Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 134: Điệp luyến hoa 34

/144


Tuyền Ki Phủ.

Trong sương phòng, ánh lửa bập bùng trong lò than, phòng trong ấm áp, thỉnh thoảng có vài tiếng “tách” nho nhỏ vang lên là tiếng của vụn gỗ, trong căn phòng yên tĩnh nên vang lên rõ ràng một cách lạ thường.

Tổng quản thái giám Hàn Sóc đứng lặng trong phòng, nhìn hoàng đế Gia Tường đang ngủ say trên giường, chân mày ông nghiêm trọng. Một lát sau ông dời bước đi đến trước giường, nói nhỏ: “Thái hoàng thượng, ngài tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy!”

Một lát sau, thái hoàng thượng Gia Tường mở mắt thật lớn, nheo mắt nhìn Hàn Sóc, trầm giọng nói: “Hàn Sóc, ngươi không muốn sống nữa sao, khi ta đang nghỉ ngơi ngươi cũng dám quấy rầy.”

Hàn Sóc cuống quít lui về phía sau vài bước, quỳ rạp xuống đất.

“Lão nô đáng chết. Nhưng lão nô thật sự lo lắng trong lòng, lão nô muốn hỏi thái hoàng thượng xem thái hoàng thượng đã nhớ lại sự việc trước kia chưa. Trước mắt chiến sự khẩn cấp chỉ có người mới có thể đứng ra chủ trì đại cuộc.” Hàn Sóc trầm giọng nói, “Chỉ có người mới có thể vạch trần việc Mạc Tầm Hoan cấu kết với hoàng đế mới mưu hại người, mới có thể bình ổn trận chiến này thôi.”

“Hàn Sóc, ngươi đang lo lắng cho tên phản tặc kia sao, ngươi đã quy thuận hắn rồi sao? ” thái thượng hoàng Gia Tường từ trên giường ngồi dậy, ho khan hai tiếng, lạnh giọng hỏi.

“Thái hoàng thượng, người đã nhớ lại những việc trước kia rồi sao? Thật tốt quá!” Hàn Sóc ngạc nhiên vui sướng ngẩng đầu lên.

Thái thượng hoàng Gia Tường thản nhiên hừ một tiếng nói: “Không sai, ta đã nhớ lại việc trước kia, Hàn Sóc ngươi bảo ta hiện tại đứng ra vạch trần chuyện của Vô Trần chẳng phải là bảo ta chắp tay đem giang sơn đưa đến cho tên phản tặc kia sao.”

“Thái hoàng thượng, lão nô cả gan nói vài câu, Tuyền vương cũng là con của ngài, tuy rằng hắn khởi sự nhưng cũng là bất đắc dĩ thôi. Hắn dự đoán trước được hoàng đế mới sẽ làm hại đến thái hoàng thượng cho nên đã gửi thư khẩn đến cho lão nô, nói lão nô tìm cơ hội đem thái hoàng thượng lặng lẽ rời khỏi cung. Cổ độc trên người ngài cũng là do Tuyền vương phái Cuồng Y danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ đến chữa trị. Theo lão nô thấy thì Tuyền vương là người vừa trung lại vừa hiếu, có đức hạnh trong thiên hạ, xứng đáng làm hoàng đế. Trái ngược với tân đế, nay lại yêu thương nam sủng, dẫn sói về nhà, không được lòng dân !” Hàn Sóc đánh liều nói, mạo hiểm liều chết khuyên nhủ một cách rành mạch.

“Hàn Sóc, hắn không phải con ta, hắn là con của Khánh Tông hoàng đế. Cái gì mà bất đắc dĩ, hắn khởi sự là để đoạt giang sơn từ trong tay ta, ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.” Gia Tường hoàng đế nổi giận nói. Năm đó ông giết huynh đoạt vị, con của huynh trưởng ông lại khởi sự đoạt đi giang sơn của ông, đây đúng là báo ứng.

“Thái hoàng thượng, ai nói với người Tuyền vương không phải con của người?” Hàn Sóc kinh hãi hỏi.

Tâm trí thái hoàng thượng Gia Tường có vẻ nghiêm trọng, có vài tâm sự cho dù là nô tài thân cận nhất cũng không biết được. Huống chi việc này liên quan đến thể diện của ông, làm sao ông có thể cho người khác biết được.

Hàn Sóc biết trong lòng thái hoàng thượng Gia Tường thật ra rất tán thưởng Dạ Vô Yên, tuy rằng ông không thể lí giải vì sao ông ta lại đối xử nghiêm khắc với Dạ Vô Yên như vậy, nhưng lại không ngờ đến ông cho rằng Dạ Vô Yên không phải là hoàng tử của ông.

“Việc này ngươi không cần hỏi.” thái thượng hoàng Gia Tường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên thật đáng sợ.

“Thái thượng hoàng, việc này có phải là do Minh hoàng hậu nói không?” Hàn Sóc quỳ trên mặt đất hỏi.

“Không phải nàng ta nói, mà là lấy máu nghiệm thân.” thái thượng hoàng Gia Tường thở dài một tiếng nói, ông vẫn nhớ rõ năm đó khi hai giọt máu đỏ tươi ở trong bát nước trắng như tuyết dù thế nào cũng không thể hòa vào nhau, trong lòng ông đã cảm thấy mất mát cùng tuyệt vọng thế nào.

“Thái thượng hoàng, máu của Tuyền vương là do tự ngài lấy từ trên người Tuyền vương sao?” Hàn Sóc nghiêm giọng hỏi.

Thái thượng hoàng Gia Tường nghe vậy thì trong lòng chấn động, năm đó Dạ Vô Yên bị thương ông liền phái người đến trị thương cho Dạ Vô Yên, ngự y lấy máu của Dạ Vô Yên. Máu có phải lấy từ trên người Dạ Vô Yên không thì ông cũng chưa đích thân nhìn thấy. Nhưng ngự y Ân Đình kia là người ông tín nhiệm nhất, ông ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt ông.

Thái thượng hoàng Gia Tường hừ lạnh một tiếng nói: “Dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng mà ngự y Ân tuyệt đối sẽ không lừa ta.”

“Thái hoàng thượng, cho dù Tuyền vương không phải hoàng tử của người nhưng người đã quên hoàng đế mới đã hạ độc người sao? Nếu để hoàng đế mới thắng chắc chắn còn có thể xuống tay với thái thượng hoàng nữa. Xin thái thượng hoàng hãy cân nhắc!” Hàn Sóc không ngừng dập đầu, khuôn mặt đầy lo lắng.

“Bẩm thái thượng hoàng, Tuyền Ki công tử cầu kiến.” Thị nữ ngoài cửa đã biết được thân phận của thái thượng hoàng Gia Tường, đang đứng trước cửa cao giọng bẩm báo.

“Cho hắn vào!” thái thượng hoàng Gia Tường nói nhàn nhạt

Lời vừa dứt, Phượng Miên đã nhanh chóng tiến vào.

Hắn vẫn chưa vào trong phòng mà đang lẳng lặng đứng yên ở cửa, thấy thái thượng hoàng Gia Tường cũng không quỳ thi lễ, khuôn mặt ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt không mang theo một chút tình cảm nào thản nhiên nhìn lướt qua thái thượng hoàng, nói giọng lạnh lùng : “Tuyền vương đã bị Dạ Vô Trần làm hại, việc này thái hoàng thượng có thể yên tâm, giang sơn tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Tuyền vương.”

“Cái gì?! Ngươi nói gì?” Hàn Sóc từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Phượng Miên.

Phượng Miên đang đứng dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong ánh nến lung linh nhưng một nửa chìm trong bóng tối.

“Phượng công tử, lời ngươi nói là thật sao?! Tuyền vương, hắn thật sự…gặp nạn?” Hàn Sóc đứng dậy đi vài bước đến trước mặt Phượng Miên, bàn tay bắt lấy vai Phượng Miên. Nương theo ánh nến nhàn nhạt ông nhìn thấy rõ trong đôi mắt đen như ngọc của Phượng Miên đang ẩn chứa nỗi đau đớn mãnh liệt, nhìn thấy đôi môi hơi nhếch lên của hắn không còn chút máu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của hắn trắng bệch như tro tàn.

Phượng Miên, nam tử ôn hòa tao nhã này, bên môi luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nếu không gặp phải một đả kích thật lớn làm sao hắn có thể đau đớn kịch liệt như vậy. Trong lòng Hàn Sóc chấn động mãnh liệt, ông lảo đảo lui về phía sau vài bước, nếu như không phải phía sau có một chiếc bàn đỡ lấy thân mình thì có thể ông đã tê liệt ngã trên mặt đất.

Trước mắt hiện lên một dung nhan tuyệt sắc, như khói tỏa như sương mù, khóe môi nở rộ một nụ cười thuần khiết giống như tiên nữ trên chín tầng mây giáng trần.

Nàng nói với ông: “Hàn Sóc, ngươi là một người tốt. Ta chỉ sợ thời gian không còn nhiều, Yên nhi ở trong thâm cung không có nơi nào để dựa vào, về sau chỉ có thể nhờ cậy ngươi chăm sóc.”

Nhưng ông chung quy vẫn không thể bảo vệ được Dạ Vô Yên, không thể bảo vệ được đứa con của nữ tử xinh đẹp như hoa như mộng kia.

Thái thượng hoàng Gia Tường ngồi giường trên, nghe được tin tức này thì trong nháy mắt toàn thân giống như bị rút hết khí lực, ông chậm rãi nắm lấy cạnh giường mới có thể miễn cưỡng đứng dậy được.

Dạ Vô Yên, người làm ông vừa thương vừa hận, trong lòng vô cùng rối loạn rốt cuộc đã không còn trên đời này nữa sao? Không thể nghi ngờ, thật ra ông hy vọng hắn chết, nhưng nhiều năm như vậy ông vẫn không thể tàn nhẫn ra tay loại bỏ hắn. Hôm nay hắn rốt cuộc chết đi, nhưng đáy lòng ông lại không có chút vui sướng nào mà ngược lại cảm thấy như bị búa tạ đánh xuống, đau đớn khó chịu và cô đơn vô cùng.

“Tuyền vương trước khi đi cướp pháp trường cũng không hề báo cho chúng tôi biết, nếu lỡ ngài xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ngài muốn chúng tôi đánh bại Dạ Vô Trần để giúp đỡ Dạ Vô Nhai lên ngôi. Thái thượng hoàng, Dạ Vô Nhai chắc là con ruột của người chứ! Nếu ngài không hi vọng giang sơn rơi vào tay giặc ngoại xâm thì xin hãy mau chóng quyết đoán!” Phượng Miên gằn từng tiếng, lạnh giọng nói, nói xong xoay người từ phòng trong bước ra ngoài.

Đêm đã khuya, từng bông tuyết không một tiếng động từ không trung rơi xuống giống như thương tiếc điều gì đó.

Một mảnh bông tuyết rơi xuống khóe mắt Phượng Miên bị hòa tan trong nháy mắt, giống như một giọt nước mắt theo hai má uốn lượn chảy xuống.

***

Trời đen kịt, tuyết trắng xóa, băng hồng hồng.

Ánh đao, bóng kiếm, mũi tên nhọn.

Đao kiếm ngập trời, tiếng hò hét, giết cùng bị giết.

Không thể nghi ngờ trận chiến này thật kịch liệt vô cùng. Nhưng dù kịch liệt thế nào thắng hay thua đối với Sắt Sắt đã không còn quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn biết Dạ Vô Yên rốt cuộc thế nào thôi? Thiết Phi Dương nói sẽ cứu hắn ra, nhưng tình thế trước mắt, muốn cứu người khẳng định là sẽ không thoát ra được.

Rốt cuộc nếu cứu được thì chạy thế nào đây?

Sắt Sắt ngước mắt nhìn chung quang, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chăm chú trên chỗ mái hiên cao nhất của thiên lao ở hình bộ, nơi đó cũng có binh sĩ đang chiến đấu kịch liệt, nhưng bởi vì là chỗ cao nhất cho nên cũng không có nhiều người. Thỉnh thoảng có binh sĩ nhảy lên lại bị một vài tên thủ hộ ở đó đá xuống dưới.

Trong lòng Sắt Sắt bỗng nhiên bị kìm hãm, nàng dừng lại, loan đao trong suốt nhưng lạnh lùng đang dừng lại giữa không trung, không hề nhúc nhích. Khuôn mặt xinh đẹp, miệng nở một nụ cười đẹp như ánh nắng.

Thì ra là thế, cứu được người từ trên mái hiên cao như vậy, chỗ cao khó có thể tập kích tới, người của Dạ Vô Trần cũng không thể đi lên. Tên mặt lạnh Thiết Phi Dương này hại nàng vừa rồi lo lắng gần chết.

