng đem gia quyến chuyển đến quận Kim Thành.

 

Chỉ chốc lát, Trương Hoán đã thay một bộ quần áo đi vào thư phòng. Thư phòng được xây kiểu một cửa ba gian. Tận bên trong cùng là chỗ Trương Hoán xử lý công vụ. Bên ngoài cùng là gian để văn thư lang (người phụ trách văn thư) Mạnh Giao của hắn xử lý trước các loại hồ sơ. Còn gian ở giữa để làm nơi tiến hành hội nghị, tiếp kiến thuộc hạ.

 

Tân Vân Kinh đang ngồi một mình uống trà. Thấy Trương Hoán đi vào, lão đứng lên chắp tay cười nói: “ Đô đốc thật sự là biết hưởng thụ, ở nơi phủ đệ giống như chốn thần tiên này mà xử lý công vụ.”

 

“ Lại làm cho bọn ta cứ tphải i bôn ba qua lạtrên đường”

 

Tân Vân Kinh mặc dù được Trương Hoán mời làm Phó viện chánh Quân viện ( hiệu phó học viện quân sự), trên danh nghĩa là thuộc hạ Trương Hoán, nhưng lão là Nguyên lão bốn triều, ở trong triều có danh vọng cực cao. Mà ngay cả đám người Thôi Viên, Bùi Tuấn cũng phải tôn xưng lão một tiếng các lão. Con cả của lão là Tân Thị làm Đại lý tự Thiếu Khanh ở trong triều. Còn mười mấy đứa con khác làm quan ở các địa phương Đại Đường hoặc làm chủ quản Điền Trang ở các nơi. Tân Vân Kinh vốn muốn ở trong nhà dưỡng lão, vì tương lai gia tộc nên lão dứt khoát đánh bạc theo Trương Hoán. Bản thân lão cũng một lần nữa xuống núi dốc sức phục vụ Trương Hoán.

 

Trương Hoán không dám lãnh đạm, vội vàng đáp lễ: “ Làm các lão khổ cực, ta đã chuẩn bị mấy ngày nữa trở về” Hai người phân ngôi chủ khách ngồi xuống, không đợi Trương Hoán mở miệng thì Tân Vân Kinh cúi người cảm tạ: “ Đa tạ đô đốc trọng dụng Tân Lãng.”

 

“ Tân các lão không cần phải khách khí, Bách Linh huynh văn võ song toàn nên cần trọng dụng.” Trương Hoán nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp qua một ngụm trà rồi mở lời hỏi thăm: “ Ta đã hạ lệnh, phàm giáo úy đã là quan quân phải đến Quân viện Lũng Hữu tu học một năm, nhóm ba trăm người đầu tiên hẳn là báo danh rồi chứ!”

 

“ Ngày hôm trước bọn họ đã đến , thỉnh đô đốc mấy ngày nữa đến thăm một chuyến.”

 

Trương Hoán gật đầu, hắn do dự một phen lại nói: “ Mấy ngày nay ta liên tục suy nghĩ, Lũng Hữu chúng ta thiếu nhất là cái gì? Hẳn là nhân tài, nhưng nhân tài lại không từ trên trời rơi xuống. Chúng ta cần phải đi phát hiện, đi bồi dưỡng. Cũng như Vương Tư Vũ, Hạ Lâu Vô Kỵ, Cửu Hàn, Lý Song Ngư .v..v..., bọn họ đều là tiểu binh từng bước được ta đề bạt. Cho nên ta đã nghĩ, ta hẳn là nên thành lập một bộ để chọn lựa nhân tài. Ví dụ như trong quân đội mở Võ cử để tiểu binh cũng có ngày ngẩng đầu. Có thể trúng khảo võ cử thì lại vào Quân viện đọc sách, như vậy nhân tài hậu bị của ta liền không cạn kiệt. Tân các lão nghĩ như thế nào?”

 

“ Đô đốc nói rất phải.” Tân Vân Kinh hơi vuốt râu cười nói: “ Ta hôm nay tới đây có hai việc, trong đó một việc hiệu quả liền cũng như ý của đô đốc.”

 

“ Nguyện nghe tường tận!”

 

“ Chuyện thứ nhất kỳ thật cũng không phải tứ của ta, mà là trước đó vài ngày ta cùng với Mã Lân, Bạch Quang Xa nói chuyện phiếm thì có nói đến. Nghe nói năm nay khoa thi ở Trường An có mười vạn sĩ tử dự thi. Nhưng cuối cùng thì Lại Bộ chọn người làm quan chỉ vẻn vẹn có mười hai người. Phần lớn sĩ tử nghèo hèn ưu tú không có cửa làm quan. Nhưng nếu như làm theo biện pháp trước kia tùy ý chiêu mộ thì lại khó tránh khỏi tốt xấu khó phân. Cho nên ta đề nghị đô đốc định ngày mở phủ khảo thí, công khai triệu tập nhân tài ưu tú các nơi thuộc Đại Đường tới dự thi rồi ở lại Hà Hoàng làm quan. Dù sao Hà Hoàng là do đô đốc một tay đoạt được, cho dù triều đình bất mãn nhưng không hỏi đến là được.”

 

Nghe đến câu này, Trương Hoán chỉ là cười nhạt. Hắn làm sao không hiểu Tân Vân Kinh có tư tâm ở trong đó. Hiện tại hắn một mực muốn nắm quyền ở Cửu Khúc, tình hình Hà Hoàng không yên mới đến phiên triều đình. Nhưng về lâu dài thì không phải là biện pháp hay, một khi triều đình bổ nhiệm Thứ sử đến Hà Hoàng nhậm chức thì đầu tiên là động chạm đến quyền lợi của đám người Tân Vân Kinh. Cho nên biện pháp tốt nhất của bọn họ chính là xúi giục Trương Hoán đoạt trước triều đình quyền bổ nhiệm quan lại. Nhưng đó cũng là chỗ để Trương Hoán hy vọng đạt tới tác động cột chặt hơn bọn họ vào cỗ chiến xa của mình.

 

Hắn kỳ thật đã cùng Hồ Dong bí mật thương lượng mấy lần như vậy, đã có kế hoạch sơ bộ. Nghĩ vậy, Trương Hoán mỉm cười nói: “ Xin Tân các lão yên tâm, Hà Hoàng là do tướng sĩ quân Tây Lương dùng máu đổi lấy, tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng tặng cho triều đình. Xin hỏi chuyện thứ hai là cái gì?”

 

Tân Vân Kinh nhìn chăm chú vào vẻ mặt Trương Hoán. Thấy hắn đã xác định rõ thái độ sẽ không nhượng bộ nên tảng đá trong lòng lão rơi xuống đất liền ha hả cười một tiếng rồi lấy ra một tập tấu trình đưa cho Trương Hoán mà nói: “ Chuyện thứ hai là chúng ta muốn ủng hộ đô đốc tăng cường quân lực mà áp dụng hành động thực tế. Hôm qua mười mấy đại gia tộc Lũng Hữu chúng ta thương lượng một phen, quyết định bỏ ra năm mươi vạn quan tiền cùng một trăm vạn thạch lương thực. Mong đô đốc vui lòng nhận lấy, sau này hàng năm đều sẽ có tiền lương duy trì.”

 

Trương Hoán bống nhiên đứng lên, sau lần kịch biến Hà Lũng này, hắn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định dùng thời gian năm ba năm để tạo ra một đạo quân tinh nhuệ hai mươi vạn người. Muốn là như vậy, nhưng làm lại dễ vậy sao. Hắn không có sự tích lũy mấy chục năm như của đại thế gia Thôi, Bùi; cũng không có được Thục Trung ruộng đất dồi dào và dân cư đông đúc như Chu Thử.

 

Mặc dù đoạt được tám quận Hà Hoàng đất đai rộng lớn, nhưng đa số là địa thế cao và lạnh, chỉ thích hợp nuôi ngựa chứ không thích hợp trồng trọt. Còn triều đình chỉ bằng lòng cho Lũng Hữu Tiết Độ Sứ tiền lương bảy vạn năm nghìn người. Còn lại chiêu mộ cùng cung cấp nuôi dưỡng mười hai vạn năm nghìn người phải dựa vào chính hắn kiếm tiền lương. Hiện tại chỉ riêng tại Hà Hoàng số nô lệ được giải phóng đã chiêu mộ tám vạn quân. Trong tay của hắn trên thực tế đã có đại quân mười tám vạn, chỗ quân còn thiếu hai vạn hắn có thể thu thập từ Dân Đoàn của nô lệ Hà Hoàng được giải phóng, cũng có thể nghĩ biện pháp từ Quan Trung, Hà Đông, Thục Trung mua nô lệ trai tráng.

