Rút đi phần vô lại cùng lười biếng, Vinh Phi Lân mang đến cho Hạ Tử Khâm rung động thật lớn, hơn nữa, có cuộc cãi vã lần trước, hiện tại Hạ Tử Khâm cũng thực không biết phải đối với mặt anh thế nào, trừ lúng túng, còn có cảm giác nói không ra lời.
Vốn là, Hạ Tử Khâm cảm thấy, ngày đó, hai người đều nói ra những lời thẳng thừng khó nghe đến vậy, chắc hẳn sẽ không gặp nhau nữa. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, lại quên mất thân phận của Vinh Phi Lân, còn có sự cố chấp của anh, ở phương diện khác, thật ra thì hai người cũng có điểm tương đồng.
Hạ Tử Khâm cứ như vậy nhìn chằm chằm Vinh Phi Lân, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, gọi anh đi vào không thích hợp, bảo anh ra ngoài cũng không xong. Vinh Phi Lân không đợi cô đáp lại, tiêu sái đi đến, đặt bó hoa to trong tay vào ngực cô, giương mắt nhìn bình nước biển sắp hết.
Vinh Phi Lân quen thuộc kéo cửa tủ phía trên đầu giường, tìm bông sát trùng, nhanh chóng rút kim trên tay Hạ Tử Khâm, động tác của anh vô cùng thuần thục. Hạ Tử Khâm sửng sốt một chút, chiếc kim truyền nước biển đã rời khỏi cổ tay, cô chỉ có thể mở to mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Vinh Phi Lân, biểu tình vừa cổ quái lại vừa đáng yêu.
Vinh Phi Lân không khỏi cười cười:
"Miệng há lớn như vậy, coi chừng ruồi bay vào đó."
Hạ Tử Khâm theo bản năng đóng lại, tay nhanh chóng nâng lên che miệng. Vinh Phi Lân bật cười, Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy mới vừa rồi mình nhìn lầm, người này căn bản vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi, chỉ là mặc vào bộ quần áo này, khiến mắt cô xảy ra ảo giác thôi.
Ánh mắt Hạ Tử Khâm đảo một vòng trên người của anh rồi dời đi. Không thể không thừa nhận, Vinh Phi Lân như vậy vô cùng dễ coi, quần tây áo sơ mi trắng, nhưng vẫn có nét khác với Tịch Mạc Thiên luôn chỉnh tề, quy củ. Áo sơ mi của Vinh Phi Lân mở ra vài nút, như ẩn như hiện, có chút hấp dẫn khó hiểu.
Nút áo được làm từ thủy tinh đen, cùng chất liệu với chiếc bông tai đơn của anh, trông rất tuấn tú, hơn nữa, anh hình như đã quên cuộc cãi vã của hai người, thái độ đối với cô tự động trở lại trạng thái trước kia.
Hạ Tử Khâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nói vẫn có chút e ngại “bịt tai trộm chuông” , nhưng so ra vẫn tốt hơn cảm giác lúng túng.
Vinh Phi Lân kéo cái ghế bên giường ra, ngồi xuống, vắt chân lên:
"Thật nghiêm trọng như vậy sao? Vừa rồi tôi hỏi y tá mỹ nữ bên ngoài, nói là viêm dạ dày cấp tính. . . . . ."
Nói xong, đột nhiên lại gần mặt của cô:
"Hạ Tử Khâm, có phải là do cô ăn lung tung không hả?"
Mặt của anh cách cô rất gần, gần đến mức Hạ Tử Khâm có thể ngửi được mùi hương trên người anh, trong đó còn mang theo hơi thở đặc hữu của phái nam, nhẹ nhàng như có như không.
Hạ Tử Khâm không được tự nhiên, vừa định xê dịch về phía sau, Tịch Mạc Thiên liền đi vào. Trên khuôn mặt vốn có chút khó coi của Tịch Mạc Thiên, xẹt qua một tia tàn khốc, cúi đầu liếc qua đồng hồ:
"Thời gian này cậu nên ở công ty, sao lại chạy tới đây hả ?"