Một thanh kiếm sắc bén hung ác bổ tới, trên tay Sắt Sắt cầm đao, người lui lại vài bước mượn lực thả người xuống, thi triển khinh công bay lướt qua vai vô số người, lao đến chỗ cao nhất trên mái hiên. Chỉ trong chốc lát nàng đã rơi mình trên mái ngói.

Trên nóc nhà có mấy chục binh sĩ bao vây phòng thủ, võ nghệ cũng không kém, xem ra Xuân Thủy lâu đã điều đến những người tinh nhuệ nhất. Sắc mặt của bọn họ thê lương và bi ai, thấy Sắt Sắt đến thì vẻ đau đớn kịch liệt càng hiện lên rõ ràng.

Sắt Sắt đẩy những người đang đứng chắn trước mắt ra, dẫm lên những bông tuyết đọng trên mái hiên, từng bước một chậm rãi đi về phía tâm điểm bọn họ đang vây quanh. Tuyết trên mái hiên rất dày dẫm lên truyền đến âm thanh “sột soạt”, âm thanh xôn xao tựa như tiếng lòng của nàng.

Nơi đó có một tấm áo choàng không biết của người nào, trên áo choàng có một người đang nằm, trên người quấn một tấm áo lông cừu thật dày.

Nụ cười bên môi Sắt Sắt Sắt dần dần đông cứng lại, nàng ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào người đang nằm nơi đó, âm thanh chung quanh gần như đều tiêu tán hết, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, hơi thở ngưng trệ, thậm chí nàng không nhận ra miệng vết thương trên người đang rỉ từng giọt máu tươi, cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.

Nàng không dám vui mừng, sợ sự vui mừng kia sẽ trở thành nỗi thất vọng, cũng không dám đau thương, sợ nỗi đau thương kia sẽ mang đến một kết cục đáng sợ. Nàng chỉ có thể khiến cho lòng mình trống rỗng , từng bước một đi lại gần chỗ kia.

Tuyết bay phất phơ đầy trời, giống như những sợi tơ, rơi xuống không một tiếng động .

Áo choàng đơn giản mỏng manh như vậy, người nằm trên đó làm sao có thể chống lại cơn rét lạnh kia chứ.

Sắt Sắt ngồi xổm xuống vươn bàn tay run run ra, chậm rãi vén tấm áo choàng lông cừu khoác trên người của người kia lên. Đến khi Sắt Sắt thấy rõ khuôn mặt người sau tấm áo lông cừu kia, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn rốt cuộc không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Quần áo dính bùn và máu sặc sỡ giờ đã hóa thành một đống vải rách nát hình như bị roi quất lên, rốt cuộc không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó. Máu đọng thành từng mảng đông cứng đỏ sậm nhuộm đỏ cả y phục dính trên người của người kia…có lẽ người kia đã không còn có thể gọi là người nữa chỉ còn là một vũng máu không có cảm xúc, chỉ miễn cưỡng duy trì hình dạng con người. Da thịt không thể che đậy bởi bộ áo quần rách nát hàng trăm ngàn vết thương chằng chịt, bị phỏng, vết thương do roi quất, vết thương do đao kiếm tạo thành… Trước mắt có thể thấy được toàn thân đã không còn chỗ nào lành lặn. Mái tóc đen đã trở nên ẩm ướt cùng với máu loãng đông lại thành từng mảng băng, tính cả những bông tuyết rơi xuống che khuất khuôn mặt hắn. Ngón tay Sắt Sắt run run, thật cẩn thận phủi lớp tuyết đọng và mảng băng hồng hồng phủ trên mặt hắn mở ra trước mắt nàng, khuôn mặt bị phỏng với diện tích rộng lộ ra, căn bản da thịt không chỗ nào còn lành lặn nên nhìn không ra bộ mặt thật.

Người đông cứng, máu chảy đầm đìa, không còn hơi thở kia là ai?

Dạ Vô Yên đang ở đâu?

“Tuyền vương đâu? Tuyền vương đang ở đâu?” Sắt Sắt quay lại, khóe môi mấp máy, khuôn mặt đờ đẫn, nở một nụ cười cứng ngắc, nhẹ giọng hỏi thị vệ đứng phía sau.

“Vương phi, xin hãy nén đau thương!” Thị vệ kia tự nhiên lại khóc lóc than vãn cung kính nói với Sắt Sắt.

“Nén bi thương, ta nén cái gì chứ, Tuyền vương đâu?” Sắt Sắt chỉ chớp mắt, thấy Vân Kinh Cuồng đang đứng ở góc khuất bên ngoài.

Tuyết bay mờ mịt, Vân Kinh Cuồng chỉ đứng ở trong mái hiên bên cạnh, chỗ cao nên gió vốn rất mạnh, thổi quần áo của hắn bay lên, nhìn có vẻ tiêu điều thê lương.

Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, lạnh giọng hỏi: “Vân Kinh Cuồng, Tuyền vương đâu? Các ngươi đã cứu hắn ra rồi đưa hắn đi đâu?”

Vân Kinh Cuồng quay lại, Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình đáng sợ như vậy trên mặt hắn. Đúng vậy, thật đáng sợ! Bi thương đến đáng sợ! Hắn liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.

Muốn hắn nói gì đây?

Nói câu xin hãy nén bi thương?! Hay là nói cái gì mà người chết không thể sống lại, người sống phải trân trọng sinh mệnh?!

Không! Hắn cái gì cũng không thể nói nên lời.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sắt Sắt, môi run run, thật lâu sau cũng không thể nói nên lời.

“Vân Kinh Cuồng! Dạ Vô Yên đâu? Nếu ngươi không nói gì ta sẽ giết ngươi!” Sắt Sắt lạnh lùng nói, đưa tay nắm chặt lấy Tân Nguyệt loan đao.

Ánh mắt Vân Kinh Cuồng dừng lại ở sắc mặt giận dữ của Sắt Sắt, hắn không nói được một lời nào, chậm rãi đi đến trước thân xác của người máu me đầm đìa kia, quỳ xuống.

“Vân Kinh Cuồng, ngươi nói cho ta biết đi, đó là ai vậy?” Sắt Sắt hỏi cẩn thận , bên môi nàng vẫn còn duy trì nụ cười gượng kia, cố ý muốn dùng nụ cười để ngăn nỗi khủng hoảng trong lòng lại.

Vân Kinh Cuồng quay đầu lại, ánh mắt thê lương nhìn Sắt Sắt, thấp giọng nói: “Đây là người chúng ta cứu ra từ nhà tù nơi giam giữ Tuyền vương.”

Từ nhà tù nơi giam giữ hắn cứu ra thì nhất định là hắn sao?

Không!!!

Đây tuyệt đối không phải là Dạ Vô Yên!

Dạ Vô Yên làm sao có thể trở thành thế này!?

Hắn là người phong lưu tuấn nhã thế nào, không phải áo trắng tao nhã thì là hoa phục cẩm tú, trên vạt áo thêu hoa văn tinh tế. Cao quý như vậy, phóng khoáng tao nhã như vậy sao có thể hóa thành dáng vẻ không còn chút cảm xúc như vậy. Hắn là người thanh tao tuấn mĩ thế nào, làm sao, làm sao khuôn mặt có thể máu me đầm đìa như vậy.

Dạ Vô Yên làm sao có thể chết được!?

Hắn mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể chết chứ!?

Nàng không tin, đây tuyệt đối không phải hắn!

Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ lại, vai trái của Dạ Vô Yên từng bị nàng cắn để lại một vết sẹo nhỏ.

Sắt Sắt mím chặt môi, hàm răng dường như đã cắn nát môi. Nàng duỗi ngón tay, vén mảnh vải bố bên vai trái của hắn lên, nương theo ánh tuyết, nàng nhìn thấy trên vai trái đầy máu có một vết phỏng đáng sợ vô cùng, ngay cả khi có vết sẹo thì căn bản cũng không thể nhìn ra.

Hắn không phải!

“Vân Kinh Cuồng, hắn căn bản không phải chủ tử của ngươi!” Sắt Sắt bình tĩnh đứng dậy, cười mờ mịt , “Vai trái của hắn không có vết sẹo! Không có vết sẹo kia!”

Vân Khinh Cuồng thương xót ngẩng đầu, nhìn nụ cười nhẹ nhàng nhợt nhạt bên môi Sắt Sắt, nụ cười kia khiến nàng trở nên xinh đẹp lạ thường.

Người đã bị thương thành như vậy, làm sao có thể tìm được vết sẹo nữa, chỉ là nếu có cũng đã bị những vết thương mới bao trùm lên làm sao có thể tìm được.

“Cổ tay phải của hắn có vết xương gãy!”

“Gãy xương, làm sao mà gãy xương?” Sắt Sắt cười lạnh hỏi.

Vân Kinh Cuồng liền mơ màng nói: “Năm đó, vương gia một chưởng đánh ngươi rớt xuống vách núi đen, sau khi trở về hối hận vô cùng nên đã chặt đứt tay phải của mình.”

Gió đêm dường như trở nên lãnh lẽo hơn, lạnh đến thấu xương, mang theo mười phần lạnh lẽo, gào thét thổi qua hai má, luồn qua từng khe hở chui vào tận xương tủy của nàng, cuồn cuộn thổi.

Nàng chưa bao giờ biết cổ tay của hắn đã từng bị gãy.

Bởi vì lỡ tay đánh nàng rơi xuống vách núi đen cho nên hắn liền bẻ gãy xương cổ tay của mình. Trách không được hắn lại dùng kiếm tay trái, chắc hẳn là đã luyện tập sau khi tay phải bị thương.

Sắt Sắt ngây dại, bức tường cứng rắn trong lòng như vỡ nát thành từng mảnh nhỏ vụn, hóa thành những hạt bụi, ngảy cả khi buông tay rơi xuống vách núi kia, nàng cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Những hoài nghi cùng không tin tưởng trong lòng tại giây phút này bị kích thích làm tiêu tan tất cả.

Cảm giác hít thở không thông ập tới, nước mắt tràn ra, nàng ngã sấp xuống mái hiên tuyết đọng dày đặc.

Thật lạnh, nàng chưa bao giờ biết tuyết đọng lại lạnh thấu xương như vậy, chậm rãi thấm vào da thịt nàng, xâm nhập vào lòng nàng.

Nàng hung hăng cắn môi, từ trên mặt tuyết đọng đứng lên, vòng tay ôm lấy thân thể đã đông cứng không còn hơi thở kia, nàng dùng áo choàng lông cừu ôm chặt lấy hắn, khẩn cầu một chút ấm áp cuối cùng, hy vọng có thể làm cho hắn tỉnh dậy.

Trên pháp trường, hắn giục ngựa lao đến cứu nàng ra, làm cho lòng nàng vốn đã như mặt nước phẳng lặng lại bắt đầu gợn sóng, bắt đầu cuộn sóng, mà hắn lại không một lời nào rời xa nàng, vĩnh viễn rời xa nàng.

Thật quá tàn nhẫn!

Nàng ngây ngốc ở trong Tuyền Ki phủ chờ đợi, nàng mang theo quân đội khổ chiến vài ngày nay, thật ra nàng căn bản đã sớm biết hắn liều mình đến đó nhất định là có đi không về, nàng chỉ khao khát được một lần ngoài ý muốn khiến cho đoạn tình của bọn họ còn có chút hy vọng.

Nhưng vận mệnh thủy chung vẫn không được như ý muốn, đến khi nàng có cơ hội thì chỉ có thể nghênh đón xác chết màu me đầm đìa của hắn, nàng thậm chí không có cơ hội nhìn qua gương mặt hắn một lần cuối, dấu hiệu duy nhất để nhận biết thân phận của hắn chỉ là vết xương gãy bên cổ tay phải của hắn.

Từ sự cố trên đường dâng hương, đến Tuyền vương phủ lạnh lùng, từ Lâm Giang lâu cùng hợp tấu một khúc nhạc đến hồ Yên Ba nhu tình tràn ngập, từ Hắc Sơn nhai một đao chặt đứt đoạn tình, đến nỗi buồn ly biệt trên đảo Thủy Long ….

Nếu ông trời không muốn cho bọn họ có thời gian ở bên nha, thì cần gì phải ban cho bọn họ nhân duyên để yêu thương nhau…

Hắn lẳng lặng nằm trong lòng nàng, giống như khi còn ở Xuân Thủy lâu ôm nhau ngủ yên một đêm. Khi đó bọn họ chỉ xem đó cùng lắm như một đêm bình thường. Một đêm không hề hay biết về sau con đường của cả hai sẽ bị chia cách bởi cái chết. Mà thời gian hạnh phúc kia ngay cả khi có cố gắng thế nào cũng không thể níu kéo lại được nữa.

