Đạo

Q.2 - Chương 128 - Thái Sơn Áp Đỉnh, Lao Thẳng Tới Tiêu Thành

/1071




Nước láng giếng của Triệu quốc - Nam Chiếu, đệ nhất đại phái Quỷ Vương Tông, sơn môn tọa lạc tại thượng cổ sơn mạch, nơi này quanh năm hắc vụ đầy trời, quỷ khí âm trầm, liếc mắt nhìn một cái là biết chính là hung ác chi địa.

Mộc Hiển Thánh thân ảnh chậm rãi xuất hiện phía trên sơn mạch, xuất ra một ngọc giản hình lục sắc khô lâu, trong mắt hiện lên vẻ không muốn, lập tức thôi động pháp lực vào tay đem chấn vỡ.

Ba!

Khô lâu ngọc giản vừa vỡ tan, một đạo lục mang nháy mắt từ giữa lóe ra, lao thẳng vào trong hắc vụ.

Một lát sau, hắc vụ quanh thượng cổ sơn mạch bỗng nhiên kịch liệt quay cuồng, hóa thành từng đầu ác quỷ dữ tợn liên tục bạo rống, như ngay lập tức sẽ lao tới đả thương người.

Nhưng Mộc Hiển Thánh sắc mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, khoanh tay đứng yên, như đang chờ đợi cái gì đó.

- Hôm nay gây nên chuyện gì mà ngươi dùng tín vật này gọi ta.

Hắc vụ kịch liệt quay cuồng nhất tề tách ra hai bên, một đạo nhân ảnh từ giữa chậm rãi đi ra, vô số ác quỷ dữ tợn liên tục kêu nhỏ minh lộ ra vẻ kính sợ, bái phục dưới chân người này, run rẩy không thôi.

Người này dáng người nhỏ gầy, hắc bào bao phủ toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt xanh sáng bóng. Thanh âm hắn khi nói chuyện khàn khàn, , giọng điệu quái dị cực kỳ chói tai, giống như đã mấy chục năm chưa từng mở miệng.

Mộc Hiển Thánh nghe vậy trên mặt cũng không hiện dị sắc, chắp tay nói:

- Hôm nay tới đây, đó là hi vọng Hắc Thiên đạo hữu có thể xuất thủ, giúp ta thi triển huyết thân bí pháp của Quỷ Vương Tông, bắt đến một người!

Hắc Thiên nghe vậy trầm ngâm chốc lát, Mộc Hiển Thánh cũng không thúc giục, đứng ở một bên tĩnh tâm chờ đợi.

- Người này thân phận thế nào?

- Xuất thân thế tục, không cần kiêng sợ, Hắc Thiên đạo hữu cứ việc yên tâm.

- Nếu ta xuất thủ?

- Ân oán lúc trước giữa chúng ta đều xóa bỏ, từ nay về sau không còn liên quan.

- Hảo!

Thanh âm hạ xuống, hai người đồng thời cất bước đi thẳng về phía trước, nhanh như chớp, hai thân ảnh đã biến mất không thấy gì nữa.

. . . . .

Bắc Hoa Châu, Lăng Vân thành.

Thành này được kiến tạo từ mấy trăm năm trước, nằm ở phía tây Bắc Hoa Châu, dân cư thưa thớt, thế lực tu chân nơi đây cũng cực kỳ nhỏ yếu, xung quanh chỉ có hai, ba tiểu phái tu chân. Nhưng hôm nay, nơi đây cũng cực kỳ náo nhiệt, nguyên nhân đó là tu chân gia tộc Lưu gia, công khai chiêu tế (kén rể)!

Chuyện kể rằng Lưu gia chi nữ, năm nay vừa mới hai mươi, sinh thời hoa dung nguyệt mạo, đẹp tựa thiên tiên. Hơn nữa nàng tu chân thiên tư không kém, tháng trước đã bái nhập làm môn hạ Bắc Hoa Châu đệ nhất đại phái Lạc Vân Cốc. Kể từ đó, càng khiến vô số tu sĩ trẻ phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh tiến tới, đều muốn chiếm được ngôi khoái tế (rể hiền).

