Trong căn phòng yên tĩnh, tiểu Dao chăm chú nhìn nét mặt Dịch Phong đang truyền công cho Vân Tịnh, song thủ đặt lên lưng nàng, truyền từ lòng bàn tay một đạo chân khí nhu hòa chầm chậm vào cơ thể nàng, nhanh chóng giúp nàng liệu thương, chữa những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể, nội thương dần dần tan biến, cơ thể phục hồi lại như cũ.
Gần một nén nhang, Dịch Phong thu hồi công mỉm cười, nói.
-Đỡ hơn rồi. May võ công nàng cao nên nội thương cũng nhẹ. Bất quá, cũng không có gì đáng ngại, lúc nãy ta sẽ đả thông kinh mạch cho nàng trước, và thêm một lần nữa vào sáng mai là được.
Vân Tịnh nghe vậy gật đầu, cũng có vài phần tin tưởng Dịch Phong. Đối với phái nữ, nếu muốn bảo vệ mình thì luôn luôn hải luôn đề phòng nam nhân mọi lúc, dĩ nhiên là hiện tại Vân Tịnh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Thế nhưng Dịch Phong là một nam nhân rất lạ từng cử chỉ hay lời nói, nàng đều thấy sự chân thật không lừa gạt.
-Đa tạ, ngươi lại giúp ta lần nữa.
Dịch Phong cười nhẹ biểu đạt không có vấn đề gì. Phút chốc hai người hai ánh mắt đụng chạm, tình chàng ý thiếp dào dạt qua cái nhìn, Tiểu Dao hết nhìn tỷ tỷ rồi lại sang nhìn Dịch Phong, nàng buồn bực la lớn.
-Này, này hai người quên muội ở đây rồi à?
Tiếng nói làm đánh thức hai người trở về hiện tại, Vân Tịnh gắt nhẹ.
-Linh tinh, ta nào có quên muội chứ.
-Nãy giờ tỷ cứ nhìn Dịch đại ca đăm đuối đó nha.
Nói xong, tiểu Dao làm mặt xấu trêu Vân Tịnh làm nàng đỏ bừng cả khuôn mặt sau đó đuổi luôn tiểu Dao và Dịch Phong ra ngoài. Hai người nhìn cánh cửa đóng sập mà chỉ còn biết nhìn nhau mà cười.
-Dịch đại ca, muội muốn đi ăn kẹo.
-Vừa rồi không phải hai người mới đi sao?
-Lúc đó bị đám người lạ mặt tập kích, hừ bọn xấu xa, may mà Vân tỷ tỷ cao cường đánh cho bọn chúng một trận.
Tiểu Dao vừa nói vừa múa tay loạn xạ xem ra cô bé này đúng là có máu ăn thua.
Hai người cứ thế mà đi tìm người bán kẹo hồ lô nhưng không quên ghé thăm các cửa hàng bán đồ đầy màu sắc, tiểu Dao như con sóc nhỏ hết đi hàng này lại đi hàng kia làm Dịch Phong phát mệt.
Kẹo đã có đồ đã mua làm cho tinh thần tiểu Dao phấn chấn vui vẻ, đây là lần đầu tiên mà nàng được vui chơi thỏa thích như vậy, nhìn Dịch Phong nở nụ cười hiền, nàng thầm mong cái khoảng thời gian này đừng trôi đi nhanh nhưng có lẽ sẽ không được như vậy.
Dịch Phong lấy ống tay lau mồ hôi trên trán tiểu Dao sau đó truyền từ đỉnh đầu một luồng khí tươi mát dễ chịu loan tỏa khắp người. Tiểu Dao ngạc nhiên rồi chuyển sang hồ hởi.
-Dịch đại ca, huynh thật giỏi quá đi.
-Một vài thứ vặt thôi. Đến quán tửu lâu kia chúng ta nghỉ chút.
-Vâng.
Đến tửu lâu có tên Hương Mãn Lâu được mọi người xưng tụng là đệ nhất mỹ thực lâu, tòa nhà cao bảy tầng, ở trong thành Lạc Dương, chẳng những đồ ăn thức ăn có phong cách khẩu vị riêng, ngay cả phong cách kiến trúc cũng trang hoàng đặc sắc.
