Mặc dù hiện tại hai người đã đăng ký kết hôn, cũng sắp diễn ra hôn lễ rồi, nhưng Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Có lẽ chính là màn cầu hôn thật lãng mạn, dù sao vẫn muốn được nhìn thấy cảnh Cố Ngụy Tiêu quỳ một gối trao nhẫn cho cô. Nếu không có được như thế thì cũng phải là một câu nói chứ.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn mong chờ nó đến, nhưng rồi thời gian trôi qua thật nhanh, sau cùng cô cũng quên mất nó. Nhưng trong suốt quãng đời còn lại, sau này mỗi khi mở mắt ra sẽ đều được nghe người đàn ông đó nói yêu cô. Rất lâu về sau khi hỏi đến, Cố Ngụy Tiêu chỉ nói: "Hình như anh đã quên mất phải cầu hôn em rồi, thế nên mỗi ngày đều nói, nhắc cho em nhớ anh yêu em nhiều đến mức nào. Không cần nói ra câu cầu hôn đó cũng được, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh."
Hạnh phúc hoá ra chỉ ngay trong chớp mắt mà thôi, thế nên phải nắm lấy nó. Nắm thật chặt để không vụt mất.
.........
Trước ngày đi thử váy cưới vài ngày, Hứa Quân Nhu đã đưa Manh Manh quay về thành phố S. Nói ông Hứa muốn xem mặt mũi cháu trai, Thẩm Thiên Nhạc lâu như thế cũng không về, còn Hứa Quân Nhu lại biệt tích ngần ấy năm trời.
Sau khi thăm ông xong cũng sẽ đưa ông đến thành phố T để dự hôn lễ. Và tất nhiên Thẩm Minh Hạo chỉ mới nghe thấy thế đã thấy hoa mắt chóng mặt. Không biệt cánh nào có thể trốn được ông Hứa.
Bạn nhỏ Manh Manh ban đầu còn có chút sợ sệt, nhưng khi đến nơi rồi lại có thể hoà nhập nhanh chóng. Ông Hứa già cả, nhưng được cái rất vui tính. Tính tình cũng hợp với Manh Manh, thế nên Hứa Quân Nhu cũng không cần phải lo lắng về nó.
Đến ngày thứ ba, và cũng còn hai ngày nữa hôn lễ sẽ chính thức diễn ra. Thẩm thị hiện tại đã là tập đoàn duy nhất đứng đầu cả nước. Việc năm đó của cha mẹ Cố Ngụy Tiêu cũng được làm sáng tỏ, toàn bộ tài sản sau điều tra cũng được hoàn trả lại cho chủ nhân của nó, một lần nữa trên thương trường lại xuất hiện cái tên của Cố thị... Nhưng dù có thế nào đi nữa thì cũng có một thứ mãi mãi đã mất đi rồi. Là danh dự, là sinh mạng của cha mẹ anh.
.........
Thời gian trôi nhanh như cát chảy, khẽ khàng lọt qua những khe hở của kẽ tay. Không thể nào nắm được, cũng không thể nào níu lại được.
Nơi tổ chức hôn lễ là một nhà thờ nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố T. Vừa tráng lệ lại cao quý. Là nơi bắt đầu cho biết bao nhiêu cuộc hôn nhân, trong đó có cả Thẩm Thiên Nhạc cùng Cố Ngụy Tiêu.
Ngay từ sớm khách mời đã liên tục ra vào nơi nhà thờ rộng lớn, trên gương mặt họ đều ánh lên vẻ mong chờ. Hứa Quân Nhu cũng đã đưa ông Hứa đến, người đàn ông già cả đắt theo Manh Manh ngồi xuống hàng ghế trước lặng nhìn sự hoa lệ của nơi này.
Manh Manh từ trên ghế nhảy xuống chạy vụt đi. Ông Hứa mệt mỏi tựa lưng ra ghế, hơi hắng giọng nói: "Đi chậm thôi!"
Hứa Quân Nhu đến gần, tựa đầu vào vai ông. "Cháu gái của ba kết hôn rồi, đột nhiên cảm thấy có chút lạ."
