Dật Ninh nhìn về phía đối phương, là một thanh niên cao lớn đẹp trai, khoảng hơn hai mươi tuổi, hẳn chưa đến ba mươi, đôi mày rậm cùng ánh mắt sáng ngời, mũi to có hình dạng như mũi ưng, môi dày, chiếc cằm cương nghị, áo khoác dạ ngoài màu đen càng tôn lên vẻ hấp dẫn của hắn, cũng không thô lỗ, mang theo phong thái chính chắn.
Dật Ninh xác định không nhận ra người này, lộ vẻ nghi hoặc, nhìn hắn hỏi, ” Anh là… ?”
Đối phương có phần quá nhiệt tình mà lôi kéo Dật Ninh đứng vào ven đường, quan sát Dật Ninh một lượt, từ mặt cho đến tận chân từ trên xuống dưới, Dật Ninh bị hắn nhìn rất không thoải mái, hơn nữa, tuy mặt cậu cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn chút tơ máu, chỉ không sưng đỏ như trước, bị người tỉ mỉ quan sát, Dật Ninh vẫn lo lắng bị người nhìn ra.
” Tôi là Trương Lăng Trí, cậu không nhớ rõ sao?” đối phương sang sảng cười, tự giới thiệu ” trước đây cùng trung học.”
Lúc này Dật Ninh mới có chút ấn tượng với hắn, bất quá không phải ấn tượng tốt, nhất là hồi cao trung, cái tên Trương Lăng Trí này, cũng không cùng lớp với cậu, nhưng cùng cấp, Dật Ninh đối với thành tích học tập cùng gia thế của hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ hắn cùng người khác từng bắt nạt mình, ở trong WC khi dễ cậu, làm hại cậu không dám tới nhà vệ sinh trong trường nữa.
Bây giờ mọi người đều trưởng thành, là người lớn, Dật Ninh cũng không giống trước đây đối với hắn nổi lên sự sợ hãi, thế nhưng lúc biết hắn là Trương Lăng trí, trong lòng cậu đối với hắn cũng không có cảm tình, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Tuy trong lòng không có hảo cảm, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, Dật Ninh vẫn cùng hắn bắt tay, ” Tôi còn nhớ cậu, trước đây ở lớp sáu đúng không!”
Trương Lăng Trí đối với việc Dật Ninh còn nhớ chính mình thực cao hứng, cười nói ” Nhiều năm như vậy, không ngờ cậu cũng không thay đổi, vừa nãy ở xa đã chú ý tới cậu, không ngờ đến gần lại là bạn học cũ “
Dật Ninh nghe hắn nói vậy, bản thân vốn đã không có hảo cảm, hiện tại ấn tượng lại càng kém. Nếu từ xa đã thấy chính mình, như vậy vừa rồi còn đụng phải cậu, người này nhất định là cố ý va chạm với mình.
Dật Ninh sửa sang lại khăn choàng vì bị hắn va chạm mà tuột xuống mà không che khuất được mặt, cũng lộ ra nụ cười nhạt nhẽo ” Không ngờ cậu thay đổi nhiều quá, mới đầu tôi cũng không nhận ra cậu.”
Trương Lăng Trí quả thực thay đổi rất nhiều, ấn tượng của Dật Ninh đối với hắn nhiều nhất chỉ dừng lại ở năm hai cao trung, khi đó người này cũng không cao như vậy, cũng không cường tráng, thân thể gầy hơn một chút, gương mặt non nớt trẻ con, có chút khoẻ mạnh nghịch ngợm, không ngờ sau bẩy tám năm không gặp, con người lại thay đổi nhiều thế.
Cách ven đường không xa có một quán trà bày trí khá tinh xảo, Dật Ninh đã từ chối, nhưng trương Lăng Trí vẫn đem cậu kéo vào trong quán.
” Nghe nói cậu thi vào đại học XX ở thành phố S, đúng là sinh viên hàng đầu, về sau hẳn cũng công tác tại đó, năm nay sao lại trở về sớm như vậy, công ty được nghỉ sớm sao?” Trương Lăng Trí hào sảng châm trà cho Dật Ninh, ánh nhìn toàn bộ dính trên mặt Dật Ninh hỏi.
Dật Ninh bị hắn hỏi, không khỏi nhớ tới chuyện tình ở thành phố, trong lòng đương nhiên chua xót, tuy đã tận lực kìm nén, nhưng biểu tình trên mặt vẫn lộ ra vẻ khổ sở, cho dù muốn cười, cậu nghĩ nụ cười đó hẳn rất khó coi, vì vậy, nhàn nhạt mà nói với Trương Lăng Trí, ” Tôi xin thôi việc, chuẩn bị về nhà tìm công tác, một người ở bên ngoài cũng không tốt.”
Trương Lăng Trí nghe Dật Ninh nói vậy, vội đặt chén trà trên tay xuống, vẻ mặt đầy hứng khởi ” Ở ngoài sao tốt như ở nhà, ở đây tuy không phát triển hào nhoáng như bên ngoài, bất quá, trong nhà còn có người thân, mọi chuyện cũng chuẩn bị tốt, so với bên ngoài thoải mái hơn. Cậu trở về tìm công tác, đó là cậu nghĩ thông suốt, ở đại học cậu học chuyên nghành gì, muốn tìm công tác ngành nào, tôi cũng dám không nói có nhiều mối quen biết, nhưng cũng có thể giúp cho cậu ít nhiều.”