 

Mấy vấn đề này cũng không lớn, nhưng làm thế nào giải quyết nhu cầu lương thực cùng quân lương hàng năm cung cấp nuôi dưỡng hai mươi vạn đại quân là việc hắn đau đầu nhất. Đồn điền có thể giải quyết một phần vấn đề lương thực, cũng có thể đi nơi khác mua, nhưng tiền đâu? Hàng năm tối thiểu trăm vạn quan tiền lấy từ đâu ra đây?

 

Cho dù hắn dùng hết tiền thuế từ ba quận Kim Thành, Khai Dương, Lũng Tây cũng còn xa mới đủ. Đương nhiên, hắn có thể khai thác mỏ đúc tiền, cũng có thể chăn nuôi gia súc, khích lệ trồng đay và dâu, phát triển mậu dịch các quận với phương đông. Nhưng những thứ này đều cần có thời gian, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể hiệu quả. Hiện tại các đại gia tộc Lũng Hữu đồng ý dốc lực ủng hộ mình, điều nầy sao mà hắn không mừng rỡ cho được.

 

Hắn thi lễ thật thấp với Tân Vân Kinh “ Được Lũng Hữu thế gia ủng hộ, Trương Hoán khắc sâu vào trong lòng!”

 

Ngày hôm sau, khi những tia nắng ban mai vừa xuất hiện, những ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu rọi lên trên tường thành nguy nga của quận Kim Thành thì Trương Hoán mang theo vợ con có tám trăm thiết kỵ hộ vệ xuất hiện ở trên đường lớn cách quận Kim Thành hơn một dặm. Lúc này, trên đường lớn đã cảm thấy hơi nóng hầm hập, trong không khí phảng phất có một loại vật chất trong suốt đang lưu động. Sống lâu trong trang viên mát mẻ nên Bùi Oánh nhất thời không thể thích ứng cuộc sống này, nàng kéo rèm xe ra cau mày nói với Trương Hoán: “ Khứ Bệnh, năm nay khí trời thật sự là khác thường. Bây giờ mới trung tuần tháng sáu , Tại sao lại giống như tiết Đại Thử vậy.”

 

“ Nghe người già nói khí trời khác thường là biểu hiện của binh tai. Có lẽ cái này chứng thực về cuộc chiến Hà Hoàng.”

 

Trương Hoán giảm bớt tốc độ của ngựa để đi ngang hàng cùng xe ngựa, hắn khẽ cười nói: “ Nàng quên nhanh như vậy sao? Năm kia mùa đông mà nước sông không đóng băng, kết quả không phải là Hồi Hột xâm lấn sao?”

 

Bùi Oánh cau mày liếc xéo “ Thiếp đương nhiên chưa quên. Mùa đông năm kia khi thiếp đang ngồi thuyền ở quận Lũng Tây thì có kẻ vô lại chiếm một khoang thuyền của thiếp , lại còn đảo khách thành chủ để đánh nhau chết sống cùng thuộc hạ của thiếp.”

 

Trương Hoán cười to “ Đánh nhau chết sống kết quả không phải là nàng có dưới gối thêm một đứa con sao?”

 

Tiếng của hắn thì lớn, mấy người thân binh bên cạnh cố gắng nghiêm mặt, lại ra sức nhịn cười. Bùi Oánh mặt đỏ lên, hung hăng trợn mắt liếc nhìn chồng rồi xoạt một cái kéo màn xe che kín lại. Một lát sau , nàng lại vén màn xe ra cười cợt mà nói với Trương Hoán: “ Nếu lần này thiếp quay về kinh, ở quận Lũng Tây lại gặp phải một người muốn lên thuyền thì làm sao bây giờ?”

 

 

 

 

 

“ Ha hả! Vậy thì lão Trương này không thể làm gì khác hơn là cưới cô dâu mới, lại làm chú rể lần nữa.”

 

“ Chàng dám!” Bùi Oánh thấp giọng nói nghiêm khắc.

 

Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười một tiếng, quặp chặt chân thúc ngựa phóng đi nhanh hơn. Bùi Oánh nhìn theo bóng lưng chồng mà bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Lúc này, đội ngũ đang đi tới tốc độ đột nhiên chậm lại. Trương Hoán giục ngựa đến phía trước mà hỏi:

 

“ Chuyện gì xảy ra?”

 

Lận Cửu Hàn giơ tay chỉ về một con đường nhánh phía trước mà nói “ Từ phía đông có một đội kỵ binh đến, hình như có người muốn lại đây bẩm báo.”

 

Trương Hoán thấy ở phía đông có một đội kỵ binh đang dừng ở bên đường, trong đó có vài cỗ xe ngựa. Từ đó đang có một người cỡi ngựa nhằm hướng bên này chạy tới. Khi đến gần, hắn đột nhiên nhận ra đúng là thị vệ của mình phái đến quận Khai Dương đón tiếp Lâm sư mẫu, có lẽ trong xe ngựa phía trước là sư mẫu ngồi sao?

 

Thị vệ phi đến gần rồi lập tức hướng Trương Hoán mà thi lễ: “ Bẩm báo đô đốc. Thuộc hạ đã đem Lâm phu nhân về.”

 

Trương Hoán gật đầu, quay đầu lại căn dặn cho Lận Cửu Hàn: “ Ngươi nói cho phu nhân biết. Ta mời nàng mang con lại đây để gặp sư mẫu của ta.”

 

Nói xong. Hắn phóng ngựa dong duổi đến trước xe ngựa của sư mẫu . Lúc này Dương Ngọc Nương đã xuống xe ngựa đang đau buồn nhìn Trương Hoán. Trương Hoán nhảy xuống ngựa tiến lên quỳ rạp xuống đất, rơi lệ nói: “ Đồ nhi xin tạ tội với sư mẫu!”

 

Dương Ngọc Nương sau khi nhận được tin cha con Lâm Đức Long chết trận thì nàng như già đi mười tuổi.

 

Tóc cũng trở nên ngả muối tiêu, bà vội vàng nâng Trương Hoán lên ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu rồi đột nhiên ôm lấy đầu Trương Hoán mà lên tiếng khóc lớn “ Thập Bát Lang. Sư phó của ngươi đã chết, Lâm đại ca đã chết. Tri Binh tại Thục Trung cũng chết trận, nam nhân cả nhà đều đã chết bỏ lại chúng ta cô nhi quả phụ, biết làm cái gì bây giờ đây!”

 

Trương Hoán ánh mắt cũng đỏ, hắn vội vàng đứng lên an ủi bà: “ Sư mẫu yên tâm, con của Lâm đại ca sẽ là con của trò. Trò nhất định sẽ chiếu cố tốt các người.”

 

Lúc này, vợ của Lâm Tri Ngu kéo con tiến lên, ấn nó xuống trên mặt đất “ Mau! Mau dập đầu lạy chú của ngươi.”

 

Trương Hoán thở dài, một tay đỡ con của Lâm Tri Ngu bế lên. Thấy hắn dáng gầy yếu, mặt mày giống hệt Lâm Tri Ngu liền hỏi nó: “ Cháu tên là gì?”

 

Đứa bé quay đầu lại liếc mắt nhìn mẹ rồi rụt rè nói: “ Cháu gọi là Lâm Quả Nhi.”

 

“ Vậy cháu lớn lên sau này muốn làm gì?”

 

“ Ta muốn thi đỗ tiến sĩ.”

 

Trương Hoán gật đầu, không hổ là con của Lâm Tri Ngu. Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một khối ngọc đeo vào cho Lâm Quả Nhi rồi đem nó trả lại sư mẫu mà nói: “ Trò sẽ mời đại nho đến dạy đứa nhỏ này. Nhất định sẽ để nó thực hiện tâm nguyện của Lâm đại ca.”

 

Dương Ngọc Nương lau nước mắt, trong mắt toát ra vẻ cảm kích. Bà nhìn thoáng qua phía sau Trương Hoán rồi cố gắng lấy lại nét tươi cười mà hỏi: “ Đây chính là phu nhân của con sao?”

 

Trương Hoán quay đầu lại, thấy Bùi Oánh ôm con đang hướng đến nơi này đi tới liền gật đầu cười nói: “ Vâng! Nàng ôm trong tay chính là con của trò, tên nó là Trương Kỳ.”

 

Đợi Bùi Oánh đến gần, Trương Hoán liền giới thiệu cho bà: “ Oánh nhi, đây là sư mẫu của ta.”

