Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
Lúc này, Cửu Tiêu từ ngoài cửa đi vào, vì nói sang chuyện khác, Mộ Dung đi ra phía trước vỗ vai của hắn, ra vẻ rất quan tâm hỏi: “Đại ca, sao sắc mặt không tốt lắm, chẳng lẽ buổi tối vì đuổi theo người thần bí kia đuổi đến cảm mạoluôn rồi?”
Ai ngờ cái vỗ này vừa vặn trúng ngay vết thương của Cửu Tiêu, trán hắn nhẹ nhíu, lại không lên tiếng, chẳng qua là không để lại dấu vết mà tránh người ra.
Nhưng Mộ Dung lại phát hiện cái gì, kêu lên tiếng: “Oa, cơ thể của ngươi cũng quá cứng rắn đi… Đào Yêu, mau tới sờ xem.”
Nghe vậy, Đào Yêu đi tới, cũng đưa tay đặt trên lồng ngực Cửu Tiêu, vỗ vỗ nói: “Ừ, quả thật là như thế.”
“Đào Yêu, nàng xem, sở thử thịt bên hông xong.” Mộ Dung sợ hãi than: “Ta nói ngươi có phải giấu thứ gì bên trong không vậy?”
“Cũng không phải quá cứng rắn, vẫn có cảm xúc da thịt.” Đào Yêu đánh giá.
“Đại ca, ta thấy ngươi chắc là luyện tập từ nhỏ tới lớn rồi, có bí quyết gì sao? Chỉ ta đi.” Mộ Dung Dật Phong thành tâm hỏi.
“Ấy, cơ bụng của hắn cũng thật không tồi.” Đào Yêu phát hiện cái mới.
“Thật? Để cho ta sờ xem, oa, sáu múi luôn, huynh đệ, thật không bằng ngươi!” Mộ Dung than thở.
Đang lúc ấy, ngoài cửa một nha hoàn áo xanh biếc đi tới, vừa nói: “Tiểu thư, lão gia bảo nô tỳ mang súp tẩm bổ tới cho hai người!”
Nha hoàn ngẩng đầu, nhìn thấy ba người bọn họ, trên mặt lập tức biến sắc, trên tay run rẩy, nước súp trong khay rơi xuống, văng đầy mặt đất.
Sau đó, nha hoàn phục hồi tinh thần lại, lập tức chạy ra ngoài, ngay sau đó lại kêu to kinh hoàng: “Người ta mới mười sáu tuổi, tại sao muốn để nô tỳ thấy cảnh này chứ, quá tục tĩu mà!!!”
Biểu cảm gì vậy?
Đào Yêu và Mộ Dung hai mắt nhìn nhau, cúi đầu lại phát hiện tay của hai người đều dao động trên lồng ngực Cửu Tiêu.
Quả thực là một đôi hái hoa tặc bỉ ổi, cảnh tượng mỹ nam trần truồng.
Nhìn lại trên cổ Cửu Tiêu nổi gân xanh, đã sớm vặn vẹo đến dữ tợn.
Sợ lại bị điểm huyệt, Đào Yêu và Mộ Dung nhanh chóng buông tay, nhảy về phía sau hai bước.
“Cái kia, ngực cũng đã sờ, chúng ta nói vấn đề của hôm nay đi.” Mộ Dung Dật Phong khôi phục nghiêm trang: “Theo ta thấy, Vạn bá muốn chúng ta ở lại chẳng qua là kế hoãn binh, đoán chừng bọn họ sẽ hạ thủ với chúng ta trong hai ngày này, mọi người nhất định phải cẩn thận một chút.”
Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy Vạn Trường Phong cũng không muốn hại chúng ta.”
“Hắn đã tổn thương tới tự ái của ta vô cùng.” Mộ Dung Dật Phong nhớ tới những lời sáng nay Vạn Trường Phong nói với mình, cảm giác tổn thương như cũ.
Ngón tay à ngón tay,ta giải oan cho ngươi.
Hai người đang thảo luận, Cửu Tiêu mở miệng: “Bọn họ đã hạ thủ.”
“Có ý gì?” Mộ Dung hỏi.
Cửu Tiêu chỉ vào súp trên mặt đất, nói: “Ở trong đó có thêm thứ gì đó.”
Đào Yêu ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay dính chút nước canh, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, liền phát hiện: “Là độc dược.”
“Quả nhiên là bụng dạ khó lường!” Mộ Dung Dật Phong vẫn còn sợ hãi: “Vừa hay lúc nãy chúng ta đang sợ ngực, nếu không…Ấy, cái này là…”
Đào Yêu giúp hắn bổ sung : “Súp Nhung Hươu, bổ thận tráng dương.”