Dật Ninh đương nhiên hiểu rõ vấn đề quan hệ quen biết, hơn nữa, có người nói nguyện ý giúp mình tìm việc, cậu hẳn nên vui vẻ mời trà cảm ơn, thế nhưng Dật Ninh bị ánh mắt của hắn nhìn đặc biệt không thấy thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng nói ” Tôi muốn thi nhân viên công vụ.”
Cậu cho rằng nói như vậy đối phương sẽ không còn cơ hội cùng cậu dây dưa về đề tài này nữa, không ngờ đối phương lại nói tiếp, ” Thi nhân viên công vụ? Muốn thi nghành nào, về mặt này con đường cũng rất nhiều, nếu như lúc đó cần sự giúp đỡ, nhớ nói với tôi, tôi xem có thể giúp được gì hay không.”
Hắn nói, cũng cười hắc hắc ” Tôi chính là nhân viên công vụ, làm công tác văn phòng tại cục cảnh sát, cũng không cần phải làm nhiệm vụ cực khổ bên ngoài, nhà tôi có chút quen biết, thăng chức cũng rất nhanh.”
Dật Ninh cũng hiểu Trương Lăng Trí có chút gia thế, nên hắn mới có thể hào phóng nói ra mấy lời này.
Chỉ là đối với một người không thân nói như vậy, Dật Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, không biết hắn có thấy quái dị không.
Trương Lăng Trí lại hỏi Dật Ninh vài chuyện, Dật Ninh đều mơ mơ hồ hồ đáp lại chút ít, chỉ có vài chuyện riêng tư cùng quá khứ thì không nói gì .
Ánh nắng bị mây che khuất, gió thổi qua, không khí có chút lạnh, Dật Ninh kéo chặt áo khoác, nói chính mình có việc phải đi.
Trương lăng Trí vẻ mặt không muốn, quay sang Dật Ninh hỏi số điện thoại, còn nói Dật Ninh nếu muốn về quê hương cống hiến sức lực, sau này hẳn có nhiều dịp gặp lại, như vậy có thể dễ dàng liên hệ.
Dật Ninh đương nhiên không muốn cho hắn số điện thoại của mình, mới ra vẻ áy náy ” Tôi mới quay về đây, số điện thoại trước kia không còn dùng nữa, ở đây lại chưa kịp mua, hiện tại không có số di động.”
” Vậy điện thoại nhà phải có chứ, cho tôi số nhà cậu cũng được. Đến lúc đó liên hệ với cậu.” Trương Lăng Trí nghe Dật Ninh nói vậy, đành lui một bước để tiến một bước.
Đem số nhà mẹ cùng cha cho hắn, Dật Ninh đương nhiên càng không muốn, chỉ có thể cười khổ ” Cha mẹ tôi sớm đã ly hôn, hiện tại hai người đều có gia đình riêng, tôi không ở cùng với họ, mà ở bên ngoài, cũng không có số nhà riêng.”
Trăng Lăng Trí chỉ có thể thở dài, cuối cùng đành nói ” Được, tôi viết số của tôi cho cậu, khi nào có di động nhất định phải gọi cho tôi.”
Dật Ninh đành liên tục gật đầu nói được.
Trương Lăng Trí từ trong túi áo rút ra cây bút, lại sờ sờ túi áo, ngay cả hộp thuốc cũng bằng thiếc, không có lấy một mảnh giấy, Dật Ninh rút ra khăn giấy, cậu lấy ra muốn Trương Lăng Trí viết lên trên đó, chỉ là mới đưa tay ra, đã bị đối phương nắm lấy, Trương Lăng Trí cầm bút ở trên tay cậu viết lên tên của chính mình, sau đó là dãy số điện thoại dài dằng dặng, ở trên là số di động ở dưới là số nhà riêng.
Bàn tay Dật Ninh trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài, vô cùng xinh đẹp, ánh nắng đột nhiên lách khỏi áng mây chiếu xuống, dưới ánh mặt trời bàn tay kia hệt như có thể phát quang.
Trương Lăng Trí viết xong, lại hối hận chính mình vì sao viết nhanh như vậy, bằng không có thể nắm bàn tay kia thêm một lát.
Dật Ninh rút tay lại, xuất phát từ lễ nghĩa, nhìn một chút, còn nhỏ giọng đọc một lần ” Được, khi tôi có số di động thì sẽ gọi cho cậu.”
Dật Ninh cầm hoá đơn muốn đi tính tiền, Trương Lăng Trí đã giữ lấy bả vai cậu ” Tôi trả, tôi trả”
Lúc ra khỏi quán, Trương Lăng Trí cùng Dật Ninh đi chung một đoạn đường, hỏi Dật Ninh hiện tại ở đâu, Dật Ninh nói hai ngày nữa cũng sẽ đổi chỗ ở, liền đem Trương Lăng Trí triệt để từ chối.
Đi tới cửa công viên, Dật Ninh nhìn Trương Lăng Trí có vẻ muốn đi cùng cậu, liền đứng tại cổng, đối với cậu ta cười nói ” Tôi phải về đây, ngày hôm nay xuất môn không ngờ lại gặp cậu, còn trò chuyện lâu như vậy…”
” Có thể gặp gỡ chứng tỏ chúng ta có duyên phận.” Trương Lăng Trí nhìn Dật Ninh lên tiếng.
Dật Ninh cười cười, ” Tôi đi bên này, cậu đi hướng kia phải không?”
Trương Lăng Trí lúc này mới chỉ công viên ” Tôi đi qua công viên có chút chuyện phải làm.”
” Vậy tạm biệt, gặp lại sau.” Dật Ninh từ biệt hắn, lúc rời đi ngay cả đầu cũng không quay lại.
