Cuối cùng cũng kết thúc
Khánh vừa từ công ty về, vừa mở cửa thì có điện thoại. Số của Phong. Khánh đã định không nghe máy. Nhưng rồi lại bắt máy. Một tay khánh vặn tay nắm cửa.
- Chẳng phải em đã…
- Cô là Khánh. – Một giọng đàn ông trầm và rắn nói từ phía bên kia.
- Vâng. – Khánh nghĩ ông ta nhiều tuổi.
- Tôi là bố của Phong.
Khánh ngạc nhiên. Khánh có biết ông ta qua những lần nói chuyện với Phong hay Vũ. Nhưng ông ấy gọi điện cho cô thì hình như không bình thường.
- Tôi muốn gặp cô. Tôi nói Phong đến đón cô nhé.
- Vì sao bác nghĩ là cháu sẽ gặp bác. Với cháu bác không có chút quyền lực nào cả.
- Tôi không đề nghị cô. Tôi đang hỏi cô.
Khánh nghĩ vài giây. Rồi cũng đồng ý. Khánh nói sẽ tự đến nhưng ông ấy nói chắc chắn phải để Phong đến đón cô. Khánh tắt máy.
- Đúng là ở trên cao quen rồi nên luôn ra lệnh cho người khác.
Tối, Phong đến đón Khánh.
- Em thì liên quan gì đến bố anh.
- Có chứ. Em là con dâu tương lại.
- Em mở cửa lao ra ngoài nhé.
- Tùy em. Đùa thôi. Anh không nhờ đến bố anh trong chuyện tình cảm. Chỉ có cái Trinh thôi.
- À. Hoãn đám cưới. – Khánh nói một cách thản nhiên.
- Em biết rồi à.
- Cũng vừa mới thôi. – Khánh nói khi bước xuống xe Phong. Ông ta hẹn gặp Khánh ở nhà hàng nổi trên thuyền. Gió thổi bay tóc Khánh. Cô phải đưa tay lên giữ chúng lại và bước nhanh. Phía sau là Phong.
Ông ấy có vẻ giản dị hơn so với điều kiện của mình. Trừ ngón tay giữa bàn tay trái đeo chiếc nhẫn đính đá to thì mọi phục sức trên người ông ấy không cho thấy ông ấy có vị trí như thế nào. Ông ra hiệu cho Khánh ngồi ghế đối diện trước cái bàn kê cạnh cột buồm thuyền.
- Có lẽ cô ngạc nhiên…
- Cháu ngạc nhiên. – Khánh ngắt lời ông ta. – Thường cháu không có thói quen nghe lời người lạ. Nhưng vì bác lớn tuổi nên… – Khánh bỏ lửng câu nói.
Phong kéo ghế ngồi bên cạnh.
- Cô dùng gì? – Ông ta hỏi khi người phục vụ tiến lại.
- Hay là thế này. Chúng ta giải quyết xong việc bác gọi cháu đến đây rồi ăn được không. Cháu nghĩ bác có việc muốn nói nên mới cần gặp cháu. Và khi tâm trạng chưa giải quyết xong công việc chắc người ta cũng không có tâm trí ăn. – Khánh mỉm cười. Đôi khi Khánh bình thản với vài việc lẽ ra nên lo lắng.
- Cô làm gì? Ý tôi hỏi công việc.
- Cháu tư vấn luật cho công ty liên doanh.
- Người như cô nên kinh doanh, đúng hơn là làm bà chủ. Tôi hiểu vì sao thằng Phong nhà tôi thích cô. Ha ha ha. - Ông ta cười lớn.
- Bố… – Phong không nói hết câu.
- Nếu bác gọi cháu đến vì việc này thì cháu không thích nghe nên dù không lịch sự nhưng cháu sẽ xin phép về. – Khánh nói và chống tay xuống bàn chực đứng dậy.
- Thằng Phong chẳng bao giờ nhờ đến tôi trong chuyện tình cảm. Tôi chỉ có một đứa con gái, và nó là đứa duy nhất luôn cần tôi trong bất kì việc gì.
Khánh lại ngồi xuống.
- Cháu biết bác muốn nói đến việc Vũ hoãn đám cưới với Trinh. Nhưng cháu nghĩ bác không nên trông chờ gì ở cháu vì cháu không làm gì để anh ấy hoãn đám cưới nên cháu cũng không có giải pháp gì. Còn việc anh ấy hoãn đám cưới... cháu thấy cháu chẳng có trách nhiệm gì phải nói với bác nhưng thôi đã đến đây rồi thì cháu cũng nói. Thực chất anh ấy không thể bị quai bị vì trước đó đã mắc bệnh này. Cho nên việc hoãn có lẽ do suy nghĩ của anh ấy thôi.