Nước mắt theo khóe mi trào ra, nàng quật cường ngăn nó lại. Nhưng đau đớn có thể dùng sức mạnh chặt đứt sao?

Không thể nào!

Nàng đứng dậy, khuôn mặt ngọc không chút biểu tình nào, giống như băng tuyết trong đêm đen, lạnh lẽo không còn độ ấm.

"Là ai, đến tột cùng là ai tra tấn hắn trở thành như vậy?" Nàng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Thuộc hạ nghe phạm nhân trong nhà lao nói chính là tên hoàng đế chó Dạ Vô Trần kia." Một thị vệ đứng bên cạnh nói.

Sắt Sắt mơ hồ cười cười, nhẹ nhàng đặt Dạ Vô Yên lên mái hiên rồi lại dịu dàng hôn hắn. Nàng đứng dậy, đứng lặng người trên mái hiên, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn đoàn người đang chiến đấu bên dưới. Trước mặt Dạ Vô Trần có mấy viên tướng thân mặc khôi giáp, còn mấy chục cao thủ cấm vệ mặc quân phục hoàng cung. Thiết Phi Dương bị Mặc Tầm Hoan ngăn cản nên căn bản không thể xông vào.

Sắt Sắt nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn vô số binh sĩ đang vọt tới. Mũi chân ở trên mái hiên hơi kiễng lên làm cho thân mình phóng lên, ở trên mái hiên nhảy lên, cuối cùng mũi chân điểm trên thân cây làm cuốn theo một đám tuyết đọng.

"Hộ giá!" Có binh sĩ nhìn thấy Sắt Sắt từ trên trời bay xuống thì sợ tới mức hô to lên.

Sắt Sắt vung tay trái lên, vô số ngân châm từ trong tay áo bắn nhanh ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, các binh sĩ đang xông lên đều bị điểm trúng huyệt đạo.

Mấy viên đại tướng mặc khôi giáp tiến lên ngăn cản, Sắt Sắt rút đao ra, mũi nhọn lạnh lẽo của Tân Nguyệt loan đao lướt qua trong không trung, chân khí làm cho những bông tuyết bay đầy trời cuồn cuộn bay về phía trước. Dùng hơn mười chiêu đã có thể đánh bại vài tên đại tướng để vọt tới trước mặt Dạ Vô Trần.

Nàng vung đao chém về phía Dạ Vô Trần, có một ánh đao đang đâm tới bả vai nàng, nàng không né cũng không tránh vẫn như trước chém về phía cổ Dạ Vô Trần. Một đao trúng mục tiêu, còn vai trái của nàng cũng trúng một kiếm.

Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, Dạ Vô Trần sợ tới mức nhắm hai mắt lại, thanh đao xẹt qua cổ hắn, cơn đau đớn ập tới, trong một cái chớp mắt hắn nghĩ mình sẽ chết. Thị vệ bảo vệ hắn nhìn thấy cổ hắn giàn giụa máu tươi cũng sợ tới mức ngây dại.

Nhưng hắn vẫn chưa chết, vẫn còn có thể hô hấp được.

Đao của nàng chỉ thiếu một chút là có thể cắt đứt yết hầu của hắn. Một đao kia của nàng có thể giết được hắn nhưng nàng lại cố tình không giết hắn.

Hắn nghi hoặc mở mắt ra, trước mắt lại hiện lên một đường đao nữa, cánh tay trái lại càng đau đớn. Sau đó là cánh tay phải, rồi đến trước ngực, đùi,....Mỗi một lần ánh đao hiện lên, trên người hắn sẽ có thêm một vết thương, không quá sâu, không đủ để lấy mạng nhưng lại đau đớn vô cùng. Chỉ trong chốc lát trên người hắn đã chằng chịt vết thương, cung trang màu vàng giờ gần như đã nhuốm đầy máu tươi.

Hắn đột nhiên hiểu được, nữ nhân này không phải không giết hắn mà là muốn tra tấn hắn trước. Nàng chính là....đang báo thù cho Dạ Vô Yên!

Dạ Vô Trần luôn luôn xem thường nữ nhân nhưng trước mắt hắn lại bị nữ tử này dọa cho hoàn toàn hoảng sợ.

Nữ tử này dường như không còn muốn sống nữa, không! Quả thật nàng chính là không muốn sống nữa!

Nàng muốn chết!

Thị vệ của hắn xuất chiêu với nàng, nàng có thể dễ dàng tránh thoát, nàng đơn giản không hề trốn vẫn như trước ra tay với hắn.

Thương tích trên người của hắn cũng không khác gì trên người nàng!

Dạ Vô Trần nhìn biểu tình lạnh lùng cùng cực của Sắt Sắt, hắn không biết rốt cuộc một đao kết thúc tính mạng của hắn sẽ thế nào.

Hắn hoàn toàn kinh sợ!

Hắn là hoàng thượng, là vua của một nước. Nhưng hắn cũng phải run run nói: "Ngươi đừng giết trẫm, trẫm thật sự không giết Dạ Vô Yên! Trẫm nghe thấy các ngươi muốn tấn công đến đây, trẫm muốn dùng hắn làm con tin, làm sao có thể ngu ngốc giết hắn chứ. Trẫm cũng không biết hắn sao có thể chết được, thật sự không phải trẫm giết hắn!"

Nhưng Sắt Sắt sao có thể tin lời hắn nói. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo, nàng chém thẳng về phía cổ Dạ Vô Trần.

Một thanh kiếm từ bên cạnh bỗng nhiên phóng tới vừa kịp ngăn được một chiêu của Sắt Sắt. Nhưng người đó cũng bị đao khí làm loạng choạng lui về phía sau vài bước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Sắt Sắt giận dữ trong lòng, người này thế nhưng lại dám ngăn cản một chiêu lấy mạng của nàng. Nàng chăm chú nhìn lại, quần áo bào màu tím của người kia rõ ràng là trang phục của hộ vệ bên cạnh thái thượng hoàng Gia Tường. Nhưng vào lúc này, tai lại nghe có người quát: "Thái thượng hoàng giá lâm! Thái thượng hoàng giá lâm!"

Tiếng la kia mang theo nội lực, âm thanh mặc dù không lớn nhưng vẫn truyền đến tai mọi người.

Trong nháy mắt, hai bên đang đánh nhau kịch liệt đều nhìn về phía trước, có rất nhiều binh tướng đang chậm rãi đi đến, đúng là binh tướng vây khốn phủ Tuyền Ki. Trong đội quân phía trước có một con ngựa chiến màu trắng, người trên đó, thân mặc long bào màu vàng, đúng là người theo lý đang bệnh nặng nằm trên giường, thái thượng hoàng Gia Tường.

Uy thế của thái thượng hoàng Gia Tường so với một hoàng đế mới như Dạ Vô Trần tất nhiên cao hơn rất nhiều, những binh sĩ này nhìn thấy ông xuất hiện cũng bất giác dừng trận chiến kịch liệt, mấy viên đại tướng cuống quýt đi đến trước mặt ông quỳ lạy thi lễ.

Thái thượng hoàng Gia Tường ra lệnh cho thị vệ bên cạnh bao vây lấy Sắt Sắt, ông lạnh giọng nói: "Người đầu, bắt nữ tử hành thích vua này lại."

Sắt Sắt vung Tân Nguyệt loan đao lên, cố chịu đau từ những vết thương, cười lạnh, ánh mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm Dạ Vô Trần được một nhóm người bảo vệ đã rời ra xa.

Dạ Vô Trần, mạng ngươi thật lớn! Nhưng nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.

"Thái thượng hoàng, không thể đâu!" Hàn Sóc nghe thấy mệnh lệnh của thái thượng hoàng thì lên tiếng can ngăn: "Thái thượng hoàng, người hiện tại ngài nên bắt phải là tên tặc tử Mạc Tầm Hoan của Y Mạch quốc."

Thái thượng hoàng Gia Tường nhìn thấy Dạ Vô Trần đã bình an được bọn thị vệ bảo vệ lùi về sau thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi ra lệnh cho bọn thị vệ đi tìm Mạc Tầm Hoan thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Thiết Phi Dương vốn đang quyết đấu với Mạc Tầm Hoan, nghe thấy thái thượng hoàng Gia Tường muốn gây bất lợi cho Sắt Sắt nên hắn đánh lùi Mạc Tầm Hoan, nhảy đến bên cạnh Sắt Sắt, bảo vệ trước người Sắt Sắt.

Mạc Tầm Hoan thừa dịp đó trong chớp mắt phóng ra một màn khói màu lam, ẩn vào đó chạy thoát.

Ánh mắt của thái thượng hoàng Gia Tường dừng trên người Sắt Sắt, mới vừa rồi khi ông thúc ngựa đến thì nhìn thấy nữ tử này đang muốn giết Dạ Vô Trần, hành vi hành thích vua làm sao ông có thể dễ dàng tha thứ.

Bọn thị vệ nghe lệnh, đang muốn ra tay với Sắt Sắt và Thiết Phi Dương, nhưng vào lúc này hướng hoàng cung lại có khói bốc lên rồi đột nhiên nổ tung. Có ngựa cấp tốc chạy đến truyền tin, quân đội của Dạ Vô Nhai cùng binh mã của Kim Đường trong ngoài phối hợp đã chiếm được hoàng cung.

Mà ngoài vòng vây, truyền đến từng đợt tiếng gót sắt của vó ngựa, lại có một đội quân xông đến đây, người cầm đầu đúng là người luôn luôn làm việc qua loa Dật vương Dạ Vô Nhai.

Dạ Vô Nhai đã sớm nghe thám tử báo cáo tình thế trước mắt, hắn lập tức xoay người bước xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt thái thượng hoàng Gia Tường, quần áo màu lam tung bay phần phật trong gió, nét mặt tuấn mị ôn hòa tao nhã, không biết là vì cuộc chiến này hay vì nguyên nhân khác mà còn kèm theo vài phần lạnh lùng khốc liệt.

"Phụ hoàng, nhi thần đã cứu giá chậm trễ. Mới vừa rồi nhi thần liên kết với binh mã của lục đệ, quét sạch giặc ngoại xâm trong ngoài hoàng cung, không biết tình hình của phụ hoàng ở nơi này thế nào? Đã bắt được tên tặc thủ Mạc Tầm Hoan kia chưa?" Dạ Vô Nhai trầm giọng nói, giọng nói ôn hòa tao nhã mang theo một chút khí phách không dễ nhận thấy.

Thái thượng hoàng Gia Tường dường như cho đến giờ phút này mới bỗng nhiên phát hiện ông còn có một hoàng tử như vậy.

"Vô Nhai, võ nghệ của ngươi cao như vậy từ khi nào?" Thái thượng hoàng Gia Tường đối mặt với biến cố xảy ra rất bất ngờ nên hỏi một câu không liên quan gì đến vấn đề chính, ông thật sự quá mức kinh ngạc, đứa nhỏ không có tiếng tăm gì này cũng là người thâm tàng bất lộ, có tài nhưng ẩn dấu không lộ ra sao?

"Phụ hoàng, nhi thần cũng học võ vài năm mới có thể được như bây giờ! Lục đệ chỉ muốn quét sạch giặc ngoại xâm, không có ý muốn đoạt vị, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng tha tội cho các vị tướng sĩ." Dạ Vô Nhai vén áo bào qua một bên, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.

Thái thượng hoàng Gia Tường nhìn Dạ Vô Nhai quỳ gối dưới tuyết đọng, ánh mắt sâu thẳm hiện lên một gợn sóng, ông ngẩng đầu liếc nhìn mái hiên của thiên lao một cái, lại nhìn qua Sắt Sắt đang ở trong vòng vây, sắc mặt tái nhợt như tro tàn.

Ông trầm giọng ra lệnh: "Khởi giá hồi cung!"

Nhóm binh tướng vây quanh thái thượng hoàng Gia Tường cũng trở về hoàng cung.

Dạ Vô Nhai bước nhanh về phía Sắt Sắt, nhìn thấy dáng vẻ đẫm máu của Sắt Sắt, đôi mắt đen như mực của hắn hiện lên một vẻ đau lòng thật sự.

Hắn bước nhanh đến trước mắt Thiết Phi Dương, nhẹ giọng nói: "Nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt!"

Sắt Sắt ngay khi hắn nói chữ cuối cùng kia thì cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi ngã xuống hôn mê.

Hôm sau, triều đình Nam Việt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất.

Thái thượng hoàng Gia Tường tuy rằng lành bệnh nhưng lại không còn muốn trông coi việc triều chính, còn Dạ Vô Trần sau khi bị thương trong cuộc đại chiến kia cũng bị kinh sợ, bị bệnh nặng, mà chuyện hắn cấu kết với Y Mạch quốc cùng yêu thương nam sủng rốt cuộc cũng bị truyền khắp Nam Việt.

