Ninh Tri giật mình, như có một con thú nhỏ vươn cái chân nhỏ bé cào vào ngực cô.
Mềm nhũn, còn hơi ngứa ngáy nữa.
Cậu thiếu niên nhút nhát hay thẹn thùng nói rằng anh đã ước cho cô xuất hiện.
Vừa đáng thương lại vừa dễ thương khiến trái tim Ninh Tri mềm nhũn.
Cho nên nhiệm vụ phụ đột ngột xuất hiện này là vì Lục Tuyệt cầu nguyện sao?
Ninh Tri không thể xác định được.
"Ngoại trừ hi vọng chị xuất hiện thì em còn có mong ước nào trong sinh nhật không?"
Lục Tuyệt chớp mắt, một lúc sau mới nói: "Chị gái kỳ lạ hẹn hò, tôi."
Chị gái kỳ lạ hẹn hò với tôi.
Ninh Tri cười: "Em có biết hẹn hò là gì không?"
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, dưới mái tóc ngắn đen nhánh, vành tai anh len lén đỏ rực lên, còn đỏ hơn cả chiếc áo len đỏ trên người anh.
Anh không trả lời, ánh mắt khẽ run lên, như đang chờ câu trả lời của Ninh Tri.
Ninh Tri suy nghĩ một lát rồi nói với anh: "Em muốn đi chơi với chị sao? Nhưng như thế không gọi là hẹn hò, chỉ có hai người yêu nhau đi chơi mới gọi là hẹn hò thôi."
Nghe vậy Lục Tuyệt liền ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen có vài phần sốt ruột: "Là hẹn hò."
Chị gái kỳ lạ là của anh, bọn họ là hẹn hò.
Thấy cậu thiếu niên mím môi tỏ vẻ không vui, Ninh Tri mỉm cười: "Được rồi, em nói thế nào thì là thế đấy."
Dỗ cậu có gì khó khăn đâu?
Khóe môi Lục Tuyệt không kìm được mà khẽ cong lên, hai tay ôm chặt Ninh Trị.
Ban đêm, Ninh Tri vốn định ngủ trên sô pha, nhưng vẫn như mọi khi, cậu thiếu niên vẫn không cho phép.
Cô chỉ có thể nằm xuống bên cạnh anh như hai lần trước.
Trong vầng sáng mờ ảo, Ninh Tri có thể ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người Lục Tuyệt.
Sự cố chấp của anh không chỉ thể hiện ở việc anh sẽ kiên trì đi mãi một con đường, ngồi đúng một cái ghế, quần áo bày ở cùng một cái vị trí mà đến cả mùi sữa tắm cũng dùng đến hơn mười năm.
Ngay cả khi đã trưởng thành trên người anh vẫn có hương thơm bạc hà sảng khoái như vậy.
Thật đúng là cố chấp, chấp nhất, một lòng.
Ninh Tri nằm nghiêng, một hồi lâu sau lưng cơ truyền đến tiếng ma sát khe khẽ, sau đó có một nguồn nhiệt tiến lại gần cô.
Thân hình gầy yếu của cậu thiếu niên áp sát vào lưng cô, cằm anh đè lên cổ cô từ phía sau: "Chị gái kỳ lạ, chị gái kỳ lạ..."
Người Lục Tuyệt nóng rực, Ninh Tri cảm thấy lưng mình bị anh áp sát nóng ran.
"Lục Tuyệt?"
Hơi thở ấm áp của cậu thiếu niên phả vào cổ Ninh Trị, tê dại, kích thích da cô nổi cả da gà, cô nghe thấy tiếng nói quyến luyến của cậu thiếu niên phía sau: "Ôm chị gái kỳ lạ ngủ, muốn ôm chị gái kỳ lạ."
"Tối nay chị sẽ không biến mất." Ninh Tri dỗ dành anh.
Lục Tuyệt mím môi, mặt anh áp vào gáy Ninh Tri, giọng khàn khàn đầy kiên quyết: "Muốn ôm, muốn ôm chị."
Ninh Trị chỉ có thể để mặc anh.
