Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
__________________________________________________
Sau thời gian một nén nhang, Ngũ nương ngồi ở trên bàn bát tiên, trước mặt là điểm tâm nhỏ tinh xảo, trà nóng, dưới chân hỏa lò ấm áp, phía sau còn có hai gã sai vặt giúp nàng nắn vai đấm lưng. Thân thể thoải mái dễ chịu, tâm tình cũng vui vẻ, Ngũ nương bắt đầu một bên cắn hạt dưa, một bên giảng giải chân tướng mọi việc.
Thì ra là, trộm cuối cùng của Phong Thám Lang trước khi qua đời lần, chính là của Hiên Viên lão nhân. Nhưng lần này,cái mà hắn trộm không phải là vật ly kỳ cổ quái thật, mà là một bí mật kinh thiên.
Chính là –
Ngũ nương bắt đầu chỉ huy gã sai vặt phía sau: “Chú ý bên trái bả vai, động tác nhẹ chút, ta đây nhỏ nhắn yếu đuối, sao có thể chịu hành hạ cua ngươi? Người bóp bả vai phải kia, ngươi cũng đừng cười, ngươi lớn như vậy rồi, sức lực yếu như vậy, giả bộ thanh tú hả? Ôi chao ôi chao ôi chao, lò hỏa sắp tắt, các ngươi muốn lạnh chết ta có phải không? Còn có xào hạt dưa, ta muốn ngũ vị hương…”
Toàn thể mọi người gân xanh nổi lên, âm thầm sờ tớivũ khí của mình.
Để trán bị ám sát, Ngũ nương uống một ngụm trà, tiếp tục chuyện xưa.
Thì ra là, lần này Phong Thám Lang đến chỗ Hiên Viên lão nhân, căn cứ chính xác trong lúc vô tình liền thấy được cao thủ võ lâm hợp tác với Hiên Viên lão nhân. Thì ra là, kiếm của Hiên Viên lão nhân căn bản không hề thần kỳ như truyền thuyết.
Kiếm nói trắng ra chỉ là một đồng sắt vụn, mà kiếm Hiên Viên lão nhân lại còn là một đống sắt vụn tương đối giá trị. Cầm trên tay kiếm gì không quan trọng, hoặc là nói, trên tay không kiếm có hay cũng không có gì quan trọng, quan trọng là nội lực và tu dưỡng cá nhân, nhưng người đời lại không rõ đạo lý này.
Cho nên, Hiên Viên lão nhân bắt được tâm lý của bọn họ, hàng năm cao thủ võ lâm cũng sẽ xin kiếm, cầm lấy kiếm mình đúc, hành tẩu giang hồ, gặp yêu chém yêu, gặp quỷ giết quỷ, đụng phải cô nương thì đùa bỡn lừa về nhà.
Những người này đều là nhân vật có chút võ công trên Bài Hành Bảng số một số hai, võ công đương nhiên bí hiểm, người bình thường đoán chừng nhìn thấy sẽ bị dọa cho sợ đến chân như nhũn ra, sau đó, đợi đến khi người kia rút kiếm, đoán chừng cũng đã tè ra quần.
Dưới đa số tình huống, cao thủ võ lâm đều không chiến mà thắng. Vì vậy, uy lự này c của kiếm cũng vượt qua lời đồn quá tà dị, tạo thành cục diện ngàn vàng không mua được bây giờ.
Mà mấy cao thủ võ lâm kia, hàng đều đến nhận thù lao từ chỗ Hiên Viên lão nhân.
“Thì ra là như vậy.” Người nghe hiểu rõ, hỏi tiếp: “Vậy Hiên Viên gia bị phát hiện bí mật nên mới hãm hại Phong Thám Lang sao?”
Ngũ nương khoát khoát tay: “Cái này các ngươi phải hỏi Hiên Viên Cát .”
Vừa dứt lời, nàng liền bị hạ bệ, một nhóm người kéo Hiên Viên Cát tới, tiếp tục rượu ngon, chú tâm hầu hạ.