Mộ Dung Dật Phong nghiến răng ken két, trước muốn hắn dục hỏa đốt người, không có người dập lửa mà chết, đời đời làm sắc quỷ, quả nhiên bụng dạ độc ác!
“Không thể ngồi chờ chết!” Mộ Dung Dật Phong vỗ xuống bàn một cái thật mạnh: “Chúng ta phải đánh đòn phủ đầu.”
Bầu trời xanh thẳm, cảnh sắc tráng lệ, dõi mắt nhìn lại lại thấy thanh sơn lục thủy, sương khói lượn lờ.
Vốn nên ngắm cảnh đẹp, nhưng ba người Vạn Trường Phong trên nóc nhà lại không nhàn hạ, tất cả đều là bộ dáng lén lút nghe trộm.
Vạn Trường Phong hỏi: “Ngươi nói gì?”
Vạn bá lại nói: “Ta nói, ta thay Minh chủ hạ độc vào súp nhung hươu của hai người.”
Mộ Dung Dật Phong nắm chặt nắm đấm, thì ra là Vạn bá hạ thủ, nhìn không ra lão lại là người như thế.
Vạn Trường Phong tức giận: “Làm sao ngươi có thể không xin phép, một mình hành động?”
Vạn bá khí định thần nhàn: “Minh Chủ, đừng trách lầm ta, đây là ý tứ của cấp trên .”
Vạn Trường Phong vỗ bàn: “Nói nhảm, thông báo ta nhận được cũng chỉ là vây họ ở đây, cũng không phải muốn lấy mạng bọn họ.”
Vạn bá u ám nói: “Nhưng chúng ta thuần phục một người, lại không giống như thế.”
Vạn Trường Phong kinh nghi: “Ngươi có ý gì… A, đau quá, ngươi… ngươi hạ độc trong trà!”
Vạn bá nhe răng cười nói: “Giữ ngươi lại chỉ tổ vướng chân vướng tay, trở ngại ta lập công. Trước khi ngươi chết ta thông báo cho ngươi một tiếng, ta đã phái người phóng hỏa ngoài sơn trang, hôm sau, Trường Phong sơn trang sẽ vĩnh viễn biến mất trên giang hồ.”
“Ngươi…!” Vạn Trường Phong nói xong, “Phụt” một tiếng phun một ngụm máu tươi, sau đó té xuống mặt đất, nghẹn khí.
Lúc này, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng mọi người kinh hô: “Cháy! Mau tới cứu hoả!”
Đám người Mộ Dung nhân cơ hội từ cửa sổ lủi vào giữa phòng, cản ở trước cửa, ngăn Vạn bá hết đường.
“Mạng của các ngươi quả nhiên là lớn. “ Vạn bá hừ lạnh một tiếng: “Nhưng đừng mừng vội, chuyện hay vẫn còn ở phía sau.”
Mộ Dung hỏi tới: “Tất thảy đều là ngươi bày ra?”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho các ngươi biết sao?” Vạn bá cười lạnh.
“Vậy đừng trách ta đóng cửa thả chó!” Mộ Dung Dật Phong rùng mình: “Đào Yêu, Cửu Tiêu, tới cắn hắn!”
Trên mặt Vạn bá không có chút kinh hoàng nào, hắn nhanh chóng đi tới bàn đọc sách bên cạnh tường, vừa dùng lực đã đẩy được tường ra, thân hình nhoáng một cái đã biến mất.
Lúc Cửu Tiêu nhào lên đuổi theo thì cơ quan đã khóa chặt, không cách nào đẩy tường ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vạn bá chạy trốn.
Đào Yêu và Mộ Dung ngồi xổm xuống bên thi thể Vạn Trường Phong.
Chỉ thấy trong miệng hắn đầy máu tươi, ánh mắt giương to, như là chết không nhắm mắt.
“Thật ra thì nhạc phụ đại nhân giả này quả thật không có ý thương hại chúng ta.” Mộ Dung Dật Phong thở dài: “Vạn tiền bối, ngài yên nghỉ đi.”
Tiếp theo, Mộ Dung Dật Phong đưa tay vuốt trên mặt Vạn Trường Phong trên, muốn để hắn nhắm mắt.
Không thành công, ánh mắt Vạn Trường Phong vẫn mở to.
Mộ Dung Dật Phong nhăn mặt cau mày, lần nữa đưa tay vuốt.
Nhưng mí mắt Vạn Trường Phong vẫn không hề nhúc nhích.
Mộ Dung Dật Phong là không tin, hai tay dùng sức vuốt mí mắt Vạn Trường Phong–
Chỉ nghe “A” một tiếng hét thảm, Mộ Dung Dật Phong bị ném đến trên tường, từ từ trượt xuống xuống.
Mà Vạn Trường Phong đã “Chết” từ từ ngồi dậy, oán giận nói: “Hiền tế, sao con có thể hạ thủ nặng vậy chứ?”