Trương Lăng Trí nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi mất hút, lúc này mới có chút thất vọng xoay người rời đi.
Ở công viên này gặp phải Dật Ninh, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn.
Từ xa hắn thấy thân ảnh một người rất xinh đẹp, nhưng đối phương mang mũ cùng khăn quàng, thấy không rõ mặt lắm, hắn cố ý đi tới đụng phải đối phương một chút, cố ý kéo khăn quàng của người ta xuống, chỉ không ngờ sau khi nhìn thấy mặt đối phương, khuôn mặt kia ngoài dự đoán của hắn, lại đúng là khuôn mặt luôn luẩn quẩn trong giấc mộng của hắn.
Con trai khi còn nhỏ, đối với người mình thích hoặc mình ghét, đều thích bắt nạt người ta, đối với người mình thích, bắt nạt hắn chính là muốn gây chú ý, đối với người chán ghét, bắt nạt hắn cũng không hẳn là vì không quen nhìn hắn, đối với người chán ghét, bọn họ luôn có rất nhiều trò để dùng trên người hắn.
Cha của Trương Lăng Trí ở thành phố này cũng có chức vị không nhỏ, thành tích của hắn dù không tốt lắm, nhưng dùng tiền cũng có thể vào trung học, bất quá, thành tích năm nhất cũng không tốt, ngay cả tốp năm đếm ngược cũng không có khả năng thoát được.
Khi đó trong trường học có không ít mỹ nữ, chỉ là ngay cả hoa khôi giảng đường cũng không có nữ tính như Tô Dật Ninh, tất cả mọi người đều muốn đi xem, bất quá, Tô Dật Ninh luôn ở trong phòng học, bọn họ cũng không thể vào lớp khác để nhìn người, chỉ có thể tại lúc đối phương đi WC hay về nhà hoặc đến trường để chờ người mà thôi.
Hắn lần đầu tiên thấy tên ẻo lả xinh đẹp trong lời đồn kia, hắn có cảm giác chấn động, ánh mắt dính vào trên mặt cậu ta không thoát nổi, thầm nghĩ cứ như vậy mà nhìn cậu.
Hắn còn nhớ rõ, đó là giữa tháng 11, buổi chiều, lúc đó Tô Dật Ninh đang có tiết thể dục, hắn và vài người khác cùng nhau trốn tiết muốn về sớm, lúc đi qua sân vận động, người bạn thân bên cạnh đột nhiên lấy khuỷu tay hích hắn, chỉ vào một người trên sân ” A Trí, mau nhìn, chính là tên kia, tên ẻo lả ở lớp ba.”
Trương Lăng Trí khi đó đang muốn chạy tới bên tường vây để nhảy ra khỏi trường học, bị bạn thân đụng phải dừng chân một chút, lúc đó trong lòng hắn đang nôn nóng, đồng thời nhìn Tô Dật Ninh hoàn toàn là từ tâm tính muốn xem thứ đồ vật hiếm lạ, hơn nữa, trong lòng ít nhiều cũng mang theo một loại miệt thị cùng khinh thường, dù sao đối phương tuy là con trai, nhưng ẻo lả tới mức toàn trường đều biết.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy người kia, sự nôn nóng trong lòng hắn, tâm tính như muốn nhìn một loại vật phẩm hiếm lạ, sự miệt thị, khinh thường kia… đều hoàn toàn biến mất, hắn chỉ là ngạc nhiên, ngạc nhiên vì trên thế giới cư nhiên còn có người xinh đẹp thuần khiết như vậy, hắn đứng như trời trồng không thể bước tiếp.
Mọi vật trước mắt dường như không phải hiện thực, mà như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, dù cho thời gian trôi đi, bức hoạ đó vẫn như cũ không hề thay đổi hay phai nhạt.
Khi đó là tiết thứ hai buổi chiều sắp tới giờ tan học, thái dương vẫn ở phía tây, sương mù cũng đã bắt đầu từ từ bao phủ.
Mặt trời tròn như một cái lòng đỏ trứng, trên thao trường một chút sương khí lượn lờ, bị ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi, tình cảnh này, hệt như từ trong sách bước ra.
Khi đó, những cây phù dung ven sân vận động đã đua nở, từng đoá từng đoá màu phấn hồng tươi đẹp, Tô Dật Ninh đang đứng dưới tàng cây, trên người mặt bộ đồng phục thể thao màu trắng cùng xanh lam nhạt, mái tóc so với các nam sinh khác dài hơn một chút, vượt qua lỗ tai, cậu ngẩng đầu nhìn thái dương như lòng đỏ trứng kia, rốt cuộc ánh nắng cũng chiếu xuống gương mặt cậu, vì vậy, khiến cho mặt cậu giống như tản mạn ra ánh sáng nhàn nhạt, dung mạo đẹp như vậy, làn da trắng nõn trong suốt, còn có cái cằm xinh xắn.
Từ trên người Tô Dật Ninh tản ra một loại cảm giác ưu thương phiền muộn, còn có khí chất trong trẻo khiến cho cậu tựa như dương quang trên bầu trời kia.
Khi đó, bên cạnh Tô Dật Ninh cũng có những người khác, nhưng trong mắt Trương Lăng Trí chỉ có mình Dật Ninh, sau đó vì cậu bạn thân sốt ruột mà lôi đi, hắn mới từ trong cảm giác chìm đắm trong giấc mộng mà phục hồi tinh thần..
Những ngày sau đó hắn luôn mơ thấy Tô Dật Ninh ở trong mộng, Dật Ninh yên lặng khiêm tốn, động tác luôn luôn mang theo vẻ đoan chính hiền lành, tựa như một cô gái.
