Ninh Tri cũng không biết bà Lục đang nói đến mình, lúc này cô đang cầm theo hai cái hộp nhỏ đi lên lầu, trực tiếp hướng đến thư phòng.
Hai ngày này cô phát hiện mỗi ngày Lục Tuyệt đều lặp đi lặp lại những việc làm cố định tại những khung thời gian cố định. Giống như lúc này, hắn nhất định đang ngồi trong thư phòng gõ máy tính.
“T-Rex, chúng ta không thể cùng chơi với đồ ngốc, sẽ ngốc theo đó.” Cửa thư phòng hờ khép, bên trong truyền đến thanh âm non nớt của trẻ con.
“Đồ ngốc không nói chuyện.”
“Đồ ngốc không được ai thích.”
“Đồ ngốc rất ngốc, ngốc, ngốc.”
“Đồ ngốc ngu, ngu, ngu......”
Ninh Tri đẩy cửa ra, cắt ngang tiếng nói của đứa bé.
Cô đi vào phòng liền thấy một bé trai hơi báo đứng bên cạnh bàn của Lục Tuyệt, trong tay nhóc còn cầm một con T-Rex màu xanh lục, trên khuôn mặt phúng phính tràn ngập sự khinh bỉ với Lục Tuyệt.
“Em vưa nói ai là đồ ngốc?” Đứa bé này hẳn là con trai của Tống Nhu, cũng chính là em họ của Lục Tuyệt.
Đứa bé này tên Diệp Trí Cao, thằng nhóc này cũng láu lỉnh, nó biết những lời nói lúc nãy nói với Lục Tuyệt đều là những lời không hay, bây giờ bị người lớn hỏi chuyện nó đương nhiên không muốn trả lời.
Ninh Tri cố ý làm mặt dữ, “Nhóc tên Diệp Tri Cao đúng không? Nhóc vừa mới nói cái gì? Đồ ngốc không nói chuyện à, bây giờ em không trả lời, chị sẽ coi như em là đồ ngốc.”
Cái miệng nhỏ của Diệp Trí Cao dẩu lên, nó nói: “Em không phải, anh ấy mới phải.” Tay nhỏ của nó duỗi ra chỉ về phía Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt mặc áo hoodie đỏ ngồi trước máy tính, một chút phản ứng cũng không có, hắn không ngừng gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình dừng trên khuôn mặt thanh tuấn của hắn, soái khí lại mê người.
Ninh Tri đánh bay cái tay nhỏ của Diệp Trí Cao, “Đứa nhỏ không được không biết lễ phép, không được nói lung tung, anh ấy là anh họ của em.” Tên nhóc này mắng Lục Tuyệt là đồ ngốc, vậy người alfm vợ như cô thì xem là cái gì?
Diệp Trí Cao ôm chặt T-Rex, nói cho Ninh Tri, “Mọi người đều nói anh ấy là đồ ngốc, anh ấy với đồ ngốc trong lớp em giống nhau, không nói chuyện, cũng không có ai đồng ý làm bạn với đồ ngốc.”
Ninh Tri cảm thấy cái tên nhóc thối này một chút cũng chẳng đáng yêu.
Cô đi đến trước kệ sách, đem khối Rubik bày biện trên đó lấy xuống.
Ninh Tri cố ý xoay xoay khối Rubik, cô hỏi Diệp Trí Cao, “Em có biết đây là cái gì không?”
Đứa nhỏ gật gật đầu, “Rubik, thầy giáo dạy em chơi rồi.”
Thầy giáo ở nhà trẻ đã từng dạy tụi nó chơi Rubik.
Ninh Tri đem khối Rubik đưa tới trước mắt Lục Tuyệt, cô ghé sát vào bên tai hắn, ôn nhu nói: “Lục Tuyệt, anh có thể giúp em làm cho khối Rubik này trở về như cũ không?”
Bàn tay gõ bàn phím tạm dừng, môi mỏng Lục Tuyệt hơi mím lại, hắn tiếp nhận khối Rubik trong tay Ninh Tri.