Vinh Phi Lân nghiêng đầu, nâng lên một nụ cười thật to:
"Tới nơi này chính là công tác trong hành trình của tôi, anh rể, chẳng lẽ anh đã quên, Hạ Tử Khâm hôm nay cũng coi như là người của tôi. . . . . ."
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên trầm xuống, loại khí lạnh lẫm liệt đó trực tiếp toát ra từ cơ thể, Vinh Phi Lân không bị ảnh hưởng chút nào, cà lơ phất phơ khoát khoát tay:
"Nói sai rồi, nói sai rồi, anh rể chớ để ý a! Ý của tôi là Tử Khâm hôm nay cũng coi như là biên kịch mới trong công ty chúng ta rồi, thân là cấp trên, tôi tới thăm hỏi bệnh tình của nhân viên, quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, cũng không tính là quá đáng đi!"
"Biên kịch? Cái gì biên kịch?"
Hạ Tử Khâm có chút kích động níu cánh tay đang phe phẩy của Vinh Phi Lân :
"Vinh Phi Lân, ý của anh là? Chẳng lẽ là tiểu thuyết của tôi sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình? Có thật không? Có thật không? Anh nói mau a! Mau nói cho tôi biết. . . . . ."
Vinh Phi Lân xoay người, không chút để ý vỗ vỗ đầu cô:
"Thật, anh rể không nói cho cô biết sao? Chuyện này đã sớm được quyết định rồi, hợp đồng cụ thể tháng sau là có thể tiến hành ký kết, chọn bối cảnh, tuyển vai, những thứ này từng bước từng bước đang được tiến hành, trễ nhất là sang năm, liền có thể phát sóng. Bắt đầu từ hôm qua, tôi chính là cấp trên của cô rồi, cho nên, Hạ Tử Khâm, về sau cô nên nịnh nọt tôi nhiều hơn, biết chưa?"
Hạ Tử Khâm đã bị tin tức tốt bất ngờ này làm chấn động, vui đến quên trời đất, đâu còn nhìn thấy sắc mặt của Tịch Mạc Thiên đã đen cực điểm, lôi kéo Vinh Phi Lân hỏi lung tung đủ chuyện. Vinh Phi Lân cũng không ngại phiền, cô hỏi cái gì? Anh liền đáp cái nấy? Hiển nhiên cung cấp thông tin thập phần đầy đủ.
"Quyết dịnh lúc nào, sao một chút tôi cũng không biết?"
Hưng phấn qua đi, Hạ Tử Khâm bắt đầu buồn bực. Vinh Phi Lân quét mắt nhìn qua Tịch Mạc Thiên đứng bên cạnh không nói một lời, giúp cô giải thích nghi hoặc:
"Tiểu thuyết của cô không phải đã sớm ký hợp đồng vơi Vinh thị sao, việc này là do công ty văn hóa của Vinh thị chủ động đề xuất, cho nên bạn học Hạ Tử Khâm à, cô thành công rồi."
Trong đôi mắt thoáng qua vẻ ranh mãnh, đưa tay ôm đầu của cô quan sát mấy giây:
"Bằng vào tư sắc này của cô, chắc hẳn cũng có thể được xếp vào nhóm tác giả mỹ nữ đi!"
Từ góc độ của Hạ Tử Khâm lại vừa đúng nhìn thấy Tịch Mạc Thiên từ phía sau Vinh Phi Lân, không khỏi hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng đẩy tay Vinh Phi Lân ra, ngồi xuống:
"Ách. . . . . . Tóm lại, cám ơn anh đã đến thăm tôi, còn nói cho tôi biết một tin tức tốt như vậy. . . . . ."