Hắn lại ngủ mơ thấy chính mình cùng cậu giống những thứ xem trong phim, hắn có phần hoảng sợ khi phát hiện trong mộng mọi thứ đều trở nên không bình thường, lúc ấy, hắn đem nữ nhân ở dưới thân tưởng tượng thành Tô Dật Ninh, thân thể nữ nhân, khuôn mặt đẹp của Tô Dật Ninh.
Về sau hắn cũng tham gia đội ngũ bắt nạt Tô Dật Ninh, kỳ thực hắn cũng không muốn như vậy, nhưng mà hắn muốn tiếp cận cậu. Cho nên chỉ có thể tham gia vào đó. Càng về sau càng xuất hiện những chuyện quá giới hạn, bởi vì đám bạn thân của hắn chơi đùa quá mức, đem Tô Dật Ninh chặn ở trong WC, đã vào giờ học, trong WC cũng không có người khác, bọn họ dám tuốt quần của cậu ấy ra xem, Tô Dật Ninh lúc đó sợ đến phát khóc, mặt đầy nước mắt, hai mắt đỏ bừng, đẹp đến mức khiến cho người khác không thể quên được, cuối cùng lại muốn được nhìn thấy, vì vậy, hết lần này đến lần khác chọc cho cậu khóc.
Mỗi lần Trương Lăng Trí đưa tay mình lên nhìn, dù sau đó rất lâu dường như hắn vẫn cảm thụ được cảm giác trơn nhẵn khi sờ trên bắp đùi Dật Ninh, thậm chí đến bây giờ hắn còn nhớ rõ cảm nhận khi nhìn thấy hạ thân của Dật Ninh, rốt cuộc, phía dưới Tô Dật Ninh đích thực là vật của nam nhân, mà không phải nữ nhân.
Sau đó hắn lại bị bạn thân kéo đi xem thứ mà họ vẫn gọi là phim kích thích, hình ảnh hai người đàn ông làm trò trên giường đã mở ra thế giới khác trong đầu hắn, trong mộng hắn mơ tới chính mình cùng Tô Dật Ninh quằn quại trên giường, đã là khuôn mặt của Tô Dật Ninh, thân thể Dật Ninh, đó là thân thể một người đàn ông.
Một dạo hắn cho rằng mình bị cái tên ẻo lả kia biến thành đồng tính luyến ái, bất quá khi đó tuổi còn nhỏ, lại là kẻ ngỗ nghịch, cũng không thấy biến thành đồng tính có cái gì, vì vậy càng muốn bắt nạt Tô Dật Ninh hơn, muốn nhìn thấy hình dạng lúc cậu ta khóc, muốn sờ tới thân thể cậu ta, ban đầu Tô Dật Ninh mỗi lẫn bị trêu chọc đều phát khóc, nhưng sau đó, chẳng biết cậu ta làm sao, dù bị ức hiếp thế nào cũng không khóc, đôi mắt lạnh lùng nhìn người bắt nạt mình, ánh mắt kia xinh đẹp như vậy, cho dù lạnh lùng cũng không khiến người khác sợ hãi, bất quá, lúc này mọi người cũng không muốn bắt nạt cậu nữa.
Trương Lăng Trí khi đó cũng không nghĩ sâu xa hành vi của bọn họ là vì cái gì, sau khi vào đại học, hiểu biết hơn, hơn nữa dù có bạn gái, cũng từng vì mới mẻ mà có quan hệ quá giới hạn với con trai, nhưng Tô Dật Ninh trong lòng hắn cũng không đồng dạng như vậy, trong giấc mộng của hắn, vẫn có sự tồn tại của cậu.
Thời kỳ đại học, nhóm bạn thân bọn họ có rất nhiều người đều học tại thành phố này, thường xuyên cùng nhau tụ tập, lúc rượu say nhắc tới Tô Dật Ninh thời trung học, mọi người nói cậu học tại một trường không tệ ở thành phố S, trong đại học đương nhiên không thiếu nam nhân theo đuổi, chỉ là không thấy cậu đáp ứng, có người nói tới tình cảnh thời trung học luôn bắt nạt cậu, sau đó nói ra luôn mơ cùng cậu làm các loại yêu đương, đương nhiên là một trận cười khả ố, còn có một người học khoa tâm lý giải thích hành vi của bọn họ lúc đó, Trương Lăng Trí mới mơ mơ hồ hồ hiểu được, hắn hẳn là yêu Dật Ninh. Đương nhiên, cùng tình cảnh với hắn cũng có không ít người.
Thời trung học tuổi trẻ hết sức lông bông mê đắm mù mịt, cứ như vậy trôi đi.
Người luôn xuất hiện trong giấc mộng của bọn họ kia cũng trôi vào quá khứ.
Vốn tưởng rằng những chuyện trong quá khứ không bao giờ gặp lại, đúng là không ngờ tới đời người có rất nhiều kỳ ngộ, sau bẩy tám năm cư nhiên có thể ở công viên này gặp được Tô Dật Ninh .
Cậu vẫn đẹp như vậy, bộ dáng yếu đuối mong manh, hiện tại càng thêm quen thuộc, càng thêm nhã nhặn, động tác vẫn như dĩ vãng đoan trang mà thanh lịch, mang theo phong tình, cũng càng thêm hấp dẫn người khác.
Trương Lăng Trí khong khỏi đối với cậu nảy sinh tâm tư riêng, nghĩ đến tình cảnh trong mộng biến thành thực, vậy thì thế nào.
