Buổi sáng, sắc trời đã sáng tỏ.
Thời điểm Ninh Tri tỉnh lại cô thấy Lục Tuyệt mặc đồ thể dục màu đỏ đã chạy bộ xong trở về.
Mỡ thịt khi còn nhỏ đã không còn, khuôn mặt hình dáng thâm thúy rõ ràng, hai chân ngắn nhỏ cũng biến thành chân dài, thịt núc ních trên thân thể cũng trở nên chắc nịch hữu lực, thần sắc trên mặt hắn lạnh lùng.
Quả nhiên vẫn là tiểu Lục Tuyệt đáng yêu hơn.
Thời điểm Ninh Tri xuống lầu gặp mẹ Lục đang cắm hoa trong phòng khách, cô cười khanh khách đi qua.
“Mẹ, sớm a, con có chút việc muốn hỏi mẹ.”
Hôm nay mẹ Lục ăn mặc vẫn tinh xảo như cũ, bà rất chú trọng trang điểm, mặc kệ là lắc tay, hay là nhẫn, hay là cài áo, mỗi ngày bà đều nghiêm túc phối hợp, “Chuyện gì?”
“Tối hôm qua mẹ có nhắc tới chuyện Lục Tuyệt ngã cầu thang lúc còn ở nhà trẻ, vậy anh ấy …”
Ninh Tri còn chưa nói xong, mẹ Lục đã cắt ngang lời cô nói, nghi hoặc: “Ta Mẹ không hiểu con đang nói cái gì. Sao lại nói như vậy? Khi còn nhỏ tiểu Tuyệt chưa từng lăn cầu thang.”
“Vậy tối hôm qua......” Ninh Tri phản ứng lại, cô cứu tiểu Lục Tuyệt, chuyện này đã không tồn tại.
Ninh Tri nhanh chóng giải thích, “Thực xin lỗi, con ngủ đến hồ đồ rồi, chắc là hôm qua con ngủ mơ.”
Ninh Tri có chút tò mò, nếu chuyện cô cứu tiểu Lục Tuyệt là sự thực, vậy Lục Tuyệt có còn nhớ rõ chuyện cô cứu hắn không?
Nhưng đảo mắt, Ninh Tri nghĩ đến đối với cô mà nói, chuyện cứu Lục Tuyệt chỉ là chuyện tối hôm qua, còn đối với Lục Tuyệt mà nói đã trôi qua gần hai mươi năm, hắn nhất định không nhớ rõ.
***
Phòng trang điểm.
Người đại diện vui mừng, “Đạo diễn Phương vừa rồi gọi điện thoại lại đây, phim mới của ông ấy chọn chị làm nữ chính. Điềm Điềm, vận khí của chị thật tốt, tùy tay hỗ trợ một bà cụ, bà cụ đó vậy mà lại là mẹ của đạo diễn Phương.”
Cô cảm thán: “Vốn là còn có mấy nữ diễn viên muốn tranh bộ diễn này, các cô ấy đã hạ công phụ từ sớm, vậy mà bây giờ lại bị chị bắt lấy nhẹ nhàng, đúng thật là nằm không cũng thắng a.”
Người đại diện phát hiện vận khí của Lâm Điềm Điềm tốt đến kinh người, cơ hội mà người khác cầu đều cầu không được, mỗi lần đều có thể bị cô nhặt đi.
Lâm Điềm Điềm cười cười, từ sau khi lấy được hào quang của Ninh Tri, cô ta đã quen được trời cao chiếu cố như vậy.
Cô ta vuốt vòng cổ trên cổ, tối hôm qua cô ta lại nằm mơ.
Ở trong mộng, Ninh Tri vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ, cô ấy ở giới giải trí bắn quang mang ra bốn phía, hơn nữa sau khi bước chân vào Lục gia, nhận hết sủng ái.
Mà cô ta lại trở thành người đứng sau Ninh Tri.
Trong mộng, cô ta gả cho bạn trai mối tình đầu, sau khi kết hôn, người bạn trai kia thay đổi sắc mặt, dối trá lại hoa tâm, mỗi ngày cô ta đều có việc nhà làm không xong, còn bị ghét bỏ.
Chờ làm xong việc nhà mỗi ngày, khi nhàn rỗi, cô ta chỉ có thể ngồi ở trước TV, âm thầm hâm mộ Ninh Tri qua màn hình.
Khi tỉnh lại, hình ảnh chân thật trong mộng làm cô ta cảm thấy cô thật sự đã trải qua cả đời như vậy.
May mắn, cô ta có vòng cổ này, có được hết thảy hào quang của Ninh Tri.
Cô trở nên xinh đẹp, tiến vào giới giải trí, còn gả vào Lục gia, mà Ninh Tri đã bị cô ta cướp hết vẻ mỹ mạo lại gả cho Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ.
Hiện tại, cô ta mới là đối tượng hâm mộ của Ninh Tri.
Lúc này, Lâm Điềm Điềm nhận được điện thoại người giúp việc Lục gia gọi tới, đối phương báo cáo với cô ta, tối hôm qua Lục Tuyệt lại mất khống chế, còn làm chân Ninh Tri bị thương.
Cô ta có thể tưởng tượng ra hiện tại tâm tình Ninh Tri có bao nhiêu đen tối.
Lâm Điềm Điềm nói với người giúp việc đầu kia điện thoại: “Về sau cô không cần báo với tôi chuyện của Ninh Tri nữa.” Trên người Ninh Tri đã không còn hào quang, không cần phải tiêu phí tinh lực chú ý cô.
Lâm Điềm Điềm không phát hiện, sau khi cô ta treo điện thoại không bao lâu, hào quang trên người cô ta lại bị Ninh Tri lấy về 2%.