Nhìn thấy thế, ba người còn lại trong phòng đều ngơ ngẩn.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Dật Phong hét lớn một tiếng: “Xác chết vùng dậy!” Sau đó kéo Đào Yêu chạy ra ngoài cửa.
Nhưng Cửu Tiêu lại ngăn cản bọn họ, nói: “Hắn vừa rồi dùng Quy tức đại pháp, tạo thành trạng thái chết giả, muốn lừa Vạn bá.”
Vạn Trường Phong vỗ tay: “Hiền tế à, đồ nhi của con tương đối thông minh đấy.”
Mộ Dung Dật Phong lúc này mới bình tĩnh trở lại, cùng Đào Yêu ngồi xổm xuống bên cạnh Vạn Trường Phong, hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, nói như vậy ngài không có chuyện gì rồi?”
Vạn Trường Phong thở dài: “Hiền tế à, độc của Vạn bá không phải là đường, ta làm sao có thể không có chuyện gì chứ? Độc đã ăn mòn đến lục phủ ngũ tạng của ta, ta lập tức sẽ phải lên trời .”
“Nhưng…” Mộ Dung chần chờ hỏi: “Nhìn ngài vẫn tốt mà.”
Vạn Trường Phong than thở ai thán : “Hiền tế à, nói gì thì nói, nhạc phụ đại nhân của con cũng là võ lâm Minh Chủ, con nghĩ Minh Chủ ta sẽ chết dễ dàng như vậy sao?”
Mộ Dung không giải thích được: “Nhạc phụ đại nhân, ngài không phải thật sự là cha Đào Yêu chứ?”
Vạn Trường Phong nhìn Đào Yêu lắc đầu: “Ta cũng muốn vậy, chỉ là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… Đào Yêu, ta cnhìn con cũng nhớ tới mẹ con.”
“Chẳng lẽ Đào Yêu rất giống mẹ nàng sao?” Mộ Dung tò mò.
“Hiền tế con thật biết nói đùa, ha ha ha.” Vạn Trường Phong che bụng, cười không ngừng: “Mẹ nó đẹp hơn nó vạn lần, thật xin lỗi, vận may của ta so ra vẫn tốt hơn con.”
Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu: “…”
Cười cười lại tác động nội tạng, Vạn Trường Phong bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu đen.
“Xem ra, ta cũng sắp đi rồi.” Nói xong lời này, sắc mặt Vạn Trường Phong vẫn dị thường bình tĩnh, hắn nhìn Đào Yêu nói: “Đào Yêu, thật ra thì mấy ngày nay, ta thật sự thương yêu con như con gái bảo bối… Nhưng ta cũng chỉ là tiểu nhân vật, thật sự không có nhiều năng lực hơn để bảo vệ con … Cho dù thế nào, chúng ta cũng đã là cha con mấy ngày, con xem, cha của con sắp xếp, không có gì hay đưa cho con, chỉ có bùa hộ mệnh này, trước đó vài ngày cố ý xin cho con, ngươi bảo quản thật tốt.”
Vạn Trường Phong vừa nói vừa nhét bùa hộ mệnh vào trong tay Đào Yêu, nặng nề sờ, cao giọng nói: “Nghe rõ chưa? Nhất định phải bảo quản thật tốt đấy !”
Đào Yêu gật đầu: “Chắc chắn.”
Vạn Trường Phong từ từ nhắm mắt lại, ra đi.
Đào Yêu rũ xuống mắt, nhìn bùa hộ mệnh kia, lẳng lặng, trầm mặc.
Trong phòng tràn ngập không khí thương cảm mà yên tĩnh.
Mộ Dung an ủi: “Đào Yêu, bớt đau buồn đi… Đúng rồi, nàng thường vứt đồ linh tinh, bùa hộ mệnh này để ta giữ đi.”
Đào Yêu gật đầu, đưa bùa hộ mệnh cho hắn.
Đúng lúc này, Vạn Trường Phong lại ngồi dậy lần nữa, kéo tay hai người, thở dài: “Các con sao lại không hiểu ý ta thế chứ, aiz, dứt khoát làm rõ đi, bên trong bùa hộ mệnh này có bí mật về thân thế Đào Yêu! Được rồi, các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta đi chết đây.”
Nói xong, ông lại ngã xuống.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu cứng nhắc như nham thạch, hồi lâu sau mới dám thở.
Lại một lúc lâu sau, Mộ Dung đưa ngón tay lên chóp mũi Vạn Trường Phong, kinh hồn táng đảm thử thăm dò.
Lại một hồi lâu sau, hắn mới thở dài nói: “Quả thật đã chết.”
Lúc này, mọi người cũng chú ý lên bùa hộ mệnh.