Ông vỗ nhẹ lên tay Hứa Quân Nhu, cười ôn hòa. "Cháu gái lớn rồi phải gả đi thôi."
"Ba không trách con sao, mang nó đi..."
Ông Hứa cắt lời bà: "Không trách, như bây giờ là được rồi, hạnh phúc là được rồi."
Hai người ngồi lặng ở đó, nhìn những khách mời từng người đến. Họ ngồi xuống ghế hai bên, cười nói vô cùng rôm rả.
.........
Một lát sau Manh Manh không biết ngoài cửa từ đâu chạy đến, thằng bé cầm trên tay thứ gì đó ngồi xuống hàng ghế đầu.
Khách mời đến đủ, chỉ một lát sau lễ đường vang lên bản nhạc hòa tấu du dương, giữa của lớn Cố Ngụy Tiêu từ từ bước vào tiến thẳng về phía trước. Anh đi qua hai hàng người ngồi, trong lòng nôn nao không ngừng, lần này người cùng sánh vai với Thẩm Thiên Nhạc là anh, người che chở cho cô một đời cũng là anh.
Từng bước chân của anh như đang tiến dần đến trạm cuối, trạm cuối của tình yêu.
Cũng rất nhanh sau đó, hoa hồng đỏ thẵm bay lên rợp trời, phủ lên thân ảnh của cô gái đang đi trên tấm thảm trải vào trong lễ đường.
Thẩm Thiên Nhạc cầm một bó hoa hồng trắng tinh khiết, váy cưới trên người lấp lánh như có ánh sao. Khăn che mặt làm mọi thứ trước mắt của cô mờ đi, riêng chỉ có con người đang đứng phía cuối lễ đường là thấy rõ rệt, thấy được gương mặt tuyệt đẹp đó của anh, thấy được vẻ dịu dàng ân cần ấy...
Cánh hoa rơi xuống mái tóc đen nhánh, mang theo cảm xúc ngọt ngào đến tận đầu lưỡi. Lễ đường hiện tại chỉ có mỗi tiếng bước chân của Thẩm Thiên Nhạc.
Lần hai kết hôn, cũng là lần cuối. Nếu trước đây nó đã làm trái tim của không ít người đau sót. Thẩm Thiên Nhạc thật sự không muốn nhớ về quá khứ đau thương đó, tận mắt thấy Cố Ngụy Tiêu đứng bên ngoài. Để cho anh thấy cô cùng người khác lập lời tuyên thệ, chứng kiến hết thảy sự lạnh nhạt của mình.
Cố Ngụy Tiêu chỉ biết lần này Thẩm Thiên Nhạc đã thật sự là của anh, có muôn vàn cảm xúc không nói thành lời. Vị trí hiện tại này là đang đợi cô đến, nó cũng không phải là của ai khác ngoài anh.
Đến khi bước chân Thẩm Thiên Nhạc đã đến gần Cố Ngụy Tiêu, bạn nhỏ Manh Manh từ phía dưới chạy nhanh lên đưa cho cô một thứ nhỏ bé có màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Cố Ngụy Tiêu nhìn thằng bé, kéo tay Thẩm Thiên Nhạc, nói: "Tặng cho em kẹo hỷ của hai chúng ta."
Thẩm Thiên Nhạc mím môi, nước mắt rơi xuống viên kẹo đỏ rực trong lòng bàn tay. "Kẹo hỷ này đến muộn quá rồi."
"Không sao! Nếu em muốn, sau này ngày nào cũng sẽ tặng cho em một viên."
Trong những tiếng hân hoan vỗ tay, còn có cả những tiếng khóc thút thít. Nhẫn được đeo vào vị trí ngón áp út, sáng chói tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.
Nụ hôn nóng hổi rơi xuống môi Thẩm Thiên Nhạc, hoà vào với nước mắt ấm nóng.
Cảm ơn em vì đã đến, thay đổi cuộc đời của anh, khiến nó từ dưới vực sâu trở thành một nơi tràn ngập tia sáng. Khiến cho anh biết thế nào là sự kiên nhẫn, cho anh được nếm những hương vị của tình yêu.
Tình yêu vĩnh hằng này... mang tên của em.
Tương lai sau này, quãng đời còn lại, đều sẽ minh chứng cho tình yêu đó.
