Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 6

/50


Ở hiện tại. Tiến lại gần.

Hôm nay Khánh rời công ty sớm. Thời tiết này khiến con người ta thấy mệt mỏi. Khánh đi bộ từ văn phòng xuống sảnh thay vì đi thang máy. Bước chân khỏi công ty. Bước vào quán café trước cửa công ty. Khánh gọi một cốc sinh tố. Khánh không uống hay đúng hơn là không thích uống café. Khánh đưa mắt nhìn dòng người qua lại.

Thời gian trôi, dòng người cũng trôi theo nó. Sao chỉ có mình Khánh gần như không trôi được, không thể bị cái gì đó cuốn đi. Sao chỉ với Khánh thời gian không hề thay đổi.

Nó cứ dừng lại. Cứ đứng yên tại thời điểm đó, quãng thời gian 1 năm trước. Cái thời điểm Khánh nói lời chia tay với Vũ. Hay đúng hơn là Khánh không hề nói gì. Khánh lẳng lặng rời xa Vũ vì Vũ chọn lấy người con gái khác. Vũ chọn danh vọng, tiền bạc thay vì Khánh. Vũ muốn có cả hai. Nhưng với Khánh thì Khánh chọn điều gì tốt hơn cho Vũ. Khánh chọn việc rời xa Vũ vì biết nếu thực sự Vũ rời xa Trinh thì bố cô ta sẽ làm gì Vũ. Cho dù Vũ nói Khánh đợi ngày anh có thể tự đứng trên đôi chân của mình. Nhưng Khánh nghĩ liệu ngày đó có đến. Anh chọn cách đứng trên nền móng của người khác thì liệu khi có một mình anh có đứng vững. Và liệu anh đã quen với việc ở cạnh Trinh thì anh có còn yêu Khánh và muốn ở cạnh cô như anh đã nói.

Chẳng ai nói trước chẳng ai chắc chắn được điều gì. Khánh cũng vậy. Cho nên Khánh chọn giải pháp an toàn nhất. Đón vết thương lòng ấy khi nó chưa lan rộng thêm.

Đã một năm. Sao nỗi đau giường như mới hôm qua. Khánh biết vết thương ấy rất lớn và sẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể chữa lành. Nhưng sao với Khánh vết thương gần như không hề suy chuyển. Không hề có dấu hiệu khép lại để từ vết thương trở thành vết sẹo. Như thế sẽ đỡ đau hơn. Thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương. Khánh tự hỏi mình vết thương này cần điều trị trong khoảng thời gian bao lâu. Khánh đã thôi không còn nhớ Vũ, thôi không nghĩ đến anh và trách anh.

Đúng hơn Khánh chưa bao giờ trách Vũ. Khánh để dành điều đó cho bạn bè, gia đình, những người quen biết hai đứa, biết về tình yêu của hai đứa. Khánh biết Vũ sẽ bị dằn vặt nên Khánh không thêm mình vào danh sách dằn vặt Vũ. Vậy vì sao khi không còn nhớ, không còn yêu Vũ mà Khánh vẫn thấy đau.

Phải chăng vì Khánh cô đơn. Phải chăng vì Khánh lặng lẽ với cuộc đời này quá lâu. Phải chăng vì quá lâu Khánh không để cho cái gọi là tình yêu đến bên cạnh mình. Biết bao người đến với Khánh nhưng Khánh cứ đi qua, từ chối từng người một. Khánh nghĩ đến vài câu thơ:

Em may mắn là người đến sau.

Để lắng nghe niềm đau phía trước.

Rồi bây giờ em thành người đến trước.

Lặng lẽ nhìn anh hạnh phúc bước đi…

- Em đang nghĩ gì thế?

- À - Khánh giật mình nhìn lên. – Anh sao lại ở đây.

- Anh ngồi được chứ.

- Tùy anh. Ghế này của cửa hàng không phải của em. Sao anh lại ở đây?

- Anh theo em từ cổng công ty. Nhưng hình như em không nhận ra.

- À. Em đang suy nghĩ một chút – Khánh cười. – Mà anh đến công ty em làm gì?

- Anh đến tìm em.

- Hà nói cho anh chỗ em làm à? Thế anh tìm em có việc gì không?

- ừ có. Anh tìm vì hôm qua em bảo anh đến nói làm quen thì em sẽ đồng ý.

Khánh khựng lại. Hóa ra cái tin nhắn hôm qua…

- Giờ anh đến tận nơi nói rồi em sẽ đồng ý chứ?

- Đồng ý gì anh?

- Cho anh làm quen.

- Ha ha ha. – Khánh bật cười. – Được nếu anh đã nói thế. Mà đúng ra mình quen nhau rồi còn gì.

- Không. Là quen theo kiểu khác.

- À kiểu khác ấy hả. Kiểu khác thì có phải hỏi không là được đâu.

- Được thế phải làm những gì nữa. Anh sẽ cố gắng. – Bảo cười trêu cô.

