Phùng Hành nghĩ bản thân chỉ ngủ có một đêm, mà đảo Đào Hoa tựa như đã trải qua rất nhiều, rất nhiều năm.
Sau khi trầm ngâm bắt mạch cho Phùng Hành, Hoàng Dược Sư liền ôm nàng ra khỏi mộ thất, trên mặt y không có gì thay đổi, nhưng tinh ý như Phùng Hành tự nhiên nhận thấy y có điều đang giấu nàng, nơi đáy mắt y có vui sướng mừng rỡ, lại cũng có u thương ảm đạm.
Phùng Hành tất nhiên sẽ không hỏi ra miệng. Trước nay, nàng làm cái gì cũng lấy Hoàng Dược Sư làm trọng, y không muốn nói, nàng ắt không cố nài cho bằng được.
Dọc đường đi, dù Hoàng Dược Sư dùng khinh công rất nhanh, nhưng Phùng Hành cũng mơ hồ thấy cách bày trí trên đảo có khác đôi chút so với trí nhớ của nàng. Những gốc đào thấp lè tè nay đã lớn thành cổ thụ, mọi thứ dường như đã trải qua sự phong hóa của thời gian, ít nhiều đều đổi khác.
Phùng Hành cứ nghĩ Hoàng Dược Sư sẽ đưa nàng về gian phòng của nàng ở Mai Hương các, nhưng không ngờ y lại ôm nàng đến thẳng phòng của mình.
Trước đây, khi còn bé, Phùng Hành cũng ở đây cùng với y, nhưng vào năm nàng được mười hai tuổi, Hoàng Dược Sư liền bắt buộc nàng phải chuyển sang Mai Hương các. Phùng Hành làm nũng đủ kiểu, giở hết một nghìn không trăm linh một chiêu nhõng nhẽo ra, y vẫn chẳng xiêu lòng như mọi khi, một mực không cho nàng ngủ cùng nữa. Phùng Hành cho rằng y ngại mình lớn rồi, nằm chiếm nhiều diện tích, bèn nhịn ăn cả tuần, kiên quyết giảm cân để lại được chui vào phòng y ngủ. Nào ngờ, khi Hoàng Dược Sư biết chuyện, liền tức giận răn dạy nàng mấy câu, đoạn xuống bếp làm một bữa gồm chín mươi chín món ăn, món nào cũng ngon lành quyến rũ, khiến Phùng Hành không thể cưỡng lại, vừa ăn vừa khóc ròng cho số cân của mình.
Chuyện xưa như gió, nghĩ lại ngỡ như hôm qua, nhưng kỳ thực đã cách xa diệu vợi.
Phùng Hành nhìn trúc gian rộng lớn trước mắt, bên ngoài cảm giác như chẳng đổi khác gì, nhưng tựa hồ có cái gì đó không giống trước đây nữa.
Nàng kéo kéo tay áo rộng của Hoàng Dược Sư, thỏ thẻ hỏi:
Phụ thân, A Hành được ngủ ở đây sao?
Hoàng Dược Sư nhìn đôi mắt trong veo của nàng, bao nhiêu bất mãn với hai chữ phụ thân đều không thể thốt nên lời, chỉ đành thở dài, xoa đầu nàng nói:
Đương nhiên, A Hành phải ngủ cùng với ta chứ.
Phùng Hành vui sướng nhoẻn miệng cười thật tươi, nhướn người thơm lên má y một cái, giọng trong như chuông ngân nói:
Phụ thân tốt nhất trên đời!
Hoàng Dược Sư đã bị đả kích thành quen, tự nhủ với mình cứ mặc định đem hai chữ phụ thân chuyển thành phu quân là được. Y hôn thật khẽ lên trán Phùng Hành, bảo:
A Hành ngoan, ngồi chờ một chút, ta đi sai người chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa.
Tính tình Hoàng Dược Sư ưa yên tĩnh một mình, thế nên tất cả ách bộc đều không được phép đi vào khu vực y ở khi chưa được lệnh, chỉ dám đứng chờ bên ngoài rừng đào.
