Nước giếng…. Tô Bạch đứng lên, lau khô nước mắt, ánh mắt nháy mắt trở nên kiên định, đi thẳng tới trước người Lâm Nhất Trinh, vội la lên: “Lâm cô nương, ta đã hôn mê mấy ngày rồi?”
Lâm Nhất Trinh cười một tiếng, gương mặt trong sáng thẳng thắn nói: “Cô nương hôn mê vẻn vẹn ba ngày, nếu ta đoán không sai, cô nương là vì nước trong giếng Hoàng thất Lăng quốc nên mới gấp gáp đúng không?”
Tô Bạch quay đầu lo lắng nhìn Miêu Miêu, trong mắt lo lắng không nhìn sót cái gì: “Đúng, ta nhất định phải lấy nước trong giếng cho Miêu Miêu uống.”
Lâm Nhất Trinh hiểu rõ, cười an ủi: “Cô nương thả lỏng mình một chút, địa hình nơi này ta cũng có chút quen thuộc, chúng ta cách Lăng quốc cũng không xa. Nếu đi ngựa, không quá ba ngày sẽ đến.”
Ba ngày, nếu nàng nhớ không lầm, ngày nàng và Ngũ Hoàng tử chia cắt, còn cách nhật thực vừa vặn một tuần nữa.
Bây giờ nàng hôn mê mất ba ngày, thúc ngựa chạy mất ba ngày, vậy nàng chỉ còn lại một ngày để chuẩn bị.
“Không còn kịp rồi, bây giờ chúng ta xuất phát! Không biết xung quanh đây có trấn nào không, ta cũng cần mua ngựa.” Tô Bạch mặt mày nôn nóng.
Vốn là nàng có thể cưỡi Miêu Miêu đi, nhưng nàng đã đảm bảo với Miêu Miêu sẽ không cưỡi nó nữa, cho nên giờ nàng cần mua một con ngựa. Vả lại Miêu Miêu vì nàng bị thương càng không thể để cho nó hao tổn sức khỏe!
Lâm Nhất Trinh cười sảng khoái với nàng, phóng khoáng nói: “Cô nương cần gì đi tìm ngựa. Nếu cô không ngại có thể cưỡi chung với ta. Ta vốn muốn đi Lăng quốc tìm ả tiện nhân Băng Tuyết để báo thù, chúng ta vừa đúng cùng đường.”
Tô Bạch vui mừng: “Thật là làm phiền cô nương!”
Lâm Nhất Trinh vung tay lên: “Cô nương không cần khách khí, gọi ta là Nhất Trinh là được rồi, không biết tên cô nương là gì?”
Độ hảo cảm của Tô Bạch với Lâm Nhất Trinh tăng thẳng lên tới 3000%, nàng không muốn lừa dối nàng ấy, vì vậy nói: “Ta tên là Tô Bạch, nhưng với người ngoài ta tên là tây môn tiểu hận.”
Lâm Nhất Trinh sửng sốt: “Cô nương chính là tây môn tiểu hận xào ruột già?”
Tô Bạch giật giật khóe miệng, chẳng lẽ ruột già xào của tây môn tiểu hận đã nổi tiếng như vậy. Nàng im lặng.
Lâm Nhất Trinh tiếp tục nói: “Mọi người đều nói ruột già xào của tây môn tiểu hận ngày đó ngay cả Hoàng Thượng cũng khen không dứt lời, ban ngôi vị hoa khôi cho nàng.”
Miệng Tô Bạch càng co rút lợi hại hơn, lén đến gần nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Đều là lời đồn tầm bậy cả, ta bí mật nói cho cô nương biết, bởi vì ngày đó Hoàng Thượng ăn ruột già xào của ta nhưng phát hiện trên người không mang bạc, bất đắc dĩ đồng ý ban tặn ngôi vị hoa khôi cho ta làm tiền cọc ruột già xào. Suỵt! Chuyện này ta chỉ nói cho cô nương biết, những người khác ta không nói đâu!” *vỗ bàn, đập đầu!! tỷ, tỷ quá lợi hại!!*
Lâm Nhất Trinh hiểu rõ, gật đầu một cái, nét mặt biểu lộ ‘thì ra là vậy’.
Nhiều lời thêm vô nghĩa, Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh, Miêu Miêu lập tức lên đường.
Dọc đường đi một khắc cũng không muốn lãng phí, chạy như điên về phía Kinh Thành.
Tô Bạch liếc nhìn Miêu Miêu bên cạnh, trong lòng lo lắng, sợ nó cố sức quá mức. Nhưng nếu lúc này không tốn sức, chậm một khắc nàng sẽ hối hận!
