Cha mẹ Khưu giới thiệu Mộc Tịnh Kỳ với gia đình kia, ngay khi họ nhắc đến cô gái tên Cát An, Mộc Tịnh Kỳ lập tức nhớ ra đã từng được mẹ Khưu kể về mối quan hệ giữa hai nhà.
Trước khi gia đình Mộc Tịnh Kỳ chuyển đến đây, gia đình Cát An đã sống ở căn hộ lầu trên hơn mười năm, hai nhà rất hay thường xuyên qua lại thân thiết.
Cát An lớn hơn Khưu Dĩnh Ninh bốn tuổi, từ nhỏ đã chơi chung với nhau cực kỳ thân.
Nhưng sau khi gia đình Cát An dọn qua nước ngoài một thời gian, Khưu Dĩnh Ninh không còn nhắc đến cô ấy lần nào nữa, thậm chí mỗi khi mẹ Khưu nói đến anh còn tỏ ra khó chịu.
Trước đây Mộc Tịnh Kỳ cũng từng hỏi Khưu Dĩnh Ninh đã từng thích ai chưa, anh đã trả lời với giọng điệu thờ ơ: “Trẻ con thì đâu thể xem là thích.”
Điều đó chứng tỏ Khưu Dĩnh Ninh từng để ý đến Cát An nhưng vì còn nhỏ nên không được thừa nhận, bây giờ Khưu Dĩnh Ninh đã mười bảy tuổi, tình đầu quay về, kết quả này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Cha mẹ Khưu mời gia đình Cát An cùng sang ăn cơm tái ngộ, Cát An lúc ngồi xuống bên chỗ còn lại của Khưu Dĩnh Ninh còn nở nụ cười tươi ngọt ngào, cất giọng trong trẻo chào: “Hi, lâu rồi không gặp.”
Khưu Dĩnh Ninh hờ hững buông một chữ “Chào” rồi thôi, tuyệt nhiên không thể hiện chút vui mừng chào đón nào.
Dáng vẻ của anh lúc này chẳng khác nào đang giận dỗi Cát An, cô ấy cũng không ngượng tay xoa đầu anh, bật cười trách móc với giọng nhỏ nhẹ: “Tên nhóc này, giận chị mấy năm chưa đủ sao? Chị cùng cha mẹ chuyển về rồi, sau này sẽ thường xuyên dẫn em đi ăn đồ ngon.”
Mộc Tịnh Kỳ bất giác thu lại tầm mắt, giữa lồng ngực chợt dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Suốt bữa ăn, Mộc Tịnh Kỳ im lặng ăn phần mình, hai tai vẫn chăm chú nghe mọi người nói chuyện.
Căn hộ Cát An chuyển về lần này là căn của gia đình Mộc Tịnh Kỳ chuyển đến trước đó, vì căn hộ cũ lầu trên đã có người mua lại.
Cát An năm lên cấp ba được gia đình cho sang nước ngoài học tập theo diện bảo lãnh gia đình nhà nội, năm nay cô ấy đã tốt nghiệp đại học nên trở về nước.
Đáng nói, Cát An lại muốn chuyển về tòa chung cư cũ này để thực hiện lời hứa học xong sẽ về với Khưu Dĩnh Ninh.
Càng biết nhiều về quá khứ của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ càng tách biệt với bầu không khí hiện tại.
Người lớn ôn chuyện cũ, Khưu Dĩnh Ninh và Cát An ôn kỷ niệm xưa và cả dự định sắp tới.
Chỉ riêng Mộc Tịnh Kỳ một mình đơn lẻ, chẳng khác gì một kẻ thừa.
Ăn vội hết chén cơm, Mộc Tịnh Kỳ viện cớ ôn bài về phòng trước, không thể kiên trì tiếp tục ở lại làm bóng đèn.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa đứng dậy rời khỏi chỗ, Khưu Dĩnh Ninh liền theo phản xạ tự nhiên ngẩng đầu dõi theo cô.
Cát An vừa bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh cúi đầu cả buổi bỗng nhìn lên về phía Mộc Tịnh Kỳ liền đoán được mấu chốt vấn đề, cô cười cười ẩn ý: “Thích người ta rồi sao?”
Khưu Dĩnh Ninh có chút xấu hổ vì bị bắt trúng tim đen, anh hắng giọng một cái, đứng dậy rời bàn: “Em còn bài phải học.”
“Ninh!” Cha Khưu đang nói chuyện cùng cha Cát An, thấy Khưu Dĩnh Ninh vừa đứng lên ông liền gọi lại, mở ví lấy tiền đưa qua cho anh nhờ vả: “Xuống mua giúp cha vài lon bia, tiền dư cho con.”
Khưu Dĩnh Ninh cầm tiền, Cát An cũng nhanh chóng đứng dậy: “Chị đi cùng em.”
Không đồng ý cũng không từ chối, Khưu Dĩnh Ninh quay người đi ra hướng cửa chính, lúc đổi dép không tự chủ nhìn về phía phòng mình.
Tắm rửa xong, Mộc Tịnh Kỳ đến bàn học bật đèn bàn chuẩn bị tự ôn bài.
Do không bật máy lạnh, Mộc Tịnh Kỳ kéo rèm mở cửa sổ ngay bàn học, vô tình bắt gặp bóng dáng Khưu Dĩnh Ninh cùng Cát An cùng đi dưới sân.
Năng lượng tích cực chút ít sót lại trong Mộc Tịnh Kỳ lập tức bay hết, cô kéo cửa sổ đóng lại, tắt đèn bàn rồi cầm lấy quyển sách chui lên giường học lý thuyết.
Ở trong không gian riêng của mình, Mộc Tịnh Kỳ bật đèn nhỏ ở đầu giường để học.
Những con chữ trên trang giấy trắng lại không thể thu vào tâm trí Mộc Tịnh Kỳ, ngược lại trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh bên dưới sân khi nãy.
Mộc Tịnh Kỳ lắc mạnh đầu để quên đi mà tập trung trở lại, cô nằm xuống, đọc lẩm nhẩm chữ ép bản thân phải học thuộc.
Cùng thời điểm, Khưu Dĩnh Ninh lấy một thùng bia mười hai lon xong ghé qua mua một ít đồ ăn vặt và kem lạnh.
Cát An vừa thấy lập tức đoán được Khưu Dĩnh Ninh mua cho ai, bởi từ nhỏ anh đã không phải kiểu người hảo ngọt.
“Em với Mộc Tịnh Kỳ đang hẹn hò à?”
“Không có.” Khưu Dĩnh Ninh đáp, tiện thể nhắc nhở trước: “Trước mặt cô ấy, chị đừng nói linh tinh.”
“À...!là em thích thầm cô bé ấy?” Cát An kéo dài giọng trêu.
Khưu Dĩnh Ninh không đáp, lấy xong đồ cần mua liền mang đến quầy thu ngân tính tiền.
Cát An bĩu môi trước thái độ lạnh nhạt xa cách của Khưu Dĩnh Ninh, cô bám theo sau, không vui trách: “Càng lớn tính khí càng xấu, nhóc lạnh lùng!”.
/86
|