- Các vị, lão phu Lưu gia gia chủ Lưu Vũ Thành, đầu tiên phi thường cảm tạ mọi người có thể tới tham gia chiêu tế đại hội của tiểu nữ, Lưu gia ta đưa ra ba đề mục, người thông qua sẽ được tiểu nữ tự tay ra một đề nữa, nếu vừa lòng thì hôm nay sẽ thành hôn sự, cũng thỉnh chư vị đạo hữu làm người chứng kiến!

Lưu gia mặc dù chỉ là thế lực nhỏ yếu ở Tu Chân Giới, nhưng trong thành trì của phàm nhân cũng là tồn tại giống như thần tiên, gia trạch chiếm diện tích hơn một ngàn mẫu, giờ phút này tại quảng trường này cũng rộng tới mấy trăm trượng, đủ để dung nạp đông đảo tu sĩ tới cầu thân.

Người này thanh âm hạ xuống, tu sĩ chung quanh sôi nổi chắp tay đáp lễ.

Lưu Vũ Thành mỉm cười, đang muốn mở miệng, nhưng vào thời khắc này quảng trường chợt đột nhiên kịch liệt run rẩy, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ dưới nền đất tán phát ra, tác động mạnh tới toàn bộ tu sĩ đứng trên quảng trường.

- Đã xảy ra chuyện gì!

- Chẳng lẽ dưới quảng trường của Lưu gia có bảo vật ẩn tàng?

- Xem ra chúng ta vận khí không tệ, lần này tiến đến cầu thân, nếu có thể lấy được cả bảo vật, đúng là được cả người cả của!

Chúng tu sĩ mắt nong1 bỏng, cũng không phát hiện Lưu Vũ Thành đồng tử kịch liệt co rút lại, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kính cẩn.

Oanh!

Trên quảng trường nền đất, cửa hàng, bàn đá nháy mắt bị đáng bay, vô số đá vụn bắn ra, khiến tu sĩ chung quanh chật vật chạy trốn không thôi. Bụi bay mù mịt, đợi khi tầm nhìn được khôi phục, một toàn Truyền Tống trận pháp lớn hơn mười trượng liền xuất hiện trước mắt mọi người.

Từng đạo ánh sáng truyền ra từ trên trong trận pháp, hiển nhiên pháp trận này đã tự động khởi động.

Ông!

Ánh sáng vặn vẹo một trận, từ truyền tống trận hiện ra hai trăm thanh bào tu sĩ, sau khi những người này xuất hiện trên người độn quang chợt lóe, bay lên giữa không trung, ánh mắt quét ngang xuống phía dưới!

Bị ánh mắt hai trăm tu sĩ đảo qua, nguyên bản đám tu sĩ trên quảng trường đang oán hận khẩu ngữ bất kính không ngớt nhất thời thân thể cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ! Hai trăm người này, tu vi toàn bộ trên Trúc Cơ, pháp lực uy áp nhàn nhạt phát ra từ trong cơ thể khiến lòng người sinh ra e ngại!

- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chỗ ở của Lưu gia, sao lại ẩn tàng đại trận này!

- Hai trăm tu sĩ Trúc Cơ, thủ bút như vật chỉ sợ có mình Lạc Vân Cốc Bắc Hoa Châu có thể dễ dàng xuất ra, nhưng từ khí tức những người này mà xem, cũng không phải tu sĩ Lạc Vân cốc!

- Những người này đằng đằng sát khí, lai giả bất thiện, Bắc Hoa Châu ta chỉ sợ sẽ có đại sự xảy ra!

Nhưng trong lúc mọi người nghị luận sôi nổi, truyền tống trận lại lần thứ hai vận chuyển!

Ông!

Pháp trận vừa đình chỉ, lại có hai trăm tu sĩ xuất hiện ở trong mắt mọi người!

Đồng dạng y sam, đồng dạng đằng đằng sát khí, đồng dạng tu vi đều ở cảnh giới trên Trúc Cơ!

Lần thứ hai xuất hiện hai trăm tu sĩ trầm mặc trên người độn quang chợt lóe, bay lên giữa không trung, ánh mắt ẩn hàm sát khí hướng bốn phía quét tới

Đột nhiên lần thứ hai xuất hiện hai trăm Trúc Cơ tu sĩ, lại càng tạo thành lực trùng kích không gì sánh kịp. Ở Bắc Hoa Châu, Kim Đan tu sĩ là tồn tại giống như lão tổ, còn lại Trúc Cơ tu sĩ, là chủ lực các phái! Nhưng cho dù là Bắc Hoa Châu đệ nhất tông phái Lạc Vân cốc, cũng tuyệt đối không thể xuất ra ngần này người!