Cho nên không ai mở miệng nói gì, Miêu Miêu cũng không mảy may để lộ hơi thở mệt mỏi, hình như đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Nơi tế điện là một coi xa xăm, cho dù đêm tối nàng cũng không dám ngủ nhiều, bình thường chỉ nghỉ ngơi chốc lát rồi lập tức lên đường.
Lúc nàng cảm thấy cơ thể mình thật sự sắp không chịu nổi được nữa, mắt nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy cổng thành Lăng quốc.
Nàng rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Liên tục mấy ngày rong đuổi trên đường đã khiến cho cả người nàng đau đớn vô cùng. Nhìn lại Lâm Nhất Trinh, tinh thần nàng ấy vẫn sảng khoái như cũ. Có lẽ nàng ấy vốn là cô gái giang hồ, giống những tháng ngày di chuyển qua lại trên đường như bình thường.
Trong lòng Tô Bạch càng khâm phục nàng ấy.
Hai người một sói vào thành, thuê hai gian phòng trong một khách điếm, gọi tiểu nhị chuẩn bị nước tắm.
Tô Bạch cởi hết y phục nằm trong bồn tắm tẩy rửa hết bụi bẩn trên người.
Bởi vì nàng ra sức xoa xoa thân thể, cho nên nàng không thấy động tác xoay người và ánh mắt ranh mãnh của Miêu Miêu. *hắc hắc, sói ca háo sắc*
Rốt cuộc cũng tắm rửa xong, lại để cho tiểu nhị đổi nước, để Miêu Miêu nhảy vào.
Nàng thấm ướt cả người Miêu Miêu, bắt đầu giúp nó tắm rửa. Khi xoa nắn đến tấm lưng trần của nó, nàng hết sức cẩn thận với mảng hồng hồng trên lưng. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, trong lòng nàng một phần đau, một phần tự trách, một phần thêm hận ý đối với Băng Tuyết!
Khi rửa đến chân Miêu Miêu nàng mới phát hiện bốn chân nó cũng đã sưng nhẹ lên, vả lại trong móng vuốt còn có rất nhiều hạt cát nhỏ. Trong lòng Tô Bạch cảm thấy đau xót, từng chút từng chút rửa sạch từng hạt cát trong khe móng cho nó. Sau khi đảm bảo cả người nó đã sạch sẽ, nàng dùng khăn khoác lên người nó, dẫn nó đi ra khỏi bồn tắm, mở rộng cửa sổ hóng gió.
Nàng ôm chặt nó, nhìn khung cảnh phồn hoa xa lạ trước mắt.
Nàng tựa đầu lên người nó, nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu, ngày mai thức dậy, ta nhất định không để mày thất vọng.”
Đây là lời hứa của nàng với nó.
Miêu Miêu nghiêng đầu, cọ xát vào cổ nàng mấy cái, trong mắt không ngừng lóe lên vài tia sáng….
Bởi vì mấy ngày vừa rồi đều dốc sức chạy, nàng ôm Miêu Miêu vừa nằm xuống giường đã ngủ mê man. Giấc ngủ này, nàng ngủ thật sâu, ngủ thẳng đến gần tối của ngày hôm sau.
Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Bạch mới bị làm cho tỉnh, liếc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đầu óc tỉnh táo đôi chút. Nàng còn tưởng rằng mình ngủ quên, nếu thêm mấy canh giờ nữa nhất định nàng sẽ không tha thứ cho mình!
Mở cửa, Lâm Nhất Trinh đã mặc chỉnh tề đứng ở cửa. Hôm nay nàng vẫn mặc y phục đỏ như cũ, hết sức chói mắt, búi tóc đơn giản, cả người xuất chúng hết sức dễ nhìn.
Trong mắt Tô Bạch lóe lên tia kinh ngạc, cười nói: “Nhất Trinh tỷ thật xinh đẹp!”
Lâm Nhất Trinh nhíu mày: “Đó là điều dĩ nhiên, nếu không xinh đẹp Lâm Nhất Trinh ta có phí sức đi tìm tiện nhân Băng Tuyết.”
Tô Bạch gật đầu một cái, xoay người vào phòng bắt đầu rửa mặt.
Lâm Nhất Trinh ở sau lưng nàng đột nhiên nói: “Bạch Bạch, muội vừa sinh ra….bộ mặt đã như vậy..”