Sau đó, cậu thiếu niên nhút nhát phía sau chợt run rẩy vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng đặt lên eo Ninh Tri.
Cảm giác được vùng thắt lưng quá mức mềm mại, trong bóng tối vành tai Lục Tuyệt đỏ lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng lên.
Chị gái kỳ lạ thơm quá, chị gái kỳ lạ mềm mại quá.
Anh thích ôm cô.
Trong đêm, Ninh Tri không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, cả đêm cô chỉ cảm thấy sau lưng có một con thủ nhỏ, không ngừng lẩm bẩm, liên tục gọi cô là "chị gái kỳ lạ".
Hôm sau là thứ bảy, Lục Tuyệt không cần đi học.
Ninh Tri hứa sẽ đưa anh đi chơi, nhưng anh cần phải tự mình xin phép mẹ Lục.
"Tiểu Tuyệt, con... con muốn đi chơi sao?" Mẹ Lục sửng sốt, không ngờ con trai lại chủ động nói yêu cầu với bà.
Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khôn xiết: "Mẹ đi chơi với con được không?"
Khi Lục Tuyệt còn nhỏ bà còn có thể đưa anh đi chơi, nhưng bây giờ khi trưởng thành anh ngày càng trở nên kháng cự, không muốn cho người ta tiếp xúc với mình.
Lục Tuyệt từ chối: "Không mẹ."
Khuôn mặt mẹ Lục vẫn tràn đầy ý cười, cho dù bị con trai từ chối nhưng đây cũng là là sự chủ động đáp trả của anh đối với bà.
"Tiểu Tuyệt, con muốn đi đâu vậy? Con không muốn mẹ đi cùng sao?" Mẹ Lục rất tò mò không biết con trai đột nhiên muốn đi chơi là định làm gì.
Lục Tuyệt mím môi, xoay người rời đi.
Mẹ Lục nhanh chóng bảo quản gia dặn dò tài xế chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt, đồng thời cử hai vệ sĩ bí mật đi theo.
Ninh Tri còn ba mươi mặt trời nhỏ, nghĩa là cô còn có thể đổi lấy ba mươi phút xuất hiện.
Cô hỏi Lục Tuyệt: "Em muốn làm gì?"
Mắt Lục Tuyệt đang cụp xuống chợt run lên, nói chậm rãi: "Xem phim"
Ninh Tri hơi nghi ngờ, anh muốn đi xem phim sao?
Nhà họ Lục có một rạp chiếu phim trong nhà rất lớn, nếu Lục Tuyệt muốn xem phim thì cô có thể xem tại nhà với anh.
"Đi xem phim, chị gái kỳ lạ, tôi."
Ninh Tri cảm thấy trong thời gian cô vắng mặt dường như Lục Tuyệt đã thay đổi rồi.
Cô không thể đoán được suy nghĩ trong đầu anh.
"Được, chị đi xem với em."
Tài xế lái xe đến cửa trung tâm mua sắm, Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi vào, tài xế biết có vệ sĩ bí mật theo dõi cậu chủ nên không di theo.
Trên tầng năm của trung tâm thương mại là rạp chiếu phim, Ninh Tri chỉ dẫn cho Lục Tuyệt đi mua hai vé xem phim.
Cô còn nắm tay Lục Tuyệt xếp hàng mua bắp rang bơ. Có thể là do xung quanh có nhiều người nên Lục Tuyệt hơi căng thẳng, mắt cứ nhìn cô hoặc nhìn xuống đất, tay ôm chặt lấy cô.
Lúc này có hai cô gái xinh đẹp đi tới, một trong số đó đỏ mặt hỏi Lục Tuyệt: "Xin chào, mình có thể kết bạn với cậu được không?"
Lục Tuyệt không phản ứng.
Cô gái mặc váy vàng tiếp tục thu hết can đảm nói tiếp: "Mình muốn làm quen với cậu."
Lục Tuyệt hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Anh cụp mắt nhìn bàn tay mình và Ninh Tri đang nắm lấy nhau, tay chị gái kỳ lạ rất nhỏ, nhỏ hơn tay anh rất nhiều, mềm mại, trắng nõn, nhìn rất đẹp.