 

Bùi Oánh cúi người làm lễ ra mắt, lại chắp hai cái tay nhỏ bé của con cười dài mà nói: “ Hãy mau làm lễ ra mắt sư tổ mẫu!”

 

Dương Ngọc Nương vui mừng vội vàng ôm Trương Kỳ, thương yêu dí một cái vào mũi nó. Bùi Oánh cười nói: “ Dứt khoát ta cùng sư mẫu ngồi chung một chiếc xe ngựa để tâm sự việc nhà. Hãy đến trong phủ của ta đi, Bình Bình cũng ở đó!”

 

Mọi người lên xe ngựa, hai đội nhân mã hợp binh một chỗ rồi cùng nhau đi vào trong thành . Binh lính gác thành thấy đô đốc trở về vội vàng xếp thành hàng thi lễ. Trương Hoán vừa đi vào cửa thành thì từ xa liền thấy một thiếu nữ áo đỏ cưỡi ngựa chạy tới, đúng là Lâm Bình Bình. Trong cuộc chiến Vũ Uy nàng cũng bị trúng tên, hơn nữa do đau buồn với cái chết của cha và anh nên vết thương chuyển biến xấu. Thôi Ninh liền đem ra sức lưu nàng ở trong phủ dưỡng thương. Hiện tại thương thế đã khỏi hẳn, nghe nói mẹ đến nên nàng vội chạy tới nghênh đón.

 

Mẹ con gặp mặt, lại nhịn không được ôm đầu khóc lóc một phen. Trương Hoán thì đứng thật xa ở một bên. Lúc này Bùi Oánh thấy Trương Hoán liếc mắt liền đem con giao cho nhũ mẫu, chính mình thì lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn cười nói:

 

“ Dọc đường đi sư mẫu của chàng nói cho thiếp rất nhiều việc từ trước của chàng. Nghe nói Bình Bình từ nhỏ cũng rất thích chàng, hiện tại cha anh người ta đều đã chết, chàng có nên làm ðiều gì công bằng cho người ta không.”

 

Trương Hoán lắc đầu “ Ta từ nhỏ liền coi Bình Bình là em, đối với nàng ta không có loại tình cảm này.”

 

“ Tình cảm?” Bùi Oánh cười lạnh một tiếng “ Vậy chàng đối với Dương Xuân Thủy thì có tình cảm sao? Chẳng qua mới chỉ liếc mắt mà thôi mà liền khiến ở trong lòng ghi nhớ. Còn cô em thanh mai trúc mã đối với chàng tình cảm thắm thiết, cho đến nay không chịu lập gia đình thì chàng không để ở trong lòng chút nào.”

 

“ Để sau này hãy nói” Trương Hoán biết suy nghĩ của vợ liền cắt lời Bùi Oánh “ Ta hiện tại không có tâm tư này, hơn nữa người ta vừa mới chịu tang cha.”

 

Lúc này Lâm Bình Bình nhìn thấy Trương Hoán, nàng bước nhanh đi tới cười nói với Bùi Oánh: “ Cho mượn phu quân tỷ dùng một lát được không?”

 

Bùi Oánh hé miệng cười một tiếng “ Nếu như nàng muốn thì ta đem hắn đưa cho nàng.”

 

Lâm Bình Bình cười mà véo Bùi Oánh một cái rồi kéo Trương Hoán đi sang một bên. Nụ cười của nàng thoáng chốc liền không thấy mà sa sầm mặt lạnh lùng hỏi: “ Ta hỏi ngươi một chuyện, thân binh của ngươi có thể tùy tiện tàn sát dân chúng sao?”

 

Trương Hoán nhẹ nhàng tránh thoát tay của nàng rồi thản nhiên nói: “ Ta xưa nay quân kỷ nghiêm minh. Cho dù thân binh của ta giết người thì cũng nhất định có nguyên nhân.”

 

“ Vậy ngươi đi theo ta!” Lâm Bình Bình lấy ra một cái danh thiếp đưa cho hắn, liền nhảy lên ngựa hướng phía tây thành phi đi.

 

Trương Hoán nhìn qua danh thiếp trong tay. Đây chính là danh thiếp của hắn, mặt trên danh thiếp ghi là Lương Châu đô đốc, cái này là hắn ghi địa danh Vũ Uy vào 'Đây là chuyện gì?' Trương Hoán do dự chỉ chốc lát rồi liền nói với Bùi Oánh: “ Nàng mang sư mẫu đi về trước, ta đi xem một chút chuyện gì xảy ra?”

 

Hắn liếc mắt cho Lận Cửu Hàn, Lận Cửu Hàn lập tức chỉ huy một trăm người đi theo Trương Hoán nhằm hướng tây phi nhanh đi.

 

“ Đô đốc, ở bên kia!” Lận Cửu Hàn đưa tay chỉ một miếu thành hoàng cũ nát. Chỉ thấy bóng người Lâm Bình Bình vừa vào trong miếu. Trương Hoán vừa muốn vào miếu thì Lận Cửu Hàn lại ngăn cản hắn “ Đô đốc, để ta vào trước xem xét một phen.”

 

“ Không cần, Bình Bình không có dã tâm kia.” Trương Hoán vừa nói, liền trực tiếp đi vào trong miếu. Trong miếu cửa sổ đều không có. Nó thập phần đổ nát, vài chỗ đầu hồi đều đã sụp xuống cho thấy rõ đây là một tòa miếu hoang phế.

 

Tiến vào đại điện chỉ thấy Bình Bình đàng ngồi chồm hổm trên mặt đất cẩn thận từng li từng tý thay thuốc cho một người bị thương. Bên cạnh còn có một thiếu nữ tuổi còn trẻ, mặt mũi thanh tú. Trương Hoán mơ hồ cảm giác dường như đã gặp qua nàng ở nơi nào?

 

Nàng kia đang ăn bánh Bình Bình mang đến, đột nhiên thấy một đám lớn binh lính xông vào thì sợ đến mặt mày xám ngắt nên lập tức trốn sau lưng Lâm Bình Bình. Trương Hoán nhìn lại người nằm trên mặt đất, đó là một ông lão tuổi chừng hơn năm mươi đang nhắm nghiền hai mắt. Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt vàng như nghệ.

 

Trương Hoán cũng thấy ông ta rất quen mặt, lại cố gắng suy nghĩ thì hắn đột nhiên nghĩ tới, đây không phải là người nông dân đánh xe chở nước tại huyện Thiên Bảo sao? Chính mình đã cho lão một cái danh thiếp.

 

“ Ở đây xảy ra chuyện gì?” Trương Hoán đi lên trước trầm giọng hỏi.

 

“ Tiểu Thúy, đây là Trương Đô đốc các ngươi muốn tìm. Cô nói cho ngài chuyện gì xảy ra?” Lâm Bình Bình đứng lên, vọt đến một bên.

 

Nàng kia lúc này mới nhận ra Trương Hoán, nàng liền bước lên phía trước quỳ xuống “ Đô đốc đã nói với chúng ta, nếu có kẻ làm quan ức hiếp chúng ta thì có thể tìm người tố cáo. Hôm qua chúng ta đến, nhưng cha lại bị binh lính gác cửa của ngài làm bị thương. May nhờ có Bình Bình tỷ đã cứu chúng ta.”

 

Suy nghĩ của nàng rõ ràng, mồm miệng thập phần lanh lợi, nói mấy câu liền nhìn mặt mọi người, sắc mặt đại biến.

 

“ Ngươi chờ một chút.” Trương Hoán kinh ngạc cắt ngang lời nàng “ Ngươi là nói trước phủ của ta lại bị binh lính gác cửa chém bị thương sao?”

 

“ Không phải tại trước cửa phủ đô đốc. Bọn họ nói cho thảo dân và cha biết là đô đốc đã vào kinh. Khi chúng ta rời khỏi cửa phủ không bao lâu thì có hai người bịt mặt đuổi theo không nói hai lời vung đao chém liền. Cha bị bọn họ chém trúng hai đao, cha liều mạng lôi thảo dân chạy. Bọn họ thấy trên đường nhiều người liền không đuổi theo, sau đó cha gắng gượng không nổi rồi ngã xuống, vừa lúc gặp được Bình Bình tỷ.”

 

Chính thân binh của mình lại nói lừa bọn họ vào kinh, Trương Hoán mơ hồ hiểu rõ chuyện gì. Hắn lại truy vấn tiếp: “ Bọn họ nếu che mặt thì làm sao ngươi biết chính là gác cửa?”

 

“ Cha ta dùng đòn gánh ngăn cản hai người bọn họ. Trong đó có một người bị rơi mặt nạ nên biết là binh lính gác cửa.”