Lúc này lại đang thời gian quá trưa nhưng toàn bộ Hương Mãn Lâu như kiến bu khách tới như mây! Chưởng quầy đứng trước sân khấu cười toe toét, mười mấy tiểu nhị chạy qua chạy lại luôn tay luôn chân không ngừng. Âm thanh từ người và nhạc cụ cứ hòa lẫn tạo thành một bản nhạc hỗn tạp.
Dịch Phong và Tiểu Dao sau khi yên vị tại một bàn liền kêu người gọi đồ.
-Nơi này thật đẹp, trang trí rất bắt mắt nhưng vẫn kém nơi muội sống.
-Nơi muội sống?
Tiểu Dao biết mình lỡ miệng liền im bặt ánh mắt nhìn sang chỗ khác, đôi tay nắm chặt vào váy như thể sợ ai đó biết được bí mật.
Dịch Phong biết vậy, tay vuốt ve mái tóc tiểu Dao nhẹ nhàng nói.
-Đừng sợ, nếu muội có bí mật ta sẽ không hỏi đâu, nếu muội muốn chia sẻ với ai thì sẽ có ta, yên tâm, còn ngày nào tỷ muội hai người còn bên cạnh ta thì sẽ không có vấn đề gì.
Tiểu Dao ánh mắt long lanh nhìn thật sâu Dịch Phong rồi gật đầu.
-Vâng.
Bỗng từ cửa quán xuất hiện một người dường như là làm việc ở đây, hắn hớt hải vừa chạy vội vừa nói trong tiếng thở dốc.
-Ông chủ...ông chủ.
Chủ tửu lâu cầm quyển sổ chăm chú ghi chép không nhìn gia nhân chỉ bình tĩnh nói.
-Có chuyện gì?
-Là...là tiểu thư họ Lý đến...đến....Hương Mãn Lâu chúng ta dùng bữa.
Vừa dứt câu, chủ tửu lâu đánh rơi cả quyển sổ vội vã túm lấy gia nhân hỏi lại trông nét mặt ông ta khá hoảng sợ cùng lo lắng.
-Có thật không?
-Vâng, chỉ là nếu nhanh lên thì e là Hương Mãn Lâu có chuyện mất.
-Vậy thì phải nhanh thôi, ngươi kêu tất cả mọi người lau dọn chuẩn bị. Nhanh lên!
Tên gia nhân vội gật đâu chạy vội vã vài bước lại ngã một lần.
Dịch Phong nhìn cả quán khẩn trương đến dị thường thoáng như phát sinh một sự tình gì lớn vậy và khách trong quán cũng lũ lượt đi về cùng vẻ mặt tức giận, khó hiểu. Nhưng việc chính là đồ của hắn gọi vẫn chưa được mang ra, thấy có tiểu nhị gần đó, hắn hỏi.
-Tiểu đệ, quán có việc gì sao mọi người ai cũng khẩn trương vậy?
-Ây nha, khách quan, tiểu thư họ Lý đến đây dùng bữa đó, khách quan thông cảm.
Dịch Phong ngán ngẩm.
-Chỉ là một vị tiểu thư đến dùng bữa thôi mà làm như tận thế không bằng ấy, ta còn tưởng hoàng hậu tới nữa.
Nói xong tiểu nhị kia nhanh chân đi lau dọn bàn ghế bỏ lạc Dịch Phong mặt khó hiểu.
Chỉ là hắn không biết sự tình tự cho là chiêu đãi Lý tiểu thư kia chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Hắn nào đâu biết, Lý tiểu thư ngày thường được nuông chiều từ bé, cùng với các thiên kim tiểu thư thục nữ thì hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy ai gặp phải nàng, đều chỉ có một kết quả.
Lý Phiên Phiên thiên sinh lệ chất, đúng như vậy, nhưng là tính tình nóng nảy của nàng cũng có tiếng, nổi danh giang hồ “Mân Côi Tiên Tử” hoa hồng màu đỏ xinh đẹp.