Bấy giờ, Phùng Hành nghe y nói thế, mới thấy trên người hơi ngứa ngáy, lại nghĩ có phải rằng phụ thân chê mình bẩn hay không, xấu hổ đến mức rúc vào chăn không dám ló đầu ra ngoài.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng khẽ cười, chỉ cảm thấy A Hành của y đáng yêu vô cùng, khiến y chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà yêu chiều. Tất nhiên là Hoàng Dung cũng rất dễ thương, nhưng con bé lại nghịch ngợm, bướng bỉnh, thường cãi lời khiến Hoàng Dược Sư tức giận, nào có ngoan ngoãn như A Hành của y chứ! Hoàng Dược Sư càng nghĩ lại càng cảm thấy ngọt trong lòng. Thật tốt, A Hành cuối cùng cũng về bên y. Tuy rằng ... Nhưng không sao, bảo bối ngỡ mãi mất đi lại có được, đã là may mắn nhất rồi. Hoàng Dược Sư nghĩ, cho dù có trở thành đệ nhất thiên hạ cũng không thể sánh với việc được một lần nữa trông thấy nụ cười của A Hành.
Khi Hoàng Dược Sư rời đi rồi, Phùng Hành mới chui ra khỏi chăn. Nàng nhìn một lượt gian phòng cùng chiếc giừơng quen thuộc, cảm thấy còn thân thuộc hơn trong tưởng tượng của nàng. Chợt, Phùng Hành thấy trên thành giừơng có khắc hai hàng chữ. Nàng lại gần nhìn cho rõ, chỉ thấy hai hàng ấy là đôi câu thơ của Lý Thương Ẩn đời Đường:
Xuân tàm đáo tứ ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can. (1)
Phùng Hành không hiểu tình cảm nam nữ, nhưng với trí tụê của nàng cũng đoán ra hai câu thơ đầy buồn thương này thể hiện cái gì. Nét khắc là nét chữ của Hoàng Dược Sư, nàng nhận ra được, lại nghĩ chẳng biết y vì ai mà khắc hai câu ấy, trong lòng tự dưng thấy vừa buồn vừa dỗi. Thế là Hoàng phu nhân của chúng ta bắt đầu ngồi co ro ở trên giừơng ghen tuông với chính bản thân mình.
Hoàng Dược Sư trở lại rất nhanh. Đối với y bây giờ, xa A Hành một khắc cũng là quá lâu. Hai người đã bỏ mất mười sáu năm rồi, Hoàng Dược Sư không muốn phí thêm một sát na nào nữa.
Hoàng Dược Sư sai ách bộc mang thùng tắm vào gian bên cạnh, lại trở sang bên này để ôm Phùng Hành đi qua. Lúc y bước vào cửa, liền thấy A Hành đang nằm cuộn trên giừơng, vẻ mặt mông lung.
Hoàng Dược Sư cảm thấy buồn cười, đến bên giừơng ôm nàng dậy, bảo:
Mèo lười, đi tắm.
Phùng Hành thuận thế rúc vào lòng Hoàng Dược Sư, nói:
Phụ thân, tắm cho A Hành đi.
Lại nói, chỉ cần nhìn vào Hoàng Dung 15, 16 tuổi mà vẫn ngây thơ nghĩ trẻ con chui ra từ nách thì đã đủ để hiểu môn giáo dục giới tính ở Đào Hoa đảo tệ hại nhường nào. Đối với con gái Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư vẫn có điều tỵ hiềm. Còn ngày xưa khi nuôi dạy Phùng Hành, chẳng rõ là do vô ý hay có tư tâm, ngoài việc chia phòng ngủ riêng khi nàng tròn mười hai tuổi ra, cũng không có tránh né gì cả. Cho nên, trong suy nghĩ của Phùng Hành, nhờ y tắm giúp cũng bình thường lắm thôi.