Việc đã đến nước này, Hiên Viên Cát dứt khoát nói ra toàn bộ.
Thì ra là Hiên Viên lão nhân lúc ấy phát hiện Phong Thám Lang, vốn định bắt lấy hắn diệt khẩu, tiếc rằng Phong Thám Lang khinh công rất cao, lại để cho hắn chạy đi ra ngoài.
Kế tiếp mấy năm, Hiên Viên lão nhân cả ngày đang lo lắng mà sống, kết quả buồn bực mà chết, lưu lại di ngôn, nhất định phải tìm được Phong Thám Lang, giữ được danh dự gia tộc. Làm Hiên Viên lão nhân người thừa kế duy nhất, Hiên Viên Cát không thể từ chối mà phải đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này.
Hắn hao hết tâm tư, rốt cục tra được con gái của Phong Thám Lang tiếp xúc Ngũ nương ở tại Sài gia trấn. Cho nên Hiên Viên Cát liền tung tin gia gia phần mộ bị trộm, Vô Địch bị trộm, khiến cho những người chú ý đều tập trung ở Sài gia trấn. Tiếp theo, hắn đặt Vô Địch ở trong khách điếm Ngũ nương, vừa tung tin tức, nói là Phong Thám Lang nhát gan, sợ.
Vốn định dùng chiêu này dẫn rắn xuất động, nhân cơ hội sát hại Phong Thám Lang. Ai ngờ liên tiếp hai ngày cũng không có động tĩnh, hắn nhẫn nại chờ, rốt cục chờ được Ngũ nương. Cho nên liền liên hiệp một đám cao thủ võ lâm, muốn bắt nàng bằng được, bức Phong Thám Lang ra. Nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ tới, Phong Thám Lang lại qua đời năm năm trước.
Mộ Dung Dật Phong hoang mang: “Ngươi sẽ không sợ ép, Phong Thám Lang sẽ công bố bí mật này sao?”
Ngũ nương không vội không gấp giải thích: “Hắn đã sớm nghĩ kỹ đối sách, vì vậy tung tin tức nói là cha ta lén đổi kiếm. Cho nên, cho dù cha ta không chết, có nói ra bí mật của bọn họ mọi người cũng sẽ không tin, chỉ cho đây là vì lý do cha muốn độc chiếm Vô Địch.”
“Không sai, quả nhiên đủ thông minh.” Hiên Viên Cát mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng.
Trần Đại Chí đắc ý: “Còn phải nói, Ngũ nương nhà chúng ta là vừa có não lại vừa có ngực… A, Ngũ nương ta là người bị thương nặng mà, sao nàng nỡ hạ thủ độc ác như thế?”
Ngũ nương không để ý tới hắn, xoay người nói với Hiên Viên Cát: “Thật ra thì cha ta cũng không tính công khai hậu thế bí mật này.”
Hiên Viên Cát không tin: “Làm sao có thể?”
Ngũ nương không vội không gấp mà giải thích: “Tính tình cha ta cổ quái, ông thích độc chiếm đồ, mà bí mật này, trừ đám người Hiên Viên gia các người ra, chỉ có ông biết, điều này khiến cho ông vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy được bí mật này là thứ bồi táng tốt nhất của ông .”
Hiên Viên Cát khô khốc cười mấy tiếng, vẻ mặt mờ mịt:“Không ngờ tới, ha ha, thật là không ngờ tới… Ông nội của ta lại vì một người sẽ vĩnh viễn không nói bí mật ra, buồn bực mà chết, mà ta, cũng bởi vì việc này mà lãng phí thời gian năm năm.”
“Làm sao có lãng phí chứ?” Ngũ nương dùng đôi mắt to sáng quét qua người hắn: “Ngươi nhưng là tự động đưa bạc tới cho ta.”
“Có ý gì?” Hiên Viên Cát bị nàng nói cả người không được tự nhiên.
“Cha ta mặc dù không nói, nhưng ta chưa chắc sẽ giữ bí mật.”Ngũ nương vươn đôi tay thon ngọc ra, nhẹ nhàng mà chà xát: “Hết thảy, cũng muốn nhìn xem ngươi có hào phóng hay không.”