Anh thích tay của chị gái kỳ lạ.
Cô gái mặc váy vàng bị người ta phớt lờ, mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn người bạn bên cạnh.
Người bạn ra mặt bênh vực cô ta: "Anh đẹp trai này, đừng có lạnh lùng vậy chứ, Tiểu Hân là hoa khôi trường chúng tôi, đầy người theo đuổi cô ấy đấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động làm quen với con trai."
Khi cô gái mặc váy vàng nghe thấy lời nói của bạn mình thì liền xấu hổ kéo vạt áo bạn.
Cô ta lén lút nhìn về phía cậu thiếu niên, sắc mặt càng đỏ hơn.
Vừa rồi khi anh bước vào, chỉ thoáng nhìn cô ta đã nhìn thấy được anh trong bộ đồ thể thao màu đỏ, anh rất cao, thon gầy, đẹp trai, khuôn mặt còn đẹp hơn cả thần tượng mà cô ta yêu thích.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy tim mình đập loạn nhịp như vậy.
Cho nên mới nhờ bạn tốt cũng mở miệng hỗ trợ mình.
Lục Tuyệt hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của hai người bên cạnh mình. Bây giờ Ninh Tri đang trong tình trạng chỉ có Lục Tuyệt mới có thể nhìn thấy nên nhìn thấy hai cô gái đang sốt sắng muốn lấy được phương thức liên lạc của Lục Tuyệt thì cảm thấy hơi buồn bực.
Thấy hai người vẫn không chịu hết hi vọng, Ninh Tri nói với Lục Tuyệt: "Ở đây chờ chị một lát, đừng đi lung tung, chị sẽ quay lại sớm thôi."
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, chậm rãi đáp lại: "Được."
Ninh Tri biết có hai vệ sĩ do mẹ Lục bí mật cử đi theo anh nên mới yên tâm rời đi.
Cô tìm thấy một góc không có máy quay giám sát và không có ai đi qua, lập tức tiêu hai mươi mặt trời nhỏ để đổi lấy hai mươi phút xuất hiện.
"Cậu lạnh lùng quả đấy, không muốn kết bạn thì thôi, lại còn không nói tiếng nào, là loại đàn ông gì vậy." Người bạn khó chịu, Tiểu Hân xinh đẹp biết bao, mắt nhìn của người này quá cao, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Hân một lần nào.
"Hình như cô có ý kiến gì với bạn trai tôi nhỉ?" Một giọng nói rất dễ nghe vang lên sau lưng hai người họ.
Người bạn và cô gái mặc váy vàng cùng nhìn lại, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Nghe thấy giọng nói của Ninh Tri Lục Tuyệt lập tức có phản ứng, anh quay đầu nhìn Ninh Trị, duỗi tay ra.
Đầu ngón tay Ninh Tri vừa chạm vào tay anh thì một giây tiếp theo đã bị anh nắm chặt, sợ cô lại biến mất lần nữa.
Ninh Tri nhìn về phía hai cô gái kia, đả kích: "Bạn trai tôi không kết bạn với cô là vì anh ấy không có hứng thú với cô."
Cô gái váy vàng không nhịn được mà nhìn vào mặt Ninh Tri rồi vội vàng cúi đầu mặc cảm, tay kéo vạt áo của bạn mình: "Chúng ta đi thôi"
Bảo sao đối phương không thèm phản ứng lại với cô ta, hóa ra là thấy cô ta chướng mắt.
Ninh Tri tiếp tục đứng xếp hàng mua đồ ăn đồ uống với Lục Tuyệt.
Cô và Lục Tuyệt đều có giá trị nhan sắc siêu cao, thân hình cũng tương xứng khiến người có mặt không ngừng nhìn qua, nhìn hai người vô cùng đẹp mắt, đám người không ngừng hâm mộ.
Sau khi mua được bỏng ngô và nước ngọt là có thể đi vào trong.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt vào rạp chiếu phim, bọn họ đến muộn nên chỉ mua được hàng ghế cuối cùng.
Lục Tuyệt cảm thấy rất thoải mái trong môi trường thiếu ánh sáng, dường như anh đã thả lỏng hơn.