- À còn để suy nghĩ đã. Thôi em về đây muộn rồi.

- Em không ăn gì à?

- Ăn à. Có chứ. Phải ăn chứ.

- Thế mình đi ăn thôi.

- Ai nói ăn thì là mình.

- Ơ…

Nhìn mặt Bảo lúc ấy rất buồn cười. Khánh cũng bật cười.

- Thế ăn đồ nướng nhé. Ăn chỗ em hay ăn.

- Được. – Bảo cười rất tươi khi Khánh nói thế.

Khánh dẫn Bảo đến quán đồ nướng mà cô và tứ đại mỹ nhân hay ăn. Nó nhỏ thôi. Đồ ăn cũng không ngon lắm. Nhưng một lần nhìn đôi vợ chồng cùng đứa con ba tuổi ngồi lay lắt bên xe đồ ăn chẳng có mấy khách thì Khánh chợt muốn vào. Và sau đó Khánh thường xuyên đến đấy. Khánh gọi nhiều đồ. Gần như chẳng lần nào ăn hết. Nhưng như thế để trả họ được nhiều tiền hơn. Cô không giàu có cũng chẳng dư giả. Nhưng cô thấy muốn giúp họ. Nhưng không muốn giúp kiểu bố thí nên cô chọn cách này. Cô nói với Bảo khi hai người đang ăn. Đứa bé chạy ra đưa cho cô cái kẹo. Nó đã quá quen với cô. Cô cho nó thơm một cái vào má và chạy đi.

- Anh cũng muốn thơm như nó.

- Anh muốn chết à.

- Anh hỏi em một câu được không.

- Thế trả lời thì em được cái gì?

- Gì cũng được.

- Anh nhớ nhé.

- Ok ok.

- Anh hỏi đi.

- Cái hình xăm trên tay em có nghĩa là gì?

- Cái này à. – Khánh đưa bài tay trái lên hỏi Bảo.

- ừ.

- Một chữ Ả rập. Có nghĩa là “ Hạnh phúc”.

- À. He.

- Anh cười gì?

- Anh tưởng nó là tên người yêu em. Ha ha.

- Anh hứng thú với nó nhỉ. Hôm ở bể bơi không quen biết gì cũng hỏi.

- Vì chỗ đấy ít người xăm nữa. Bình thường anh thấy con gái hay xăm ở sau gáy, eo, ngực, cổ tay cổ chân…

- Anh nhìn thấy toàn chỗ không lộ liễu nhỉ. – Khánh trêu anh – Thế anh có cái nào không?

- Không anh không. Anh sợ đau lắm – Bảo đưa mắt nhìn vội tay áo có che hết bắp tay không rồi cười.

- Thế về thôi. Muộn rồi. Em còn cho con chó nhà em ăn, ăn muộn nó hay dỗi lắm.

- Vẫn sớm mà. Đi đâu tiếp nhé.

- Em không nghĩ thế đâu. – Khánh cười.

- Thế để anh đưa em về.

Bên kia đường một chiếc ô tô đỗ ở đó từ rất lâu, cửa kính cũng kéo xuống nhưng không nhìn rõ người ngồi bên trong. Khi Khánh và Bảo đứng dậy thì cửa kính được kéo lên và chiếc xe lăn bánh. Khánh ngờ ngợ nhìn chiếc oto đó rồi lại quay đi.

Bảo đưa Khánh về nhà. Khánh hỏi Bảo có muốn vào nhà chơi không và mở cửa. Bảo bước vào. Phòng khách của Khánh khá rộng. Có lẽ bởi nó cũng có ít đồ đạc trong đó. Một bộ salon và bàn thuộc dạng thấp. Một tủ giày ngay cửa ra vào. Một kệ TV. Và một mô hình tháp nghiêng Pizza nhỏ đặt trên đó. Trên tường có treo một bức tranh kiểu phù điêu cổ của Ai Cập.

- Em thích Ý và Ai Cập à? – Bảo gọi với vào phòng trong vì Khánh đang đi tìm Lavin và lấy nước cho anh.

- Vâng. Sau này tuần trăng mật em thích đến một trong hai. Nếu có điều kiện.

Tất nhiên. – Khánh trở ra với cốc nước trên tay và…Lavin bên cạnh.

Lavin nhìn Khánh rồi nhìn Bảo, chậm rãi tiến lại gần Bảo. Có vẻ lạ lẫm và ngạc nhiên vì Khánh chưa đưa người con trai nào vào nhà và giới thiệu với Lavin. Hít hít ống quần Bảo rồi đến tay và…liếm. – Đây là Lavin. Ờ nó thích liếm lắm. Anh thông cảm. Lavin đây là Bảo. Đừng liếm nữa.

- Sao nó béo thế.