Mộ Dung Dật Phong giật dây: “Đào Yêu, mau mở ra xem bên trong có viết cha nàng là ai không?”
Đào Yêu cầm lấy bùa hộ mệnh nhưng không nhúc nhích.
“Đào Yêu, nàng làm sao vậy?” Mộ Dung nghi ngờ.
Đào Yêu chậm rãi lắc đầu: “Ta… Sợ.”
“Để ta.” Mộ Dung anh dũng cầm lấy bùa hộ mệnh. Trong lòng kích động không thôi, cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Lúc này Cửu Tiêu ở một bên cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng, nhưng đôi mắt tràn ngập phức tạp.
Mộ Dung Dật Phong hít sâu một hơi, đang muốn vạch trần đáp án, chỉ thấy một trần gió thổi qua, bùa hộ mệnh trong tay lại không cánh mà bay.
Mộ Dung ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trong phòng lại thừa ra một nam tử.
Nam tử kia thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, mày kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi môi lạnh lẽo.
Khiến người ta nhìn chăm chú chính là đôi mắt sắc bén màu lục, thâm trầm như biển.
Hắn khoác một áo choàng dầy cộm nặng nề màu đen, một nam tử thần bí .
Hắn nhìn Cửu Tiêu, chậm rì rì nói: “Sư đệ, chúng ta lại gặp mặt.”
Cửu Tiêu trầm mắt, toàn thân bắt đầu đề phòng.
Hai người đấu mắt khiến điện xẹt trong không khí.
Nhìn này trận thế là đang muốn đánh nhau, Mộ Dung hắng giọng, nói với nam tử mắt xanh lụ kia c: “Đại hiệp, có thể trả thứ trên tay ngươi lại cho ta không?”
Nam tử mắt xanh lục mỉm cười , nụ cười so với băng còn lạnh hơn: “Không thể.”
Vừa dứt lời, hắn bóp chặt tấm bùa khiến nó hóa thành tro, bay xuống trên mặt đất.
Mộ Dung Dật Phong nuốt nước miếng, cười làm lành nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngươi chớ để trong lòng.”
Cửu Tiêu bỗng nhiên che chắn trước mặt Đào Yêu và Mộ Dung, thấp giọng nói: “Các ngươi đi mau!”
“Ấy, nhìn hắn hình như rất lợi hại, mình ngươi có sao không?” Mộ Dung Dật Phong có chút bận tâm: “Chúng ta đừng để ý cái gì mà quy củ giang hồ, dứt khoát cùng lên đi.”
Cửu Tiêu lẳng lặng nói: “Các ngươi không có đây, ta có lẽ còn có hy vọng chiến thắng, nhưng các ngươi ở, vậy chúng ta toàn quân bị diệt.”
“Thật sự quá xem thường chúng ta,” Mộ Dung Dật Phong bị lời nói xúc phạm khơi dậy ý chí chiến đấu: “Mọi người muốn chết cùng chết, sao có thể làm hạng người ham sống sợ chết?”
“Vậy cũng tốt.” Cửu Tiêu nói: “Nhưng nhắc trước một câu, chiêu thức của hắn là loại chém người sống thành hai khúc, chuẩn bị tốt vào.”
“Các ngươi huynh đệ lâu ngày gặp lại, nhất định có nhiều chuyện muốn nói, chúng ta sẽ không quấy rầy , từ từ hàn huyên.” Nói xong, Mộ Dung lập tức kéo cổ áo Đào Yêu, chạy nhanh ra cửa.
Chờ hai người rời khỏi, Cửu Tiêu đứng trước cửa, giơ kiếm trước ngực, quyết ý cản nam tử mắt xanh lục kia trong phòng.
Nam tử mắt xanh lục đương nhiên nhìn thấu ý đồ của hắn, đôi môi mỏng cong lên lạnh lùng: “Sư đệ, ngươi tin như thế sẽ an toàn với bọn họ sao?”
Nghe vậy, Cửu Tiêu tự nhiên ý thức được cái gì, vội vàng xoay người lại định đuổi theo Đào Yêu và Mộ Dung, nhưng kiếm khí phía sau đã ập tới ngăn cản.
“Ngươi cho là ta sẽ để ngươi đi cứu bọn họ sao?” Giọng nói kia lạnh như băng trong khung cảnh rực lửa.
Lửa, cả sơn trang ngập tràn trong lửa, trên trời dưới đật đều là lửa, âm mưu làm Hỏa thần, hừng hực đốt cháy hết thảy.
Tất cả mọi người bối rối chạy trốn, bàn bị đánh ngã, bình hoa cổ vỡ vụn, không khí sáng quắc, da thịt bị đốt nóng, mùi khói sặc vào mũi.
Trong tiếng động lớn, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong dừng lại trong đại sảnh.