Vài lời nói xã giao tùy tiện của cô khiến nụ cười trên mặt Vinh Phi Lân dần dần rút đi, bình tĩnh nhìn cô thật lâu, đứng lên, ánh mắt hơi lóe, thân thể nhanh chóng tiến tới gần cô:
"Hạ Tử Khâm, cô không cần phải cám ơn tôi, đây là kết quả cô tự mình nỗ lực, còn nữa, tôi thu hồi những lời lần trước, so với chị tôi, cô một chút cũng không kém, cuối cùng, chúc cô sớm ngày xuất viện, tôi đi trước."
Nói xong, anh xoay người ra cửa. Trong phòng bệnh yên tĩnh, nhưng lại giống như có một loại căng thẳng không ngừng tăng lên, Hạ Tử Khâm căn bản không dám ngẩng mặt lên nhìn Tịch Mạc Thiên. Cô cúi đầu, tóc dài rủ xuống, che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ là từ động tác không ngừng xoa tay , có thể nhìn ra cô rất khẩn trương.
Chỉ số thấp thỏm trong lòng Hạ Tử Khâm không ngừng tăng vọt, cô biết rõ Tịch Mạc Thiên vô cùng để ý quan hệ của cô cùng Vinh Phi Lân. Từ lần đầu tiên cô liền biết, khi đó cũng bởi vì anh để ý chính mình, trong lòng cô có mấy phần cảm giác vui mừng kỳ dị, nhưng bây giờ là sợ, đến tột cùng sợ cái gì? Thật ra thì Hạ Tử Khâm cũng không rõ, ắt hẳn là sợ hãi theo bản năng đi.
Hơn nữa, cô căn bản không biết lần này Tịch Mạc Thiên sẽ nghĩ thế nào về quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân đây? Nhất thời vui mừng lại dẫn đến sai lầm khiến Hạ Tử Khâm hối hận muốn xanh cả ruột.
Trầm mặc không biết bao lâu, Hạ Tử Khâm nhắm mắt, quyết định tự cứu mình:
"Cái đó, Tịch Mạc Thiên, tôi cùng Vinh Phi Lân, tôi, tôi, anh, tôi. . . . . ."
Càng khẩn trương, càng gấp gáp, lời nói lại càng không sắp xếp được rõ ràng. Hạ Tử Khâm lắp bắp mấy lời “tôi”, “anh” nhưng lại không biết làm thế nào để giải thích cho rõ ràng.
Tịch Mạc Thiên đi tới, đưa tay nắm được cằm của cô, nâng lên, thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo bức người:
"Hạ Tử Khâm, nhìn vào mắt của tôi nói cho tôi biết, em và cậu ta rốt cuộc có quan hệ thế nào? Hả?"
Hạ Tử Khâm thật sự bị dọa, lúc này, sắc mặt Tịch Mạc Thiên đâu chỉ âm trầm, ánh mắt còn sắc bén giống một lưỡi đao, đâm vào khiến lòng cô đau nhói.
Tịch Mạc Thiên cơ hồ không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu mình, vừa rồi đi vào thấy tình cảnh mập mờ của hai người, còn có những hành động thân mật tự nhiên giữa họ đều khiến anh phải nhấm nháp tư vị ghen tuông.
Ghen tỵ giống như ngàn vạn con kiến, gặm cắn lục phủ ngũ tạng của anh. Anh thậm chí còn suy đoán, có lẽ hai người thật sự có gì đó vào thời gian, địa điểm mà anh không biết. . . . . . Điều này khiến Tịch Mạc Thiên chợt có cảm giác phẫn nộ mãnh liệt vì bị phản bội, nó điên cuồng kéo đến khiến anh không nghĩ đến việc lựa lời:
"Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ tôi không thỏa mãn được cô? Nên cô phải “câu tam đáp tứ” như vậy. Vô luận lúc trước cô và cậu ta có quan hệ gì, tôi đều có thể bỏ qua, nhưng, cô đừng quên, hiện tại cô là Tịch phu nhân, đừng làm Tịch Mạc Thiên tôi nhấc không nổi cái mặt này. . . . . ."
