Thời gian hai năm xóa bỏ đi những thứ không đáng có, nó trôi qua thật nhanh như thoi đưa... Những hồi ức đau thương ấy hệt như cát trắng trên biển, bị nước biển cứ thế rửa trôi. Cuốn đi thật xa chìm sâu xuống dưới đáy lòng đại dương mênh mông...
Ngày 16 tháng 9 năm XXXX.
Thẩm Thiên Nhạc dọn toàn bộ đồ đạc của cô cùng Manh Manh đến khu trang viên nằm cách xa thành phố T. Sau khi ăn sập nhà hàng vắng vẻ của Trương Hàm Ngôn.
Từng món đồ được đưa vào đặt một góc trong khu vườn rộng lớn. Thẩm Thiên Nhạc khẽ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Manh Manh.
"Tiểu Manh Manh! Đây chính là nhà mới của ta..."
__________
Trong tiếng vỗ tay hân hoan, Cố Ngụy Tiêu đứng giữa đám đông náo nhiệt. Anh mặc trên người bộ vest được may riêng từ vải thượng hạng.
"Chúc mừng Cố tổng chính thức làm phó giám đốc của tập đoàn DS-C..."
Một năm qua anh đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để có được vị trí như hiện tại. Tất cả cũng chỉ vì mong muốn có ngày gặp lại cô - Thẩm Thiên Nhạc.
Ngày 21 tháng 1 năm XXXX.
Trên khắp đường phố, đèn lồng đỏ rực. Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, khí trời đột nhiên cũng trở lạnh. Thẩm Thiên Nhạc dắt Manh Manh ra khỏi cửa hàng bán quần áo. Cô ngồi xuống, choàng cái khăn đỏ chói đến mức loá mắt vừa mua lên cổ thằng bé, nhẹ giọng hỏi: "Manh Manh thấy ấm không?"
Tiểu Manh Manh cổ đã ngắn còn bị cái khăn to xụ kia quấn chặt khẽ gật gật đầu. "Ấm... Ấm... Hông lạnh nữa."
Thẩm Thiên Nhạc cười hài lòng nắm tay Manh Manh nhìn lên bầu trời cao rộng...
__________
"Hình như mấy ngày nữa là Tết Nguyên Đán phải không?" Cố Ngụy Tiêu nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ của toà cao ốc, hỏi thư ký đứng bên cạnh.
"Dạ... phải thưa phó giám đốc." Thư ký quần áo trang nghiêm đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn anh. "Có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì! Tiếp tục công việc đi, tối nay tôi có cuộc họp lúc mấy giờ?"
"Dạ, sáu giờ chiều..."
Ngày 7 tháng 3 năm XXXX.
Thẩm Thiên Nhạc mang Manh Manh đến Chiết Thanh cho Trương Hàm Ngôn trông hộ.
"Chú! hôm nay con phải đến Thẩm thị làm việc rồi, bé con nhờ chú trông giúp."
Trương Hàm ngôn nghệt mặt ra nhìn thẳng nhóc tay chân lanh lẹ bắt đầu leo trèo lên bàn ghế vùng vẫy. Hơn nữa nhìn nó hình như lại mập ra thêm thì phải.
Ông khàn giọng hỏi Thẩm Thiên Nhạc. "Con đã làm gì với thằng bé vậy? Sao nó... ừm... hình như có hơi mập so với độ tuổi đó thì phải."
Thẩm Thiên Nhạc hai tay chống nạnh mất kiên nhẫn nhìn ông. "Ăn cơm! Thế chú có chịu trông không?"
Trương Hàm Ngôn: "..."
__________
Cố Ngụy Tiêu ngồi trầm mặc trong phòng làm việc, anh khó nhọc cầm tập tài liệu lên đi qua phòng làm việc của Sơ Duật.
Đứng trước cửa mãi anh mới mở cửa bước vào, đặt tập hồ sơ xuống bàn, Cố Ngụy Tiêu khẽ nói: "Xin lỗi chú, lần này con phạm sai lầm rồi."
"Không sao! Không hợp tác được với tập đoàn đó, chúng ta có thể chuyển sang tập đoàn khác." Sơ Duật nhẹ giọng khuyên bảo. "Con cũng nên nghỉ ngơi đi, làm việc quên cả thời gian thế này gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe."