Beta: Nhã Vy
Lúc này, Cửu Tiêu từ ngoài cửa đi vào, vì nói sang chuyện khác, Mộ Dung đi ra phía trước vỗ vai của hắn, ra vẻ rất quan tâm hỏi: “Đại ca, sao sắc mặt không tốt lắm, chẳng lẽ buổi tối vì đuổi theo người thần bí kia đuổi đến cảm mạoluôn rồi?”
Ai ngờ cái vỗ này vừa vặn trúng ngay vết thương của Cửu Tiêu, trán hắn nhẹ nhíu, lại không lên tiếng, chẳng qua là không để lại dấu vết mà tránh người ra.
Nhưng Mộ Dung lại phát hiện cái gì, kêu lên tiếng: “Oa, cơ thể của ngươi cũng quá cứng rắn đi… Đào Yêu, mau tới sờ xem.”
Nghe vậy, Đào Yêu đi tới, cũng đưa tay đặt trên lồng ngực Cửu Tiêu, vỗ vỗ nói: “Ừ, quả thật là như thế.”
“Đào Yêu, nàng xem, sở thử thịt bên hông xong.” Mộ Dung sợ hãi than: “Ta nói ngươi có phải giấu thứ gì bên trong không vậy?”
“Cũng không phải quá cứng rắn, vẫn có cảm xúc da thịt.” Đào Yêu đánh giá.
“Đại ca, ta thấy ngươi chắc là luyện tập từ nhỏ tới lớn rồi, có bí quyết gì sao? Chỉ ta đi.” Mộ Dung Dật Phong thành tâm hỏi.
“Ấy, cơ bụng của hắn cũng thật không tồi.” Đào Yêu phát hiện cái mới.
“Thật? Để cho ta sờ xem, oa, sáu múi luôn, huynh đệ, thật không bằng ngươi!” Mộ Dung than thở.
Đang lúc ấy, ngoài cửa một nha hoàn áo xanh biếc đi tới, vừa nói: “Tiểu thư, lão gia bảo nô tỳ mang súp tẩm bổ tới cho hai người!”
Nha hoàn ngẩng đầu, nhìn thấy ba người bọn họ, trên mặt lập tức biến sắc, trên tay run rẩy, nước súp trong khay rơi xuống, văng đầy mặt đất.
Sau đó, nha hoàn phục hồi tinh thần lại, lập tức chạy ra ngoài, ngay sau đó lại kêu to kinh hoàng: “Người ta mới mười sáu tuổi, tại sao muốn để nô tỳ thấy cảnh này chứ, quá tục tĩu mà!!!”
Biểu cảm gì vậy?
Đào Yêu và Mộ Dung hai mắt nhìn nhau, cúi đầu lại phát hiện tay của hai người đều dao động trên lồng ngực Cửu Tiêu.
Quả thực là một đôi hái hoa tặc bỉ ổi, cảnh tượng mỹ nam trần truồng.
Nhìn lại trên cổ Cửu Tiêu nổi gân xanh, đã sớm vặn vẹo đến dữ tợn.
Sợ lại bị điểm huyệt, Đào Yêu và Mộ Dung nhanh chóng buông tay, nhảy về phía sau hai bước.
“Cái kia, ngực cũng đã sờ, chúng ta nói vấn đề của hôm nay đi.” Mộ Dung Dật Phong khôi phục nghiêm trang: “Theo ta thấy, Vạn bá muốn chúng ta ở lại chẳng qua là kế hoãn binh, đoán chừng bọn họ sẽ hạ thủ với chúng ta trong hai ngày này, mọi người nhất định phải cẩn thận một chút.”
Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy Vạn Trường Phong cũng không muốn hại chúng ta.”
“Hắn đã tổn thương tới tự ái của ta vô cùng.” Mộ Dung Dật Phong nhớ tới những lời sáng nay Vạn Trường Phong nói với mình, cảm giác tổn thương như cũ.
Ngón tay à ngón tay,ta giải oan cho ngươi.
Hai người đang thảo luận, Cửu Tiêu mở miệng: “Bọn họ đã hạ thủ.”
“Có ý gì?” Mộ Dung hỏi.
Cửu Tiêu chỉ vào súp trên mặt đất, nói: “Ở trong đó có thêm thứ gì đó.”
Đào Yêu ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay dính chút nước canh, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, liền phát hiện: “Là độc dược.”
“Quả nhiên là bụng dạ khó lường!” Mộ Dung Dật Phong vẫn còn sợ hãi: “Vừa hay lúc nãy chúng ta đang sợ ngực, nếu không…Ấy, cái này là…”
Đào Yêu giúp hắn bổ sung : “Súp Nhung Hươu, bổ thận tráng dương.”
