Vào buổi sáng hôm sau, Ninh Tri vẫn ngồi ở trên ghế phụ như cũ, đi theo tiểu Lục Tuyệt đến trường.
Trên xe, tiểu Lục Tuyệt cùng Lục Thâm Viễn đều ngồi phía sau, mẹ Lục ngồi ở một bên, mỗi ngày bà đều kiên trì đưa bọn nhỏ đến trường.
Ninh Tri từ trong cuộc trò chuyện của mẹ Lục và Lục Thâm Viễn mà biết được Lục Thâm Viễn đang theo học lớp trọng điểm, còn tiểu Lục Tuyệt thì học lớp thường, hai người không hề học cùng lớp.
Tuy rằng mẹ Lục rất hy vọng hai người bọn họ có thể học cùng nhau, như vậy tiểu Lục Tuyệt cũng có thể có anh trai chiếu cố, nhưng bà cũng không phải người ích kỷ mà đi làm chậm trễ thành tích học tập của Lục Thâm Viễn để nhóc chăm sóc Lục Tuyệt.
Xe ngừng ở trước cửa trường.
Sau khi Lục Thâm Viễn xuống xe thì lễ phép phất tay chào tạm biệt mẹ Lục.
Mà một khác bên, tiểu Lục Tuyệt đang deo chiếc cặp sách nhỏ màu đỏ của bé, chậm chạp đi vào trường học.
Mẹ Lục thở dài một hơi, nhìn con trai đi xa bà mới lên xe rời đi.
Ninh Tri đi theo tiểu Lục Tuyệt đi vào lớp học, vị trí của bé ở kế bên cửa sổ.
Chờ lúc vào học Ninh Tri mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh tiểu Lục Tuyệt vẫn còn trống, không có bạn ngồi cùng bàn.
Mỗi bạn đều có bạn ngồi cùng bàn chỉ mình bé là đơn độc một mình.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp của kính, dừng lại trên thân thể nho nhỏ an tĩnh lại cô đơn của bé.
Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh bé, cười khanh khách nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, hôm nay chị sẽ là bạn cùng bàn của em.”
Tiểu Lục Tuyệt nhìn cô một cái lại dời ánh mắt.
Tiếp theo, Ninh Tri kinh ngạc thấy bé đem một cây bút đặt ở trước mặt cô, sau đó là một quyển vở mới, còn có một quyển sách.
Ninh Tri cười cong mắt, bé thật sự đem cô xem như bạn cùng bàn à?
Ninh Tri cười trêu ghẹo bé, “Cảm ơn em, bạn học tiểu Lục Tuyệt.”
Cùng chồng đi học tiểu học có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Vào tiết thể dục, Ninh Tri đi theo tiểu Lục Tuyệt đi ra ngoài học, một đám củ cải nhỏ vui sướng chơi trò chơi, chơi bóng, mà tiểu Lục Tuyệt lại an an tĩnh tĩnh ngồi ở dưới gốc cây.
Thầy giáo thể dục có vẻ cũng biết trong lớp này có một cậu học sinh đặc biệt nên cũng không để ý đến bé.
Ninh Tri ngồi xổm bên cạnh tiểu Lục Tuyệt, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, sao em không đi chơi bóng? Chơi bóng thật tốt nha.”
Tiểu Lục Tuyệt xoay người không để ý tới cô.
Ninh Tri ghé sát vào bên tai bé, nhẹ giọng nói: “Nga, tiểu Tuyệt Tuyệt không muốn chơi cùng mấy bạn đó sao?”
Tiểu Lục Tuyệt nhấp miệng nhỏ.
Ninh Tri nhìn thấy đám trẻ chơi đùa vui sướng ở bên kia, lòng cô bỗng có chút chua xót.
Cô dỗ tiểu Lục Tuyệt, “Chị rất thương tiểu Tuyệt Tuyệt, chị chơi với em có được không?”
Nói, cô đứng dậy giữ chặt tay tiểu Lục Tuyệt, dẫn bé đi đến phần đất bên cạnh ao phía sau.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt có muốn biết bộ dáng sau khi em lớn lên không?” Ninh Tri xoa bóp khuôn mặt bé, “Chị có thể nói cho em biết.”
Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp mắt to, “Nói cho em.”
Ninh Tri nắm tay bé, nhặt một nhánh cây nhỏ lên, tay cô bao lấy tay của bé, kéo bé vẽ tranh trên đất.
Đôi mắt to của tiểu Lục Tuyệt vẫn luôn nhìn Ninh Tri, tùy ý cô nắm tay mình.
Một hồi lâu, Ninh Tri buông tay nhỏ của bé ra, “Được rồi, em xem, đây là bộ dáng của em sau khi lớn lên.”
Trong mắt tiểu Lục Tuyệt có sự tò mò.