- Ờ em lười cho nó tập thể dục. Và nó thì biết chỗ để thức ăn khi em không cho ăn nên…

- Như này mùa đông ôm thì thích nhỉ. Nhiều lông. – Bảo toe toét cười. Làm Khánh thấy anh và con Lavin sao giống nhau thế.

- Những tưởng mùa đông mình lạnh ôm nó thích nhưng thực ra nó còn lạnh hơn mình. Mùa đông chưa tối nó đã rúc lên giường rồi. Có hôm còn nằm ngủ vắt qua chân em cho ấm nữa. Thôi anh đừng cho nó liếm tay nữa nó nhờn đấy.

- ừ thế anh về không muộn. Em nghỉ đi nhé.

- ừm cám ơn anh. Hôm nay em rất vui. Lâu rồi em không vui như thế. Nhưng mà…

- Mà sao em? – Bảo quay phắt lại như sợ mình đã làm gì sai.

- Em không nghĩ tính anh trẻ con thế. – Khánh cười phá lên.

- Không anh chững chạc, đứng đắn mà.

- ừ rồi chững chạc về nhà đi. Chúc anh ngủ ngon.

- Chúc em ngủ ngon.

Khánh đợi Bảo đi rồi đóng cửa. Gọi Lavin lên nhà để đi ngủ. Vừa đi Khánh vừa nghĩ. Đúng là lâu lắm rồi Khánh mới vui như thế. Bên dưới nhà, bên ngoài. Có bóng người đứng nhìn điện từ phóng Khánh tắt rồi rồ ga oto phóng đi.

Khánh đang ngủ thì có tin nhắn. Tít…tít…tít. Với tay lấy cái điện thoại đang sạc mà không thèm mở mắt. Tin nhắn của chị Lâm “ Chieu di chon cai vay voi chi nhe. Cuoi tuan anh ay dua chi di an dam cuoi ban”. “ Ok. 3h qua don em nhe” Khánh reply rồi buông điện thoại tiếp tục ngủ. Đồng hồ chỉ 9h30 AM. Ngủ nốt cho hết cơn buồn ngủ. 11h Khánh mới dậy.

Cho Lavin ăn và tự nấu gì đó cho mình ăn. Nằm xem một bộ phim rồi lại ngủ tiếp. 2h thì cô dậy chuẩn bị đợi chi Lâm qua đón. Hai người đến cửa hàng thời trang Khánh vẫn hay mua ở đấy. Trong khi chị Lâm vào thử váy thì Khánh đi một lượt. Xem vài chiếc khác. Chợt Khánh hỏi

- Em có nên yêu ai bây giờ không chị?

- Không phải là nên mà là phải. Em phải yêu ai đó. Và không phải bây giờ mà có lẽ là phải từ lâu rồi. – Chị Lâm thò mặt ra từ tấm vải kéo buồng thay đồ.

- Nhưng sao em biết người đó phù hợp.

- Cái này tự em biết chứ.

- Nhỡ tình yêu lần này lại không có kết quả.

- Em đã thử thêm lần nào sau lần trước chưa? Chưa đúng không. Thế thì đừng tự đặt giả thiết cho mình nữa. Cứ thử đi. Như thử váy ấy. Không hợp thì cởi ra mặc cái khác. Nghĩ đơn giản thôi. – Chị Lâm vừa nói vừa bước ra. – Sao ?

Chị đang mặc chiếc váy sát nách màu nude, ren đắp đến ngang ngực và chân váy ngang đầu gối. Chiếc đai nhỏ màu đen khóa ngang eo.

- Đẹp. Mua. – Khánh cười. – Có lẽ em phải thử thật nhỉ. – Khánh nói khẽ.

Tối đó Khánh về nhà sau buổi chiều đi mua sắm và ăn vặt với chị Lâm. Đang ở trong phòng tắm ngâm mình trong bồn toàn bọt và bọt chợt có tin nhắn. May là điện thoại Khánh mang vào tận đây. Khánh mở máy đọc tin

“Em dang lam gi the? Em co ban gi khong?” Tin nhắn từ Bảo. “ Em dang o nha thoi. Cung khong co gi de ban”. Khánh reply. “ The di dau di. Hom nay troi mat qua”. Bảo nhắn lại. “ Ok. Em cũng muốn ra ngoài”. Khánh vừa viết tin nhắn vừa nghĩ đến việc chiều nay nói với chị Lâm. “ The 8h anh don em nhe”. “ Ok anh”.

Khánh ngâm mình thêm một lúc nữa rồi bước ra ngoài. Mở tủ chọn quần áo để mặc. Khánh lấy áo ba lỗ trắng và quần sooc mài. Hôm nay khá nóng. Và Khánh thích mặc thoải mái thế này. Đơn giản là tốt nhất. Khánh ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu công việc ưa thích. Xịt chai nước hoa Valentino mới mua. Lấy đôi sandal đế xuồng màu đen và chạy ra ngoài vì có tiếng xe Bảo đến.

- Anh nhìn gì thế?


/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status