Thái thượng hoàng Gia Tường phế đi tân đế Dạ Vô Trần, lập Dật vương Dạ Vô Nhai làm hoàng đế, quốc hiệu là Khánh Dật.

Trận chiến mồng mười tháng chạp này ở trong chính sử của Nam Việt chỉ có vài nét bút ít ỏi. Nhưng các quan ghi chép sách sử vẫn nhớ rõ và kể lại nó vào trong phó sử của Nam Việt. Bởi vì trong trận chiến này, có một người quan trọng đã ra đi.

Người này từng là một truyền kì trong triều đình Nam Việt, hay có thể nói là một truyền thuyết.

Đó chính là Tuyền vương Dạ Vô Yên.

Sử sách ghi lại, hắn phái người dùng mười lăm vạn binh mã chiến đấu với năm mươi vạn binh mã do triều đình phái tới, còn mình lại dùng kế kim tiền thoát xác, theo con đường thủy Giang Đông dẫn năm vạn binh mã bất ngờ tập kích Phi thành, khi đang tấn công hoàng thành, cùng Dật vương Dạ Vô Nhai trong ngoài phối hợp khống chế được triều đình Nam Việt. (Kim tiền thoát xác: là kế thứ 17 trong 36 kế, có nghĩa là con ve sầu vàng lột xác. Kế này là lúc tình thế cực khẩn cấp, nguy hiểm như treo trên sợi tóc, buộc phải dùng nghi binh để lừa dối đối phương, dựa vào đó để trốn thoát).

***

Phượng hoàng trên đài thâm trầm thổi sáo thương tiếc.

Hổ chết để da, tiếng thơm lưu truyền, tướng quân ca khúc khải hoàn hồi kinh. Trong dân gian lưu truyền một khúc dài oanh oanh liệt liệt. Nơi tiểu viện bằng ngói đỏ, không tương hứa, trăng sáng tỏ. Ba kiếp nhân sinh, nước muôn đời vẫn chảy, vẫn tấm lòng son sắt duy nhất này.

Dữ tợn, mùi hương lưu luyến, hóa máu lệ trong ban ngày, như nhuộm cả những vì tinh tú. Hối hận vì ngàn sai lầm đã qua, chua xót tâm hồn. Trong mộng cách cửa sổ cất tiếng gọi, vẫn không để ý, đề chẩm tần kinh. Để hận ngàn đời, tiếng tiêu đổi hướng, tiếng mưa như tiếng chuông ngân.

(Nhụy Cách Nhi)

Sắt Sắt đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình hôn mê, luôn chỉ mơ mơ màng màng nằm mơ, trong bóng đêm nàng không ngừng chìm nổi, nửa mộng nửa tỉnh, ở trong bóng tối vô tận cùng muôn vàn tra tấn vô cùng đau khổ, nàng dường như còn có thể nghe thấy chung quanh còn có những tiếng bước chân nho nhỏ cẩn thận, nàng cảm giác được tim đập càng lúc càng mãnh liệt, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt tất cả, đau đớn dường như muốn nổ tung.

Nàng cảm giác như Dạ Vô Yên đang ở bên cạnh nàng, nhưng nàng vươn tay ra lại không thể nào bắt được hắn. Trước mắt chỉ có thân thể máu me đầm đìa kia. Nàng cảm giác được thân mình nhẹ tênh, dường như lúc nào cũng có thể bay lên.

Khi Sắt Sắt tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai, tuyết sớm ngừng rơi.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt. Còn mặt trên của chiếc gối cũng ẩm ướt một mảng. Nàng trừng mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy mảnh băng trắng quấn trên đỉnh đầu, nơi chóp mũi còn vương một mùi máu tanh.

Nàng chậm rãi đứng dậy, cảm giác được một loại mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, miệng vết thương trên người đau đến nỗi khiến nàng run lên, dùng hai cánh tay đỡ lấy nhưng cũng không thể đỡ nổi thân mình yếu ớt, thiếu chút nữa đã gục trên giường.

"Ta chỉ là đang gặp ác mộng!" Nàng tự nhủ với mình.

"Tiểu thư, để em đỡ người." Tử Mê mặc quần áo màu tím nhìn thấy Sắt Sắt đã tỉnh nên cuống quýt chạy lại đỡ Sắt Sắt.

"Tử Mê, ngươi trở về khi nào?" Sắt Sắt đờ đẫn hỏi, sắc mặt có chút hoảng hốt.

"Mới trở về hôm qua!" Tử Mê cố nén nước mắt nói.

"Vậy sao?" Sắt Sắt nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi nói: "Tử Mê, ta đã gặp một cơn ác mộng."

Sắt Sắt ngồi bên mép giường, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng hiện lên một vẻ vô cùng thê lương, giọng nàng khàn khàn nói: "Ta mơ....." Ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn chăm chú trên mặt Tử Mê trong chớp mắt nói: "Mơ...... mơ thấy Dạ Vô Yên, hắn…...hắn......"

Ánh mắt đau khổ của nàng nhìn về phía Tử Mê, sắc mặt mang theo một vẻ mê muội không nói nên lời, nói nửa ngày nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được. Nàng căn bản không biết phải hình dung giấc mộng kia như thế nào, giấc mộng đáng sợ kia làm cho tinh thần nàng hoảng loạn. Cho nên nói chữ "hắn" nửa ngày cũng không thể nói ra điều gì.

Tử Mê cố nén nước mắt, dìu Sắt Sắt ngồi vào trước bàn trang điểm, mỉm cười nói: "Tiểu thư, cùng lắm cũng chỉ là một giấc mộng thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì. Tử Mê trang điểm cho người, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, chúng ta ra ngoài ngắm tuyết đi."

Tử Mê nhẹ nhàng nói, nàng cũng rất hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng thôi!

Tử Mê lấy lược ra, bắt đầu chải chuốt mái tóc dài của Sắt Sắt, sau đó nhanh nhẹn búi kiểu lưu vân kế cho nàng, giắt thêm một cây trâm ngọc lên búi tóc.

Sắt Sắt nhìn vào kính thấy khuôn mặt tiều tụy của mình, đôi mắt còn hơi sưng đỏ.

Nàng rốt cuộc đã khóc trong giấc mộng sao?

Nàng vịn tay vào bàn, lảo đảo đứng dậy, cũng không để Tử Mê đỡ, chậm rãi đi ra ngoài. Tử Mê chạy tới, khoác lên cho nàng chiếc áo choàng lông cừu trắng.

"Ta đã gặp một giấc mộng đáng sợ, ở trong mộng còn khóc nữa." Nàng vừa đi vừa thì thào lặp đi lặp lại câu này, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, nhợt nhạt mà mờ mịt.

Trong vườn, tuyết trắng phủ kín, khung cảnh đập vào mắt tất cả chỉ đều là một màu trắng.

Thật đúng là một thế giới trắng ngần như thủy tinh bằng ngọc lưu ly.

Hai bên đường, trên mỗi cây mai tuyết đọng trên đầu cành, nụ hoa yếu ớt cùng những cánh hoa mai mỏng manh ở dưới tầng tuyết đọng thong thả tỏa ra hương thơm.

Sắt Sắt dẫm trên tuyết đọng trên mặt đất, từng bước từng bước một đi tới, phía sau đám tuyết đọng trên mặt đất in hằn những dấu chân uốn lượn của nàng.

Tử Mê phái người mang đến một chiếc ghế dài đặt ở trong đình giữa viện.

Sắt Sắt nằm trên ghế dài, Tử Mê cẩn thận đem áo choàng lông cừu khoác lên người nàng, sau giữa trưa ánh nắng gay gắt chiếu trên mặt nàng, khuôn mặt tuyệt mĩ trắng nõn như tuyết giống như lúc nào cũng có thể hòa tan. Tuyết ngừng rơi, bầu trời không cao xa nhuộm thành một màu xanh nhạt, thuần khiết không chút tạp chất, những áng mây mờ mịt thoạt nhìn trắng noãn.

Tuyết đã ngừng rơi, hoa mai nở, ngày lại ngày trôi đi, thế giới vẫn như trước xinh đẹp vô cùng. Sắt Sắt gục đầu xuống, bỗng nhiên theo thói quen, nước mắt bỗng không thể khống chế rơi xuống, lấy tay lau đi nhưng dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch được, hình như cố thế nào cũng không thể ngừng lại. Lòng lại buồn bã như một chiếc lá rụng héo rũ, ở trong gió đông lạnh co rúm lại rồi theo gió bay đi.

Dạ Vô Nhai đi đến bên cạnh Sắt Sắt lúc nào nàng cũng không hay biết. Cho đến khi hắn ngồi xuống cạnh nàng, vươn một cánh tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy một cái khăn lụa màu trắng, lau đi nước mắt không ngừng rơi trên gò má nàng.

Sắt Sắt nâng hàng mi lên, nhìn nụ cười nhẹ vô cùng thương yêu trên khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Dạ Vô Nhai.

"Trời rất lạnh, khóc cái gì mà khóc, cẩn thận không nước mắt đông lạnh hết kìa." Dạ Vô Nhai vừa lau đi nước mắt trên mặt nàng, vừa nói nhẹ nhàng.

Dạ Vô Nhai không mặc quần áo xanh thêu hoa cẩm tú mà mặc cung phục màu hồng, trước ngực thêu một con rồng năm móng vuốt, đang bay lên trên áng mây năm màu, nhìn qua thần thái vô cùng kiêu ngạo. Rồng nha, Vô Nhai rốt cuộc đã gánh vác non sông xã tắc, toàn thân thu lại vẻ tao nhã cùng tĩnh lặng, ngoại trừ việc khiến cho người ta nhìn thấy vẻ tôn quý còn có một chút khí chất của một quân vương.

Mà khuôn mặt tuấn nhã kia của Vô Nhai, nay thoạt nhìn thì đuôi lông mày cùng khóe mắt cũng hiện lên một chút vẻ lạnh thấu xương cùng khí phách vô hình. Nay Vô Nhai đã không còn là một người thanh tao nhã nhặn như lúc trước nữa, gần như đã thấm sâu khí chất quân vương.

Hắn hiện tại đã làm hoàng đế, nhưng Sắt Sắt ngồi ở trước ghế dài không hề đứng dậy, cũng không thi lễ, nàng không có tâm tình để ý những nghi thức xã giao đó.

"Ta gặp một cơn ác mộng! Ta mơ thấy hắn….. Giấc mộng kia thật đáng sợ, thật đáng sợ. Cho nên, ta….. ta mới khóc." Sắt Sắt ngẩng đầu, đôi mắt thanh lệ bị phủ kín bởi vẻ mê man cùng đau đớn tột cùng. Nàng tựa đầu vùi vào trong lòng hắn, nói mê man, đáy lòng trống rỗng, chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối, chưa bao giờ bất lực như vậy.

Lòng Dạ Vô Nhai bị chấn động mạnh, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy như vậy của Sắt Sắt, dường như hắn cũng có chút không dám tin.

Đây vẫn là Tiêm Tiêm công tử hung hăng như trước kia sao? Lúc này nhìn nàng yếu ớt như thế, giống như một con chim nhạn bị mất bạn đồng hành, bàng hoàng không nơi nương tựa, cực kì bi ai kêu gào thảm thiết.

Nàng theo bản năng đang cố kháng cự lại sự thật kia! Nàng không tin đó là sự thật! Thì ra nàng cũng có lúc phải trốn tránh như vậy.

Dạ Vô Nhai nhẹ nhàng thở dài, hắn chậm rãi tiến lên, một cửu ngũ chí tôn đang ở trước mặt nàng mà cúi người, bàn tay hắn cầm lấy tay nàng, tay nàng lạnh như băng không có chút độ ấm nào, một cảm giác mất mát thông qua bàn tay truyền đến lòng hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy lòng mình cũng trở nên lạnh lẽo.

Hắn lẳng lặng nói: "Sắt Sắt, nghe ta nói, nàng không nằm mộng mà đó chính là sự thật. Lục đệ... hắn đã không còn trên thế gian này nữa, nàng phải sống thật tốt, vì hắn nàng phải sống thật tốt!"

Giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn, mang theo vẻ đau khổ, nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng lại tàn nhẫn như vậy.

Lời nói này, từng chữ từng chữ rõ ràng như vậy, giống như mưa đá lạnh băng, nghiền nát những suy nghĩ lừa mình dối người của nàng.

"Vì sao ngươi lại muốn gạt ta? Làm sao hắn có thể rời khỏi thế gian này, không thể! Ngươi gạt ta! Ta hận ngươi!" Sắt Sắt lạnh lùng nói, bàn tay bắt lấy cánh tay hắn, cách lớp áo lạnh dày cộm, bóp chặt lấy cánh tay hắn. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt mĩ mang theo một vẻ thảm thiết tột cùng.

