Hi Nhiễm vội vàng xoay người lại, nhận thấy người trước mắt, cô cúi đầu gật đầu đầy bối rối.
Ôn Chính Phàm thong thả đi tới trước mặt cô, cầm chiếc áo khoác trên tay mình choàng ra sau người cô: " Trời dần trở lạnh, đừng để bị cảm ".
Hi Nhiễm bất giác thu người lại, yên lặng không nói gì.
Chúng ta đi dạo biển một chút ha " Ôn Chính Phàm dịu dàng nói.
Được ".
Hai người cứ yên tĩnh sánh vai nhau tiến về phía trước, nghe gió biển lồng lộng thổi bên tại.
Hi Nhiễm không dám nhìn cậu.
Cứ mỗi lần vừa định liếc mắt sang đã thấy cậu trao ánh mắt lại khiến cô hốt hoảng nhìn hướng khác ngay, như đang sợ cậu phát hiện.
Tuy không ai nói gì, nhưng trong nội tâm Ôn Chính Phàm lại rất vui vì được ở chung với cô trong khoảng thời gian này dù chỉ ít ỏi. Nếu có thể Ôn Chính Phàm rất muốn thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này mãi mãi.
Dừng lại ở đây cũng được, miễn là chỉ có Hi Nhiễm và cậu, cùng với khung cảnh đẹp để trên biển ngay tại thời khắc này.
Nhiệt độ dần thấp xuống, cái se lạnh của tiết trời hoà cùng cái không khí còn thoảng hương vị mặn mà của biển cả.
Hai người đi dọc bờ cát mềm mịn, tận hưởng cơn gió biển từng đợt thổi vào.
Hiện tại trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự cho nên vẫn luôn im lặng
đi về phía trước mà không nói gì.
Hi Nhiễm đang nghĩ về chuyện bệnh tình của Chúc Lan. Từ lúc bà vào viện, khi nghe bác sĩ nói về việc không có cách nào chữa khỏi bệnh tim bẩm sinh, hằng đêm cô không tài nào chợp mắt được. Cảm giác sợ hãi mất bà cứ bám lấy trong tâm trí cô từng giây từng phút.
Mà Ôn Chính Phàm thì lại đang suy nghĩ về chuyện giữa mình, cô và Dật Hiên.
Dạo gần đây cô có vẻ thân thiết với Dật Hiên, hai người lại hai nhìn nhau rồi ngại ngùng, há có khi nào trong lòng cô đã...
Cậu nghĩ một hồi nhưng mãi lại không tìm ra được đáp án, trong lòng cứ thôi thúc cậu cứ hỏi thẳng cô đi, nhưng cậu lại không thể mở miệng.
Cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này: " Hi Nhiễm, chúng ta qua kia ngồi nhé ".
Cô gật đầu, đôi mắt xinh đẹp long lanh như những vì sao tinh tú.
Hai người ngồi xuống bãi cát vàng óng, biển lúc này chỉ lơ thơ vài người đi dạo và cầm chiếc máy ảnh bắt lấy khoảnh khắc đẹp của thiên nhiên.
Màu nước biển thay đổi nhanh chóng, dường như có bàn tay của người thợ nhuộm đang pha màu cho nước, đang từ màu xanh xỉn bàng bạc bỗng nhiên rực lên một màu xanh tươi rói. Từng góc, nước biển đổi màu theo ánh sáng mặt trời. Ngay cả vài ba con tàu bé xíu đang buông trôi trên mặt biển cũng được tắm đẫm trong làn ánh sáng sớm mai ấy, mọi thứ như đang được tẩy trần trở nên trong veo, mát mẻ.
Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự đẹp đẽ giàu có của thế giới đại dương. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với sắc màu của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Cảnh biển lúc này chẳng khác gì một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.
" Hi Nhiễm, cậu nhắm mắt lại một chút được không? " Cậu thiếu niên nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Hi Nhiễm nhất thời hơi không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Ngay giây phút đôi mắt cô khép lại, cậu thiếu niên nhanh đứng dậy, chạy thật nhanh đến một đám học sinh cũng tầm tuổi mình đang cầm giỏ hoa đi bán lấy tiền làm từ thiện.
Mình muốn mua hết cả thảy số bông này, bao nhiêu tiền ".
Cậu nhanh cầm giỏ hoa trở về, sau đó đem từng đoá hoa hồng gom lại thành một bó, dùng dây ruy băng quấn quanh lại cho chắc.
Đứng trước mặt cô, cậu chỉnh sửa lại trang phục. Ước chừng hai phút sau, mới bảo cô mở mắt ra.
Khoảnh khắc Hi Nhiễm mở mắt ra, lúc cô nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tức thì ngỡ ngàng che miệng thảng thốt.
Giờ phút này, trước mặt cậu thanh niên đẹp trai là một đoá hoa hồng đỏ nở rộ trong tay cậu.
Ôn Chính Phàm ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt khẽ cong cong: " Hi Nhiễm, tặng cho cậu đấy ".
Bầu trời trong sáng, biển xanh thăm thẳm nối với chân trời. Sóng biển xôn xao như mời chào, chim hải âu khẽ lượn vòng trên trời.
Giữa khung cảnh hỗn độn ấy, Hi Nhiễm nghe rõ tiếng trái tim mình loạn nhịp, tình cảm mãnh liệt khiến cô không thể kiểm soát được. nhìn cậu thiếu niên trước mặt, gần như là nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Đây...đây là lần đầu tiên có một người khác giới tặng hoa cho cô.
