Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 79

/144


Khối cự thạch lộ ra trước mặt, Vân Kinh Cuồng điểm mũi chân tung người nhảy vọt lên, tại đỉnh cao nhất của khối cự thạch, nhẹ nhàng nhấn một cái, toàn khối đá kẽo kẹt tự xoay tròn lộ ra một lối vào.

Sắt Sắt ra khỏi sơn động, chợt thấy trước mắt sáng ngời.

Một rừng hoa trải ra trước mắt, ngút ngàn vô tận. Trên cây chỉ có hoa mà không có lá, nhưng có rất nhiều loại hoa, đủ màu đủ kiểu nở tưng bừng, rực rỡ. Có đóa nhỏ bằng nắm tay của trẻ con, có đóa to bằng dang tay, cực kỳ phong phú. Từ xa nhìn lại, cả rừng hoa như biển mây, như sông nước mênh mông bao la, bình sinh Sắt Sắt chưa từng thấy qua loại hoa này.

Sắt Sắt theo mọi người vào rừng hoa, chỉ thấy hương thơm tươi mát, tinh khiết thấm vào ruột gan, cực kỳ dễ chịu. Nhưng đi được chưa đầy mười bước, Sắt Sắt chợt nghe tâm thần mê man, cước bộ nhũn ra, toàn thân khí lực như tiêu tán.

Sắt Sắt kinh hãi, chẳng lẽ hương hoa có độc?

Quả nhiên mới vừa nghĩ đến đây, liền gặp Vân Kinh Cuồng quay đầu lại cười cười giảo hoạt, nói với Sắt Sắt: “Có phải cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực hay không?”

“Ðúng vậy!” Sắt Sắt thấy nụ cười giáo hoạt của Vân Kinh Cuồng, cắn răng nói. Người này cũng thật là, không chịu báo trước cho nàng, để nàng chịu khổ một lúc rồi mới nói.

Vân Kinh Cuồng lấy một viên thuốc trong túi thuốc của hắn ra, đặt vào tay Sắt Sắt nói: “Mau nuốt đi, nếu không sẽ sớm hôn mê. Ngươi mặc dù thông minh, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn quá ít.” Vân Kinh Cuồng tặc lưỡi mấy cái, không quên trêu chọc Sắt Sắt vài câu.

Sắt Sắt nhận viên thuốc nuốt xuống, chỉ chốc lát liền cảm thấy đầu óc tỉnh tảo, khí lực cũng dần dần hồi phục.

Ra khỏi rừng hoa, trước mặt là một cánh đồng rộng lớn, bát ngát kéo dài vài dặm đến tận đường chân trời. Trên đồng ruộng dọc ngang phân lô trồng các loại hoa màu sắc khác nhau đang trong mùa thu hoạch, từng tốp năm ba người nông điền đang khẩn trương làm việc đồng áng.

Nông điền đều mặc y phục bằng vải bố thô sơ, chất phác. Thấy Vân Kinh Cuồng, Tiểu Sai, Hoa Tai, bọn họ đều cười hì hì vui vẻ ra tiếp đón. Có người thấy Sắt Sắt, ngạc nhiên nhíu mày hỏi: “Tiểu Vân nhi, ngươi lại bắt cô nương nhà lành bên ngoài về đấy nha?”

Một nông điền khác cười ha ha nói: “Tiểu tử ngươi lá gan cũng thật lớn nha!”

Vân Kinh Cuồng nghe vậy cười ha hả nói: “Các ngươi đừng nói lung tung, cô nương này không phải ta bắt đến nha! Ta thật ra cũng có ý định đó, nhưng lần này thật không tới phiên ta rồi.” Nói xong trên khuôn mặt tuần tú lộ ra vẻ cực kỳ mất mát.

“Không phải ngươi bắt đến, vậy còn có thể là ai?” Một nông điền đang khiêng cái cuốc, kinh ngạc hỏi.

Vân Kinh Cuồng cười tao nhã nói: “Không lâu nữa các ngươi sẽ biết ngay thôi.”

Sắt Sắt bị ánh mắt nóng rực của những người này quan sát, trong lòng thấp thỏm không yên. Nàng chưa bao giờ bị người khác dùng ánh mắt như đang đánh giá kén chọn con dâu mà quan sát, trên mặt nhất thời ửng đỏ.