 

Trương Hoán chắp tay sau đít không nói một lời, một hồi lâu hắn đột nhiên lạnh lùng hỏi: “ Người các ngươi muốn cáo quan là ai?”

 

Nàng kia dập đầu một cái rồi nói với giọng căm hận: “ Chúng ta muốn cáo quan chính là trưởng quan đã làm nhục dân chạy nạn Hà Tây chúng ta. Hắn dùng gạo mốc cho chúng ta ăn thì chúng ta cũng có thể nhẫn. Nhưng hắn nhìn trúng nữ nhân xinh đẹp liền buộc người ta bồi tiếp, nếu không liền đuổi đi. Khi hắn nhìn trúng thảo dân thì cha liền dẫn thảo dân chạy trốn tìm đến đô đốc tố cáo.”

 

“ Ngươi cũng biết trưởng quan này tên gọi là gì?” Trương Hoán mặt sa sầm mà hỏi.

 

Thiếu nữ lắc đầu “ Thảo dân không biết hắn tên gọi là gì. Nhưng thủ hạ đều gọi hắn là Trần Tướng quân.”

 

“ Trần Bình!” Lận Cửu Hàn đứng bên cạnh thốt ra, Trần Bình chính là nhận lệnh Trương Hoán toàn quyền phụ trách thu xếp cho dân Hà Tây chạy nạn. Khó trách những thân binh này muốn giết cha con nhà họ, Trần Bình trước kia chính là thủ lĩnh của bọn họ.

 

“ Đi triệu tập toàn bộ thân binh hôm qua thường trực ở trước cửa phủ đem đến đây cho ta.” Trương Hoán rốt cục tức giận, sắc mặt của hắn khó nhìn tới cực điểm.

 

Chỉ chốc lát, hai mươi mấy tên thân binh được dẫn vào. Vừa thấy tình cảnh trong đại điện thì hai tên binh lính trong số đó 'Bùm!' một cái mà quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng.

 

“ Rất tốt! Không cần ta thẩm vấn liền chính mình nhận tội .” Trương Hoán từ từ đi tới, mặt lạnh lùng nói: “ Hai người các ngươi đều là binh lính đi theo ta từ lúc ban đầu. Ta coi các ngươi là tâm phúc mới hoàn toàn tín nhiệm các ngươi. Không nghĩ tới các ngươi lại ở sau lưng phá hủy thanh danh của ta.”

 

Thân hình hai người dần dần không hề run rẩy nữa, bọn họ nặng nề dập đầu mấy cái mà nói: “ Chúng thuộc hạ thật xin lỗi đô đốc, xin mặc ý đô đốc theo quân pháp xử trí.”

 

“ Xử trí các ngươi như thế nào đợi lát nữa hãy nói, trước hết ta hỏi các ngươi. Các ngươi vì sao phải giết cha con nhà này?”

 

Do dự một lúc lâu, một người trong đó thở dài “ Bọn họ muốn tố cáo Trần đội trưởng, chúng thuộc hạ là nhất thời hồ đồ!”

 

Trương Hoán cười lạnh một tiếng “ Nhìn không ra các ngươi rất có nghĩa khí đó, người đâu!”

 

Bên cạnh lập tức tiến ra năm sáu gã vạm vỡ, Trương Hoán đưa tay chỉ hai người này “ Mỗi người đánh một trăm quân côn, đưa tới Hà Hoàng đi chăn ngựa.”

 

“ Đa tạ đô đốc!” Hai người rơi lệ dập đầu lạy Trương Hoán một cái rồi đi theo đám thuộc hạ hành hình.

 

Lâm Bình Bình đứng cạnh biết Trương Hoán đơn giản đã tha bọn họ. Nhưng nàng thấy Trương Hoán tức giận nên cũng không dám nói thêm gì. Chỉ xem hắn xử trí thủ phạm như thế nào. Lúc này, Trương Hoán thấy ông lão kia đã tỉnh lại liền ngồi xổm xuống hỏi han: “ Lão Hán, huyện Thiên Bảo chạy thoát được bao nhiêu người?”

 

Ông lão kia lắc đầu, dùng âm thanh trầm thấp mà nói: “ Một người cũng không trốn thoát được. Ta là mang con gái đi huyện Xương Tùng bên cạnh mới tránh được một kiếp, con trai của ta cũng chết trận .”

 

Trương Hoán trong lòng khổ sở. Hắn đứng lên chỉ vào hai cha con này mà nói với thân binh: “ Đưa bọn họ đi chữa thương thật tốt, cứ theo tiêu chuẩn gia đình quân nhân mà trợ cấp. Lại lấy danh nghĩa của ta cấp cho bọn họ mười mẫu ruộng khác.”

 

Mấy người thân binh đáp ứng một tiếng rồi cõng ông lão đi ra ngoài. Trương Hoán liếc nhìn Lâm Bình Bình “ Ngươi cùng bọn họ đi thôi! Ta xử trí thuộc hạ như thế nào là việc trong quân, ngươi cũng không thể ở đây nghe được.”

 

Lâm Bình Bình thấy hắn nói trúng tâm tư của mình thì mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng đi theo binh lính đưa cha con bọn họ đi. Lận Cửu Hàn vừa muốn nói chuyện thì Trương Hoán lại khoát tay ngăn cản hắn. Hắn bước nhanh đi tới bên kia một cái cửa sổ tơi tả mà cao giọng nói: “ Không được nghe lén, sẽ không để ngươi thất vọng đâu. Đi thôi!”

 

Chỉ nghe thấy bên ngoài 'Rắc!' một tiếng rồi lập tức có tiếng bước chân chạy ra xa.

 

Trương Hoán lắc đầu, trở lại đại điện lấy ra kim bài đưa cho Lận Cửu Hàn mà nói: “ Ngươi mang năm trăm người hoả tốc chạy tới huyện Trường Nhạc. Trước hết không nên đả thảo kinh xà, sau khi điều tra rõ ràng thì bắt hắn đến cho ta!”

 

Lận Cửu Hàn lĩnh lệnh mang theo vài người đi điểm binh. Trương Hoán trong lòng nặng nề, chắp tay sau đít đi qua đi lại trong đại điện. Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp chuyện này thì mình như thế nào cũng sẽ không tin tưởng thủ hạ Trần Bình khôn ngoan của mình lại lại có khả năng làm ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ thật sự là biết người biết mặt khó biết lòng sao? Xem ra đôi khi chỉ dựa vào sự tín nhiệm thì còn lâu mới được.

 

Hắn chưa có trở về phủ, mà trực tiếp trở lại hành dinh Tiết Độ Sứ. Mọi người trong hành dinh đã sớm nhận được tin Trương Hoán quay về thành nên mau chóng thu don hành dinh sạch sẽ.

 

Trương Hoán bước dài đi vào hành dinh, thỉnh thoảng có quan viên đi ra phòng công vụ liền khom người thi lễ với hắn “ Đô đốc đã trở về!”

 

“ Tham kiến đô đốc!”

 

Trương Hoán đều gật đầu thăm hỏi mọi người rồi hắn bước nhanh trở lại trong phòng mình. Mạnh Giao đã tới trước, đang chỉnh lý văn thư chồng chất trên bàn. Thấy Trương Hoán đi vào liền bước lên phía trước thi lễ, Trương Hoán khoát khoát tay nói:

 

“ Chờ một lát hãy chỉnh lý, trước hết thay ta đi mời Đỗ tiên sinh tới.”

 

Chỉ chốc lát, Đỗ Mai vội vã chạy tới, từ xa đã thi lễ về phía Trương Hoán rồi cười nói: “ Đô đốc rốt cục đã trở về.”

 

Trương Hoán vừa mời Đỗ Mai ngồi xuống, vừa cười khổ một tiếng mà nói: “ Sớm biết rằng hôm nay sẽ gặp chuyện thế này, ta đã không trở lại.”

 

Đỗ Mai thấy tâm tình Trương Hoán không tốt liền kinh ngạc hỏi: “ Đô đốc hôm nay gặp phải chuyện gì?”

 

Trương Hoán liền đem việc của Trần Bình nói cho Đỗ Mai, cuối cùng thở dài một hơi mà nói: “ Ta vốn cho là việc phạm tội tham ô, cưỡng chiếm dân nữ cùng quân Tây Lương không liên quan. Coi như ngẫu nhiên có cũng là bởi vì quân đội mở rộng, một chút người trà trộn tốt xấu lẫn lộn vào, như là bộ hạ cũ Vi gia hoặc là can cháu đại gia tộc Lũng Hữu .v..v..., Nhưng lại không nghĩ rằng đại án phạm tội tham ô đầu tiên của quân Tây Lương chúng ta lại là Đội trưởng thân binh trước kia của ta. Thật sự là mỉa mai lớn .”