Thời điểm Ninh Tri tỉnh lại cô thấy Lục Tuyệt mặc đồ thể dục màu đỏ đã chạy bộ xong trở về.
Mỡ thịt khi còn nhỏ đã không còn, khuôn mặt hình dáng thâm thúy rõ ràng, hai chân ngắn nhỏ cũng biến thành chân dài, thịt núc ních trên thân thể cũng trở nên chắc nịch hữu lực, thần sắc trên mặt hắn lạnh lùng.
Quả nhiên vẫn là tiểu Lục Tuyệt đáng yêu hơn.
Thời điểm Ninh Tri xuống lầu gặp mẹ Lục đang cắm hoa trong phòng khách, cô cười khanh khách đi qua.
“Mẹ, sớm a, con có chút việc muốn hỏi mẹ.”
Hôm nay mẹ Lục ăn mặc vẫn tinh xảo như cũ, bà rất chú trọng trang điểm, mặc kệ là lắc tay, hay là nhẫn, hay là cài áo, mỗi ngày bà đều nghiêm túc phối hợp, “Chuyện gì?”
“Tối hôm qua mẹ có nhắc tới chuyện Lục Tuyệt ngã cầu thang lúc còn ở nhà trẻ, vậy anh ấy …”
Ninh Tri còn chưa nói xong, mẹ Lục đã cắt ngang lời cô nói, nghi hoặc: “Ta Mẹ không hiểu con đang nói cái gì. Sao lại nói như vậy? Khi còn nhỏ tiểu Tuyệt chưa từng lăn cầu thang.”
“Vậy tối hôm qua......” Ninh Tri phản ứng lại, cô cứu tiểu Lục Tuyệt, chuyện này đã không tồn tại.
Ninh Tri nhanh chóng giải thích, “Thực xin lỗi, con ngủ đến hồ đồ rồi, chắc là hôm qua con ngủ mơ.”
Ninh Tri có chút tò mò, nếu chuyện cô cứu tiểu Lục Tuyệt là sự thực, vậy Lục Tuyệt có còn nhớ rõ chuyện cô cứu hắn không?
Nhưng đảo mắt, Ninh Tri nghĩ đến đối với cô mà nói, chuyện cứu Lục Tuyệt chỉ là chuyện tối hôm qua, còn đối với Lục Tuyệt mà nói đã trôi qua gần hai mươi năm, hắn nhất định không nhớ rõ.
***
Phòng trang điểm.
Người đại diện vui mừng, “Đạo diễn Phương vừa rồi gọi điện thoại lại đây, phim mới của ông ấy chọn chị làm nữ chính. Điềm Điềm, vận khí của chị thật tốt, tùy tay hỗ trợ một bà cụ, bà cụ đó vậy mà lại là mẹ của đạo diễn Phương.”
Cô cảm thán: “Vốn là còn có mấy nữ diễn viên muốn tranh bộ diễn này, các cô ấy đã hạ công phụ từ sớm, vậy mà bây giờ lại bị chị bắt lấy nhẹ nhàng, đúng thật là nằm không cũng thắng a.”
Người đại diện phát hiện vận khí của Lâm Điềm Điềm tốt đến kinh người, cơ hội mà người khác cầu đều cầu không được, mỗi lần đều có thể bị cô nhặt đi.
Lâm Điềm Điềm cười cười, từ sau khi lấy được hào quang của Ninh Tri, cô ta đã quen được trời cao chiếu cố như vậy.
Cô ta vuốt vòng cổ trên cổ, tối hôm qua cô ta lại nằm mơ.
Ở trong mộng, Ninh Tri vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ, cô ấy ở giới giải trí bắn quang mang ra bốn phía, hơn nữa sau khi bước chân vào Lục gia, nhận hết sủng ái.
Mà cô ta lại trở thành người đứng sau Ninh Tri.
Trong mộng, cô ta gả cho bạn trai mối tình đầu, sau khi kết hôn, người bạn trai kia thay đổi sắc mặt, dối trá lại hoa tâm, mỗi ngày cô ta đều có việc nhà làm không xong, còn bị ghét bỏ.
Chờ làm xong việc nhà mỗi ngày, khi nhàn rỗi, cô ta chỉ có thể ngồi ở trước TV, âm thầm hâm mộ Ninh Tri qua màn hình.
Khi tỉnh lại, hình ảnh chân thật trong mộng làm cô ta cảm thấy cô thật sự đã trải qua cả đời như vậy.
May mắn, cô ta có vòng cổ này, có được hết thảy hào quang của Ninh Tri.
Cô trở nên xinh đẹp, tiến vào giới giải trí, còn gả vào Lục gia, mà Ninh Tri đã bị cô ta cướp hết vẻ mỹ mạo lại gả cho Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ.
Hiện tại, cô ta mới là đối tượng hâm mộ của Ninh Tri.
Lúc này, Lâm Điềm Điềm nhận được điện thoại người giúp việc Lục gia gọi tới, đối phương báo cáo với cô ta, tối hôm qua Lục Tuyệt lại mất khống chế, còn làm chân Ninh Tri bị thương.
Cô ta có thể tưởng tượng ra hiện tại tâm tình Ninh Tri có bao nhiêu đen tối.
Lâm Điềm Điềm nói với người giúp việc đầu kia điện thoại: “Về sau cô không cần báo với tôi chuyện của Ninh Tri nữa.” Trên người Ninh Tri đã không còn hào quang, không cần phải tiêu phí tinh lực chú ý cô.
Lâm Điềm Điềm không phát hiện, sau khi cô ta treo điện thoại không bao lâu, hào quang trên người cô ta lại bị Ninh Tri lấy về 2%.
/141
|