Buổi sáng hôm sau, Mộc Tịnh Kỳ dậy sớm phụ mẹ Khưu dọn dẹp nhà, Khưu Dĩnh Ninh hiếm khi ngủ ngon giấc liền biến thành sâu nướng không chịu dậy.
Trong bếp, mẹ Khưu kiểm tra ghi những thứ cần mua vào bếp, còn Mộc Tịnh Kỳ loay hoay chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Qua bảy giờ một chút, cha Khưu đi tập thể dục về, mẹ Khưu cũng ghi xong danh sách đồ cần mua, chỉ chờ Khưu Dĩnh Ninh nữa là cả nhà có thể cùng nhau ăn sáng.
Giữa lúc Mộc Tịnh Kỳ bày chén đũa ra bàn, Khưu Dĩnh Ninh từ ngoài đi vào ngồi xuống chỗ thường ngày của mình.
Ánh mắt anh dán chặt lên cô, có điều từ lúc anh bước vào bếp đều hoàn toàn bị cô ngó lơ.
Khưu Dĩnh Ninh không chấp nhận nổi thái độ lạnh nhạt này của Mộc Tịnh Kỳ thêm một lần nào nữa, liền chủ động giải hòa: “Kỳ.”
Giọng nói của Khưu Dĩnh Ninh vừa phải dễ nghe, lại mang thêm không ít tình cảm bên trong.
Kết quả, Mộc Tịnh Kỳ vẫn bỏ ngoài tai vờ không nghe thấy, anh liền lớn giọng gọi như quát: “Kỳ!”
“Ôi mẹ ơi thánh thần thiên địa ơi!”1
Mẹ Khưu bị liệu tuông một tràng, tay đang múc cháo do hoảng hồn mà trượt xuống văng tung tóe.
Ngay cả cha Khưu đang đọc báo bên cạnh cũng bị con trai làm cho kinh ngạc đến mức run rẩy tờ báo trong tay.1
Người bị chỉ đích danh là Mộc Tịnh Kỳ giật bắn mình, hoảng hốt tròn mắt nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh.
Đến khi lấy được sự chú ý của cô, anh lại không thèm nói lời nào, chỉ lạnh mặt lườm một cái rồi quay đi.
Khưu Dĩnh Ninh sáng ra đã nổi đóa, nổi đóa xong lại chăm chú ăn sáng.
Cha mẹ Khưu không hẹn đồng loạt nhìn qua Mộc Tịnh Kỳ còn đang đứng sững sờ bất động một chỗ.
Mẹ Khưu chủ động lên tiếng hỏi nhỏ: “Hai đứa lại cãi nhau à?”
Mộc Tịnh Kỳ ái ngại lắc đầu: “Dạ không có.”
Ăn sáng xong, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đảm nhận nhiệm vụ ra ngoài mua đồ theo danh sách mẹ Khưu giao.
Khưu Dĩnh Ninh đương nhiên hăng hái, chỉ có Mộc Tịnh Kỳ không cách nào chấp nhận tự nguyện.
Vừa mở cửa nhà, vô tình chạm mặt Cát An ở nhà đối diện bước ra, Mộc Tịnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Khưu Dĩnh Ninh đã đan tay vào tay cô, xoay người kéo cô xuống lầu.
Khưu Dĩnh Ninh nói, anh thích Mộc Tịnh Kỳ, cô cũng thích anh, nhưng cô không muốn trở thành người thứ ba chia rẽ tình cảm thanh mai trúc mã của anh và Cát An.
Đi được vài bước, Mộc Tịnh Kỳ rút tay ra khỏi tay Khưu Dĩnh Ninh, nghiêm túc nói: “Cậu đừng làm thế này, mình thật sự không thoải mái.”
“Kỳ.” Khưu Dĩnh Ninh khựng bước, đôi mày hơi cau lại khó chịu, trong giọng nói cũng lộ ra sự bất mãn: “Anh đã nói anh chỉ thích em, rốt cuộc anh phải nói thế nào em mới tin anh đây?”
Mộc Tịnh Kỳ không đáp, rũ mắt tránh né, ngập ngừng vài giây rồi xoay người bỏ đi.
Khưu Dĩnh Ninh không cam tâm, kéo ngược cô trở lại đối mặt chất vấn: “Chuyện anh thích Cát An là lúc còn nhỏ chưa hiểu gì, còn bây giờ anh thật lòng nghiêm túc.
Chẳng phải em cũng đã từng thích anh rồi sao?”
Lúc sáng kiểm tra điện thoại, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, Mộc Tịnh Kỳ biết Khưu Dĩnh Ninh đã đọc qua, có lẽ anh cũng biết chuyện cô thích anh thông qua lời của Diêu Diêu.
Nhưng như vậy thì sao, giữa cả hai có khoảng cách quá lớn, lại có những mâu thuẫn không dễ dàng giải quyết.