Ninh Tri ngồi bên cạnh anh, cậu nhóc đáng thương, chắc là mới đến rạp chiếu phim lần đầu tiên.
Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phim.
Đã lâu rồi Ninh Tri không được trải nghiệm cảm giác ôm bắp rang bơ xem phim như thế này.
Cô lấy ra một viên bắp rang vàng rụm đút vào miệng Lục Tuyệt: "Cái này hơi ngọt."
Lục Tuyệt ngoan ngoãn mở miệng, ngay cả đầu ngón tay Ninh Tri cũng ngậm vào miệng.
"Cho em ăn bỏng ngô chứ không phải là ngón tay của chị."
Ninh Tri cố hạ giọng nói, trong ánh sáng lờ mờ, cô đỏ mặt: "Đừng dùng lưỡi cuốn ngón tay chị!"
Ninh Tri nghĩ đến lần trước Lục Tuyệt liếm vết thương bị gai hoa đâm trên sân thượng cho mình, cái tật xấu này mãi vẫn không thể thay đổi.
Ninh Tri đẩy đầu anh ra, rút ngón tay về, ngón tay ướt nhẹp nước, cô trừng mắt nhìn anh một cái.
Nhưng Lục Tuyệt lại thỏa mãn liếm môi như một con thú nhỏ vừa nếm được vị ngọt.
Rõ là phạm quy!
Phim đang chiếu là một bộ phim kinh dị, ngay phần đầu đã tạo ra không khí rất kinh khủng.
Ninh Tri nhìn về phía trước, Lục Tuyệt ngồi bên cạnh quay đầu sang, nghiêm túc nhìn cô.
"Nhìn màn hình đi, đừng nhìn chị." Ninh Tri quay đầu anh lại về phía màn hình.
Lục Tuyệt bị bắt được thì nhanh chóng cúi đầu, hàng lông mi dài run lên, che đi vẻ thẹn thùng trong mắt.
Một giây tiếp theo anh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, nhìn vài giây rồi dời mắt đi, sau đó lại tiếp tục nhìn vài giây.
Ánh mắt Lục Tuyệt lơ đãng rơi vào phía trước rồi chợt khựng lại.
Ở hàng phía trước vị trí đối diện với chỗ hai người ngồi Lục Tuyệt nhìn thấy đầu người đàn ông nghiêng về phía bạn gái ở bên cạnh.
Qua khe hở giữa những chiếc ghế anh có thể thấy rõ cả hai đang dính chặt lấy nhau, miệng cũng thân mật hôn nhau.
Lục Tuyệt nhìn rất nghiêm túc.
Ninh Tri quay đầu nhìn theo tầm mắt của Lục Tuyệt, liền giật mình vội quay mặt Lục Tuyệt về phía mình.
Cô cố hạ thấp giọng nói bên tai anh: "Đừng nhìn."
Ninh Tri còn nhớ lần trước Lục Tuyệt nhìn thấy Tống Cảnh Thương hôn cô hoa khôi trường trên sân thượng thì hôm sau đã biết cách hôn lén cô rồi.
Bây giờ cặp đôi trước mặt đang hôn sâu, cô còn có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh phát ra từ phía trước, thực sự không muốn Lục Tuyệt sẽ học được.
Lục Tuyệt mím môi, ánh sáng từ màn hình lớn chiếu vào trên mặt anh khiến ngũ quan càng sâu và trong trẻo hơn.
Trên mặt anh lộ vẻ ngây thơ, nói thật chậm rãi với Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ, tôi có thể, hôn."
"Không." Ninh Tri ngắt lời anh: "Em còn nhỏ, không được."
Lục Tuyệt mím môi, trông đôi mắt đen lộ vẻ tủi thân: "Tôi, không nhỏ, không nhỏ." Chỗ nào của anh cũng lớn hết rồi, không nhỏ nữa.
Mặt Ninh Tri nóng lên, che miệng anh lại: "Xem phim đi."
Lục Tuyệt chớp mắt, đôi mắt ẩm ướt sáng chói, háo hức nhìn cô, nhìn môi cô.