Bé nhìn về phía mặt đất, bên trên là một cái đầu heo trong phim hoạt hình. Bé bỏ nhánh cây trong tay xuống, miệng nhỏ mím mím, “Heo, chị.”
Chị mới là heo.
Ninh Tri cười cong mắt.
Hai ngày này, Ninh Tri vẫn luôn bồi ở bên người tiểu Lục Tuyệt.
Vào lúc Ninh Tri tới gần bé sẽ ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc Ninh Tri ở bên tai bé nói chuyện bé sẽ hơi nghiêng nghiêng tai lắng nghe.
Lúc Ninh Tri cười, bé mờ mịt mở to mắt, trong mắt có ảnh ngược phản chiếu bóng dáng cô.
Bởi vì lúc trước tiểu Lục Tuyệt tố cáo nên hai ngày này dì Phùng không dám ra tay với bé.
Nhưng Ninh Tri lại không định buông tha cho bà ta.
Thừa dịp không có người chú ý đến, Ninh Tri mang theo tiểu Lục Tuyệt đi vào trong phòng mẹ Lục cầm lấy một chiếc vòng ngọc, sau đó, lén đặt vào trong túi của dì Phùng.
Ban đêm, lúc mẹ Lục tìm thấy chiếc vòng từ trong túi của dì Phùng, Ninh Tri che kín đôi mắt tiểu Lục Tuyệt.
“Chị là người xấu, tiểu Tuyệt Tuyệt không làm gì hết.” Chuyện xấu là do cô làm, tiểu Lục Tuyệt trong sạch.
Như Ninh Tri mong muốn, mẹ Lục quyết định sa thải dì Phùng, không chỉ bởi vì chiếc vòng tay mà là gì hai ngày nay bà phát hiện ánh mặt dì Phùng nhìn tiểu Lục Tuyệt có chút quái lạ làm cho bà không thoải mái.
Mẹ Lục sẽ không để bất cứ mối nguy hiểm nào ở bên cạnh con trai.
Vấn đề của dì Phùng được giải quyết, Ninh Tri biết mình đã phải đi về.
Cô che mặt tiểu Lục Tuyệt lại, cúi người ghé sát vào bên tai bé, “Tiểu Lục Tuyệt, chị phải đi rồi, sau nãy chúng ta lại gặp lại.”
Dứt lời, tiểu Lục Tuyệt cảm giác được lỗ tai mình có chút nóng ấm giống như bị người ta hôn một cái.
Trước mắt sáng lên, bé mở to mắt, chị kỳ quái đã không thấy nữa.
Trên xe, tiểu Lục Tuyệt cùng Lục Thâm Viễn đều ngồi phía sau, mẹ Lục ngồi ở một bên, mỗi ngày bà đều kiên trì đưa bọn nhỏ đến trường.
Ninh Tri từ trong cuộc trò chuyện của mẹ Lục và Lục Thâm Viễn mà biết được Lục Thâm Viễn đang theo học lớp trọng điểm, còn tiểu Lục Tuyệt thì học lớp thường, hai người không hề học cùng lớp.
Tuy rằng mẹ Lục rất hy vọng hai người bọn họ có thể học cùng nhau, như vậy tiểu Lục Tuyệt cũng có thể có anh trai chiếu cố, nhưng bà cũng không phải người ích kỷ mà đi làm chậm trễ thành tích học tập của Lục Thâm Viễn để nhóc chăm sóc Lục Tuyệt.
Xe ngừng ở trước cửa trường.
Sau khi Lục Thâm Viễn xuống xe thì lễ phép phất tay chào tạm biệt mẹ Lục.
Mà một khác bên, tiểu Lục Tuyệt đang deo chiếc cặp sách nhỏ màu đỏ của bé, chậm chạp đi vào trường học.
Mẹ Lục thở dài một hơi, nhìn con trai đi xa bà mới lên xe rời đi.
Ninh Tri đi theo tiểu Lục Tuyệt đi vào lớp học, vị trí của bé ở kế bên cửa sổ.
Chờ lúc vào học Ninh Tri mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh tiểu Lục Tuyệt vẫn còn trống, không có bạn ngồi cùng bàn.
Mỗi bạn đều có bạn ngồi cùng bàn chỉ mình bé là đơn độc một mình.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp của kính, dừng lại trên thân thể nho nhỏ an tĩnh lại cô đơn của bé.
Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh bé, cười khanh khách nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, hôm nay chị sẽ là bạn cùng bàn của em.”
Tiểu Lục Tuyệt nhìn cô một cái lại dời ánh mắt.
Tiếp theo, Ninh Tri kinh ngạc thấy bé đem một cây bút đặt ở trước mặt cô, sau đó là một quyển vở mới, còn có một quyển sách.
Ninh Tri cười cong mắt, bé thật sự đem cô xem như bạn cùng bàn à?