Cố Ngụy Tiêu: "Vậy... được ạ!"
Ngày 12 tháng 7 năm XXXX.
Nơi khu trang viên rộng lớn, trên cây được treo đầy bóng bay. Manh Manh đẩu môi nhìn chằm chằm vào cái bánh sinh nhật trên bàn.
"Mẹ! Con muốn ăn."
Thẩm Thiên Nhạc ngồi xuống ghế, lấy cây nến cắm vào bánh sau đó đốt lên. "Hát mừng với thổi nến trước đã. Con đúng là con heo ham ăn mà." Cô chìa tay nhéo nhéo mũi nó.
Cây nến có hình dạng số hai được thắp sáng rực.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..."
Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu hát mừng, sau đó cùng Manh Manh thổi tắt ngọn nến.
Phía cửa đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, trên xe Thẩm Minh Hạo ôm theo cả đống đồ chơi chạy ùa vào bế Manh Manh lên quay vòng. "Ây da. Lớn nhanh quá nhỉ?"
Manh Manh: "Dạ..."
Thẩm Thiên Nhạc bước đến ôm chầm lấy Thẩm Minh Hạo. "Sinh nhật con ba còn không thèm tặng nhiều quà giống vậy."
Manh Manh kéo áo Thẩm Thiên Nhạc đưa túi đồ chơi lên cho cô. "Manh Manh có thể cho mẹ chơi cùng."
Cả hai cùng phá lên cười nhìn thằng bé...
__________
Cố Ngụy Tiêu bị cấp dưới rủ vào bar uống rượu, không ngờ lại còn bị mấy cô gái ngực to mông cong vây quanh vòi vĩnh tiền.
"Này... này, này tôi có vợ rồi. Đừng có mà sờ mó." Anh bực bội đẩy mấy bàn tay đang ôm siết người mình ra. Mùi nước hoa nồng nặc đến mức nghe thôi cũng cảm thấy khó thở cứ phẳng phất bên mũi.
"Cấp dưới A: "Sếp à! Anh ế lâu quá nên ảo tưởng phải không?"
"Cấp dưới B: "Hay anh lén kết hôn bí mật?"
"Cấp dưới C: "Ờ! Đúng rồi, giống mấy kiểu trong phim ấy."
"Cấp dưới D: "Chuốc rượu cho Cố tổng đi..."
Cố Ngụy Tiêu: "..."
Ngày 26 tháng 1 năm XXXX.
Thoáng cái một năm nữa lại trôi qua, trong vườn nhà Thẩm Thiên Nhạc trồng đầy hoa hồng thân gỗ. Có điều nó vẫn chưa đủ lớn để nở hoa.
Manh Manh phía xa cầm theo bình tưới cây chạy nhanh về phía cô. Giọng thằng bé hớt hải, liên tục khua tay múa chân diễn tả cho Thẩm Thiên Nhạc. "Mẹ... mẹ có chú kia đẹp trai lắm kìa."
Thẩm Thiên Nhạc sững người, nheo mắt nhìn Manh Manh. "Thằng nhóc này! Con sao lại mê trai rồi..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Manh Manh lôi ra ngay trước cổng, vì cổng đang khóa nên người ngoài đương nhiên không vào được.
Phía trước cổng là một cặp vợ chồng đang đứng, người đàn ông giống như Manh Manh nói. Rất đẹp trai, người phụ nữ đứng bên cạnh cũng xinh đẹp không kém, đó là vẻ đẹp dịu dàng. Tên tay cô ta còn bế theo một bé gái.
"Ồ." Thẩm Thiên Nhạc ồ lên, thì ra là vì con bé đáng yêu đó.
Đôi nam nữ ngoài cổng thấy Thẩm Thiên Nhạc đi đến thì ngay lập tức liền mỉm cười. Nếu không có câu sau của họ, có khi cô còn tưởng nhân viên bán bảo hiểm đến tận đây để tiếp thị.
Cô gái kia lên tiếng trước. "Phiền cô có thể nhặt bóng giúp tôi không, chúng tôi lỡ làm rơi sang đây." Cô ta chỉ về phía góc vườn, nơi có quả bóng đang nằm lăn lóc tại đó.
