Bàn tay to nhẹ nhàn ôm lấy mặt cô..ngón cái mơn trớn dịu dàng..đôi mắt nâu sâu thẳm cứ thế nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần ửng hồng dưới sự dịu dàng và khác lạ của anh...
- Trác Vỹ....?
Giọng nói khó hiểu mang chút run rẩy vang lên...nhưng Âu Trác Vỹ không trả lời..anh từ từ hạ người xuống..môi chạm vào môi cô..nụ hôn nhẹ nhàng từ từ trở nên cuồng dã...
Quan Chi Âm muốn trốn tránh...nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi hơi thở phát ra từ môi lưỡi của anh..
Anh xoay người áp cô vào tấm kính thủy tinh...cơ thể nam tính cao lớn đè nặng lên cơ thể mảnh mai, bàn tay to giữ lấy cằm dưới của cô, không cho phép cô tránh né sự chiếm đoạt của anh, trên môi đau nhói khiến Quan Chi Âm nhíu mày, bắt đầy giãy giụa.
Nụ hôn của anh như cuồng phong bão táp đập vào mặt cô,Quan Chi Âm bị hôn đến khó thở, trong căn phòng tối yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp, trong lòng Quan Chi Âm chua xót trăm vị,cô không biết mình chọc giận gì anh..cảm xúc của anh thay đổi khiến cô cảm thấy mơ hồ... cô nức nở vài tiếng...sự phản kháng yếu dần..
- Chi Âm..anh đã từng muốn hận em...
nhưng anh làm không được...Chi Âm..Chi Âm...em là của anh vĩnh viễn là của anh
Trong khi môi chạm vào nhau, cô nghe được giọng anh lẫm bẫm thông qua nụ hôn..Quan Chi Âm ngẩng mặt nhìn sâu vào đôi mắt nâu thâm trầm khiến lòng cô thắt lại..như nhìn thấy hình ảnh của ai đó thông qua đôi mắt nâu đẹp đẽ này, không thể nào đó là ảo giác, người đã chết làm sao sống lại...Đó là nỗi đau cô đã cất giấu tận đáy lòng không muốn nghĩ đến, đó là điều cấm kị của cô...
Bàn tay to mang theo hơi lạnh khiến lí trí Quan Chi Âm quay về, không biết khi nào dây áo ngủ mỏng manh đã bị anh kéo xuống, tiến vào trong quần áo, chạm vào làn da thịt trắng nõn tạo nên từng đợt run rẩy, cơ thể mảnh mai không hề trở nên mềm nhũn mà tựa như sắp đối mặt với cực hình.. Khi anh hôn lên môi cô thỏa thích liếm mút, gặm cắn Quan Chi Âm liền buông vũ khí đầu hàng, theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh.
Anh bế bổng cô lên đặt xuống giường..
- Trác Vỹ
Cô khó chịu gọi tên anh...
Anh không lên tiếng im lặng duy trì vẻ lạnh lùng mang chút biến hóa khó hiểu... cơ thể cao lớn hạ xuống, cánh môi lại lần nữa dán chặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, không hề thương hoa tiếc ngọc chỉ điên cuồng chiếm đoạt.
Âu Trác Vỹ anh đang che dấu điều gì.??
- Chi Âm! sinh cho anh một đứa con được không?
Trong cơn lửa kích tình, lời yêu cầu nỉ non bên tai cô....
- Trác Vỹ...em...em...
- Cho anh một đứa con nhé
Quan Chi Âm mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, tại sao anh lại muốn cô sinh con cho anh...Thật ra với cô bây giờ không màng danh phận..chỉ cần được bên cạnh anh mỗi ngày là cô mãng nguyện, cái cô cần là tình yêu anh có dành cho cô hay không..Chỉ cần nghỉ đến tương lai một đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo giống cả anh và cô, khiến tim Quan Chi Âm mềm nhũng...
Bất quá Âu Trác Vỹ không cho cô thời gian suy nghĩ...Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Âu Trác Vỹ đã muốn cô. Thân dưới truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng thở dốc, cố ý giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho cô cơ hội thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy cánh tay anh.
- A...Trác Vỹ.....ư...đau...
