Edit: Fuly
Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn, nhưng không biết mấy giờ, ngoài cửa sổ, đường xá đã lên đèn, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tịch Mạc Thiên, anh ngồi ở trên mặt thảm cạnh bên giường, để chiếc bàn con cô thường dùng trước người, đặt laptop lên đó, con chuột trong tay lúc dừng lúc chạy, những websites thay phiên nhau đổi, khiến cho lam quang trên màn hình máy vi tính không ngừng lóe lên, chiếu vào mặt anh, làm người ta có cảm giác hơi lạnh lùng.
Hạ Tử Khâm khẽ nhúc nhích, vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhất là dạ dày, không kìm được vị chua dâng trào, cô che miệng nôn ra tiếng, Tịch Mạc Thiên liền ngồi lên giường, đỡ cô dậy dựa vào người anh, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vỗ vỗ sau lưng, đợi trận buồn nôn này của cô qua rồi, mới giúp cô vuốt lại vài sợi tóc rối lúc ngủ:
"Thoải mái chút nào chưa? Em muốn ăn gì không?"
Thanh âm dịu dàng, chậm rãi, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông này cô không hiểu được, cũng nghĩ không ra, anh có thể lạnh nhạt bỏ rơi cô, lạnh nhạt đến gần một tháng không thấy bóng người, nhưng vào lúc này lại như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ mà dỗ cô.
Trong lòng Hạ Tử Khâm thực không nghĩ ra, có chút cáu kỉnh, đẩy tay anh, bước xuống đất chạy đến phòng vệ sinh, giải quyết số nước dư trong bụng, xả đầy nước nóng vào bồn rửa tay, rồi đâm đầu vào, thật lâu sau mới ngẩng lên, vuốt mặt. Trong gương là một người phụ nữ có chút tiều tụy, hai mắt sưng vù, sắc mặt hơi vàng vọt, tóc rối tung, mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, thoạt nhìn giống như một thiếu phụ luống tuổi.
Hạ Tử Khâm vừa lau mặt của mình xong, liền cảm thấy một trận buồn nôn xông tới, vội vàng ôm bồn cầu nôn mấy cái, nhổ ra không biết là dịch dạ dày, hay gì khác?
Cửa phòng vệ sinh được mở ra từ bên ngoài, Tịch Mạc Thiên bước vào, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh:
"Không phải đã em đã mắc bệnh gì chứ?"
Tịch Mạc Thiên nhíu nhíu mày:
"Em nghĩ xem, mình đã bao lâu rồi chưa ăn gì? Vậy nên dạ dày không thoải mái là rất bình thường, ăn cơm xong sẽ tốt hơn, giờ nói cho anh biết, em muốn ăn cái gì, hả?"
Hạ Tử Khâm che bụng, cảm thấy bên trong trống rỗng không thoải mái, hồi lâu mới mở miệng:
"Muốn ăn Khoai tây ti chua cay."
Nói xong, có chút mong chờ nhìn Tịch Mạc Thiên. Tịch Mạc Thiên khom lưng bế cô đến bồn rửa tay trước mặt, cầm bàn chãi đánh răng trét kem lên, rồi nhét vào tay cô:
"Em đánh răng trước đi đã, anh xuống lầu làm cho em, ngoài khoai tây ti còn muốn ăn cái gì?"
Hạ Tử Khâm chớp chớp mắt:
"Còn muốn ăn nộm dưa chuột, không cho tỏi, để mù tạc thôi...."
Khóe miệng Tịch Mạc Thiên hơi nhếch lên, búng nhẹ lên trán cô một cái:
"Em thật dễ nuôi."
Anh đi ra ngoài rồi, Hạ Tử Khâm mới nhét bàn chãi đánh răng vào trong miệng chà mấy cái, chợt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong gương :
"Sao mày lại mau quên vậy chứ, anh ấy hơi tốt với mày một chút, mày liền mất phương hướng, mày đã quên rồi à, bên cạnh anh ấy còn có một hỗn huyết mỹ nữ không minh bạch đó."
