Cố Ngụy Tiêu cụp mắt xuống, gió lạnh vẫn không ngừng thổi. Mang những hồi ức giấu vào một góc kín ở nơi nào đó, giữa chốn phồn hoa đô thị rộng lớn này.
Sau khi Thẩm Thiên Nhạc về đến nhà, cô liền qua nhà của Lâm Đồng Từ đón Manh Manh về.
Manh Manh nắm chặt lấy tay Thẩm Thiên Nhạc thong dong đi trên con đường nhỏ lát đá vào bên trong, đột nhiên thằng bé dừng lại đứng im tại chỗ. Hai mắt dâng lên hai hàng nước chảy xuống gò má phúng phính.
"Sao lại khóc rồi?" Thẩm Thiên Nhạc cúi người xuống lau nước mắt của Manh Manh đi.
Trong tiếng thút thít, bạn nhỏ Manh Manh nhỏ giọng nói: "Lúc đi học, có mấy bạn nói Manh Manh không có cha."
"Ai lại nói như thế, chỉ là ba bây giờ vẫn còn bận ở một nơi xa xôi nên chưa về được. Ừm... đến Tết năm sau nhất định cả ba người chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết có được không?" Cô ôm thằng bé vào lòng, dỗ dành nói những câu nói ai nghe vào cũng biết là để lừa trẻ con. Thẩm Thiên Nhạc có lẽ cũng muốn giống như Manh Manh, chỉ là một đứa trẻ vô lo, vô ưu. Nghe một câu nói ngọt ngào liền gật đầu tin ngay...
Nhưng thực tại khốc liệt bắt cô phải thay đổi bản thân, trở thành một con người khác. Không cho phép cô tỏ ra yếu đuối, không cho phép cô giống Manh Manh bé bỏng. Từng thứ một, từng thứ một Thẩm Thiên Nhạc đều biết rõ nhất. Cô đã biết rất lâu rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, Thẩm Thiên Nhạc cho rằng nếu mình không nhắc đến, mọi chuyện vẫn sẽ được che giấu. Người đó nhất định cũng sẽ không rời xa cô. Nhưng... rồi những gì xảy ra cũng được xảy ra như đã có sắp đặt trước. Không thể dễ dàng phá bỏ.
"Mẹ không được nói dối Manh Manh đâu." Bạn nhỏ Manh Manh khóc mệt rồi cũng bắt đầu ra điều kiện bắt Thẩm Thiên Nhạc phải hứa.
Thẩm Thiên Nhạc nhăn mặt, cũng rất phối hợp chìa ngón tay út ra. "Được rồi, móc tay hứa nhé."
Manh Manh: "Ừm... ai thất hứa sẽ là chó con xấu xí."
Cô cười lớn lên, lặp lại những gì Manh Manh vừa nói: "Ai thất hứa sẽ làm chó con xấu xí."
Có thật đến Tết năm sau nhất định sẽ được đoàn tụ không? Manh Manh hỏi Thẩm Thiên Nhạc như vậy, Thẩm Thiên lại biết đi tìm ai để hỏi đây. Ai sẽ trả lời cô đáp án mà cô mong muốn đây.
Sau khi dẫn bạn nhỏ Manh Manh về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé xong. Thẩm Thiên Nhạc cùng Manh Manh ngồi bên ngoài vườn dùng bữa tối.
Manh Manh nói với cô là lúc ở bên nhà của Tiểu Hoan Hoan đã ăn trước rồi nên bây giờ muốn đi ngủ trước.
"Lúc nãy con ăn rồi, bây giờ không ăn nữa đâu. Mẹ nhớ ăn nhanh lên rồi vào ngủ với Manh Manh nha." Vừa nói xong thằng bé liền chạy một mạch vào trong nhà.
Thẩm Thiên Nhạc nhìn mảnh vườn trồng đầy hoa hồng thân gỗ. Lại nhìn vào cây đàn dương cầm nằm ở góc tối trong nhà.
Ngày mai... cô sẽ quay lại Tề gia.
...
Tư Lan vừa đặt ấm trà xuống bàn ngoài hiên nhà, phía bên ngoài cửa đã có một tiếng động truyền đến.
Thẩm Thiên Nhạc ăn mặc gọn gàng, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi bà.
"Chào cô! Con hôm nay đến đây là muốn hỏi chút chuyện ạ."
"Vào đi, vào đi." Bà ngồi xuống ghế, mỉm cười với Thẩm Thiên Nhạc.
