Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia

Chương 14 - Chương 14

/18


Đằng vương sắp đại hôn khiến trong kinh náo động, lại bởi cách đối nhân xử thế của Tử Vân mà Tây Bắc cũng náo động theo. Đằng vương để Uông quản sự nắm chặt thời gian xử lý hôn sự.

Phải bỏ ra không ít bạc. Uông quản sự suy tư một chút, giản lược tính toán ra con số.

Lão thiên gia mở mắt, độc thân đến nay cũng đã ăn được hai mươi tám bữa cơm đoàn viên rốt cuộc Vương Gia muốn thành thân. Về sau trong vương phủ bọn họ chắn chắc sẽ có thật nhiều tiếng cười của tiểu hài tử, không bao giờ chỉ có một mình Vương Gia nữa.

Nhưng hắn vẫn có chút thấp thỏm, đến Tây Bắc mặc dù đường xá xa xôi nhưng triều thần vẫn sẽ có người đi tới tặng quà, đến lúc đó sẽ đến bao nhiêu người hắn phải tính cho rõ ràng, chỉ có thể tận lực làm tốt sách lược vẹn toàn, lo liệu hôn sự cho thỏa đáng mới yên tâm.

Qua phu nhân lấy chìa khóa đi, mọi thứ đều do nàng trông nom. Muốn bạc dĩ nhiên là đi tìm vương phi.

Uông quản sự biết mấy ngày nay vị vương phi tương lai kia để ý khố phòng, cũng đã bẩm báo chuyện này với Tử Vân, khi Ngư Tiểu Nhàn nhìn hai mươi mấy rương vật báu liền than thở.

Nghe vậy Tử Vân cũng không ngẩng đầu lên hỏi: Nàng nói cái gì?

Vương phi nói bảo vật đều là ngài lấy mạng đánh giặc đổi về, dùng để nuôi quân sĩ và người trong vương phủ, thận trọng phải thận trọng.

Tử Vân nhướn mày Ngươi thật rõ ràng. Nghĩ theo hướng tốt, có Uông quản gia coi chừng, sẽ không có kẻ nào không có mắt dám khi dễ nàng đi, theo hướng xấu mà nói bên cạnh Ngư Tiểu Nhàn có thêm một đôi mắt.

Tiểu nhân chỉ là không phụ Vương gia nhờ vả.

Nếu không có những chuyện khác liền lui ra đi.

Vâng Uông quản sự khom lưng thối lui khỏi thư phòng Tử Vân, trong lòng nghĩ ngợi, trong phủ này có mấy chìa khóa thường dùng do hắn mang bên mình, những cái quan trọng thì do Vương Gia bảo quản, hôm nay vương phi còn chưa qua cửa cũng đã nắm giữ chìa khóa quan trọng nhất trong phủ.

Vương Gia ánh mắt từ trước đến giờ ngoan độc, nữ tử tầm thường khó lọt vào mắt của người, không thể nghi ngờ nữ tử do Vương Gia tự mình chọn rất được lòng vương gia, còn đem chìa khóa quan trọng nhất trong phủ giao cho nàng, nhất định sẽ tốt.

Tử Vân đợi đến lúc trong thư phòng không có một bóng người mới mở ra tin trạm dịch truyền tới. Hảo hữu trong triều viết thư nói Hoàng đế niệm tình hắn sắp đại hôn, lại trấn thủ Tây Bắc có công chỉ hai đích nữ của hai vị đại thần trong triều làm trắc phi, nhưng phía cuối hảo hữu lại thêm một đoạn viết Hoàng đế ở ngay trên triều đình trước mặt chúng khanh gia mắng hắn một câu khốn kiếp, còn nói hai vị đích nữ của hai vị đại thần kia biết được tin Hoàng đế tứ hôn, muốn các nàng xa gả đến Tây Bắc đều vui mừng phát khóc.

Hắn ném thư vào trong chậu than đốt.

Vui mừng sao? Hừ!

Mặt khác một phong còn lại là Đại Trưởng công chúa muốn tới xem lễ.

Hắn cũng đem thư đốt.

Bữa tối Tử Vân suy nghĩ muốn nói một phần cho Ngư Tiểu Nhàn biết nhưng lại không muốn làm nàng bận tâm liền không nói nhiều.

Chuyện trắc phi này, Ngư Tiểu Nhàn có thể hiểu được, bên người hắn trắc phi, di nương, quy định còn tại đó, coi như muốn tránh cũng tránh không thoát, thời điểm người tiến vào chống đỡ không được lại nói sau.