Nhưng trong lúc mọi người ở đây khiếp sợ, truyền tống pháp trận cũng lần nữa sáng lên. . . .

Ông!

Ông!

Ông!

Mỗi lần truyền tống, đó là xuất hiện hai trăm tu sĩ Trúc Cơĩ, tổng cộng năm lần, ngàn người!

Một ngàn tu sĩ Trúc Cơ, đội hình như vậy, dĩ nhiên khiến tu sĩ các tong phái Bắc Hoa Châu nháy mắt dại ra, sau đó sắc mặt tái nhợt.

Ông!

Truyền tống pháp trận lần thứ sáu sáng lên, có mười bảy đạo thân ảnh xuất hiện trong đó. Chứng kiến không phải tiếp tục có lượng lớn tu sĩ tiến đến, tu sĩ Bắc Hoa Châu trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng là ngay sau đó, cảm ứng được pháp lực ba động thâm trầm trên thân mười bảy người kia, sắc mặt mọi người nháy mắt biến thành tro!

Kim Đan tu sĩ!

Mười bảy Kim Đan tu sĩ, ngàn Trúc Cơ tu sĩ, đội hình như vậy đủ để quét ngang cả Bắc Hoa Châu!

Sau khi đám Mộc Mộc đến, Lưu gia gia chủ thần tình kích động, sợ hãi quỳ rạp xuống đất,

- Đệ tử tham kiến gia chủ, tham kiến chư vị trưởng lão!

Mộc Mộc thấy thế khẽ gật đầu, phất tay ý bảo tránh ra, sau đó cùng mười sáu trưởng lão Mộc gia từng bước bước ra, độn quang lóe lên xuất hiện ở giữa không trung.

- Đi tới Tiêu thành, xuất phát!

Thanh âm hạ xuống, tiếng xé gió khủng bố nhất thời truyền khắp phía chân trời!

Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!

Lấy mười bảy Kim Đan tu sĩ cầm đầu, mênh mông cuồn cuộn hơn ngàn độn quang, sát khí che trời, gào thét rời đi! Chỉ trong mấy lần hô hấp, tất cả đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người, nhưng tiếng xé gió kinh khủng kia, vẫn như cũ mơ hồ có thể nghe thấy, khiến mọi người hoảng sợ phát giác một màn vừa rồi không phải là huyễn tượng!

- Mộc gia! Bọn họ là Doanh Châu Mộc gia tu sĩ!

Đột nhiên, một tu sĩ khàn cả giọng rống to, trong thanh âm tràn ngập vô tận vẻ sợ hãi.

Mọi người nghe vậy sửng sốt, lập tức sắc mặt nháy mắt đại biến! Doanh Châu Mộc gia, tuy rằng chưa từng tham gia tranh đấu trong Tu Chân Giới, nhưng địa vị ở cả Triệu quốc Tu Chân Giới giống như Thánh Địa, Nguyên Anh lão tổ trong truyền thuyết, lại càng đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải sinh lòng sợ hãi!

- Mộc gia dốc toàn bộ lực lượng đằng đằng sát khí đến Bắc Hoa Châu ta là muốn làm gì? Lẽ nào một tông môn nào đó phạm phải sai lầm lớn, khiến bọn họ tiến đến hưng sự vấn tội?

- Hẳn không phải là như thế, uy danh Mộc gia trong giới tu chân ở Triệu quốc ai không biết ai không hiểu, người nào chán sống, dám đi trêu chọc bọn họ!

- Việc này thực tại kỳ quặc, gần đây chưa từng có đại sự phát sinh, vì sao Mộc gia gióng trống khua chiêng sát khí che trời mà đến thế này?

- Vừa rồi. . Vừa rồi bọn họ tựa hồ nói muốn tới Tiêu thành?

Vào thời khắc này, một gã Luyện Khí kỳ tiểu tu sĩ yếu ớt mở miệng nói.

Tiêu thành?

Mọi người nghe vậy sắc mặt nhất tề biến đổi, nếu là trước kia người có thể biết được Tiêu thành này không nhiều lắm, nhưng giờ phút này tại Bắc Hoa Châu Tu Chân Giới, đã không ai không biết!