 

Đỗ Mai trầm mặc chỉ chốc lát liền khuyên hắn: “ Đô đốc cũng chỉ là nghe nói Trần Bình cho dân chạy nạn Hà Tây ăn gạo mốc. Nhưng đó không có nghĩa là hắn ở bỏ đầy túi tiền riêng. Có lẽ hắn có nổi khổ âm thầm gì đó, có lẽ là thuộc hạ của hắn ngầm tự tiện gây nên mà hắn cũng không biết. Còn như cưỡng bức nữ nhân đàng hoàng ngủ cùng, loại chuyện này thường thường sẽ bị người ta tận lực khuyếch đại. Có lẽ hắn xác thật có một chút không kiềm chế được, nhưng cho dù như thế nào thì đô đốc trước không nên nghe lời nói của một bên, lại càng không được giữ ấn tượng ban đầu. Chờ kết luận sau khi điều tra lại định tội cũng không muộn.”

 

Trương Hoán gật đầu, “ Có lẽ ngươi nói cũng có lý, là ta quá yêu nên vội ghét. Nhưng càng làm ta tức giận chính là, loại chuyện này lại là từ chuyện ngẫu nhiên mới biết được. Nếu hai thân binh của ta không nóng đầu đi chém cha con tố cáo, bọn họ có lẽ đã nhẫn nhịn thì chuyện này liền tuyệt không sẽ bị lộ ra.”

 

Trương Hoán chắp tay sau đít đi tới phía trước cửa sổ, lo lắng nói: “ Ta hiện tại lo lắng chính là vẫn còn có bao nhiêu đại án mà ta không biết. Có lẽ bây giờ còn không có, nhưng tương lai thì sao? Đợi khi lại xảy ra chuyện giết người sao? Cho nên phải có biện pháp nào để ngăn ngừa bọn họ.”

 

Đỗ Mai lúc này mới rốt cục hiểu rõ ý của Trương Hoán, hắn vấn vương chuyện đó như vậy kỳ thật là muốn thành lập một loại chế độ giám sát. Vậy dụng ý hắn triệu kiến mình chẳng lẽ chính là thế. Trương Hoán ngửa đầu nhìn trời rồi từ từ nói: “ Vốn ta là tính toán noi theo hoàng đế Tắc Thiên thiết lập chế độ bốn hòm (bỏ thư nặc danh), nhưng cứ như vậy thì vu cáo sẽ nổi lên tứ phía làm cho mỗi người quan viên Lũng Hữu cảm thấy bất an. Đã dùng thì không nghi ngờ, cho nên ta càng nghĩ càng thấy yêu cầu lấy dự phòng làm chính.”

 

Nói đến đây, Trương Hoán xoay người nhìn Đỗ Mai “ Ta tính toán dùng Hồ Dong làm chủ quản chính sự, nhưng quyền giám sát thì phân chia. Noi theo Ngự Sử đài, hiện tại Thập Phong Sứ đổi thành Giám Sát Sứ. Ngươi liền đảm nhận chức Giám Sát lệnh đầu tiên cho ta.”

 

Ba ngày sau, trong quân Tây Lương trong đột nhiên lan truyền một tin tức động trời: Đội trưởng thân binh trước đây của Đô đốc, đương nhiệm Địch Đạo Binh Mã Sử Trần Bình không ngờ lại lấy gạo xay mục trộn thêm vào gạo cho dân chạy nạn Hà Tây ăn, ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng. Lại tra ra hắn nhiều lần trong quân mạo lĩnh lương binh lính, tổng cộng tham ô số tiền lên đến hai vạn quan. Đô đốc đã quyết định hai ngày sau sẽ chém đầu thị chúng. Tin tức truyền ra, trong quân trở nên ồn ào, người vỗ tay tỏ ý vui mừng cũng có, nhưng người cảm giác đô đốc cân nhắc mức hình phạt quá nặng cũng có.

 

Sáng sớm hôm đó, hơn mười chiếc đò ngang buộc bên bờ Hoàng Hà. Những đội binh lính đang xếp thành hàng lên thuyền. Trên bến thuyền, Trương Hoán cỡi ngựa cùng Hạ Lâu Vô Kỵ buông lỏng cương đi từ từ, Hạ Lâu Vô Kỵ là vâng mệnh đi tới Hà Hoàng chủ trì đưa quân mới chiêu mộ đi huấn luyện ở Hà Hoàng.

 

“ Sau khi đến Hà Hoàng cần nghiêm khắc huấn luyện lính mới, ngoài ra chú ý đầy mạnh huấn luyện trên cao nguyên để chuẩn bị sẵn sàng cho chúng ta tiến công tộc Thổ Phiên trong tương lai. Sau này ta hàng năm đều sẽ phái từng nhóm binh lính đến chỗ ngươi để tiến hành huấn luyện luân phiên trên cao nguyên.”

 

 

 

Hạ Lâu Vô Kỵ gật đầu “ Xin đô đốc yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ yêu cầu nghiêm khắc nhất để huấn luyện bọn họ. Nhiều nhất trong thời gian hai ba năm thì bọn họ sẽ trở thành quân nhân chân chánh.”

 

“ Có những lời này của ngươi thì ta an tâm.” Trương Hoán do dự một lúc rồi lại nói: “ Vẫn còn có một việc cần nói cho ngươi, lần này biện pháp trợ cấp tiền cho binh lính bỏ mình tại Hà Tây, Hà Hoàng đã công bố công khai. Người nhà mỗi binh lính bỏ mình có hai trăm quan trợ cấp. Nhưng tức thời không có nhiều tiền như vậy, trước tiền trả một phần mười, còn lại chia ra mười năm cung cấp theo hàng tháng. Mặt khác lại thêm vào mười mẫu ruộng trợ cấp.”

 

“ Đa tạ đô đốc.” Trong mắt Hạ Lâu Vô Kỵ lộ ra vẻ vui mừng, hắn biết chiếu theo chế độ triều đình đặt ra từ năm Khánh Trì thứ năm thì người nhà mỗi binh lính chết trận nhiều nhất được trợ cấp năm mươi quan. Hơn nữa chịu bao tầng ăn chặn, cuối cùng về đến ta người nhà cũng chỉ có hơn mười, hai mươi quan. Đô đốc lại định ra tiêu chuẩn hai trăm quan. Lần này binh lính chết trận của quân hai nơi Hà Tây cùng Hà Hoàng nhiều hơn hai vạn ba ngàn người. Đó chính là bốn trăm sáu mươi vạn quan. Từ đó có thể thấy được đô đốc thật sự đã xuất hết tiền vốn. Hắn cảm kích thi lễ thật thấp với Trương Hoán “ Thuộc hạ thay mặt các huynh đệ thi lễ tạ ơn đô đốc.”

 

Trương Hoán khe khẽ lắc đầu, hắn cười nhạt mà nói: “ Ta cũng biết như vậy thì về tài chính sẽ gánh chịu có nặng hơn. Nhưng nếu không tăng thêm trợ cấp, binh lính đã chết làm sao có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền? Binh lính còn sống làm sao sẽ liều mạng cho chúng ta? Ta một mực cho rằng chỉ có cấp cho binh lính đủ sự tôn trọng thì mới có thể khiến cho bọn hắn dốc hết sức quên mình phục vụ, không chối từ.”

 

Nói đến đây, Trương Hoán phóng ngựa chạy nhanh về phía một gò đất, hắn dừng ngựa đứng ở trên gò đất đón gió sông phần phật nhìn binh lính đang xếp thành hàng lên thuyền. Những binh lính này mới là vốn liếng để hắn gây dựng giang sơn, hắn làm sao có thể đối đãi không tốt với bọn họ cho được?

 

“ Đô đốc đối với binh lính thật là tốt, nhưng đối với bộ hạ cũ thì lại bất công.” Mắt thấy sắp tới lúc chia tay, Hạ Lâu Vô Kỵ do dự mãi rồi rốt cục nói ra những điều ấp ủ ở trong lòng mấy ngày nay.

 

Trương Hoán không nói gì, im lặng một lúc lâu rồi hắn mới lạnh lùng hỏi: “ Ngươi là nói ta không nên giết Trần Bình?”