Hiên Viên Cát hồ nghi: “Thật chẳng qua là muốn bạc, là có thể giữ kín bí mật này?”
“Nói nhảm?” Ngũ nương lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ còn muốn đống kiếm vụn của nhà ngươi?”
“Tốt, ngươi ra giá đi.” Hiên Viên Cát gọn gàng linh hoạt nói.
Ngũ nương dùng ngón tay chấm nước trà, ở trên bàn viết ra một chữ số.
Mọi người xúm lại nhìn, toàn bộ hít một hơi lạnh: “Ngũ nương, ngươi đủ ác độc!”
Hiên Viên Cát khẽ cắn răng: “Được! Nhưng, ngươi có thể bảo đảm bọn họ không nói sao?”
Trần Đại Chí giơ tay: “Ta luôn luôn đi theo Ngũ nương lăn lộn giang hồ
Đào Yêu lắc đầu: “Ta không quá quan tâm cái này.”
Mộ Dung Dật Phong vuốt vuốt tóc trên trán, giữ vững tuấn mỹ: “Cũng vì có loại thần thoại này, giang hồ chơi mới vui hơn, ta làm sao có thể đích thân phá hư chứ?”
Vân thúc giơ tay tề: “Chúng ta tất cả đều là người Mộ Dung gia, thiếu gia muốn chúng ta không nói, chúng ta liền cả đời cũng sẽ không mở miệng.”
“Bây giờ ngươi tin chưa, thật ra thì, coi như là chúng ta nói ra, người nhỏ, lời nhẹ, cũng sẽ không ai tin tưởng, Chỉ là…” Ngũ nương chớp mắt cười nói: “Nếu như ngươi ngày nào đó ăn no rửng mỡ , muốn diệt khẩu, vậy ngươi nên giết chết toàn bộ chúng ta, nếu không, hừ!”
Hiên Viên Cát trầm tư hồi lâu, rốt cục trịnh trọng gật đầu: “Được, một lời đã định.”
Vừa giải quyết xong, cửa ngoài truyền tới âm thanh của đám kia cao thủ võ lâm.
“Vương bát đản, lại để cho Phong Thám Lang chạy, ngươi, vẽ lại vết thương trên mông cho ta, Lão tử muốn chiếu vào vết thương tìm binh khí đả thương ta! Tìm được rồi, ta muốn thọc hai đao trên mông hắn! Không, bốn đao!”
Ngũ nương hỏi: “Vô Địch đâu?”
Vân thúc vội vàng dâng lên: “Mới vừa rồi thừa dịp bọn họ hỗn chiến, ta đem trộm đi, thuận tiện đâm mông lão đại của bọn họ.”
Mộ Dung Dật Phong bội phục: “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Vân thúc chắp tay: “Thiếu gia quá khen.”
Ngũ nương thổi tắt ánh nến trong phòng, sau đó mở cửa, ném kiếm ra ngoài, lớn tiếng hô: “Đây mới là Vô Địch thật!” Sau đó nhanh chóng đóng cửa .
Chỉ nghe thấy bên ngoài rộ tiếng đánh nhau, tên thủ lĩnh kêu thảm thiết: “Người đồ vương bát đản, dám chọc mông ông!”
Ngũ nương vỗ vỗ tay: “Hừ, bọn khốn kiếp, lại dám đả thương nam nhân của ta!”
Trần Đại Chí nước mắt như mưa: “Ngũ nương, nàng rốt cục thừa nhận ta.”
Đám người còn lại: “Nữ nhân thật đáng sợ.”
Hiên Viên Cát tung tin, nói Phong Thám Lang ôm Vô Địch thật chạy đến phía nam, cho nên một đám nhân sĩ võ lâm rốt cục rời Sài gia trấn, nối đuôi nhau chạy về phía nam trong lời đồn.
Sauk hi trả tiền, Hiên Viên Cát cũng an tâm rời đi.