Phùng Hành đã xem đấy là gió thoảng mây bay, thì đối với Hoàng Dược Sư càng là chuyện nhỏ. Y tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ cho nàng, tất nhiên trong lúc tắm không phải là hoàn toàn không có chút ý nghĩ khác, nhưng chỉ cần nhớ tới tiểu thê tử vốn yếu ớt, lại vừa tỉnh dậy, cơ thể còn suy nhược, lập tức thương xót không hết, tà tâm cũng tự dưng bay biến.
Hoàng Dược Sư đã chuẩn bị sẵn y phục cho Phùng Hành, khi tắm xong cho nàng liền toan giúp nàng mặc vào. Phùng Hành liếc bộ y phục dày mấy lớp, kín cổng cao tường, trông già hết biết, trong lòng có chút ỉu xìu. Nàng sống cạnh Hoàng Dược Sư, tất nhiên cũng bị nhiễm cái tính duy mỹ, tự nhiên cũng rất quan tâm tới xiêm y hàng ngày. Phùng Hành cảm thấy lạ rằng sao hôm nay y lại chọn cho mình một bộ y phục có vẻ đứng tuổi như thế, tuy nhiên không dám hỏi ra miệng, chỉ thỏ thẻ nói:
Phụ thân, A Hành có thể đổi xiêm y khác không?
Hoàng Dược Sư chuẩn bị xiêm y cho nàng theo thói quen, lần đầu thấy tiểu thê tử tỏ vẻ không thích xiêm y mình chọn, tính y vốn cao ngạo, thấy thế có chút giận, lại nghĩ đến tình huống hiện nay của nàng, giận cũng tan. Y mở ra chiếc tủ chứa trang phục mà bản thân may cho nàng từ bé đến lớn, tổng cộng cũng có hàng nghìn hàng vạn bộ, để nàng tùy ý chọn.
Phùng Hành nhìn khắp một lượt tủ trang phục khổng lồ, trong lòng hơi cảm thấy kỳ lạ. Dù trang phục nhiều thật, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, nhìn qua một lần là không bao giờ quên. Nàng cho rằng bản thân có bộ y phục nào đều nhớ rõ như lòng bàn tay, nay lại thấy có rất nhiều bộ xa lạ, kiểu dáng tựa như là trang phục của những người phụ nữ đã thành thân. Phùng Hành tất nhiên sẽ không chọn những bộ ấy. Mắt nàng lướt qua một lượt, lóe sáng khi đảo tới một bộ nằm tuốt trong xó tủ, dường như là lâu lắm không được động tới. Phùng Hành vui vẻ lôi nó ra, bắt đầu mặc vào người.
Khi Hoàng Dược Sư bước vào lần nữa, đã thấy tiểu thê tử nhà mình trong bộ xiêm y màu hồng nhạt, tay áo thêu cánh bướm, thắt lưng đính một chiếc nơ xinh xinh. Y sững người, cảm giác có chút không thể thích ứng được.
Phùng Hành thấy y thì liền hí hửng dúi chiếc lược ngà vào tay y, bảo:
Phụ thân chải tóc cho A Hành đi!
Sau đó, Phùng Hành ngồi ngay ngắn trước gương, Hoàng Dược Sư đứng phía sau, chậm rãi đẩy chiếc lược, toan vấn tóc nàng lên theo thói quen, nào ngờ Phùng Hành ngăn lại:
Phụ thân, không phải kiểu này!
Nàng thả mấy lọn tóc mai xuống, lại nói:
Phụ thân búi kiểu như thường khi ấy, chỉ vấn phần bên đây thôi, phía sau thả xuống ạ.
Hoàng Dược Sư cũng làm theo ý nàng, có điều vì đã rất lâu không có búi theo kiểu này, có chút không quen.
Một lúc sau, y chợt hỏi:
A Hành, nàng còn nhớ mình bao nhiêu tuổi rồi không?
Phùng Hành lấy làm lạ, nghĩ thầm trong bụng: Lẽ nào phụ thân lớn tuổi, ngay cả tuổi của A Hành cũng quên rồi? Nàng hơi dỗi, nhưng cũng ngoan ngoãn đáp:
Tháng vừa rồi là sinh thần thứ mười lăm của A Hành ạ.
