Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
“Nam tử thần bí?” Đào Yêu hỏi: “Bề ngoài của hắn ta thế nào?”
Bích Lạc lắc đầu: “Lúc ấy ta còn quá nhỏ, chỉ nhớ đấy là một người nhã nhặn. Nhưng cha ta vô cùng cung kính với ông ta, ta nghĩ thân phận ông ta chắc hẳn phải rất cao quý.”
Thương Thanh.
Đào Yêu hỏi: “Vậy Cửu Tiêu có nói cho nàng biết quan hệ của huynh ấy với người kia không?”
Bích Lạc thở dài: “Cửu Tiêu vốn là một người lạnh nhạt yên lặng, từ cái ngày huynh ấy lên đảo đã mang bộ mặt câm như thóc, ta chưa từng thấy huynh ấy trò chuyện cùng ai nửa lời, ai cũng không biết thân thế của huynh ấy… Nhưng ta nghĩ hẳn huynh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện không vui.”
Đào Yêu yên lặng nghe, lấy khăn tay ra lau tay, khẽ nói: “Mặt nàng đã tiêu sưng rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Bích Lạc vươn tay sờ sờ má, vội vàng chạy tới trước gương xem, quả nhiên khuôn mặt đã trở lại bình thường, nàng không khỏi cười nói: “Nàng quả thật là nhân vật lợi hại, xem ra ta đã chọc nhầm người.”
Đào Yêu gom hộp thuốc về, chậm rãi hỏi: “Người đưa Cửu Tiêu lên đảo kia sau đó có còn xuất hiện không?”
“Đó là lần duy nhất ta nhìn thấy ông ta, về sau ông ta không tới nữa, mà Cửu Tiêu cũng ở lại đảo từ bấy tới giờ, học võ cùng chúng ta.” Bích Lạc nhìn Đào Yêu qua tấm gương mờ nhạt, nói: “Nàng biết không? Nàng là người đầu tiên mà Cửu Tiêu chủ động tiếp cận.”
“Cũng có thể nói,” Đào Yêu đáo: “Ta là sứ mạng của huynh ấy.”
“Sứ mạng?” Bích Lạc khó hiểu.
Đào Yêu đổi chủ đề, “Nàng muốn ta tránh xa huynh ấy là vì nàng thích huynh ấy sao?”
Bích Lạc nở nụ cười, nụ cười mờ nhạt mơ hồ: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng từ nhỏ ta đã thích thân cận huynh ấy, vì ta cảm thấy huynh ấy sẽ không đả thương ta. Tuy có nhiều lời Cửu Tiêu không nói, nhưng ta biết rõ, bản thân ta trong lòng huynh ấy vẫn đặc biệt hơn những người khác. Huynh ấy… Hẳn là xem ta như muội muội. Tuy thái độ huynh ấy lạnh lùng nhưng so với những người dối trá, dụng tâm kín đáo kia còn tốt hơn gấp vạn lần. Mấy ngày này ta phát hiện huynh ấy chỉ một mực yên lặng bảo vệ nàng, vì thế trong lòng không thoải mái, dường như quyền lợi của riêng ta bị người khác cướp đi vậy. Vì thế ta ghen tị như một đứa trẻ, ra tay với nàng.”
“Nghe ra, hình như tình cảm của nàng dành cho Cửu Tiêu rất phức tạp.” Đào Yêu lẩm bẩm.
“Tất cả những thứ gì có tình cảm đều rất phức tạp.” Bích Lạc nhìn vào mắt Đào Yêu qua gương: “Vậy nàng thì sao, nói tình cảm của nàng thử xem.”
“Tình cảm… của ta?” Đào Yêu nghi hoặc lặp lại.
“Về Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong ấy.” Bích Lạc hỏi. “Ta muốn biết rốt cục nàng muốn chọn ai.”
“Nàng cho rằng giữa chúng ta là loại quan hệ này sao?” Đào Yêu hỏi.
“Ta không biết nàng nghĩ thế nào, nhưng Mộ Dung Dật Phong thì… Người sáng suốt đều nhìn ra được hắn thích nàng.” Bích Lạc híp mắt cười cười với nàng: “Thế nào? Nói nhỏ cho ta nghe rốt cục nàng có ý với hắn không?”
Ngay lúc Bích Lạc nói chuyện, ánh mắt Đào Yêu vẫn nhìn chằm chằm ra phía sau nàng ta, thần sắc nghiêm túc hẳn lên.
Bích Lạc tò mò đang muốn quay đầu lại, lại nghe một giọng nói vô cùng khủng bố đối với nàng: “Đáng ra nàng không nên chạy loạn tới đây.”
Là Thương Thanh.
Cơ thể Bích Lạc cứng ngắc, ngón tay nắm chặt lại, trên người như bị sức nặng ngàn cân đè xuống, là một loại cảm giác buồn bực khó tả.