-Dịch đại ca, hay là chúng ta về đi dù sao quán có khách lớn chúng ta ngồi cũng không giải quyết được gì.
-Ừ, đành phải về thôi.
Tiếng ông chủ lớn tiếng vang ra.
-Trời ạ, tên Đại Nhất đâu rồi?
-Hắn bị tiêu chảy vừa ôm bụng đi nhà xí rồi ông chủ?
-Trời ơi là trời, ông trời hại ta rồi.
Ông chủ tửu lâu bụng bự ngồi phệt xuống dưới đất, khuôn mặt nung núc mỡ nhăn lên vì khóc trông thật buồn cười lẫn thương cảm.
-Này, ông chủ, có chuyện gì vậy?
Dịch Phong lên tiếng hỏi, ông chủ vội lau mặt cười gượng thật đáng thương.
-Thật thất lễ khi để khách quan nhìn vào. Không có chuyện gì đâu.
-Ta thấy ông có sự tình khó làm là việc gì vậy?
Ông chủ thở dài rồi nói.
-Thú thật với khách quan là lát nữa thôi là Lý tiểu thư đến đây dùng bữa nhưng cái tên mặt mũi sáng sủa nhất quán thì lại bị tiêu chảy, quán thì toàn là người từ phương khác đến làm việc, hầu cơm mà gây ra việc gì thì cả chủ cả tớ đều toi cả. Mà...
-Chủ quán đâu rồi!!!!!!!!!!
Tiếng quát lớn cắt ngang lời ông chủ, chỉ thấy một gã đại hán tiếng vào cửa quán hô lớn quát sau đó đồng loạt lũ lượt người đi vào.
-Tiểu tử nhanh đem đồ ăn lên cho tiểu thư của chúng ta, nếu không cẩn thận cái đầu ngươi.
Một tên tiểu nhị bị túm áo sợ hãi gật đầu lật đật chạy vào nhà bếp để mang đồ.
Dịch Phong nhìn cảnh tượng này rốt cũng hiểu được vì sao ông chủ lại sợ hãi khi nghe thấy Lý tiểu thư đến. Mẹ nó chứ, chỉ có ăn cơm thôi mà cũng muốn chặt đầu người khác, không có vương pháp sao?
Gần một nén nhang, Dịch Phong thu hồi công mỉm cười, nói.
-Đỡ hơn rồi. May võ công nàng cao nên nội thương cũng nhẹ. Bất quá, cũng không có gì đáng ngại, lúc nãy ta sẽ đả thông kinh mạch cho nàng trước, và thêm một lần nữa vào sáng mai là được.
Vân Tịnh nghe vậy gật đầu, cũng có vài phần tin tưởng Dịch Phong. Đối với phái nữ, nếu muốn bảo vệ mình thì luôn luôn hải luôn đề phòng nam nhân mọi lúc, dĩ nhiên là hiện tại Vân Tịnh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Thế nhưng Dịch Phong là một nam nhân rất lạ từng cử chỉ hay lời nói, nàng đều thấy sự chân thật không lừa gạt.
-Đa tạ, ngươi lại giúp ta lần nữa.
Dịch Phong cười nhẹ biểu đạt không có vấn đề gì. Phút chốc hai người hai ánh mắt đụng chạm, tình chàng ý thiếp dào dạt qua cái nhìn, Tiểu Dao hết nhìn tỷ tỷ rồi lại sang nhìn Dịch Phong, nàng buồn bực la lớn.
-Này, này hai người quên muội ở đây rồi à?
Tiếng nói làm đánh thức hai người trở về hiện tại, Vân Tịnh gắt nhẹ.
-Linh tinh, ta nào có quên muội chứ.
-Nãy giờ tỷ cứ nhìn Dịch đại ca đăm đuối đó nha.
Nói xong, tiểu Dao làm mặt xấu trêu Vân Tịnh làm nàng đỏ bừng cả khuôn mặt sau đó đuổi luôn tiểu Dao và Dịch Phong ra ngoài. Hai người nhìn cánh cửa đóng sập mà chỉ còn biết nhìn nhau mà cười.