Tay cầm lược của Hoàng Dược Sư hơi chệch đi một chút. Lòng tuy đã đoán biết được, nhưng chấp nhận lại là một chuyện khác. Lại nhìn biểu cảm vừa rồi của A Hành, thông minh như y tất nhiên biết nàng đang nghĩ thầm cái gì.
Hoàng Dược Sư nhìn vào gương đồng, thấy trong gương là y và A Hành đang tựa vào nhau. A Hành nhiều năm nằm trong quan tài băng, dung mạo không hề đổi, tóc thề đen nhánh, đôi mắt trong veo, miệng cười như hoa. Còn y, đầu đã bạc trắng. Nếu ra đường, có khi người ta lại nghĩ là hai cha con thật. Tự dưng, trong lòng y có chút buồn bực vô cớ.
Hoàng Dược Sư tính khí quái đản, chẳng sợ cái nhìn của thế gian. Y sống cho mình chứ không phải vì người đời, họ nói gì mặc họ, xưa nay y thích thì cứ làm.
Nhưng đối với A Hành, y lại luôn lo trước tính sau, nàng nhíu mày một cái, lòng y đã cảm thấy khó chịu, nàng thở dài một tiếng, tim y lại xót vô cùng.
Có lẽ, trong đời người, ai cũng đều có một khắc tinh như thế.
Hoàng Dược Sư cài Nga My thoa lên búi tóc của Phùng Hành, lại lấy một lọn tóc đen của nàng và một lọn tóc trắng của y kết lại với nhau. Hai màu đen trắng hòa hợp với nhau thành một thể, rốt cục không thể phân biệt đâu là tóc nàng, đâu là tóc y nữa.
Hết chương 2.
_________
*Chú thích:
(1) Hai câu trong bài Vô đề của Lý Thương Ẩn, tạm dịch:
Tằm xuân đến chết còn vương tơ
Nến kia thành tro mới khô lệ
Nguyên tác có chi tiết Hoàng Dược Sư tưởng nhớ vong thê, khắc hai câu này lên chốn xưa hai người từng bên nhau
Sau khi trầm ngâm bắt mạch cho Phùng Hành, Hoàng Dược Sư liền ôm nàng ra khỏi mộ thất, trên mặt y không có gì thay đổi, nhưng tinh ý như Phùng Hành tự nhiên nhận thấy y có điều đang giấu nàng, nơi đáy mắt y có vui sướng mừng rỡ, lại cũng có u thương ảm đạm.
Phùng Hành tất nhiên sẽ không hỏi ra miệng. Trước nay, nàng làm cái gì cũng lấy Hoàng Dược Sư làm trọng, y không muốn nói, nàng ắt không cố nài cho bằng được.
Dọc đường đi, dù Hoàng Dược Sư dùng khinh công rất nhanh, nhưng Phùng Hành cũng mơ hồ thấy cách bày trí trên đảo có khác đôi chút so với trí nhớ của nàng. Những gốc đào thấp lè tè nay đã lớn thành cổ thụ, mọi thứ dường như đã trải qua sự phong hóa của thời gian, ít nhiều đều đổi khác.
Phùng Hành cứ nghĩ Hoàng Dược Sư sẽ đưa nàng về gian phòng của nàng ở Mai Hương các, nhưng không ngờ y lại ôm nàng đến thẳng phòng của mình.
Trước đây, khi còn bé, Phùng Hành cũng ở đây cùng với y, nhưng vào năm nàng được mười hai tuổi, Hoàng Dược Sư liền bắt buộc nàng phải chuyển sang Mai Hương các. Phùng Hành làm nũng đủ kiểu, giở hết một nghìn không trăm linh một chiêu nhõng nhẽo ra, y vẫn chẳng xiêu lòng như mọi khi, một mực không cho nàng ngủ cùng nữa. Phùng Hành cho rằng y ngại mình lớn rồi, nằm chiếm nhiều diện tích, bèn nhịn ăn cả tuần, kiên quyết giảm cân để lại được chui vào phòng y ngủ. Nào ngờ, khi Hoàng Dược Sư biết chuyện, liền tức giận răn dạy nàng mấy câu, đoạn xuống bếp làm một bữa gồm chín mươi chín món ăn, món nào cũng ngon lành quyến rũ, khiến Phùng Hành không thể cưỡng lại, vừa ăn vừa khóc ròng cho số cân của mình.