Cơ thể Tô Bạch có chút cứng nhắc, nàng không muốn lừa dối nàng ấy, nhưng nếu nói ra ban đầu nàng có dung mạo ‘khuynh quốc khuynh thành người thấy người yêu’ cũng là lừa gạt. Dung mạo kia là của Vũ Mị, không phải Tô Bạch nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu nói: “Đúng, vừa sinh ra chính là dung mạo này…”
Lâm Nhất Trinh nhẹ giọng đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tô Bạch chỉ coi như nàng ngại thảo luận về vấn đề dung mạo của mình, sợ làm tổn thương mình nên cũng không mở miệng nói nữa.
Sửa soạn xong, nàng đến bên giường lấy mạng che mặt mới mua thắt lại mới dẫn Miêu Miêu cùng đi ra cửa.
Lúc này trên đường đều là tiếng bàn luận về ngày hôm nay, vả lại phần lớn mọi người cùng đi một hướng.
Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo hướng kia.
Mà càng đến gần, người càng đông.
Tô Bạch cầm chặt tay Lâm Nhất Trinh, một tay khác đặt ở người Miêu Miêu nhằm vào giữa đám người đi.
Chỉ thấy ở giữa trung tâm một vùng đất trống là một cái giếng cực kỳ bình thường.
Tô Bạch nhìn miệng giếng càu mày, nhìn nó vẻ ghét bỏ: “Thứ này, thật sự là trong sân vườn sao?”
Lâm Nhất Trinh cũng cau mày: “Không sai biệt lắm.”
Miêu Miêu lại nhìn cái giếng, trong mắt hình như sắp có gì đó trào ra….
Lúc này trên đường đột nhiên yên lặng, mọi người đồng loạt hướng về một chỗ nào đó quỳ xuống. Lâm Nhất Trinh vội vàng lôi kéo Tô Bạch còn chưa kịp bình tĩnh quỳ xuống. Nàng lén ngẩng đầu, chỉ thấy một trận thế trùng điệp từ nơi xa, màu vàng chói sáng dọi vào trong mắt nàng. Dẫn đầu là một ghế kiệu hết sức khí phách, tiếp theo còn có ba ghế kiệu nhỏ, nhìn vào, chỗ ngồi nhỏ đầu tiên không phải Ngũ Hoàng tử thì còn là ai. Hắn vẫn treo mạng như cũ, ánh mắt mê ly nhìn mông lung vào phương xa. Một người ở chỗ khác nhìn cũng thật sự đẹp mắt, mặt mũi thanh lệ, môi hồng răng trắng quả nhiên là quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ! Nghĩ đến, hẳn đó là Lục hoàng tử. Mà người ngồi ở ghế cuối cùng, cũng là…. Tiểu Hắc.
Lúc này hắn thỉnh thoảng cúi đầu, nói gì đó với một cô nương bên cạnh.
Mà nữ tử ngồi bên cạnh hắn chính là Băng Tuyết.
Hình ảnh này, thế nào cũng rất chói mắt, là nàng xuất hiện ảo giác sao?
Tô Bạch dứt khoát thu hồi tầm mắt, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng hình ảnh kia vẫn ứ đọng trong đầu nàng không xua đi được. Coi như Băng Tuyết là nữ chính, thế nhưng mới mấy ngày, chẳng lẽ Tiểu Hắc đã yêu nàng không tự kiềm chế rồi sao?
Nàng có chút không dám tin.
Nàng nhắm mắt, lắc đầu.
Lúc này, nhóm người trùng điệp đã đi đến chỗ đất trống phía trước, ngồi chỉnh tề, vạn dân cũng đứng lên.
Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ thấy Ngũ Hoàng tử đứng lên, hướng Phụ Hoàng của mình lạy một cái, cũng không biết nói lời khách sáo gì, liền qua một bên kéo tay Tiểu Hắc, dẫn hắn đền bên cạnh miệng giếng.
Miệng giếng ngược lại rất gần chỗ Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh đứng, chỉ thấy Ngũ Hoàng tử nói với Tiểu Hắc: “Khóc đi.”
Tiểu Hắc trừng mắt nhìn: “Ta…. Ta khóc không ra.”
Ngũ Hoàng tử nhẹ a một tiếng, giọng nói này vang lên trong đêm tối hết sức quỷ dị, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi không phải vẫn hỏi bổn vương về tung tích tây môn tỷ tỷ của ngươi sao. Bổn vương giờ này nói cho ngươi biết, khi bổn vương phái người đi tìm nàng ta, chỉ tìm thấy một vết máu. Nghĩ đúng thì chắc đã chết rồi, thi thể cũng bị dã thú ăn thịt. Cho nên đến nay sống không thấy người, chết không thấy xác.”