-Dịch đại ca, muội muốn đi ăn kẹo.
-Vừa rồi không phải hai người mới đi sao?
-Lúc đó bị đám người lạ mặt tập kích, hừ bọn xấu xa, may mà Vân tỷ tỷ cao cường đánh cho bọn chúng một trận.
Tiểu Dao vừa nói vừa múa tay loạn xạ xem ra cô bé này đúng là có máu ăn thua.
Hai người cứ thế mà đi tìm người bán kẹo hồ lô nhưng không quên ghé thăm các cửa hàng bán đồ đầy màu sắc, tiểu Dao như con sóc nhỏ hết đi hàng này lại đi hàng kia làm Dịch Phong phát mệt.
Kẹo đã có đồ đã mua làm cho tinh thần tiểu Dao phấn chấn vui vẻ, đây là lần đầu tiên mà nàng được vui chơi thỏa thích như vậy, nhìn Dịch Phong nở nụ cười hiền, nàng thầm mong cái khoảng thời gian này đừng trôi đi nhanh nhưng có lẽ sẽ không được như vậy.
Dịch Phong lấy ống tay lau mồ hôi trên trán tiểu Dao sau đó truyền từ đỉnh đầu một luồng khí tươi mát dễ chịu loan tỏa khắp người. Tiểu Dao ngạc nhiên rồi chuyển sang hồ hởi.
-Dịch đại ca, huynh thật giỏi quá đi.
-Một vài thứ vặt thôi. Đến quán tửu lâu kia chúng ta nghỉ chút.
-Vâng.
Đến tửu lâu có tên Hương Mãn Lâu được mọi người xưng tụng là đệ nhất mỹ thực lâu, tòa nhà cao bảy tầng, ở trong thành Lạc Dương, chẳng những đồ ăn thức ăn có phong cách khẩu vị riêng, ngay cả phong cách kiến trúc cũng trang hoàng đặc sắc.
Lúc này lại đang thời gian quá trưa nhưng toàn bộ Hương Mãn Lâu như kiến bu khách tới như mây! Chưởng quầy đứng trước sân khấu cười toe toét, mười mấy tiểu nhị chạy qua chạy lại luôn tay luôn chân không ngừng. Âm thanh từ người và nhạc cụ cứ hòa lẫn tạo thành một bản nhạc hỗn tạp.
Dịch Phong và Tiểu Dao sau khi yên vị tại một bàn liền kêu người gọi đồ.
-Nơi này thật đẹp, trang trí rất bắt mắt nhưng vẫn kém nơi muội sống.
-Nơi muội sống?
Tiểu Dao biết mình lỡ miệng liền im bặt ánh mắt nhìn sang chỗ khác, đôi tay nắm chặt vào váy như thể sợ ai đó biết được bí mật.
Dịch Phong biết vậy, tay vuốt ve mái tóc tiểu Dao nhẹ nhàng nói.
-Đừng sợ, nếu muội có bí mật ta sẽ không hỏi đâu, nếu muội muốn chia sẻ với ai thì sẽ có ta, yên tâm, còn ngày nào tỷ muội hai người còn bên cạnh ta thì sẽ không có vấn đề gì.
Tiểu Dao ánh mắt long lanh nhìn thật sâu Dịch Phong rồi gật đầu.
-Vâng.
Bỗng từ cửa quán xuất hiện một người dường như là làm việc ở đây, hắn hớt hải vừa chạy vội vừa nói trong tiếng thở dốc.
-Ông chủ...ông chủ.
Chủ tửu lâu cầm quyển sổ chăm chú ghi chép không nhìn gia nhân chỉ bình tĩnh nói.
-Có chuyện gì?
-Là...là tiểu thư họ Lý đến...đến....Hương Mãn Lâu chúng ta dùng bữa.
Vừa dứt câu, chủ tửu lâu đánh rơi cả quyển sổ vội vã túm lấy gia nhân hỏi lại trông nét mặt ông ta khá hoảng sợ cùng lo lắng.
-Có thật không?