Nàng ta giương mắt trao đổi một ánh mắt ới Đào Yêu, hai người đồng thời nhích người, chuẩn bị lao ra cửa.
Nhưng một chớp mắt ngay trước lúc nàng kịp hành động, một cái bóng liền nhoáng qua trước mặt nàng ta, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người đã bị điểm huyệt.
Thương Thanh đứng trước mặt hai nàng, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt hắn càng tăng thêm vẻ sâu sắc thâm thúy mang theo phong tình dị thường, ánh nến ôn hòa rơi trên làn môi mỏng của hắn, hắn nhìn Bích Lạc, giọng nói mang theo từ tính của nam nhân: “Nàng không nên không chào mà đi như vậy.”
Bích Lạc cười lạnh: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ thả ta đi sao?”
Thương Thanh thẳng thắn: “Không biết.”
“Đã vậy vì sao ta phải nói với ngươi?” Bích Lạc lạnh nhạt nhìn hắn.
“Nàng tới tìm Cửu Tiêu sao?” Thương Thanh hỏi.
“Không liên quan tới ngươi.” Bích Lạc dời mắt, dưới ánh nến, khuôn mặt nàng mang theo vẻ lạnh lùng trong trẻo mà vô tinh.
“Nàng tới tìm hắn.” Ngữ khí không không còn là nghi vấn mà là xác định.
“Ta chưa tìm ai cả, ta chỉ không thể chịu đựng sống cùng một người đã sát hại vị hôn phu của ta.” Bích Lạc không muốn lôi Cửu Tiêu vào.
“Nhưng nàng cũng không thương hắn.” Thương Thanh nói.
“Vậy thì sao?” Bích Lạc lạnh lùng trừng mắt với hắn: “Đó là người sẽ là phu quân của ta, vậy mà ngươi lại giết hắn!”
Thương Thanh nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng không cần lập gia đình.”
Nghe vậy, Bích Lạc vốn đang ngẩn ngơ bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Ý ngươi là muốn ta vĩnh viễn ở lại trên đảo, ở bên cạnh ngươi? Thương Thanh, rốt cục ngươi muốn cái gì?”
Thương Thanh yên tĩnh nhìn Bích Lạc cười như ngây dại, im lặng chờ tiếng cười kia dứt rồi mới chậm rãi mở miệng: “Những gì ta muốn nàng cũng không cần biết.”
“Vậy những gì ta muốn ngươi cũng không có tư cách can thiệp.” Bích Lạc nhìn hắn, trong mắt là lửa giận lạnh nhạt.
“Những chuyện này… cũng không phải là chuyện nàng có thể làm chủ.” Giọng nói của Thương Thanh trầm thấp như ma chủ, quanh quẩn vướng vít bên tia.
“Xin hỏi.” Lúc này Đào Yêu vẫn một mực im lặng ở bên cạnh hắng giọng, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người: “Mục đích ngươi hôm nay tới đây là gì vậy? Chỉ vì riêng Bích Lạc hay còn muốn thuận tiện giết bọn ta?”
Thương Thanh từ từ quay qua nhìn nàng: “Vấn đề này rất quan trọng sao?”
“Đối với ta mà nói thì có hơi quan trọng thật.” Đào Yêu gật đầu nói: “Vì trong túi của ta vẫn còn ít mứt quả, nếu muốn giết ta vậy có thể nhờ người đút ta ăn trước được không?”
Thương Thanh lạnh lùng nói: “Đã muốn giết ngươi thì cũng không nhất thiết phải cho ngươi chết thoải mái.”
Đào Yêu lấy lui làm tiến: “Vậy ít nhất cũng có thể nói cho ta biết người đứng phía sau ngươi là ai chứ?”
Thương Thanh nói: “Tính mạng sắp mất còn quan tâm những ân oán này làm gì chứ?”
“Đúng vậy.” Đào Yêu gật đầu: “Ngươi quả thực không làm ai ưa nổi.”
“Cũng may cho ngươi là ta nhận được lệnh không làm hại tính mạng ngươi.” Ánh mắt Thương Thanh vụt lóe, đặt tay lên bờ vai gầy yếu của Đào Yêu: “Ta chỉ muốn phế bỏ võ công của ngươi.”
Bích Lạc cả kinh, vội la lên: “Ngươi đừng có làm bậy!”
Trên mặt Đào Yêu cũng không quá kinh hoàng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ý ngươi là có người không muốn ta tiếp tục tra nữa?”
Thương Thanh không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nói: “Có rất nhiều chuyện càng biết thì càng bất hạnh.”
“Người quyết định đó là phúc hay họa chỉ có thể là ta.” Đào Yêu nhàn nhạt nói.
“Vậy chúng ta mỏi mắt trông chờ.” Đôi mắt của Thương Thanh khẽ cụp xuống: “Nhưng trước đó ngươi cũng đã bị phế rồi.”