Xuyên qua đồng ruộng, vòng qua mảnh sân rộng lớn vắng lặng, cuối đồng ruộng là một thôn xóm lớn lặng lẽ, tuy chỉ nhà tranh vách đất nhưng ngăn nắp, gọn gàng. Mỗi phòng ốc đều được bao phù bởi khóm trúc hoặc ly ba, một loại cây mọc thành bụi um tùm xanh mướt. Trước phòng trồng rất nhiều loại hoa thảo dã. Lúc này mặt trời chiều đã ngả về hướng tây, từng nhà đều quây quần bên bếp lửa, khói bếp lượn lờ vấn vít, tiếng gà gáy chó sủa theo gió vọng tới, như có như không, như ẩn như hiện. Một khung cảnh hết sức yên bình, đầm ấm.

Sắt Sắt kinh ngạc hỏi: “Ðây là Xuân Thủy Lâu trong truyền thuyết sao?”

Vân Kinh Cuồng tao nhã cười, nói: “Ðúng vậy, đây là Xuân Thủy Lâu được đồn đãi lâu nay.”

Không ngờ Xuân Thủy Lâu lại chỉ là một thôn xóm chất phác, giản đị như vậy, Sắt Sắt thật sự rất kinh ngạc.

Xuân Thủy Lâu này hoàn toàn trái ngược với những gì Sắt Sắt tưởng tượng. Xem ra lời đồn đãi thật không thể tin tưởng được.

Theo lời đồn đãi, Xuân Thủy Lâu là một cung điện kim bích huy hoàng. Bên ngoài cung điện được trồng rất nhiều các loài kỳ hoa dị thảo nở hoa tỏa hương thơm ngát suốt bốn mùa, bên trong cung điện lại cực kỳ xa hoa, bài trí cơ man nào là đồ cổ quý hiếm. Lâu chủ Xuân Thủy Lâu - Minh Xuân Thủy, lại xa xỉ thối nát, ăn toàn sơn hào hải vị, dùng toàn chén ngọc bát vàng. Hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, hắn cũng phải có tứ thê tám thiếp mười chín cơ.

Xuân Thủy Lâu hoàn toàn trái ngược với lời đồn đãi bên ngoài, cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sắt Sắt.

Không có cung điện kim bích huy hoàng. Chỉ có thôn trang theo phong cách cổ xưa. Tất nhiên, với thôn trang như vậy, Minh Xuân Thủy có tứ thê tám thiếp chín mươi chín cơ, là chuyện hoàn toàn không thể có.

“Không giống lời đồn đãi, phải không?” Vân Kinh Cuồng cười nói.

“Đúng vậy. Xuân Thủy Lâu như đồn đãi là cung điện kim bích huy hoàng, không ngờ là thôn xóm giản phác như thế.” Sắt Sắt thản nhiên cười nói.

“Dương quang rực rỡ ánh vàng, ruộng lúa xanh rờn. Thế này cũng xứng được gọi là kim bích huy hoàng.” Vân Kinh Cuồng cười nói.

“Ừm, giải thích như vậy cũng khá hợp lí.” Sắt Sắt cười nói.

Một đám trẻ con để tóc trái đào thấy bọn họ, quát to một tiếng rồi xúm lại vây quanh, một đứa lại theo ngõ nhỏ dọc ngang nhanh như chớp chạy đi, vừa chạy miệng vừa rối rít hô to: “Dung Nhi tỷ tỷ, Vân điên tử đã về!”

Vân điên tử xem ra chính là Vân Kinh Cuồng, Sắt Sắt nhịn không được cười cười, theo tính tình của hắn, biệt hiệu này thật cực chuẩn xác. Nhưng Dung Nhi tỷ tỷ là ai? Không lẽ là người trong lòng của Vân Kinh Cuồng?

Sắt Sắt quay đầu nhìn nhìn Vân Kinh Cuồng, chỉ thấy hắn khi nghe tiếng gọi của đứa bé kia, chợt nhíu mày, bộ dáng tựa hồ có chút buồn rầu. Hắn ngượng ngùng cười nói: “Yêu nữ kia chính là khắc tinh của ta!”