Chuyện xưa như gió, nghĩ lại ngỡ như hôm qua, nhưng kỳ thực đã cách xa diệu vợi.
Phùng Hành nhìn trúc gian rộng lớn trước mắt, bên ngoài cảm giác như chẳng đổi khác gì, nhưng tựa hồ có cái gì đó không giống trước đây nữa.
Nàng kéo kéo tay áo rộng của Hoàng Dược Sư, thỏ thẻ hỏi:
Phụ thân, A Hành được ngủ ở đây sao?
Hoàng Dược Sư nhìn đôi mắt trong veo của nàng, bao nhiêu bất mãn với hai chữ phụ thân đều không thể thốt nên lời, chỉ đành thở dài, xoa đầu nàng nói:
Đương nhiên, A Hành phải ngủ cùng với ta chứ.
Phùng Hành vui sướng nhoẻn miệng cười thật tươi, nhướn người thơm lên má y một cái, giọng trong như chuông ngân nói:
Phụ thân tốt nhất trên đời!
Hoàng Dược Sư đã bị đả kích thành quen, tự nhủ với mình cứ mặc định đem hai chữ phụ thân chuyển thành phu quân là được. Y hôn thật khẽ lên trán Phùng Hành, bảo:
A Hành ngoan, ngồi chờ một chút, ta đi sai người chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa.
Tính tình Hoàng Dược Sư ưa yên tĩnh một mình, thế nên tất cả ách bộc đều không được phép đi vào khu vực y ở khi chưa được lệnh, chỉ dám đứng chờ bên ngoài rừng đào.
Bấy giờ, Phùng Hành nghe y nói thế, mới thấy trên người hơi ngứa ngáy, lại nghĩ có phải rằng phụ thân chê mình bẩn hay không, xấu hổ đến mức rúc vào chăn không dám ló đầu ra ngoài.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng khẽ cười, chỉ cảm thấy A Hành của y đáng yêu vô cùng, khiến y chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà yêu chiều. Tất nhiên là Hoàng Dung cũng rất dễ thương, nhưng con bé lại nghịch ngợm, bướng bỉnh, thường cãi lời khiến Hoàng Dược Sư tức giận, nào có ngoan ngoãn như A Hành của y chứ! Hoàng Dược Sư càng nghĩ lại càng cảm thấy ngọt trong lòng. Thật tốt, A Hành cuối cùng cũng về bên y. Tuy rằng ... Nhưng không sao, bảo bối ngỡ mãi mất đi lại có được, đã là may mắn nhất rồi. Hoàng Dược Sư nghĩ, cho dù có trở thành đệ nhất thiên hạ cũng không thể sánh với việc được một lần nữa trông thấy nụ cười của A Hành.
Khi Hoàng Dược Sư rời đi rồi, Phùng Hành mới chui ra khỏi chăn. Nàng nhìn một lượt gian phòng cùng chiếc giừơng quen thuộc, cảm thấy còn thân thuộc hơn trong tưởng tượng của nàng. Chợt, Phùng Hành thấy trên thành giừơng có khắc hai hàng chữ. Nàng lại gần nhìn cho rõ, chỉ thấy hai hàng ấy là đôi câu thơ của Lý Thương Ẩn đời Đường:
Xuân tàm đáo tứ ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can. (1)
Phùng Hành không hiểu tình cảm nam nữ, nhưng với trí tụê của nàng cũng đoán ra hai câu thơ đầy buồn thương này thể hiện cái gì. Nét khắc là nét chữ của Hoàng Dược Sư, nàng nhận ra được, lại nghĩ chẳng biết y vì ai mà khắc hai câu ấy, trong lòng tự dưng thấy vừa buồn vừa dỗi. Thế là Hoàng phu nhân của chúng ta bắt đầu ngồi co ro ở trên giừơng ghen tuông với chính bản thân mình.