- Tôi cũng nghĩ cậu ta không bị quai bị.
- Vũ không cho anh đến nhà thăm. Dù anh nói đã từng bị trước nên không thể bị lây. – Phong nói. – Nhà trai cũng không nhộn nhịp chuẩn bị. Hình như Vũ đã định từ trước.
- Và giờ con gái tôi đang khóc lóc, không ăn uống gì mà cứ đòi đến đó. Tôi không muốn nhìn nó như thế. Tôi thích Vũ vì anh ta có tài. Nhưng cách đối xử với con gái tôi thì tôi không vừa lòng. Nhưng dù sao tôi cũng luôn chiều ý nó.
- Cháu không biết anh ấy muốn làm gì. Cháu đã không gặp Vũ gần 1 tháng nay. - Khánh đáp. Nghĩ đến cảnh Trinh tóc tai rũ rượi, khóc lóc trong lòng Khánh vừa hả hê vừa thương hại.
- Nhưng nếu cô hỏi anh ta chắc chắn sẽ nói anh ta muốn làm gì.
- Cháu không muốn gặp lại anh ta.
- Tôi có thể làm tất cả. Cô có thể ra điều kiện.
- Điều kiện là cái đặt ra khi hai bên cũng muốn thỏa thuận. Ở đây bên cháu thì không. Tay trái bác không đeo nhẫn cưới nhưng có vết đã từng đeo nhẫn rất lâu. Cháu biết bác có vợ kế. Bác gái chắc đã mất hoặc rời xa bác vì lí do nào đó. Người đến sau cũng không thể có ý nghĩa bằng bác ấy . Cho nên bác không đeo nhẫn cưới lần này. Bác đã và vẫn yêu bác gái rất nhiều. Cháu nói có đúng không. – Khánh từ tốn.
- Phải. Bà ấy mất sau khi sinh con bé Trinh.
- Cho nên bác mới chiều cô ấy như thế. – Khánh tựa người vào thành ghế đằng sau. – Bác đã biết cảm giác khi phải rời xa người mình yêu thương khi tình cảm vẫn còn là như thế nào. Bác biết nỗi đau ấy. Cháu cũng đã và đang như thế. Và cháu không hề muốn gặp lại người gây nên nỗi đau ấy cho mình. Cháu mong bác hiểu. – Nói đến đây Khánh đứng dậy. – Xin phép bác.
- Có thể anh ta định lấy số tiền bán cổ phần của Trinh san nhượng cho để chạy trốn. – Phong đứng dậy nói ngăn Khánh lại.
- Em biết.
- Sao em biết?
Khánh nhìn ông chủ tịch.
- Xin bác đừng giận nếu cháu nói con gái bác hơi ngu ngốc. Mà nguyên nhân có lẽ do không bao giờ biết đến sự nham hiểm của cuộc đời vì được bao bọc bởi những gì tốt nhất có thể. Nói sẽ chuyển số cổ phần ấy cho anh ta sau khi cưới nhau. Nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ta đã chuyển trước khi đám cưới diễn ra. Có thể tự nguyện có thể là do đề nghị từ Vũ. Và khi không còn điều kiện để đám cưới được diễn ra thì người ta không ta thiết gì với nó cho lắm. Chào bác. – Rồi Khánh bước khỏi boong tàu.
- Đưa cô ấy về. – Ông ta nói với Phong.
Phong chạy vội theo Khánh.
- Đưa em đến nhà Vũ. – Khánh nói khi đang ngồi trên xe Phong.
- Anh tưởng em không muốn đến đó.
- Em không đến đó vì bố con anh. Em đến đó vì em. Em muốn giải quyết để sau này không ai lôi em vào việc không liên quan đến em nữa.
Xe lao vun vút trên đường. Khánh nói Phong đứng chờ ở dưới nhà. Cô sẽ trở lại nhanh thôi. Khánh bấm thang máy lên tầng 6. Cái thang máy thân quen nhưng giờ Khánh bước vào không thấy có sự nhung nhớ. Lúc này Khánh đang tức giận. Mở cửa bước vào nhà. Trong nhà có một vài anh chị Vũ, cô biết họ. Dù sao cô cũng đã yêu Vũ 4 năm. Đi thẳng vào phòng Vũ, Khánh sập cửa lại. Mọi việc chỉ diễn ra trong vài giây. Vũ đang ngồi trên giường, xung quanh là tập tài liệu và đống giấy tờ.