"Nàng không tin, tốt lắm, hiện tại ta dẫn nàng đến linh đường của hắn, xem xác của hắn!" Hắn rơi vào đường cùng, rốt cuộc quyết định nhẫn tâm, lạnh lùng nói. Hắn dùng một chút lực, nâng nàng đứng lên từ ghế dài, định mang nàng đi.

Nàng hất tay Dạ Vô Nhai ra, đứng lặng đứng ở đó.

“Hắn không chết!” Lúc này không hề có biểu tình cực kì bi ai cùng tiếng kêu khóc thảm thiết, lúc này vẻ mặt nàng bình tĩnh giống như bầu trời quang đãng sau cơn bão táp.

Nàng bỗng nhiên vươn tay gỡ chiếc trâm ngọc màu trắng trên đầu xuống, trong nháy mắt mái tóc đen giống như thác nước trút xuống, vẫn xõa xuống hai bên hông giống như mái tóc của Dạ Vô Yên, dài và đen kinh người. Sau giữa trưa ánh nắng lung linh thản nhiên chiếu rọi vào thân mình gầy yếu của nàng, mái tóc đen dưới ánh sáng rực rỡ long lanh như sóng nước. Sắt Sắt không nhìn đến vẻ kinh ngạc của Dạ Vô Nhai, vươn bàn tay tái nhợt, từ trong áo lấy ra một chiếc cột tóc xinh xắn, cẩn thận chải chuốt lại mái tóc, sau đó bàn tay vươn lên đỉnh đầu búi một kiểu tóc của nam tử, dùng trâm ngọc cài chặt lại.

Trong giây lát, nữ tử xinh đẹp tuyệt lệ biến thành một nam tử thanh nhã tuấn tú, nét mặt nàng sáng ngời dường như khiến ánh sáng hiếm hoi mấy ngày nay cũng trở thành ảm đạm.

“Ta chính là Dạ Vô Yên!” Nàng nói xong, nở nụ cười xinh đẹp.

Nụ cười này, không thấy chút bi thương cùng ai oán nào, thuần khiết mà chói mắt giống như đóa hàn mai nở rộ giữa trời đông tuyết, đẹp đến nỗi làm người ta tan nát cõi lòng.

Sau đó nàng ngay trong nụ cười tươi tắn kia chậm rãi ngã xuống đất.

Lúc này đây Sắt Sắt không tỉnh lại nữa, nàng luôn hôn mê như vậy, không giống như những lần hôn mê trước, nhìn nàng không có dấu hiệu gặp ác mộng, cũng không nói những lời vô nghĩa, nàng ngủ thật im lặng, thật yên tĩnh. Lúc đầu mọi người còn cảm thấy thật vui mừng, cảm thấy để cho nàng ngủ một giấc so với cứ luôn đau lòng vẫn tốt hơn.

Nhưng ngủ như thế ba ngày nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tử Mê rốt cuộc nóng ruột, tiểu thư tuy ngoài miệng không tin Tuyền vương đã ra đi nhưng thật ra trong lòng nàng đã tin tưởng, nếu không nàng sẽ không ngủ đến bất tỉnh như vậy, một lòng muốn chết. Nay Sắt Sắt cứ như vậy, nếu không phải còn hơi thở cùng mạch đập, dường như làm người ta nghĩ nàng không còn là một người đang ngủ say mà là một thi thể lạnh như băng.

Ba ngày nay, mỗi ngày khi rảnh Dạ Vô Nhai liền từ trong cung chạy đến đây canh giữ bên giường Sắt Sắt. Liên tục không ngủ khiến cả người hắn nhanh chóng trở nên tiều tụy.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sắt Sắt, cảm giác được tay nàng giống như bị băng tuyết bao phủ, lúc nào cũng có thể tan ra. Khủng hoảng tràn lan trong lòng, hắn cúi đầu kiên định nói: “Sắt Sắt, nàng phải tỉnh lại, nàng còn có Triệt nhi, nàng tuyệt đối không thể cứ mãi bất tỉnh như vậy. Nếu không nàng vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy hắn.”

Hắn vẫn ở bên cạnh Sắt Sắt, cúi đầu dịu dàng nói. Ban ngày nói, buổi tối nói, cho đến khi tiếng nói của hắn nghẹn lại, hắn rốt cuộc nhìn thấy lông mi của nàng run rẩy, ánh mắt trong sáng kia đã mở ra.

“Hắn đang ở đâu, hắn còn sống phải không?” Ba ngày ba đêm hôn mê, không ăn chút nào, thế nhưng nàng từ trên giường đột nhiên ngồi dậy, vội vàng hỏi.

Vô Nhai hoàn toàn ngây người, nhìn dáng vẻ lo lắng chờ mong của Sắt Sắt, có chút xúc động dường như muốn nói ra, tuy nhiên hắn rốt cuộc nhẫn nhịn, thật lâu sau mới cúi đầu nói khàn khàn: “Đi gặp hắn đi, hôm nay là ngày đưa tang hắn.”

Linh đường của Dạ Vô Yên được lập tại Tuyền vương phủ.

Xe ngựa ở trước cửa phủ Tuyền vương chậm rãi dừng lại, Sắt Sắt từ trên xe ngựa đứng dậy rồi bước xuống, đập vào mắt chính là những dải lụa chiêu hồn thật dài treo trên cửa cao, bị gió lạnh thổi, khi thì bay lên khi lại nhẹ nhàng rũ xuống. Hai con sư tử bằng đá ngồi trước cửa cũng được quấn mảnh vải màu trắng.

Khắp nơi trong phủ đều là đồ trắng, đèn lồng treo dưới mái hiên toàn bộ đều bịt kín một lớp vải bố trắng, ở trong gió lắc lắc lư lư, không tiếng động lộ ra vẻ bi thương.

Phía trên linh đường treo một tấm lụa trắng, trên bàn thờ trang nghiêm cao quý, quan tài của Dạ Vô Yên được đặt sau tấm màn trắng. Canh giữ hai bên đều là thuộc hạ của Dạ Vô Yên, mắt họ ngấn lệ, đang dâng hương trước linh đường, đốt vàng mã, động tác cực kì nhẹ nhàng dường như sợ quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi bình thường của hắn.

Tuy rằng lúc trước Dạ Vô Yên từng tạo phản nhưng Dạ Vô Nhai tuyên bố chuyện Dạ Vô Yên khởi binh là để diệt trừ giặc ngoại xâm ngược lại còn biểu dương hắn. Thần tử trong triều cũng không phải kẻ ngốc, thứ nhất là vì thái độ của hoàng đế mới, thứ hai bọn bọ cũng thật sự khâm phục Dạ Vô Yên.

Vậy cho nên người đến phúng viếng nối liền không dứt.

Sắt Sắt chậm rãi đi đến trước linh đường, màu trắng trước mắt nhìn thấy ghê người làm lòng nàng đau đớn, nàng bình tĩnh đứng lặng người trước linh đường, ánh sáng làm kéo dài thân hình gầy gò của nàng in trên tường, phù phiếm mà mờ mịt, nàng đứng lặng thật lâu, lại giống như không thể nói được, ánh mắt chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào quan tài gần trong gang tấc.

Loại vẻ mặt mờ mịt thất thần của nàng, loại thần sắc mờ mịt mà tái nhợt làm người khác nhìn vào khiến trong lòng run lên. Vốn có rất nhiều thuộc hạ thầm trách nàng, nếu không phải vì nàng Dạ Vô Yên cũng sẽ không rơi vào kết cục này. Tuy nhiên nhìn thấy nàng, trong lòng đột nhiên lại bị cái gì đó chặn lại cảm thấy bi thương rất khó chịu.

Cứ như vậy mà vĩnh viễn xa nhau.

Khi hắn còn sống, nàng còn có thể tự an ủi mình, cho dù là tương tư, cho dù là thống hận, cho dù là ai oán, như vậy vẫn còn hơn là không có gì. Mà nay người đã không còn, trái tim của nàng sẽ đi về đâu đây?

Trong linh đường, Sắt Sắt nhìn Dạ Vô Yên cứng ngắc nằm trong quan tài, trên người không còn máu me đầm đìa, mặc vào áo liệm màu trắng sạch sẽ, chỉ là nàng vẫn như trước không nhìn rõ được dáng vẻ của hắn, khuôn mặt quả thật bị phỏng rất nghiêm trọng.

Không biết vì sao lúc này đây, Sắt Sắt đối mặt với thi hài của hắn, trong lòng lại thật bình tĩnh, thế nhưng không có loại đau đớn đến tê liệt tim gan, chẳng lẽ nàng lại dễ dàng tiếp nhận chuyện hắn đã mất, nhanh như vậy đã không còn đau thương nữa sao?

Nàng cẩn thận nhìn lại khuôn mặt hắn, ngón tay chậm rãi mơn trớn khuôn mặt hắn, ánh mắt chăm chú nhìn trên mái tóc của hắn. Đêm đó mái tóc này cùng máu và nước dính vào nhau, nàng cũng không nhìn ra mái tóc của hắn hình như ngắn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không đen bóng như trước kia.

Đó chẳng lẽ là vì do chịu hình sao?

“Giang cô nương, đã đến giờ, chúng ta phải đưa tang.” Kim Đường tiến lên, cực kì khách sáo nói.

Kim Đường thay đổi cách xưng hô, không gọi nàng là vương phi nữa, vương gia đã qua đời, không có vương phi. Mà nàng vốn không cùng hắn danh chính ngôn thuận thành thân.

Sắt Sắt biết, thật ra bọn họ cũng có chút oán trách nàng.

Nàng bình tĩnh gật đầu, không hề khóc lóc, cũng không đau thương. Nàng bình tĩnh nhìn quan tài của hắn bị nâng đi ra ngoài, nâng lên trên xe ngựa, dọc theo mười dặm phố dài, đưa vào trong hoàng lăng. *lăng mộ hoàng gia*

“Vô Nhai, ta muốn đi theo hắn! Ngươi có thể giúp ta an bài hay không?” Sắt Sắt ngước mắt, cúi đầu hỏi.

Dạ Vô Nhai vẫn trầm mặc nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sắt Sắt, than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Ta có thể cự tuyệt sao?” Lắc lắc đầu, hắn nói: “Ta đi an bài!”

Nghĩa trang của hoàng gia nằm trên núi Dân Vân ở phía bắc Hoàng thành, ngọn núi này được sông Thanh Giang bao quanh, phong cảnh thanh tú mỹ lệ, cảnh sông núi tuyệt đẹp chính là nơi có phong thủy tuyệt vời. Trước mắt đã vào mùa đông, trong núi chỉ có tùng bách vẫn còn xanh tươi, hàn mai lung linh cùng với tuyết đọng đầy khắp ngọn núi.

Nhiệt độ trên núi tất nhiên không thể so với hoàng cung lạnh lẽo vô cùng, hơi thở khi thở ra đều là khói trắng.

Trong núi có phòng đặt linh vị, Dạ Vô Nhai sai người từ chân núi mang một xe than lửa đến, ở trong phòng đốt hai lò lửa nên trong phòng mới có chút ấm áp.

Vô Nhai vốn muốn mang theo vài cung nữ trong cung đến theo giúp Sắt Sắt, nhưng đều bị Sắt Sắt từ chối. Sắt Sắt ngay cả Tử Mê cũng không mang theo, chỉ một mình nàng dựng lều ở lại phía sau múi. Nàng muốn một mình lẳng lặng ở bên Dạ Vô Yên. Thứ mang theo bên mình cũng chỉ có một đây đàn dao cầm.

Một ngày vào buổi chiều, ánh trăng nhô lên dãy núi phía Tây, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng tỏ bao phủ lấy ngọn núi, tiếng đàn trong trẻo lại lượn lờ trên núi, nhẹ nhàng mà uyển chuyển, từng đợt từng đợt vang lên giống như tiêu tương dạ vũ, kéo dài không dứt.

Nàng đàn khúc “Phượng cầu hoàng”, một lần rồi lại một lần không ngừng đàn tấu.

Đây là khúc nhạc mà khi lấy vợ mới có thể đàn, đây vốn là một khúc nhạc vui, tuy nhiên Sắt Sắt lại ở trong niềm vui mà đàn ra một nỗi ai oán.

Nàng do nhớ rõ ngày đó trên đảo Thủy Long , hắn ở ngoài cửa sổ, một lần rồi lại một lần thồi khúc “Phượng cầu hoàng” để chờ nàng đến cùng. Nhưng nàng lại cố ý đàn khúc “Phượng quy vân”.