Trong lòng chợt có một thanh âm khác phản bác:
"Hỗn huyết mỹ nữ kia không chừng là nói hưu nói vượn, cố ý vu khống, hãm hại anh ấy, giống như Hàn Phong gì đó vậy. . . . . ."
Hạ Tử Khâm cảm thấy đầu mình ngày càng rối rắm, nhả bọt kem trong miệng ra, súc sạch bằng nước, rồi thay một cái áo choàng tắm khác, bước xuống lầu.
Ngồi ở trên bàn, nhìn hai món ăn một nóng một lạnh trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng, Tịch Mạc Thiên bới thêm một chén cơm nữa đặt ở cạnh tay cô. Hạ Tử Khâm cầm đũa lên, gắp một miếng khoai tây ti trước, ừ, chua ngọt vừa phải, so với Vinh Phi Lân làm mà nói…., chợt nhớ tới Vinh Phi Lân, lại không khỏi nhớ tới chiếc USB bị cô vứt bỏ, trong đó rốt cuộc chứa cái gì?
Hạ Tử Khâm lắc đầu một cái, ăn hết mấy món trên bàn vào trong bụng, buông chén đũa xuống, mới nhớ tới hình như Tịch Mạc Thiên còn chưa ăn:
"Cái đó, anh ăn gì chưa?"
Tịch Mạc Thiên nhíu mày cười:
"Anh ăn rồi, hiện tại đã sắp tám giờ."
Nói xong, dắt tay cô ra khỏi nhà ăn, cầm tấm thảm bao cô lại ôm lên, đi đến chiếc xích đu nhỏ trên ban công ngồi xuống, bế cô ở trước ngực:
“Bây giờ, có phải nên nói cho anh biết, rốt cuộc em đang giận dỗi gì không?"
Tịch Mạc Thiên hỏi thẳng như vậy, khiến Hạ Tử Khâm đột nhiên phát hiện, thật ra chính cô cũng không biết mình đang giận dỗi cái gì, những chuyện khó chịu trong lòng kia, không có cách nào nói với anh. Chẳng lẽ nói là bởi vì hơn một tháng nay anh rất ít về nhà, công việc quá bận rộn, nhưng như vậy có vẻ cô quá không hiểu chuyện, hay là nói cho dù anh có về nhà, cũng không chạm cô, có phải do bên ngoài có người phụ nữ khác chờ anh không. . . . . .
Hạ Tử Khâm không phải loại phụ nữ có thể thẳng thắn đên mức ấy, nếu như cô là một người như vậy, đã sớm không có những suy nghĩ rối loạn như bây giờ rồi.
Vì vậy khi Tịch Mạc Thiên hỏi như thế, cô cũng chỉ có thể cúi cái đầu nhỏ, một chữ cũng không nói ra được. Tịch Mạc Thiên thở dài, nâng cằm của cô lên, nhìn kỹ cô một lúc lâu, bắt đầu đoán:
"Là bởi vì gần đây anh quá bận rộn sao?"
Hạ Tử Khâm cắn môi, còn chưa mở miệng, nhưng với vẻ mặt này, Tịch Mạc Thiên biết mình đã đoán đúng, không khỏi lắc đầu một cái:
"Chính vì anh quá bận rộn, không có thời gian ở cùng em, cho nên mới giận dỗi, một mình chạy về cô nhi viện?"
Hạ Tử Khâm cảm thấy, những lời này nói ra từ trong miệng Tịch Mạc Thiên, sao giống như cô đang cố tình gây sự vậy. Tịch Mạc Thiên vừa muốn giải thích mấy câu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh vừa ôm cô, vừa nhận máy, trong điện thoại truyền đến thanh âm rõ ràng của hỗn huyêt mỹ nữ:
"Riza, anh mau tới đây, sau bữa xã giao tối nay, hợp đồng kia sẽ không còn vấn đề gì nữa, mau tới đây, chúng tôi đang ở trong hội quán phía Đông, anh họ của em đang tìm anh đấy. . . . . ."