Hoàng Dược Sư trở lại rất nhanh. Đối với y bây giờ, xa A Hành một khắc cũng là quá lâu. Hai người đã bỏ mất mười sáu năm rồi, Hoàng Dược Sư không muốn phí thêm một sát na nào nữa.
Hoàng Dược Sư sai ách bộc mang thùng tắm vào gian bên cạnh, lại trở sang bên này để ôm Phùng Hành đi qua. Lúc y bước vào cửa, liền thấy A Hành đang nằm cuộn trên giừơng, vẻ mặt mông lung.
Hoàng Dược Sư cảm thấy buồn cười, đến bên giừơng ôm nàng dậy, bảo:
Mèo lười, đi tắm.
Phùng Hành thuận thế rúc vào lòng Hoàng Dược Sư, nói:
Phụ thân, tắm cho A Hành đi.
Lại nói, chỉ cần nhìn vào Hoàng Dung 15, 16 tuổi mà vẫn ngây thơ nghĩ trẻ con chui ra từ nách thì đã đủ để hiểu môn giáo dục giới tính ở Đào Hoa đảo tệ hại nhường nào. Đối với con gái Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư vẫn có điều tỵ hiềm. Còn ngày xưa khi nuôi dạy Phùng Hành, chẳng rõ là do vô ý hay có tư tâm, ngoài việc chia phòng ngủ riêng khi nàng tròn mười hai tuổi ra, cũng không có tránh né gì cả. Cho nên, trong suy nghĩ của Phùng Hành, nhờ y tắm giúp cũng bình thường lắm thôi.
Phùng Hành đã xem đấy là gió thoảng mây bay, thì đối với Hoàng Dược Sư càng là chuyện nhỏ. Y tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ cho nàng, tất nhiên trong lúc tắm không phải là hoàn toàn không có chút ý nghĩ khác, nhưng chỉ cần nhớ tới tiểu thê tử vốn yếu ớt, lại vừa tỉnh dậy, cơ thể còn suy nhược, lập tức thương xót không hết, tà tâm cũng tự dưng bay biến.
Hoàng Dược Sư đã chuẩn bị sẵn y phục cho Phùng Hành, khi tắm xong cho nàng liền toan giúp nàng mặc vào. Phùng Hành liếc bộ y phục dày mấy lớp, kín cổng cao tường, trông già hết biết, trong lòng có chút ỉu xìu. Nàng sống cạnh Hoàng Dược Sư, tất nhiên cũng bị nhiễm cái tính duy mỹ, tự nhiên cũng rất quan tâm tới xiêm y hàng ngày. Phùng Hành cảm thấy lạ rằng sao hôm nay y lại chọn cho mình một bộ y phục có vẻ đứng tuổi như thế, tuy nhiên không dám hỏi ra miệng, chỉ thỏ thẻ nói:
Phụ thân, A Hành có thể đổi xiêm y khác không?
Hoàng Dược Sư chuẩn bị xiêm y cho nàng theo thói quen, lần đầu thấy tiểu thê tử tỏ vẻ không thích xiêm y mình chọn, tính y vốn cao ngạo, thấy thế có chút giận, lại nghĩ đến tình huống hiện nay của nàng, giận cũng tan. Y mở ra chiếc tủ chứa trang phục mà bản thân may cho nàng từ bé đến lớn, tổng cộng cũng có hàng nghìn hàng vạn bộ, để nàng tùy ý chọn.
Phùng Hành nhìn khắp một lượt tủ trang phục khổng lồ, trong lòng hơi cảm thấy kỳ lạ. Dù trang phục nhiều thật, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, nhìn qua một lần là không bao giờ quên. Nàng cho rằng bản thân có bộ y phục nào đều nhớ rõ như lòng bàn tay, nay lại thấy có rất nhiều bộ xa lạ, kiểu dáng tựa như là trang phục của những người phụ nữ đã thành thân. Phùng Hành tất nhiên sẽ không chọn những bộ ấy. Mắt nàng lướt qua một lượt, lóe sáng khi đảo tới một bộ nằm tuốt trong xó tủ, dường như là lâu lắm không được động tới. Phùng Hành vui vẻ lôi nó ra, bắt đầu mặc vào người.