- Lẽ ra anh nên nghĩ ra mình bị bệnh gì đó nặng hơn.
Vũ nhìn Khánh vài giây rồi lao đến ôm Khánh. Từ khi Khánh cắt đứt liên lạc như biến mất khỏi Vũ. Vũ đã tìm Khánh rất nhiều lần.
- Anh đã tìm em rất nhiều lần. Anh định sẽ tìm ra em trong tuần này.
- Trong tuần này? Tuần anh hoãn đám cưới với cô ta.
- Số tiền bán cổ phần đủ để chuyển đến nơi khác sống và lập một công ty nhỏ. Mọi thủ tục là hợp lệ không vướng gì đến pháp lý. Cô ta chuyển nhượng cho anh sau hôm đi đặt tiệc cưới. Không cần mất nhiều thời gian để ở cạnh cô ta chờ cơ hội. Và anh vẫn yêu em. Anh nghĩ có lẽ em với anh sẽ đi đâu đó và bắt đầu lại với số tiền này.
- Và anh nghĩ em sẽ đi cùng anh? – Khánh khoanh tay trước ngực.
- Em cũng yêu anh đúng không? Bây giờ em vẫn yêu.
- Không. Em hết yêu anh rồi. Em vừa phát hiện ra điều đó. Em không nghĩ người em từng yêu 4 năm lại thay đổi nhiều như thế. Em tưởng anh sẽ ở cạnh cô ta ít ra cũng vài năm để bù đắp việc cô ta cho anh nhiều thứ . Nhưng hình như anh cũng chẳng nghĩ đến điều đó. Anh chỉ nghĩ đến tiền thì phải.
- Nhưng anh vẫn yêu em. Anh muốn ở cạnh em thay vì cô ta.
- Nhưng em thì không. Em sẽ không bao giờ ở cạnh anh lần nữa. Dù mới hôm qua em vẫn còn muốn. Và em nghĩ anh cũng nên suy nghĩ cho cô ta. Dù chỉ một chút . Như em thương hại sự ngu dốt của cô ta và sự vô tình của anh lúc này. Sau này em không hề muốn gặp lại anh hay liên quan đến anh nữa. Anh hãy sống cuộc sống của anh và để em sống cuộc sống của em. Đừng làm ảnh hưởng đến nó.
Khánh nói rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài. Không để Vũ nói thêm câu nào. Ra khỏi căn hộ và xuống nơi Phong đang chờ. Phong đưa Khánh về. Khi đến cửa nhà Khánh nói.
- Lần này thì thực hiện lời hứa của anh đi nhé.
- Anh tưởng em sẽ tức giận với anh.
- Có lẽ. Nhưng em kiềm chế tình cảm tốt. Và suy cho cùng anh cũng chỉ quá đáng ở mức độ nào đó. – Khánh cười. – Thôi anh về đi.
Phong lên xe phóng đi. Ánh mắt đầy sự nuối tiếc.
- Alo... mày đang ở đâu thế. Đón tao đi uống gì đấy đi . - Khánh móc điện thoại trong túi ra gọi Hà. Tự nhiên Khánh muốn giải tỏa điều gì đấy.
- Muộn rồi mà mày vẫn đi á?
- Muộn với tao chứ có muộn với mày đâu.
- Ok. Đợi tao.
Giờ thì Khánh gần như chẳng còn chút nuối tiếc hay hi vọng nào. Chứng kiến và cảm nhận sự thất vọng đến một mức độ giới hạn con người ta có lẽ thấy muốn thoát khỏi đó hơn lúc nào hết.
- Sao tự nhiên lại muốn uống thế . Ăn mừng chúng nó hoãn đám cưới à? - Hà hỏi khi hai đứa đang dừng đèn đỏ.
- Không tao vừa đi tác thành cho chúng nó về đấy.
- Cái gì . Sao lại thế.
- Đi nhanh lên đèn xanh kìa. - Khánh cấu vào lưng Hà.
Đêm nay, lâu lắm Khánh mới say như thế . Được cái chưa nhằm nhò gì với Hà, vẫn đang trơ như sáo. Cho nên sáng hôm sau hai đứa vẫn tỉnh dậy ở... nhà Khánh, còn nguyên quần áo và chỉ có hai đứa .