Tịch Mạc Thiên nhìn Tử Khâm trong lòng một chút, khẽ gật đầu:
"Ừ, chờ tôi nửa tiếng. . . . . ."
Để điện thoại di động xuống, cúi đầu hôn lên trán Tử Khâm:
"Anh đi ra ngoài một lát, chắc sẽ về trễ, em cứ ngủ trước đi!"
Tịch Mạc Thiên ôm cô vào nhà, đặt lên giường, đắp kín chăn, rồi mới đứng lên bước ra ngoài, vừa đến cửa, thanh âm của Tử Khâm liền nhẹ nhàng vang lên:
"Người phụ nữ trong điện thoại là ai vậy?"
Tịch Mạc Thiên sửng sốt quay đầu lại, hơi chần chờ khẽ chớp mắt. Tịch Mạc Thiên biết rõ, cô vợ nhỏ của anh không phải là một người phụ nữ quá rộng lượng, tâm nhãn của cô không lớn, lại thích ăn dấm, chỉ là những thứ này ở trong mắt Tịch Mạc Thiên, đều chỉ là một phần nhỏ trong tính cách của cô, có lúc rất đáng hận, có thời điểm cũng thật đáng yêu. Nhưng có một số việc, Tịch Mạc Thiên còn chưa hi vọng cô biết, hơn nữa, những thứ kia đều đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, hiện tại anh không có chút mập mờ nào với Jen¬nifer, cần gì lôi chuyện cũ ra lần nữa.
Tịch Mạc Thiên quay lại bên giường, hơi cúi người, hôn một cái lên gương mặt của cô, tránh nặng tìm nhẹ giải thích:
"Cô ấy là bạn học ở Havard của anh, rất có năng lực, anh muốn kéo cô ấy vào Tịch thị làm chức Phó tổng, em đừng nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại ngủ đi, ngày mai anh và em đến bệnh viện thăm mẹ."
Hạ Tử Khâm nghe lời nhắm mắt lại, cửa vừa đóng, mắt của cô liền mở ra, nghe tiếng bước chân Tịch Mạc Thiên đi xuống lầu, thanh âm cửa chính đóng lại. Chờ tiếng xe từ từ biến mất, cô ngồi dậy, xuống đất, mặc quần áo, cầm túi xách lên, mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa bước ra khỏi cổng, phía bên cạnh liền vang lên hai tiếng còi xe chói tai, dọa cô giật mình. Ở khúc ngoặc bên kia, có một chiếc BMW màu đen đang đậu, thân ẩn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, đèn lớn chợt sáng lên, Tử Khâm giơ tay che kín mắt theo bản năng, nửa ngày mới nhìn rõ, người đang ngồi trong xe là Vinh Phi Lân.
Hạ Tử Khâm vừa thấy rõ là anh, lập tức quay đầu lại, giống như không quen biết, bước ra khỏi chung cư. Vinh Phi Lân liền nhanh chóng khởi động xe đi theo sau, nhìn thấy cô đứng ở cửa đang chờ taxi, vẫy mấy chiếc đều bị người khác đoạt trước, Vinh Phi Lân liền mở cửa bước xuống, đi tới nắm lấy tay cô:
"Em muốn đi đâu? Tôi tiễn em, giống như em vậy, cả đời cũng không đón được xe."
Hạ Tử Khâm hất anh ra:
"Vinh Phi Lân, anh có biết phiền không vậy?"
Vinh Phi Lân hiển nhiên cũng không tức giận, bất chấp tất cả, kéo cô nhét vào trong xe, ngồi xuống ghế lái, đóng cửa lại. Hạ Tử Khâm đẩy nửa ngày, cửa xe cũng mở không ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vinh Phi Lân:
"Anh biến thái à! Sao cứ đi theo tôi mãi thế?"