 

Hạ Lâu Vô Kỵ thở dài. Một hai năm gần đây uy quyền của Trương Hoán dần dần lớn hơn. Đã rất ít khi cùng các huynh đệ đánh mã cầu ( polo) như lúc ở tại Đông Nội Uyển, nói giỡn mà không chỗ nào kiêng kỵ. Chúng tướng ở trước mặt hắn càng cảm thấy uy nghiêm và áp lực hơn. Nhưng nếu như Vô Kỵ cũng không nói những lời này thì chỉ sợ trong quân Tây Lương cũng không người nào dám nhắc tới việc này trước mặt Trương Hoán.

 

Hắn cắn răng nói: “ Trần Bình xúc phạm quy chế trong quân nghiêm trọng, đáng giết! Thuộc hạ đối với điều này tuyệt không có dị nghị. Có điều hiện tại không phải lúc giết hắn.”

 

Trương Hoán nao nao “ Vì sao?”

 

Hạ Lâu Vô Kỵ nhảy xuống ngựa, quì một gối chào theo nghi thức quân đội rồi lớn tiếng nói: “ Suốt một tháng qua đô đốc trọng dụng con cháu các đại gia tộc khắp nơi ở Lũng Hữu. Tân Lãng đi theo đô đốc đã lâu nên thuộc hạ không nói hắn. Nhưng mà Mã Quốc Thụy, Bạch Thịnh, hai anh em Lệ Phi Minh thì cha chú bọn họ mặc dù anh hùng, nhưng bản thân bọn hắn lại có quân công gì đâu? Vậy mà ai nấy đều chiếm địa vị cao, vì điều này mà rất nhiều bộ hạ cũ trong quân đều có phê phán úp mở. Nhưng lại vào lúc này đô đốc muốn giết Trần Bình, chính hắn từ lúc tòng quân thì luôn đi bên cạnh đô đốc. Điều này sẽ làm cho các huynh đệ nghĩ như thế nào, xin đô đốc nghĩ lại!”

 

Trương Hoán yên lặng nhìn Vô Kỵ. Qua thật lâu, hắn rốt cục thở dài một tiếng rồi nhảy xuống ngựa đỡ Hạ Lâu Vô Kỵ lên. Lại nắm bờ vai của hắn đi tới trước một tảng đá lớn rồi ngồi xuống. Do dự một hồi rồi Trương Hoán liền mềm mỏng nói với hắn: “ Trong trí nhớ của ta luôn nghĩ tới những bộ hạ cũ cùng theo ta khởi binh như thế nào, lại cùng ta khai sáng cơ nghiệp ra sao. Khi chúng ta ở tại huyện Thiên Bảo thì lương thực gần tuyệt, lúc quẫn bách nhất mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm. Sau đó lại cùng nhau mạo hiểm trăm năm khó thấy khi hành quân mấy ngày mấy đêm trong bão tuyết để chiếm đoạt quận Vũ Uy. Những điều này ta đều khắc trong tâm khảm. Ngươi còn nhớ trước khi tập kích bất ngờ đại doanh Lộ Tự Cung thì ta đã đồng ý rằng khi các ngươi viễn chinh phương tây thì sẽ phong các ngươi làm vua phương tây sao?”

 

Hạ Lâu Vô Kỵ yên lặng gật đầu, việc này hắn cũng khắc ghi trong tâm khảm, hắn nghiêm nghị bảo: “ Chí của Đô đốc thì thuộc hạ một lòng khâm phục.”

 

“ Có chí hướng rõ ràng là đủ sao?” Trương Hoán nhìn dòng nước Hoàng Hà mênh mông cuồn cuộn, trong mắt của hắn từ từ tuôn ra một vẻ đau đớn “ Lần này Quan Lũng biến đổi nhanh. Chúng ta đã đánh mất cơ ngơi Vũ Uy, hai vạn tướng sĩ toàn quân bị diệt. Lại bị Bùi Tuấn nhân cơ hội cướp đi đại bộ phận cơ nghiệp thì ta cho là mỗi người đều hẳn là có nhiều ngẫm nghĩ. Nhất là về ta, muốn được thiên hạ lại lòng dạ chật hẹp, không chịu được ý kiến đối lập, hơn nữa còn chuyên quyền độc đoán, mọi thứ quyền to đều nắm trong tay mình. Lấy việc tây chinh Hà Hoàng để nói, Hồ Dong khuyên ta không nên nóng vội, Bùi Minh Viễn thậm chí đã nhắc tới việc Trương Dịch có thể có biến. Nhưng ta cũng không nghe suy nghĩ đó, không cho phép phản đối, cuối cùng mới bị một cú ngã đau. Có điều gặp trắc trở cũng tốt, đã nện cho ta một đòn làm thức tỉnh.”

 

Nói đến đây, ánh mắt Trương Hoán dần dần sáng ngời lên. Hắn đứng thẳng lưng nói thành khẩn với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Ngươi phải biết rằng, ta sở dĩ trọng dụng con cháu đại gia tộc Lũng Hữu đó là từ suy nghĩ về lâu dài. Thực lực là trụ cột, nhưng dựa tất cả vào đánh nhau và chém giết thì sẽ chỉ trở thành một Chu Thử thứ hai. Phải thành lập một tập đoàn mạnh mẽ có chung lợi ích thì mới có thể trong tương lai đấu tranh với triều đình mà tranh thủ được lợi ích lớn nhất.”

 

'Tập đoàn mạnh mẽ chung lợi ích' Hạ Lâu Vô Kỵ thì thào nhắc lại mấy lần, hắn đột nhiên đứng lên chào Trương Hoán theo nghi thức quân đội “ Đô đốc, thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ khuyến cáo mọi người để mọi người hiểu rõ nỗi khổ tâm của đô đốc.”

 

“ Không cần nói nhiều.” Trương Hoán vỗ vỗ vai của hắn mà khẽ cười nói: “ Ngươi chỉ cần nói dùm với các huynh đệ cho ta, tương lai chúng ta đánh hạ được La Ta, mỹ nữ tộc Thổ Phiên sẽ mặc cho bọn hắn được hưởng.”

 

“ Tộc Thổ Phiên có mỹ nữ chăng?” Hạ Lâu Vô Kỵ nhếch miệng cười một tiếng, quả là hắn chưa từng có nhìn thấy.

 

Lúc này, một con ngựa lưu tinh từ phía đông phi nhanh tới. Khi đến trước mặt Trương Hoán lập tức kỵ sĩ bẩm báo:

 

“ Đô đốc, đặc sứ của Thái Hậu đã vào thành. Hồ tiên sinh mời cấp tốc quay về.”

 

“ Ta biết rồi.” Trương Hoán nhảy lên ngựa chắp tay nói với Hạ Lâu Vô Kỵ “ Hạ lâu tướng quân, tân binh Hà Hoàng ta giao cả cho ngươi. Chúc thuận buồm xuôi gió!”

 

“ Cũng xin đô đốc bảo trọng!”

 

Hạ Lâu Vô Kỵ bước dài lên thuyền, hơn mười chiếc thuyền lớn chậm rãi chuyển động xuôi dòng Hoàng Hà chạy về hướng bắc rồi dần dần biến mất tại cuối trời.

 

Quận Kim Thành, mấy ngày nay xung quanh hành dinh Tiết Độ Sứ đặc biệt náo nhiệt. Từ hồi đầu tháng sáu, mấy tòa nhà cũ không dùng để đó ở cách hành dinh ước hơn một dặm đã bị dỡ bỏ, cả khoảnh đất rộng gần trăm mẫu trống không. Mấy ngàn thợ thủ công liên tục khẩn trương bận rộn rồi trước mắt dần xuất hiện bộ khung đơn giản. Nơi này hiển nhiên là đang làm một nhóm kiến trúc quy mô khổng lồ. Hơn nữa chung quanh công trường còn có mấy trăm quân binh qua lại tuần tra đề phòng không cho phép người rảnh rỗi tới gần. Sự thần bí của nó ngược lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của dân chúng quận Kim Thành. Không ít người thật tinh mắt lập tức đưa ra phán đoán, đây nhất định là đang xây dựng hành dinh Tiết Độ Sứ mới. Quả thật, hành dinh Tiết Độ Sứ cũ cách đó hơn một dặm chỉ là một tòa nhà dân từ thời Vĩnh Huy được cải tạo mà thành nên cũng hơi cũ kỹ.

 

Đối với lời đồn đãi này thì không ai chính thức phủ nhận. Không có phủ nhận thì tự nhiên chính là chấp nhận. Trong cuộc sống tĩnh lặng, sự thay đổi là đáng giá chờ đợi nhất, vì vậy mỗi ngày cũng có một đám người rảnh rỗi đến lân cận chỉ trỏ “ Hố nước ở đằng kia chắc là hồ nước ở hậu hoa viên rồi!” “ Còn chỗ tầng hầm ngầm này nhất định chính là ngục giam bí mật.” Chỉ cần đám người rảnh rỗi không vượt qua dải băng đỏ để thăm dò nhìn đến tận cùng thì binh sĩ tuần tra cũng không để ý tới bọn họ.