Phù dung (danh pháp hai phần: Hibiscus mutabilis), hay còn gọi là phù dung thân mộc, mộc phù dung, địa phù dung, phù dung núi, hoa phù dung, mộc liên, là một loài thực vật có hoa thân nhỡ thuộc họ Cẩm quỳ (Malvaceae).
Dật Ninh xác định không nhận ra người này, lộ vẻ nghi hoặc, nhìn hắn hỏi, ” Anh là… ?”
Đối phương có phần quá nhiệt tình mà lôi kéo Dật Ninh đứng vào ven đường, quan sát Dật Ninh một lượt, từ mặt cho đến tận chân từ trên xuống dưới, Dật Ninh bị hắn nhìn rất không thoải mái, hơn nữa, tuy mặt cậu cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn chút tơ máu, chỉ không sưng đỏ như trước, bị người tỉ mỉ quan sát, Dật Ninh vẫn lo lắng bị người nhìn ra.
” Tôi là Trương Lăng Trí, cậu không nhớ rõ sao?” đối phương sang sảng cười, tự giới thiệu ” trước đây cùng trung học.”
Lúc này Dật Ninh mới có chút ấn tượng với hắn, bất quá không phải ấn tượng tốt, nhất là hồi cao trung, cái tên Trương Lăng Trí này, cũng không cùng lớp với cậu, nhưng cùng cấp, Dật Ninh đối với thành tích học tập cùng gia thế của hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ hắn cùng người khác từng bắt nạt mình, ở trong WC khi dễ cậu, làm hại cậu không dám tới nhà vệ sinh trong trường nữa.
Bây giờ mọi người đều trưởng thành, là người lớn, Dật Ninh cũng không giống trước đây đối với hắn nổi lên sự sợ hãi, thế nhưng lúc biết hắn là Trương Lăng trí, trong lòng cậu đối với hắn cũng không có cảm tình, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Tuy trong lòng không có hảo cảm, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, Dật Ninh vẫn cùng hắn bắt tay, ” Tôi còn nhớ cậu, trước đây ở lớp sáu đúng không!”
Trương Lăng Trí đối với việc Dật Ninh còn nhớ chính mình thực cao hứng, cười nói ” Nhiều năm như vậy, không ngờ cậu cũng không thay đổi, vừa nãy ở xa đã chú ý tới cậu, không ngờ đến gần lại là bạn học cũ “
Dật Ninh nghe hắn nói vậy, bản thân vốn đã không có hảo cảm, hiện tại ấn tượng lại càng kém. Nếu từ xa đã thấy chính mình, như vậy vừa rồi còn đụng phải cậu, người này nhất định là cố ý va chạm với mình.
Dật Ninh sửa sang lại khăn choàng vì bị hắn va chạm mà tuột xuống mà không che khuất được mặt, cũng lộ ra nụ cười nhạt nhẽo ” Không ngờ cậu thay đổi nhiều quá, mới đầu tôi cũng không nhận ra cậu.”
Trương Lăng Trí quả thực thay đổi rất nhiều, ấn tượng của Dật Ninh đối với hắn nhiều nhất chỉ dừng lại ở năm hai cao trung, khi đó người này cũng không cao như vậy, cũng không cường tráng, thân thể gầy hơn một chút, gương mặt non nớt trẻ con, có chút khoẻ mạnh nghịch ngợm, không ngờ sau bẩy tám năm không gặp, con người lại thay đổi nhiều thế.
Cách ven đường không xa có một quán trà bày trí khá tinh xảo, Dật Ninh đã từ chối, nhưng trương Lăng Trí vẫn đem cậu kéo vào trong quán.
” Nghe nói cậu thi vào đại học XX ở thành phố S, đúng là sinh viên hàng đầu, về sau hẳn cũng công tác tại đó, năm nay sao lại trở về sớm như vậy, công ty được nghỉ sớm sao?” Trương Lăng Trí hào sảng châm trà cho Dật Ninh, ánh nhìn toàn bộ dính trên mặt Dật Ninh hỏi.
Dật Ninh bị hắn hỏi, không khỏi nhớ tới chuyện tình ở thành phố, trong lòng đương nhiên chua xót, tuy đã tận lực kìm nén, nhưng biểu tình trên mặt vẫn lộ ra vẻ khổ sở, cho dù muốn cười, cậu nghĩ nụ cười đó hẳn rất khó coi, vì vậy, nhàn nhạt mà nói với Trương Lăng Trí, ” Tôi xin thôi việc, chuẩn bị về nhà tìm công tác, một người ở bên ngoài cũng không tốt.”
Trương Lăng Trí nghe Dật Ninh nói vậy, vội đặt chén trà trên tay xuống, vẻ mặt đầy hứng khởi ” Ở ngoài sao tốt như ở nhà, ở đây tuy không phát triển hào nhoáng như bên ngoài, bất quá, trong nhà còn có người thân, mọi chuyện cũng chuẩn bị tốt, so với bên ngoài thoải mái hơn. Cậu trở về tìm công tác, đó là cậu nghĩ thông suốt, ở đại học cậu học chuyên nghành gì, muốn tìm công tác ngành nào, tôi cũng dám không nói có nhiều mối quen biết, nhưng cũng có thể giúp cho cậu ít nhiều.”
Dật Ninh đương nhiên hiểu rõ vấn đề quan hệ quen biết, hơn nữa, có người nói nguyện ý giúp mình tìm việc, cậu hẳn nên vui vẻ mời trà cảm ơn, thế nhưng Dật Ninh bị ánh mắt của hắn nhìn đặc biệt không thấy thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng nói ” Tôi muốn thi nhân viên công vụ.”