Ánh mắt của Vinh Phi Lân rơi vào túi xách trong tay cô, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
"Em đi đâu vậy?"
Rồi lại đột nhiên chau chau mày, có mấy phần giễu cợt nói:
"Tôi biết rồi, em là muốn đi bắt kẻ thông dâm?!"
"Cái gì, cái gì bắt kẻ thông dâm. . . . . ."
Hạ Tử Khâm hơi lắp bắp phản bác:
"Anh nói bậy bạ gì đó, mở cửa, tôi muốn xuống xe?"
Vinh Phi Lân cười:
"Tôi đưa em đến đó."
Nhìn chăm chú cô hai giây rồi gật đầu một cái:
"Em không phải nói với tôi, tin tưởng Tịch Mạc Thiên là một chính nhân quân tử, tin tưởng anh ta là Liễu Hạ Huệ sao? Tử Khâm, tôi không thể không nói, em so với tôi nghĩ còn ngây thơ hơn, vậy hành động bây giờ của em là gì đây? Chân trước Tịch Mạc Thiên vừa rời đi, chân sau em liền chạy ra ngoài, nói thật với em, USB tôi đưa cho em không có gì cả, nhưng sau hôm nay mọi việc sẽ không giống quá khứ nữa, em biết người phụ nữ kia là ai không? Đó là bạn gái kết giao gần một năm của Tịch Mạc Thiên lúc còn ở Mĩ, sau khi bệnh tình của Tịch lão gia trở nên nguy kịch, anh ta mới quay về, tiếp nhận gia nghiệp, đoạn tình này cũng vì đó mà tan, sau nhiều năm như vậy, tình nhân cũ đột nhiên gặp lại, sẽ xảy ra chuyện gì? Hình như cũng là hợp tình hợp lý, không phải sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Khâm trắng bệch, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ:
"Vinh Phi Lân, anh có biết không, thủ đoạn phá hư của anh rất ngây thơ, ngây thơ đến mức cho dù là một người ngu đần như tôi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu."
Hạ Tử Khâm khẽ thở dài, thanh âm chậm lại:
"Phi Lân, nếu như anh nguyện ý, chúng ta có thể khôi phục lại tình trạng bạn bè như trước kia, không tốt sao?"
"Bạn bè?"
Ánh mắt của Phi Lân có chút điên cuồng , một phát bắt được cánh tay của Hạ Tử Khâm:
"Tôi không muốn làm bạn bè gì hết, tôi yêu em, Tử Khâm, tôi cũng không biết sao mình lại yêu em đến vậy, chỉ là, tôi phát hiện hơi trễ, nhưng em có thể nhìn lại tôi, cho tôi một cơ hội để yêu em được không? Tử Khâm, Tịch Mạc Thiên thật không thích hợp với em, anh ta rất bận, sự nghiệp của anh ta rất lớn, không giống tôi, tôi có thể bỏ hết tất cả, ngày ngày ở cạnh em, sẽ không để cho em cảm thấy một phút giây tịch mịch nào, chúng ta có thể đi chơi khắp nơi, chơi mệt rồi, thì tìm một nơi sơn thanh thủy tú nghỉ ngơi, Đại Lý, tôi nhớ được hình như em thích Đại Lý phải không? Chúng ta đến đó, mua một căn nhà cạnh bờ sông. . . . . ."
Tử Khâm không khỏi cả kinh nhảy dựng lên, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Vinh Phi Lân, cắt đứt lời anh đang nói:
"Vinh Phi Lân, anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi căn bản không yêu anh, người tôi yêu là Tịch Mạc Thiên."
"Em yêu anh ra?"
Ánh mắt của Vinh Phi Lân lóe lên một cái, gật đầu nói:
"Tốt, em yêu anh ta, tôi liền dẫn em đi tìm anh ta, hi vọng em không phải phải hối hận" Vinh Phi Lân đạp ga, xe quẹo một đường cua đẹp mắt trên đường, nhanh chóng bay đi. . . . . .
Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn, nhưng không biết mấy giờ, ngoài cửa sổ, đường xá đã lên đèn, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tịch Mạc Thiên, anh ngồi ở trên mặt thảm cạnh bên giường, để chiếc bàn con cô thường dùng trước người, đặt laptop lên đó, con chuột trong tay lúc dừng lúc chạy, những websites thay phiên nhau đổi, khiến cho lam quang trên màn hình máy vi tính không ngừng lóe lên, chiếu vào mặt anh, làm người ta có cảm giác hơi lạnh lùng.
Hạ Tử Khâm khẽ nhúc nhích, vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhất là dạ dày, không kìm được vị chua dâng trào, cô che miệng nôn ra tiếng, Tịch Mạc Thiên liền ngồi lên giường, đỡ cô dậy dựa vào người anh, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vỗ vỗ sau lưng, đợi trận buồn nôn này của cô qua rồi, mới giúp cô vuốt lại vài sợi tóc rối lúc ngủ:
"Thoải mái chút nào chưa? Em muốn ăn gì không?"
Thanh âm dịu dàng, chậm rãi, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông này cô không hiểu được, cũng nghĩ không ra, anh có thể lạnh nhạt bỏ rơi cô, lạnh nhạt đến gần một tháng không thấy bóng người, nhưng vào lúc này lại như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ mà dỗ cô.
Trong lòng Hạ Tử Khâm thực không nghĩ ra, có chút cáu kỉnh, đẩy tay anh, bước xuống đất chạy đến phòng vệ sinh, giải quyết số nước dư trong bụng, xả đầy nước nóng vào bồn rửa tay, rồi đâm đầu vào, thật lâu sau mới ngẩng lên, vuốt mặt. Trong gương là một người phụ nữ có chút tiều tụy, hai mắt sưng vù, sắc mặt hơi vàng vọt, tóc rối tung, mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, thoạt nhìn giống như một thiếu phụ luống tuổi.
Hạ Tử Khâm vừa lau mặt của mình xong, liền cảm thấy một trận buồn nôn xông tới, vội vàng ôm bồn cầu nôn mấy cái, nhổ ra không biết là dịch dạ dày, hay gì khác?
Cửa phòng vệ sinh được mở ra từ bên ngoài, Tịch Mạc Thiên bước vào, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh:
"Không phải đã em đã mắc bệnh gì chứ?"
Tịch Mạc Thiên nhíu nhíu mày:
"Em nghĩ xem, mình đã bao lâu rồi chưa ăn gì? Vậy nên dạ dày không thoải mái là rất bình thường, ăn cơm xong sẽ tốt hơn, giờ nói cho anh biết, em muốn ăn cái gì, hả?"
Hạ Tử Khâm che bụng, cảm thấy bên trong trống rỗng không thoải mái, hồi lâu mới mở miệng:
"Muốn ăn Khoai tây ti chua cay."
Nói xong, có chút mong chờ nhìn Tịch Mạc Thiên. Tịch Mạc Thiên khom lưng bế cô đến bồn rửa tay trước mặt, cầm bàn chãi đánh răng trét kem lên, rồi nhét vào tay cô:
"Em đánh răng trước đi đã, anh xuống lầu làm cho em, ngoài khoai tây ti còn muốn ăn cái gì?"
Hạ Tử Khâm chớp chớp mắt:
"Còn muốn ăn nộm dưa chuột, không cho tỏi, để mù tạc thôi...."
Khóe miệng Tịch Mạc Thiên hơi nhếch lên, búng nhẹ lên trán cô một cái:
"Em thật dễ nuôi."
Anh đi ra ngoài rồi, Hạ Tử Khâm mới nhét bàn chãi đánh răng vào trong miệng chà mấy cái, chợt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong gương :
"Sao mày lại mau quên vậy chứ, anh ấy hơi tốt với mày một chút, mày liền mất phương hướng, mày đã quên rồi à, bên cạnh anh ấy còn có một hỗn huyết mỹ nữ không minh bạch đó."
