Chỉ thấy Thôi Viên mỉm cười bảo: “ Thôi gia dốc lực vì nước thì đó là vinh hạnh của chúng ta. Chúng ta sẽ dựa theo yêu cầu của Trương Thượng thư phái quân Thanh Hà đến đóng ở các nơi Trung Nguyên làm Đoàn Luyện Binh. Có điều ta hy vọng Trương Thượng thư đồng ý với ta một điều kiện nho nhỏ.” “ Điều kiện?” Trương Hoán đột nhiên hơi cảnh giác nhìn Thôi Viên. Thôi Viên khác với Bùi Hữu. Khi chính mình đưa ra với Bùi Hữu việc bãi binh thì đúng lúc Bùi gia đại bại ở Hà Bắc, lòng người hoảng sợ nên mình nắm vai trò chủ đạo chỉ việc khống chế Bùi gia theo ý nghĩ của mình. Còn Thôi Viên lại có khả năng thong dong suy nghĩ, nay ông ta lại không chút do dự đồng ý với mình thì hẳn là tất nhiên chuyện này đã được ông ta suy nghĩ cặn kẽ. Với sự đa mưu túc trí của Thôi Viên, điều kiện nho nhỏ này tất nhiên không phải là đơn giản như vậy. Cho dù đơn giản thì sau lưng nó cũng nhất định giấu giếm thâm ý. Nghĩ vậy, Trương Hoán rất bình tĩnh bảo: “ Mời Thôi các lão nói!” Thôi Viên liếc mắt nhìn Trương Hoán thật kỹ, từ sự thay đổi vụt qua trong mắt của Trương Hoán ông ta liền biết Trương Hoán đã cảnh giác trong lòng. Từ hơn mười năm nay, gần như đối với mỗi một đối thủ thì ông ta đều cực kỳ hiểu rõ. Nếu như nói quan trường là chiến trường thì chính ông ta cần phải biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đối với Trương Hoán cũng như thế. Từ sự coi thường lúc ban đầu đối với hắn, về sau đó lại căm ghét hắn cuối cùng thì coi trọng hắn. Mặc dù bản thân ông ta do gia tộc nội loạn dẫn tới nguy cơ mà rơi đài, nhưng ông tuyệt không tỏ vẻ mình không thèm để ý đến sự thay đổi tình hình triều đình. Mấy năm qua Trương Hoán trỗi dậy tại Lũng Hữu, đi từng bước một xâm chiếm địa bàn, mở rộng thực lực. Nếu như mới chỉ là như vậy thì nói rõ hắn vẫn chỉ là một đại quân phiệt, mới chỉ là vì đoạt vị để đi lên cửu đỉnh. Nhưng từ lúc Trương Hoán bắt đầu chinh chiến An Tây, Thôi Viên lập tức ý thức được người mà ông ta đã gặp chính là một chủ nhân có tài trí mưu lược kiệt xuất để phục hưng, thậm chí còn mở ra con đường cho thế hệ mới của Đại Đường. Vì điều này mà Thôi Viên bắt đầu lâm vào mâu thuẫn giữa gia tộc và thiên hạ. Từ lịch sử trăm năm của Đại Đường, lợi ích thế gia trước sau không thể điều hòa cùng lợi ích Thiên Hạ , nó là một uy hiếp lớn đối với hoàng quyền. Từ thời Cao Tông, Vũ Tắc Thiên trở đi, Đại Đường liền dùng hết sức lực để làm suy yếu lực lượng thế gia. Mặc dù có thành công ở mức độ quyền lực trung tâm khi hạn chế tham gia vào triều đình, nhưng thế gia xuất hiện nhân tài lớp lớp nên trước sau vẫn khống chế vững chắc các địa phương của Đại Đường. Một khi triều đình bị lâm vào thế yếu thì thế lực thế gia liền từ các vùng mà nổi lên. Sau loạn An Lộc Sơn đã có một lần cầm giữ đại quyền để hình thành thế gia triều chánh. Còn hiện tại, Đại Đường hình như lại tới thời đại lấy mạnh ép yếu để quay lại một bước tuần hoàn, còn thế gia thì lại như ngủ đông, mà có lẽ từ đây tan thành tro bụi. Vì điều này mà trong lòng Thôi Viên tràn ngập mâu thuẫn nặng nề và nghi hoặc. Làm một người lãnh đạo thế gia lớn