------------- một chuyện như vậy, hắn nói hết sức lưu loát.
Tiểu Hắc vừa nghe, quả thật nước mắt trong mắt đã chảy xuống, lại quật cường phản bác: “Sẽ không! Miêu Miêu lợi hại như vậy, sẽ không để tỷ tỷ xảy ra chuyện gì! Ngươi gạt người!”
Ngũ Hoàng tử tiếp tục đầu độc lòng người: “Nếu như ngươi không tin, ngươi cứ thử đi. Chỉ là nếu ngươi có thể lấy nước giếng này để cho tỷ tỷ ngươi sống lại.”
Tiểu Hắc đang khóc cũng chợt tỉnh táo lại: “Là thật?”
Ngũ Hoàng tử theo thói quen nheo mắt lại: “Bổn vương cũng không nói dối.”
Stop! Tô Bạch ở bên cạnh tỏ ra khinh bỉ, không nói dối? Ngươi đúng là kẻ gạt người!
Tiểu Hắc ngẩng mặt lên, nhắm mắt, chỉ thấy một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt hắn chảy ra, trực tiếp rơi vào miệng giếng.
Không khí lúc này đều ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ đợi chuyện tiếp theo xảy ra!
Nhưng lúc này…….
Tô Bạch chỉ cảm thấy một bóng dáng bên cạnh nháy mắt giống như cung tên thẳng tắp bay ra ngoài.
“Miêu Miêu……….!” Một âm thanh gào thét vang lên! Vang vọng cả nơi này……..
Chỉ thấy một thân sói trắng tráng kiện nhảy thẳng vào miệng giếng, động tác dứt khoát!
Tô Bạch mở to mắt không dám tin nhìn bóng lưng nó!
---------- Miêu Miêu, Miêu Miêu, Miêu Miêu của nàng!
Từ lúc mới bắt đầu nàng và nó đã sống nương tựa vào nhau, là Miêu Miêu…………
Nàng yêu nó như sinh mạng, là Miêu Miêu……
Cam tâm để mình bị thương cũng không nguyện để nàng bị tổn thương một chút nào cũng chính là Miêu Miêu….
Trí nhớ nàng, nàng và nó như vậy, nó và nàng suy nghĩ cùng nhau, lại là Miêu Miêu….
Không phải như vậy?
Tô Bạch chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch như trống, đầu óc trống rỗng. Hình ảnh Miêu Miêu nhảy vào miệng giếng không biết bao lần nàng muốn xóa đi, hình như trong cuộc đời nàng không có đau đớn nào như lúc này, mọi đau đớn như đồng loạt đánh úp tới người nàng, nàng chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn như sắp ngã nhào xuống đất…..
Miêu Miêu của nàng, không phải vậy!
Nàng chỉ có duy nhất một người bạn, không!
Nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, không…..!!!
Tư tưởng của nàng vì vậy dừng lại, ngơ ngác ngã tại mặt đất, trước mắt từng hồi trắng bệch.
Ngay cả Tiểu Hắc phía sau nàng thấy nàng thì vui vẻ, nàng cũng không còn tâm trí quan tâm, nàng chỉ biết Miêu Miêu đã nhảy vào trong giếng, nàng cũng không còn tâm trạng chơi đùa với người khác..
Có lẽ đây mới là cuộc đời của nàng, một nữ phụ.
Nàng cảm thấy trái tim có chút khó chịu, nhưng nàng không biết nên làm thế nào để nó dễ chịu hơn…
Nàng ngả vào vai Lâm Nhất Trinh bên cạnh, rốt cuộc không nén được nữa, khóc oa oa…
Miêu Miêu không cần nàng, nhưng nàng vĩnh viễn không không cần nó!
Nàng đột nhiên đứng lên, đi thẳng đến miệng giếng, cặp mắt đỏ bừng không nháy mắt, cũng kéo quần tính nhảy xuống!
Nhưng vào lúc này….
Đáy giếng đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh mẽ khác thường.
Tô Bạch sửng sốt, cả người ngây ngốc nhìn luồng sáng không ngừng vút bay lên, lên cao, cuối cùng trôi lơ lửng đối diện với mình.
Ánh sáng từ từ lan tỏa, dần tạo thành một bóng dáng thon dài quen thuộc.
Tóc bạch kim, mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi tươi tắn….
Một nam tử phong cách diêm dúa lẳng lơ , bá đạo cực điểm ở trong luồng sáng nhìn nàng cười, mang theo khao khát mãnh liệt…
Nhưng… những thứ này không phải trọng điểm! Trọng điểm là, lúc này hắn…. đang lỏa thân!