Đào Yêu nhìn ánh mắt của hắn, khẽ nói: “Ta không cho là vậy đâu.”
Khuôn mặt nàng bình tĩnh khiến Thương Thanh sinh nghi, hắn không lãng phí thời gian nữa, tay đang muốn dùng sức, đột nhiên lại nghe một tiếng nổ mạnh, hai ánh sáng bạc chém tới cánh tay hắn cực nhanh.
Thương thanh đành phải buông tay né qua một bên, đứng lại mới phát hiện thì ra người đến là Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong.
“Các ngươi rốt cục cũng tới?” Thương Thanh lạnh lùng cười.
“Ngươi thật quá đáng, thừa dịp không có mặt chúng ta mà đi đánh lén hai cô nương.” Mộ Dung Dật Phong tiến lên giúp Đào Yêu giải huyệt, vẻ mặt quan tâm: “Đào Yêu, nàng có sao không?”
Đào Yêu lắc lắc đầu.
“Ta nghĩ cho dù có các ngươi hay không cũng chẳng khác gì.” Thương Thanh nói.
Giọng nói của Cửu Tiêu vô cùng bình tĩnh: “Ít nhất chúng ta cũng sẽ không để ngươi đắc thủ dễ dàng tới vậy.”
“Sư đệ, vết thương lần trước đã lành cưa?” Thương Thanh mỉm cười nhìn thẳng vào Cửu Tiêu, bỗng nhiên không chút dấu hiệu mà đánh tới hắn. Cửu Tiêu vô thức tránh nhưng trong lòng đồng thời thắt lại. Hắn biết mình trúng kế.
Quả nhiên chưởng kia của Thương Thanh chỉ là hư chiêu, hắn chuyển thân một cái liến một trảo lao tới nắm chặt tay Bích Lạc.
Bích Lạc hung dữ cắn môi dưới: “Ngươi thả ta ra!”
Thương Tanh chậm rãi kéo Bích Lạc tới, nhẹ nhàng hít ngửi mùi hương chỉ có trên người nàng, dùng giọng nói khan khan mà nói: “Nàng cho rằng điều này có thể sao?”
“Thương Thanh.” Cửu Tiêu dõi mắt nhìn hắn, nói từng câu từng chữ: “Bích Lạc là em gái ruột của ngươi đấy.”
“Thì sao?” Thương Thương cười khẩy, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Ánh mắt Cửu Tiêu trầm xuống, nhanh chóng rút kiếm xông lên cứu Bích Lạc.
Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong cũng theo chặt bên sau hỗ trợ hắn.
Một trận chiến hôn thiên ám địa (Trời đất tối om) nổ ra, vì nguyên nhân ánh sáng và võ công loạn xạ mà xảy ra việc ngộ thương. Một là Mộ Dung Dật Phong lỡ quẹt qua làm má Bích Lạc bị thương, nàng ta nhìn hắn như kẻ thù không đội trời chung. Còn nữa chính là Đào Yêu dùng độc không cẩn thận liệng vào miệng Cửu Tiêu, tuy đã dùng giải dược ngay lập tức nhưng Cửu Tiêu vẫn ói ra một búng máu lớn.
Nhiều người chưa chắc đã thắng, không bao lâu sau Mộ Dung Dật Phong đã bị đạp ra ngoài, vừa muốn đứng dậy đã bị Đào Yêu vừa bị một chưởng đánh trúng bay ra nằm đè lên người. Hai người dìu nhau đứng lên, vốn đang ký thác hi vọng cuối cùng lên người Cửu Tiêu thì hắn cũng bị một đao chém ra, ngã dính lên hai người.
Thương Thanh liếc mắt bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: “Hom nay tạm thời tha cho các ngươi, nhưng chớ vội mừng, chúng ta luôn có cơ hội gặp nhau.”
Nói xong hắn ôm Bích Lạc nhảy ra ngoài.
Một đoàn người có lòng mà chưa đủ lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bích Lạc bị hắn bắt đi.
Ai ngờ ngay chỗ hành lang gấp khúc, bỗng nhiên có hai luồng đao phong đánh úp sau lưng Thương Thanh, hắn ôm Bích Lạc vội vàng né tránh, quay lại đã nhìn thấy một phu nhân đang cầm song đao khiêu khích nhìn hắn.
Tuy vừa rồi chỉ lĩnh giáo một chiêu nhưng động tác rất lưu loát, đao pháp có nhu có cương, không thể khinh thường.
Thương Thanh nheo mắt: “Ngươi là người phương nào?”
Miêu Kính Xuân cười nói: “Chủ phòng nhà ngươi.” (*)
Hách Liên Phong một bên yếu ớt nhấc tay: “Phu nhân, hình như, dường như, chắc là nàng là chủ phòng nhà ta mới đúng…”
(*)Đây vốn là một câu khiêu khích, giống như ta là mẹ ngươi, ta là ông nội ngươi, nhưng chủ phòng cũng giống như vợ hoặc chồng.