Ngày hôm đó, Ngũ nương lại mãnh liệt yêu cầu Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu và Trần Đại Chị xuống nơi chưa tang vật.
Vị trí rất bí mật, dưới phòng bếp phủ đầy bụi, có một đồng tấm ván gỗ, nhấc lên, đi xuống một đoạn bậc thang, đoàn người nhìn thấy rất nhiều đồ chơi ly kỳ cổ quái.
“Đây là cái gì?” Trần Đại Chí chỉ vào một khối đồ đen thui hôi hám hỏi.
“Thịt kho tàu Vô Vi Phương Trượng lén ăn trong ngày sinh thần.”
“Cái nàythì sao?” Mộ Dung Dật Phong chỉ vào một tấm vải đỏ tươi.
“Y phục khi tắm thay của phu nhân Võ lâm Minh Chủ.”
“Kia thì sao?” Trần Đại Chí chỉ vào một cây côn gỗ hỏi.
Ngũ nương liếc nhìn, nhẹ giọng nói: “Chày cán bột Tĩnh Tuệ sư thái.”
“Ặc.” Mộ Dung Dật Phong, Trần Đại Chí đồng thời lui về phía sau ba bước.
“Kia?”Mộ Dung Dật Phong mở một lon đồ sứ ra, chỉ vào một thứ tương tự nhân sâm, hỏi.
“Của quý Đại thái giám trong cung.”
“Oa.” Mộ Dung Dật Phong, Trần Đại Chí đồng thời há to mồm.
Đoàn người toàn bộ đang nhìn, chỉ có Đào Yêu không lên tiếng.
Ngũ nương tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng nhếch miệng, quyết định nói ra chân tướng: “Đào Yêu, muội cũng không phải con gái của cha ta.”
“Nhưng chim bồ câu đưa tin rõ ràng nói, mẫu thân Đào Yêu có tiếp xúc với Phong Thám Lang.” Mộ Dung Dật Phong tò mò.
Ngũ nương lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong tủ chén, hỏi:“Nhận ra được cái này không?”
Đào Yêu gật đầu: “Là Tử tà tán, có thể giải bách độc, chỉ có nhà ta mới có.”
“Hẳn là cha ta đi trộm tử tà tán, từng tiếp xúc với mẹ muội trong thời gian ngắn.” Ngũ nương suy đoán.
“Nói không chừng bọn họ vừa thấy đã yêu, một đêm phong lưu, đồng lòng đồng tình, chín tháng sau, ‘Oa’ một tiếng, Đào Yêu liền xuất thế thì sao?” Trần Đại Chí hỏi.
“Không thể nào.” Ngũ nương trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Ngũ nương chậm rãi nói: “Cha ta thích đi cửa sau.”
“Có ý gì?” Đoàn người cau mày.
Ngũ nương nữa chậm rãi nói: “Cha ta cả đời đều hát hậu đình hoa(*).”
(*)Nhã Vy: tương tự đi cửa sau, kiểu ấy ấy của mấy anh nam ấy ạ (*ngại ngùng-ing*)
“Nghe không hiểu.” Đoàn người không giải thích được.
Ngũ nương sâu hít sâu một hơi, nói rõ ra:“Cha ta đồng tính!”
Đào Yêu gật đầu: “Cũng giống Mộ Dung Dật Phong!”
Mộ Dung Dật Phong: “╰_╯ ta không phải mà!”
Trần Đại Chí tò mò: “Vậy Ngũ nương nàng sao lại được sinh ra?”
Ngũ nương giải thích: “Ta là con nuôi… Cho nên Đào Yêu, muội không phải là con gái cha ta.”
Đào Yêu sắc mặt bình tĩnh trước sau như một: “Không có chuyện gì, trên danh sách còn có rất nhiều người.”
“Không phải là Phong Thám Lang cũng tốt.” Mộ Dung Dật Phong an ủi: “Điều này chứng tỏ cha nàng có thể vẫn còn sống.”