"Cố gái trẻ, cậu trai hôm trước... hôm nay không đến cùng sao?" Tư Lan nhìn quanh, không thấy Thẩm Quân đến cùng thì hơi thất vọng.
Thẩm Thiên Nhạc ngồi xuống ghế ngoài hiên, nhìn tách trà nghi ngút khói, nó tỏa hương thơm nhè nhẹ của hoa cúc khiến tâm trạng cô thả lỏng hơn. "Anh ấy hôm nay không đến, chỉ có mình con thôi." Dừng một lát cô nói tiếp. "Tên... tên thật của anh ấy là Cố Ngụy Tiêu... có phải không ạ?"
"Sao cô lại hỏi thế?" Mặt Tư Lan dần trở nên mất tự nhiên. Nhưng bà cũng không phủ nhận rằng Thẩm Quân là Cố Ngụy Tiêu.
Có lẽ đều là phụ nữ cùng với nhau, nên Thẩm Thiên Nhạc rất tự nhiên nói ra mọi chuyện, không giấu giếm bất cứ thứ gì. Cô nhấp một ngụm trà rồi mọi từ từ nói. Có lẽ nếu chân thành thì Tư Lan sẽ nói ra sự thật cho cô biết.
"Lần đó đến đây bàn giao trang viên này con đã thấy biểu hiện của Thẩm Quân rất kỳ lạ. Trước đó khi nhìn thấy hình ảnh cùng giấy thoả thuận mua bán đất anh ấy đã không kiểm soát được mà mất bình tĩnh... Hôm ấy cô hỏi anh ấy có phải Cố Ngụy Tiêu không. Con đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật bản thân con chẳng hiểu gì vì anh ấy cả. Hoá ra đến cả người ngoài còn hiểu rõ hơn mọi chuyện.
Yêu một người mà ngay cả những bí mật đó cũng không biết được. Không thể san sẻ cùng nhau. Có lẽ quá khứ của Thẩm Quân không có gì tốt đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, đầu tóc rối bù, quần áo còn dính cả máu con đã biết không phải chỉ mỗi quá khứ của con mà ngay cả người ngay trước mặt mình trước đây có phải cũng đã chịu nhiều đau đớn lắm không.
Anh ấy trốn tránh không thừa nhận, nhưng thật sự con vẫn muốn biết, hiểu thật rõ."
Sau khi Thẩm Thiên Nhạc về đến nhà, cô liền qua nhà của Lâm Đồng Từ đón Manh Manh về.
Manh Manh nắm chặt lấy tay Thẩm Thiên Nhạc thong dong đi trên con đường nhỏ lát đá vào bên trong, đột nhiên thằng bé dừng lại đứng im tại chỗ. Hai mắt dâng lên hai hàng nước chảy xuống gò má phúng phính.
"Sao lại khóc rồi?" Thẩm Thiên Nhạc cúi người xuống lau nước mắt của Manh Manh đi.
Trong tiếng thút thít, bạn nhỏ Manh Manh nhỏ giọng nói: "Lúc đi học, có mấy bạn nói Manh Manh không có cha."
"Ai lại nói như thế, chỉ là ba bây giờ vẫn còn bận ở một nơi xa xôi nên chưa về được. Ừm... đến Tết năm sau nhất định cả ba người chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết có được không?" Cô ôm thằng bé vào lòng, dỗ dành nói những câu nói ai nghe vào cũng biết là để lừa trẻ con. Thẩm Thiên Nhạc có lẽ cũng muốn giống như Manh Manh, chỉ là một đứa trẻ vô lo, vô ưu. Nghe một câu nói ngọt ngào liền gật đầu tin ngay...
Nhưng thực tại khốc liệt bắt cô phải thay đổi bản thân, trở thành một con người khác. Không cho phép cô tỏ ra yếu đuối, không cho phép cô giống Manh Manh bé bỏng. Từng thứ một, từng thứ một Thẩm Thiên Nhạc đều biết rõ nhất. Cô đã biết rất lâu rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, Thẩm Thiên Nhạc cho rằng nếu mình không nhắc đến, mọi chuyện vẫn sẽ được che giấu. Người đó nhất định cũng sẽ không rời xa cô. Nhưng... rồi những gì xảy ra cũng được xảy ra như đã có sắp đặt trước. Không thể dễ dàng phá bỏ.
"Mẹ không được nói dối Manh Manh đâu." Bạn nhỏ Manh Manh khóc mệt rồi cũng bắt đầu ra điều kiện bắt Thẩm Thiên Nhạc phải hứa.