Giọng nói kháng nghị của Hách Liên Phong bị Miêu Kính Xuân gầm lên chặn lại: “Bớt nói nhảm cho ta, mau đi xem xét thương thế của mọi người trong phòng.
Hách Liên Phong nào dám phản kháng, vội vàng chạy vào phòng đỡ ba người dậy, ân cần hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
“Chúng cháu không sao.” Mộ Dung Dật Phong nhắc nhở: “Hầu gia, chúng ta vẫn nên đi giúp đỡ phu nhân thôi, tên quái nhân mắt xanh kia rất giỏi công phu.”
“Yên tâm đi.” Hách Liên Phong an ủi: “Phu nhân nhà ta ấy à, ngay cả hai mươi con hổ có vây quanh cũng không cắn chết nổi nàng ấy đâu.”
Mọi người: “…”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Miêu Kính Xuân đã quyết đấu với Thương Thanh, tuy hắn chiêu chiêu độc ác, nhưng chiêu thức của Miêu Kính Xuân cũng nào có thiện lương gì cho cam. Thân thủ nàng linh hoạt, đùa nghịch song đao như gió, khi thì nhu nhược như liễu mùa xuân, khi thì rét buốt như gió đông, khi thì mạnh mẽ như lũ cuốn, khi thì nhanh như chớp, dần dần áp chế Thương Thanh.
Ngay lúc nguy cấp, nàng bỗng nhiên xuất ám chiêu, bắn ra một mũi tên độc từ trong giầy, quẹt qua làm cánh tay Thương Thanh bị thương.
Thương Thanh đột nhiên cảm thấy máu như ngừng chảy, trong ngực tức ách, trong lòng biết không thể đấu lại, hắn một tay bịt kín vết thương, nhẹ vỗ má Bích Lạc, nói: “Đừng vội mừng, ta sẽ còn quay lại.”
Nói xong liền buông Bích Lạc ra, nhảy mấy cái liền biến mất trong màn đêm.
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Miêu Kính Xuân xiên đao qua eo, hừ một tiếng khinh bỉ: “Dám làm loạn trên địa bàn của bà đây, chán sống chắc!”
Mọi người thấy Miêu Kính Xuân biểu diễn đều thất thần.
Hơn nửa ngày sau, Mộ Dung Dật Phong mới phản ứng lại, thở dài: “Không ngờ võ công của phu nhân lại lợi hại tới vậy.”
Hách Liên Phong tới gần cửa sổ, chỉ tay lên trời, nước mắt lưng tròng: “Bây giờ các ngươi đã biết vì sao ta sợ nàng ấy vậy chưa hả.”
Mộ Dung Dật Phong đi qua vỗ vai ông, ngữ điệu trầm trầm: “Hầu gia, thật khổ cho ngài.”
Miêu Kính Xuân giải huyệt cho Bích Lạc, dẫn nàng ấy vào phòng, hỏi: “Tên mèo chết kia là ai vậy?”
“Là người vẫn luôn theo giết bọn cháu.” Đào Yêu trả lời.
Hách Liên Phong nhíu mày: “Tại sao phải đuổi giết các cháu?”
“Sau lưng hắn có thế lực rất thần bí, gần đây vẫn luôn đối nghịch với bọn cháu, dường như muốn ngăn Đào Yêu tìm cha.” Mộ Dung Dật Phong nói rồi liền chuyển hướng hỏi Đào Yêu: “Đúng rồi Đào Yêu, hình như lúc nãy hắn muốn phế võ công của nàng đúng không?”
Đào Yêu gật đầu, nhớ lại nói: “Hắn nói lần này nhận được lệnh không giết ta mà chỉ phế bỏ võ công.”
Mộ Dung Dật Phong suy tư: “Phế bỏ võ công sao? Rốt cục là nguyên nhân gì lại khiến bọn chúng có chủ ý này?”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Bích Lạc vẫn ôm chặt lấy hai tay, không hề hé răng.
Đào Yêu liếc nàng ấy một cái: “Nàng không sao chứ?”
Bích Lạc lắc đầu, chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Hắn nói hắn sẽ còn quay lại.”
“Yên tâm, có ta ở đây, hắn tới một lần ta lại táng một lần.” Miêu Kính Xuân sảng khoái vỗ ngực.
“Được rồi được rồi, mọi người đánh cả đêm chắc cũng mệt rồi, cùng đi ăn khuya thôi.” Hách Liên Phong cười cười.
Nghe vậy, mọi người theo sau Hách Liên Phong tới phòng ăn, chỉ trừ Cửu Tiêu vẫn im lặng.
Nhìn thấy vậy Mộ Dung Dật Phong cũng ngừng bước, quay lại đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Huynh có thể trả lời vấn đề vừa rồi của ta chứ?”