Khi đó nàng không chịu đàn cùng khúc nhạc với hắn là vì trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, nàng không muốn nhận hắn.

Nhưng hôm nay, nàng đàn cùng khúc nhạc với hắn, nhưng hắn lại đang ở nơi nào?

Vốn là khúc nhạc Loan Phượng cùng sánh đôi, giờ phút này nghe tới lại là phượng cô độc ai oán bi thương như vậy.

Đáng tiếc là mặc kệ nàng đàn như thế nào, chung quy vẫn không có tiếng sáo hòa cùng. Lúc này nàng cảm nhận được thật sâu sắc tâm tình ngày đó của Dạ Vô Yên ở ngoài cửa sổ thổi khúc “Phượng cầu hoàng”, lúc đó hắn đã hy vọng nàng có thể đến hợp tấu cùng cỡ nào.

Gió đêm thổi qua, vô cùng thân thiết hôn lên quần áo màu ánh trăng của nàng, thổi bay sợi tóc, đảo qua khuôn mặt thanh lệ của nàng, ánh mắt trong sáng tràn ngập nỗi kêu gào thảm thiết.

Đúng lúc tiếng đàn cất cao thì dây đàn bỗng nhiên bị đứt một sợi, đầu ngón tay tê rần, rỉ ra một dòng máu đỏ tươi.

Nhịp thở của Sắt Sắt chợt ngưng lại, lòng kinh hoàng không thôi, chẳng lẽ là vậy? Chẳng lẽ là…hắn đến đây?!

Dạ Vô Yên không chết, hắn nhất định không chết! Cái xác máu me đầm đìa kia nhất định không phải hắn! Nhất định không phải hắn! Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt.

Nhưng Sắt Sắt vẫn như trước không dám quay đầu lại, nàng sợ hy vọng sẽ thành thất vọng. Nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau, nàng một lần nữa gảy đàn, tiếp tục đánh đàn. Chỉ là trong lòng khẩn trương, rốt cuộc nỗi chờ mong không thành sự thật.

“Hay cho một khúc Phượng Cầu Hoàng , nhưng tại sao nghe lại giống như một cánh nhạn lẻ loi, cô đơn bay về?” Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút châm chọc vang lên.

Sắt Sắt đột nhiên rõ ràng , lòng nhất thời trở nên tuyệt vọng chìm xuống, nàng chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy từ đám tuyết trên mặt đất cách đó không xa có hai bóng người đang đứng yên.

Ánh trăng treo nơi chân trời, mông lung và cao vời vời, bóng trăng cùng bóng hoa dịu dàng trút xuống cùng ánh tuyết mơ hồ chiếu rọi, chiếu sáng dáng vẻ của người đang đi tới, tất nhiên là Y Lãnh Tuyết và thị nữ Linh Lung. Hai nàng đều mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi dường như đã đi đường thật lâu.

Linh Lung là thị nữ của Dạ Vô Yên nên biết Lý tướng quân trông coi hoàng lăng ở nơi nàng, vậy nên binh sĩ đứng ở xa xa nhìn thấy cũng không tiến đến ngăn cản.

Y Lãnh Tuyết toàn thân mặc bộ quần áo toàn trắng , mái tóc búi kiểu vân kế, trên búi tóc giắt một đóa hoa nho nhỏ. Nhìn như thế giống như nàng cùng tuyết trắng hòa thành một. Chỉ có đôi mắt đen láy kia đang bị che kín bởi vẻ thê lương cùng đau thương, nàng từng bước một dẫm lên mặt tuyết, chậm rãi đi tới trước mắt Giang Sắt Sắt.

Sắt Sắt đứng dậy, hai nữ tử đang đứng giữa trời tuyết trắng nhìn nhau.

Sắt Sắt có thể tinh tường nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Y Lãnh Tuyết, vẻ mặt thê thảm như vậy, mà ánh mắt đau đớn của nàng lại sâu như vậy, đen như vậy.

Nỗi đau thương của các nàng đều là vì cùng một nam tử.

Y Lãnh Tuyết bỗng nhiên cúi người, duỗi ngón tay gảy một sợi dây đàn của Sắt Sắt, một âm thanh tinh tang vang lên, giống như những viên ngọc bị đổ ra, lộn xộn.

Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Khúc Phượng Cầu Hoàng mà ngươi có thể đàn ai oán như thế cũng không phải dễ!”

Sắt Sắt không lên tiếng, cúi người ôm lấy đàn dao cầm trên mặt đất.

“Giang Sắt Sắt, hắn thật sự mất rồi sao?” Y Lãnh Tuyết gằn từng tiếng hỏi, giọng nói của nàng rất lạnh, lúc trước khi làm tế ti giọng nói của nàng chỉ là trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà nay lại lạnh như băng, lạnh đến tận xương tủy. Nhưng giọng điệu lại vô cùng bi thương làm người nghe cảm thấy tan nát cõi lòng.

Ánh mắt của nàng từ trên người Sắt Sắt chậm rãi chuyển dời đến bia mộ lạnh băng trước mắt kia. Nhìn thấy trên bia mộ khắc tên của Dạ Vô Yên, nàng kinh ngạc bước đến đó, ở trước bia mộ chậm rãi lặng người.

Sắt Sắt đứng dậy, ôm lấy dao cầm, thản nhiên nhìn Y Lãnh Tuyết, nàng nhìn thấy nàng ta vỗ về bia mộ, bả vai không ngừng rung động, dường như không một tiếng động khóc nức nở. Thì r, Y Lãnh Tuyết đối với Dạ Vô Yên cũng là yêu đến cực hạn.

Linh Lung đi đến trước mộ của Dạ Vô Yên, yên lặng quỳ xuống, giờ phút này nước mắt của nàng cũng rơi đầy mặt.

Ngọn núi vốn đã vắng vẻ không một tiếng động, chỉ có vầng trăng lạnh nơi chân trời tỏa ra ánh sáng sâu thẳm mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, Sắt Sắt mới phát hiện Y Lãnh Tuyết đang ôm bia mộ Dạ Vô Yên, đầu nàng ta nhẹ nhàng cúi xuống, giống như một đóa hoa đang trầm lặng ngủ trên mặt cỏ, không hề nhúc nhích.

Sắt Sắt kinh ngạc trong lòng, Y Lãnh Tuyết sẽ không tự sát đấy chứ?

Nàng bước nhanh đến bên cạnh Y Lãnh Tuyết, Linh Lung cũng phát hiện thấy điều khác thường của Y Lãnh Tuyết, đứng dậy kéo nàng ta đang ôm chặt bia mộ ra, lúc này mới phát hiện nàng ta dường như đã khóc ngất, trên hàng mi đẫm nước mắt.

“Bên ngoài rất lạnh, đỡ phu nhân vào trong phòng đi!” Sắt Sắt nói nhàn nhạt.

Linh Lung gật đầu, đỡ Y Lãnh Tuyết dậy rồi dìu nàng ta vào trong phòng của Sắt Sắt. Trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Linh Lung đỡ nàng ta tới một chiếc ghế.

Vẻ mắt Sắt Sắt lạnh nhạt đi đến lò lửa bỏ thêm than vào, ngọn lửa vụt sáng chiếu rọi khuôn mặt ngọc hơi hồng hồng của nàng.

Linh Lung nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sắt Sắt, tâm tình cực kì phức tạp, nàng sâu kín nói: “Ngươi không đau lòng sao? Vương gia…ngài vì ngươi mà chết.”

Vương gia vì nữ tử này, bốn năm nay không có ngày nào là không sống trong dày vò, mà nay lại bỏ mạng vì nàng, còn nàng nhìn qua lại không hề bi thương.

Sắt Sắt ngước mắt lên, nàng cũng cảm thấy rất kì quái, từ khi ở trên linh đường nhìn thấy thi thể của hắn, trong lòng nàng lại không còn thấy bi thương như trước nữa. Có lẽ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, nàng mơ hồ cảm thấy hắn không chết. Đồng thời nàng dường như cảm thấy đó là một hy vọng xa vời, bởi vì nếu như hắn không chết thì sao đến nay vẫn chưa xuất hiện?

Đáy lòng Sắt sắt cực kì mâu thuẫn. Nghe xong lời của Linh Lung, nàng không biết trả lời thế nào chỉ đành đứng dậy ngồi trước bàn gỗ, nối lại sợi dây đàn mới vừa bị đứt, kiểm tra lại dây đàn một lần rồi lại bắt đầu đánh đàn. Hôm nay khúc Phượng Cầu Hoàng kia nàng vẫn chưa đánh xong, nàng không thể để cho hắn chỉ nghe được nửa khúc nhạc.

Tiếng đàn tựa như nước chảy, vô cùng thuần khiết và tràn ngập tình sầu.

Linh Lung cúi đầu, trên mặt đàn có từng dòng đỏ sẫm, lúc này mới chú ý ngón tay Sắt Sắt mới vừa rồi đã bị dây đàn cứa đứt, giờ lại đánh đàn nên làm cho máu từ đầu ngón tay chảy ra nhuộm đỏ mặt đàn. Ngay cả tiếng đà, dường như cũng mang theo âm thanh của máu.

“Giang Sắt Sắt, ta chưa từng nghĩ nhanh như vậy ngươi đã đàn lại!” Giọng nói Y Lãnh Tuyết từ sau lưng truyền đến, mang theo một vẻ u oán cùng một chút ngầm đắc ý.

Khúc nhạc kết thúc, Sắt Sắt nói thản nhiên: “Ta chỉ muốn hắn nghe một khúc nhạc hoàn chỉnh.”

“Giang Sắt Sắt, vì sao ngươi không chết? Hắn vì ngươi ngay cả tính mạng cũng không cần, còn ngươi vì sao không chết? Ngươi yêu hắn sao?” Y Lãnh Tuyết đứng dậy chậm rãi đi đến trước mắt Sắt Sắt, trên mặt đã đầy nước mắt, vẻ mặt thống khổ đã chuyển sang phẫn hận.

“Vì sao, hắn lại vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy? Nếu không có ngươi, hắn sẽ không chết, còn ta cũng sẽ đợi chờ hắn. Nhưng hắn đã chết, giấc mộng của ta cũng đã hết. Ta vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng kết quả cũng là công đã tràng.” Y Lãnh Tuyết thì thào nói, vẻ mặt cực kì thảm thiết.

Linh Lung đứng ở bên cạnh, nghe vậy giọng lạnh lùng nói: “Ngươi vì vương gia làm cái gì? Ngươi hãm hại con của vương gia, ngươi giá họa cho nữ tử vương gia yêu thương, ngươi tiết lộ tin tức của vương gia cho Mạc Tầm Hoan, cũng tiết lộ cho Hách Liên Ngạo Thiên, đây là tất cả những gì ngươi làm vì vương gia sao? Năm đó ở trên Hắc Sơn Nhai, ngươi bị treo trên vách đá, đây cũng là chủ ý của ngươi mà ra. Lúc ngươi bị Mạc Tầm Hoan bắt đi,cũng là cùng hợp tác với Mạc Tầm Hoan rồi, không phải sao? Ngươi muốn làm cho vương gia thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng. Đây là tình yêu của ngươi sao?”

“Linh Lung…ngươi…ngươi…” Y Lãnh Tuyết chỉ vào mặt Linh Lung, lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Ngươi vẫn luôn giám sát ta sao?”

Linh Lung buồn bã cười nói: “Không sai Y tế ti, năm đó ngươi hái đóa tuyết liên kia để cứu mạng vương gia, cũng dùng đóa tuyết liên kia để cứu mạng ta. Ta rất cảm kích ngươi, cho nên ta vẫn luôn khâm phục ngươi, luôn chỉ hầu hạ ngươi. Nhưng ta chưa bao giờ ngờ được ngươi lại biến thành một người như vậy. Cho nên từ sau khi vương phi bị ngã xuống vách núi đen, ta ở bên cạnh ngươi cũng chỉ chịu sự nhờ cậy của vương gia, chính là giám thị ngươi! Ta là thị nữ của vương gia, ta làm so có thể phản bội vương gia chứ?”

Y Lãnh Tuyết bỗng nhiên cười khanh khách nói: “Ngươi nói đúng, nói rất đúng nha, làm sao ta có thể quên ngươi là thị nữ của hắn. Ta còn nghĩ rằng trong vương phủ kia, ngươi là người duy nhất chân chính đối xử tốt với ta. Nhưng vì sao lúc này đây, ta từ Mặc thành trở về Bắc Lỗ quốc, ngươi vẫn còn đi theo ta? Ngươi không phải nên trở về bên cạnh hắn sao?”