Cậu cho rằng nói như vậy đối phương sẽ không còn cơ hội cùng cậu dây dưa về đề tài này nữa, không ngờ đối phương lại nói tiếp, ” Thi nhân viên công vụ? Muốn thi nghành nào, về mặt này con đường cũng rất nhiều, nếu như lúc đó cần sự giúp đỡ, nhớ nói với tôi, tôi xem có thể giúp được gì hay không.”
Hắn nói, cũng cười hắc hắc ” Tôi chính là nhân viên công vụ, làm công tác văn phòng tại cục cảnh sát, cũng không cần phải làm nhiệm vụ cực khổ bên ngoài, nhà tôi có chút quen biết, thăng chức cũng rất nhanh.”
Dật Ninh cũng hiểu Trương Lăng Trí có chút gia thế, nên hắn mới có thể hào phóng nói ra mấy lời này.
Chỉ là đối với một người không thân nói như vậy, Dật Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, không biết hắn có thấy quái dị không.
Trương Lăng Trí lại hỏi Dật Ninh vài chuyện, Dật Ninh đều mơ mơ hồ hồ đáp lại chút ít, chỉ có vài chuyện riêng tư cùng quá khứ thì không nói gì .
Ánh nắng bị mây che khuất, gió thổi qua, không khí có chút lạnh, Dật Ninh kéo chặt áo khoác, nói chính mình có việc phải đi.
Trương lăng Trí vẻ mặt không muốn, quay sang Dật Ninh hỏi số điện thoại, còn nói Dật Ninh nếu muốn về quê hương cống hiến sức lực, sau này hẳn có nhiều dịp gặp lại, như vậy có thể dễ dàng liên hệ.
Dật Ninh đương nhiên không muốn cho hắn số điện thoại của mình, mới ra vẻ áy náy ” Tôi mới quay về đây, số điện thoại trước kia không còn dùng nữa, ở đây lại chưa kịp mua, hiện tại không có số di động.”
” Vậy điện thoại nhà phải có chứ, cho tôi số nhà cậu cũng được. Đến lúc đó liên hệ với cậu.” Trương Lăng Trí nghe Dật Ninh nói vậy, đành lui một bước để tiến một bước.
Đem số nhà mẹ cùng cha cho hắn, Dật Ninh đương nhiên càng không muốn, chỉ có thể cười khổ ” Cha mẹ tôi sớm đã ly hôn, hiện tại hai người đều có gia đình riêng, tôi không ở cùng với họ, mà ở bên ngoài, cũng không có số nhà riêng.”
Trăng Lăng Trí chỉ có thể thở dài, cuối cùng đành nói ” Được, tôi viết số của tôi cho cậu, khi nào có di động nhất định phải gọi cho tôi.”
Dật Ninh đành liên tục gật đầu nói được.
Trương Lăng Trí từ trong túi áo rút ra cây bút, lại sờ sờ túi áo, ngay cả hộp thuốc cũng bằng thiếc, không có lấy một mảnh giấy, Dật Ninh rút ra khăn giấy, cậu lấy ra muốn Trương Lăng Trí viết lên trên đó, chỉ là mới đưa tay ra, đã bị đối phương nắm lấy, Trương Lăng Trí cầm bút ở trên tay cậu viết lên tên của chính mình, sau đó là dãy số điện thoại dài dằng dặng, ở trên là số di động ở dưới là số nhà riêng.
Bàn tay Dật Ninh trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài, vô cùng xinh đẹp, ánh nắng đột nhiên lách khỏi áng mây chiếu xuống, dưới ánh mặt trời bàn tay kia hệt như có thể phát quang.
Trương Lăng Trí viết xong, lại hối hận chính mình vì sao viết nhanh như vậy, bằng không có thể nắm bàn tay kia thêm một lát.
Dật Ninh rút tay lại, xuất phát từ lễ nghĩa, nhìn một chút, còn nhỏ giọng đọc một lần ” Được, khi tôi có số di động thì sẽ gọi cho cậu.”
Dật Ninh cầm hoá đơn muốn đi tính tiền, Trương Lăng Trí đã giữ lấy bả vai cậu ” Tôi trả, tôi trả”
Lúc ra khỏi quán, Trương Lăng Trí cùng Dật Ninh đi chung một đoạn đường, hỏi Dật Ninh hiện tại ở đâu, Dật Ninh nói hai ngày nữa cũng sẽ đổi chỗ ở, liền đem Trương Lăng Trí triệt để từ chối.
Đi tới cửa công viên, Dật Ninh nhìn Trương Lăng Trí có vẻ muốn đi cùng cậu, liền đứng tại cổng, đối với cậu ta cười nói ” Tôi phải về đây, ngày hôm nay xuất môn không ngờ lại gặp cậu, còn trò chuyện lâu như vậy…”
” Có thể gặp gỡ chứng tỏ chúng ta có duyên phận.” Trương Lăng Trí nhìn Dật Ninh lên tiếng.
Dật Ninh cười cười, ” Tôi đi bên này, cậu đi hướng kia phải không?”
Trương Lăng Trí lúc này mới chỉ công viên ” Tôi đi qua công viên có chút chuyện phải làm.”
” Vậy tạm biệt, gặp lại sau.” Dật Ninh từ biệt hắn, lúc rời đi ngay cả đầu cũng không quay lại.
Trương Lăng Trí nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi mất hút, lúc này mới có chút thất vọng xoay người rời đi.
Ở công viên này gặp phải Dật Ninh, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn.