-Vâng, chỉ là nếu nhanh lên thì e là Hương Mãn Lâu có chuyện mất.
-Vậy thì phải nhanh thôi, ngươi kêu tất cả mọi người lau dọn chuẩn bị. Nhanh lên!
Tên gia nhân vội gật đâu chạy vội vã vài bước lại ngã một lần.
Dịch Phong nhìn cả quán khẩn trương đến dị thường thoáng như phát sinh một sự tình gì lớn vậy và khách trong quán cũng lũ lượt đi về cùng vẻ mặt tức giận, khó hiểu. Nhưng việc chính là đồ của hắn gọi vẫn chưa được mang ra, thấy có tiểu nhị gần đó, hắn hỏi.
-Tiểu đệ, quán có việc gì sao mọi người ai cũng khẩn trương vậy?
-Ây nha, khách quan, tiểu thư họ Lý đến đây dùng bữa đó, khách quan thông cảm.
Dịch Phong ngán ngẩm.
-Chỉ là một vị tiểu thư đến dùng bữa thôi mà làm như tận thế không bằng ấy, ta còn tưởng hoàng hậu tới nữa.
Nói xong tiểu nhị kia nhanh chân đi lau dọn bàn ghế bỏ lạc Dịch Phong mặt khó hiểu.
Chỉ là hắn không biết sự tình tự cho là chiêu đãi Lý tiểu thư kia chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Hắn nào đâu biết, Lý tiểu thư ngày thường được nuông chiều từ bé, cùng với các thiên kim tiểu thư thục nữ thì hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy ai gặp phải nàng, đều chỉ có một kết quả.
Lý Phiên Phiên thiên sinh lệ chất, đúng như vậy, nhưng là tính tình nóng nảy của nàng cũng có tiếng, nổi danh giang hồ “Mân Côi Tiên Tử” hoa hồng màu đỏ xinh đẹp.
-Dịch đại ca, hay là chúng ta về đi dù sao quán có khách lớn chúng ta ngồi cũng không giải quyết được gì.
-Ừ, đành phải về thôi.
Tiếng ông chủ lớn tiếng vang ra.
-Trời ạ, tên Đại Nhất đâu rồi?
-Hắn bị tiêu chảy vừa ôm bụng đi nhà xí rồi ông chủ?
-Trời ơi là trời, ông trời hại ta rồi.
Ông chủ tửu lâu bụng bự ngồi phệt xuống dưới đất, khuôn mặt nung núc mỡ nhăn lên vì khóc trông thật buồn cười lẫn thương cảm.
-Này, ông chủ, có chuyện gì vậy?
Dịch Phong lên tiếng hỏi, ông chủ vội lau mặt cười gượng thật đáng thương.
-Thật thất lễ khi để khách quan nhìn vào. Không có chuyện gì đâu.
-Ta thấy ông có sự tình khó làm là việc gì vậy?
Ông chủ thở dài rồi nói.
-Thú thật với khách quan là lát nữa thôi là Lý tiểu thư đến đây dùng bữa nhưng cái tên mặt mũi sáng sủa nhất quán thì lại bị tiêu chảy, quán thì toàn là người từ phương khác đến làm việc, hầu cơm mà gây ra việc gì thì cả chủ cả tớ đều toi cả. Mà...
-Chủ quán đâu rồi!!!!!!!!!!
Tiếng quát lớn cắt ngang lời ông chủ, chỉ thấy một gã đại hán tiếng vào cửa quán hô lớn quát sau đó đồng loạt lũ lượt người đi vào.
-Tiểu tử nhanh đem đồ ăn lên cho tiểu thư của chúng ta, nếu không cẩn thận cái đầu ngươi.
Một tên tiểu nhị bị túm áo sợ hãi gật đầu lật đật chạy vào nhà bếp để mang đồ.
Dịch Phong nhìn cảnh tượng này rốt cũng hiểu được vì sao ông chủ lại sợ hãi khi nghe thấy Lý tiểu thư đến. Mẹ nó chứ, chỉ có ăn cơm thôi mà cũng muốn chặt đầu người khác, không có vương pháp sao?
/44
|