Dắt Sói Lên Giường

Chương 44 - Em Có Thể Một Lần Đừng Xem Anh Là Anh Trai Không?

/95


Sau khi Thẩm Thiên Nhạc tỉnh lại, giống hệt với những gì bác sĩ đã nói. Sau phẫu thuật sẽ khiến cô mất trí nhớ, chỉ không biết là tạm thời hay vĩnh viễn.

Thẩm Thiên Nhạc không thể nhận ra bất kỳ ai, ngay cả Thẩm Minh Hạo và còn có... người đó nữa. Toàn bộ cô đều quên hết sạch sẽ. Kí ức cứ thế mà bị rửa trôi.

Thẩm Thiên Nhạc lại quay về như trước đây, giảo hoạt lại kiêu ngạo khó chiều. Thứ duy nhất mà cô để ý cũng như quan tâm hết mực chỉ có đứa bé sắp được một tháng trong bụng.

Mặc dù không ai ra tín hiệu nhưng tất cả mọi người tuyệt nhiên đều không nhắc đến Thẩm Quân trước mặt Thẩm Thiên Nhạc. Những thứ trước đây của anh do cô cất giữ đều được đem đi hết. Xóa sổ anh khỏi cuộc sống của Thẩm Thiên Nhạc, cũng từ đó Tề Hiên nhẹ nhàng bước vào thế giới của Thẩm Thiên Nhạc thay thế dần Thẩm Quân.

Thẩm Quân là ai, Thẩm Thiên Nhạc không biết, tất cả mọi người cũng không biết. Chỉ có quá khứ là biết rất rõ...

Hóa ra đây chính là cách nhanh nhất để quên đi một người, vì thế bây giờ cũng không còn nhớ, không còn đau.

...

Chiều thứ hai Tề Hiên đến bệnh viện mang theo một hộp bánh cho Thẩm Thiên Nhạc, là loại cô thích ăn nhất.

Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Thẩm Thiên Nhạc nhoài người ra khỏi cửa sổ, mái tóc đen dài rũ xuống qua vai nhẹ bay trong gió Đông. Hai mắt cô nhắm chặt, đôi môi khẽ mỉm cười. Bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng trên người hình như lại rộng thêm vài phần. Tề Hiên chấn động lập tức chạy nhanh đến ôm chặt lấy cô kéo xuống.

"Em định làm gì? Có biết nguy hiểm lắm không." Tề Hiên tức giận lớn tiếng với Thẩm Thiên Nhạc. Anh mất bình tĩnh hơn bình thường, lại sợ Thẩm Thiên Nhạc nghĩ quẩn. Hai tay ôm siết Thẩm Thiên Nhạc vào lòng.

Ngược lại cô hình như không để ý mấy, từ trong lòng anh ngó xuống nhìn hộp bánh. "Không có! Tuyết hết rơi rồi, em chỉ muốn xem có nhiều tuyết dưới sân không thôi. Anh giận như thế làm gì... Cái đó là cho em à?"



"Còn không giận, em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không hả?" Không phải em lại có suy nghĩ gì không hay, không phải sao.

"Được, được rồi! Xin lỗi Tề tiên sinh. Sau này sẽ không như thế nữa."

"Còn có sau này?"

Thẩm Thiên Nhạc hạ giọng thấp xuống hết mức có thể. "Sẽ không có sau này nữa. Được chưa? Thôi được rồi, em muốn ăn bánh. Nếu anh cũng muốn thì chúng ta qua kia ngồi đi." Thẩm Thiên Nhạc chỉ về phía bộ bàn ghế sofa nằm ngay trong góc phòng.

Vì đây là phòng VIP nên hầu như rất đầy đủ tiện nghi, cũng rất rộng rãi thoải mái. Giống hệt như một căn hộ mini.

Tề Hiên thở dài cầm hộp bánh đi qua phía đó ngồi xuống. Thẩm Thiên Nhạc cũng rất vui vẻ lẽo đẽo đi theo sau anh.