Khi Hoàng Dược Sư bước vào lần nữa, đã thấy tiểu thê tử nhà mình trong bộ xiêm y màu hồng nhạt, tay áo thêu cánh bướm, thắt lưng đính một chiếc nơ xinh xinh. Y sững người, cảm giác có chút không thể thích ứng được.
Phùng Hành thấy y thì liền hí hửng dúi chiếc lược ngà vào tay y, bảo:
Phụ thân chải tóc cho A Hành đi!
Sau đó, Phùng Hành ngồi ngay ngắn trước gương, Hoàng Dược Sư đứng phía sau, chậm rãi đẩy chiếc lược, toan vấn tóc nàng lên theo thói quen, nào ngờ Phùng Hành ngăn lại:
Phụ thân, không phải kiểu này!
Nàng thả mấy lọn tóc mai xuống, lại nói:
Phụ thân búi kiểu như thường khi ấy, chỉ vấn phần bên đây thôi, phía sau thả xuống ạ.
Hoàng Dược Sư cũng làm theo ý nàng, có điều vì đã rất lâu không có búi theo kiểu này, có chút không quen.
Một lúc sau, y chợt hỏi:
A Hành, nàng còn nhớ mình bao nhiêu tuổi rồi không?
Phùng Hành lấy làm lạ, nghĩ thầm trong bụng: Lẽ nào phụ thân lớn tuổi, ngay cả tuổi của A Hành cũng quên rồi? Nàng hơi dỗi, nhưng cũng ngoan ngoãn đáp:
Tháng vừa rồi là sinh thần thứ mười lăm của A Hành ạ.
Tay cầm lược của Hoàng Dược Sư hơi chệch đi một chút. Lòng tuy đã đoán biết được, nhưng chấp nhận lại là một chuyện khác. Lại nhìn biểu cảm vừa rồi của A Hành, thông minh như y tất nhiên biết nàng đang nghĩ thầm cái gì.
Hoàng Dược Sư nhìn vào gương đồng, thấy trong gương là y và A Hành đang tựa vào nhau. A Hành nhiều năm nằm trong quan tài băng, dung mạo không hề đổi, tóc thề đen nhánh, đôi mắt trong veo, miệng cười như hoa. Còn y, đầu đã bạc trắng. Nếu ra đường, có khi người ta lại nghĩ là hai cha con thật. Tự dưng, trong lòng y có chút buồn bực vô cớ.
Hoàng Dược Sư tính khí quái đản, chẳng sợ cái nhìn của thế gian. Y sống cho mình chứ không phải vì người đời, họ nói gì mặc họ, xưa nay y thích thì cứ làm.
Nhưng đối với A Hành, y lại luôn lo trước tính sau, nàng nhíu mày một cái, lòng y đã cảm thấy khó chịu, nàng thở dài một tiếng, tim y lại xót vô cùng.
Có lẽ, trong đời người, ai cũng đều có một khắc tinh như thế.
Hoàng Dược Sư cài Nga My thoa lên búi tóc của Phùng Hành, lại lấy một lọn tóc đen của nàng và một lọn tóc trắng của y kết lại với nhau. Hai màu đen trắng hòa hợp với nhau thành một thể, rốt cục không thể phân biệt đâu là tóc nàng, đâu là tóc y nữa.
Hết chương 2.
_________
*Chú thích:
(1) Hai câu trong bài Vô đề của Lý Thương Ẩn, tạm dịch:
Tằm xuân đến chết còn vương tơ
Nến kia thành tro mới khô lệ
Nguyên tác có chi tiết Hoàng Dược Sư tưởng nhớ vong thê, khắc hai câu này lên chốn xưa hai người từng bên nhau
/7
|