Muốn hôn, muốn hôn chị gái kỳ lạ.
Mềm nhũn, còn hơi ngứa ngáy nữa.
Cậu thiếu niên nhút nhát hay thẹn thùng nói rằng anh đã ước cho cô xuất hiện.
Vừa đáng thương lại vừa dễ thương khiến trái tim Ninh Tri mềm nhũn.
Cho nên nhiệm vụ phụ đột ngột xuất hiện này là vì Lục Tuyệt cầu nguyện sao?
Ninh Tri không thể xác định được.
"Ngoại trừ hi vọng chị xuất hiện thì em còn có mong ước nào trong sinh nhật không?"
Lục Tuyệt chớp mắt, một lúc sau mới nói: "Chị gái kỳ lạ hẹn hò, tôi."
Chị gái kỳ lạ hẹn hò với tôi.
Ninh Tri cười: "Em có biết hẹn hò là gì không?"
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, dưới mái tóc ngắn đen nhánh, vành tai anh len lén đỏ rực lên, còn đỏ hơn cả chiếc áo len đỏ trên người anh.
Anh không trả lời, ánh mắt khẽ run lên, như đang chờ câu trả lời của Ninh Tri.
Ninh Tri suy nghĩ một lát rồi nói với anh: "Em muốn đi chơi với chị sao? Nhưng như thế không gọi là hẹn hò, chỉ có hai người yêu nhau đi chơi mới gọi là hẹn hò thôi."
Nghe vậy Lục Tuyệt liền ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen có vài phần sốt ruột: "Là hẹn hò."
Chị gái kỳ lạ là của anh, bọn họ là hẹn hò.
Thấy cậu thiếu niên mím môi tỏ vẻ không vui, Ninh Tri mỉm cười: "Được rồi, em nói thế nào thì là thế đấy."
Dỗ cậu có gì khó khăn đâu?
Khóe môi Lục Tuyệt không kìm được mà khẽ cong lên, hai tay ôm chặt Ninh Trị.
Ban đêm, Ninh Tri vốn định ngủ trên sô pha, nhưng vẫn như mọi khi, cậu thiếu niên vẫn không cho phép.
Cô chỉ có thể nằm xuống bên cạnh anh như hai lần trước.
Trong vầng sáng mờ ảo, Ninh Tri có thể ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người Lục Tuyệt.
Sự cố chấp của anh không chỉ thể hiện ở việc anh sẽ kiên trì đi mãi một con đường, ngồi đúng một cái ghế, quần áo bày ở cùng một cái vị trí mà đến cả mùi sữa tắm cũng dùng đến hơn mười năm.
Ngay cả khi đã trưởng thành trên người anh vẫn có hương thơm bạc hà sảng khoái như vậy.
Thật đúng là cố chấp, chấp nhất, một lòng.
Ninh Tri nằm nghiêng, một hồi lâu sau lưng cơ truyền đến tiếng ma sát khe khẽ, sau đó có một nguồn nhiệt tiến lại gần cô.
Thân hình gầy yếu của cậu thiếu niên áp sát vào lưng cô, cằm anh đè lên cổ cô từ phía sau: "Chị gái kỳ lạ, chị gái kỳ lạ..."
Người Lục Tuyệt nóng rực, Ninh Tri cảm thấy lưng mình bị anh áp sát nóng ran.
"Lục Tuyệt?"
Hơi thở ấm áp của cậu thiếu niên phả vào cổ Ninh Trị, tê dại, kích thích da cô nổi cả da gà, cô nghe thấy tiếng nói quyến luyến của cậu thiếu niên phía sau: "Ôm chị gái kỳ lạ ngủ, muốn ôm chị gái kỳ lạ."
"Tối nay chị sẽ không biến mất." Ninh Tri dỗ dành anh.
Lục Tuyệt mím môi, mặt anh áp vào gáy Ninh Tri, giọng khàn khàn đầy kiên quyết: "Muốn ôm, muốn ôm chị."
Ninh Trị chỉ có thể để mặc anh.
Sau đó, cậu thiếu niên nhút nhát phía sau chợt run rẩy vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng đặt lên eo Ninh Tri.