Thẩm Thiên Nhạc đi đến nhặt bóng lên, sau đó quay lại mở cổng đưa cho hai người. Khi vừa mở cổng ra, cô gái kia đã hoàn toàn sững sờ khi thấy Thẩm Thiên Nhạc.
Mắt cô ta trợn tròn kinh ngạc. "Là cô?"
__________
"Tết năm nay anh không về nước sao?" Thư ký ban đầu hoàn thành trách nhiệm vô cùng nhanh chóng, nhưng bây giờ chẳng khác nào bà tám nhiều chuyện.
"Lương tháng này của cậu được gửi vào tài khoản chưa?" Cố Ngụy Tiêu lơ đãng hỏi anh ta.
Thư ký ngập ngừng trả lời: "Chưa gửi..."
Cố Ngụy Tiêu: "Trừ lương...!"
Thư ký: "... Sao lại trừ lương của tôi?"
Cố Ngụy Tiêu: "Ồn ào!"
Thư ký: "..."
Ngày 24 tháng 4 năm XXXX.
Đầu năm gần trang viên có một gia đình dọn đến ở, chính là đôi vợ chồng làm rơi bóng sang nhà của Thẩm Thiên Nhạc. Có điều Thẩm Thiên Nhạc lại không thể ngờ tới cô gái xinh đẹp kia lại chính là minh tinh nổi tiếng đang đi ở ẩn cùng chồng.
"Cô không làm diễn viên nữa à?" Thẩm Thiên Nhạc cùng Lâm Đồng Từ ngồi trong nhà xem từng bộ phim cô ấy từng đóng.
"Không làm nữa, lúc trước anh ấy nói nếu tôi không làm minh tinh nữa sẽ nuôi tôi." Lâm Đồng Từ rất hãnh diện trả lời.
Thẩm Thiên Nhạc: "Anh ta làm nghề gì vậy?"
Lâm Đồng Từ: "Bác sĩ..."
Thẩm Thiên Nhạc: "Ồ...! Để hôm nào tôi nhờ anh ta nhổ răng cho Manh Manh."
Lâm Đồng Từ: "Dạ thưa đại tiểu thư, anh ấy là bác sĩ phẫu thuật."
Thẩm Thiên Nhạc: "..."
__________
Trong phòng tổng thống đèn chiếu sáng chói, Cố Ngụy Tiêu bây giờ nhìn đã chẳng giống như trước nữa. Ánh mắt cương nghị sáng quắc ra dáng lãnh đạo, gương mặt cũng mang theo phần sắc lạnh. Trong suốt những năm tháng này anh nỗ lực biết bao nhiêu, cũng biến bản thân trở thành người người lạnh lùng, tàn nhẫn nơi chốn thương trường chẳng khác nào chiến trường này.
Hôm nay anh chính thức từ phó giám đốc leo lên vị trí phó chủ tịch của DS-C. Nếu một người trẻ tuổi như anh đảm nhận chức vị thì không tránh khỏi những lời ra tiếng vào. Nhưng Cố Ngụy Tiêu là ngoại lệ, ngay cả một lời chửi rủa cũng không nghe thấy. Họ chính là vì thán phục tài năng của anh. Cũng là khiếp sợ trước sự tàn nhẫn đó.
Ngày 12 tháng 7 năm XXXX.
Năm nay Manh Manh chính thức lên ba tuổi...
Thằng bé đang chiến tranh lạnh với Thẩm Thiên Nhạc vì không chịu gọi mình là Thừa Khâm.
"Con muốn được gọi bằng tên thật, không thích tên Manh Manh nữa."
"Sao thế? Mẹ thấy Manh Manh rất đáng yêu." Thẩm Thiên Nhạc bế Manh Manh lên đùi ngồi. "Không phải sao?"
Manh Manh chu môi, nhìn bánh sinh nhật đặt trên bàn, đáp: Tiểu Hoan nói con yếu đuối, còn mập nữa."
"Sao con bé lại dám nói như vậy, rõ ràng Manh Manh mập mạp đáng yêu thế này cơ mà."
Từ ngoài vườn, Lâm Đồng Từ bế theo con gái đi vào, cô cúi xuống ngồi cạnh Thẩm Thiên Nhạc nhẹ cười: "Chúc mừng sinh nhật con."