Mộc Tịnh Kỳ không muốn vì những cảm xúc nhất thời mà làm gián đoạn cuộc sống và tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh.
Suy cho cùng, người thích hợp nhất và tốt nhất ở bên anh nên là Cát An.
Mộc Tịnh Kỳ cười nhạt, hờ hững đáp: “Dù sao...!cũng chỉ là đã từng.”
Ngày Mộc Tịnh Kỳ lựa chọn rời khỏi nơi đây, cô đã quyết tâm từ bỏ tình cảm đơn phương không có kết quả này.
Cô không hối hận, cũng không tiếc nuối, chỉ là vẫn khó tránh được ảo tưởng trong lòng.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa quay mặt đi, Khưu Dĩnh Ninh bỗng đấm mạnh vào tường, vách tường cũ suốt mấy chục năm bị nứt cả nền xi măng.
Mộc Tịnh Kỳ theo tiếng động lớn mà quay đầu, phát hiện khớp ngón tay của Khưu Dĩnh Ninh trầy xước đỏ ửng.1
“Cậu điên rồi sao?” Mộc Tịnh Kỳ muốn lớn tiếng mắng Khưu Dĩnh Ninh, nhưng xót xa ở giữa lồng ngực lại hóa thành nước mắt.
Mộc Tịnh Kỳ thật sự không dám tin, Khưu Dĩnh Ninh vì bị cô từ chối tình cảm mà tự làm mình bị thương.
Ánh mắt Khưu Dĩnh Ninh đục ngầu, vẻ mặt như cố kìm nén cơn giận dữ đang dâng trào, đè thấp giọng đáp: “Phải, anh điên rồi, kể từ giờ anh biết em thích thằng nào khác, anh nhất định đấm chết nó.”1
Mộc Tịnh Kỳ vừa vui lại vừa buồn, rốt cuộc cô không biết mình nên làm gì để cả cô và Khưu Dĩnh Ninh đều buông bỏ đoạn tình không nên có này.
Từ lúc bước ra khỏi chung cư, mặt mũi Khưu Dĩnh Ninh lúc nào cũng hầm hầm như bị ai giật nợ.
Mộc Tịnh Kỳ đi gần cũng cảm nhận được sát khí nồng nặc từ người anh phát ra.
Thậm chí, anh còn điên cuồng tới mức dùng thân chen ngang đẩy mạnh bất kỳ người đàn ông, người con trai nào ở khoảng cách gần cô.
Mới đi được trong siêu thị mười lăm phút, bao nhiêu ánh mắt dị nghị đều đặt vào Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ do hành động quá khích của anh.
Sợ anh gây thêm chuyện, cô đành xuống nước dỗ ngọt: “Ninh, lâu rồi mình chưa ăn bánh rán.”
Vừa nghe tới, sắc mặt Khưu Dĩnh Ninh liền dãn ra.
Anh gật đầu, hiểu ý nói: “Anh đi mua, nếu em xong trước thì tìm chỗ đợi anh.”
Mộc Tịnh Kỳ vội vã gật đầu, đợi Khưu Dĩnh Ninh đi rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Muốn mua bánh rán phải xếp hàng rất lâu, trong thời gian đó Mộc Tịnh Kỳ không cần phải bị tính khí khó ở của anh “bức” nữa.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ mua đồ và thanh toán xong hết, vừa ra đến cửa siêu thị thì Khưu Dĩnh Ninh cũng đã mua bánh rán quay lại.
Đẩy xe hàng chất túi lớn nhỏ vào cốp xe hơi mượn của cha Khưu, xong xuôi Khưu Dĩnh Ninh liền đề nghị: “Trễ rồi, tụi mình ăn trưa ở ngoài đi, anh gọi cho cha mẹ rồi.”
Mộc Tịnh Kỳ không có ý phản đối, quyết định cùng Khưu Dĩnh Ninh quay lại siêu thị lên tầng trên ăn trưa tại đây.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ quay người đi, sau lưng truyền đến yêu cầu khó chấp nhận của anh: "Kỳ, nắm tay."
Mộc Tịnh Kỳ vờ như không nghe thấy, Khưu Dĩnh Ninh bất ngờ lớn tiếng: “Kỳ! Nắm tay anh!”
Giọng nói của anh vang rõ mồn một cả một khu vực ngoài trời, thu hút toàn bộ sự chú ý của những người đứng gần trong bãi đỗ xe.
Mộc Tịnh Kỳ vừa hốt hoảng vừa xấu hổ đến đỏ mặt, ai nấy đều nhìn trân trân về phía cô và Khưu Dĩnh Ninh như hóng chuyện.
Cô xoay lại khó xử nhìn anh, gằn giọng nhắc nhở: “Cậu nói nhỏ một chút.”
“Nói nhỏ em toàn làm lơ anh.” Khưu Dĩnh Ninh thản nhiên bắt bẻ, đưa tay mình ra chờ đợi, hống hách đề nghị: “Nắm tay, không anh la lên bây giờ.”1.
/86
|