“Nam tử thần bí?” Đào Yêu hỏi: “Bề ngoài của hắn ta thế nào?”
Bích Lạc lắc đầu: “Lúc ấy ta còn quá nhỏ, chỉ nhớ đấy là một người nhã nhặn. Nhưng cha ta vô cùng cung kính với ông ta, ta nghĩ thân phận ông ta chắc hẳn phải rất cao quý.”
Thương Thanh.
Đào Yêu hỏi: “Vậy Cửu Tiêu có nói cho nàng biết quan hệ của huynh ấy với người kia không?”
Bích Lạc thở dài: “Cửu Tiêu vốn là một người lạnh nhạt yên lặng, từ cái ngày huynh ấy lên đảo đã mang bộ mặt câm như thóc, ta chưa từng thấy huynh ấy trò chuyện cùng ai nửa lời, ai cũng không biết thân thế của huynh ấy… Nhưng ta nghĩ hẳn huynh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện không vui.”
Đào Yêu yên lặng nghe, lấy khăn tay ra lau tay, khẽ nói: “Mặt nàng đã tiêu sưng rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Bích Lạc vươn tay sờ sờ má, vội vàng chạy tới trước gương xem, quả nhiên khuôn mặt đã trở lại bình thường, nàng không khỏi cười nói: “Nàng quả thật là nhân vật lợi hại, xem ra ta đã chọc nhầm người.”
Đào Yêu gom hộp thuốc về, chậm rãi hỏi: “Người đưa Cửu Tiêu lên đảo kia sau đó có còn xuất hiện không?”
“Đó là lần duy nhất ta nhìn thấy ông ta, về sau ông ta không tới nữa, mà Cửu Tiêu cũng ở lại đảo từ bấy tới giờ, học võ cùng chúng ta.” Bích Lạc nhìn Đào Yêu qua tấm gương mờ nhạt, nói: “Nàng biết không? Nàng là người đầu tiên mà Cửu Tiêu chủ động tiếp cận.”
“Cũng có thể nói,” Đào Yêu đáo: “Ta là sứ mạng của huynh ấy.”
“Sứ mạng?” Bích Lạc khó hiểu.
Đào Yêu đổi chủ đề, “Nàng muốn ta tránh xa huynh ấy là vì nàng thích huynh ấy sao?”
Bích Lạc nở nụ cười, nụ cười mờ nhạt mơ hồ: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng từ nhỏ ta đã thích thân cận huynh ấy, vì ta cảm thấy huynh ấy sẽ không đả thương ta. Tuy có nhiều lời Cửu Tiêu không nói, nhưng ta biết rõ, bản thân ta trong lòng huynh ấy vẫn đặc biệt hơn những người khác. Huynh ấy… Hẳn là xem ta như muội muội. Tuy thái độ huynh ấy lạnh lùng nhưng so với những người dối trá, dụng tâm kín đáo kia còn tốt hơn gấp vạn lần. Mấy ngày này ta phát hiện huynh ấy chỉ một mực yên lặng bảo vệ nàng, vì thế trong lòng không thoải mái, dường như quyền lợi của riêng ta bị người khác cướp đi vậy. Vì thế ta ghen tị như một đứa trẻ, ra tay với nàng.”
“Nghe ra, hình như tình cảm của nàng dành cho Cửu Tiêu rất phức tạp.” Đào Yêu lẩm bẩm.
“Tất cả những thứ gì có tình cảm đều rất phức tạp.” Bích Lạc nhìn vào mắt Đào Yêu qua gương: “Vậy nàng thì sao, nói tình cảm của nàng thử xem.”
“Tình cảm… của ta?” Đào Yêu nghi hoặc lặp lại.
“Về Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong ấy.” Bích Lạc hỏi. “Ta muốn biết rốt cục nàng muốn chọn ai.”
“Nàng cho rằng giữa chúng ta là loại quan hệ này sao?” Đào Yêu hỏi.
“Ta không biết nàng nghĩ thế nào, nhưng Mộ Dung Dật Phong thì… Người sáng suốt đều nhìn ra được hắn thích nàng.” Bích Lạc híp mắt cười cười với nàng: “Thế nào? Nói nhỏ cho ta nghe rốt cục nàng có ý với hắn không?”
Ngay lúc Bích Lạc nói chuyện, ánh mắt Đào Yêu vẫn nhìn chằm chằm ra phía sau nàng ta, thần sắc nghiêm túc hẳn lên.
Bích Lạc tò mò đang muốn quay đầu lại, lại nghe một giọng nói vô cùng khủng bố đối với nàng: “Đáng ra nàng không nên chạy loạn tới đây.”
Là Thương Thanh.
Cơ thể Bích Lạc cứng ngắc, ngón tay nắm chặt lại, trên người như bị sức nặng ngàn cân đè xuống, là một loại cảm giác buồn bực khó tả.