Manh Manh nhìn thấy cô bé thì lật đật từ trên đùi Thẩm Thiên Nhạc nhảy xuống chạy vọt vào trong nhà.
__________
Cố Ngụy Tiêu mệt mỏi quay về nhà, cổ áo anh mở ra để lộ bờ ngực trần rắn chắc. Hơi thở gấp gáp mang theo hương rượu lan khắp căn phòng.
"Đám người chết tiệt, mẹ kiếp muốn chơi thì tao chơi với mày..."
Anh lấy điện thoại ra bấm vào số của thư ký, đầu dây bên kia vang lên những tiếng ồn ào. Có những ngôn ngữ cả tiếng Anh lẫn tiếng Đức trộn lẫn.
"Chủ tịch! Lô hàng đó bọn họ không chịu giải quyết. Làm sao bây giờ?"
Cố Ngụy Tiêu gằn giọng: "Đốt sạch đi!"
Thư ký: "Dạ."
Ngày 25 tháng 12 năm XXXX.
Thành phố T được phủ bởi tuyết trắng, trên trời bông tuyết bay lượn rơi xuống tóc Thẩm Thiên Nhạc.
Cô dẫn Manh Manh quay về Thẩm gia, Thẩm Minh Hạo từ trong chạy ra đón hai người.
Giáng Sinh năm nay tuyết lớn đến mức ra ngoài không cẩn thận có thể biến thành người tuyết di động bất cứ lúc nào. Manh Manh bị Thẩm Thiên Nhạc quấn chặt đến mức chẳng khác nào gói hàng.
Sau khi cùng Thẩm Minh Hạo ăn bữa cơm gia đình, cô quay lại căn phòng mình từng ở. Từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một quyển nhật ký dày cộm.
Thẩm Thiên Nhạc lặng nhìn trang bìa màu nâu sẫm, sau đó lật nó ra. Bên trong trên mỗi trang đầu đều có những mốc thời gian cụ thể từ lúc cô sinh Manh Manh ra đến tận bây giờ.
Cô ngồi xuống ghế, đặt bút viết vào trang giấy trắng.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn bay rợp trời, phủ lên hồi ức tốt đẹp của quá khứ...
__________
Cố Ngụy Tiêu cầm cốc ca cao nóng nhìn vào màn hình máy tính. Trên đó là tin tức về cuộc hôn nhân tan vỡ của hậu nhân Thẩm thị cùng Tề thị vào khoảng thời gian hai năm trước.
Anh khẽ cười nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cũng chính cảm giác đó khiến anh cảm thấy mình rất khốn nạn, rõ ràng Thẩm Thiên Nhạc ly hôn với Tề Hiên là một chuyện chẳng vui vẻ gì, nhưng anh lại thấy vui.
Đợt trước Tề thị lại gửi hợp đồng đến muốn hợp tác, không ngờ Sơ Duật lại chấp nhận hợp đồng. Ông kêu Cố Ngụy Tiêu đầu năm thì về nước đi, dùng chính thân phận Cố Ngụy Tiêu này làm đại diện cho DS-C một bước đạp đổ Tề thị, để cho ông ta bẽ mặt, cũng khiến Tề thị không thể nào ngóc lên nổi nữa...
Như vậy... anh lại sẽ được gặp lại cô. Đầu năm mới gặp mặt, biết đâu lại là một chuyện may mắn.
Berlin tuyết phủ trắng xóa cũng không kém thành phố T, thậm chí còn lớn hơn. Báo chí bắt đầu đưa tin trong vài ngày tới sẽ có bão tuyết, khuyên mọi người nên ở trong nhà.
Cố Ngụy Tiêu hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn từng bông tuyết đậu trên ô cửa. Bên trong lò sưởi ấm nóng tỏa nhiệt làm cho lòng anh thấy nhẹ nhõm, nhưng nó cũng pha chút hồi hộp.
Chốn phồn hoa, có lẽ hai người sẽ lại gặp lại. Cũng có lẽ sẽ lướt qua nhau một lần nữa. Chỉ có tuyết là không ngừng rơi...