Beta: Nhã Vy
__________________________________________________
Sau thời gian một nén nhang, Ngũ nương ngồi ở trên bàn bát tiên, trước mặt là điểm tâm nhỏ tinh xảo, trà nóng, dưới chân hỏa lò ấm áp, phía sau còn có hai gã sai vặt giúp nàng nắn vai đấm lưng. Thân thể thoải mái dễ chịu, tâm tình cũng vui vẻ, Ngũ nương bắt đầu một bên cắn hạt dưa, một bên giảng giải chân tướng mọi việc.
Thì ra là, trộm cuối cùng của Phong Thám Lang trước khi qua đời lần, chính là của Hiên Viên lão nhân. Nhưng lần này,cái mà hắn trộm không phải là vật ly kỳ cổ quái thật, mà là một bí mật kinh thiên.
Chính là –
Ngũ nương bắt đầu chỉ huy gã sai vặt phía sau: “Chú ý bên trái bả vai, động tác nhẹ chút, ta đây nhỏ nhắn yếu đuối, sao có thể chịu hành hạ cua ngươi? Người bóp bả vai phải kia, ngươi cũng đừng cười, ngươi lớn như vậy rồi, sức lực yếu như vậy, giả bộ thanh tú hả? Ôi chao ôi chao ôi chao, lò hỏa sắp tắt, các ngươi muốn lạnh chết ta có phải không? Còn có xào hạt dưa, ta muốn ngũ vị hương…”
Toàn thể mọi người gân xanh nổi lên, âm thầm sờ tớivũ khí của mình.
Để trán bị ám sát, Ngũ nương uống một ngụm trà, tiếp tục chuyện xưa.
Thì ra là, lần này Phong Thám Lang đến chỗ Hiên Viên lão nhân, căn cứ chính xác trong lúc vô tình liền thấy được cao thủ võ lâm hợp tác với Hiên Viên lão nhân. Thì ra là, kiếm của Hiên Viên lão nhân căn bản không hề thần kỳ như truyền thuyết.
Kiếm nói trắng ra chỉ là một đồng sắt vụn, mà kiếm Hiên Viên lão nhân lại còn là một đống sắt vụn tương đối giá trị. Cầm trên tay kiếm gì không quan trọng, hoặc là nói, trên tay không kiếm có hay cũng không có gì quan trọng, quan trọng là nội lực và tu dưỡng cá nhân, nhưng người đời lại không rõ đạo lý này.
Cho nên, Hiên Viên lão nhân bắt được tâm lý của bọn họ, hàng năm cao thủ võ lâm cũng sẽ xin kiếm, cầm lấy kiếm mình đúc, hành tẩu giang hồ, gặp yêu chém yêu, gặp quỷ giết quỷ, đụng phải cô nương thì đùa bỡn lừa về nhà.
Những người này đều là nhân vật có chút võ công trên Bài Hành Bảng số một số hai, võ công đương nhiên bí hiểm, người bình thường đoán chừng nhìn thấy sẽ bị dọa cho sợ đến chân như nhũn ra, sau đó, đợi đến khi người kia rút kiếm, đoán chừng cũng đã tè ra quần.
Dưới đa số tình huống, cao thủ võ lâm đều không chiến mà thắng. Vì vậy, uy lự này c của kiếm cũng vượt qua lời đồn quá tà dị, tạo thành cục diện ngàn vàng không mua được bây giờ.
Mà mấy cao thủ võ lâm kia, hàng đều đến nhận thù lao từ chỗ Hiên Viên lão nhân.
“Thì ra là như vậy.” Người nghe hiểu rõ, hỏi tiếp: “Vậy Hiên Viên gia bị phát hiện bí mật nên mới hãm hại Phong Thám Lang sao?”
Ngũ nương khoát khoát tay: “Cái này các ngươi phải hỏi Hiên Viên Cát .”
Vừa dứt lời, nàng liền bị hạ bệ, một nhóm người kéo Hiên Viên Cát tới, tiếp tục rượu ngon, chú tâm hầu hạ.