“Yêu nữ? Khắc tinh?” Sắt Sắt ngước mắt lên cười nói. Vân Kinh Cuồng gọi Dung Nhi kia như thế, nói vậy, nàng kia nhất định không phải người bình thường. Hơn nữa, Sắt Sắt còn chưa thấy gã cuồng ngạo này cười bắt đắc dĩ như thế bao giờ. Nàng chợt cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với Dung Nhi kia, không biết nữ tử như thế nào mà có thể trở thành khắc tinh của Vân Kinh Cuồng!

Hai người xuyên qua một con đường đến trước một tiểu viện, gạt ra bụi ly ba quẩn quanh, bước vào trong viện. Chỉ thấy trước viện là một cái sân nhỏ nhưng bày trí ngăn nắp, có trồng vài bụi hoa cỏ, đều là loại hoa dễ trồng dễ sinh trưởng, không quý giá gì nhưng nở rất đẹp, khiến mảnh sân nho nhỏ trở nên sống động, náo nhiệt hơn.

“Giang cô nương, ngươi tạm thời ở nơi này trước. Ta còn có việc phải đi trước. Tiểu Sai, Hoa Tai, các ngươi chiếu cố cho Giang cô nương.” Vân Kinh Cuồng nói xong liền xoay người rời đi.

Sắt Sắt đẩy cửa bước vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có một cái giường nhỏ, đồ vật đơn giản, sắp xếp gọn gàng, chất phác.

Kể từ đó, Sắt Sắt ở lại cái tiểu viện này, mỗi ngày thoa thuốc trị thương, uống thuốc do Vân Kinh Cuồng sắc chế để trị di chứng phong hàn, có khi lại đi dạo vòng quanh trong thôn.

Sáng sớm ngày thứ hai liền có một vị cô nương đến thăm Sắt Sắt.

Vị cô nương này có làn da màu nâu sáng ngời, sạch sẽ, dung mạo tuyệt lệ, mái tóc xoăn bồng bềnh được tết sơ thành hai bím thả trước ngực, mỗi bím có cài một đóa hoa dại nho nhỏ xinh xinh, nàng trông đáng yêu lạ thường. Trên đầu nàng đội một cái mũ kim quan, trang phục kiểu dáng cổ quái nhưng rất hợp với gương mặt đẹp tươi rói kia.

Cách ăn mặc trang điểm của nàng không giống với Tiểu Sai và Hoa Tai, bộ dạng cũng không giống, chẳng lẽ nàng là do Vân Kinh Cuồng từ bên ngoài bắt đến? Sắt Sắt nhớ tới lúc mới đến, các nông điền trong trang đều trêu đùa, nói Vân Kinh Cuồng lại bắt đến một vị cô nương?

Đã có một chữ “lại”, tất nàng không phải là cô nương đầu tiên từ ngoài vào.

“Ngươi là ai?” Sắt Sắt không ngờ sáng sớm đã có người đến thăm. Sáng nay, Tiểu Sai và Hoa Tai đều đã về nhà thăm gia đình, nay tiểu viện chỉ còn một mình Sắt Sắt.

“Phong Dung Nhi!” Cô nương kia trả lời ngắn gọn, lưu loát.

Thì ra là người bị Vân Kinh Cuồng gọi là yêu nữ, khắc tinh của hắn - Phong Dung Nhi, không ngờ là một người xinh đẹp như vậy. Không chỉ tràn đầy sức sống, thân thiện dễ gần mà nụ cười cũng tươi rói, cực kỳ ngọt ngào, sáng lạn, khiến người khác nhịn không được sinh lòng cảm mến nàng. Nhưng Sắt Sắt cũng không dám lơi là, nếu Vân Kinh Cuồng nói nàng là yêu nữ, là khắc tinh, nữ tử này nhất định không phải chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng

Thế nên Sắt Sắt cực kỳ khách khí tiếp đón Phong Dung Nhi, đồng thời trong lòng cũng âm thâm đề phòng nàng ta.

Phong Dung Nhi hệt như chủ nhân trong tiểu viện này, nàng tự nhiên ra ra vào vào phòng bếp, trong chốc lát đã bày ra một bàn đồ ăn gồm có bốn món và một bát canh trên chiếc bàn gỗ nhỏ, kéo hai chiếc ghế dựa đến bên bàn, mời Sắt Sắt dùng bữa. Nàng ta nói là để chào đón Sắt Sắt mới đến nơi này, nên đặc biệt tự chuẩn bị một bữa cơm tẩy trần mời Sắt Sắt.