* cầu cho người nào đó ko bị chảy máu mũi*
Lâm Nhất Trinh cười một tiếng, gương mặt trong sáng thẳng thắn nói: “Cô nương hôn mê vẻn vẹn ba ngày, nếu ta đoán không sai, cô nương là vì nước trong giếng Hoàng thất Lăng quốc nên mới gấp gáp đúng không?”
Tô Bạch quay đầu lo lắng nhìn Miêu Miêu, trong mắt lo lắng không nhìn sót cái gì: “Đúng, ta nhất định phải lấy nước trong giếng cho Miêu Miêu uống.”
Lâm Nhất Trinh hiểu rõ, cười an ủi: “Cô nương thả lỏng mình một chút, địa hình nơi này ta cũng có chút quen thuộc, chúng ta cách Lăng quốc cũng không xa. Nếu đi ngựa, không quá ba ngày sẽ đến.”
Ba ngày, nếu nàng nhớ không lầm, ngày nàng và Ngũ Hoàng tử chia cắt, còn cách nhật thực vừa vặn một tuần nữa.
Bây giờ nàng hôn mê mất ba ngày, thúc ngựa chạy mất ba ngày, vậy nàng chỉ còn lại một ngày để chuẩn bị.
“Không còn kịp rồi, bây giờ chúng ta xuất phát! Không biết xung quanh đây có trấn nào không, ta cũng cần mua ngựa.” Tô Bạch mặt mày nôn nóng.
Vốn là nàng có thể cưỡi Miêu Miêu đi, nhưng nàng đã đảm bảo với Miêu Miêu sẽ không cưỡi nó nữa, cho nên giờ nàng cần mua một con ngựa. Vả lại Miêu Miêu vì nàng bị thương càng không thể để cho nó hao tổn sức khỏe!
Lâm Nhất Trinh cười sảng khoái với nàng, phóng khoáng nói: “Cô nương cần gì đi tìm ngựa. Nếu cô không ngại có thể cưỡi chung với ta. Ta vốn muốn đi Lăng quốc tìm ả tiện nhân Băng Tuyết để báo thù, chúng ta vừa đúng cùng đường.”
Tô Bạch vui mừng: “Thật là làm phiền cô nương!”
Lâm Nhất Trinh vung tay lên: “Cô nương không cần khách khí, gọi ta là Nhất Trinh là được rồi, không biết tên cô nương là gì?”
Độ hảo cảm của Tô Bạch với Lâm Nhất Trinh tăng thẳng lên tới 3000%, nàng không muốn lừa dối nàng ấy, vì vậy nói: “Ta tên là Tô Bạch, nhưng với người ngoài ta tên là tây môn tiểu hận.”
Lâm Nhất Trinh sửng sốt: “Cô nương chính là tây môn tiểu hận xào ruột già?”
Tô Bạch giật giật khóe miệng, chẳng lẽ ruột già xào của tây môn tiểu hận đã nổi tiếng như vậy. Nàng im lặng.
Lâm Nhất Trinh tiếp tục nói: “Mọi người đều nói ruột già xào của tây môn tiểu hận ngày đó ngay cả Hoàng Thượng cũng khen không dứt lời, ban ngôi vị hoa khôi cho nàng.”
Miệng Tô Bạch càng co rút lợi hại hơn, lén đến gần nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Đều là lời đồn tầm bậy cả, ta bí mật nói cho cô nương biết, bởi vì ngày đó Hoàng Thượng ăn ruột già xào của ta nhưng phát hiện trên người không mang bạc, bất đắc dĩ đồng ý ban tặn ngôi vị hoa khôi cho ta làm tiền cọc ruột già xào. Suỵt! Chuyện này ta chỉ nói cho cô nương biết, những người khác ta không nói đâu!” *vỗ bàn, đập đầu!! tỷ, tỷ quá lợi hại!!*
Lâm Nhất Trinh hiểu rõ, gật đầu một cái, nét mặt biểu lộ ‘thì ra là vậy’.
Nhiều lời thêm vô nghĩa, Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh, Miêu Miêu lập tức lên đường.
Dọc đường đi một khắc cũng không muốn lãng phí, chạy như điên về phía Kinh Thành.
Tô Bạch liếc nhìn Miêu Miêu bên cạnh, trong lòng lo lắng, sợ nó cố sức quá mức. Nhưng nếu lúc này không tốn sức, chậm một khắc nàng sẽ hối hận!