Trong lòng chợt có một thanh âm khác phản bác:
"Hỗn huyết mỹ nữ kia không chừng là nói hưu nói vượn, cố ý vu khống, hãm hại anh ấy, giống như Hàn Phong gì đó vậy. . . . . ."
Hạ Tử Khâm cảm thấy đầu mình ngày càng rối rắm, nhả bọt kem trong miệng ra, súc sạch bằng nước, rồi thay một cái áo choàng tắm khác, bước xuống lầu.
Ngồi ở trên bàn, nhìn hai món ăn một nóng một lạnh trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng, Tịch Mạc Thiên bới thêm một chén cơm nữa đặt ở cạnh tay cô. Hạ Tử Khâm cầm đũa lên, gắp một miếng khoai tây ti trước, ừ, chua ngọt vừa phải, so với Vinh Phi Lân làm mà nói…., chợt nhớ tới Vinh Phi Lân, lại không khỏi nhớ tới chiếc USB bị cô vứt bỏ, trong đó rốt cuộc chứa cái gì?
Hạ Tử Khâm lắc đầu một cái, ăn hết mấy món trên bàn vào trong bụng, buông chén đũa xuống, mới nhớ tới hình như Tịch Mạc Thiên còn chưa ăn:
"Cái đó, anh ăn gì chưa?"
Tịch Mạc Thiên nhíu mày cười:
"Anh ăn rồi, hiện tại đã sắp tám giờ."
Nói xong, dắt tay cô ra khỏi nhà ăn, cầm tấm thảm bao cô lại ôm lên, đi đến chiếc xích đu nhỏ trên ban công ngồi xuống, bế cô ở trước ngực:
“Bây giờ, có phải nên nói cho anh biết, rốt cuộc em đang giận dỗi gì không?"
Tịch Mạc Thiên hỏi thẳng như vậy, khiến Hạ Tử Khâm đột nhiên phát hiện, thật ra chính cô cũng không biết mình đang giận dỗi cái gì, những chuyện khó chịu trong lòng kia, không có cách nào nói với anh. Chẳng lẽ nói là bởi vì hơn một tháng nay anh rất ít về nhà, công việc quá bận rộn, nhưng như vậy có vẻ cô quá không hiểu chuyện, hay là nói cho dù anh có về nhà, cũng không chạm cô, có phải do bên ngoài có người phụ nữ khác chờ anh không. . . . . .
Hạ Tử Khâm không phải loại phụ nữ có thể thẳng thắn đên mức ấy, nếu như cô là một người như vậy, đã sớm không có những suy nghĩ rối loạn như bây giờ rồi.
Vì vậy khi Tịch Mạc Thiên hỏi như thế, cô cũng chỉ có thể cúi cái đầu nhỏ, một chữ cũng không nói ra được. Tịch Mạc Thiên thở dài, nâng cằm của cô lên, nhìn kỹ cô một lúc lâu, bắt đầu đoán:
"Là bởi vì gần đây anh quá bận rộn sao?"
Hạ Tử Khâm cắn môi, còn chưa mở miệng, nhưng với vẻ mặt này, Tịch Mạc Thiên biết mình đã đoán đúng, không khỏi lắc đầu một cái:
"Chính vì anh quá bận rộn, không có thời gian ở cùng em, cho nên mới giận dỗi, một mình chạy về cô nhi viện?"
Hạ Tử Khâm cảm thấy, những lời này nói ra từ trong miệng Tịch Mạc Thiên, sao giống như cô đang cố tình gây sự vậy. Tịch Mạc Thiên vừa muốn giải thích mấy câu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh vừa ôm cô, vừa nhận máy, trong điện thoại truyền đến thanh âm rõ ràng của hỗn huyêt mỹ nữ:
"Riza, anh mau tới đây, sau bữa xã giao tối nay, hợp đồng kia sẽ không còn vấn đề gì nữa, mau tới đây, chúng tôi đang ở trong hội quán phía Đông, anh họ của em đang tìm anh đấy. . . . . ."