Trời bắt đầu chuyển mùa
Khánh vừa từ công ty về, vừa mở cửa thì có điện thoại. Số của Phong. Khánh đã định không nghe máy. Nhưng rồi lại bắt máy. Một tay khánh vặn tay nắm cửa.
- Chẳng phải em đã…
- Cô là Khánh. – Một giọng đàn ông trầm và rắn nói từ phía bên kia.
- Vâng. – Khánh nghĩ ông ta nhiều tuổi.
- Tôi là bố của Phong.
Khánh ngạc nhiên. Khánh có biết ông ta qua những lần nói chuyện với Phong hay Vũ. Nhưng ông ấy gọi điện cho cô thì hình như không bình thường.
- Tôi muốn gặp cô. Tôi nói Phong đến đón cô nhé.
- Vì sao bác nghĩ là cháu sẽ gặp bác. Với cháu bác không có chút quyền lực nào cả.
- Tôi không đề nghị cô. Tôi đang hỏi cô.
Khánh nghĩ vài giây. Rồi cũng đồng ý. Khánh nói sẽ tự đến nhưng ông ấy nói chắc chắn phải để Phong đến đón cô. Khánh tắt máy.
- Đúng là ở trên cao quen rồi nên luôn ra lệnh cho người khác.
Tối, Phong đến đón Khánh.
- Em thì liên quan gì đến bố anh.
- Có chứ. Em là con dâu tương lại.
- Em mở cửa lao ra ngoài nhé.
- Tùy em. Đùa thôi. Anh không nhờ đến bố anh trong chuyện tình cảm. Chỉ có cái Trinh thôi.
- À. Hoãn đám cưới. – Khánh nói một cách thản nhiên.
- Em biết rồi à.
- Cũng vừa mới thôi. – Khánh nói khi bước xuống xe Phong. Ông ta hẹn gặp Khánh ở nhà hàng nổi trên thuyền. Gió thổi bay tóc Khánh. Cô phải đưa tay lên giữ chúng lại và bước nhanh. Phía sau là Phong.
Ông ấy có vẻ giản dị hơn so với điều kiện của mình. Trừ ngón tay giữa bàn tay trái đeo chiếc nhẫn đính đá to thì mọi phục sức trên người ông ấy không cho thấy ông ấy có vị trí như thế nào. Ông ra hiệu cho Khánh ngồi ghế đối diện trước cái bàn kê cạnh cột buồm thuyền.
- Có lẽ cô ngạc nhiên…
- Cháu ngạc nhiên. – Khánh ngắt lời ông ta. – Thường cháu không có thói quen nghe lời người lạ. Nhưng vì bác lớn tuổi nên… – Khánh bỏ lửng câu nói.
Phong kéo ghế ngồi bên cạnh.
- Cô dùng gì? – Ông ta hỏi khi người phục vụ tiến lại.
- Hay là thế này. Chúng ta giải quyết xong việc bác gọi cháu đến đây rồi ăn được không. Cháu nghĩ bác có việc muốn nói nên mới cần gặp cháu. Và khi tâm trạng chưa giải quyết xong công việc chắc người ta cũng không có tâm trí ăn. – Khánh mỉm cười. Đôi khi Khánh bình thản với vài việc lẽ ra nên lo lắng.
- Cô làm gì? Ý tôi hỏi công việc.
- Cháu tư vấn luật cho công ty liên doanh.
- Người như cô nên kinh doanh, đúng hơn là làm bà chủ. Tôi hiểu vì sao thằng Phong nhà tôi thích cô. Ha ha ha. - Ông ta cười lớn.
- Bố… – Phong không nói hết câu.
- Nếu bác gọi cháu đến vì việc này thì cháu không thích nghe nên dù không lịch sự nhưng cháu sẽ xin phép về. – Khánh nói và chống tay xuống bàn chực đứng dậy.
- Thằng Phong chẳng bao giờ nhờ đến tôi trong chuyện tình cảm. Tôi chỉ có một đứa con gái, và nó là đứa duy nhất luôn cần tôi trong bất kì việc gì.
Khánh lại ngồi xuống.
- Cháu biết bác muốn nói đến việc Vũ hoãn đám cưới với Trinh. Nhưng cháu nghĩ bác không nên trông chờ gì ở cháu vì cháu không làm gì để anh ấy hoãn đám cưới nên cháu cũng không có giải pháp gì. Còn việc anh ấy hoãn đám cưới... cháu thấy cháu chẳng có trách nhiệm gì phải nói với bác nhưng thôi đã đến đây rồi thì cháu cũng nói. Thực chất anh ấy không thể bị quai bị vì trước đó đã mắc bệnh này. Cho nên việc hoãn có lẽ do suy nghĩ của anh ấy thôi.