Từ xa hắn thấy thân ảnh một người rất xinh đẹp, nhưng đối phương mang mũ cùng khăn quàng, thấy không rõ mặt lắm, hắn cố ý đi tới đụng phải đối phương một chút, cố ý kéo khăn quàng của người ta xuống, chỉ không ngờ sau khi nhìn thấy mặt đối phương, khuôn mặt kia ngoài dự đoán của hắn, lại đúng là khuôn mặt luôn luẩn quẩn trong giấc mộng của hắn.
Con trai khi còn nhỏ, đối với người mình thích hoặc mình ghét, đều thích bắt nạt người ta, đối với người mình thích, bắt nạt hắn chính là muốn gây chú ý, đối với người chán ghét, bắt nạt hắn cũng không hẳn là vì không quen nhìn hắn, đối với người chán ghét, bọn họ luôn có rất nhiều trò để dùng trên người hắn.
Cha của Trương Lăng Trí ở thành phố này cũng có chức vị không nhỏ, thành tích của hắn dù không tốt lắm, nhưng dùng tiền cũng có thể vào trung học, bất quá, thành tích năm nhất cũng không tốt, ngay cả tốp năm đếm ngược cũng không có khả năng thoát được.
Khi đó trong trường học có không ít mỹ nữ, chỉ là ngay cả hoa khôi giảng đường cũng không có nữ tính như Tô Dật Ninh, tất cả mọi người đều muốn đi xem, bất quá, Tô Dật Ninh luôn ở trong phòng học, bọn họ cũng không thể vào lớp khác để nhìn người, chỉ có thể tại lúc đối phương đi WC hay về nhà hoặc đến trường để chờ người mà thôi.
Hắn lần đầu tiên thấy tên ẻo lả xinh đẹp trong lời đồn kia, hắn có cảm giác chấn động, ánh mắt dính vào trên mặt cậu ta không thoát nổi, thầm nghĩ cứ như vậy mà nhìn cậu.
Hắn còn nhớ rõ, đó là giữa tháng 11, buổi chiều, lúc đó Tô Dật Ninh đang có tiết thể dục, hắn và vài người khác cùng nhau trốn tiết muốn về sớm, lúc đi qua sân vận động, người bạn thân bên cạnh đột nhiên lấy khuỷu tay hích hắn, chỉ vào một người trên sân ” A Trí, mau nhìn, chính là tên kia, tên ẻo lả ở lớp ba.”
Trương Lăng Trí khi đó đang muốn chạy tới bên tường vây để nhảy ra khỏi trường học, bị bạn thân đụng phải dừng chân một chút, lúc đó trong lòng hắn đang nôn nóng, đồng thời nhìn Tô Dật Ninh hoàn toàn là từ tâm tính muốn xem thứ đồ vật hiếm lạ, hơn nữa, trong lòng ít nhiều cũng mang theo một loại miệt thị cùng khinh thường, dù sao đối phương tuy là con trai, nhưng ẻo lả tới mức toàn trường đều biết.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy người kia, sự nôn nóng trong lòng hắn, tâm tính như muốn nhìn một loại vật phẩm hiếm lạ, sự miệt thị, khinh thường kia… đều hoàn toàn biến mất, hắn chỉ là ngạc nhiên, ngạc nhiên vì trên thế giới cư nhiên còn có người xinh đẹp thuần khiết như vậy, hắn đứng như trời trồng không thể bước tiếp.
Mọi vật trước mắt dường như không phải hiện thực, mà như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, dù cho thời gian trôi đi, bức hoạ đó vẫn như cũ không hề thay đổi hay phai nhạt.
Khi đó là tiết thứ hai buổi chiều sắp tới giờ tan học, thái dương vẫn ở phía tây, sương mù cũng đã bắt đầu từ từ bao phủ.
Mặt trời tròn như một cái lòng đỏ trứng, trên thao trường một chút sương khí lượn lờ, bị ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi, tình cảnh này, hệt như từ trong sách bước ra.
Khi đó, những cây phù dung ven sân vận động đã đua nở, từng đoá từng đoá màu phấn hồng tươi đẹp, Tô Dật Ninh đang đứng dưới tàng cây, trên người mặt bộ đồng phục thể thao màu trắng cùng xanh lam nhạt, mái tóc so với các nam sinh khác dài hơn một chút, vượt qua lỗ tai, cậu ngẩng đầu nhìn thái dương như lòng đỏ trứng kia, rốt cuộc ánh nắng cũng chiếu xuống gương mặt cậu, vì vậy, khiến cho mặt cậu giống như tản mạn ra ánh sáng nhàn nhạt, dung mạo đẹp như vậy, làn da trắng nõn trong suốt, còn có cái cằm xinh xắn.
Từ trên người Tô Dật Ninh tản ra một loại cảm giác ưu thương phiền muộn, còn có khí chất trong trẻo khiến cho cậu tựa như dương quang trên bầu trời kia.
Khi đó, bên cạnh Tô Dật Ninh cũng có những người khác, nhưng trong mắt Trương Lăng Trí chỉ có mình Dật Ninh, sau đó vì cậu bạn thân sốt ruột mà lôi đi, hắn mới từ trong cảm giác chìm đắm trong giấc mộng mà phục hồi tinh thần..
Những ngày sau đó hắn luôn mơ thấy Tô Dật Ninh ở trong mộng, Dật Ninh yên lặng khiêm tốn, động tác luôn luôn mang theo vẻ đoan chính hiền lành, tựa như một cô gái.
Hắn lại ngủ mơ thấy chính mình cùng cậu giống những thứ xem trong phim, hắn có phần hoảng sợ khi phát hiện trong mộng mọi thứ đều trở nên không bình thường, lúc ấy, hắn đem nữ nhân ở dưới thân tưởng tượng thành Tô Dật Ninh, thân thể nữ nhân, khuôn mặt đẹp của Tô Dật Ninh.