Mộ Dung Dật Phong nghiến răng ken két, trước muốn hắn dục hỏa đốt người, không có người dập lửa mà chết, đời đời làm sắc quỷ, quả nhiên bụng dạ độc ác!
“Không thể ngồi chờ chết!” Mộ Dung Dật Phong vỗ xuống bàn một cái thật mạnh: “Chúng ta phải đánh đòn phủ đầu.”
Bầu trời xanh thẳm, cảnh sắc tráng lệ, dõi mắt nhìn lại lại thấy thanh sơn lục thủy, sương khói lượn lờ.
Vốn nên ngắm cảnh đẹp, nhưng ba người Vạn Trường Phong trên nóc nhà lại không nhàn hạ, tất cả đều là bộ dáng lén lút nghe trộm.
Vạn Trường Phong hỏi: “Ngươi nói gì?”
Vạn bá lại nói: “Ta nói, ta thay Minh chủ hạ độc vào súp nhung hươu của hai người.”
Mộ Dung Dật Phong nắm chặt nắm đấm, thì ra là Vạn bá hạ thủ, nhìn không ra lão lại là người như thế.
Vạn Trường Phong tức giận: “Làm sao ngươi có thể không xin phép, một mình hành động?”
Vạn bá khí định thần nhàn: “Minh Chủ, đừng trách lầm ta, đây là ý tứ của cấp trên .”
Vạn Trường Phong vỗ bàn: “Nói nhảm, thông báo ta nhận được cũng chỉ là vây họ ở đây, cũng không phải muốn lấy mạng bọn họ.”
Vạn bá u ám nói: “Nhưng chúng ta thuần phục một người, lại không giống như thế.”
Vạn Trường Phong kinh nghi: “Ngươi có ý gì… A, đau quá, ngươi… ngươi hạ độc trong trà!”
Vạn bá nhe răng cười nói: “Giữ ngươi lại chỉ tổ vướng chân vướng tay, trở ngại ta lập công. Trước khi ngươi chết ta thông báo cho ngươi một tiếng, ta đã phái người phóng hỏa ngoài sơn trang, hôm sau, Trường Phong sơn trang sẽ vĩnh viễn biến mất trên giang hồ.”
“Ngươi…!” Vạn Trường Phong nói xong, “Phụt” một tiếng phun một ngụm máu tươi, sau đó té xuống mặt đất, nghẹn khí.
Lúc này, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng mọi người kinh hô: “Cháy! Mau tới cứu hoả!”
Đám người Mộ Dung nhân cơ hội từ cửa sổ lủi vào giữa phòng, cản ở trước cửa, ngăn Vạn bá hết đường.
“Mạng của các ngươi quả nhiên là lớn. “ Vạn bá hừ lạnh một tiếng: “Nhưng đừng mừng vội, chuyện hay vẫn còn ở phía sau.”
Mộ Dung hỏi tới: “Tất thảy đều là ngươi bày ra?”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho các ngươi biết sao?” Vạn bá cười lạnh.
“Vậy đừng trách ta đóng cửa thả chó!” Mộ Dung Dật Phong rùng mình: “Đào Yêu, Cửu Tiêu, tới cắn hắn!”
Trên mặt Vạn bá không có chút kinh hoàng nào, hắn nhanh chóng đi tới bàn đọc sách bên cạnh tường, vừa dùng lực đã đẩy được tường ra, thân hình nhoáng một cái đã biến mất.
Lúc Cửu Tiêu nhào lên đuổi theo thì cơ quan đã khóa chặt, không cách nào đẩy tường ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vạn bá chạy trốn.
Đào Yêu và Mộ Dung ngồi xổm xuống bên thi thể Vạn Trường Phong.
Chỉ thấy trong miệng hắn đầy máu tươi, ánh mắt giương to, như là chết không nhắm mắt.
“Thật ra thì nhạc phụ đại nhân giả này quả thật không có ý thương hại chúng ta.” Mộ Dung Dật Phong thở dài: “Vạn tiền bối, ngài yên nghỉ đi.”
Tiếp theo, Mộ Dung Dật Phong đưa tay vuốt trên mặt Vạn Trường Phong trên, muốn để hắn nhắm mắt.
Không thành công, ánh mắt Vạn Trường Phong vẫn mở to.
Mộ Dung Dật Phong nhăn mặt cau mày, lần nữa đưa tay vuốt.
Nhưng mí mắt Vạn Trường Phong vẫn không hề nhúc nhích.
Mộ Dung Dật Phong là không tin, hai tay dùng sức vuốt mí mắt Vạn Trường Phong–
Chỉ nghe “A” một tiếng hét thảm, Mộ Dung Dật Phong bị ném đến trên tường, từ từ trượt xuống xuống.
Mà Vạn Trường Phong đã “Chết” từ từ ngồi dậy, oán giận nói: “Hiền tế, sao con có thể hạ thủ nặng vậy chứ?”