Linh Lung thương xót nhìn Y Lãnh Tuyết nói: “Thật ra cho dù ngươi rời khỏi vương phủ trở về Bắc Lỗ quốc, vương gia vẫn lo lắng cho ngươi. Người sợ ngươi lại hợp tác với Mạc Tầm Hoan, sợ ngươi không còn giá trị lợi dụng đối với Mạc Tầm Hoan sẽ bị giết chết. Muốn ta ở bên cạnh ngươi, thứ nhất là bảo vệ ngươi, thứ hai cũng là có thể kịp thời truyền tin tức cho vương gia.”

“Hắn phái ngươi theo bảo vệ ta sao?” Y Lãnh Tuyết thì thào lẩm bẩm, “Hắn không phải rất hận ta, hy vọng ta chết sao? Hắn không phải đã nói, ta muốn giết thê tử của hắn, giết con của hắn, cho nên sớm đã cùng hắn có mối thù sâu nặng, gặp lại nhau cũng chỉ là kẻ thù sao?”

“Ngươi là ân nhân của người, nếu có một chút khả năng, người sẽ không để cho ngươi chết, người hy vọng ngươi có thể sớm ngày quay đầu, không cần phải làm chuyện hại mình hại người.” Linh Lung cúi đầu nói.

Sắt Sắt ngồi trước cầm án, nghe Y Lãnh Tuyết cùng Linh Lung nói chuyện, trong lòng cực kì chua xót. Nhất là khi Y Lãnh Tuyết thuật lại câu nói kia của Dạ Vô Yên. Hắn nói Y Lãnh Tuyết muốn giết thê tử của hắn, làm tổn thương đến con của hắn, ân thù đều có. Thì ra trong lòng hắn vẫn luôn xem nàng là thê tử của hắn.

“Y Lãnh Tuyết, ta biết ngươi đã phải chịu rất nhiều đau khổ!” Sắt Sắt thấp giọng nói, Y Lãnh Tuyết bị Hách Liên Phách Thiên làm nhục, bị con dân của mình phỉ nhổ, từ vị trí tế ti rơi xuống làm người thường, có lẽ ai cũng không thể thừa nhận được, “Nhưng trên đời này, chúng ta đều là người, người bình thường không phải thần thánh. Cho nên là một người bình thường, trong cuộc đời mỗi người đều phải trải qua đau khổ, đau lòng cùng một chút đau đớn không thể nói ra cho người ngoài biết, tất cả chuyện này hết thảy đều là một mũi gai hòa vào máu thịt ngươi, ngươi còn sống một ngày thì hãy nên vì nó chịu khổ một ngày. Mũi gai này thân thể của ngươi có, cơ thể của ta có, cơ thể của hắn cũng có,thậm chí cả Linh Lung, nàng ta tuy rằng không nói ra nhưng nàng cũng có. Nhưng mà, nếu ngươi có thể hóa giải nó, thì một ngày nào đó ngươi có thể thoát khỏi những thống khổ nó gây ra cho ngươi. Do đó, hãy quên đi nỗi thống khổ này, dũng cảm mà tiếp tục sống.”

Sắt Sắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Y Lãnh Tuyết, nghiêm giọng nói.

Năm đó khi ngã xuống vách núi đen, nàng vô cùng đau khổ, nhưng nàng đã hóa giải thành công lưỡi đao trong lòng kia, không làm cho nó chuyển hóa thành thù hận, cũng không để cho lưỡi đao kia khống chế hành vi của nàng.

Y Lãnh Tuyết dừng ở Sắt Sắt, nhìn nàng dưới ngọn đèn mờ nhạt, khuôn mặt ngọc tái nhợt của nàng, vẻ mặt nhẹ nhàng, còn có ánh mắt đưa tình tỏa sáng, trong chớp mắt nàng ta đột nhiên hiểu được mình đã thua ở chỗ nào. Không trách được Dạ Vô Yên lại thích nàng (SS), bởi vì nàng thật đáng giá.

Y Lãnh Tuyết nàng thật sự không sánh được với nàng ấy (SS), không sánh được sự thuần khiết hiền lành cùng lương thiện của nàng.

Ánh mắt Y Lãnh Tuyết tràn ngập chua xót, nàng cúi đầu nói: “Ta biết ngươi yêu hắn, thật ra lần đó ở trên vách núi đen, ngươi cứu ta cũng bởi vì yêu hắn. Ngươi biết ta là ân nhân của hắn, nếu như ta chết cả đời này hắn sẽ sống trong cảnh lương tâm cắn rứt. Cho nên ngươi mới cố gắng quên mình cứu ta, phải không? Mà hắn cũng yêu ngươi, từ khi ngươi rơi xuống vách núi đen hắn chính là sống không bằng chết, tuy rằng giữ ta ở trong vương phủ cũng chỉ khi hàn độc của Lương nhi phát tác hắn mới chịu đến, mà khi hắn đi cũng chưa bao giờ thèm liếc nhìn ta một cái.”

“Giang Sắt Sắt, ta so ra đã thua kém ngươi rồi, ta xác thực đã thua kém ngươi, cho nên ta phải đi, ta muốn đi theo hắn, chỉ mong kiếp sau ta có thể thắng được ngươi.” Y Lãnh Tuyết nói nhẹ nhàng , nói xong khóe môi chảy ra một dòng máu tươi.

“Ngươi làm sao vậy?” Nương theo ánh nến mờ nhạt, Sắt Sắt mơ hồ phát hiện sắc mặt của Y Lãnh Tuyết có chút bất thường, sắc mặt trắng bệch,

Y Lãnh Tuyết buồn bã nói: “Mới vừa rồi, ngay lúc ngươi đánh đàn, ta đã uống thuốc độc.”

“Ngươi sao có thể ngốc như vậy, vương gia…hắn vẫn chưa chết.” Sắc mặt Sắt Sắt tái nhợt hỏi.

“Ngươi nói gì?” Con ngươi đen của Y Lãnh Tuyết hơi hơi sáng ngời, long lanh như sóng nước, sau đó nàng lại lắc đầu nói: “Ngay cả khi hắn không chết, ta cũng không thể nhìn thấy hắn, cái chết đối với ta mà nói là cách giải thoát tốt nhất. Chỉ là, chỉ là, Giang Sắt Sắt, ngươi cũng không thể sống được.”

“Cái gì?” Vẻ mặt Linh Lung kinh hãi, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì?”

“Giang Sắt Sắt, trước kia ta hận ngươi, hận ngươi hại chết vương gia. Nhưng võ công của ngươi cao như vậy, ta biết ta căn bản không thể hại chết được ngươi, cho nên ta chỉ có thể tự giết mình, sau đó lại làm cho ngươi chết. Giang Sắt Sắt, xin lỗi, ta đã hạ độc ngươi, là độc Tất Tâm. Ta hạ ở trên người ngươi cùng ta. Hai trùng cổ này là Tất Tâm, như vậ, nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống được.” Y Lãnh Tuyết vừa nói vừa phun ra một ngụm máu.

Linh Lung kinh hãi trong lòng: “Ngươi đã hạ cổ khi nào?”

“Ta hạ ở trên cây đàn, khi ta xoay người gảy đàn đã hạ cổ lên cây đàn, bởi vì mới vừa rồi đầu ngón tay của ngươi bị thương. Ta nghĩ chờ đến khi ngươi tiếp tục đánh đàn sẽ gặp phải trùng cổ. Nhưng ta không ngờ rằng đêm nay ngươi nhanh như vậy đã đánh đàn lại.” Y Lãnh Tuyết vớ sắc mặt thản nhiên nói.

Trùng độc Tất Tâm !

Khuôn mặt Linh Lung trong phút chốc trở nên trắng bệch.

Đây là loại cổ độc lợi hại nhất trên đời, nói nó lợi hại là vì người bị trúng trùng độc Tất Tâm , khi một người chết đi thì người nhiễm chung loại trùng đó sẽ gặp cảm ứng, sẽ bị trùng trong cơ thể cắn đến chết. Nhưng loại cổ độc này lại không màu không mùi, mắt người không thể nhìn ra được nó, không gì có thể phát hiện ra độc tính của nó. Bởi vì nó cùng lắm chỉ là một con sâu trong suốt vô hình nhỏ như một hạt tuyết.

Loại trùng độc này bởi vì rất lợi hại nên sớm đã mất tích trên thế gian. Làm sao trong tay Y Lãnh Tuyết lại có lại trùng độc lợi hại như vậy?

“Làm sao ngươi có được loại cổ độc lợi hại như vậy?” Linh Lung nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Là Mạc Tầm Hoan cho ta , thật lâu trước kia, hắn bảo ta hạ trên người vương gia, nhưng ta không làm, ta vẫn giữ nó, không nỡ dùng đến nó. Ta nghe được vương gia vì nàng ta mà chết, cho nên, ta…Ta hận nàng, cho nên muốn chôn cùng nàng.” Y Lãnh Tuyết nói đứt quãng, độc dược trên người dường như đã phát tác.

Linh Lung bước đến, bối rối nói với Y Lãnh Tuyết: “Y Lãnh Tuyết, ngươi đừng chết, ngươi trăm ngàn lần không được chết nha!” Nếu nàng chết, Sắt Sắt cũng không thể sống được.

“Xin lỗi, ta thật sự không được nữa rồi! Giang Sắt Sắt, thì ra kết quả là chúng ta ai cũng không thể chiếm được hắn! Có lẽ hắn không chết nhưng cả hai chúng ta đều đã chết.” Y Lãnh Tuyết nói xong, ngồi ở trên ghế, đầu cúi xuống, thật sự đã ngủ, ngủ vĩnh viễn.

Bên trong còn lại một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió lạnh mang theo tầng tầng âm thanh vỡ vụn của những hạt tuyết đang rơi loạn. Trong phòng, khe hở của cửa sổ cũng được bịt thật kín, hoàn toàn ngăn cách với khí lạnh bên ngoài. Nhưng Sắt Sắt vẫn cảm giác được cái lạnh.

Nàng đứng dậy, lẳng lặng nhìn Y Lãnh Tuyết, cầm lấy một chiếc khăn gấm, lau đi vết máu trên khóe môi nàng ta.

Khuôn mặt ngọc của Y Lãnh Tuyết hơi xanh tím, lông mi dán sát vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, không bao giờ có thể mở ra nữa. Một mạng sống từng tồn tại, nay đã hóa thành một thi thể không có cảm giác.

Sắt Sắt quay lại ngồi trên ghế, có lẽ trong chốc lát nàng cũng sẽ giống như nàng ta.

Nàng chưa từng ngờ được, vì muốn giết nàng, nàng ta lại giết mình trước. Nàng ta đối với nàng quả thật là cực kì hận, hận dù thế mạng của mình cũng muốn giết nàng.

“Vương phi, người sao rồi, có phải cảm thấy không thoải mái không?” Linh Lung từng bước đi đến trước mặt Sắt Sắt, lo lắng hỏi.

Nàng quan sát khuôn mặt Sắt Sắt, nhìn không ra một chút dấu hiệu nào, thật sự không biết hiện giờ Sắt Sắt đang nghĩ gì. Cũng không biết trùng độc trên người nàng có phải đã phát tác rồi không.

“Ta không sao!” Sắt Sắt đứng dậy, vẻ mặt bình thường, chà xát bàn tay lạnh lẽo, đi thẳng đến bên lò lửa rồi xốc tấm màn che lò lửa lên, than lửa đỏ rực bùng cháy mãnh liệt.

Thật ra trong lòng nàng thật bình tĩnh, không có chút cảm giác sợ hãi nào.

Nàng trúng trùng độc, nếu như Dạ Vô Yên thật sự đã mất, như vậy nàng có thể đi theo hắn.

Nếu như hắn còn sống, biết được nàng trúng trùng độc chắc hẳn là sẽ xuất hiện.

Bỏ thêm than lửa, phòng trong dần dần ấm lên.

“Có lẽ, có lẽ vương phi không có trúng cổ độc kia, chiếc đàn dao này không nên dùng nữa, mau vứt nó đi.” Linh Lung đứng dậy, ôm lấy cây đàn dao kia.

Bàn tay Sắt Sắt bỗng nhiên buông lỏng, chiếc cặp gắp than rơi xuống mặt đất, tay nàng đè lấy ngực.

“Vương phi, làm sao vậy? Phát…phát tác rồi sao?” Vẻ mặt Linh Lung kinh hãi, nàng vươn tay đỡ lấy thân mình lảo đảo muốn ngã xuống của Sắt Sắt, dìu Sắt Sắt đến bên giường ngồi xuống.

“Ta đi gọi người!” Sắc mặt Linh Lung tái nhợt xông ra ngoài, đi tìm Lý tướng quân bảo vệ hoàng lăng.