Về sau hắn cũng tham gia đội ngũ bắt nạt Tô Dật Ninh, kỳ thực hắn cũng không muốn như vậy, nhưng mà hắn muốn tiếp cận cậu. Cho nên chỉ có thể tham gia vào đó. Càng về sau càng xuất hiện những chuyện quá giới hạn, bởi vì đám bạn thân của hắn chơi đùa quá mức, đem Tô Dật Ninh chặn ở trong WC, đã vào giờ học, trong WC cũng không có người khác, bọn họ dám tuốt quần của cậu ấy ra xem, Tô Dật Ninh lúc đó sợ đến phát khóc, mặt đầy nước mắt, hai mắt đỏ bừng, đẹp đến mức khiến cho người khác không thể quên được, cuối cùng lại muốn được nhìn thấy, vì vậy, hết lần này đến lần khác chọc cho cậu khóc.
Mỗi lần Trương Lăng Trí đưa tay mình lên nhìn, dù sau đó rất lâu dường như hắn vẫn cảm thụ được cảm giác trơn nhẵn khi sờ trên bắp đùi Dật Ninh, thậm chí đến bây giờ hắn còn nhớ rõ cảm nhận khi nhìn thấy hạ thân của Dật Ninh, rốt cuộc, phía dưới Tô Dật Ninh đích thực là vật của nam nhân, mà không phải nữ nhân.
Sau đó hắn lại bị bạn thân kéo đi xem thứ mà họ vẫn gọi là phim kích thích, hình ảnh hai người đàn ông làm trò trên giường đã mở ra thế giới khác trong đầu hắn, trong mộng hắn mơ tới chính mình cùng Tô Dật Ninh quằn quại trên giường, đã là khuôn mặt của Tô Dật Ninh, thân thể Dật Ninh, đó là thân thể một người đàn ông.
Một dạo hắn cho rằng mình bị cái tên ẻo lả kia biến thành đồng tính luyến ái, bất quá khi đó tuổi còn nhỏ, lại là kẻ ngỗ nghịch, cũng không thấy biến thành đồng tính có cái gì, vì vậy càng muốn bắt nạt Tô Dật Ninh hơn, muốn nhìn thấy hình dạng lúc cậu ta khóc, muốn sờ tới thân thể cậu ta, ban đầu Tô Dật Ninh mỗi lẫn bị trêu chọc đều phát khóc, nhưng sau đó, chẳng biết cậu ta làm sao, dù bị ức hiếp thế nào cũng không khóc, đôi mắt lạnh lùng nhìn người bắt nạt mình, ánh mắt kia xinh đẹp như vậy, cho dù lạnh lùng cũng không khiến người khác sợ hãi, bất quá, lúc này mọi người cũng không muốn bắt nạt cậu nữa.
Trương Lăng Trí khi đó cũng không nghĩ sâu xa hành vi của bọn họ là vì cái gì, sau khi vào đại học, hiểu biết hơn, hơn nữa dù có bạn gái, cũng từng vì mới mẻ mà có quan hệ quá giới hạn với con trai, nhưng Tô Dật Ninh trong lòng hắn cũng không đồng dạng như vậy, trong giấc mộng của hắn, vẫn có sự tồn tại của cậu.
Thời kỳ đại học, nhóm bạn thân bọn họ có rất nhiều người đều học tại thành phố này, thường xuyên cùng nhau tụ tập, lúc rượu say nhắc tới Tô Dật Ninh thời trung học, mọi người nói cậu học tại một trường không tệ ở thành phố S, trong đại học đương nhiên không thiếu nam nhân theo đuổi, chỉ là không thấy cậu đáp ứng, có người nói tới tình cảnh thời trung học luôn bắt nạt cậu, sau đó nói ra luôn mơ cùng cậu làm các loại yêu đương, đương nhiên là một trận cười khả ố, còn có một người học khoa tâm lý giải thích hành vi của bọn họ lúc đó, Trương Lăng Trí mới mơ mơ hồ hồ hiểu được, hắn hẳn là yêu Dật Ninh. Đương nhiên, cùng tình cảnh với hắn cũng có không ít người.
Thời trung học tuổi trẻ hết sức lông bông mê đắm mù mịt, cứ như vậy trôi đi.
Người luôn xuất hiện trong giấc mộng của bọn họ kia cũng trôi vào quá khứ.
Vốn tưởng rằng những chuyện trong quá khứ không bao giờ gặp lại, đúng là không ngờ tới đời người có rất nhiều kỳ ngộ, sau bẩy tám năm cư nhiên có thể ở công viên này gặp được Tô Dật Ninh .
Cậu vẫn đẹp như vậy, bộ dáng yếu đuối mong manh, hiện tại càng thêm quen thuộc, càng thêm nhã nhặn, động tác vẫn như dĩ vãng đoan trang mà thanh lịch, mang theo phong tình, cũng càng thêm hấp dẫn người khác.
Trương Lăng Trí khong khỏi đối với cậu nảy sinh tâm tư riêng, nghĩ đến tình cảnh trong mộng biến thành thực, vậy thì thế nào.
Phù dung (danh pháp hai phần: Hibiscus mutabilis), hay còn gọi là phù dung thân mộc, mộc phù dung, địa phù dung, phù dung núi, hoa phù dung, mộc liên, là một loài thực vật có hoa thân nhỡ thuộc họ Cẩm quỳ (Malvaceae).
/74
|