Chương 25:
Vậy mà lại là Nghiêm Thư.
Nghiêm Thư thấy Tô Đào quay đầu lại nhìn mình thì cũng không vội, ngược lại cười đến vẻ mặt đào hoa, còn lấy khăn mặt ra khỏi miệng nàng.
Hai tay hắn lại ôm Tô Đào vào trong ngực, nhéo phong nhũ của nàng: "Ừm ~ thấy là ta có phải rất vui mừng không?"
"Ưm ~" Tô Đào hừ nhẹ, nửa người dưới bị phe phẩy nhẹ nhàng như say rượu đi trên thuyền nhỏ, nhưng nàng cũng có thể nói ra: "Ai thèm vui chứ, ta ghét ngươi."
"Ha hả, thật sự chán ghét hả?" Nghiêm Thư cắn lỗ tai nàng: "Thật sự chán ghét ư, vậy lỡ đâu là hạ nhân đê tiện thì ngươi sẽ mừng à?"
Tô Đào đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước khi ra cửa đã bị tên hạ nhân Tô Tam trêu đùa, tim đập mạnh, không dám hé răng.
"Nếu đã chán ghét, vậy mông còn lắc lư theo ta làm gì? Có phải muốn côn ŧᏂịŧ lớn của ta hung hăng thao ngươi không?"
Tô Đào bị hỏi không còn lời nào để nói. Nàng muốn dừng lại nhưng lại cảm thấy nơi bị côn ŧᏂịŧ cọ qua tê ngứa, giống như con lừa bị treo củ cải trắng trước mặt nên nhịn không được phải đi theo. Cuối cùng nàng đành phải ấm ức nói:
"Vì sao ngươi lại tới khinh nhờn ta?"
Nghiêm Thư hô to oan uổng: "Lần trước ta nào có khinh nhờn ngươi, chỉ nghĩ đưa ngươi trở về thôi. Là Phàm Mặc không nhịn nổi, ôm ngươi rồi lại thao đó chứ. Ngươi cũng không giãy giụa ngoan ngoãn mặc hắn làm, ở trong lòng ngực hắn kêu ư a như con mèo nhỏ, kêu ngứa hết cả lòng ta đây này. Thế nào, ta chơi ngươi thoải mái không, so sánh với Phàm Mặc thì thế nào?"
Tô Đào vài lần đi theo côn ŧᏂịŧ đều không chiếm được thỏa mãn, lại bị Nghiêm Thư nhắc tới chuyện cũ bất kham nên cũng xấu hổ và giận dữ cực kỳ.
"Kém xa!"
"Được. Tiểu da^ʍ phụ ngươi, vốn ta đang muốn ân ái với ngươi, xem ra ngươi đúng là thiếu thao."
Nghiêm Thư đột nhiên nhấc một chân Tô Đào lên, nàng sợ tới mức thân thể nghiêng sang một bên, nhanh chóng chống vào tường.
"A ~ ngươi đang a ~ làm, cái gì a ~"
Nửa thân trên Tô Đào lại chống lên tường, một chân đạp đất, một chân gác trên vai Nghiêm Thư, hai chân gần như mở ra thẳng tắp. Đóa hoa nhỏ xinh đẹp giữa hai chân nở rộ, không hề có chút sức phản kháng.
Tô Đào trơ mắt nhìn toàn bộ cự bổng của Nghiêm Thư cắm vào, rút ra rồi lại cắm vào.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nàng cũng khó tin được một cây côn ŧᏂịŧ to như thế mà có thể cắm vào thân thể mình, thế mà nàng không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm thấy thật thoải mái, cực kì thỏa mãn. Nhục bích bị căng đến tràn đầy, vào mấy lần ra mấy lần, ma sát đến chỗ kia của nàng ngập tràn sự ướŧ áŧ.
Tô Đào nhìn chằm chằm vài lần rồi mới hoàn hồn, nhắm mắt lại, không nghĩ cảm giác thọc vào rút ra nơi hạ thân càng rõ ràng.
"A a ~ thật lớn, nhẹ chút ~ a ~ quá nhanh."
Nghiêm Thư không quan tâm, hắn ôm chiếc đùi trắng nõn của Tô Đào, đâm sâu vào trong từng chút.
Hai người ở núi giả làm một hồi lâu, Nghiêm Thư gần như dùng ra tất cả thủ đoạn trên người mình, làm đến nỗi Tô Đào càng thêm kiều nộn nhiều nước, liên tiếp chạm đến cảnh giới cực nhạc.
Nghiêm Thư ôm Tô Đào từ sau lưng, cả hai nằm trên đống cỏ khô, nửa người dưới còn không nỡ tách ra. Hắn nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình, nhịn không được hôn nàng mấy cái, càng hôn càng thích.
"Tiểu Đào Đào, gả cho ta được không?"
/276
|