Tuy Phong Dung Nhi tươi cười mỹ lệ cực kỳ chân thành, tha thiết. Tuy đồ ăn tỏa hương vị hấp dẫn mê người, nhưng nhớ tới hai chữ “yêu nữ” kia, Sắt Sắt thật không dám ăn. Đang muốn tìm lý do để từ chối thì thấy Vân Kinh Cuồng từ ngoài cửa đi vào. Hắn nhìn thấy thức ăn trên chiếc bàn gỗ nhỏ, đôi mắt hoa đào sáng ngời, rạo rực nói “Dung Nhi, đã lâu như vậy chưa được ăn cơm ngươi làm, thật khiến ta nhớ lắm nha.”

Chỉ thấy Vân Kinh Cuồng lấy ra một cây ngân châm, cắm lên trên cái ghế, cái bàn trước mặt rồi soi lên ánh mặt trời nhìn thấy ngân châm không có gì khác thường, hắn mới cẩn thận ngồi xuống ghế. Tiếp theo, lại lấy trên người ra một cây ngân châm khác cắm lên từng cái bát, cái đĩa, đôi đũa trước mặt, thử qua vài lần rồi lại soi lên ánh mặt trời, nhìn nhìn, thấy không có gì bất thường, lúc đó hắn mới cầm đũa lên ăn.

Vừa ăn vừa nói với Sắt Sắt: “Ngươi không biết đâu, Dung Nhi thích nghiên cứu độc dược, bình thường hay bất cẩn thí nghiệm độc dược lên đồ ăn, lên bàn lên ghế, nên muốn ăn cơm của Dung Nhi thì phải cực kỳ cẩn thận. Ta đã thử qua, không có việc gì, ngươi cũng có thể ăn, thật lòng mà nói, tài nghệ nấu nướng của Dung Nhi là số một.”

Sắt Sắt không cử động, chỉ bình tĩnh nhìn Vân Kinh Cuồng cười. Vì nàng thấy trong mắt Phong Dung Nhi thoáng hiện lên một tia đắc ý, có lẽ độc lần này chỉ sợ là ngân châm cũng thử không ra.

Quả nhiều, Vân Kinh Cuồng mới ăn được một chén cơm thì thấy hắn bỗng nhiên buông đũa xuống, lấy tay ôm chặt bụng.

“Lần này lại là độc dược gì đây?” Vân Kinh Cuồng giận dữ nói, ngân châm thế mà không thử ra.

Phong Dung Nhi đôi mắt to cong lên như ánh trăng non, cười tủm tỉm nói: “Là ta mới chế ra, còn chưa đặt tên, nay nhờ ngươi căn cứ vào cảm giác tự trải qua mà đặt giùm cho nó một cái tên. Về phần giải dược, ta còn chưa nghĩ ra.” Nói xong quay đầu nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng thật thông minh. Hôm nay tạm tha cho ngươi.”

Phong Dung Nhi vỗ vỗ tay tính xoay người rời đi. Vân Khinh Cuồng tựa hồ đang chịu đựng thống khổ bỗng nhiều đứng dậy níu thân hình nhỏ bé của nàng ta lại, tức giận nói: “Ngươi không được gây rắc rối cho Giang cô nương, nàng là người của lâu chủ.” Vân Kinh Cuồng lạnh lùng nói,thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Không rõ Phong Dung Nhi là bị thần sắc của hắn làm cho kinh sợ, hay là bị câu nói kia của Vân Kinh Cuồng hắn làm cho kinh sợ, chỉ thấy nàng ta lẳng lặng mở to hai mắt nhìn trừng trừng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi không trúng độc sao?"

Vân Kinh Cuồng bĩu môi cười nói: “Ta đã chế ra một viên thuốc giải bách độc, mặc kệ người dùng độc gì.” Vân Kinh Cuồng nói xong, khẽ gật đầu với Sắt Sắt rồi lôi Phong Dung Nhi ra khỏi tiểu viện, để lại một bàn đồ ăn có hạ độc cho Sắt Sắt giải quyết.

Sắt Sắt ngồi trên chiếc giường trong phòng, vì câu nói vừa rồi của Vân Khinh Cuồng mà ngẩn người. Vì sao trong mắt Vân Khinh Cuồng nàng là người của Minh Xuân Thủy? Nàng sẽ không quên, nụ hôn trên hải đảo kia, Minh Xuân Thủy hối tiếc cỡ nào.