Nhưng Đại Trưởng công chúa là ai ?

Nàng gắp cho Tử Vân một đũa thịt viên nóng hổi, lại múc cho hắn một chén canh mỡ gà. Tuy biết ăn không nói nhưng Đại Trưởng công chúa là ai? Chàng tốt nhất nên nói rõ với ta, tránh cho đến lúc đó ta không cẩn thận làm ra hành động thất lễ khiến chàng mất mặt. Nghe qua chính là một người có bối phận rất lớn.

Tử Vân yên lặng ăn cơm thịt viên, cũng đem canh uống, ngay tại lúc Ngư Tiểu Nhàn cho là hắn không muốn trả lời vấn đề này thì hắn chầm rãi lên tiếng Là mẫu thân trên danh nghĩa của ta, nàng nếu như thực tới đây thì coi nàng như khách nhân tôn quý là được rồi, bất kỳ ý tưởng dư thừa nào đều không cần.

Nàng cảm thấy giọng điệu Tử Vân lạnh xuống nên cũng không hỏi nữa, chuyên tâm ăn thức ăn trước mắt nàng.

Vì sao không hỏi?

Thời điểm chàng muốn nói ta lại nghe. Nàng lại gắp cho hắn một đũa rau cải trắng xào, cũng gắp cho mình một đũa.

Mỗi nhà đều có nan đề khó giải, dù là phàm phu tục tử hay hoàng thất cao quý, nói cho cùng cũng chỉ là một nhóm người, là người, thì chính bọn hắn cũng không giải được kết.

Hắn không nói, nàng liền không hỏi.

Thời điểm nghỉ ngơi, Thu ma ma thấy Ngư Tiểu Nhàn một nữ tử sắp phải gả vào gia đình này nhưng chuyện của phu gia cái gì cũng không biết, lại thấy nàng cá tính bình thản dịu dàng, cũng không đối với người nào cao giọng nói chuyện, nhìn qua là một chủ tử dễ chung sống liền lắm mồm chỉ điểm đôi câu.

Nếu không từ miệng bà, vị đại nhân này sợ là rất khó nói ra thân thế chính mình, nói xong những thứ này bà tự nhiên sẽ đi thỉnh tội ——

Đại Trưởng công chúa là con gái út của tiên hoàng, sau khi tiên hoàng băng hà, phò mã cũng ngoài ý muốn té ngựa mà đi. Nàng một quả phụ không chỗ nương tựa, vinh hoa thì sao, phú quý thì như thế nào, tất cả của nàng rồi cũng sẽ theo nàng mất mà biến mất, nhìn mình tuổi tác càng lớn, lại không nhịn được khuê mật khuyến khích, liền hướng vị đệ đệ hoàng đế muốn thu ấu tử vừa ra đời đến dưỡng.

Trong dân gian, nếu phụ nhân không có con cái thì có thể thu con riêng của thân thích trong quan hệ ba đời làm con thừa tự. Nếu như hai mẫu tử cứ như vậy trông coi phủ công chúa phú quý qua một đời ngược lại cũng không phải là chuyện gì xấu. Tuy là con cháu hoàng thất nhưng vô duyên với long ỷ thì thà làm một tôn thất nhàn tản, phú quý cả đời tiêu dao tự tại. Hơn nữa với trí tuệ của vương gia nhất định có thể giúp Đại Trưởng công chúa hãnh diện .

Nhưng Đại Trưởng công chúa lại tái giá, vốn cũng không có đạo lý bắt buộc nàng thủ tiết, chỉ là lần này gả liền sinh được ba nhi tử, có con trai thân sinh, vương gia từ vị trí được cưng chiều nâng trong lòng bàn tay nay rơi xuống mặt đất.

Hoàng thất thì không trở về được, người vốn nên gọi là cô cô nay thành mẫu thân lại coi hắn như quân cờ mà vứt bỏ, cho nên khi hắn vừa đủ mười tám tuổi liền trình sổ con xin kim thượng cho hắn đất phong Tây Bắc, hơn nữa trước mặt hoàng đế nói đời này kiếp này trấn thủ biên cương, vĩnh viễn không quay lại kinh thành.

Ngư Tiểu Nhàn nghe đến đó, hô hấp ngừng lại.

Vương gia số mệnh trớ trêu, chỉ hy vọng vương phi đau người nhiều hơn. Thu ma ma thổn thức không thôi.

Thu ma ma biết thật nhiều.