__________
Sau khi viết đầy trang nhật ký, Thẩm Thiên Nhạc dừng bút lại ngay cuối trang viết thêm bốn chữ.
...__Tuyết lặng đêm Đông__...
Ngày 16 tháng 9 năm XXXX.
Thẩm Thiên Nhạc dọn toàn bộ đồ đạc của cô cùng Manh Manh đến khu trang viên nằm cách xa thành phố T. Sau khi ăn sập nhà hàng vắng vẻ của Trương Hàm Ngôn.
Từng món đồ được đưa vào đặt một góc trong khu vườn rộng lớn. Thẩm Thiên Nhạc khẽ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Manh Manh.
"Tiểu Manh Manh! Đây chính là nhà mới của ta..."
__________
Trong tiếng vỗ tay hân hoan, Cố Ngụy Tiêu đứng giữa đám đông náo nhiệt. Anh mặc trên người bộ vest được may riêng từ vải thượng hạng.
"Chúc mừng Cố tổng chính thức làm phó giám đốc của tập đoàn DS-C..."
Một năm qua anh đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để có được vị trí như hiện tại. Tất cả cũng chỉ vì mong muốn có ngày gặp lại cô - Thẩm Thiên Nhạc.
Ngày 21 tháng 1 năm XXXX.
Trên khắp đường phố, đèn lồng đỏ rực. Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, khí trời đột nhiên cũng trở lạnh. Thẩm Thiên Nhạc dắt Manh Manh ra khỏi cửa hàng bán quần áo. Cô ngồi xuống, choàng cái khăn đỏ chói đến mức loá mắt vừa mua lên cổ thằng bé, nhẹ giọng hỏi: "Manh Manh thấy ấm không?"
Tiểu Manh Manh cổ đã ngắn còn bị cái khăn to xụ kia quấn chặt khẽ gật gật đầu. "Ấm... Ấm... Hông lạnh nữa."
Thẩm Thiên Nhạc cười hài lòng nắm tay Manh Manh nhìn lên bầu trời cao rộng...
__________
"Hình như mấy ngày nữa là Tết Nguyên Đán phải không?" Cố Ngụy Tiêu nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ của toà cao ốc, hỏi thư ký đứng bên cạnh.
"Dạ... phải thưa phó giám đốc." Thư ký quần áo trang nghiêm đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn anh. "Có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì! Tiếp tục công việc đi, tối nay tôi có cuộc họp lúc mấy giờ?"
"Dạ, sáu giờ chiều..."
Ngày 7 tháng 3 năm XXXX.
Thẩm Thiên Nhạc mang Manh Manh đến Chiết Thanh cho Trương Hàm Ngôn trông hộ.
"Chú! hôm nay con phải đến Thẩm thị làm việc rồi, bé con nhờ chú trông giúp."
Trương Hàm ngôn nghệt mặt ra nhìn thẳng nhóc tay chân lanh lẹ bắt đầu leo trèo lên bàn ghế vùng vẫy. Hơn nữa nhìn nó hình như lại mập ra thêm thì phải.
Ông khàn giọng hỏi Thẩm Thiên Nhạc. "Con đã làm gì với thằng bé vậy? Sao nó... ừm... hình như có hơi mập so với độ tuổi đó thì phải."
Thẩm Thiên Nhạc hai tay chống nạnh mất kiên nhẫn nhìn ông. "Ăn cơm! Thế chú có chịu trông không?"
Trương Hàm Ngôn: "..."
__________
Cố Ngụy Tiêu ngồi trầm mặc trong phòng làm việc, anh khó nhọc cầm tập tài liệu lên đi qua phòng làm việc của Sơ Duật.
Đứng trước cửa mãi anh mới mở cửa bước vào, đặt tập hồ sơ xuống bàn, Cố Ngụy Tiêu khẽ nói: "Xin lỗi chú, lần này con phạm sai lầm rồi."
"Không sao! Không hợp tác được với tập đoàn đó, chúng ta có thể chuyển sang tập đoàn khác." Sơ Duật nhẹ giọng khuyên bảo. "Con cũng nên nghỉ ngơi đi, làm việc quên cả thời gian thế này gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe."
Cố Ngụy Tiêu: "Vậy... được ạ!"
Ngày 12 tháng 7 năm XXXX.