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại như một viên thuốc kích thích muốn hút lấy chút lí trí của cô. Anh dịu dàng vuốt ve, hôn vào chiếc cổ thon thả của cô, không ngừng kéo dài xuống...khi anh hôn tới nơi đẫy đà của cô, cô không thể ngăn lại khẽ rên lên, yếu đuối khuất phục dưới thân anh.Từng đợt sóng triều không ngừng ập đến..cuốn trôi mọi suy nghĩ, lí của của cô...Đêm nay Âu Trác Vỹ trở nên gấp gáp mất đi sự dịu dàng trước sau như một, anh bá đạo đoạt lấy cô, giống như con dã thú không biết thỏa mãn, lần thứ nhất rồi lại lần nữa chiếm lấy cô, khiến cô không thể coi thường sự hiện hữu của anh.Trong lúc cô ý loạn tình mê, hai mắt mơ màng, môi của anh chạm nhẹ vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô...giọng nói gợi cảm chết người chưa rũ bỏ tình dục, đôi mắt đen nhu tình yêu đến say đắm nhìn người con gái trong lòng vì kiệt sức mà ngủ say.
- Anh yêu em
------------------------------------------
Giữa sân bay rộng lớn từng đợt người ra vào vội vã...tiếng nói máy móc không ngừng truyền đến thông báo chuyến bay...nhưng gần cửa kiểm soát vé lại xuất hiện một cảnh tượng khiến những người có mặt không khỏi tò mò....
- Huhu...Triết Phàm...anh không được đi...Em không cho anh đi đâu...huhu....
Cô bé tầm tám tuổi, trên khuôn mặt xinh xắn trắng nộm đáng yêu lại tràn đầy nước mắt, cánh tay nhỏ nhắn ôm trầm lấy cậu thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi...Chàng trai nhỏ tuổi đôi mắt đầy yêu chìu.. tỏ ra khó xử...
- Chi Âm...ngoan...không khóc nữa được không...Anh sẽ thường xuyên về thăm em..
- Không...không...ba ba ơi...baba đừng để anh Triết Phàm đi mà...con không muốn huhu...em không cho anh đi...
Giọng nói nghẹn ngào non nơt, thật khiến người ta đau lòng..
Vành mắt cậu thanh niên cũng đỏ hoe...ngồi xổm xuống ôm trầm cô bé...đầu vùi vào vai cô, mắt nhắm lại như lấy hết can đảm quyết định gì đó...
Hai người đàn ông bên cạnh cũng bối rối...xót xa vô cùng...
- Tiểu Âm ngoan...đến giờ rồi con đừng làm anh Triết Phàm của con trễ chuyến bay...Khi nào hè đến, Triết Phàm sẽ về thăm con mà...
Người đàn ông được gọi là ba của bé gái..dịu dàng an ủi con gái bé bỏng của mình...
- Triết Phàm...nhanh đi con..sắp trễ rồi...
Người lên tiếng là ba của chàng thiếu niên...
tuy cũng không nhẫn tâm chia cắt hai đứa nhỏ nhưng ông không thể làm gì hơn...
Cậu thanh niên mang tên Triết Phàm vuốt ve khuôn mặt ngây thơ non nớt của cô bé đang không ngừng khóc nức nở...
- Chi Âm ngoan...đợi anh về nhé..anh sẽ mua thật nhiều quà cho em....
Cậu hôn vào mặt cô bé...bàn tay vội vàng cởi sợi dây trên cổ mình, nhanh chóng đeo vào cho bé con...rồi mạnh mẽ kéo tay cô bé đang nắm áo mình...dứt khoác xoay lưng rời đi...vì cậu rất sợ...sợ nhìn nhóc con của cậu thêm một chút nữa cậu sẽ không nỡ quay lưng..
Cô bé vùng vẫy thoát khỏi ba mình, vừa khóc vừa chạy theo, chật vật té ngã, khóc ngất nhìn bóng lưng lạnh lùng mất hút sau cổng soát vé...cô bé hét lơn...òa khóc nức nở...
- Huhu...Anh Triết Phàm ơi...đừng đi...đừng đi mà.....huhu...Anh Triết Phàm....
- Triết Phàm
Quan Chi Âm lẫm bẫm trong miệng, từ trong cơn mơ bừng tỉnh...lúc này cô vẫn còn nằm trong lòng Âu Trác Vỹ....nơi trái tim không ngừng đập thình thịch....