Nàng ta giương mắt trao đổi một ánh mắt ới Đào Yêu, hai người đồng thời nhích người, chuẩn bị lao ra cửa.
Nhưng một chớp mắt ngay trước lúc nàng kịp hành động, một cái bóng liền nhoáng qua trước mặt nàng ta, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người đã bị điểm huyệt.
Thương Thanh đứng trước mặt hai nàng, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt hắn càng tăng thêm vẻ sâu sắc thâm thúy mang theo phong tình dị thường, ánh nến ôn hòa rơi trên làn môi mỏng của hắn, hắn nhìn Bích Lạc, giọng nói mang theo từ tính của nam nhân: “Nàng không nên không chào mà đi như vậy.”
Bích Lạc cười lạnh: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ thả ta đi sao?”
Thương Thanh thẳng thắn: “Không biết.”
“Đã vậy vì sao ta phải nói với ngươi?” Bích Lạc lạnh nhạt nhìn hắn.
“Nàng tới tìm Cửu Tiêu sao?” Thương Thanh hỏi.
“Không liên quan tới ngươi.” Bích Lạc dời mắt, dưới ánh nến, khuôn mặt nàng mang theo vẻ lạnh lùng trong trẻo mà vô tinh.
“Nàng tới tìm hắn.” Ngữ khí không không còn là nghi vấn mà là xác định.
“Ta chưa tìm ai cả, ta chỉ không thể chịu đựng sống cùng một người đã sát hại vị hôn phu của ta.” Bích Lạc không muốn lôi Cửu Tiêu vào.
“Nhưng nàng cũng không thương hắn.” Thương Thanh nói.
“Vậy thì sao?” Bích Lạc lạnh lùng trừng mắt với hắn: “Đó là người sẽ là phu quân của ta, vậy mà ngươi lại giết hắn!”
Thương Thanh nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng không cần lập gia đình.”
Nghe vậy, Bích Lạc vốn đang ngẩn ngơ bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Ý ngươi là muốn ta vĩnh viễn ở lại trên đảo, ở bên cạnh ngươi? Thương Thanh, rốt cục ngươi muốn cái gì?”
Thương Thanh yên tĩnh nhìn Bích Lạc cười như ngây dại, im lặng chờ tiếng cười kia dứt rồi mới chậm rãi mở miệng: “Những gì ta muốn nàng cũng không cần biết.”
“Vậy những gì ta muốn ngươi cũng không có tư cách can thiệp.” Bích Lạc nhìn hắn, trong mắt là lửa giận lạnh nhạt.
“Những chuyện này… cũng không phải là chuyện nàng có thể làm chủ.” Giọng nói của Thương Thanh trầm thấp như ma chủ, quanh quẩn vướng vít bên tia.
“Xin hỏi.” Lúc này Đào Yêu vẫn một mực im lặng ở bên cạnh hắng giọng, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người: “Mục đích ngươi hôm nay tới đây là gì vậy? Chỉ vì riêng Bích Lạc hay còn muốn thuận tiện giết bọn ta?”
Thương Thanh từ từ quay qua nhìn nàng: “Vấn đề này rất quan trọng sao?”
“Đối với ta mà nói thì có hơi quan trọng thật.” Đào Yêu gật đầu nói: “Vì trong túi của ta vẫn còn ít mứt quả, nếu muốn giết ta vậy có thể nhờ người đút ta ăn trước được không?”
Thương Thanh lạnh lùng nói: “Đã muốn giết ngươi thì cũng không nhất thiết phải cho ngươi chết thoải mái.”
Đào Yêu lấy lui làm tiến: “Vậy ít nhất cũng có thể nói cho ta biết người đứng phía sau ngươi là ai chứ?”
Thương Thanh nói: “Tính mạng sắp mất còn quan tâm những ân oán này làm gì chứ?”
“Đúng vậy.” Đào Yêu gật đầu: “Ngươi quả thực không làm ai ưa nổi.”
“Cũng may cho ngươi là ta nhận được lệnh không làm hại tính mạng ngươi.” Ánh mắt Thương Thanh vụt lóe, đặt tay lên bờ vai gầy yếu của Đào Yêu: “Ta chỉ muốn phế bỏ võ công của ngươi.”
Bích Lạc cả kinh, vội la lên: “Ngươi đừng có làm bậy!”
Trên mặt Đào Yêu cũng không quá kinh hoàng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ý ngươi là có người không muốn ta tiếp tục tra nữa?”
Thương Thanh không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nói: “Có rất nhiều chuyện càng biết thì càng bất hạnh.”
“Người quyết định đó là phúc hay họa chỉ có thể là ta.” Đào Yêu nhàn nhạt nói.
“Vậy chúng ta mỏi mắt trông chờ.” Đôi mắt của Thương Thanh khẽ cụp xuống: “Nhưng trước đó ngươi cũng đã bị phế rồi.”