Nháy mắt tiếp theo, trước khi Ninh Tri cùng Diệp Trí Cao kịp phản ứng, hai người chỉ cảm thấy trên ngón tay thon dài của Lục Tuyệt xuất hiện tàn ảnh, trước sau không đến hai mươi giây, khối Rubik đã trở nề như cũ.
Thanh âm Lục Tuyệt khàn khàn, “Khối Rubik, trả lại em.”
Khối Rubik đã trở lại như cũ, cho em.
Ninh Tri bị làm cho kinh ngạc, cô thấy trên kệ sách có khối Rubik, biết Lục Tuyệt khẳng định biết chơi nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến hắn lại là một cao thủ.
Thu hồi ánh mắt, cô đảo mắt nhìn thấy miệng nhỏ Diệp Trí Cao cả kinh mở ra.
Ninh Tri nhìn xuống từ trên cao, cô đắc ý hỏi nhóc con, “Thầy giáo của em biết chơi Rubik lợi hại như vậy không?”
Diệp Trí Cao lắc đầu.
“Em cũng thấy rồi đấy, anh họ em còn lợi hại hơn thầy giáo em nhiều, sao anh ấy là đồ ngốc được?” Ninh Tri nói với nó: “Anh họ em không thích nói chuyện, không phải bởi vì anh ấy ngốc, mà là do anh ấy quá thông minh, không muốn cùng đứa bé ngốc nói chuyện.”
“Anh ấy không nói chuyện với em là bởi vì cảm thấy em ngốc.”
Miệng nhỏ của Diệp Trí Cao ủy khuất chu lên, “Em không ngu ngốc.”
“Em xem, em bị người khác chê ngốc cũng sẽ khó chịu.” Tay Ninh Tri ngứa ngáy, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ núc ních thịt của thằng bé, “Em mắng anh họ là đồ ngốc, anh họ cũng sẽ khó chịu.”
Diệp Trí Cao cúi thấp cái đầu nhỏ.
Ninh Tri đem cửa thư phòng khoá lại.
Sau đó, cô mở hai cái hộp nhỏ vừa mua ở tiệm bánh ngọt ra, bên trong có hai chiếc bánh kem nhỏ khác nhau.
Mùi hương thơm ngọt mê người lan tỏa trong thư phòng, ánh mắt Diệp Trí Cao bị bánh kem hấp dẫn.
Ninh Tri đem một phần bánh kem đặt ở trước mặt Lục Tuyệt, cô nói với hắn, “Tan học đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng, em cố ý mua cho anh nếm thử.”
Hôm nay cô phải đi học nên không có thời gian làm cho hắn ăn, chỉ có thể đi mua, cũng không biết có thể làm hắn vui vẻ thu thập mặt trời nhỏ hay không.
Lục Tuyệt nhanh chóng nhìn cô một cái.
“Anh mau ăn.” Ninh Tri đem nĩa nhỏ nhét vào trong tay của hắn.
Lục Tuyệt đáp một tiếng liền ăn.
Đứa nhỏ đứng đối diện hít hít nước miếng, một đôi mắt to tròn đen bóng dính ở trên bánh kem không dời.
Ninh Tri cười cong mắt, “Tiệm bánh ngọt này rất nổi danh, vị bơ ngọt ngào mang theo vị chocolate thơm nồng, còn có quả giòn......”
Nhóc con bên cạnh lại hít hít nước miếng, tay béo nhỏ ôm chặt chẽ T-Rex, nó cũng rất muốn ăn a, T-Rex khẳng định cũng muốn ăn.
Ninh Tri cố ý dùng nĩa nhỏ kẹp một khối nhỏ, ở trước mặt Diệp Trí Cao quơ quơ, “Thơm không?”
Đứa nhỏ thành thật gật gật đầu, “Thơm.”
Ninh Tri hư hỏng nói, “Thơm cũng không cho em ăn.”
Diệp Trí Cao ôm T-Rex, trợn tròn mắt.
“Muốn khóc sao?” Ninh Tri hỏi nó.
Diệp Trí Cao nhấp chặt miệng nhỏ.
Ninh Tri so với xã hội còn hiểm ác hơn, “Khóc cũng không cho em ăn.”