Vừa ngồi xuống bàn ngay lập tức cô nhào đến mở hộp bánh ra xem, sau đó lấy một cái đưa cho Tề Hiên.

Tề Hiên ngơ ngác nhìn cái bánh được đưa đến trước mặt, lại nhìn lên Thẩm Thiên Nhạc. Cô bây giờ rất giống với lúc trước, không còn lạnh nhạt với anh, cũng không quá xa cách. Anh sau cùng vẫn không kìm được lòng, trong miệng vô thức bật ra một câu hỏi. "Em... Trong mắt em anh có vị trí gì không?"

Đợi mãi nhưng Tề Hiên vẫn không nhận lấy cái bánh, Thẩm Thiên Nhạc đành rút tay về. Cô ngẫm nghĩ câu hỏi vừa rồi. Vị trí gì? Ý anh ấy là sao?

"Anh rất giống anh trai của em. Lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc cho em. Người đầu tiên lúc em tỉnh dậy gặp được cũng là anh."

"Chỉ có vậy thôi?" Lòng Tề Hiên dâng lên cảm giác chua sót, từ trước đến nay trong mắt cô anh vẫn luôn là một người anh trai. Cho đến bây giờ khi người đó đã không còn trong thế giới của cô nữa, anh vẫn chỉ là anh trai không hơn không kém.



Hai tay Tề Hiên dưới bàn đan vào nhau siết chặt. Các khớp tay lộ rõ trắng bệnh đến đáng sợ. Thẩm Thiên Nhạc đương nhiên không thấy, cũng không biết ý mà anh muốn nói đến là gì.

Mọi thứ thật sự quá xa lạ với cô, cô chỉ biết mình là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị. Hơn nữa bây giờ còn đang mang thai. Những thứ khác Thẩm Thiên Nhạc đều không biết, hay nói đúng hơn là cô không nhớ. Ngay cả người đàn ông đang ngồi trước mặt này cũng là qua lời kể lại mà biết.

Anh nói với cô, anh là Tề Hiên. Hai người đã quen nhau từ lúc học cấp hai rồi... Sau đó hình như Tề Hiên còn nói thêm gì nữa nhưng Thẩm Thiên Nhạc hoàn toàn không nghe được.

Nhưng không hiểu sao trái tim của cô lại thấy trống rỗng, tất cả mọi người khi gặp qua đều chẳng mang lại cảm giác gì. Cô cảm thấy thiếu mất ai đó, chỉ không rõ là ai.

Hai người cứ thế ngồi trong phòng bệnh ăn bánh cho đến khi trời tối hẳn. Sau phẫu thuật mặc dù Thẩm Thiên Nhạc nhìn có vẻ không sao, nhưng thực chất cơ thể cô vẫn còn rất yếu. Hộp bánh đó một mình Thẩm Thiên Nhạc ăn sạch, Tề Hiên chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.

Cô ngáp dài một cái nói mệt rồi. Bảo Tề Hiên về đi.

"Ngày mai anh lại đến cũng được mà! Không cần lúc nào cũng ở cạnh em như vậy đâu."

"Ừ!" Tề Hiên đỡ Thẩm Thiên Nhạc qua giường nằm xuống. Chỉ vừa đặt lưng xuống Thẩm Thiên Nhạc đã có thể ngủ ngay.

Tề Hiên ngồi bên cạnh nhìn hơi thở cô đều đặn. Quãng đời còn lại sau này nhất định phải trói chặt cô bên cạnh dù có ra sao đi chăng nữa. Đứa trẻ đó anh cũng có thể xem nó là con ruột của mình, chỉ cần người có tên Thẩm Quân đó biến mất mãi mãi.

Anh cúi xuống hôn lên trán Thẩm Thiên Nhạc, giọng nói trầm ấm mang theo chút nhẫn nại.

"Em... có thể một lần đừng xem anh là anh trai. Có được không?"

/95

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status