Sắc mặt Hạ Tử Khâm nháy mắt trắng bệch, gắt gao cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, giống như muốn xuyên qua da thịt của người đàn ông này nhìn thấu lòng của anh. Tại sao anh có thể nói ra những lời oan uổng khó nghe như vậy với cô? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, có lẽ, trong đáy lòng của anh, cô thủy chung chính là một người phụ nữ hèn mọn, tùy tiện.
Cho dù rõ ràng lần đầu tiên của cô cho anh, nhưng bởi vì quá dễ dàng, bởi vì bạn trai trước, có lẽ còn có Vinh Phi Lân, người đàn ông này lại dùng những lời như thế để sỉ nhục cô. Sự dịu dàng, săn sóc mấy ngày nay trong nháy mắt liền biến mất vô tăm vô tích.
Khổ sở, tức giận, uất ức những cảm giác này chất đống ở chung một chỗ trong nháy mắt bộc phát ra, Hạ Tử Khâm bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau đớn, loại đau đớn cô hầu như đã quên này, cuốn tới trong nháy mắt. . . . . .
Lúc Tịch Mạc Thiên phát hiện Hạ Tử Khâm bất thường, môi của cô đã chuyển sang màu tím đen, tay nhỏ bé che ngực, sắc mặt tái nhợt gần như không còn giọt máu, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp hổn hển, dồn dập như đang hít thở không thông. . . . . .
Tịch Mạc Thiên hoảng hốt chạy đến rung chuông. . . . . .
Sau khi cấp cứu, rốt cuộc tình trạng của Hạ Tử câm cũng ổn định. . . . . . Đây là lần đầu tiên Tịch Mạc Thiên nhìn thấy Hạ Tử Khâm phát bệnh, đến bây giờ, cô đã ngủ rồi, lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Một khắc vừa rồi kia chân thực như vậy, chân thực đến mức khiến anh quen cả hô hấp. Bất tri bất giác, người phụ nữ này đã quá quan trọng với anh, quan trọng đến nỗi trong khoẳng khắc đó anh sợ sẽ vĩnh viễn mất cô.
Phi Loan chết đi, lúc đầu cũng không khiến anh xúc động lớn như vậy, mà bây giờ cô gái nhỏ tầm thường này, thế nhưng khiến anh lo sợ. Tịch Mạc Thiên theo bản năng ôm chặt cô vào ngực, chặt đến mức đánh tỉnh Hạ Tử Khâm.
Trong phòng bệnh không mở đèn, ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên qua, không đủ để xua đi đêm tối, nhớ tới bộ dạng hốt hoảng lúc mình phát bệnh của Tịch Mạc Thiên, Hạ Tử Khâm liền dễ dàng tha thứ cho anh. Cô cũng cảm thấy mình rất không có tiền đồ, nhưng không cách nào khống chế được.
Cô thương anh, nhìn như chỉ là mấy tháng, nhưng lại giống như anh đã ở trong lòng cô từ rất lâu rồi.
Hạ Tử Khâm bắt đầu tin tưởng sự kỳ diệu của duyên phận, cũng đột nhiên chợt hiểu, tình yêu không phải chỉ nhìn vào thời gian dài hay ngắn, mà phải xem có gặp gỡ đúng người rồi tiến tới yêu người đó hay không.
Có người đến chết cũng sẽ không gặp được, vì vậy cứ ngây ngốc mà qua cả đời, nhưng chỉ cần bạn gặp gỡ người đó, yêu người đó, sẽ hiểu, cái gì nguyên tắc? Cái gì tự ái? Cái gì kiêu ngạo? Tất cả đều không còn chút ý nghĩa nào.