Mặc kệ người khác nghĩ gì về Sắt Sắt, lúc này cuộc sống của nàng thật sự thoải mái, được ở lại một nơi thế ngoại đào nguyên xinh đẹp như thế này.

Sắt Sắt đang được Vân Kinh Cuồng điều trị thuốc thang, miệng vết thương bên hông đã hoàn toàn khép lại, hàn chứng cũng dần dần biến mất, ngoại trừ ban đêm ngẫu nhiên ho khan vài tiếng, cơ bản không còn gì đáng ngại.

Nàng ở lại nơi này thấm thoát cũng đã được hai tháng, nhưng Minh Xuân Thủy vẫn không thấy xuất hiện.

Phong Dung Nhi kia thực rõ ràng là thích Vân Kinh Cuồng , một khi biết Sắt Sắt không phải là tình địch của nàng ta, liền rất nhanh thân thiện với Sắt Sắt, là một vị cô nương rất thật tình.

Hai tháng ở đây, Sắt Sắt dần dần hiểu biết được một chút về thôn dân trong thôn này.

Sắt Sắt không ngờ con dân của Xuân Thủy Lâu này là “Côn Luân nô, Côn Luân tỳ” từng nổi danh một thời.

Côn luân nô! Côn luân tỳ!

Lúc trước trong thời kỳ cường thịnh, thậm chí lúc Nam Việt mới lập quốc, nhà phú hộ nào không nuôi dưỡng vài Côn Luân nô, Côn Luân tỳ?

Côn Luân nô chịu cực chịu khổ, cần cù, khéo léo, làm nhiều nói ít, chịu người khác sai khiến, quan trọng nhất là bọn họ rất tr2ng thành, đối với chủ nhân cực tôn trọng.

Côn Luân tỳ, trong thiên hạ nổi tiếng là dung mạo tuyệt sắc tâm linh khéo tay. Tranh thêu của các nàng cực kỳ tinh mỹ, năm đó nhà phú hộ nào cũng có đồ dùng do Côn Luân tỳ thêu.

Côn Luân nô và Côn Luân tỳ đều là được các nhà quý tộc phú hộ mua từ chợ về, nghe nói bọn họ nguyên là một bộ tộc trong thâm sơn cùng cốc, cũng có người nói bọn họ là từ hải đảo ở nước ngoài đến, lời giải thích không giống nhau.

Nhưng lúc này Sắt Sắt mới biết, hai kiểu giải thích trên đều không chính xác.

Côn Luân nô và Côn Luân tỳ quả thật đến từ một bộ tộc, nhưng không phải đến từ trong thâm sơn cùng cốc, họ lúc trước cư ngụ ở cao nguyên phía đông của Nam Việt, sau mọi người trong tộc bị người Hán bắt đi bán. Họ đã ẩn cư nơi này được một năm nay, rốt cuộc họ được giải thoát khỏi vận mệnh bị nô dịch nhiều thế hệ: Côn Luân nô, Côn Luân tỳ.

Sắt Sắt không ngờ Minh Xuân Thủy có liên quan tới Côn Luân nô. Không lẽ hắn là hậu duệ của Côn Luân nô? Chắc là như vậy, nếu không làm sao hắn có thể làm Lâu chủ của Xuân Thủy Lâu.

Sắt Sắt lại nảy sinh một thêm một cảm giác khó giải thích đối với Minh Xuân Thủy, là người của một dân tộc bị khi dễ lại có thể trở thành một đại bang giáo trên giang hồ được nhiều người khen ngợi, không thể phủ nhận, Minh Xuân Thủy quả thật rất có năng lực.

Nhưng hắn đối với bọn người đã từng ôn bán, khi dễ dân tộc của mình, người Hán, không những không oán hận, mà ngược lại lúc nào cũng vì bọn họ giải quyết nguy nan.

Năm ngoái, một tiểu huyện của Nam Việt gặp phải thiên tai, triều đình không xuất bạc, vẫn là Xuân Thủy Lâu tự xuất bạc ra sửa lại đê đập. Một thôn trang nhỏ phát sinh ôn dịch, cũng Xuân Thủy Lâu đưa dược thảo đến chữa trị.