Thu ma ma liếc nhìn nàng một cái Lại nói tiếp chuyện cũ trước kia, nô tỳ trước kia hầu hạ bên mình hoàng hậu, lúc trước khi biết tiểu hoàng tử muốn tới biên quan, hoàng hậu hỏi chúng nô tỳ xem có ai nguyện ý đi theo, nô tỳ liền nguyện ý. Đã từng có một hài tử nằm trong lòng bà phun nước miếng, từng nằm trong lòng bà tiểu qua nhưng đứa bé lại chết yểu, bà không kịp nhìn hắn trưởng thành.

Bất quá không thể hơn nữa, Vương gia mà biết sẽ cho nô tỳ mặt lạnh. Bà hôm nay nói quá nhiều còn nhiều hơn số lời nói của bà trong mười năm qua.

Đa tạ ma ma chỉ điểm. Ngư Tiểu Nhàn thật tâm thật ý khom người hành lễ.

Thu ma ma không dám nhận lễ, vội vàng né tránh nửa bước: Nếu không có việc gì, nô tỳ đi xuống.

Ta còn chuyện muốn thỉnh giáo ma ma. Ngư Tiểu Nhàn cản lại, tự tay rót trà cho bà.

Không dám.

Ma ma từ trong cung đi ra hẳn là biết được lễ nghi trong cung.

Theo quy củ, một Vương phi như nàng có thể bắt chước trong cung sáu cục hai mươi tư ti, sáu nữ quan, nhưng là bây giờ chuyện gấp, cũng chỉ có thể tòng quyền.

Vâng Thu ma ma cũng không từ chối. Nàng bảy tuổi vào cung, ở hoàng cung đợi mười lăm năm, những thứ lễ nghi quy củ kia giống như nước đã sớm xâm nhập vào trong xương cốt của bà. Những năm gần đây sống tại địa phương hoang vu này, bởi Vương gia không thích nên bà mới từ từ buông xuống.

Bất mãn ma ma nói, tiểu nữ tử xuất thân thấp hèn môn hộ không cao, khó mà đến được nơi thanh nhã, tự biết thân phận như vậy thì phục chúng khó khăn, ta cũng không muốn tỏ vẻ gì nhưng không muốn vương gia mất thể diện liền mặt dày khẩn cầu ma ma dạy ta.

Xem ra, nàng không muốn lúc Đại Trưởng công chúa đến có chuyện xảy ra tạo cơ hội cho công chúa trông nom, đây là tính toán vì vương gia đi.

Ngươi muốn học những gì? Thu ma ma trầm ngâm giây lát.

Ma ma biết cái gì đều dạy ta đi.

Ngươi có thể chịu được khổ? Học quy củ, đối với những nữ tử danh môn khuê tú mà nói dễ dàng như ăn cơm bởi vì các nàng sinh ra liền được truyền thụ cho rất nhiều quy củ, nhưng vị vương phi tương lai này lại khác, thể cốt như vậy, so với các nữ tử bình thường còn lớn hơn gấp đôi, học được hay không là một chuyện, có chịu được khổ hay không lại là một chuyện.

Ta có thể. Ngư Tiểu Nhàn rất đơn giản nói.

Nữ tử học tập lễ nghi quy củ, đại khái không thoát được tam tòng tứ đức, tam tòng không nói, tứ đức là chỉ phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công gồm bốn loại tu dưỡng, tính tình, lời nói, dung mạo, tài nghệ, dạy đến ngoan ngoãn nghe lời , tổng quát trong một câu là muốn mọi chuyện theo lễ mà làm.

Thu ma ma mắt thấy hôn kỳ lửa sém lông mày (gấp gáp), bà cũng không dạy nhiều, chỉ bốn chữ: hành tẩu tọa đàm (đi lại nói chuyện), ngoài ra còn sử dụng phương thuốc dưỡng nhan nấu cho Ngư Tiểu Nhàn một ngày ba bữa dùng.

Hành tẩu tọa đàm nghe qua đều là hành vi hành động bình thường nhưng thực dạy Ngư Tiểu Nhàn mới biết nàng giống như loại người nửa mùa, nghĩ muốn luyện thành một thân phong phạm đại gia khuê tú quả thực chính là tự mình chuốc lấy khổ.

Lấy luyện tư thế ngồi mà nói, ngồi, chú ý thân hình thẳng mà không cứng, phải làm đến như cây tùng cây lan, cô nương lúc ngồi hai đầu gối phải khép chặt, sống lưng phải dán vào thành ghế không được nhúc nhích.