Nhìn thấy thế, ba người còn lại trong phòng đều ngơ ngẩn.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Dật Phong hét lớn một tiếng: “Xác chết vùng dậy!” Sau đó kéo Đào Yêu chạy ra ngoài cửa.
Nhưng Cửu Tiêu lại ngăn cản bọn họ, nói: “Hắn vừa rồi dùng Quy tức đại pháp, tạo thành trạng thái chết giả, muốn lừa Vạn bá.”
Vạn Trường Phong vỗ tay: “Hiền tế à, đồ nhi của con tương đối thông minh đấy.”
Mộ Dung Dật Phong lúc này mới bình tĩnh trở lại, cùng Đào Yêu ngồi xổm xuống bên cạnh Vạn Trường Phong, hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, nói như vậy ngài không có chuyện gì rồi?”
Vạn Trường Phong thở dài: “Hiền tế à, độc của Vạn bá không phải là đường, ta làm sao có thể không có chuyện gì chứ? Độc đã ăn mòn đến lục phủ ngũ tạng của ta, ta lập tức sẽ phải lên trời .”
“Nhưng…” Mộ Dung chần chờ hỏi: “Nhìn ngài vẫn tốt mà.”
Vạn Trường Phong than thở ai thán : “Hiền tế à, nói gì thì nói, nhạc phụ đại nhân của con cũng là võ lâm Minh Chủ, con nghĩ Minh Chủ ta sẽ chết dễ dàng như vậy sao?”
Mộ Dung không giải thích được: “Nhạc phụ đại nhân, ngài không phải thật sự là cha Đào Yêu chứ?”
Vạn Trường Phong nhìn Đào Yêu lắc đầu: “Ta cũng muốn vậy, chỉ là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… Đào Yêu, ta cnhìn con cũng nhớ tới mẹ con.”
“Chẳng lẽ Đào Yêu rất giống mẹ nàng sao?” Mộ Dung tò mò.
“Hiền tế con thật biết nói đùa, ha ha ha.” Vạn Trường Phong che bụng, cười không ngừng: “Mẹ nó đẹp hơn nó vạn lần, thật xin lỗi, vận may của ta so ra vẫn tốt hơn con.”
Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu: “…”
Cười cười lại tác động nội tạng, Vạn Trường Phong bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu đen.
“Xem ra, ta cũng sắp đi rồi.” Nói xong lời này, sắc mặt Vạn Trường Phong vẫn dị thường bình tĩnh, hắn nhìn Đào Yêu nói: “Đào Yêu, thật ra thì mấy ngày nay, ta thật sự thương yêu con như con gái bảo bối… Nhưng ta cũng chỉ là tiểu nhân vật, thật sự không có nhiều năng lực hơn để bảo vệ con … Cho dù thế nào, chúng ta cũng đã là cha con mấy ngày, con xem, cha của con sắp xếp, không có gì hay đưa cho con, chỉ có bùa hộ mệnh này, trước đó vài ngày cố ý xin cho con, ngươi bảo quản thật tốt.”
Vạn Trường Phong vừa nói vừa nhét bùa hộ mệnh vào trong tay Đào Yêu, nặng nề sờ, cao giọng nói: “Nghe rõ chưa? Nhất định phải bảo quản thật tốt đấy !”
Đào Yêu gật đầu: “Chắc chắn.”
Vạn Trường Phong từ từ nhắm mắt lại, ra đi.
Đào Yêu rũ xuống mắt, nhìn bùa hộ mệnh kia, lẳng lặng, trầm mặc.
Trong phòng tràn ngập không khí thương cảm mà yên tĩnh.
Mộ Dung an ủi: “Đào Yêu, bớt đau buồn đi… Đúng rồi, nàng thường vứt đồ linh tinh, bùa hộ mệnh này để ta giữ đi.”
Đào Yêu gật đầu, đưa bùa hộ mệnh cho hắn.
Đúng lúc này, Vạn Trường Phong lại ngồi dậy lần nữa, kéo tay hai người, thở dài: “Các con sao lại không hiểu ý ta thế chứ, aiz, dứt khoát làm rõ đi, bên trong bùa hộ mệnh này có bí mật về thân thế Đào Yêu! Được rồi, các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta đi chết đây.”
Nói xong, ông lại ngã xuống.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu cứng nhắc như nham thạch, hồi lâu sau mới dám thở.
Lại một lúc lâu sau, Mộ Dung đưa ngón tay lên chóp mũi Vạn Trường Phong, kinh hồn táng đảm thử thăm dò.
Lại một hồi lâu sau, hắn mới thở dài nói: “Quả thật đã chết.”
Lúc này, mọi người cũng chú ý lên bùa hộ mệnh.