 

Nhưng hôm nay lại không có một người rảnh rỗi.

 

Tại khu vực xung quanh vùng mới xây dựng cùng hành dinh Tiết Độ Sứ tất cả đều đề phòng nghiêm ngặt, gần ngàn kỵ binh ngăn cản hai đầu đường không cho phép người đi qua. Trên đường hoàn toàn trống vắng, chỉ có mấy trăm thị vệ cung đình từ Trường An tới đang chờ ở trước nha. Bọn họ hộ vệ đặc sứ do Thái Hậu Đại Đường Thôi Tiểu Phù phái tới vừa mới đến trước một canh giờ.

 

Đặc sứ tất nhiên chính là Lý Phiên Vân. Nhưng lần này đây đến lại không chỉ có một mình Lý Phiên Vân, còn có một vị Thân vương Tôn thất cũng cùng tới. Hắn là cha của đương kim hoàng thượng, vốn là Tự Khánh Vương. Nhưng hiện tại hắn đã được phong làm Lạc vương. Ngoài danh hiệu thân vương ra thì hắn còn là Tông Chánh Tự Khanh của triều đình, chủ quản công việc hoàng thất.

 

Lý Cầu ước hơn năm mươi tuổi, cả người mập mạp khác thường. Hắn rất thích híp mắt đánh giá người. Nghe nói híp mắt có thể che được ánh mắt, cũng có thể tụ tập xuất ra vài đạo hào quang làm cho người ta cảm thấy kinh sợ. Lâu ngày thì hắn cũng luyện thành thói quen.

 

Ngoài ra hắn thích người khác đánh giá mình đa mưu túc trí, nhưng ngược lại thì hắn là người không nhịn nói được. Mà chỉ ba câu hai lời liền có thể làm cho nội tâm của hắn lộ ra bằng hết.

 

Cha của Lý Cầu là Lý Anh, người đầu tiên được Đường Huyền Tông Lý Long Cơ phong làm Thái Tử. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Thái Tử Lý Anh để lộ dã tâm đăng cơ quá sớm mà bị Lý Long Cơ giết chết. Hắn liền được nhận làm con thừa tự của con cả Lý Long Cơ là Khánh Vương Lý Tông vốn không có con. Hiện tại, đứa con út của hắn lại là hoàng đế Đại Đường. Cũng chính bởi vì mấy tầng quan hệ này mà Lý Cầu cứ luôn tự cho mình là người đứng đầu tôn thất.

 

Giờ phút này, Lý Cầu nâng chén trà ngồi trong phòng tiếp khách của Trương Hoán. Ánh mắt híp lại đánh giá Trương Hoán ngồi đối diện. Thân phận Trương Hoán thì hắn sớm có nghe thấy, nhưng hắn không để ở trong lòng. Một người con riêng mà thôi, không tính là người trong hoàng thất. Nhưng hai năm nay cùng với việc Trương Hoán trỗi dậy thì tâm trạng Lý Cầu cũng hơi hơi xảy ra biến hóa. Cho dù Trương Hoán là con của Thái Tử Dự, nhưng hắn không từng thăm viếng tông miếu nên vẫn không thể được xếp vào hàng hoàng thất. Mà tông miếu đúng là do Lý Cầu hắn cai quản. Nói cách khác, thân phận của Trương Hoán còn chưa được hắn gật đầu thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một kẻ ngụy Hoàng tộc.

 

Có điều tên Trương Hoán này dường như cũng không ý thức được điểm này. Không chỉ có xếp hắn ở vị trí thấp nhất, mà ngay cả trà trên bàn cũng là một chén cuối cùng mới đem cho hắn. Lý Cầu tự xưng là coi trọng chi tiết bắt đầu có hơi bất mãn, hắn rất muốn nổi giận một trận. Nhưng hôm nay cần đàm luận lại khiến cho hắn không thể không nhịn cơn giận xuống.

 

Ngồi ở ngôi chủ vị chính là Chánh Sứ Lý Phiên Vân, từ lúc đi vào đến bây giờ mặt nàng không chút thay đổi, dường như nàng cùng Trương Hoán chỉ là quen biết sơ sơ. Nàng chỉ thành thạo mà chuyên nghiệp lần lượt đưa ra từng vấn đề. Số lượng tướng sĩ bỏ mình ở Vũ Uy? Số lượng dân chạy nạn? Tình trạng gần đây của bọn họ như thế nào? Vân vân. Còn người trả lời vấn đề của nàng nêu ra cũng không phải Trương Hoán, mà là Hồ Dong - phụ tá hàng đầu của Trương Hoán. Trương Hoán thì ngồi thật xa ở một bên thể hiện cũng không để ý. Người hỏi người đáp nói chuyện ước chừng nửa canh giờ thì Lý Phiên Vân đổi đề tài, lại đưa ra một việc rõ ràng không có liên quan đến chuyện hôm nay đi sứ.

 

“ Xin hỏi Hồ tiên sinh, khi chúng ta đến thì thấy gần đây đang xây dựng rầm rộ, không biết là xây dựng cái gì?”

 

Lúc này, Lý Cầu ở một bên cũng không nhịn được nữa. Hắn liên tiếp ho khan một tiếng, ý bảo Lý Phiên Vân nhanh chóng vào việc chính. Sắc mặt Lý Phiên Vân liền thay đổi, trong mắt không nhịn được mà toát ra vẻ cực kỳ chán ghét. Nhưng thoáng chốc lại khôi phục thái độ bình thường. Chẳng lẽ chính mình suốt hơn nửa canh giờ nói chuyện không đâu vào đâu mà hắn cũng không hiểu hắn không nên ở đây sao?

 

Đối với việc Lý Cầu đi theo, Lý Phiên Vân trước sau không hiểu dụng ý của Thôi Tiểu Phù là cái gì? Thôi Tiểu Phù cũng không nói cho nàng. Thậm chí nội dung thư Thôi Tiểu Phù viết cho Trương Hoán thì nàng cũng không biết là cái gì? Ngoài ra hơn một tháng trước, Thôi Tiểu Phù hạ chỉ lệnh cho Trương Hoán đem con vào kinh, chuyện này cũng là về sau nàng mới biết. Rất rõ ràng, Thôi Tiểu Phù đã không hề tín nhiệm nàng như trước đây nữa. Sự thay đổi tế nhị này đại khái chính bắt đầu không lâu từ khi nàng có thể dự thính hội nghị Nội các mà không có bất cứ dấu hiệu gì trước.

 

Lý Phiên Vân là một người cực mẫn cảm, hơn nữa là người cực thông minh. Nàng đã hơi hơi đoán được sự lạnh nhạt của Thôi Tiểu Phù đối với mình có lẽ có quan hệ với Trương Hoán. Sau khi Lý Cầu nặng nề ho khan thì nàng đột nhiên hiểu rõ.

 

Giữa Thôi Tiểu Phù và Lý Cầu nhất định đã đạt được thỏa thuận gì đó, hơn nữa nhiệm vụ đi sứ Lũng Hữu lần này của nàng rất có thể có quan hệ cùng Lý Cầu.

 

Giờ phút này nhiệm vụ lại do một người hoạn quan bên cạnh nàng bưng cái hộp ngà voi mạ vàng, cái này trước đây cũng không có. Trước kia mật tín của Thôi Tiểu Phù đều là do nàng mang theo trong người. Mà hiện tại đặc sứ là đặc sứ, thư mật là thư mật (không giao thư mật cho Lý Phiên Vân bảo quản nữa). Dù nàng không nhìn nội dung trong thư, nhưng nàng không ra tay thì thư cũng được chuyển đến tay Trương Hoán.

 

Đã rõ ràng nội dung thư mật rất có thể có quan hệ với Lý Cầu, Lý Phiên Vân liền lập tức lâm vào sự trầm mặc, rốt cuộc chính mình trong lần đi sứ này thì sắm vai nhân vật nào đây?

 

Lúc này, Trương Hoán vẫn ngồi bên cạnh không yên lòng đột nhiên cười nói: “ Chỗ nhà cửa đang xây dựng chính là nha môn Tiết Độ Sứ mới. Chỗ này thật sự rất cũ, nên thay đổi địa điểm.”