Cho nên không ai mở miệng nói gì, Miêu Miêu cũng không mảy may để lộ hơi thở mệt mỏi, hình như đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Nơi tế điện là một coi xa xăm, cho dù đêm tối nàng cũng không dám ngủ nhiều, bình thường chỉ nghỉ ngơi chốc lát rồi lập tức lên đường.
Lúc nàng cảm thấy cơ thể mình thật sự sắp không chịu nổi được nữa, mắt nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy cổng thành Lăng quốc.
Nàng rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Liên tục mấy ngày rong đuổi trên đường đã khiến cho cả người nàng đau đớn vô cùng. Nhìn lại Lâm Nhất Trinh, tinh thần nàng ấy vẫn sảng khoái như cũ. Có lẽ nàng ấy vốn là cô gái giang hồ, giống những tháng ngày di chuyển qua lại trên đường như bình thường.
Trong lòng Tô Bạch càng khâm phục nàng ấy.
Hai người một sói vào thành, thuê hai gian phòng trong một khách điếm, gọi tiểu nhị chuẩn bị nước tắm.
Tô Bạch cởi hết y phục nằm trong bồn tắm tẩy rửa hết bụi bẩn trên người.
Bởi vì nàng ra sức xoa xoa thân thể, cho nên nàng không thấy động tác xoay người và ánh mắt ranh mãnh của Miêu Miêu. *hắc hắc, sói ca háo sắc*
Rốt cuộc cũng tắm rửa xong, lại để cho tiểu nhị đổi nước, để Miêu Miêu nhảy vào.
Nàng thấm ướt cả người Miêu Miêu, bắt đầu giúp nó tắm rửa. Khi xoa nắn đến tấm lưng trần của nó, nàng hết sức cẩn thận với mảng hồng hồng trên lưng. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, trong lòng nàng một phần đau, một phần tự trách, một phần thêm hận ý đối với Băng Tuyết!
Khi rửa đến chân Miêu Miêu nàng mới phát hiện bốn chân nó cũng đã sưng nhẹ lên, vả lại trong móng vuốt còn có rất nhiều hạt cát nhỏ. Trong lòng Tô Bạch cảm thấy đau xót, từng chút từng chút rửa sạch từng hạt cát trong khe móng cho nó. Sau khi đảm bảo cả người nó đã sạch sẽ, nàng dùng khăn khoác lên người nó, dẫn nó đi ra khỏi bồn tắm, mở rộng cửa sổ hóng gió.
Nàng ôm chặt nó, nhìn khung cảnh phồn hoa xa lạ trước mắt.
Nàng tựa đầu lên người nó, nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu, ngày mai thức dậy, ta nhất định không để mày thất vọng.”
Đây là lời hứa của nàng với nó.
Miêu Miêu nghiêng đầu, cọ xát vào cổ nàng mấy cái, trong mắt không ngừng lóe lên vài tia sáng….
Bởi vì mấy ngày vừa rồi đều dốc sức chạy, nàng ôm Miêu Miêu vừa nằm xuống giường đã ngủ mê man. Giấc ngủ này, nàng ngủ thật sâu, ngủ thẳng đến gần tối của ngày hôm sau.
Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Bạch mới bị làm cho tỉnh, liếc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đầu óc tỉnh táo đôi chút. Nàng còn tưởng rằng mình ngủ quên, nếu thêm mấy canh giờ nữa nhất định nàng sẽ không tha thứ cho mình!
Mở cửa, Lâm Nhất Trinh đã mặc chỉnh tề đứng ở cửa. Hôm nay nàng vẫn mặc y phục đỏ như cũ, hết sức chói mắt, búi tóc đơn giản, cả người xuất chúng hết sức dễ nhìn.
Trong mắt Tô Bạch lóe lên tia kinh ngạc, cười nói: “Nhất Trinh tỷ thật xinh đẹp!”
Lâm Nhất Trinh nhíu mày: “Đó là điều dĩ nhiên, nếu không xinh đẹp Lâm Nhất Trinh ta có phí sức đi tìm tiện nhân Băng Tuyết.”
Tô Bạch gật đầu một cái, xoay người vào phòng bắt đầu rửa mặt.
Lâm Nhất Trinh ở sau lưng nàng đột nhiên nói: “Bạch Bạch, muội vừa sinh ra….bộ mặt đã như vậy..”