Thẩm Thiên Nhạc nhăn mặt, cũng rất phối hợp chìa ngón tay út ra. "Được rồi, móc tay hứa nhé."
Manh Manh: "Ừm... ai thất hứa sẽ là chó con xấu xí."
Cô cười lớn lên, lặp lại những gì Manh Manh vừa nói: "Ai thất hứa sẽ làm chó con xấu xí."
Có thật đến Tết năm sau nhất định sẽ được đoàn tụ không? Manh Manh hỏi Thẩm Thiên Nhạc như vậy, Thẩm Thiên lại biết đi tìm ai để hỏi đây. Ai sẽ trả lời cô đáp án mà cô mong muốn đây.
Sau khi dẫn bạn nhỏ Manh Manh về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé xong. Thẩm Thiên Nhạc cùng Manh Manh ngồi bên ngoài vườn dùng bữa tối.
Manh Manh nói với cô là lúc ở bên nhà của Tiểu Hoan Hoan đã ăn trước rồi nên bây giờ muốn đi ngủ trước.
"Lúc nãy con ăn rồi, bây giờ không ăn nữa đâu. Mẹ nhớ ăn nhanh lên rồi vào ngủ với Manh Manh nha." Vừa nói xong thằng bé liền chạy một mạch vào trong nhà.
Thẩm Thiên Nhạc nhìn mảnh vườn trồng đầy hoa hồng thân gỗ. Lại nhìn vào cây đàn dương cầm nằm ở góc tối trong nhà.
Ngày mai... cô sẽ quay lại Tề gia.
...
Tư Lan vừa đặt ấm trà xuống bàn ngoài hiên nhà, phía bên ngoài cửa đã có một tiếng động truyền đến.
Thẩm Thiên Nhạc ăn mặc gọn gàng, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi bà.
"Chào cô! Con hôm nay đến đây là muốn hỏi chút chuyện ạ."
"Vào đi, vào đi." Bà ngồi xuống ghế, mỉm cười với Thẩm Thiên Nhạc.
"Cố gái trẻ, cậu trai hôm trước... hôm nay không đến cùng sao?" Tư Lan nhìn quanh, không thấy Thẩm Quân đến cùng thì hơi thất vọng.
Thẩm Thiên Nhạc ngồi xuống ghế ngoài hiên, nhìn tách trà nghi ngút khói, nó tỏa hương thơm nhè nhẹ của hoa cúc khiến tâm trạng cô thả lỏng hơn. "Anh ấy hôm nay không đến, chỉ có mình con thôi." Dừng một lát cô nói tiếp. "Tên... tên thật của anh ấy là Cố Ngụy Tiêu... có phải không ạ?"
"Sao cô lại hỏi thế?" Mặt Tư Lan dần trở nên mất tự nhiên. Nhưng bà cũng không phủ nhận rằng Thẩm Quân là Cố Ngụy Tiêu.
Có lẽ đều là phụ nữ cùng với nhau, nên Thẩm Thiên Nhạc rất tự nhiên nói ra mọi chuyện, không giấu giếm bất cứ thứ gì. Cô nhấp một ngụm trà rồi mọi từ từ nói. Có lẽ nếu chân thành thì Tư Lan sẽ nói ra sự thật cho cô biết.
"Lần đó đến đây bàn giao trang viên này con đã thấy biểu hiện của Thẩm Quân rất kỳ lạ. Trước đó khi nhìn thấy hình ảnh cùng giấy thoả thuận mua bán đất anh ấy đã không kiểm soát được mà mất bình tĩnh... Hôm ấy cô hỏi anh ấy có phải Cố Ngụy Tiêu không. Con đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật bản thân con chẳng hiểu gì vì anh ấy cả. Hoá ra đến cả người ngoài còn hiểu rõ hơn mọi chuyện.
Yêu một người mà ngay cả những bí mật đó cũng không biết được. Không thể san sẻ cùng nhau. Có lẽ quá khứ của Thẩm Quân không có gì tốt đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, đầu tóc rối bù, quần áo còn dính cả máu con đã biết không phải chỉ mỗi quá khứ của con mà ngay cả người ngay trước mặt mình trước đây có phải cũng đã chịu nhiều đau đớn lắm không.
Anh ấy trốn tránh không thừa nhận, nhưng thật sự con vẫn muốn biết, hiểu thật rõ."
/95
|