Nơi khu trang viên rộng lớn, trên cây được treo đầy bóng bay. Manh Manh đẩu môi nhìn chằm chằm vào cái bánh sinh nhật trên bàn.
"Mẹ! Con muốn ăn."
Thẩm Thiên Nhạc ngồi xuống ghế, lấy cây nến cắm vào bánh sau đó đốt lên. "Hát mừng với thổi nến trước đã. Con đúng là con heo ham ăn mà." Cô chìa tay nhéo nhéo mũi nó.
Cây nến có hình dạng số hai được thắp sáng rực.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..."
Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu hát mừng, sau đó cùng Manh Manh thổi tắt ngọn nến.
Phía cửa đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, trên xe Thẩm Minh Hạo ôm theo cả đống đồ chơi chạy ùa vào bế Manh Manh lên quay vòng. "Ây da. Lớn nhanh quá nhỉ?"
Manh Manh: "Dạ..."
Thẩm Thiên Nhạc bước đến ôm chầm lấy Thẩm Minh Hạo. "Sinh nhật con ba còn không thèm tặng nhiều quà giống vậy."
Manh Manh kéo áo Thẩm Thiên Nhạc đưa túi đồ chơi lên cho cô. "Manh Manh có thể cho mẹ chơi cùng."
Cả hai cùng phá lên cười nhìn thằng bé...
__________
Cố Ngụy Tiêu bị cấp dưới rủ vào bar uống rượu, không ngờ lại còn bị mấy cô gái ngực to mông cong vây quanh vòi vĩnh tiền.
"Này... này, này tôi có vợ rồi. Đừng có mà sờ mó." Anh bực bội đẩy mấy bàn tay đang ôm siết người mình ra. Mùi nước hoa nồng nặc đến mức nghe thôi cũng cảm thấy khó thở cứ phẳng phất bên mũi.
"Cấp dưới A: "Sếp à! Anh ế lâu quá nên ảo tưởng phải không?"
"Cấp dưới B: "Hay anh lén kết hôn bí mật?"
"Cấp dưới C: "Ờ! Đúng rồi, giống mấy kiểu trong phim ấy."
"Cấp dưới D: "Chuốc rượu cho Cố tổng đi..."
Cố Ngụy Tiêu: "..."
Ngày 26 tháng 1 năm XXXX.
Thoáng cái một năm nữa lại trôi qua, trong vườn nhà Thẩm Thiên Nhạc trồng đầy hoa hồng thân gỗ. Có điều nó vẫn chưa đủ lớn để nở hoa.
Manh Manh phía xa cầm theo bình tưới cây chạy nhanh về phía cô. Giọng thằng bé hớt hải, liên tục khua tay múa chân diễn tả cho Thẩm Thiên Nhạc. "Mẹ... mẹ có chú kia đẹp trai lắm kìa."
Thẩm Thiên Nhạc sững người, nheo mắt nhìn Manh Manh. "Thằng nhóc này! Con sao lại mê trai rồi..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Manh Manh lôi ra ngay trước cổng, vì cổng đang khóa nên người ngoài đương nhiên không vào được.
Phía trước cổng là một cặp vợ chồng đang đứng, người đàn ông giống như Manh Manh nói. Rất đẹp trai, người phụ nữ đứng bên cạnh cũng xinh đẹp không kém, đó là vẻ đẹp dịu dàng. Tên tay cô ta còn bế theo một bé gái.
"Ồ." Thẩm Thiên Nhạc ồ lên, thì ra là vì con bé đáng yêu đó.
Đôi nam nữ ngoài cổng thấy Thẩm Thiên Nhạc đi đến thì ngay lập tức liền mỉm cười. Nếu không có câu sau của họ, có khi cô còn tưởng nhân viên bán bảo hiểm đến tận đây để tiếp thị.
Cô gái kia lên tiếng trước. "Phiền cô có thể nhặt bóng giúp tôi không, chúng tôi lỡ làm rơi sang đây." Cô ta chỉ về phía góc vườn, nơi có quả bóng đang nằm lăn lóc tại đó.
Thẩm Thiên Nhạc đi đến nhặt bóng lên, sau đó quay lại mở cổng đưa cho hai người. Khi vừa mở cổng ra, cô gái kia đã hoàn toàn sững sờ khi thấy Thẩm Thiên Nhạc.