Cảm giác được vùng thắt lưng quá mức mềm mại, trong bóng tối vành tai Lục Tuyệt đỏ lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng lên.
Chị gái kỳ lạ thơm quá, chị gái kỳ lạ mềm mại quá.
Anh thích ôm cô.
Trong đêm, Ninh Tri không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, cả đêm cô chỉ cảm thấy sau lưng có một con thủ nhỏ, không ngừng lẩm bẩm, liên tục gọi cô là "chị gái kỳ lạ".
Hôm sau là thứ bảy, Lục Tuyệt không cần đi học.
Ninh Tri hứa sẽ đưa anh đi chơi, nhưng anh cần phải tự mình xin phép mẹ Lục.
"Tiểu Tuyệt, con... con muốn đi chơi sao?" Mẹ Lục sửng sốt, không ngờ con trai lại chủ động nói yêu cầu với bà.
Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khôn xiết: "Mẹ đi chơi với con được không?"
Khi Lục Tuyệt còn nhỏ bà còn có thể đưa anh đi chơi, nhưng bây giờ khi trưởng thành anh ngày càng trở nên kháng cự, không muốn cho người ta tiếp xúc với mình.
Lục Tuyệt từ chối: "Không mẹ."
Khuôn mặt mẹ Lục vẫn tràn đầy ý cười, cho dù bị con trai từ chối nhưng đây cũng là là sự chủ động đáp trả của anh đối với bà.
"Tiểu Tuyệt, con muốn đi đâu vậy? Con không muốn mẹ đi cùng sao?" Mẹ Lục rất tò mò không biết con trai đột nhiên muốn đi chơi là định làm gì.
Lục Tuyệt mím môi, xoay người rời đi.
Mẹ Lục nhanh chóng bảo quản gia dặn dò tài xế chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt, đồng thời cử hai vệ sĩ bí mật đi theo.
Ninh Tri còn ba mươi mặt trời nhỏ, nghĩa là cô còn có thể đổi lấy ba mươi phút xuất hiện.
Cô hỏi Lục Tuyệt: "Em muốn làm gì?"
Mắt Lục Tuyệt đang cụp xuống chợt run lên, nói chậm rãi: "Xem phim"
Ninh Tri hơi nghi ngờ, anh muốn đi xem phim sao?
Nhà họ Lục có một rạp chiếu phim trong nhà rất lớn, nếu Lục Tuyệt muốn xem phim thì cô có thể xem tại nhà với anh.
"Đi xem phim, chị gái kỳ lạ, tôi."
Ninh Tri cảm thấy trong thời gian cô vắng mặt dường như Lục Tuyệt đã thay đổi rồi.
Cô không thể đoán được suy nghĩ trong đầu anh.
"Được, chị đi xem với em."
Tài xế lái xe đến cửa trung tâm mua sắm, Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi vào, tài xế biết có vệ sĩ bí mật theo dõi cậu chủ nên không di theo.
Trên tầng năm của trung tâm thương mại là rạp chiếu phim, Ninh Tri chỉ dẫn cho Lục Tuyệt đi mua hai vé xem phim.
Cô còn nắm tay Lục Tuyệt xếp hàng mua bắp rang bơ. Có thể là do xung quanh có nhiều người nên Lục Tuyệt hơi căng thẳng, mắt cứ nhìn cô hoặc nhìn xuống đất, tay ôm chặt lấy cô.
Lúc này có hai cô gái xinh đẹp đi tới, một trong số đó đỏ mặt hỏi Lục Tuyệt: "Xin chào, mình có thể kết bạn với cậu được không?"
Lục Tuyệt không phản ứng.
Cô gái mặc váy vàng tiếp tục thu hết can đảm nói tiếp: "Mình muốn làm quen với cậu."
Lục Tuyệt hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Anh cụp mắt nhìn bàn tay mình và Ninh Tri đang nắm lấy nhau, tay chị gái kỳ lạ rất nhỏ, nhỏ hơn tay anh rất nhiều, mềm mại, trắng nõn, nhìn rất đẹp.
Anh thích tay của chị gái kỳ lạ.
