Chương 30:
"Nếu ta đi rồi, ngươi sẽ uống nước lạnh này hả?" Phàm Mặc chậm rì rì uống thêm một chén nước.
"Ngươi..." Tô Đào không hiểu hắn muốn nói gì, đột nhiên trước mắt nhoáng lên, nàng đã rơi vào một cánh tay rắn chắc.
Môi lưỡi vốn mềm mại khô ráo tức khắc bị cố định, một dòng nước ấm tinh tế từ trong miệng đối phương ập đến.
Tô Đào cắn chặt môi lưỡi không chịu nhận, đầu lưỡi to lớn của người đó lại xông vào, không ngừng đẩy tới giữa răng môi nàng.
Nước chưa kịp nuốt vào chảy xuống theo cổ nàng, thấm vào áo đơn đơn bạc.
Bộ ngực mềm mại đã chạm đến đối phương, bị đối phương cứng rắn xoa nắn qua lại. Hai viên nụ hoa nhỏ kiều nộn đều bị cọ đến dựng thẳng, rồi lại bị đè ép đến biến hình.
Một bàn tay từ phía dưới chui vào, cách yếm nhéo viên tiểu anh đào kia.
"A ~ ưm!"
Đầu lưỡi kia nhân cơ hội chui vào, Tô Đào muốn cắn, nhưng khi đυ.ng tới đầu lưỡi mềm mại của đối phương thì lại rụt về, nàng chỉ có thể tùy ý nó ở trong miệng ra vào tự nhiên, cuốn sạch không khí của nàng.
Tô Đào không thở nổi, chỉ có thể phản kháng, nàng run rẩy vươn đầu lưỡi nhỏ ra, còn chưa phát lực thì đã bị quấn lấy, đầu lưỡi vòng quanh chuyển dời, lại nuốt rất nhiều nước bọt xuống.
Nam nhân tựa như còn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi duỗi đến càng sâu, môi răng va chạm, dường như còn muốn bắt lưỡi nàng lại.
Tô Đào không chỗ để trốn, cái lưỡi nhỏ bé của nàng bị cuốn ra, hai bờ môi mỏng ngậm lấy nó, hàm răng nhẹ gặm, bên trong còn có đầu lưỡi liếʍ láp, tra tấn Tô Đào đến nỗi cả người nóng ran vô lực.
Nàng chưa từng nghĩ tới đầu lưỡi ngày ngày ăn uống nói chuyện thế nhưng cũng sẽ mẫn cảm, còn sẽ trở nên tình sắc đến thế, rõ ràng không có nhiều động tác nhưng nàng cũng đã có thể nhận thấy hoa huyệt đã ướŧ áŧ.
Chẳng lẽ nàng thật sự là người dâʍ đãиɠ?
Một nụ hôn vừa sâu vừa dài, chờ sau khi kết thúc thì Tô Đào mới phát giác mình đã ngồi xuống trên người Phàm Mặc. Vạt áo trước ngực nàng đã mở, chiếc yếm phấn nhạt bao bọc hai con thỏ trắng nhỏ đã ưỡn lên cao cao, trên đỉnh còn nhô ra hai điểm đặc biệt dễ thấy.
Tô Đào nhìn Phàm Mặc vẫn áo mũ chỉnh tề, vội vàng ôm ngực che khuất, nàng muốn đi xuống nhưng lại bị hắn ôm chặt.
Một hồi lâu sau, tầm mắt Phàm Mặc mới rời khỏi ngực nàng.
"Nước vừa rồi uống còn ấm không?"
Sắc mặt Tô Đào đỏ lên, mới vừa rồi uống nhiều nước mà cũng không biết là nước thật hay là nước bọt.
"Sao lại không nói, muốn uống nữa hả?"
Tô Đào vội vàng lắc đầu: "Không muốn, ách, nóng hổi luôn."
"Thích ta đút ngươi thế không?"
"Không thích!" Tô Đào liếc mắt nhìn hắn, còn nói thêm: "Ai muốn uống dịch lưỡi của ngươi chứ, ghê tởm muốn chết."
"Ta cảm thấy nước bọt của ngươi thơm ngọt ngon miệng, uống bao nhiêu cũng không đủ."
"Đồ vô sỉ."
Phàm Mặc ôm nàng đi đến giường: "Rất nhanh thôi ngươi sẽ biết ta có phải đồ vô sỉ không."
"Ngươi muốn làm gì, mau thả ta xuống!"
"Ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?" Phàm Mặc thả nàng xuống, đắp lên một tầng đệm chăn.
Tô Đào vội bọc toàn bộ thân thể lại, cuộn tròn đến tận cùng bên trong giường.
"Nếu ngươi, nếu dám xằng bậy, ta sẽ hô lên thật đó!"
Phàm Mặc không lên tiếng, ngồi một hồi ở mép giường, nói:
"Mấy ngày gần đây ta vẫn luôn nghĩ đến ngươi, ta chưa từng nhớ một người đến thế, còn nghĩ có lẽ thêm hai ngày nữa sẽ tốt hơn. Nhưng kết quả ta càng muốn ngươi, gấp không chờ nổi mà muốn gặp ngươi."
/276
|