Tại sao hôm nay cô lại nằm mơ thấy lại chuyện cũ đau lòng này...nó đã qua lâu rồi...mà người ấy cũng không còn trên cõi đời này..
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ rất say của Âu Trác Vỹ, khi ngủ vẻ mặt anh hiền hòa hơn không còn vẻ lạnh lùng xa cách như hằng ngày...Quan Chi Âm dụi dụi cả khuôn mặt của mình vào lồng ngực dày rộng của anh..nghe tiếng tim đập bình ổn từ anh..trái tim cô mới yên ổn trở lại được...Bàn tay nhỏ siết chặt vòng eo của anh...mắt từ từ nhắm lại dỗ dành giấc ngủ...
Chỉ riêng đêm đó Âu Trác Vỹ trở nên lạ thường..Qua ngày hôm sau anh trở lại bình thường, không nhìn ra bất cứ vết tích gì nữa.
Nhưng Quan Chi Âm cũng không đủ thời gian để soi mói hành vi của anh..vì thời gian này cô bắt đầu bận bịu với công việc....
Cô vẫn trở về công ty làm bình thường, dĩ nhiên không thoát khỏi bọn nhà báo...nhưng Ana cà cô đã đưa ra hướng giải quyết lấy im lặng là thượng sách..Càng khiến cho những tin đồn ngày càng lên đỉnh điểm....bao nhiêu câu chuyện được vẽ ra dành cho cô...
Có điều cũng tốt, làm hai năm lao động chăm chỉ nhưng danh tiếng của cô chỉ ở hạng B...Bây giờ gắn mác là người phụ nữ của Âu trác Vỹ..tiếng tăm ngày càng vang dội...các hợp đồng quảng cáo..kịch bản phim thay phiên đến tấp nập...
Một bước trở thành sao hạng A được người người săn đón...Ngoài trừ những đôi mắt ghen ghét của các đồng nghiệp, còn lại cô luôn được mọi người nhún nhường, thái độ của bịn họ thay đổi hoàn toàn...Không nói đâu xa cả Tổng giám đốc công ty của cô, gặp cô còn xởi lởi vui vẻ hơn ai hết....Đúng là thế giới này, ngày càng bị đồng tiền làm cho biến chất...
- Trác Vỹ....?
Giọng nói khó hiểu mang chút run rẩy vang lên...nhưng Âu Trác Vỹ không trả lời..anh từ từ hạ người xuống..môi chạm vào môi cô..nụ hôn nhẹ nhàng từ từ trở nên cuồng dã...
Quan Chi Âm muốn trốn tránh...nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi hơi thở phát ra từ môi lưỡi của anh..
Anh xoay người áp cô vào tấm kính thủy tinh...cơ thể nam tính cao lớn đè nặng lên cơ thể mảnh mai, bàn tay to giữ lấy cằm dưới của cô, không cho phép cô tránh né sự chiếm đoạt của anh, trên môi đau nhói khiến Quan Chi Âm nhíu mày, bắt đầy giãy giụa.
Nụ hôn của anh như cuồng phong bão táp đập vào mặt cô,Quan Chi Âm bị hôn đến khó thở, trong căn phòng tối yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp, trong lòng Quan Chi Âm chua xót trăm vị,cô không biết mình chọc giận gì anh..cảm xúc của anh thay đổi khiến cô cảm thấy mơ hồ... cô nức nở vài tiếng...sự phản kháng yếu dần..
- Chi Âm..anh đã từng muốn hận em...
nhưng anh làm không được...Chi Âm..Chi Âm...em là của anh vĩnh viễn là của anh
Trong khi môi chạm vào nhau, cô nghe được giọng anh lẫm bẫm thông qua nụ hôn..Quan Chi Âm ngẩng mặt nhìn sâu vào đôi mắt nâu thâm trầm khiến lòng cô thắt lại..như nhìn thấy hình ảnh của ai đó thông qua đôi mắt nâu đẹp đẽ này, không thể nào đó là ảo giác, người đã chết làm sao sống lại...Đó là nỗi đau cô đã cất giấu tận đáy lòng không muốn nghĩ đến, đó là điều cấm kị của cô...