Ninh Tri cười trêu ghẹo bé, “Cảm ơn em, bạn học tiểu Lục Tuyệt.”
Cùng chồng đi học tiểu học có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Vào tiết thể dục, Ninh Tri đi theo tiểu Lục Tuyệt đi ra ngoài học, một đám củ cải nhỏ vui sướng chơi trò chơi, chơi bóng, mà tiểu Lục Tuyệt lại an an tĩnh tĩnh ngồi ở dưới gốc cây.
Thầy giáo thể dục có vẻ cũng biết trong lớp này có một cậu học sinh đặc biệt nên cũng không để ý đến bé.
Ninh Tri ngồi xổm bên cạnh tiểu Lục Tuyệt, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, sao em không đi chơi bóng? Chơi bóng thật tốt nha.”
Tiểu Lục Tuyệt xoay người không để ý tới cô.
Ninh Tri ghé sát vào bên tai bé, nhẹ giọng nói: “Nga, tiểu Tuyệt Tuyệt không muốn chơi cùng mấy bạn đó sao?”
Tiểu Lục Tuyệt nhấp miệng nhỏ.
Ninh Tri nhìn thấy đám trẻ chơi đùa vui sướng ở bên kia, lòng cô bỗng có chút chua xót.
Cô dỗ tiểu Lục Tuyệt, “Chị rất thương tiểu Tuyệt Tuyệt, chị chơi với em có được không?”
Nói, cô đứng dậy giữ chặt tay tiểu Lục Tuyệt, dẫn bé đi đến phần đất bên cạnh ao phía sau.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt có muốn biết bộ dáng sau khi em lớn lên không?” Ninh Tri xoa bóp khuôn mặt bé, “Chị có thể nói cho em biết.”
Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp mắt to, “Nói cho em.”
Ninh Tri nắm tay bé, nhặt một nhánh cây nhỏ lên, tay cô bao lấy tay của bé, kéo bé vẽ tranh trên đất.
Đôi mắt to của tiểu Lục Tuyệt vẫn luôn nhìn Ninh Tri, tùy ý cô nắm tay mình.
Một hồi lâu, Ninh Tri buông tay nhỏ của bé ra, “Được rồi, em xem, đây là bộ dáng của em sau khi lớn lên.”
Trong mắt tiểu Lục Tuyệt có sự tò mò.
Bé nhìn về phía mặt đất, bên trên là một cái đầu heo trong phim hoạt hình. Bé bỏ nhánh cây trong tay xuống, miệng nhỏ mím mím, “Heo, chị.”
Chị mới là heo.
Ninh Tri cười cong mắt.
Hai ngày này, Ninh Tri vẫn luôn bồi ở bên người tiểu Lục Tuyệt.
Vào lúc Ninh Tri tới gần bé sẽ ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc Ninh Tri ở bên tai bé nói chuyện bé sẽ hơi nghiêng nghiêng tai lắng nghe.
Lúc Ninh Tri cười, bé mờ mịt mở to mắt, trong mắt có ảnh ngược phản chiếu bóng dáng cô.
Bởi vì lúc trước tiểu Lục Tuyệt tố cáo nên hai ngày này dì Phùng không dám ra tay với bé.
Nhưng Ninh Tri lại không định buông tha cho bà ta.
Thừa dịp không có người chú ý đến, Ninh Tri mang theo tiểu Lục Tuyệt đi vào trong phòng mẹ Lục cầm lấy một chiếc vòng ngọc, sau đó, lén đặt vào trong túi của dì Phùng.
Ban đêm, lúc mẹ Lục tìm thấy chiếc vòng từ trong túi của dì Phùng, Ninh Tri che kín đôi mắt tiểu Lục Tuyệt.
“Chị là người xấu, tiểu Tuyệt Tuyệt không làm gì hết.” Chuyện xấu là do cô làm, tiểu Lục Tuyệt trong sạch.
Như Ninh Tri mong muốn, mẹ Lục quyết định sa thải dì Phùng, không chỉ bởi vì chiếc vòng tay mà là gì hai ngày nay bà phát hiện ánh mặt dì Phùng nhìn tiểu Lục Tuyệt có chút quái lạ làm cho bà không thoải mái.
Mẹ Lục sẽ không để bất cứ mối nguy hiểm nào ở bên cạnh con trai.
Vấn đề của dì Phùng được giải quyết, Ninh Tri biết mình đã phải đi về.
Cô che mặt tiểu Lục Tuyệt lại, cúi người ghé sát vào bên tai bé, “Tiểu Lục Tuyệt, chị phải đi rồi, sau nãy chúng ta lại gặp lại.”
Dứt lời, tiểu Lục Tuyệt cảm giác được lỗ tai mình có chút nóng ấm giống như bị người ta hôn một cái.
Trước mắt sáng lên, bé mở to mắt, chị kỳ quái đã không thấy nữa.
/141
|