Cô là người bênh vực người mình, ai bảo nó mắng Lục Tuyệt là đồ ngốc chứ.
Hai ngày này cô phát hiện mỗi ngày Lục Tuyệt đều lặp đi lặp lại những việc làm cố định tại những khung thời gian cố định. Giống như lúc này, hắn nhất định đang ngồi trong thư phòng gõ máy tính.
“T-Rex, chúng ta không thể cùng chơi với đồ ngốc, sẽ ngốc theo đó.” Cửa thư phòng hờ khép, bên trong truyền đến thanh âm non nớt của trẻ con.
“Đồ ngốc không nói chuyện.”
“Đồ ngốc không được ai thích.”
“Đồ ngốc rất ngốc, ngốc, ngốc.”
“Đồ ngốc ngu, ngu, ngu......”
Ninh Tri đẩy cửa ra, cắt ngang tiếng nói của đứa bé.
Cô đi vào phòng liền thấy một bé trai hơi báo đứng bên cạnh bàn của Lục Tuyệt, trong tay nhóc còn cầm một con T-Rex màu xanh lục, trên khuôn mặt phúng phính tràn ngập sự khinh bỉ với Lục Tuyệt.
“Em vưa nói ai là đồ ngốc?” Đứa bé này hẳn là con trai của Tống Nhu, cũng chính là em họ của Lục Tuyệt.
Đứa bé này tên Diệp Trí Cao, thằng nhóc này cũng láu lỉnh, nó biết những lời nói lúc nãy nói với Lục Tuyệt đều là những lời không hay, bây giờ bị người lớn hỏi chuyện nó đương nhiên không muốn trả lời.
Ninh Tri cố ý làm mặt dữ, “Nhóc tên Diệp Tri Cao đúng không? Nhóc vừa mới nói cái gì? Đồ ngốc không nói chuyện à, bây giờ em không trả lời, chị sẽ coi như em là đồ ngốc.”
Cái miệng nhỏ của Diệp Trí Cao dẩu lên, nó nói: “Em không phải, anh ấy mới phải.” Tay nhỏ của nó duỗi ra chỉ về phía Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt mặc áo hoodie đỏ ngồi trước máy tính, một chút phản ứng cũng không có, hắn không ngừng gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình dừng trên khuôn mặt thanh tuấn của hắn, soái khí lại mê người.
Ninh Tri đánh bay cái tay nhỏ của Diệp Trí Cao, “Đứa nhỏ không được không biết lễ phép, không được nói lung tung, anh ấy là anh họ của em.” Tên nhóc này mắng Lục Tuyệt là đồ ngốc, vậy người alfm vợ như cô thì xem là cái gì?
Diệp Trí Cao ôm chặt T-Rex, nói cho Ninh Tri, “Mọi người đều nói anh ấy là đồ ngốc, anh ấy với đồ ngốc trong lớp em giống nhau, không nói chuyện, cũng không có ai đồng ý làm bạn với đồ ngốc.”
Ninh Tri cảm thấy cái tên nhóc thối này một chút cũng chẳng đáng yêu.
Cô đi đến trước kệ sách, đem khối Rubik bày biện trên đó lấy xuống.
Ninh Tri cố ý xoay xoay khối Rubik, cô hỏi Diệp Trí Cao, “Em có biết đây là cái gì không?”
Đứa nhỏ gật gật đầu, “Rubik, thầy giáo dạy em chơi rồi.”
Thầy giáo ở nhà trẻ đã từng dạy tụi nó chơi Rubik.
Ninh Tri đem khối Rubik đưa tới trước mắt Lục Tuyệt, cô ghé sát vào bên tai hắn, ôn nhu nói: “Lục Tuyệt, anh có thể giúp em làm cho khối Rubik này trở về như cũ không?”
Bàn tay gõ bàn phím tạm dừng, môi mỏng Lục Tuyệt hơi mím lại, hắn tiếp nhận khối Rubik trong tay Ninh Tri.
Nháy mắt tiếp theo, trước khi Ninh Tri cùng Diệp Trí Cao kịp phản ứng, hai người chỉ cảm thấy trên ngón tay thon dài của Lục Tuyệt xuất hiện tàn ảnh, trước sau không đến hai mươi giây, khối Rubik đã trở nề như cũ.