Bàn tay to mang theo hơi lạnh khiến lí trí Quan Chi Âm quay về, không biết khi nào dây áo ngủ mỏng manh đã bị anh kéo xuống, tiến vào trong quần áo, chạm vào làn da thịt trắng nõn tạo nên từng đợt run rẩy, cơ thể mảnh mai không hề trở nên mềm nhũn mà tựa như sắp đối mặt với cực hình.. Khi anh hôn lên môi cô thỏa thích liếm mút, gặm cắn Quan Chi Âm liền buông vũ khí đầu hàng, theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh.
Anh bế bổng cô lên đặt xuống giường..
- Trác Vỹ
Cô khó chịu gọi tên anh...
Anh không lên tiếng im lặng duy trì vẻ lạnh lùng mang chút biến hóa khó hiểu... cơ thể cao lớn hạ xuống, cánh môi lại lần nữa dán chặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, không hề thương hoa tiếc ngọc chỉ điên cuồng chiếm đoạt.
Âu Trác Vỹ anh đang che dấu điều gì.??
- Chi Âm! sinh cho anh một đứa con được không?
Trong cơn lửa kích tình, lời yêu cầu nỉ non bên tai cô....
- Trác Vỹ...em...em...
- Cho anh một đứa con nhé
Quan Chi Âm mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, tại sao anh lại muốn cô sinh con cho anh...Thật ra với cô bây giờ không màng danh phận..chỉ cần được bên cạnh anh mỗi ngày là cô mãng nguyện, cái cô cần là tình yêu anh có dành cho cô hay không..Chỉ cần nghỉ đến tương lai một đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo giống cả anh và cô, khiến tim Quan Chi Âm mềm nhũng...
Bất quá Âu Trác Vỹ không cho cô thời gian suy nghĩ...Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Âu Trác Vỹ đã muốn cô. Thân dưới truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng thở dốc, cố ý giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho cô cơ hội thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy cánh tay anh.
- A...Trác Vỹ.....ư...đau...
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại như một viên thuốc kích thích muốn hút lấy chút lí trí của cô. Anh dịu dàng vuốt ve, hôn vào chiếc cổ thon thả của cô, không ngừng kéo dài xuống...khi anh hôn tới nơi đẫy đà của cô, cô không thể ngăn lại khẽ rên lên, yếu đuối khuất phục dưới thân anh.Từng đợt sóng triều không ngừng ập đến..cuốn trôi mọi suy nghĩ, lí của của cô...Đêm nay Âu Trác Vỹ trở nên gấp gáp mất đi sự dịu dàng trước sau như một, anh bá đạo đoạt lấy cô, giống như con dã thú không biết thỏa mãn, lần thứ nhất rồi lại lần nữa chiếm lấy cô, khiến cô không thể coi thường sự hiện hữu của anh.Trong lúc cô ý loạn tình mê, hai mắt mơ màng, môi của anh chạm nhẹ vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô...giọng nói gợi cảm chết người chưa rũ bỏ tình dục, đôi mắt đen nhu tình yêu đến say đắm nhìn người con gái trong lòng vì kiệt sức mà ngủ say.
- Anh yêu em
------------------------------------------
Giữa sân bay rộng lớn từng đợt người ra vào vội vã...tiếng nói máy móc không ngừng truyền đến thông báo chuyến bay...nhưng gần cửa kiểm soát vé lại xuất hiện một cảnh tượng khiến những người có mặt không khỏi tò mò....
- Huhu...Triết Phàm...anh không được đi...Em không cho anh đi đâu...huhu....
Cô bé tầm tám tuổi, trên khuôn mặt xinh xắn trắng nộm đáng yêu lại tràn đầy nước mắt, cánh tay nhỏ nhắn ôm trầm lấy cậu thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi...Chàng trai nhỏ tuổi đôi mắt đầy yêu chìu.. tỏ ra khó xử...
- Chi Âm...ngoan...không khóc nữa được không...Anh sẽ thường xuyên về thăm em..
- Không...không...ba ba ơi...baba đừng để anh Triết Phàm đi mà...con không muốn huhu...em không cho anh đi...
Giọng nói nghẹn ngào non nơt, thật khiến người ta đau lòng..
Vành mắt cậu thanh niên cũng đỏ hoe...ngồi xổm xuống ôm trầm cô bé...đầu vùi vào vai cô, mắt nhắm lại như lấy hết can đảm quyết định gì đó...