Cơ thể Tô Bạch có chút cứng nhắc, nàng không muốn lừa dối nàng ấy, nhưng nếu nói ra ban đầu nàng có dung mạo ‘khuynh quốc khuynh thành người thấy người yêu’ cũng là lừa gạt. Dung mạo kia là của Vũ Mị, không phải Tô Bạch nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu nói: “Đúng, vừa sinh ra chính là dung mạo này…”
Lâm Nhất Trinh nhẹ giọng đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tô Bạch chỉ coi như nàng ngại thảo luận về vấn đề dung mạo của mình, sợ làm tổn thương mình nên cũng không mở miệng nói nữa.
Sửa soạn xong, nàng đến bên giường lấy mạng che mặt mới mua thắt lại mới dẫn Miêu Miêu cùng đi ra cửa.
Lúc này trên đường đều là tiếng bàn luận về ngày hôm nay, vả lại phần lớn mọi người cùng đi một hướng.
Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo hướng kia.
Mà càng đến gần, người càng đông.
Tô Bạch cầm chặt tay Lâm Nhất Trinh, một tay khác đặt ở người Miêu Miêu nhằm vào giữa đám người đi.
Chỉ thấy ở giữa trung tâm một vùng đất trống là một cái giếng cực kỳ bình thường.
Tô Bạch nhìn miệng giếng càu mày, nhìn nó vẻ ghét bỏ: “Thứ này, thật sự là trong sân vườn sao?”
Lâm Nhất Trinh cũng cau mày: “Không sai biệt lắm.”
Miêu Miêu lại nhìn cái giếng, trong mắt hình như sắp có gì đó trào ra….
Lúc này trên đường đột nhiên yên lặng, mọi người đồng loạt hướng về một chỗ nào đó quỳ xuống. Lâm Nhất Trinh vội vàng lôi kéo Tô Bạch còn chưa kịp bình tĩnh quỳ xuống. Nàng lén ngẩng đầu, chỉ thấy một trận thế trùng điệp từ nơi xa, màu vàng chói sáng dọi vào trong mắt nàng. Dẫn đầu là một ghế kiệu hết sức khí phách, tiếp theo còn có ba ghế kiệu nhỏ, nhìn vào, chỗ ngồi nhỏ đầu tiên không phải Ngũ Hoàng tử thì còn là ai. Hắn vẫn treo mạng như cũ, ánh mắt mê ly nhìn mông lung vào phương xa. Một người ở chỗ khác nhìn cũng thật sự đẹp mắt, mặt mũi thanh lệ, môi hồng răng trắng quả nhiên là quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ! Nghĩ đến, hẳn đó là Lục hoàng tử. Mà người ngồi ở ghế cuối cùng, cũng là…. Tiểu Hắc.
Lúc này hắn thỉnh thoảng cúi đầu, nói gì đó với một cô nương bên cạnh.
Mà nữ tử ngồi bên cạnh hắn chính là Băng Tuyết.
Hình ảnh này, thế nào cũng rất chói mắt, là nàng xuất hiện ảo giác sao?
Tô Bạch dứt khoát thu hồi tầm mắt, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng hình ảnh kia vẫn ứ đọng trong đầu nàng không xua đi được. Coi như Băng Tuyết là nữ chính, thế nhưng mới mấy ngày, chẳng lẽ Tiểu Hắc đã yêu nàng không tự kiềm chế rồi sao?
Nàng có chút không dám tin.
Nàng nhắm mắt, lắc đầu.
Lúc này, nhóm người trùng điệp đã đi đến chỗ đất trống phía trước, ngồi chỉnh tề, vạn dân cũng đứng lên.
Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ thấy Ngũ Hoàng tử đứng lên, hướng Phụ Hoàng của mình lạy một cái, cũng không biết nói lời khách sáo gì, liền qua một bên kéo tay Tiểu Hắc, dẫn hắn đền bên cạnh miệng giếng.
Miệng giếng ngược lại rất gần chỗ Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh đứng, chỉ thấy Ngũ Hoàng tử nói với Tiểu Hắc: “Khóc đi.”
Tiểu Hắc trừng mắt nhìn: “Ta…. Ta khóc không ra.”
Ngũ Hoàng tử nhẹ a một tiếng, giọng nói này vang lên trong đêm tối hết sức quỷ dị, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi không phải vẫn hỏi bổn vương về tung tích tây môn tỷ tỷ của ngươi sao. Bổn vương giờ này nói cho ngươi biết, khi bổn vương phái người đi tìm nàng ta, chỉ tìm thấy một vết máu. Nghĩ đúng thì chắc đã chết rồi, thi thể cũng bị dã thú ăn thịt. Cho nên đến nay sống không thấy người, chết không thấy xác.”
------------- một chuyện như vậy, hắn nói hết sức lưu loát.