Mắt cô ta trợn tròn kinh ngạc. "Là cô?"
__________
"Tết năm nay anh không về nước sao?" Thư ký ban đầu hoàn thành trách nhiệm vô cùng nhanh chóng, nhưng bây giờ chẳng khác nào bà tám nhiều chuyện.
"Lương tháng này của cậu được gửi vào tài khoản chưa?" Cố Ngụy Tiêu lơ đãng hỏi anh ta.
Thư ký ngập ngừng trả lời: "Chưa gửi..."
Cố Ngụy Tiêu: "Trừ lương...!"
Thư ký: "... Sao lại trừ lương của tôi?"
Cố Ngụy Tiêu: "Ồn ào!"
Thư ký: "..."
Ngày 24 tháng 4 năm XXXX.
Đầu năm gần trang viên có một gia đình dọn đến ở, chính là đôi vợ chồng làm rơi bóng sang nhà của Thẩm Thiên Nhạc. Có điều Thẩm Thiên Nhạc lại không thể ngờ tới cô gái xinh đẹp kia lại chính là minh tinh nổi tiếng đang đi ở ẩn cùng chồng.
"Cô không làm diễn viên nữa à?" Thẩm Thiên Nhạc cùng Lâm Đồng Từ ngồi trong nhà xem từng bộ phim cô ấy từng đóng.
"Không làm nữa, lúc trước anh ấy nói nếu tôi không làm minh tinh nữa sẽ nuôi tôi." Lâm Đồng Từ rất hãnh diện trả lời.
Thẩm Thiên Nhạc: "Anh ta làm nghề gì vậy?"
Lâm Đồng Từ: "Bác sĩ..."
Thẩm Thiên Nhạc: "Ồ...! Để hôm nào tôi nhờ anh ta nhổ răng cho Manh Manh."
Lâm Đồng Từ: "Dạ thưa đại tiểu thư, anh ấy là bác sĩ phẫu thuật."
Thẩm Thiên Nhạc: "..."
__________
Trong phòng tổng thống đèn chiếu sáng chói, Cố Ngụy Tiêu bây giờ nhìn đã chẳng giống như trước nữa. Ánh mắt cương nghị sáng quắc ra dáng lãnh đạo, gương mặt cũng mang theo phần sắc lạnh. Trong suốt những năm tháng này anh nỗ lực biết bao nhiêu, cũng biến bản thân trở thành người người lạnh lùng, tàn nhẫn nơi chốn thương trường chẳng khác nào chiến trường này.
Hôm nay anh chính thức từ phó giám đốc leo lên vị trí phó chủ tịch của DS-C. Nếu một người trẻ tuổi như anh đảm nhận chức vị thì không tránh khỏi những lời ra tiếng vào. Nhưng Cố Ngụy Tiêu là ngoại lệ, ngay cả một lời chửi rủa cũng không nghe thấy. Họ chính là vì thán phục tài năng của anh. Cũng là khiếp sợ trước sự tàn nhẫn đó.
Ngày 12 tháng 7 năm XXXX.
Năm nay Manh Manh chính thức lên ba tuổi...
Thằng bé đang chiến tranh lạnh với Thẩm Thiên Nhạc vì không chịu gọi mình là Thừa Khâm.
"Con muốn được gọi bằng tên thật, không thích tên Manh Manh nữa."
"Sao thế? Mẹ thấy Manh Manh rất đáng yêu." Thẩm Thiên Nhạc bế Manh Manh lên đùi ngồi. "Không phải sao?"
Manh Manh chu môi, nhìn bánh sinh nhật đặt trên bàn, đáp: Tiểu Hoan nói con yếu đuối, còn mập nữa."
"Sao con bé lại dám nói như vậy, rõ ràng Manh Manh mập mạp đáng yêu thế này cơ mà."
Từ ngoài vườn, Lâm Đồng Từ bế theo con gái đi vào, cô cúi xuống ngồi cạnh Thẩm Thiên Nhạc nhẹ cười: "Chúc mừng sinh nhật con."