Cô gái mặc váy vàng bị người ta phớt lờ, mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn người bạn bên cạnh.
Người bạn ra mặt bênh vực cô ta: "Anh đẹp trai này, đừng có lạnh lùng vậy chứ, Tiểu Hân là hoa khôi trường chúng tôi, đầy người theo đuổi cô ấy đấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động làm quen với con trai."
Khi cô gái mặc váy vàng nghe thấy lời nói của bạn mình thì liền xấu hổ kéo vạt áo bạn.
Cô ta lén lút nhìn về phía cậu thiếu niên, sắc mặt càng đỏ hơn.
Vừa rồi khi anh bước vào, chỉ thoáng nhìn cô ta đã nhìn thấy được anh trong bộ đồ thể thao màu đỏ, anh rất cao, thon gầy, đẹp trai, khuôn mặt còn đẹp hơn cả thần tượng mà cô ta yêu thích.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy tim mình đập loạn nhịp như vậy.
Cho nên mới nhờ bạn tốt cũng mở miệng hỗ trợ mình.
Lục Tuyệt hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của hai người bên cạnh mình. Bây giờ Ninh Tri đang trong tình trạng chỉ có Lục Tuyệt mới có thể nhìn thấy nên nhìn thấy hai cô gái đang sốt sắng muốn lấy được phương thức liên lạc của Lục Tuyệt thì cảm thấy hơi buồn bực.
Thấy hai người vẫn không chịu hết hi vọng, Ninh Tri nói với Lục Tuyệt: "Ở đây chờ chị một lát, đừng đi lung tung, chị sẽ quay lại sớm thôi."
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, chậm rãi đáp lại: "Được."
Ninh Tri biết có hai vệ sĩ do mẹ Lục bí mật cử đi theo anh nên mới yên tâm rời đi.
Cô tìm thấy một góc không có máy quay giám sát và không có ai đi qua, lập tức tiêu hai mươi mặt trời nhỏ để đổi lấy hai mươi phút xuất hiện.
"Cậu lạnh lùng quả đấy, không muốn kết bạn thì thôi, lại còn không nói tiếng nào, là loại đàn ông gì vậy." Người bạn khó chịu, Tiểu Hân xinh đẹp biết bao, mắt nhìn của người này quá cao, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Hân một lần nào.
"Hình như cô có ý kiến gì với bạn trai tôi nhỉ?" Một giọng nói rất dễ nghe vang lên sau lưng hai người họ.
Người bạn và cô gái mặc váy vàng cùng nhìn lại, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Nghe thấy giọng nói của Ninh Tri Lục Tuyệt lập tức có phản ứng, anh quay đầu nhìn Ninh Trị, duỗi tay ra.
Đầu ngón tay Ninh Tri vừa chạm vào tay anh thì một giây tiếp theo đã bị anh nắm chặt, sợ cô lại biến mất lần nữa.
Ninh Tri nhìn về phía hai cô gái kia, đả kích: "Bạn trai tôi không kết bạn với cô là vì anh ấy không có hứng thú với cô."
Cô gái váy vàng không nhịn được mà nhìn vào mặt Ninh Tri rồi vội vàng cúi đầu mặc cảm, tay kéo vạt áo của bạn mình: "Chúng ta đi thôi"
Bảo sao đối phương không thèm phản ứng lại với cô ta, hóa ra là thấy cô ta chướng mắt.
Ninh Tri tiếp tục đứng xếp hàng mua đồ ăn đồ uống với Lục Tuyệt.
Cô và Lục Tuyệt đều có giá trị nhan sắc siêu cao, thân hình cũng tương xứng khiến người có mặt không ngừng nhìn qua, nhìn hai người vô cùng đẹp mắt, đám người không ngừng hâm mộ.
Sau khi mua được bỏng ngô và nước ngọt là có thể đi vào trong.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt vào rạp chiếu phim, bọn họ đến muộn nên chỉ mua được hàng ghế cuối cùng.
Lục Tuyệt cảm thấy rất thoải mái trong môi trường thiếu ánh sáng, dường như anh đã thả lỏng hơn.