Tiểu Hắc vừa nghe, quả thật nước mắt trong mắt đã chảy xuống, lại quật cường phản bác: “Sẽ không! Miêu Miêu lợi hại như vậy, sẽ không để tỷ tỷ xảy ra chuyện gì! Ngươi gạt người!”
Ngũ Hoàng tử tiếp tục đầu độc lòng người: “Nếu như ngươi không tin, ngươi cứ thử đi. Chỉ là nếu ngươi có thể lấy nước giếng này để cho tỷ tỷ ngươi sống lại.”
Tiểu Hắc đang khóc cũng chợt tỉnh táo lại: “Là thật?”
Ngũ Hoàng tử theo thói quen nheo mắt lại: “Bổn vương cũng không nói dối.”
Stop! Tô Bạch ở bên cạnh tỏ ra khinh bỉ, không nói dối? Ngươi đúng là kẻ gạt người!
Tiểu Hắc ngẩng mặt lên, nhắm mắt, chỉ thấy một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt hắn chảy ra, trực tiếp rơi vào miệng giếng.
Không khí lúc này đều ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ đợi chuyện tiếp theo xảy ra!
Nhưng lúc này…….
Tô Bạch chỉ cảm thấy một bóng dáng bên cạnh nháy mắt giống như cung tên thẳng tắp bay ra ngoài.
“Miêu Miêu……….!” Một âm thanh gào thét vang lên! Vang vọng cả nơi này……..
Chỉ thấy một thân sói trắng tráng kiện nhảy thẳng vào miệng giếng, động tác dứt khoát!
Tô Bạch mở to mắt không dám tin nhìn bóng lưng nó!
---------- Miêu Miêu, Miêu Miêu, Miêu Miêu của nàng!
Từ lúc mới bắt đầu nàng và nó đã sống nương tựa vào nhau, là Miêu Miêu…………
Nàng yêu nó như sinh mạng, là Miêu Miêu……
Cam tâm để mình bị thương cũng không nguyện để nàng bị tổn thương một chút nào cũng chính là Miêu Miêu….
Trí nhớ nàng, nàng và nó như vậy, nó và nàng suy nghĩ cùng nhau, lại là Miêu Miêu….
Không phải như vậy?
Tô Bạch chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch như trống, đầu óc trống rỗng. Hình ảnh Miêu Miêu nhảy vào miệng giếng không biết bao lần nàng muốn xóa đi, hình như trong cuộc đời nàng không có đau đớn nào như lúc này, mọi đau đớn như đồng loạt đánh úp tới người nàng, nàng chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn như sắp ngã nhào xuống đất…..
Miêu Miêu của nàng, không phải vậy!
Nàng chỉ có duy nhất một người bạn, không!
Nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, không…..!!!
Tư tưởng của nàng vì vậy dừng lại, ngơ ngác ngã tại mặt đất, trước mắt từng hồi trắng bệch.
Ngay cả Tiểu Hắc phía sau nàng thấy nàng thì vui vẻ, nàng cũng không còn tâm trí quan tâm, nàng chỉ biết Miêu Miêu đã nhảy vào trong giếng, nàng cũng không còn tâm trạng chơi đùa với người khác..
Có lẽ đây mới là cuộc đời của nàng, một nữ phụ.
Nàng cảm thấy trái tim có chút khó chịu, nhưng nàng không biết nên làm thế nào để nó dễ chịu hơn…
Nàng ngả vào vai Lâm Nhất Trinh bên cạnh, rốt cuộc không nén được nữa, khóc oa oa…
Miêu Miêu không cần nàng, nhưng nàng vĩnh viễn không không cần nó!
Nàng đột nhiên đứng lên, đi thẳng đến miệng giếng, cặp mắt đỏ bừng không nháy mắt, cũng kéo quần tính nhảy xuống!
Nhưng vào lúc này….
Đáy giếng đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh mẽ khác thường.
Tô Bạch sửng sốt, cả người ngây ngốc nhìn luồng sáng không ngừng vút bay lên, lên cao, cuối cùng trôi lơ lửng đối diện với mình.
Ánh sáng từ từ lan tỏa, dần tạo thành một bóng dáng thon dài quen thuộc.
Tóc bạch kim, mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi tươi tắn….
Một nam tử phong cách diêm dúa lẳng lơ , bá đạo cực điểm ở trong luồng sáng nhìn nàng cười, mang theo khao khát mãnh liệt…
Nhưng… những thứ này không phải trọng điểm! Trọng điểm là, lúc này hắn…. đang lỏa thân!
* cầu cho người nào đó ko bị chảy máu mũi*
/46
|