Nếu đã có thể xuất bạc sửa đê sửa đập, có thể thấy được Xuân Thủy Lâu cũng có tài lực, tuy Sắt Sắt không biết bạc của bọn họ đến từ nơi đâu, nhưng con dân trong Xuân Thủy Lâu này sống một cuộc sống đơn giản chất phác, không chút xa hoa, hơn nữa, họ lại rất tự do tự tại mà khoái hoạt.

Ở Xuân Thủy Lâu được một thời gian, Sắt Sắt liền bị dân phong thuần phác nơi này cảm hóa. Ở đây không có quý tộc như Nam Việt, không có sự khác biệt về dòng dõi, mọi người đều bình đẳng ngang hàng với nhau, tương thân tương ái.

Sắt Sắt cảm thấy, nàng càng ngày càng thích nơi đây, nhưng thương thế của nàng đã hoàn toàn bình phục, nàng cũng nên bắt đầu tính toán đến việc rời đi. Nàng không phải là người trong Xuân Thủy Lâu, cho dù nàng thích cuộc sống nơi này đến mấy đi nữa, nàng cũng phải rời đi.

Đã gần đến mùa thu, điền trang hoa màu đều đã đến mùa thu hoạch, mọi người trong thôn trang mỗi ngày đều ra đồng ruộng thu hoạch. Sắt Sắt thương thế đã lành, nàng cũng không thích ở không nhàn rỗi, liền thay ra váy áo bằng vải bố thô sơ, búi tóc gọn gàng lên, cùng các cô nương trong thôn ra đồng thu hoạch gạo.

Mỗi ngày khi màn đêm ông xuống, mọi người trong thôn đều đốt một đống lửa trại lớn trước thôn, vừa múa vừa hát để mừng vụ mùa thu hoạch năm nay được tốt. Đương nhiên là không thể thiếu thức ăn ngon, nhiều loại cá khác nhau như cá đường lý, cá chính... được tẩm nướng trên lửa, mùi thơm bay ra ngát mũi tiếng cười đùa ca hát vang lên, sự lao động vất vả mỏi mệt cả ngày trời như không cánh mà bay, tiêu tan hết thảy.

Sắt Sắt thường bó gối ngồi xem đám đông nhiệt náo, nhìn mọi người cười v2i, cảm nhận được sự vui mừng chân thành của họ, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây thật tốt đẹp biết bao.

Từ ngày Vân Kinh Cuồng nói với Phong Dung Nhi nàng là người của Minh Lâu chủ, mọi người trong thôn này tựa hồ đều đã biết. Mới đầu, họ đều dùng ánh mắt kỳ quái, tò mò, kinh ngạc pha lẫn phỏng đoán, dò xét nàng, làm cho Sắt Sắt có chút xấu hổ.

Từ miệng Phong Dung Nhi, Sắt Sắt biết được, nàng là nữ tử đầu tiên Minh Xuân Thủy mang về Xuân Thủy Lâu nên chuyện mọi người đối với nàng tò mò cũng không phải chuyện lạ. Lâu ngày mọi người trong thôn thấy Sắt Sắt xinh đẹp ôn hòa, dần dần thích ứng đối với nàng. Tất nhiên đối với một số ít các cô nương, có lẽ là do luyến mộ Minh Xuân Thủy, đối với Sắt Sắt thái độ không được tốt cho mấy, nhất là một cô nương tên là Võ Thúy Thúy, thường tỏ vẻ khiêu khích rõ rệt đối với Sắt Sắt.

Ðêm nay, Võ Thủy Thủy rủ thêm vài cô nương khác đến trước mặt Sắt Sắt, kiêu căng nói: “Giang cô nương, nghe nói ngươi cũng biết nhảy múa, chúng ta muốn so tài cùng ngươi!”

Võ Thúy Thúy cũng khá thanh tú, chỉ là giọng nói bẩm sinh có chút kiêu căng khiến nàng ta nhìn qua thập phần không đáng yêu.

Sắt Sắt vẫn ngồi dưới đất như cũ, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, ta không muốn múa!”

Sắt Sắt thích múa, nhưng nàng chỉ múa vì sở thích, đối với loại múa để tranh hơn thua, so tài, nàng cực kì không thích.