- Chẳng lẽ Mộc gia đằng đằng sát khí, cùng Tiêu Thần có quan hệ?

Ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu, khiến cho bọn hắn hoàn toàn biến sắc!

Trong lúc nhất thời, mọi người sôi nổi thi triển bí pháp, đem việc phát sinh nơi đây cùng phán đoán nhanh chóng truyền về tông môn.

Mộc gia tu sĩ dốc toàn bộ lực lượng, mười bảy Kim Đan cùng ngàn tên Trúc Cơ lấy xu thế Thái Sơn áp đỉnh lao thẳng tới Tiêu thành, tin tức này lấy một loại phương thức giống như điên cuồng truyền khắp cả Bắc Hoa Châu, rồi tiếp tục hướng biên ngoài truyền ra.

. . . . .

Lạc Vân cốc, Thanh Vân Tử đang đang bế quan đả tọa, nhưng vào thời khắc này hắn khẻ cau mày, chậm rãi mở hai mắt, nhẹ nhàng nói:

- Có chuyện gì sao lại đến quấy rầy?

- Lão tổ, ngoại môn đệ tử dùng huyết sắc ngọc giản truyền tin, đệ tử không dám trì hoãn một khắc nào, mong người thứ tội.

Đại môn mật thất mở ra, một gã đệ tử Lạc Vân Cốc bước nhanh đi vào, quỳ rạp xuống đất nói.

- Huyết sắc ngọc giản?

Thanh Vân Tử sắc mặt nháy mắt biến đổi, nói:

- Mau mau đưa ta xem.

- Dạ!

Đệ tử kia không dám chậm trễ mảy may, vội vàng từ trong ngực xuất ra một huyết sắc ngọc giản hai tay dâng lên.

Thanh Vân Tử cầm ngọc giản trong tay, thần thức đảo qua, nháy mắt sắc mặt cuồng biến, quát lên:

- Triệu tập toàn bộ nội môn trưởng lão hộ pháp tới trước đại điện!

Thanh âm hạ xuống, trên người hắn độn quang chợt lóe, bóng người biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Vân Cốc đệ tử kia hơi ngây ngốc, lập tức thân thể kịch liệt run rẩy, run run bóp nát mai ngọc giản trong người.

Ngay sau đó, một tiếng chuông tràn ngập sát khí sung mãn vang lên trong Lạc Vân cốc.

. . . . .

Địa Linh môn.

Huyền Thanh thần thức khẽ quét qua ngọc giản trên tay, sắc mặt biến đổi lớn, đem chén trà trong tay nháy mắt chấn làm bột mịn.

- Sư tôn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến người phải thất thố như thế?

Phía dưới, một gã đệ tử Địa Linh Môn cẩn thận hỏi.

Huyền Thanh ánh mắt âm tình bất định nửa ngày, cũng không để ý tới người này, đột nhiên lạnh lùng nói:

- Mau mau triệu tập toàn bộ tu sĩ trên Trúc Cơ trong nội môn, nhanh lên!

Đệ tử kia chưa bao giờ thấy sư tôn thanh sắc kịch liệt như thế, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức vội vàng lao ra ngoài.

- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Doanh Châu Mộc gia, đáng chết, việc này lão phu phải ứng đối như thế nào?

Huyền Thanh sắc mặt âm trầm, thì thào nói.

. . . . .

- Doanh Châu Mộc gia mười bảy Kim Đan cùng ngàn tên Trúc Cơ, đằng đằng sát khí thẳng đến Tiêu thành!

Minh Sát thấy rõ trong ngọc giản nói ngắn gọn như vậy, đồng tử nhịn không được kịch liệt co rút lại. Sắc mặt âm tình một lát, hắn đột nhiên vươn người đứng dậy, trên người độn quang chợt lóe dừng trên không Hắc Sát môn, quát:

- Toàn bộ tu sĩ trên Trúc Cơ, đi theo ta!

Một lát sau, hơn mười đạo độn quang gào thét mà đi!

Cả Bắc Hoa Châu Tu Chân Giới, giờ phút này giống như một nồi nước sôi, bởi vì Mộc gia tu sĩ đến mà điên cuồng quay cuồng. Trong Thiên Không thành độn quang như nước, tiếng xé gió gào thét không dứt, tất cả đều thẳng đến cùng một phương hướng mà đi.

Tiêu thành!


/1071

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status