Việc đã đến nước này, Hiên Viên Cát dứt khoát nói ra toàn bộ.
Thì ra là Hiên Viên lão nhân lúc ấy phát hiện Phong Thám Lang, vốn định bắt lấy hắn diệt khẩu, tiếc rằng Phong Thám Lang khinh công rất cao, lại để cho hắn chạy đi ra ngoài.
Kế tiếp mấy năm, Hiên Viên lão nhân cả ngày đang lo lắng mà sống, kết quả buồn bực mà chết, lưu lại di ngôn, nhất định phải tìm được Phong Thám Lang, giữ được danh dự gia tộc. Làm Hiên Viên lão nhân người thừa kế duy nhất, Hiên Viên Cát không thể từ chối mà phải đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này.
Hắn hao hết tâm tư, rốt cục tra được con gái của Phong Thám Lang tiếp xúc Ngũ nương ở tại Sài gia trấn. Cho nên Hiên Viên Cát liền tung tin gia gia phần mộ bị trộm, Vô Địch bị trộm, khiến cho những người chú ý đều tập trung ở Sài gia trấn. Tiếp theo, hắn đặt Vô Địch ở trong khách điếm Ngũ nương, vừa tung tin tức, nói là Phong Thám Lang nhát gan, sợ.
Vốn định dùng chiêu này dẫn rắn xuất động, nhân cơ hội sát hại Phong Thám Lang. Ai ngờ liên tiếp hai ngày cũng không có động tĩnh, hắn nhẫn nại chờ, rốt cục chờ được Ngũ nương. Cho nên liền liên hiệp một đám cao thủ võ lâm, muốn bắt nàng bằng được, bức Phong Thám Lang ra. Nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ tới, Phong Thám Lang lại qua đời năm năm trước.
Mộ Dung Dật Phong hoang mang: “Ngươi sẽ không sợ ép, Phong Thám Lang sẽ công bố bí mật này sao?”
Ngũ nương không vội không gấp giải thích: “Hắn đã sớm nghĩ kỹ đối sách, vì vậy tung tin tức nói là cha ta lén đổi kiếm. Cho nên, cho dù cha ta không chết, có nói ra bí mật của bọn họ mọi người cũng sẽ không tin, chỉ cho đây là vì lý do cha muốn độc chiếm Vô Địch.”
“Không sai, quả nhiên đủ thông minh.” Hiên Viên Cát mắt lộ ra ánh sáng tán thưởng.
Trần Đại Chí đắc ý: “Còn phải nói, Ngũ nương nhà chúng ta là vừa có não lại vừa có ngực… A, Ngũ nương ta là người bị thương nặng mà, sao nàng nỡ hạ thủ độc ác như thế?”
Ngũ nương không để ý tới hắn, xoay người nói với Hiên Viên Cát: “Thật ra thì cha ta cũng không tính công khai hậu thế bí mật này.”
Hiên Viên Cát không tin: “Làm sao có thể?”
Ngũ nương không vội không gấp mà giải thích: “Tính tình cha ta cổ quái, ông thích độc chiếm đồ, mà bí mật này, trừ đám người Hiên Viên gia các người ra, chỉ có ông biết, điều này khiến cho ông vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy được bí mật này là thứ bồi táng tốt nhất của ông .”
Hiên Viên Cát khô khốc cười mấy tiếng, vẻ mặt mờ mịt:“Không ngờ tới, ha ha, thật là không ngờ tới… Ông nội của ta lại vì một người sẽ vĩnh viễn không nói bí mật ra, buồn bực mà chết, mà ta, cũng bởi vì việc này mà lãng phí thời gian năm năm.”
“Làm sao có lãng phí chứ?” Ngũ nương dùng đôi mắt to sáng quét qua người hắn: “Ngươi nhưng là tự động đưa bạc tới cho ta.”
“Có ý gì?” Hiên Viên Cát bị nàng nói cả người không được tự nhiên.
“Cha ta mặc dù không nói, nhưng ta chưa chắc sẽ giữ bí mật.”Ngũ nương vươn đôi tay thon ngọc ra, nhẹ nhàng mà chà xát: “Hết thảy, cũng muốn nhìn xem ngươi có hào phóng hay không.”