Hai người đàn ông bên cạnh cũng bối rối...xót xa vô cùng...
- Tiểu Âm ngoan...đến giờ rồi con đừng làm anh Triết Phàm của con trễ chuyến bay...Khi nào hè đến, Triết Phàm sẽ về thăm con mà...
Người đàn ông được gọi là ba của bé gái..dịu dàng an ủi con gái bé bỏng của mình...
- Triết Phàm...nhanh đi con..sắp trễ rồi...
Người lên tiếng là ba của chàng thiếu niên...
tuy cũng không nhẫn tâm chia cắt hai đứa nhỏ nhưng ông không thể làm gì hơn...
Cậu thanh niên mang tên Triết Phàm vuốt ve khuôn mặt ngây thơ non nớt của cô bé đang không ngừng khóc nức nở...
- Chi Âm ngoan...đợi anh về nhé..anh sẽ mua thật nhiều quà cho em....
Cậu hôn vào mặt cô bé...bàn tay vội vàng cởi sợi dây trên cổ mình, nhanh chóng đeo vào cho bé con...rồi mạnh mẽ kéo tay cô bé đang nắm áo mình...dứt khoác xoay lưng rời đi...vì cậu rất sợ...sợ nhìn nhóc con của cậu thêm một chút nữa cậu sẽ không nỡ quay lưng..
Cô bé vùng vẫy thoát khỏi ba mình, vừa khóc vừa chạy theo, chật vật té ngã, khóc ngất nhìn bóng lưng lạnh lùng mất hút sau cổng soát vé...cô bé hét lơn...òa khóc nức nở...
- Huhu...Anh Triết Phàm ơi...đừng đi...đừng đi mà.....huhu...Anh Triết Phàm....
- Triết Phàm
Quan Chi Âm lẫm bẫm trong miệng, từ trong cơn mơ bừng tỉnh...lúc này cô vẫn còn nằm trong lòng Âu Trác Vỹ....nơi trái tim không ngừng đập thình thịch....
Tại sao hôm nay cô lại nằm mơ thấy lại chuyện cũ đau lòng này...nó đã qua lâu rồi...mà người ấy cũng không còn trên cõi đời này..
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ rất say của Âu Trác Vỹ, khi ngủ vẻ mặt anh hiền hòa hơn không còn vẻ lạnh lùng xa cách như hằng ngày...Quan Chi Âm dụi dụi cả khuôn mặt của mình vào lồng ngực dày rộng của anh..nghe tiếng tim đập bình ổn từ anh..trái tim cô mới yên ổn trở lại được...Bàn tay nhỏ siết chặt vòng eo của anh...mắt từ từ nhắm lại dỗ dành giấc ngủ...
Chỉ riêng đêm đó Âu Trác Vỹ trở nên lạ thường..Qua ngày hôm sau anh trở lại bình thường, không nhìn ra bất cứ vết tích gì nữa.
Nhưng Quan Chi Âm cũng không đủ thời gian để soi mói hành vi của anh..vì thời gian này cô bắt đầu bận bịu với công việc....
Cô vẫn trở về công ty làm bình thường, dĩ nhiên không thoát khỏi bọn nhà báo...nhưng Ana cà cô đã đưa ra hướng giải quyết lấy im lặng là thượng sách..Càng khiến cho những tin đồn ngày càng lên đỉnh điểm....bao nhiêu câu chuyện được vẽ ra dành cho cô...
Có điều cũng tốt, làm hai năm lao động chăm chỉ nhưng danh tiếng của cô chỉ ở hạng B...Bây giờ gắn mác là người phụ nữ của Âu trác Vỹ..tiếng tăm ngày càng vang dội...các hợp đồng quảng cáo..kịch bản phim thay phiên đến tấp nập...
Một bước trở thành sao hạng A được người người săn đón...Ngoài trừ những đôi mắt ghen ghét của các đồng nghiệp, còn lại cô luôn được mọi người nhún nhường, thái độ của bịn họ thay đổi hoàn toàn...Không nói đâu xa cả Tổng giám đốc công ty của cô, gặp cô còn xởi lởi vui vẻ hơn ai hết....Đúng là thế giới này, ngày càng bị đồng tiền làm cho biến chất...
/89
|