Thu ma ma nói cho nàng biết, khí chất có thể sẵn có nhưng tư thái lễ nghi có học qua hay không vừa nhìn là biết ngay.

Ngư Tiểu Nhàn mỗi ngày ăn biết bao nhiêu đau nhưng nàng tuyệt không hô một tiếng khổ trước mặt Thu ma ma hay Tử Vân, cũng tuyệt không có một câu oán giận. Bởi vì đứng thẳng quá lâu khiến chân bị phù làm cho sách trên đỉnh đầu rơi xuống nên nàng bị ăn hèo của Thu ma ma, nhưng hôm sau nàng vẫn đúng giờ đến học.

Một tuần trôi qua, trên mặt Thu ma ma rốt cuộc cũng thoáng lộ ý cười.

Lúc này hôn kỳ đã gần đến.

Bởi vì Ngư Tiểu Nhàn không có nhà mẹ ở biên cương nên trước hôn kỳ nàng phải ra ngoài phủ. Tử Vân cho nàng Thu ma ma và hai nha hoàn trẻ tuổi, ngày sau lại theo nàng trở về, coi như đó là của hồi môn của nàng.

Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường, Phu Thê Đối Bái, đưa vào động phòng! Mặc cho người chủ trì chương trình, người tiếp tân vui sướng hò hét, tân lang cười đến toét miệng nắm dải lụa lụa đỏ lôi kéo tân nương tử nhanh như gió chạy về hướng tân phòng.

Gần trăm bàn tiệc rượu làm cho tiền viện Đằng vương phủ cực kỳ náo nhiệt, tiếng đàn sáo cao vút thanh thoát vang lên điệu nhạc dân gian nơi biên thùy, âm thanh chúc rượu vang lên không ngớt, Hắc Sí Ngọc, Long Liên từng người bưng ly lên mời rượu đồng liêu.

Lúc này đã vào đêm, Đằng vương phủ lộ ra không khí vui mừng, đèn lồng màu đỏ chói mắt cùng tiếng ồn ào náo động làm cho người ta bất giác quên đi nơi này hoàng thổ tích tụ, hoang mạc khắp nơi bão cát.

Ngư Tiểu Nhàn mặc giá y ngồi ngay ngắn trên giường mới, không chời đợi quá lâu đã thấy Tử Vân được Cẩu Thặng tử đỡ trở lại.

Vương phi cát tường! Mới hô lên liền được Hoa ma ma người vẫn đang chăm sóc tân nương tử thưởng cho một đại phong bao.

Còn lại Vương ma ma thấy vương gia cả người toàn mùi rượu liền vội vàng tiến tới muốn giúp Cẩu Thặng tử một tay, nhưng tay bà còn chưa chạm vào vương gia thì đã bị Tử Vân khoát khoát tay tránh ra.

Ta tới đi! Ngư Tiểu Nhàn lên tiếng.

Vương phi, thế này không được. Vương ma ma lo lắng nhìn Ngư Tiểu Nhàn, lễ này còn chưa hoàn thành đâu sao tân nương tử lại tự mình lấy xuống hỉ khăn.

Không có việc gì, ngươi cho người đun chút nước nóng, còn có cho người nấu canh giải rượu mang lại đây. Ngư Tiểu Nhàn nhẹ giọng nói.

Cẩu Thặng tử hành lễ với nàng, cười hì hì rời đi cùng Vương ma ma.

Nửa người Tử Vân tựa vào trên người nàng, thật không nghĩ hắn uống say đến như vậy, hôm nay là ngày quan trọng chỉ có ngốc tử mới có thể tự mình uống say.

Ngư Tiểu Nhàn nhờ Hoa ma ma đỡ Tử Vân, rồi tự nàng cởi gánh nặng mũ phượng và khăn quàng vai trên người xuống, sau đó cởi quần áo cho hắn, để hắn vào trong thùng tắm, dùng hoa lộ gội đầu cho hắn.

Đang ngâm mình trong nước Tử Vân hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, xoay người ôm Ngư Tiểu Nhàn vào trong thùng tắm.

Chàng đây là —— toàn thân nàng cũng bị ướt.

Ta cao hứng. Hắn bế nàng đặt trên đùi.

Thiếp thân đã giúp ngài tẩy trừ sạch sẽ, ngài vẫn là nên ra ngoài trước chờ ta đi. Nàng cầm trường khăn sạch sẽ phủ thêm cho hắn, sau đó đuổi hắn đi ra ngoài.