Hiên Viên Cát hồ nghi: “Thật chẳng qua là muốn bạc, là có thể giữ kín bí mật này?”
“Nói nhảm?” Ngũ nương lườm hắn một cái: “Chẳng lẽ còn muốn đống kiếm vụn của nhà ngươi?”
“Tốt, ngươi ra giá đi.” Hiên Viên Cát gọn gàng linh hoạt nói.
Ngũ nương dùng ngón tay chấm nước trà, ở trên bàn viết ra một chữ số.
Mọi người xúm lại nhìn, toàn bộ hít một hơi lạnh: “Ngũ nương, ngươi đủ ác độc!”
Hiên Viên Cát khẽ cắn răng: “Được! Nhưng, ngươi có thể bảo đảm bọn họ không nói sao?”
Trần Đại Chí giơ tay: “Ta luôn luôn đi theo Ngũ nương lăn lộn giang hồ
Đào Yêu lắc đầu: “Ta không quá quan tâm cái này.”
Mộ Dung Dật Phong vuốt vuốt tóc trên trán, giữ vững tuấn mỹ: “Cũng vì có loại thần thoại này, giang hồ chơi mới vui hơn, ta làm sao có thể đích thân phá hư chứ?”
Vân thúc giơ tay tề: “Chúng ta tất cả đều là người Mộ Dung gia, thiếu gia muốn chúng ta không nói, chúng ta liền cả đời cũng sẽ không mở miệng.”
“Bây giờ ngươi tin chưa, thật ra thì, coi như là chúng ta nói ra, người nhỏ, lời nhẹ, cũng sẽ không ai tin tưởng, Chỉ là…” Ngũ nương chớp mắt cười nói: “Nếu như ngươi ngày nào đó ăn no rửng mỡ , muốn diệt khẩu, vậy ngươi nên giết chết toàn bộ chúng ta, nếu không, hừ!”
Hiên Viên Cát trầm tư hồi lâu, rốt cục trịnh trọng gật đầu: “Được, một lời đã định.”
Vừa giải quyết xong, cửa ngoài truyền tới âm thanh của đám kia cao thủ võ lâm.
“Vương bát đản, lại để cho Phong Thám Lang chạy, ngươi, vẽ lại vết thương trên mông cho ta, Lão tử muốn chiếu vào vết thương tìm binh khí đả thương ta! Tìm được rồi, ta muốn thọc hai đao trên mông hắn! Không, bốn đao!”
Ngũ nương hỏi: “Vô Địch đâu?”
Vân thúc vội vàng dâng lên: “Mới vừa rồi thừa dịp bọn họ hỗn chiến, ta đem trộm đi, thuận tiện đâm mông lão đại của bọn họ.”
Mộ Dung Dật Phong bội phục: “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Vân thúc chắp tay: “Thiếu gia quá khen.”
Ngũ nương thổi tắt ánh nến trong phòng, sau đó mở cửa, ném kiếm ra ngoài, lớn tiếng hô: “Đây mới là Vô Địch thật!” Sau đó nhanh chóng đóng cửa .
Chỉ nghe thấy bên ngoài rộ tiếng đánh nhau, tên thủ lĩnh kêu thảm thiết: “Người đồ vương bát đản, dám chọc mông ông!”
Ngũ nương vỗ vỗ tay: “Hừ, bọn khốn kiếp, lại dám đả thương nam nhân của ta!”
Trần Đại Chí nước mắt như mưa: “Ngũ nương, nàng rốt cục thừa nhận ta.”
Đám người còn lại: “Nữ nhân thật đáng sợ.”
Hiên Viên Cát tung tin, nói Phong Thám Lang ôm Vô Địch thật chạy đến phía nam, cho nên một đám nhân sĩ võ lâm rốt cục rời Sài gia trấn, nối đuôi nhau chạy về phía nam trong lời đồn.