nhất Đại Đường. Duy trì lợi ích của gia tộc là trách nhiệm không thể thoái thác của ông ta, lúc nào cũng phải suy nghĩ tới lợi ích Thôi gia, bất kể là đã từ bỏ địa vị Hữu Tể Tướng. Dốc lòng tu bổ thiếu sót của gia tộc có lẽ xuất phát từ kế hoạch trăm năm sẽ là để Thôi gia tranh đoạt hậu cung của Trương Hoán, do đó ảnh hưởng đến đứa con nối dòng kế vị của hắn. Đây đều là biểu hiện cụ thể của ông ta khi suy nghĩ vì gia tộc Thôi gia. Nhưng làm một chính trị gia thì ông ta lại cần suy nghĩ đến lợi ích tổng thể của cả Đại Đường, hết lòng lo lắng vì sự phồn thịnh và hùng cường của cả Vương triều. Trong mười năm ông ta chấp chính, ông ta hết lòng lo lắng không thể hơn được nữa, đồng thời ông ta cũng hiểu rất rõ mâu thuẫn giữa thế gia và Thiên Hạ. Mâu thuẫn điển hình nhất chính là ruộng đất, khao khát của thế gia đối với ruộng đất là không có chừng mực. Bọn họ cần lượng lớn ruộng đất để nuôi sống quân đội, cứ như vậy, chiếm đoạt ruộng đất và dự trữ nuôi dưỡng nô lệ lại mâu thuẫn với tầng dưới chót gay gắt hơn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến nguồn thu tài chính của triều đình, động đến gốc rễ của Vương triều chấp chính. Cho nên khi Trương Hoán hỏi ông ta về vấn đề cấp bách nhất trước mắt là cái gì thì ông ta trả lời là cai trị không có chí tiến thủ. Đây là một loại bất đắc dĩ của ông ta. Ông biết nguồn gốc mấu chốt là ở đâu? Nhưng ông ta lại hy vọng Trương Hoán sẽ dùng một loại phương thức hòa hoãn để giải quyết cội rễ này. Hiện tại là lúc ông ta không thể không đối mặt, ông hy vọng dùng một yêu cầu nho nhỏ để đổi lấy việc Thôi gia từ bỏ quân đội. Trương Hoán đang lẳng lặng lắng nghe! “ Thôi gia chúng ta tại quận Thanh Hà cùng với các nơi ở Sơn Đông, Hà Đông có gần hai mươi vạn khoảnh ruộng. Để phối hợp với chế độ ruộng gia binh của Trương Thượng thư, Thôi gia chúng ta nguyện ý dâng ra một nửa số ruộng đất cho triều đình làm cơ sở cho việc giao ruộng. Nhưng hy vọng triều đình cho chúng ta một lời hứa hẹn, bảo đảm số ruộng đất còn lại sẽ là tài sản vĩnh viễn của Thôi gia.” Thôi Viên ngừng một lát lại mỉm cười bảo: “ Đương nhiên. Để cảm tạ Trương Thượng thư ủng hộ. Thôi gia nguyện đem thiếu nữ đẹp nhất hiến cho Trương Thượng thư làm thị thiếp.” Dung mạo tuyệt thế của Thôi Tuyết Trúc hiện lên trong đầu Trương Hoán. Đương nhiên, cũng mới chỉ gần chợt lóe lên, lúc này trọng điểm của hắn không phải là nữ nhân nữa, mà ở việc Thôi Viên đã động đến lợi ích cốt lõi nhất của thế gia -- ruộng đất. Trương Hoán chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả trong đình ngắm hoa để suy nghĩ về vấn đề mà hắn không thể không đối mặt này. Thẳng thắn mà nói, vấn đề chiếm đoạt ruộng đất mặc dù nghiêm trọng, nhưng có chiếm đoạt những ruộng đất của các đại thế gia hay không, đối với kế hoạch trao ruộng cũng không ảnh hưởng quá lớn. Mấy năm nay Thục Trung loạn, Tương Dương loạn, Trung Nguyên loạn, ruộng màu mỡ nắm giữ trong tay của hắn đã không dưới trăm vạn khoảnh. Lại còn có Tây Vực rộng lớn ruộng đất vô biên, phải nói nếu lại trao ruộng nữa cũng không thành vấn đề. Ít nhất chế