..._HOÀN_...
Có lẽ chính là màn cầu hôn thật lãng mạn, dù sao vẫn muốn được nhìn thấy cảnh Cố Ngụy Tiêu quỳ một gối trao nhẫn cho cô. Nếu không có được như thế thì cũng phải là một câu nói chứ.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn mong chờ nó đến, nhưng rồi thời gian trôi qua thật nhanh, sau cùng cô cũng quên mất nó. Nhưng trong suốt quãng đời còn lại, sau này mỗi khi mở mắt ra sẽ đều được nghe người đàn ông đó nói yêu cô. Rất lâu về sau khi hỏi đến, Cố Ngụy Tiêu chỉ nói: "Hình như anh đã quên mất phải cầu hôn em rồi, thế nên mỗi ngày đều nói, nhắc cho em nhớ anh yêu em nhiều đến mức nào. Không cần nói ra câu cầu hôn đó cũng được, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh."
Hạnh phúc hoá ra chỉ ngay trong chớp mắt mà thôi, thế nên phải nắm lấy nó. Nắm thật chặt để không vụt mất.
.........
Trước ngày đi thử váy cưới vài ngày, Hứa Quân Nhu đã đưa Manh Manh quay về thành phố S. Nói ông Hứa muốn xem mặt mũi cháu trai, Thẩm Thiên Nhạc lâu như thế cũng không về, còn Hứa Quân Nhu lại biệt tích ngần ấy năm trời.
Sau khi thăm ông xong cũng sẽ đưa ông đến thành phố T để dự hôn lễ. Và tất nhiên Thẩm Minh Hạo chỉ mới nghe thấy thế đã thấy hoa mắt chóng mặt. Không biệt cánh nào có thể trốn được ông Hứa.
Bạn nhỏ Manh Manh ban đầu còn có chút sợ sệt, nhưng khi đến nơi rồi lại có thể hoà nhập nhanh chóng. Ông Hứa già cả, nhưng được cái rất vui tính. Tính tình cũng hợp với Manh Manh, thế nên Hứa Quân Nhu cũng không cần phải lo lắng về nó.
Đến ngày thứ ba, và cũng còn hai ngày nữa hôn lễ sẽ chính thức diễn ra. Thẩm thị hiện tại đã là tập đoàn duy nhất đứng đầu cả nước. Việc năm đó của cha mẹ Cố Ngụy Tiêu cũng được làm sáng tỏ, toàn bộ tài sản sau điều tra cũng được hoàn trả lại cho chủ nhân của nó, một lần nữa trên thương trường lại xuất hiện cái tên của Cố thị... Nhưng dù có thế nào đi nữa thì cũng có một thứ mãi mãi đã mất đi rồi. Là danh dự, là sinh mạng của cha mẹ anh.
.........
Thời gian trôi nhanh như cát chảy, khẽ khàng lọt qua những khe hở của kẽ tay. Không thể nào nắm được, cũng không thể nào níu lại được.
Nơi tổ chức hôn lễ là một nhà thờ nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố T. Vừa tráng lệ lại cao quý. Là nơi bắt đầu cho biết bao nhiêu cuộc hôn nhân, trong đó có cả Thẩm Thiên Nhạc cùng Cố Ngụy Tiêu.
Ngay từ sớm khách mời đã liên tục ra vào nơi nhà thờ rộng lớn, trên gương mặt họ đều ánh lên vẻ mong chờ. Hứa Quân Nhu cũng đã đưa ông Hứa đến, người đàn ông già cả đắt theo Manh Manh ngồi xuống hàng ghế trước lặng nhìn sự hoa lệ của nơi này.
Manh Manh từ trên ghế nhảy xuống chạy vụt đi. Ông Hứa mệt mỏi tựa lưng ra ghế, hơi hắng giọng nói: "Đi chậm thôi!"
Hứa Quân Nhu đến gần, tựa đầu vào vai ông. "Cháu gái của ba kết hôn rồi, đột nhiên cảm thấy có chút lạ."
Ông vỗ nhẹ lên tay Hứa Quân Nhu, cười ôn hòa. "Cháu gái lớn rồi phải gả đi thôi."