Võ Thúy Thúy không hiểu là vì thái độ của Sắt Sắt hay là vì lời cự tuyệt của Sắt Sắt mà phẫn hận nói: “Ngươi nghĩ minh là ai mà dám cự tuyệt ta? Cùng lắm ngươi là nô tỳ do Lâu chủ bắt đến thôi, nếu Lâu chủ thật sự yêu ngươi, sao để ngươi ở lại trong thôn. Chắc ngươi chưa biết, “Yên Ba hồ” ở phía sau thôn có một tòa trúc viện bách hoa đua nở, thanh lịch tinh xảo do Lâu chủ kiến tạo dành tặng nữ tử mà Lâu chủ yêu thương. Ngươi đã không có tới ở đó lại nói xằng nói bậy, tự nhận mình là nữ nhân của Lâu chủ, thật là không biết xấu hổ.”

Sắt Sắt cả đời chưa bao giờ ngượng như thế, trước mặt nhiều người như vậy lại bị người mắng là nữ nhân không biết xẩu hổ, nhưng đối phó với một nữ tử như Võ Thúy Thúy này, hễ mình càng phẫn nộ thì nàng ta sẽ càng cao hứng. Nên Sắt Sắt vẫn bất động thanh sắc, ngồi bó gối dưới đất, lạnh lùng nhíu mày, thản nhiên nói: “Xem ra Võ cô nương rất muốn đến ở cái tiểu viện kia? Nhưng mà ngươi như vậy chỉ sợ là rất khó nha.”

Võ Thúy Thúy bị Sắt Sắt vạch trần tâm tư tình cảm tiểu nữ nhi trước mặt mọi người, trên mặt nhất thời đỏ ửng. Nàng chỉ vào Sắt Sắt, cắn răng nói: “Ngươi đám nói ta? Ngươi...”, tức giận đến không nói được lời nào, đôi mắt hạnh tăm tối vì phẫn hận, hận đến mức muốn động tay động chân đánh Sắt Sắt.

Sắt Sắt cúi đầu thở dài một tiếng, nàng cũng giống Võ Thúy Thúy mà thôi, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cuối cũng cũng chỉ là một hồi ảo mộng.

Nàng chưa bao giờ đến phía sau thôn, còn tưởng rằng phía sau thôn là sơn cốc. Tối nay mới biết, nơi đó có hoa, có hồ, còn có một cái tòa trúc viện thanh lịch. Ðêm đó giải mị dược, Sắt Sắt đã đoán được Minh Xuân Thủy có lẽ là có ý trung nhân, trên hải đảo, nàng càng khẳng định. Tối nay chính tai nghe được từ Võ Thúy Thúy, càng thêm chắc chắn. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi mất mát.

“Đúng thế, Võ Thúy Thúy, nhìn bộ dạng này của ngươi, Lâu chủ vĩnh viễn cũng không thích ngươi.” Phong Dung Nhi đang nhảy múa trong đám đông bên lửa trại đến nói, nàng cúi người kéo Sắt Sắt, khẽ cười nói: “Ði thôi, chúng ta đi ăn cá nướng đi."

Sắt Sắt đứng lên theo Phong Dung Nhi đến trước một chiếc bàn gỗ gần đống lửa, cá nướng chín đều đặt trên đĩa, ai cảm thấy đói cứ tự đến lấy mà ăn. Lúc trước khi còn ở trong phủ, Sắt Sắt nếu không ăn cá chưng thì ăn cá nấu, chưa bao giờ thử ăn cá nướng. Cầm đôi đũa lên gắp một miếng, hương vị cực ngon, thật sự là mỹ vị.

“Thúy Thúy chỉ là thẳng tính, tâm địa cũng không xấu, ngươi đừng để ý. Cũng có lúc ta chịu không nổi nàng ta, sau bị ta chỉnh cho một trận thảm nha.” Phong Dung Nhi thấp giọng an ủi nói.

Sắt Sắt híp mắt cười khẽ, không cần nói cũng biết Phong Dung Nhi chỉnh Võ Thúy Thúy như thế nào, yêu nữ vẫn là yêu nữ.

“Ta sao lại so đo với nàng ta.”Sắt Sắt khẽ cười nói, có lẽ nàng còn nên cảm tạ Thúy Thúy, nêu nàng ta không nói, nàng có lẽ còn ở nơi này ôm một tia ảo tưởng với Minh Xuân Thủy. Nay cũng tốt, nên chặt đứt niệm tưởng.