Đào Yêu nhìn ánh mắt của hắn, khẽ nói: “Ta không cho là vậy đâu.”
Khuôn mặt nàng bình tĩnh khiến Thương Thanh sinh nghi, hắn không lãng phí thời gian nữa, tay đang muốn dùng sức, đột nhiên lại nghe một tiếng nổ mạnh, hai ánh sáng bạc chém tới cánh tay hắn cực nhanh.
Thương thanh đành phải buông tay né qua một bên, đứng lại mới phát hiện thì ra người đến là Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong.
“Các ngươi rốt cục cũng tới?” Thương Thanh lạnh lùng cười.
“Ngươi thật quá đáng, thừa dịp không có mặt chúng ta mà đi đánh lén hai cô nương.” Mộ Dung Dật Phong tiến lên giúp Đào Yêu giải huyệt, vẻ mặt quan tâm: “Đào Yêu, nàng có sao không?”
Đào Yêu lắc lắc đầu.
“Ta nghĩ cho dù có các ngươi hay không cũng chẳng khác gì.” Thương Thanh nói.
Giọng nói của Cửu Tiêu vô cùng bình tĩnh: “Ít nhất chúng ta cũng sẽ không để ngươi đắc thủ dễ dàng tới vậy.”
“Sư đệ, vết thương lần trước đã lành cưa?” Thương Thanh mỉm cười nhìn thẳng vào Cửu Tiêu, bỗng nhiên không chút dấu hiệu mà đánh tới hắn. Cửu Tiêu vô thức tránh nhưng trong lòng đồng thời thắt lại. Hắn biết mình trúng kế.
Quả nhiên chưởng kia của Thương Thanh chỉ là hư chiêu, hắn chuyển thân một cái liến một trảo lao tới nắm chặt tay Bích Lạc.
Bích Lạc hung dữ cắn môi dưới: “Ngươi thả ta ra!”
Thương Tanh chậm rãi kéo Bích Lạc tới, nhẹ nhàng hít ngửi mùi hương chỉ có trên người nàng, dùng giọng nói khan khan mà nói: “Nàng cho rằng điều này có thể sao?”
“Thương Thanh.” Cửu Tiêu dõi mắt nhìn hắn, nói từng câu từng chữ: “Bích Lạc là em gái ruột của ngươi đấy.”
“Thì sao?” Thương Thương cười khẩy, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Ánh mắt Cửu Tiêu trầm xuống, nhanh chóng rút kiếm xông lên cứu Bích Lạc.
Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong cũng theo chặt bên sau hỗ trợ hắn.
Một trận chiến hôn thiên ám địa (Trời đất tối om) nổ ra, vì nguyên nhân ánh sáng và võ công loạn xạ mà xảy ra việc ngộ thương. Một là Mộ Dung Dật Phong lỡ quẹt qua làm má Bích Lạc bị thương, nàng ta nhìn hắn như kẻ thù không đội trời chung. Còn nữa chính là Đào Yêu dùng độc không cẩn thận liệng vào miệng Cửu Tiêu, tuy đã dùng giải dược ngay lập tức nhưng Cửu Tiêu vẫn ói ra một búng máu lớn.
Nhiều người chưa chắc đã thắng, không bao lâu sau Mộ Dung Dật Phong đã bị đạp ra ngoài, vừa muốn đứng dậy đã bị Đào Yêu vừa bị một chưởng đánh trúng bay ra nằm đè lên người. Hai người dìu nhau đứng lên, vốn đang ký thác hi vọng cuối cùng lên người Cửu Tiêu thì hắn cũng bị một đao chém ra, ngã dính lên hai người.
Thương Thanh liếc mắt bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: “Hom nay tạm thời tha cho các ngươi, nhưng chớ vội mừng, chúng ta luôn có cơ hội gặp nhau.”
Nói xong hắn ôm Bích Lạc nhảy ra ngoài.
Một đoàn người có lòng mà chưa đủ lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bích Lạc bị hắn bắt đi.
Ai ngờ ngay chỗ hành lang gấp khúc, bỗng nhiên có hai luồng đao phong đánh úp sau lưng Thương Thanh, hắn ôm Bích Lạc vội vàng né tránh, quay lại đã nhìn thấy một phu nhân đang cầm song đao khiêu khích nhìn hắn.
Tuy vừa rồi chỉ lĩnh giáo một chiêu nhưng động tác rất lưu loát, đao pháp có nhu có cương, không thể khinh thường.
Thương Thanh nheo mắt: “Ngươi là người phương nào?”
Miêu Kính Xuân cười nói: “Chủ phòng nhà ngươi.” (*)
Hách Liên Phong một bên yếu ớt nhấc tay: “Phu nhân, hình như, dường như, chắc là nàng là chủ phòng nhà ta mới đúng…”
(*)Đây vốn là một câu khiêu khích, giống như ta là mẹ ngươi, ta là ông nội ngươi, nhưng chủ phòng cũng giống như vợ hoặc chồng.