Tịch Mạc Thiên nhìn Tử Khâm trong lòng một chút, khẽ gật đầu:
"Ừ, chờ tôi nửa tiếng. . . . . ."
Để điện thoại di động xuống, cúi đầu hôn lên trán Tử Khâm:
"Anh đi ra ngoài một lát, chắc sẽ về trễ, em cứ ngủ trước đi!"
Tịch Mạc Thiên ôm cô vào nhà, đặt lên giường, đắp kín chăn, rồi mới đứng lên bước ra ngoài, vừa đến cửa, thanh âm của Tử Khâm liền nhẹ nhàng vang lên:
"Người phụ nữ trong điện thoại là ai vậy?"
Tịch Mạc Thiên sửng sốt quay đầu lại, hơi chần chờ khẽ chớp mắt. Tịch Mạc Thiên biết rõ, cô vợ nhỏ của anh không phải là một người phụ nữ quá rộng lượng, tâm nhãn của cô không lớn, lại thích ăn dấm, chỉ là những thứ này ở trong mắt Tịch Mạc Thiên, đều chỉ là một phần nhỏ trong tính cách của cô, có lúc rất đáng hận, có thời điểm cũng thật đáng yêu. Nhưng có một số việc, Tịch Mạc Thiên còn chưa hi vọng cô biết, hơn nữa, những thứ kia đều đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, hiện tại anh không có chút mập mờ nào với Jen¬nifer, cần gì lôi chuyện cũ ra lần nữa.
Tịch Mạc Thiên quay lại bên giường, hơi cúi người, hôn một cái lên gương mặt của cô, tránh nặng tìm nhẹ giải thích:
"Cô ấy là bạn học ở Havard của anh, rất có năng lực, anh muốn kéo cô ấy vào Tịch thị làm chức Phó tổng, em đừng nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại ngủ đi, ngày mai anh và em đến bệnh viện thăm mẹ."
Hạ Tử Khâm nghe lời nhắm mắt lại, cửa vừa đóng, mắt của cô liền mở ra, nghe tiếng bước chân Tịch Mạc Thiên đi xuống lầu, thanh âm cửa chính đóng lại. Chờ tiếng xe từ từ biến mất, cô ngồi dậy, xuống đất, mặc quần áo, cầm túi xách lên, mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa bước ra khỏi cổng, phía bên cạnh liền vang lên hai tiếng còi xe chói tai, dọa cô giật mình. Ở khúc ngoặc bên kia, có một chiếc BMW màu đen đang đậu, thân ẩn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, đèn lớn chợt sáng lên, Tử Khâm giơ tay che kín mắt theo bản năng, nửa ngày mới nhìn rõ, người đang ngồi trong xe là Vinh Phi Lân.
Hạ Tử Khâm vừa thấy rõ là anh, lập tức quay đầu lại, giống như không quen biết, bước ra khỏi chung cư. Vinh Phi Lân liền nhanh chóng khởi động xe đi theo sau, nhìn thấy cô đứng ở cửa đang chờ taxi, vẫy mấy chiếc đều bị người khác đoạt trước, Vinh Phi Lân liền mở cửa bước xuống, đi tới nắm lấy tay cô:
"Em muốn đi đâu? Tôi tiễn em, giống như em vậy, cả đời cũng không đón được xe."
Hạ Tử Khâm hất anh ra:
"Vinh Phi Lân, anh có biết phiền không vậy?"
Vinh Phi Lân hiển nhiên cũng không tức giận, bất chấp tất cả, kéo cô nhét vào trong xe, ngồi xuống ghế lái, đóng cửa lại. Hạ Tử Khâm đẩy nửa ngày, cửa xe cũng mở không ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vinh Phi Lân:
"Anh biến thái à! Sao cứ đi theo tôi mãi thế?"