Mộ Dung Dật Phong giật dây: “Đào Yêu, mau mở ra xem bên trong có viết cha nàng là ai không?”
Đào Yêu cầm lấy bùa hộ mệnh nhưng không nhúc nhích.
“Đào Yêu, nàng làm sao vậy?” Mộ Dung nghi ngờ.
Đào Yêu chậm rãi lắc đầu: “Ta… Sợ.”
“Để ta.” Mộ Dung anh dũng cầm lấy bùa hộ mệnh. Trong lòng kích động không thôi, cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Lúc này Cửu Tiêu ở một bên cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng, nhưng đôi mắt tràn ngập phức tạp.
Mộ Dung Dật Phong hít sâu một hơi, đang muốn vạch trần đáp án, chỉ thấy một trần gió thổi qua, bùa hộ mệnh trong tay lại không cánh mà bay.
Mộ Dung ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trong phòng lại thừa ra một nam tử.
Nam tử kia thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, mày kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi môi lạnh lẽo.
Khiến người ta nhìn chăm chú chính là đôi mắt sắc bén màu lục, thâm trầm như biển.
Hắn khoác một áo choàng dầy cộm nặng nề màu đen, một nam tử thần bí .
Hắn nhìn Cửu Tiêu, chậm rì rì nói: “Sư đệ, chúng ta lại gặp mặt.”
Cửu Tiêu trầm mắt, toàn thân bắt đầu đề phòng.
Hai người đấu mắt khiến điện xẹt trong không khí.
Nhìn này trận thế là đang muốn đánh nhau, Mộ Dung hắng giọng, nói với nam tử mắt xanh lụ kia c: “Đại hiệp, có thể trả thứ trên tay ngươi lại cho ta không?”
Nam tử mắt xanh lục mỉm cười , nụ cười so với băng còn lạnh hơn: “Không thể.”
Vừa dứt lời, hắn bóp chặt tấm bùa khiến nó hóa thành tro, bay xuống trên mặt đất.
Mộ Dung Dật Phong nuốt nước miếng, cười làm lành nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngươi chớ để trong lòng.”
Cửu Tiêu bỗng nhiên che chắn trước mặt Đào Yêu và Mộ Dung, thấp giọng nói: “Các ngươi đi mau!”
“Ấy, nhìn hắn hình như rất lợi hại, mình ngươi có sao không?” Mộ Dung Dật Phong có chút bận tâm: “Chúng ta đừng để ý cái gì mà quy củ giang hồ, dứt khoát cùng lên đi.”
Cửu Tiêu lẳng lặng nói: “Các ngươi không có đây, ta có lẽ còn có hy vọng chiến thắng, nhưng các ngươi ở, vậy chúng ta toàn quân bị diệt.”
“Thật sự quá xem thường chúng ta,” Mộ Dung Dật Phong bị lời nói xúc phạm khơi dậy ý chí chiến đấu: “Mọi người muốn chết cùng chết, sao có thể làm hạng người ham sống sợ chết?”
“Vậy cũng tốt.” Cửu Tiêu nói: “Nhưng nhắc trước một câu, chiêu thức của hắn là loại chém người sống thành hai khúc, chuẩn bị tốt vào.”
“Các ngươi huynh đệ lâu ngày gặp lại, nhất định có nhiều chuyện muốn nói, chúng ta sẽ không quấy rầy , từ từ hàn huyên.” Nói xong, Mộ Dung lập tức kéo cổ áo Đào Yêu, chạy nhanh ra cửa.
Chờ hai người rời khỏi, Cửu Tiêu đứng trước cửa, giơ kiếm trước ngực, quyết ý cản nam tử mắt xanh lục kia trong phòng.
Nam tử mắt xanh lục đương nhiên nhìn thấu ý đồ của hắn, đôi môi mỏng cong lên lạnh lùng: “Sư đệ, ngươi tin như thế sẽ an toàn với bọn họ sao?”
Nghe vậy, Cửu Tiêu tự nhiên ý thức được cái gì, vội vàng xoay người lại định đuổi theo Đào Yêu và Mộ Dung, nhưng kiếm khí phía sau đã ập tới ngăn cản.
“Ngươi cho là ta sẽ để ngươi đi cứu bọn họ sao?” Giọng nói kia lạnh như băng trong khung cảnh rực lửa.
Lửa, cả sơn trang ngập tràn trong lửa, trên trời dưới đật đều là lửa, âm mưu làm Hỏa thần, hừng hực đốt cháy hết thảy.
Tất cả mọi người bối rối chạy trốn, bàn bị đánh ngã, bình hoa cổ vỡ vụn, không khí sáng quắc, da thịt bị đốt nóng, mùi khói sặc vào mũi.
Trong tiếng động lớn, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong dừng lại trong đại sảnh.
/62
|