- Tôi cũng nghĩ cậu ta không bị quai bị.
- Vũ không cho anh đến nhà thăm. Dù anh nói đã từng bị trước nên không thể bị lây. – Phong nói. – Nhà trai cũng không nhộn nhịp chuẩn bị. Hình như Vũ đã định từ trước.
- Và giờ con gái tôi đang khóc lóc, không ăn uống gì mà cứ đòi đến đó. Tôi không muốn nhìn nó như thế. Tôi thích Vũ vì anh ta có tài. Nhưng cách đối xử với con gái tôi thì tôi không vừa lòng. Nhưng dù sao tôi cũng luôn chiều ý nó.
- Cháu không biết anh ấy muốn làm gì. Cháu đã không gặp Vũ gần 1 tháng nay. - Khánh đáp. Nghĩ đến cảnh Trinh tóc tai rũ rượi, khóc lóc trong lòng Khánh vừa hả hê vừa thương hại.
- Nhưng nếu cô hỏi anh ta chắc chắn sẽ nói anh ta muốn làm gì.
- Cháu không muốn gặp lại anh ta.
- Tôi có thể làm tất cả. Cô có thể ra điều kiện.
- Điều kiện là cái đặt ra khi hai bên cũng muốn thỏa thuận. Ở đây bên cháu thì không. Tay trái bác không đeo nhẫn cưới nhưng có vết đã từng đeo nhẫn rất lâu. Cháu biết bác có vợ kế. Bác gái chắc đã mất hoặc rời xa bác vì lí do nào đó. Người đến sau cũng không thể có ý nghĩa bằng bác ấy . Cho nên bác không đeo nhẫn cưới lần này. Bác đã và vẫn yêu bác gái rất nhiều. Cháu nói có đúng không. – Khánh từ tốn.
- Phải. Bà ấy mất sau khi sinh con bé Trinh.
- Cho nên bác mới chiều cô ấy như thế. – Khánh tựa người vào thành ghế đằng sau. – Bác đã biết cảm giác khi phải rời xa người mình yêu thương khi tình cảm vẫn còn là như thế nào. Bác biết nỗi đau ấy. Cháu cũng đã và đang như thế. Và cháu không hề muốn gặp lại người gây nên nỗi đau ấy cho mình. Cháu mong bác hiểu. – Nói đến đây Khánh đứng dậy. – Xin phép bác.
- Có thể anh ta định lấy số tiền bán cổ phần của Trinh san nhượng cho để chạy trốn. – Phong đứng dậy nói ngăn Khánh lại.
- Em biết.
- Sao em biết?
Khánh nhìn ông chủ tịch.
- Xin bác đừng giận nếu cháu nói con gái bác hơi ngu ngốc. Mà nguyên nhân có lẽ do không bao giờ biết đến sự nham hiểm của cuộc đời vì được bao bọc bởi những gì tốt nhất có thể. Nói sẽ chuyển số cổ phần ấy cho anh ta sau khi cưới nhau. Nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ta đã chuyển trước khi đám cưới diễn ra. Có thể tự nguyện có thể là do đề nghị từ Vũ. Và khi không còn điều kiện để đám cưới được diễn ra thì người ta không ta thiết gì với nó cho lắm. Chào bác. – Rồi Khánh bước khỏi boong tàu.
- Đưa cô ấy về. – Ông ta nói với Phong.
Phong chạy vội theo Khánh.
- Đưa em đến nhà Vũ. – Khánh nói khi đang ngồi trên xe Phong.
- Anh tưởng em không muốn đến đó.
- Em không đến đó vì bố con anh. Em đến đó vì em. Em muốn giải quyết để sau này không ai lôi em vào việc không liên quan đến em nữa.
Xe lao vun vút trên đường. Khánh nói Phong đứng chờ ở dưới nhà. Cô sẽ trở lại nhanh thôi. Khánh bấm thang máy lên tầng 6. Cái thang máy thân quen nhưng giờ Khánh bước vào không thấy có sự nhung nhớ. Lúc này Khánh đang tức giận. Mở cửa bước vào nhà. Trong nhà có một vài anh chị Vũ, cô biết họ. Dù sao cô cũng đã yêu Vũ 4 năm. Đi thẳng vào phòng Vũ, Khánh sập cửa lại. Mọi việc chỉ diễn ra trong vài giây. Vũ đang ngồi trên giường, xung quanh là tập tài liệu và đống giấy tờ.