“Thật ra, tòa sân kia của Lâu chủ đã qua nhiều năm vẫn chưa có người ở, ta đoán, hắn có lẽ còn chưa tìm được người xứng ở lại trong tòa trúc viên kia, ta cũng không biết nữa.” Phong D2ng Nhi nháy mắt cười nói, chụp lấy một vò rượu rót cho Sắt Sắt một chén.

Sắt Sắt biết Phong Dung Nhi là đang an ủi nàng. Ý trung nhân của Minh Xuân Thủy dĩ nhiên là tồn tại, nếu không hắn cũng sẽ không đổi xử với nàng như vậy. Giang Sắt Sắt nàng rất rõ về mị lực của chính mình.

Sắt Sắt nâng chén rượu,. nhắp một ngụm, cười nói: “Đây là rượu gì, uống rất ngon?”

Phong Dung Nhi nói: “Ðây là rượu hải đường.”

“Rượu nhẹ như vậy cũng có tên sao?” Sắt Sắt mỉm cười nói, đem chén rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.

“Rượu ngon chỉ cần một ly là đủ.” Phong Dung Nhi vừa nháy mắt vừa mỉm cười nói.

“Không thể nào! Ta không tin!” Sắt Sắt híp mắt cười nói, cầm lấy vò rượu lại rót một chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Nếu say thật cũng tốt, đêm nay có thể ngủ một giấc ngon.

“Lâu chủ đến!” Chợt nghe có người cao giọng hô to.

Tiếng đàn sáo đột nhiều ngừng lại, các cô nương đang nhảy múa bên lửa trại cũng dừng bước, mọi người nhất tề quay đầ2, kiễng chân nhìn lại.

Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên giật thót, lạnh nhạt quay đầu theo hướng mọi người đang nhìn.

Trong bóng đêm trầm mặc. hơn mười người đang vững bước đi tới, một người dẫn đầu, chính là Lâu chủ X2ân Thủy Lâu, Minh Xuân Thủy.

Hắn tao nhã bước đến, chân không gây ra một tiếng động nào. Hắn vẫn mặc bộ quần áo màu nguyệt bạch như thường lệ, phiêu dật mà tiêu sái. Trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ bạch ngọc ôn nhuận, bên môi dường như có ý cười, dưới ánh lửa, nhìn rất ấm áp mà tà tứ. Đôi đồng tử đen sau chiếc mặt nạ tuy cũng ẩn hiện ý cười nhưng nhất cử nhất động của hắn vô tình tỏa ra một thử uy nghiêm bẩm sinh, khiến người ta tuy thấy hắn tươi cười nhưng trong lòng không tự chủ được sinh ra kính sợ.

Hắn đến đâu tầm mắt của mọi người cuốn theo tới đó, có thể thấy, ở Xuân Thủy Lâu này, người ta sùng kính hắn cỡ nào.

Đã hai tháng không gặp, nay gặp lại hắn, loại cảm giác trùng phùng này khiến tâm hồn trầm tĩnh của Sắt Sắt chợt nổi lên gợn sóng nho nhỏ. Bất quá coi như đây là lần gặp mặt cuối cũng, còn có lời nói mới vừa rồi của Võ Thúy Thúy, đáy lòng nàng dần dần bình tĩnh lại.

Sắt Sắt xoay đầu lại không nhìn hắn nữa, chỉ chăm chú nhìn đồng lửa trại đang thiêu đốt. Hy vọng hắn không thấy nàng, mà có lẽ ngay cả khi hắn thấy nàng, hắn cũng không muốn nhìn nàng.

Thế nhưng Sắt Sắt dường như đã nghĩ sai rồi. Nàng đang lặng lẽ ở một góc khuất, đột nhiên trước mặt xuất hiện một góc áo nguyệt bạch, trên góc áo thêu nhiều đóa sen xanh ngọc, mỗi một cảnh hoa sen đều được thêu rất tinh xảo.

***

Hy vọng độc giả không đem xuất xứ Côn Luân nô trong truyện này và xuất xứ Côn Luân nô trong lịch sử nhập làm một.

Trong lịch sử. Côn Luân nô là người da đen, được m2a bán từ nước ngoài, nói cách khác là dân tộc thiểu số ở nơi xa.

Trong truyện này, Côn Luân nô và Côn Luân tỳ có làn da trắng nõn, rất xinh đẹp, không phải người da đen.

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status