Sắt Sắt ngồi trên giường, chỉ cảm thấy lồng ngực giống như có vạn con kiến đang gặm nhấm, trên khuôn mặt ngọc chảy từng giọt mồ hôi lạnh, nàng không biết mình còn có thể chống đỡ được nữa không.

Cửa phòng bị người nào đó đẩy ra, một cơn gió đêm u lạnh thổi vào, một người xuất hiện ngay trước cửa. Quần áo màu đen rộng thùng thình bị gió đêm thổi vào nên theo gió tung bay,bởi vì đứng ngược chiều gió nên mái tóc bị gió thổi hắt lên gương mặt hắn làm che khuất toàn bộ khuôn mặt hắn. Nhưng xuyên qua những sợi tóc, Sắt Sắt vẫn thấy được đôi mắt sáng ngời như vì sao kia của hắn.

Người đó đi đến trước người Sắt Sắt, điểm hai huyệt trước ngực Sắt Sắt làm cho cảm giác ngàn con kiến cắn tim gan tiêu tan trong nháy mắt.

“Mạc Tầm Hoan, ngươi. . . . . . Ngươi tại sao ở trong này?” Sắt Sắt nhướng mày, bình tĩnh nhìn hắn.

Tại sao Mạc Tầm Hoan còn bảo vệ Phi Thành, không phải hắn nên sớm rời khỏi nơi này sao? Tại sao vẫn ở tại chỗ này, hơn nữa còn ẩn thân bên trong hoàng lăng .

Mạc Tầm Hoan nghiêm trang đứng trong phòng, ánh mắt lẳng lặng như mây bay nước chảy sinh động dừng ở trên người Sắt Sắt, an tường mà lạnh nhạt, khóe môi mang theo ý cười xuất thần nàng nhìn không hiểu.

“Nếu ta rời khỏi, tối nay không phải nàng sẽ một mạng về trời sao?” Mạc Tầm Hoan cúi đầu, gương mặt tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành , “Nàng thật sự không thể khiến người ta bớt lo ! Cho nên một nữ nhân khiến người lo lắng như vậy có lẽ nên để lại cho Dạ Vô Yên đi!”

Hắn cười khẽ nói, cởi áo khoác màu đen rộng thùng thình trên người xuống, lại duỗi ngón tay nhẹ nhàng bắn ra làm cho một cúc áo bung ra lộ ra vòm ngực cường tráng tuyệt đẹp của hắn. Trắng nõn như ngọc lại toát ra những tia sáng ôn nhuận, rất đẹp.

“Ngươi muốn làm gì?” Sắt Sắt từng bước lui về phía sau, tay phải đã cầm lấy chuôi của Tân Nguyệt Loan đao.

Nhưng cảm giác đau đớn như hàng vạn con kiên cắn ở ngực lại bắt đầu trở lại. Trong nháy mắt ngay cả lực cầm chuôi đao nàng đều không có.

Mạc Tầm Hoan cười cười, ánh sáng chiếu rọi gương mặt của hắn, dưới vầng sáng ánh lên thành một làn sương mù mơ hồ không thấy rõ dung nhan của hắn, chỉ cảm thấy hắn rất đẹp, nét đẹp tuyệt mỹ rung động lòng người.

Hắn xoay người, rút dưới giày ra một cây dao ngắn, rút con dao ra khỏi vỏ dao ngắn . Con dao nho nhỏ rất dài và mỏng, ở dưới ánh nến chiếu rọ, lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.

Mạc Tầm Hoan hướng dao ngắn vào người nhẹ nhàng cắm xuống ngực mình, lập tức máu tươi tràn ra nhiễm đỏ ngón tay trắng như ngọc của hắn.

“Sắt Sắt, nàng có từng yêu ta chút nào không?” Hắn vươn tay, dừng lại ở trên gương mặt Sắt Sắt, con ngươi đen giống như màn đêm vĩnh hằng, nặng nề, nhưng cũng lóe một tia sáng như soi thấu tâm tư người khác.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Sắt Sắt nói không thành lời, ngón tay của Mạc Tầm Hoan trên gương mặt của nàng di động đến trên môi của nàng.

Ngón tay dính máu ngăn chặn môi của nàng, ngăn chặn lời nàng muốn nói ra. Trên mặt hắn hiện ra một chút ý cười, như ánh nắng chiếu rọi không có một chút hối hận. Trên gương mặt tuyệt mỹ cảm xúc trong đôi mắt như mặt hồ nước gợn sóng, chứa đựng vẻ thản nhiên dịu dàng, lại thoang thoảng có chút sầu bi.

“Không cần nói !” Hắn nói nhàn nhạt, thật ra đáp án kia hắn đã biết. Chính là hắn nhịn không được muốn hỏi, hỏi xong lại không dám nghe đáp án của nàng. “Dạ Vô Trần xác thực không sát hại Dạ Vô Yên, khi chúng ta nghe đến việc các ngươi đánh tới nhà tù, căn bản muốn lợi dụng hắn liền tha hắn một mạng. Cho nên khi chúng ta từ nhà tù đi ra, hắn vẫn còn sống, tuy rằng xác thực đã bị tra tấn không thành hình người.”

Hắn cúi đầu nói, thanh âm dịu dàng.

Cũng như năm đó, khi nàng mới gặp hắn, là nam tử không quan tâm thắng thua được mất ở yến hội kia.

Trong lòng Sắt Sắt nhất thời vui vẻ, nàng chỉ biết Dạ Vô Yên sẽ không chết, nhất định sẽ không chết.

Ánh mắt nàng bỗng nhiên nở rộ vẻ mừng rỡ như điên làm mi mắt Mạc Tầm Hoan hơi hơi ngưng tụ lại, con ngươi đen láy hiện lên một vẻ ảm đạm, hàng lông mi dài của hắn rũ xuống, che khuất sự mất mát trong ánh mắt. Duỗi tay nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của Sắt Sắt.

Khi Sắt Sắt tỉnh lại, trong phòng đã không thấy Mạc Tầm Hoan đâu,ngồi bên cạnh nàng là Dạ Vô Nhai. Nhìn quanh một vòng, trong phòng trừ bỏ Vô Nhai, còn Linh Lung, không có người khác đến nữa.

“Sao ngươi lại tới đây?” Sắt Sắt hỏi thản nhiên, chỗ ngực vẫn còn đau đớn một chút, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, hơi không chớp mi.

“Ta làm sao có thể không đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, lại là người bảo vệ cho nàng, quả thực ta thật vô dụng, đáng lẽ không nên cho Y Lãnh Tuyết tới gặp nàng.” Dạ Vô Nhai trầm giọng nói, “Đừng nhúc nhích, ngực của nàng có vết thương.” Dạ Vô Nhai nhìn Sắt Sắt không chớp mắt, cuống quít nói.

“Ngực ta có một vết thương, hiện tại ta làm sao vậy?” Sắt Sắt nghiêm giọng hỏi, Mạc Tầm Hoan đã làm gì nàng vậy?

“Trùng độc của nàng đã được giải ! Là ai giải trùng độc cho nàng?” Dạ Vô Nhai hỏi một cách bình tĩnh, “Có phải là Mạc Tầm Hoan không!”

Mặt Sắt Sắt trở nên cứng đờ, vội hỏi: “Trùng Tất Tâm không phải là không có thuốc giải sao? Trùng độc của ta như thế nào lại giải được?”

“Trùng Tất Tâm đúng là không có thuốc giải, nhưng có một loại giải pháp đó là dùng máu nơi ngực một người khác, đem cổ trùng dẫn qua. Nhưng không phải người nào cũng có thể làm được, trên người kia cũng phải trúng loại trùng độc tương tự như vậy, trùng độc mới có thể chạy dọc theo máu trên miệng vết thương của nàng chui vào miệng vết thương của hắn. Cho nên nói Trùng Tất Tâm trùng rất là khó giải. Bởi vì có ai biết được trùng mẹ đang ở trên người ai, và người kia có chịu dùng loại biện pháp này giải cổ độc cho người khác không.” Dạ Vô Nhai lẳng lặng nói.

“Sau khi dẫn cổ trùng qua như vậy, trên người đó có hai cổ trùng phải không? Kia. . . . . . Người kia, còn có thể sống sao? Còn có thể sống sao?” Sắt Sắt cúi đầu hỏi.

Ánh mắt của Dạ Vô Nhai hơi suy tư một lát, nói nhàn nhạt: “Chắc là sống không nổi nữa!”

“Vậy sao!” Sắt Sắt nhẹ nhàng nói hai tiếng “Vậy sao” , từ trên giường đứng dậy đi đến cạnh cửa, rồi mở cửa r, nhìn về phía bóng đêm mờ mịt.

Ánh trăng vẫn như trước xa xa phía chân trời, lạnh lùng , thản nhiên ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bao phủ trắng cả thế giới này. Ngoài phòng trên mỗi một ngọn cây, đều có vô số tuyết đọng lại, khi gió nổi lên làm những bông tuyết bay xuống từng đợt từng đợt, một hồi lại một hồi tuyết bay. . . . . .

Sắt Sắt bỗng nhiên xoay người, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Hoàng Thượng, ngươi muốn đi tấn công Y Mạch đảo sao?”

Dạ Vô Nhai ngẩn ngơ, từ lúc hắn đăng cơ làm hoàng đế, trước mặt nàng hắn chưa từng tự xưng là trẫm, còn nàng dường như cũng chưa bao giờ xưng hô với hắn là hoàng đế, nói chuyện không có cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả Hoàng Thượng đều chưa từng gọi qua. Mà nay nàng đột nhiên gọi như vậy làm hắn ngẩn người.

“Có gì muốn nói, nàng cứ việc nói đi!”Đôi mắt dịu dàng tao nhã của Dạ Vô Nhai bình tĩnh dừng ở Sắt Sắt, nói nhàn nhạt.

“Ta không có tư cách lo chuyện quốc sự, ta chỉ muốn hỏi một câu mà thôi, Hoàng Thượng có tính tấn công Y Mạch quốc không? Không có ý tứ khác!” Sắt Sắt lại hỏi, Mạc Tầm Hoan tuy rằng làm chuyện sai lầm, nhưng thần dân của hắn là vô tội .

Dạ Vô Nhai thở dài một tiếng nói: “Trước mắt vẫn chưa, ta muốn xem biểu hiện của Y Mạch quốc. Nếu bọn họ khuất phục, ta sẽ không gây ra chiến sự.”

Sắt Sắt gật đầu, không nói gì nữa.

Trầm mặc thật lâu sau, nàng nói nhàn nhạt: “Y Lãnh Tuyết được mai táng ở nơi nào ?”

Linh Lung nhẹ nhàng đáp: “Mai táng ở phía sau núi!”

“Có lập mộ bia không?” Sắt Sắt không chớp mi hỏi. Y Lãnh Tuyết tự nhiên không thể mai táng ở hoàng lăng, chỉ có thể mai táng ở phía sau núi của hoàng lăng. Y Lãnh Tuyết dù sao cũng không phải là người Nam Việt, nay mai táng ở nơi hoang dã thật sự thê lương. Để lại bia mộ, ngày sau nếu có người Bắc Lỗ quốc tới, có lẽ sẽ có người đem nàng trở về. Dù sao nàng vẫn là mẫu thân của Lương nhi. Lương nhi đang ở Bắc Lỗ quốc, coi như là người của hoàng gia.

Linh Lung lắc đầu, nói: “Ta đã làm một dấu hiệu để phân biệt.” Mới vừa rồi Sắt Sắt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các nàng tự nhiên không có sức đâu mà làm mộ bia.

Sắt Sắt gật đầu, có ký hiệu là tốt rồi.

“Vô Nhai, ta muốn xuống núi.” Sắt Sắt quay đầu nhẹ nhàng nói với Dạ Vô Nhai

Nếu Mạc Tầm Hoan nói Dạ Vô Trần không sát hại Dạ Vô Yên, như vậy nơi này sẽ không chôn Dạ Vô Yên, cho nên nàng tất yếu cũng không cần ở tại chỗ này , nàng muốn xuống núi.

Dạ Vô Yên đang ở nơi nào? Nàng không biết, vì sao hắn không tìm nàng, là vì thương quá nặng sao? Hay là hắn có nỗi khổ riêng. Mặc kệ như thế nào, nàng đều phải tìm ra hắn!

“Được, ta cũng đang muốn đi cùng nàng, phụ thân của nàng Định An hầu đã trở lại phủ, nàng nên trở về phủ đi gặp ông ấy!” Dạ Vô Nhai nhẹ giọng nói.

“Ngươi nói là ai? Định An hầu, cha ta?” Sắt Sắt đưa mắt hỏi. Phụ thân của nàng, không phải bốn năm trước đã chết ở bên trong lao ngục sao?

“Ừm!” Dạ Vô Nhai cười cười nhẹ giọng nói.

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status