Ánh mắt của Vinh Phi Lân rơi vào túi xách trong tay cô, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
"Em đi đâu vậy?"
Rồi lại đột nhiên chau chau mày, có mấy phần giễu cợt nói:
"Tôi biết rồi, em là muốn đi bắt kẻ thông dâm?!"
"Cái gì, cái gì bắt kẻ thông dâm. . . . . ."
Hạ Tử Khâm hơi lắp bắp phản bác:
"Anh nói bậy bạ gì đó, mở cửa, tôi muốn xuống xe?"
Vinh Phi Lân cười:
"Tôi đưa em đến đó."
Nhìn chăm chú cô hai giây rồi gật đầu một cái:
"Em không phải nói với tôi, tin tưởng Tịch Mạc Thiên là một chính nhân quân tử, tin tưởng anh ta là Liễu Hạ Huệ sao? Tử Khâm, tôi không thể không nói, em so với tôi nghĩ còn ngây thơ hơn, vậy hành động bây giờ của em là gì đây? Chân trước Tịch Mạc Thiên vừa rời đi, chân sau em liền chạy ra ngoài, nói thật với em, USB tôi đưa cho em không có gì cả, nhưng sau hôm nay mọi việc sẽ không giống quá khứ nữa, em biết người phụ nữ kia là ai không? Đó là bạn gái kết giao gần một năm của Tịch Mạc Thiên lúc còn ở Mĩ, sau khi bệnh tình của Tịch lão gia trở nên nguy kịch, anh ta mới quay về, tiếp nhận gia nghiệp, đoạn tình này cũng vì đó mà tan, sau nhiều năm như vậy, tình nhân cũ đột nhiên gặp lại, sẽ xảy ra chuyện gì? Hình như cũng là hợp tình hợp lý, không phải sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Khâm trắng bệch, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ:
"Vinh Phi Lân, anh có biết không, thủ đoạn phá hư của anh rất ngây thơ, ngây thơ đến mức cho dù là một người ngu đần như tôi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu."
Hạ Tử Khâm khẽ thở dài, thanh âm chậm lại:
"Phi Lân, nếu như anh nguyện ý, chúng ta có thể khôi phục lại tình trạng bạn bè như trước kia, không tốt sao?"
"Bạn bè?"
Ánh mắt của Phi Lân có chút điên cuồng , một phát bắt được cánh tay của Hạ Tử Khâm:
"Tôi không muốn làm bạn bè gì hết, tôi yêu em, Tử Khâm, tôi cũng không biết sao mình lại yêu em đến vậy, chỉ là, tôi phát hiện hơi trễ, nhưng em có thể nhìn lại tôi, cho tôi một cơ hội để yêu em được không? Tử Khâm, Tịch Mạc Thiên thật không thích hợp với em, anh ta rất bận, sự nghiệp của anh ta rất lớn, không giống tôi, tôi có thể bỏ hết tất cả, ngày ngày ở cạnh em, sẽ không để cho em cảm thấy một phút giây tịch mịch nào, chúng ta có thể đi chơi khắp nơi, chơi mệt rồi, thì tìm một nơi sơn thanh thủy tú nghỉ ngơi, Đại Lý, tôi nhớ được hình như em thích Đại Lý phải không? Chúng ta đến đó, mua một căn nhà cạnh bờ sông. . . . . ."
Tử Khâm không khỏi cả kinh nhảy dựng lên, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Vinh Phi Lân, cắt đứt lời anh đang nói:
"Vinh Phi Lân, anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi căn bản không yêu anh, người tôi yêu là Tịch Mạc Thiên."
"Em yêu anh ra?"
Ánh mắt của Vinh Phi Lân lóe lên một cái, gật đầu nói:
"Tốt, em yêu anh ta, tôi liền dẫn em đi tìm anh ta, hi vọng em không phải phải hối hận" Vinh Phi Lân đạp ga, xe quẹo một đường cua đẹp mắt trên đường, nhanh chóng bay đi. . . . . .
/46
|