 

Từ bề ngoài mà nhìn. Trương Hoán ngồi ở một bên xác thật có hơi không yên lòng. Ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Hắn kỳ thật đang thăm dò suy đoán dụng ý của Lý Cầu cùng đi. Nhất cử nhất động của Lý Cầu, thậm chí một biểu hiện rất nhỏ đều rơi vào trong mắt của hắn. Từ lúc thu xếp chỗ ngồi thì trên mặt Lý Cầu rõ ràng lộ ra vẻ bất mãn, đến khi dâng trà thì hắn lại muốn nổi giận. Nhìn lúc này hắn nôn nóng khó dằn nổi thì Trương Hoán liền có thể thăm dò suy đoán ra, đây là một Vương gia nôn nóng mà nông cạn.

 

Có điều bản thân Trương Hoán đối với cái hộp đựng mật thư kia cũng cảm thấy hết sức hứng thú. Nếu như Vương gia này thúc giục đọc thư thì chuyện Thôi Tiểu Phù thu xếp nhất định Vương gia này cũng phải tham gia.

 

Hắn liền không hề trì hoãn nữa mà mỉm cười hỏi: “ Không biết Thái Hậu có thể gửi thư gì cho ta?”

 

“ Có!” Lý Cầu lập tức đứng lên, hắn bước đến trước mặt hoạn quan lấy ra cái hộp đem nó giao cho Trương Hoán “ Đây là thư của Thái Hậu gửi cho Trương sứ quân.”

 

Nói xong, hắn cũng thật không khách khí ngồi xuống bên cạnh Lý Phiên Vân. Thân hình mập mạp rung rinh rồi tỳ vào thân thể mãnh khảnh mềm mại của Lý Phiên Vân. Lý Phiên Vân chán ghét dịch ra bên cạnh. Nhưng vì vậy, Lý Cầu liền thay thế được ngôi chủ vị của Lý Phiên Vân mà hình thành tình thế khách át chủ.

 

Lúc này, Hồ Dong ngồi ở đối diện cũng dịch sang bên trái, đem vị trí nhường cho Trương Hoán. Trương Hoán ngồi lại gần rồi lấy cái hộp ngà voi mở ra. Bên trong chỉ có một lá thư do Thôi Tiểu Phù tự tay viết 'Vô địch Đại Tướng quân, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán tự mở'. Mặt trước sau của thư đều dùng xi để niêm phong, Trương Hoán xé mở bì thư lấy thư ra từ bên trong.

 

Hắn đại khái nhìn một lần, trong lòng không khỏi nặng nề 'Hừ!' một tiếng. Nội dung trong thư đúng là đề cử cho hắn sáu người làm Thứ Sử các quận Hà Hoàng. Sáu người này đều là Hoàng tộc, trong danh sách thì người đầu tiên đúng là Lý Vận con của Lý Cầu, được đề cử làm Thứ Sử quận Tây Bình.

 

Đoạn thời gian trước vì lấy lòng Bùi Tuấn mà bức con mình vào kinh làm con tin, hiện tại lại lại công khai thò tay vào Hà Hoàng. Thôi Tiểu Phù thực sự quả là biết đối nhân xử thế! Hơn nữa Hà Hoàng tổng cộng chỉ có tám quận, nàng liền lập tức muốn sáu cái, thực sự là nàng mở miệng quá rộng.

 

Trương Hoán nhướng mắt nhanh chóng liếc nhìn Lý Cầu, chỉ thấy hắn mặt mày đầy hy vọng đang nhìn mình. Trong tích tắc này, Trương Hoán đột nhiên hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Thôi Tiểu Phù.

 

Từ bề ngoài mà xét, nếu như chính mình đồng ý thì Lý Cầu thực vui mừng quá đỗi. Nhưng món nợ nhân tình này lại cũng là của Thôi Tiểu Phù, mà khi mình không đáp ứng thì người đắc tội với Lý Cầu cũng là chính mình, nói chung đều sẽ nghĩ như vậy.

 

Nhưng lại suy nghĩ sâu xa một tầng, Thôi Tiểu Phù tại sao muốn để Lý Cầu đến? Lý Cầu là làm cái gì, Tông Chánh Tự Khanh phụ trách xem xét thân phận Hoàng tộc. Mà thân phận chân thật của mình là cái gì? Đắc tội Lý Cầu hậu quả sẽ là cái gì? Thôi Tiểu Phù biết rất rõ ràng quận Tây Bình là trung tâm Hà Hoàng nên mình tuyệt đối sẽ không đồng ý, vậy nàng mới cố ý đưa ra cho Lý Vận. Đừng nói quận Tây Bình, trong tám quận Hà Hoàng thì bất cứ một quận nào chính mình cũng sẽ không nhân nhượng, điểm này thì Thôi Tiểu Phù hiểu rõ ràng rành mạch.

 

Vậy tại sao nàng làm như vậy? Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng, vốn tưởng rằng mâu thuẫn cùng Thôi Tiểu Phù phải rất lâu trong tương lai mới có thể lộ ra, lại không nghĩ rằng sớm như vậy liền xuất hiện.

 

Lập tức hắn thu thư lại, mỉm cười nói với Lý Cầu: “ Tâm nguyện của Vương gia ta đã hiểu, chỉ là quy củ trong triều thì Vương gia không nói cũng biết. Chuyện này đi không tránh được Lại Bộ, nếu là ý tứ của Thái Hậu thì ta sẽ nói rõ cho Lại Bộ.”

 

Lý Cầu thấy Trương Hoán nói hết sức khéo đưa đẩy, mặt của hắn lúc này sầm xuống liền dứt khoát nói thẳng:

 

“ Trương sứ quân đừng quên, ta là Tông Chánh Tự Khanh, chẳng lẽ Trương sứ quân liền không có chỗ cần ta sao?”

 

“ Vương gia ở xa tới mệt nhọc, xin mời đi nghỉ sớm!” Trương Hoán đứng lên, liếc mắt nhìn hắn liền lạnh lùng bảo: “ Hồ tiên sinh, thay ta tiễn khách!”

 

 

Dứt lời, hắn bước đi vào buồng trong. Ngay trong khoảnh khắc vào nhà lại phát hiện Lý Phiên Vân nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho mình.

 

“ Trương Hoán, ngươi không nên không biết tốt xấu!” Từ phòng ngoài vọng đến tiếng gầm của Lý Cầu.

 

“ Vương gia, mời đi!”

 

“ Ngươi là ai mà cũng xứng đến tiễn ta?”

 

Bên trong phòng, Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng, đem thư của Thôi Tiểu Phù xé tan thành từng mảnh.

 

“ Đô đốc, kỳ thật ngài đồng ý cho hắn cũng có sao đâu.” Khi đám người Lý Phiên Vân đi rồi, Hồ Dong cười nói với Trương Hoán: “ Bọn họ chẳng qua là nghĩ đến một đống tiền, cho bọn hắn làm Thứ Sử hữu danh vô thực là được.”

 

“ Nếu như bọn họ không chịu làm Thứ Sử hữu danh vô thực thì sao?” Trương Hoán khẽ lắc đầu, hắn chắp tay bước đi thong thả trầm tư bên trong phòng “ Ngươi có lẽ là không biết Thôi Tiểu Phù. Nàng là nữ nhân có dã tâm thật lớn. Nếu như có thể thọc tay đến Hà Hoàng thì làm sao nàng có thể để mấy kẻ ăn chơi trác táng đến nhậm chức được? Những kẻ này nhất định là người mà nàng đã tỉ mỉ chọn lựa, chúng ta cũng không thể coi coi thường như vậy.”

 

“ Vậy đô đốc nghĩ gì?”

 

Trương Hoán không chút do dự đáp: “ Hà Hoàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nhúng vào. Nếu đã có người thò tay vào đây, thì hành động đáp trả của chúng ta cũng lập tức bắt đầu!”

 

Đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo “ Đô đốc, Lý đặc sứ phái người đưa tới một phong thơ.”

 

Mới vừa rồi Lý Phiên Vân liếc mắt cho mình, hắn đã biết nàng tất nhiên còn có bước sau. Quả nhiên là có người đến, Trương Hoán mỉm cười bảo: “ Mời người đưa tin vào.”

 

Chỉ chốc lát, một người thị nữ có thân binh dẫn đường nhanh chóng đi vào. Nàng thi lễ với Trương Hoán “ Tiểu thư nhà ta để cho ta tới chuyển một lá thư. Nàng vẫn còn bảo ta nhắn lại, nàng không tiện đi ra ngoài, nên quyết định không gặp Trương sứ quân.”

 

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

 

Danh Môn

 

Tác giả: Cao Nguyệt


/495

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status