Tử Vân ngâm nước nóng rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

Hắn cũng rất muốn tắm uyên ương nhưng mà hôm nay là đêm tân hôn của nàng, chính sự vẫn là muốn trên giường đi, tạm thời nhịn một chút, chớ dọa nàng mới tốt.

Ngư Tiểu Nhàn nhìn hắn ánh mắt thanh tỉnh, lại thấy hắn nghe lời quay về trên giường, nàng thế này mới ở trong phòng tắm đem mình thu thập xong, dù là như thế nhưng muốn rửa sạch sẽ từng lớp trang điểm trên mặt thật đúng là phải mất một phen công phu.

Là ai nói kết hôn nhất định phải đem mình bôi trét giống như một con hát? Sớm biết vậy tự mình làm thì tốt rồi.

Ngư Tiểu Nhàn trở lại trong phòng thì hỉ nến còn khoảng một đốt, Tử Vân ánh mắt thanh tỉnh nhìn nàng đến gần, một phen ôm chặt ngửi mùi thơm từ tóc của nàng.

Tóc vẫn còn ướt, ta trước giúp chàng lau khô. Không để ý đến mình, nàng cầm khăn muốn lau giúp hắn.

Tử Vân bế nàng đặt trên đùi, để nàng cầm khăn lau tóc cho hắn, hắn cũng cầm lên một khối khăn lau tóc giúp nàng Một lát, chúng ta liền nghỉ ngơi thôi.

Ngư Tiểu Nhàn dừng lại Ngươi không đi trắc phi bên kia?

Trắc phi cái gì? Hai mỹ nhân thình lình xuất hiện không khác gì tai họa bất ngờ hắn không cần. Họ một bị bệnh, không chịu nổi đường dài mệt nhọc, nửa đường quay trở lại, một nói có người trong lòng, bảy ngày trước đã gả cho một tiểu lại trông cửa thành. Hai người đều trả lại hoàng gia lễ vật và ngọc điệp.

Vội vàng gả cho tiểu lại trông cửa thành là bởi vì chuyện này quá nổi bật, người nào cưới nàng ta không phải là nói rõ đối nghịch với hoàng thượng? Những cao môn đại hộ giỏi nhất tính toán kia đâu thể nào nhận thứ hàng phỏng tay này, bất đắc dĩ vì không muốn nữ nhi xa gả, cũng chỉ có thể chọn một tiểu quan không ai biết rồi.

Trùng hợp như vậy?

Hắn lười biếng đáp Cứ trùng hợp như vậy.” Trong âm thanh không chút nào tiếc nuối.

Sợ gả con gái đến nơi chim không đẻ trứng này liền không tiếc mặt mũi của hắn, cũng hạ mặt mũi hoàng đế, không cho hắn mặt mũi hắn không sao cả, chỉ là Hoàng đế nha, hai đại thần chắc chắn phải hảo hảo giải thích một phen.

Tiểu nữ nhân trong ngực hắn sẽ không biết, chuyện này hắn cũng tham gia, không dấu vết trợ giúp tìm một hôn sự cho nàng ta, do đó tất cả đều vui vẻ.

Cho nên, không có trắc phi?

Không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có.

Ngư Tiểu Nhàn nhìn hắn cười cười, dùng môi nhẹ nhàng đụng gò má hắn một cái.

Nam nhân chịu không nổi nàng khích lệ liền đánh rơi khăn trong tay nàng, đẩy nàng ngã xuống giường, thuận thế chôn mặt trước ngực nàng.

Tóc hắn là khô một nửa, Ngư Tiểu Nhàn cũng thế, hắn không dằn nổi cởi xuống áo trong của nàng và của mình, trong nháy mắt nến đỏ vụt tắt, chỉ còn lại chăn hồng gợn sóng. . . . . .

Có một số việc, một khi có mở đầu liền như dòng nước lũ không cách nào chặn trở về?

Tình cảm của hai người xuyên phá tầng sa mỏng, tiến triển cực nhanh, một đêm này, Tử Vân tinh lực toàn bộ dùng trên người Ngư Tiểu Nhàn lần nữa nếm đến ngon ngọt.

Lần sau so với lần trước còn ép buộc quá đáng hơn khiến cho nàng đến giờ dần, giờ mẹo vẫn còn ngủ, mãi cho đến giờ Thìn mới mở mắt.

Lần này không được rồi.

Tại sao không

/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status