- Lẽ ra anh nên nghĩ ra mình bị bệnh gì đó nặng hơn.
Vũ nhìn Khánh vài giây rồi lao đến ôm Khánh. Từ khi Khánh cắt đứt liên lạc như biến mất khỏi Vũ. Vũ đã tìm Khánh rất nhiều lần.
- Anh đã tìm em rất nhiều lần. Anh định sẽ tìm ra em trong tuần này.
- Trong tuần này? Tuần anh hoãn đám cưới với cô ta.
- Số tiền bán cổ phần đủ để chuyển đến nơi khác sống và lập một công ty nhỏ. Mọi thủ tục là hợp lệ không vướng gì đến pháp lý. Cô ta chuyển nhượng cho anh sau hôm đi đặt tiệc cưới. Không cần mất nhiều thời gian để ở cạnh cô ta chờ cơ hội. Và anh vẫn yêu em. Anh nghĩ có lẽ em với anh sẽ đi đâu đó và bắt đầu lại với số tiền này.
- Và anh nghĩ em sẽ đi cùng anh? – Khánh khoanh tay trước ngực.
- Em cũng yêu anh đúng không? Bây giờ em vẫn yêu.
- Không. Em hết yêu anh rồi. Em vừa phát hiện ra điều đó. Em không nghĩ người em từng yêu 4 năm lại thay đổi nhiều như thế. Em tưởng anh sẽ ở cạnh cô ta ít ra cũng vài năm để bù đắp việc cô ta cho anh nhiều thứ . Nhưng hình như anh cũng chẳng nghĩ đến điều đó. Anh chỉ nghĩ đến tiền thì phải.
- Nhưng anh vẫn yêu em. Anh muốn ở cạnh em thay vì cô ta.
- Nhưng em thì không. Em sẽ không bao giờ ở cạnh anh lần nữa. Dù mới hôm qua em vẫn còn muốn. Và em nghĩ anh cũng nên suy nghĩ cho cô ta. Dù chỉ một chút . Như em thương hại sự ngu dốt của cô ta và sự vô tình của anh lúc này. Sau này em không hề muốn gặp lại anh hay liên quan đến anh nữa. Anh hãy sống cuộc sống của anh và để em sống cuộc sống của em. Đừng làm ảnh hưởng đến nó.
Khánh nói rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài. Không để Vũ nói thêm câu nào. Ra khỏi căn hộ và xuống nơi Phong đang chờ. Phong đưa Khánh về. Khi đến cửa nhà Khánh nói.
- Lần này thì thực hiện lời hứa của anh đi nhé.
- Anh tưởng em sẽ tức giận với anh.
- Có lẽ. Nhưng em kiềm chế tình cảm tốt. Và suy cho cùng anh cũng chỉ quá đáng ở mức độ nào đó. – Khánh cười. – Thôi anh về đi.
Phong lên xe phóng đi. Ánh mắt đầy sự nuối tiếc.
- Alo... mày đang ở đâu thế. Đón tao đi uống gì đấy đi . - Khánh móc điện thoại trong túi ra gọi Hà. Tự nhiên Khánh muốn giải tỏa điều gì đấy.
- Muộn rồi mà mày vẫn đi á?
- Muộn với tao chứ có muộn với mày đâu.
- Ok. Đợi tao.
Giờ thì Khánh gần như chẳng còn chút nuối tiếc hay hi vọng nào. Chứng kiến và cảm nhận sự thất vọng đến một mức độ giới hạn con người ta có lẽ thấy muốn thoát khỏi đó hơn lúc nào hết.
- Sao tự nhiên lại muốn uống thế . Ăn mừng chúng nó hoãn đám cưới à? - Hà hỏi khi hai đứa đang dừng đèn đỏ.
- Không tao vừa đi tác thành cho chúng nó về đấy.
- Cái gì . Sao lại thế.
- Đi nhanh lên đèn xanh kìa. - Khánh cấu vào lưng Hà.
Đêm nay, lâu lắm Khánh mới say như thế . Được cái chưa nhằm nhò gì với Hà, vẫn đang trơ như sáo. Cho nên sáng hôm sau hai đứa vẫn tỉnh dậy ở... nhà Khánh, còn nguyên quần áo và chỉ có hai đứa .
Trời bắt đầu chuyển mùa
/50
|