Manh Manh nhìn thấy cô bé thì lật đật từ trên đùi Thẩm Thiên Nhạc nhảy xuống chạy vọt vào trong nhà.
__________
Cố Ngụy Tiêu mệt mỏi quay về nhà, cổ áo anh mở ra để lộ bờ ngực trần rắn chắc. Hơi thở gấp gáp mang theo hương rượu lan khắp căn phòng.
"Đám người chết tiệt, mẹ kiếp muốn chơi thì tao chơi với mày..."
Anh lấy điện thoại ra bấm vào số của thư ký, đầu dây bên kia vang lên những tiếng ồn ào. Có những ngôn ngữ cả tiếng Anh lẫn tiếng Đức trộn lẫn.
"Chủ tịch! Lô hàng đó bọn họ không chịu giải quyết. Làm sao bây giờ?"
Cố Ngụy Tiêu gằn giọng: "Đốt sạch đi!"
Thư ký: "Dạ."
Ngày 25 tháng 12 năm XXXX.
Thành phố T được phủ bởi tuyết trắng, trên trời bông tuyết bay lượn rơi xuống tóc Thẩm Thiên Nhạc.
Cô dẫn Manh Manh quay về Thẩm gia, Thẩm Minh Hạo từ trong chạy ra đón hai người.
Giáng Sinh năm nay tuyết lớn đến mức ra ngoài không cẩn thận có thể biến thành người tuyết di động bất cứ lúc nào. Manh Manh bị Thẩm Thiên Nhạc quấn chặt đến mức chẳng khác nào gói hàng.
Sau khi cùng Thẩm Minh Hạo ăn bữa cơm gia đình, cô quay lại căn phòng mình từng ở. Từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một quyển nhật ký dày cộm.
Thẩm Thiên Nhạc lặng nhìn trang bìa màu nâu sẫm, sau đó lật nó ra. Bên trong trên mỗi trang đầu đều có những mốc thời gian cụ thể từ lúc cô sinh Manh Manh ra đến tận bây giờ.
Cô ngồi xuống ghế, đặt bút viết vào trang giấy trắng.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn bay rợp trời, phủ lên hồi ức tốt đẹp của quá khứ...
__________
Cố Ngụy Tiêu cầm cốc ca cao nóng nhìn vào màn hình máy tính. Trên đó là tin tức về cuộc hôn nhân tan vỡ của hậu nhân Thẩm thị cùng Tề thị vào khoảng thời gian hai năm trước.
Anh khẽ cười nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cũng chính cảm giác đó khiến anh cảm thấy mình rất khốn nạn, rõ ràng Thẩm Thiên Nhạc ly hôn với Tề Hiên là một chuyện chẳng vui vẻ gì, nhưng anh lại thấy vui.
Đợt trước Tề thị lại gửi hợp đồng đến muốn hợp tác, không ngờ Sơ Duật lại chấp nhận hợp đồng. Ông kêu Cố Ngụy Tiêu đầu năm thì về nước đi, dùng chính thân phận Cố Ngụy Tiêu này làm đại diện cho DS-C một bước đạp đổ Tề thị, để cho ông ta bẽ mặt, cũng khiến Tề thị không thể nào ngóc lên nổi nữa...
Như vậy... anh lại sẽ được gặp lại cô. Đầu năm mới gặp mặt, biết đâu lại là một chuyện may mắn.
Berlin tuyết phủ trắng xóa cũng không kém thành phố T, thậm chí còn lớn hơn. Báo chí bắt đầu đưa tin trong vài ngày tới sẽ có bão tuyết, khuyên mọi người nên ở trong nhà.
Cố Ngụy Tiêu hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn từng bông tuyết đậu trên ô cửa. Bên trong lò sưởi ấm nóng tỏa nhiệt làm cho lòng anh thấy nhẹ nhõm, nhưng nó cũng pha chút hồi hộp.
Chốn phồn hoa, có lẽ hai người sẽ lại gặp lại. Cũng có lẽ sẽ lướt qua nhau một lần nữa. Chỉ có tuyết là không ngừng rơi...
__________
Sau khi viết đầy trang nhật ký, Thẩm Thiên Nhạc dừng bút lại ngay cuối trang viết thêm bốn chữ.
...__Tuyết lặng đêm Đông__...
/95
|