Một lòng chỉ muốn ở bên cạnh anh, bình thản như “thiên trường địa cửu”, vĩnh viễn không xa rời. Mà Tịch Mạc Thiên hiển nhiên là người đó của cô, ít nhất giờ phút này là xác định cố chấp trong lòng cô.
Vốn là, Hạ Tử Khâm cảm thấy, ngày đó, hai người đều nói ra những lời thẳng thừng khó nghe đến vậy, chắc hẳn sẽ không gặp nhau nữa. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, lại quên mất thân phận của Vinh Phi Lân, còn có sự cố chấp của anh, ở phương diện khác, thật ra thì hai người cũng có điểm tương đồng.
Hạ Tử Khâm cứ như vậy nhìn chằm chằm Vinh Phi Lân, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, gọi anh đi vào không thích hợp, bảo anh ra ngoài cũng không xong. Vinh Phi Lân không đợi cô đáp lại, tiêu sái đi đến, đặt bó hoa to trong tay vào ngực cô, giương mắt nhìn bình nước biển sắp hết.
Vinh Phi Lân quen thuộc kéo cửa tủ phía trên đầu giường, tìm bông sát trùng, nhanh chóng rút kim trên tay Hạ Tử Khâm, động tác của anh vô cùng thuần thục. Hạ Tử Khâm sửng sốt một chút, chiếc kim truyền nước biển đã rời khỏi cổ tay, cô chỉ có thể mở to mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Vinh Phi Lân, biểu tình vừa cổ quái lại vừa đáng yêu.
Vinh Phi Lân không khỏi cười cười:
"Miệng há lớn như vậy, coi chừng ruồi bay vào đó."
Hạ Tử Khâm theo bản năng đóng lại, tay nhanh chóng nâng lên che miệng. Vinh Phi Lân bật cười, Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy mới vừa rồi mình nhìn lầm, người này căn bản vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi, chỉ là mặc vào bộ quần áo này, khiến mắt cô xảy ra ảo giác thôi.
Ánh mắt Hạ Tử Khâm đảo một vòng trên người của anh rồi dời đi. Không thể không thừa nhận, Vinh Phi Lân như vậy vô cùng dễ coi, quần tây áo sơ mi trắng, nhưng vẫn có nét khác với Tịch Mạc Thiên luôn chỉnh tề, quy củ. Áo sơ mi của Vinh Phi Lân mở ra vài nút, như ẩn như hiện, có chút hấp dẫn khó hiểu.
Nút áo được làm từ thủy tinh đen, cùng chất liệu với chiếc bông tai đơn của anh, trông rất tuấn tú, hơn nữa, anh hình như đã quên cuộc cãi vã của hai người, thái độ đối với cô tự động trở lại trạng thái trước kia.
Hạ Tử Khâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nói vẫn có chút e ngại “bịt tai trộm chuông” , nhưng so ra vẫn tốt hơn cảm giác lúng túng.
Vinh Phi Lân kéo cái ghế bên giường ra, ngồi xuống, vắt chân lên:
"Thật nghiêm trọng như vậy sao? Vừa rồi tôi hỏi y tá mỹ nữ bên ngoài, nói là viêm dạ dày cấp tính. . . . . ."
Nói xong, đột nhiên lại gần mặt của cô:
"Hạ Tử Khâm, có phải là do cô ăn lung tung không hả?"
Mặt của anh cách cô rất gần, gần đến mức Hạ Tử Khâm có thể ngửi được mùi hương trên người anh, trong đó còn mang theo hơi thở đặc hữu của phái nam, nhẹ nhàng như có như không.
Hạ Tử Khâm không được tự nhiên, vừa định xê dịch về phía sau, Tịch Mạc Thiên liền đi vào. Trên khuôn mặt vốn có chút khó coi của Tịch Mạc Thiên, xẹt qua một tia tàn khốc, cúi đầu liếc qua đồng hồ:
"Thời gian này cậu nên ở công ty, sao lại chạy tới đây hả ?"