Ninh Tri ngồi bên cạnh anh, cậu nhóc đáng thương, chắc là mới đến rạp chiếu phim lần đầu tiên.
Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phim.
Đã lâu rồi Ninh Tri không được trải nghiệm cảm giác ôm bắp rang bơ xem phim như thế này.
Cô lấy ra một viên bắp rang vàng rụm đút vào miệng Lục Tuyệt: "Cái này hơi ngọt."
Lục Tuyệt ngoan ngoãn mở miệng, ngay cả đầu ngón tay Ninh Tri cũng ngậm vào miệng.
"Cho em ăn bỏng ngô chứ không phải là ngón tay của chị."
Ninh Tri cố hạ giọng nói, trong ánh sáng lờ mờ, cô đỏ mặt: "Đừng dùng lưỡi cuốn ngón tay chị!"
Ninh Tri nghĩ đến lần trước Lục Tuyệt liếm vết thương bị gai hoa đâm trên sân thượng cho mình, cái tật xấu này mãi vẫn không thể thay đổi.
Ninh Tri đẩy đầu anh ra, rút ngón tay về, ngón tay ướt nhẹp nước, cô trừng mắt nhìn anh một cái.
Nhưng Lục Tuyệt lại thỏa mãn liếm môi như một con thú nhỏ vừa nếm được vị ngọt.
Rõ là phạm quy!
Phim đang chiếu là một bộ phim kinh dị, ngay phần đầu đã tạo ra không khí rất kinh khủng.
Ninh Tri nhìn về phía trước, Lục Tuyệt ngồi bên cạnh quay đầu sang, nghiêm túc nhìn cô.
"Nhìn màn hình đi, đừng nhìn chị." Ninh Tri quay đầu anh lại về phía màn hình.
Lục Tuyệt bị bắt được thì nhanh chóng cúi đầu, hàng lông mi dài run lên, che đi vẻ thẹn thùng trong mắt.
Một giây tiếp theo anh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, nhìn vài giây rồi dời mắt đi, sau đó lại tiếp tục nhìn vài giây.
Ánh mắt Lục Tuyệt lơ đãng rơi vào phía trước rồi chợt khựng lại.
Ở hàng phía trước vị trí đối diện với chỗ hai người ngồi Lục Tuyệt nhìn thấy đầu người đàn ông nghiêng về phía bạn gái ở bên cạnh.
Qua khe hở giữa những chiếc ghế anh có thể thấy rõ cả hai đang dính chặt lấy nhau, miệng cũng thân mật hôn nhau.
Lục Tuyệt nhìn rất nghiêm túc.
Ninh Tri quay đầu nhìn theo tầm mắt của Lục Tuyệt, liền giật mình vội quay mặt Lục Tuyệt về phía mình.
Cô cố hạ thấp giọng nói bên tai anh: "Đừng nhìn."
Ninh Tri còn nhớ lần trước Lục Tuyệt nhìn thấy Tống Cảnh Thương hôn cô hoa khôi trường trên sân thượng thì hôm sau đã biết cách hôn lén cô rồi.
Bây giờ cặp đôi trước mặt đang hôn sâu, cô còn có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh phát ra từ phía trước, thực sự không muốn Lục Tuyệt sẽ học được.
Lục Tuyệt mím môi, ánh sáng từ màn hình lớn chiếu vào trên mặt anh khiến ngũ quan càng sâu và trong trẻo hơn.
Trên mặt anh lộ vẻ ngây thơ, nói thật chậm rãi với Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ, tôi có thể, hôn."
"Không." Ninh Tri ngắt lời anh: "Em còn nhỏ, không được."
Lục Tuyệt mím môi, trông đôi mắt đen lộ vẻ tủi thân: "Tôi, không nhỏ, không nhỏ." Chỗ nào của anh cũng lớn hết rồi, không nhỏ nữa.
Mặt Ninh Tri nóng lên, che miệng anh lại: "Xem phim đi."
Lục Tuyệt chớp mắt, đôi mắt ẩm ướt sáng chói, háo hức nhìn cô, nhìn môi cô.
Muốn hôn, muốn hôn chị gái kỳ lạ.
/141
|