Giọng nói kháng nghị của Hách Liên Phong bị Miêu Kính Xuân gầm lên chặn lại: “Bớt nói nhảm cho ta, mau đi xem xét thương thế của mọi người trong phòng.
Hách Liên Phong nào dám phản kháng, vội vàng chạy vào phòng đỡ ba người dậy, ân cần hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
“Chúng cháu không sao.” Mộ Dung Dật Phong nhắc nhở: “Hầu gia, chúng ta vẫn nên đi giúp đỡ phu nhân thôi, tên quái nhân mắt xanh kia rất giỏi công phu.”
“Yên tâm đi.” Hách Liên Phong an ủi: “Phu nhân nhà ta ấy à, ngay cả hai mươi con hổ có vây quanh cũng không cắn chết nổi nàng ấy đâu.”
Mọi người: “…”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Miêu Kính Xuân đã quyết đấu với Thương Thanh, tuy hắn chiêu chiêu độc ác, nhưng chiêu thức của Miêu Kính Xuân cũng nào có thiện lương gì cho cam. Thân thủ nàng linh hoạt, đùa nghịch song đao như gió, khi thì nhu nhược như liễu mùa xuân, khi thì rét buốt như gió đông, khi thì mạnh mẽ như lũ cuốn, khi thì nhanh như chớp, dần dần áp chế Thương Thanh.
Ngay lúc nguy cấp, nàng bỗng nhiên xuất ám chiêu, bắn ra một mũi tên độc từ trong giầy, quẹt qua làm cánh tay Thương Thanh bị thương.
Thương Thanh đột nhiên cảm thấy máu như ngừng chảy, trong ngực tức ách, trong lòng biết không thể đấu lại, hắn một tay bịt kín vết thương, nhẹ vỗ má Bích Lạc, nói: “Đừng vội mừng, ta sẽ còn quay lại.”
Nói xong liền buông Bích Lạc ra, nhảy mấy cái liền biến mất trong màn đêm.
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Miêu Kính Xuân xiên đao qua eo, hừ một tiếng khinh bỉ: “Dám làm loạn trên địa bàn của bà đây, chán sống chắc!”
Mọi người thấy Miêu Kính Xuân biểu diễn đều thất thần.
Hơn nửa ngày sau, Mộ Dung Dật Phong mới phản ứng lại, thở dài: “Không ngờ võ công của phu nhân lại lợi hại tới vậy.”
Hách Liên Phong tới gần cửa sổ, chỉ tay lên trời, nước mắt lưng tròng: “Bây giờ các ngươi đã biết vì sao ta sợ nàng ấy vậy chưa hả.”
Mộ Dung Dật Phong đi qua vỗ vai ông, ngữ điệu trầm trầm: “Hầu gia, thật khổ cho ngài.”
Miêu Kính Xuân giải huyệt cho Bích Lạc, dẫn nàng ấy vào phòng, hỏi: “Tên mèo chết kia là ai vậy?”
“Là người vẫn luôn theo giết bọn cháu.” Đào Yêu trả lời.
Hách Liên Phong nhíu mày: “Tại sao phải đuổi giết các cháu?”
“Sau lưng hắn có thế lực rất thần bí, gần đây vẫn luôn đối nghịch với bọn cháu, dường như muốn ngăn Đào Yêu tìm cha.” Mộ Dung Dật Phong nói rồi liền chuyển hướng hỏi Đào Yêu: “Đúng rồi Đào Yêu, hình như lúc nãy hắn muốn phế võ công của nàng đúng không?”
Đào Yêu gật đầu, nhớ lại nói: “Hắn nói lần này nhận được lệnh không giết ta mà chỉ phế bỏ võ công.”
Mộ Dung Dật Phong suy tư: “Phế bỏ võ công sao? Rốt cục là nguyên nhân gì lại khiến bọn chúng có chủ ý này?”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Bích Lạc vẫn ôm chặt lấy hai tay, không hề hé răng.
Đào Yêu liếc nàng ấy một cái: “Nàng không sao chứ?”
Bích Lạc lắc đầu, chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Hắn nói hắn sẽ còn quay lại.”
“Yên tâm, có ta ở đây, hắn tới một lần ta lại táng một lần.” Miêu Kính Xuân sảng khoái vỗ ngực.
“Được rồi được rồi, mọi người đánh cả đêm chắc cũng mệt rồi, cùng đi ăn khuya thôi.” Hách Liên Phong cười cười.
Nghe vậy, mọi người theo sau Hách Liên Phong tới phòng ăn, chỉ trừ Cửu Tiêu vẫn im lặng.
Nhìn thấy vậy Mộ Dung Dật Phong cũng ngừng bước, quay lại đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Huynh có thể trả lời vấn đề vừa rồi của ta chứ?”
/62
|