Vinh Phi Lân nghiêng đầu, nâng lên một nụ cười thật to:
"Tới nơi này chính là công tác trong hành trình của tôi, anh rể, chẳng lẽ anh đã quên, Hạ Tử Khâm hôm nay cũng coi như là người của tôi. . . . . ."
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên trầm xuống, loại khí lạnh lẫm liệt đó trực tiếp toát ra từ cơ thể, Vinh Phi Lân không bị ảnh hưởng chút nào, cà lơ phất phơ khoát khoát tay:
"Nói sai rồi, nói sai rồi, anh rể chớ để ý a! Ý của tôi là Tử Khâm hôm nay cũng coi như là biên kịch mới trong công ty chúng ta rồi, thân là cấp trên, tôi tới thăm hỏi bệnh tình của nhân viên, quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, cũng không tính là quá đáng đi!"
"Biên kịch? Cái gì biên kịch?"
Hạ Tử Khâm có chút kích động níu cánh tay đang phe phẩy của Vinh Phi Lân :
"Vinh Phi Lân, ý của anh là? Chẳng lẽ là tiểu thuyết của tôi sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình? Có thật không? Có thật không? Anh nói mau a! Mau nói cho tôi biết. . . . . ."
Vinh Phi Lân xoay người, không chút để ý vỗ vỗ đầu cô:
"Thật, anh rể không nói cho cô biết sao? Chuyện này đã sớm được quyết định rồi, hợp đồng cụ thể tháng sau là có thể tiến hành ký kết, chọn bối cảnh, tuyển vai, những thứ này từng bước từng bước đang được tiến hành, trễ nhất là sang năm, liền có thể phát sóng. Bắt đầu từ hôm qua, tôi chính là cấp trên của cô rồi, cho nên, Hạ Tử Khâm, về sau cô nên nịnh nọt tôi nhiều hơn, biết chưa?"
Hạ Tử Khâm đã bị tin tức tốt bất ngờ này làm chấn động, vui đến quên trời đất, đâu còn nhìn thấy sắc mặt của Tịch Mạc Thiên đã đen cực điểm, lôi kéo Vinh Phi Lân hỏi lung tung đủ chuyện. Vinh Phi Lân cũng không ngại phiền, cô hỏi cái gì? Anh liền đáp cái nấy? Hiển nhiên cung cấp thông tin thập phần đầy đủ.
"Quyết dịnh lúc nào, sao một chút tôi cũng không biết?"
Hưng phấn qua đi, Hạ Tử Khâm bắt đầu buồn bực. Vinh Phi Lân quét mắt nhìn qua Tịch Mạc Thiên đứng bên cạnh không nói một lời, giúp cô giải thích nghi hoặc:
"Tiểu thuyết của cô không phải đã sớm ký hợp đồng vơi Vinh thị sao, việc này là do công ty văn hóa của Vinh thị chủ động đề xuất, cho nên bạn học Hạ Tử Khâm à, cô thành công rồi."
Trong đôi mắt thoáng qua vẻ ranh mãnh, đưa tay ôm đầu của cô quan sát mấy giây:
"Bằng vào tư sắc này của cô, chắc hẳn cũng có thể được xếp vào nhóm tác giả mỹ nữ đi!"
Từ góc độ của Hạ Tử Khâm lại vừa đúng nhìn thấy Tịch Mạc Thiên từ phía sau Vinh Phi Lân, không khỏi hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng đẩy tay Vinh Phi Lân ra, ngồi xuống:
"Ách. . . . . . Tóm lại, cám ơn anh đã đến thăm tôi, còn nói cho tôi biết một tin tức tốt như vậy. . . . . ."