Sauk hi trả tiền, Hiên Viên Cát cũng an tâm rời đi.
Ngày hôm đó, Ngũ nương lại mãnh liệt yêu cầu Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu và Trần Đại Chị xuống nơi chưa tang vật.
Vị trí rất bí mật, dưới phòng bếp phủ đầy bụi, có một đồng tấm ván gỗ, nhấc lên, đi xuống một đoạn bậc thang, đoàn người nhìn thấy rất nhiều đồ chơi ly kỳ cổ quái.
“Đây là cái gì?” Trần Đại Chí chỉ vào một khối đồ đen thui hôi hám hỏi.
“Thịt kho tàu Vô Vi Phương Trượng lén ăn trong ngày sinh thần.”
“Cái nàythì sao?” Mộ Dung Dật Phong chỉ vào một tấm vải đỏ tươi.
“Y phục khi tắm thay của phu nhân Võ lâm Minh Chủ.”
“Kia thì sao?” Trần Đại Chí chỉ vào một cây côn gỗ hỏi.
Ngũ nương liếc nhìn, nhẹ giọng nói: “Chày cán bột Tĩnh Tuệ sư thái.”
“Ặc.” Mộ Dung Dật Phong, Trần Đại Chí đồng thời lui về phía sau ba bước.
“Kia?”Mộ Dung Dật Phong mở một lon đồ sứ ra, chỉ vào một thứ tương tự nhân sâm, hỏi.
“Của quý Đại thái giám trong cung.”
“Oa.” Mộ Dung Dật Phong, Trần Đại Chí đồng thời há to mồm.
Đoàn người toàn bộ đang nhìn, chỉ có Đào Yêu không lên tiếng.
Ngũ nương tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng nhếch miệng, quyết định nói ra chân tướng: “Đào Yêu, muội cũng không phải con gái của cha ta.”
“Nhưng chim bồ câu đưa tin rõ ràng nói, mẫu thân Đào Yêu có tiếp xúc với Phong Thám Lang.” Mộ Dung Dật Phong tò mò.
Ngũ nương lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong tủ chén, hỏi:“Nhận ra được cái này không?”
Đào Yêu gật đầu: “Là Tử tà tán, có thể giải bách độc, chỉ có nhà ta mới có.”
“Hẳn là cha ta đi trộm tử tà tán, từng tiếp xúc với mẹ muội trong thời gian ngắn.” Ngũ nương suy đoán.
“Nói không chừng bọn họ vừa thấy đã yêu, một đêm phong lưu, đồng lòng đồng tình, chín tháng sau, ‘Oa’ một tiếng, Đào Yêu liền xuất thế thì sao?” Trần Đại Chí hỏi.
“Không thể nào.” Ngũ nương trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Ngũ nương chậm rãi nói: “Cha ta thích đi cửa sau.”
“Có ý gì?” Đoàn người cau mày.
Ngũ nương nữa chậm rãi nói: “Cha ta cả đời đều hát hậu đình hoa(*).”
(*)Nhã Vy: tương tự đi cửa sau, kiểu ấy ấy của mấy anh nam ấy ạ (*ngại ngùng-ing*)
“Nghe không hiểu.” Đoàn người không giải thích được.
Ngũ nương sâu hít sâu một hơi, nói rõ ra:“Cha ta đồng tính!”
Đào Yêu gật đầu: “Cũng giống Mộ Dung Dật Phong!”
Mộ Dung Dật Phong: “╰_╯ ta không phải mà!”
Trần Đại Chí tò mò: “Vậy Ngũ nương nàng sao lại được sinh ra?”
Ngũ nương giải thích: “Ta là con nuôi… Cho nên Đào Yêu, muội không phải là con gái cha ta.”
Đào Yêu sắc mặt bình tĩnh trước sau như một: “Không có chuyện gì, trên danh sách còn có rất nhiều người.”
“Không phải là Phong Thám Lang cũng tốt.” Mộ Dung Dật Phong an ủi: “Điều này chứng tỏ cha nàng có thể vẫn còn sống.”
/62
|