"Ba không trách con sao, mang nó đi..."
Ông Hứa cắt lời bà: "Không trách, như bây giờ là được rồi, hạnh phúc là được rồi."
Hai người ngồi lặng ở đó, nhìn những khách mời từng người đến. Họ ngồi xuống ghế hai bên, cười nói vô cùng rôm rả.
.........
Một lát sau Manh Manh không biết ngoài cửa từ đâu chạy đến, thằng bé cầm trên tay thứ gì đó ngồi xuống hàng ghế đầu.
Khách mời đến đủ, chỉ một lát sau lễ đường vang lên bản nhạc hòa tấu du dương, giữa của lớn Cố Ngụy Tiêu từ từ bước vào tiến thẳng về phía trước. Anh đi qua hai hàng người ngồi, trong lòng nôn nao không ngừng, lần này người cùng sánh vai với Thẩm Thiên Nhạc là anh, người che chở cho cô một đời cũng là anh.
Từng bước chân của anh như đang tiến dần đến trạm cuối, trạm cuối của tình yêu.
Cũng rất nhanh sau đó, hoa hồng đỏ thẵm bay lên rợp trời, phủ lên thân ảnh của cô gái đang đi trên tấm thảm trải vào trong lễ đường.
Thẩm Thiên Nhạc cầm một bó hoa hồng trắng tinh khiết, váy cưới trên người lấp lánh như có ánh sao. Khăn che mặt làm mọi thứ trước mắt của cô mờ đi, riêng chỉ có con người đang đứng phía cuối lễ đường là thấy rõ rệt, thấy được gương mặt tuyệt đẹp đó của anh, thấy được vẻ dịu dàng ân cần ấy...
Cánh hoa rơi xuống mái tóc đen nhánh, mang theo cảm xúc ngọt ngào đến tận đầu lưỡi. Lễ đường hiện tại chỉ có mỗi tiếng bước chân của Thẩm Thiên Nhạc.
Lần hai kết hôn, cũng là lần cuối. Nếu trước đây nó đã làm trái tim của không ít người đau sót. Thẩm Thiên Nhạc thật sự không muốn nhớ về quá khứ đau thương đó, tận mắt thấy Cố Ngụy Tiêu đứng bên ngoài. Để cho anh thấy cô cùng người khác lập lời tuyên thệ, chứng kiến hết thảy sự lạnh nhạt của mình.
Cố Ngụy Tiêu chỉ biết lần này Thẩm Thiên Nhạc đã thật sự là của anh, có muôn vàn cảm xúc không nói thành lời. Vị trí hiện tại này là đang đợi cô đến, nó cũng không phải là của ai khác ngoài anh.
Đến khi bước chân Thẩm Thiên Nhạc đã đến gần Cố Ngụy Tiêu, bạn nhỏ Manh Manh từ phía dưới chạy nhanh lên đưa cho cô một thứ nhỏ bé có màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Cố Ngụy Tiêu nhìn thằng bé, kéo tay Thẩm Thiên Nhạc, nói: "Tặng cho em kẹo hỷ của hai chúng ta."
Thẩm Thiên Nhạc mím môi, nước mắt rơi xuống viên kẹo đỏ rực trong lòng bàn tay. "Kẹo hỷ này đến muộn quá rồi."
"Không sao! Nếu em muốn, sau này ngày nào cũng sẽ tặng cho em một viên."
Trong những tiếng hân hoan vỗ tay, còn có cả những tiếng khóc thút thít. Nhẫn được đeo vào vị trí ngón áp út, sáng chói tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.
Nụ hôn nóng hổi rơi xuống môi Thẩm Thiên Nhạc, hoà vào với nước mắt ấm nóng.
Cảm ơn em vì đã đến, thay đổi cuộc đời của anh, khiến nó từ dưới vực sâu trở thành một nơi tràn ngập tia sáng. Khiến cho anh biết thế nào là sự kiên nhẫn, cho anh được nếm những hương vị của tình yêu.
Tình yêu vĩnh hằng này... mang tên của em.
Tương lai sau này, quãng đời còn lại, đều sẽ minh chứng cho tình yêu đó.
..._HOÀN_...
/95
|