Vài lời nói xã giao tùy tiện của cô khiến nụ cười trên mặt Vinh Phi Lân dần dần rút đi, bình tĩnh nhìn cô thật lâu, đứng lên, ánh mắt hơi lóe, thân thể nhanh chóng tiến tới gần cô:
"Hạ Tử Khâm, cô không cần phải cám ơn tôi, đây là kết quả cô tự mình nỗ lực, còn nữa, tôi thu hồi những lời lần trước, so với chị tôi, cô một chút cũng không kém, cuối cùng, chúc cô sớm ngày xuất viện, tôi đi trước."
Nói xong, anh xoay người ra cửa. Trong phòng bệnh yên tĩnh, nhưng lại giống như có một loại căng thẳng không ngừng tăng lên, Hạ Tử Khâm căn bản không dám ngẩng mặt lên nhìn Tịch Mạc Thiên. Cô cúi đầu, tóc dài rủ xuống, che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ là từ động tác không ngừng xoa tay , có thể nhìn ra cô rất khẩn trương.
Chỉ số thấp thỏm trong lòng Hạ Tử Khâm không ngừng tăng vọt, cô biết rõ Tịch Mạc Thiên vô cùng để ý quan hệ của cô cùng Vinh Phi Lân. Từ lần đầu tiên cô liền biết, khi đó cũng bởi vì anh để ý chính mình, trong lòng cô có mấy phần cảm giác vui mừng kỳ dị, nhưng bây giờ là sợ, đến tột cùng sợ cái gì? Thật ra thì Hạ Tử Khâm cũng không rõ, ắt hẳn là sợ hãi theo bản năng đi.
Hơn nữa, cô căn bản không biết lần này Tịch Mạc Thiên sẽ nghĩ thế nào về quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân đây? Nhất thời vui mừng lại dẫn đến sai lầm khiến Hạ Tử Khâm hối hận muốn xanh cả ruột.
Trầm mặc không biết bao lâu, Hạ Tử Khâm nhắm mắt, quyết định tự cứu mình:
"Cái đó, Tịch Mạc Thiên, tôi cùng Vinh Phi Lân, tôi, tôi, anh, tôi. . . . . ."
Càng khẩn trương, càng gấp gáp, lời nói lại càng không sắp xếp được rõ ràng. Hạ Tử Khâm lắp bắp mấy lời “tôi”, “anh” nhưng lại không biết làm thế nào để giải thích cho rõ ràng.
Tịch Mạc Thiên đi tới, đưa tay nắm được cằm của cô, nâng lên, thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo bức người:
"Hạ Tử Khâm, nhìn vào mắt của tôi nói cho tôi biết, em và cậu ta rốt cuộc có quan hệ thế nào? Hả?"
Hạ Tử Khâm thật sự bị dọa, lúc này, sắc mặt Tịch Mạc Thiên đâu chỉ âm trầm, ánh mắt còn sắc bén giống một lưỡi đao, đâm vào khiến lòng cô đau nhói.
Tịch Mạc Thiên cơ hồ không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu mình, vừa rồi đi vào thấy tình cảnh mập mờ của hai người, còn có những hành động thân mật tự nhiên giữa họ đều khiến anh phải nhấm nháp tư vị ghen tuông.
Ghen tỵ giống như ngàn vạn con kiến, gặm cắn lục phủ ngũ tạng của anh. Anh thậm chí còn suy đoán, có lẽ hai người thật sự có gì đó vào thời gian, địa điểm mà anh không biết. . . . . . Điều này khiến Tịch Mạc Thiên chợt có cảm giác phẫn nộ mãnh liệt vì bị phản bội, nó điên cuồng kéo đến khiến anh không nghĩ đến việc lựa lời:
"Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ tôi không thỏa mãn được cô? Nên cô phải “câu tam đáp tứ” như vậy. Vô luận lúc trước cô và cậu ta có quan hệ gì, tôi đều có thể bỏ qua, nhưng, cô đừng quên, hiện tại cô là Tịch phu nhân, đừng làm Tịch Mạc Thiên tôi nhấc không nổi cái mặt này. . . . . ."