độ ruộng gia binh của hắn có thể thi hành trong cả nước, cho nên việc hạn điền tương đối, huỷ bỏ chế độ tích trữ nô lệ, gia tăng số lượng trung nông mới là việc cấp bách. Không ai trồng trọt ruộng đất thì thế gia bọn họ cần ruộng làm gì? Nhưng bản chất của vấn đề không nằm ở chỗ thế gia chiếm bao nhiêu ruộng đất, mà là ở chỗ làm như thế nào mới có thể khống chế thế lực khổng lồ của thế gia. Về điểm này trong lòng Trương Hoán biết vô cùng rõ ràng. Làm suy yếu thế lực thế gia không phải tức thời chỉ chốc lát là có thể hoàn thành, thậm chí một năm hai năm cũng không làm được. Mà là một việc trường kỳ, quá trình làm suy yếu về các mặt thậm chí bao gồm hậu cung của hắn cũng là một đấu trường với các lực lượng của thế gia. Trương Hoán sau khi cân nhắc nhiều lần thì hắn đột nhiên cười hỏi: “ Thôi gia có thể có bao nhiêu người mà cần dùng mười vạn khoảnh ruộng đất để nuôi sống vậy?” Hiến tế tông miếu hẳn chỉ là một sự kiện rất bình thường rất tầm thường, bình thường cũng như việc nhà nhà cúng tế bài vị tổ tiên vậy. Vương triều Đại Đường hàng trăm năm qua thì bốn mùa mỗi năm đều phải có hiến tế tông miếu. Nói chung là do Tông Chính Tự tổ chức Hoàng tộc tham gia, khi gặp hiến tế khá long trọng hơn thì còn có đủ loại quan lại tham gia. Nhưng tình huống như thế cực kỳ hiếm thấy, phần lớn đó là khi hoàng đế lên ngôi hoặc là qua đời. Mà buổi hiến tế hôm nay là lần hiến tế đầu tiên kể từ năm Tuyên Nhân thứ tư, thời gian được chọn cũng không phải năm mới hoặc là tết Trung nguyên, mà là một ngày nào đó trong tháng ba. Một buổi hiến tế cũng như bình thường lại tác động đến tâm tư của vô số người. Không chỉ có việc các vị đã là quan viên ngũ phẩm ở kinh thành đều phải tham gia là người phụ lễ, nhưng lại đặc biệt bỏ lên triều một ngày. Về nghi thức mà xét thì đây là một buổi hiến tế bình thường, nhưng mấu chốt của nó lại là sự quay trở lại của một Hoàng tộc hùng mạnh nhất trong thời Đường, là khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Tất cả tôn thất cùng văn võ bá quan tham gia hiến tế đều muốn chứng kiến thời khắc này. Trời vừa mới sáng lên, một tiếng kèn trầm thấp mà hùng hồn vang vọng trong không trung hoàng thành. Đến đúng giờ mão, hai đội một trăm lẻ tám vệ binh cưỡi ngựa mặc đồng phục chạy ra khỏi Thừa Thiên Môn rồi cứ thế dọc theo đường qua cửa An Thượng chậm rãi đi tới. Ở phía sau bọn họ là một đội thật dài do hoạn quan tạo thành chuyên bưng bê đồ hiến tế. Đồ dâng lên gồm có thịt để ăn, rượu, gấm vóc, kiếm, phù ấn, các loại đồ dùng cúng tế vàng bạc .v..v.... Bọn họ đi theo đội thị vệ khai lễ cứ thong thả đi tới. Thái miếu nằm ở góc đông nam hoàng thành, nó chiếm đất gần trăm khoảnh. Bên trong thờ phụng bài vị và tượng của Đại Đường khai quốc Cao tổ Hoàng đế Lý Uyên cho tới đế vương các thời kỳ cùng với bài vị sáu vị được phong làm Thái Tử mà không lên ngôi vị hoàng đế : Nhượng hoàng đế Lý Hiến, Ẩn Thái Tử Lý Kiến Thành, Chương Hoài Thái Tử Lý Hiền, Ý Đức Thái Tử Lý Trọng Nhuận, Tiết Mẫn Thái Tử Lý Trọng Tuấn cùng với cố Thái Tử Lý Dự vừa mới được đề nghị còn chưa sắc phong .
/495
|