Thanh âm Lục Tuyệt khàn khàn, “Khối Rubik, trả lại em.”
Khối Rubik đã trở lại như cũ, cho em.
Ninh Tri bị làm cho kinh ngạc, cô thấy trên kệ sách có khối Rubik, biết Lục Tuyệt khẳng định biết chơi nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến hắn lại là một cao thủ.
Thu hồi ánh mắt, cô đảo mắt nhìn thấy miệng nhỏ Diệp Trí Cao cả kinh mở ra.
Ninh Tri nhìn xuống từ trên cao, cô đắc ý hỏi nhóc con, “Thầy giáo của em biết chơi Rubik lợi hại như vậy không?”
Diệp Trí Cao lắc đầu.
“Em cũng thấy rồi đấy, anh họ em còn lợi hại hơn thầy giáo em nhiều, sao anh ấy là đồ ngốc được?” Ninh Tri nói với nó: “Anh họ em không thích nói chuyện, không phải bởi vì anh ấy ngốc, mà là do anh ấy quá thông minh, không muốn cùng đứa bé ngốc nói chuyện.”
“Anh ấy không nói chuyện với em là bởi vì cảm thấy em ngốc.”
Miệng nhỏ của Diệp Trí Cao ủy khuất chu lên, “Em không ngu ngốc.”
“Em xem, em bị người khác chê ngốc cũng sẽ khó chịu.” Tay Ninh Tri ngứa ngáy, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ núc ních thịt của thằng bé, “Em mắng anh họ là đồ ngốc, anh họ cũng sẽ khó chịu.”
Diệp Trí Cao cúi thấp cái đầu nhỏ.
Ninh Tri đem cửa thư phòng khoá lại.
Sau đó, cô mở hai cái hộp nhỏ vừa mua ở tiệm bánh ngọt ra, bên trong có hai chiếc bánh kem nhỏ khác nhau.
Mùi hương thơm ngọt mê người lan tỏa trong thư phòng, ánh mắt Diệp Trí Cao bị bánh kem hấp dẫn.
Ninh Tri đem một phần bánh kem đặt ở trước mặt Lục Tuyệt, cô nói với hắn, “Tan học đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng, em cố ý mua cho anh nếm thử.”
Hôm nay cô phải đi học nên không có thời gian làm cho hắn ăn, chỉ có thể đi mua, cũng không biết có thể làm hắn vui vẻ thu thập mặt trời nhỏ hay không.
Lục Tuyệt nhanh chóng nhìn cô một cái.
“Anh mau ăn.” Ninh Tri đem nĩa nhỏ nhét vào trong tay của hắn.
Lục Tuyệt đáp một tiếng liền ăn.
Đứa nhỏ đứng đối diện hít hít nước miếng, một đôi mắt to tròn đen bóng dính ở trên bánh kem không dời.
Ninh Tri cười cong mắt, “Tiệm bánh ngọt này rất nổi danh, vị bơ ngọt ngào mang theo vị chocolate thơm nồng, còn có quả giòn......”
Nhóc con bên cạnh lại hít hít nước miếng, tay béo nhỏ ôm chặt chẽ T-Rex, nó cũng rất muốn ăn a, T-Rex khẳng định cũng muốn ăn.
Ninh Tri cố ý dùng nĩa nhỏ kẹp một khối nhỏ, ở trước mặt Diệp Trí Cao quơ quơ, “Thơm không?”
Đứa nhỏ thành thật gật gật đầu, “Thơm.”
Ninh Tri hư hỏng nói, “Thơm cũng không cho em ăn.”
Diệp Trí Cao ôm T-Rex, trợn tròn mắt.
“Muốn khóc sao?” Ninh Tri hỏi nó.
Diệp Trí Cao nhấp chặt miệng nhỏ.
Ninh Tri so với xã hội còn hiểm ác hơn, “Khóc cũng không cho em ăn.”
Cô là người bênh vực người mình, ai bảo nó mắng Lục Tuyệt là đồ ngốc chứ.
/141
|