Sắc mặt Hạ Tử Khâm nháy mắt trắng bệch, gắt gao cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, giống như muốn xuyên qua da thịt của người đàn ông này nhìn thấu lòng của anh. Tại sao anh có thể nói ra những lời oan uổng khó nghe như vậy với cô? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, có lẽ, trong đáy lòng của anh, cô thủy chung chính là một người phụ nữ hèn mọn, tùy tiện.
Cho dù rõ ràng lần đầu tiên của cô cho anh, nhưng bởi vì quá dễ dàng, bởi vì bạn trai trước, có lẽ còn có Vinh Phi Lân, người đàn ông này lại dùng những lời như thế để sỉ nhục cô. Sự dịu dàng, săn sóc mấy ngày nay trong nháy mắt liền biến mất vô tăm vô tích.
Khổ sở, tức giận, uất ức những cảm giác này chất đống ở chung một chỗ trong nháy mắt bộc phát ra, Hạ Tử Khâm bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau đớn, loại đau đớn cô hầu như đã quên này, cuốn tới trong nháy mắt. . . . . .
Lúc Tịch Mạc Thiên phát hiện Hạ Tử Khâm bất thường, môi của cô đã chuyển sang màu tím đen, tay nhỏ bé che ngực, sắc mặt tái nhợt gần như không còn giọt máu, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp hổn hển, dồn dập như đang hít thở không thông. . . . . .
Tịch Mạc Thiên hoảng hốt chạy đến rung chuông. . . . . .
Sau khi cấp cứu, rốt cuộc tình trạng của Hạ Tử câm cũng ổn định. . . . . . Đây là lần đầu tiên Tịch Mạc Thiên nhìn thấy Hạ Tử Khâm phát bệnh, đến bây giờ, cô đã ngủ rồi, lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Một khắc vừa rồi kia chân thực như vậy, chân thực đến mức khiến anh quen cả hô hấp. Bất tri bất giác, người phụ nữ này đã quá quan trọng với anh, quan trọng đến nỗi trong khoẳng khắc đó anh sợ sẽ vĩnh viễn mất cô.
Phi Loan chết đi, lúc đầu cũng không khiến anh xúc động lớn như vậy, mà bây giờ cô gái nhỏ tầm thường này, thế nhưng khiến anh lo sợ. Tịch Mạc Thiên theo bản năng ôm chặt cô vào ngực, chặt đến mức đánh tỉnh Hạ Tử Khâm.
Trong phòng bệnh không mở đèn, ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên qua, không đủ để xua đi đêm tối, nhớ tới bộ dạng hốt hoảng lúc mình phát bệnh của Tịch Mạc Thiên, Hạ Tử Khâm liền dễ dàng tha thứ cho anh. Cô cũng cảm thấy mình rất không có tiền đồ, nhưng không cách nào khống chế được.
Cô thương anh, nhìn như chỉ là mấy tháng, nhưng lại giống như anh đã ở trong lòng cô từ rất lâu rồi.
Hạ Tử Khâm bắt đầu tin tưởng sự kỳ diệu của duyên phận, cũng đột nhiên chợt hiểu, tình yêu không phải chỉ nhìn vào thời gian dài hay ngắn, mà phải xem có gặp gỡ đúng người rồi tiến tới yêu người đó hay không.
Có người đến chết cũng sẽ không gặp được, vì vậy cứ ngây ngốc mà qua cả đời, nhưng chỉ cần bạn gặp gỡ người đó, yêu người đó, sẽ hiểu, cái gì nguyên tắc? Cái gì tự ái? Cái gì kiêu ngạo? Tất cả đều không còn chút ý nghĩa nào.
Một lòng chỉ muốn ở bên cạnh anh, bình thản như “thiên trường địa cửu”, vĩnh viễn không xa rời. Mà Tịch Mạc Thiên hiển nhiên là người đó của cô, ít nhất giờ phút này là xác định cố chấp trong lòng cô.
/46
|