Trước khi não bộ Hi Nhiễm lấy lại phản ứng, Ôn Chính Phàm đã nói tiếp: " Lúc nãy cậu hát rất hay ".
Nhận đi, đừng từ chối ".
Hi Nhiễm đắn đo băn khoăn hồi lâu, cuối cùng sự chân thành của Ôn Chính Phàm đã nhận được thành quả xứng đáng, cô vươn tay đến ôm lấy bó hoa vào lòng.
" Cảm ơn cậu ".
Ôm bó hoa về phòng, khi mở cửa vào cũng là lúc Lâm Nhã Tịnh và Tình Nhi đã tỉnh giấc rồi.
Nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực trong lòng cô, hai người đang hăng say nói chuyện chợt ngưng lại, vội nhảy xuống giường lao đến.
Oaaaa, hoa đẹp thế! " Lâm Nhã Tịnh suýt xoa, tay sờ lên những cánh hoa: " Ở đâu vậy Hi Nhiễm? Có anh chàng đẹp trai nào tặng cậu à? ".
Tình Nhi búng tay, a một tiếng: " Mình biết rồi, là Dật Hiên ".
Mình không ngờ Dật Hiên lại lãng mạn như thế đó nha " Lâm Nhã Tịnh ôm tay cô nháy mắt một cái.
Hi Nhiễm xua tay: " Không phải của Dật Hiên đâu, các cậu đừng nói bậy ".
Không phải Dật Hiên, vậy thì là ai? " Lâm Nhã Tịnh tròn xoe đôi mắt vì không phải là người đó.
Hi Nhiễm mím môi, chần chừ ba giây sau đó mở miệng nói: " Là Ôn Chính Phàm ".
Lâm Nhã Tịnh bất ngờ, bụm miệng phồng má lên vì quá đỗi ngạc nhiên vì người tặng hoa.
Riêng Tình Nhi, sự phấn khích trên gương mặt xinh đẹp như tiên nữ chợt đông cứng lại. Tên của cậu như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô, đau đớn xót xa vô cùng. Tay cầm ly nước cam chợt vô thức không có lực rớt xuống dưới nền nhà bắn tung toé lên bàn chân cô phát ra tiếng vỡ nghe thật chói tai. Tình Nhi theo bản năng lui lại, chân tay cô luống cuống.
Hai người còn lại hốt hoảng, vội kéo Tình Nhi sang bên khác.
Không sao chứ Tình Nhi? " Hi Nhiễm hỏi.
Tại sao? Tại sao cậu lại đối xử với cô như thế?
Vì cớ gì mà lại tặng hoa cho Hi Nhiễm?
" Để tớ dọn cho, cậu dìu Tình Nhi sang bên giường ngồi đi ".
Thấy sắc mặt cô thơ thẩn, Hi Nhiễm quan sát quan tâm hỏi han: " Cậu làm sao thế? Mệt ở đâu à? ".
Nhìn bó hoa hồng đỏ rực, Tình Nhi lại càng thêm nặng trĩu lòng hơn. Đôi mắt sắp long lanh bởi nước mắt nhưng cố gắng kìm nén lại.
" Tớ ổn " Tình Nhi chật vật khó khăn nói.
Dọn dẹp xong, Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện tiếp còn dang dở ban nãy.
'Sao tự dưng cậu ấy lại tặng hoa cho cậu? " Lâm Nhã Tịnh tò mò tiến sát lại gần hỏi.
Hi Nhiễm cắn môi, nhỏ nhẹ nói: " Tớ không biết ".
" Sao lại không biết chứ? Tự dưng không phải ngày gì mà đem tặng cho cậu " Lâm Nhã Tịnh chống tay lên cằm suy ngẫm, " Sinh nhật cậu tháng 2 cơ mà, giáng sinh chưa tới, tết thì ai lại đi tặng hoa bao giờ ".
Mặc kệ Lâm Nhã Tịnh lảm nhảm, Tình Nhi ngồi bên cạnh yên lặng không nói gì. Tâm mặt không còn tí máu nào, thần sắc ngây dại, lẳng lặng nhìn bó hoa.
Lâm Nhã Tịnh bóp bóp ấn đường: " Chẳng lẽ Ôn Chính Phàm cũng thích cậu?
Không " Tình Nhi chợt đứng dậy hét lớn lên.
Lâm Nhã Tịnh cùng Hi Nhiễm đồng loạt giật mình, ngẩng đầu nhìn cô nàng với ánh mắt ngạc nhiên.
Không gì cơ? " Lâm Nhã Tịnh hỏi.
Tình Nhi sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì. Ấp a ấp úng nói: " À...ý tớ là...không phải đâu ".
Chính Phàm...cậu ấy đối với bạn bè ai cũng tốt hết nên...nên đôi khi có hơi làm người khác hiểu nhầm ấy mà ".
Lâm Nhã Tịnh nhấc mí mắt, à lên một tiếng:
Cũng phải, nhưng mà cũng chưa chắc ".
" Tớ...tớ xuống nhà rót nước đây " Tình Nhi lúng túng lật đật mở cửa bước ra.
Cô như người mất hồn khốn khổ bước đi trên hành lang, Dật Hiên sau khi ngủ dậy, ung dung bước xuống cầu thang. Vừa mới xuống tầng hai cậu đã thấy bóng dáng Tình Nhi đi lướt qua mình, nét mặt như đã gặp chuyện gì đó.
Cố giữ bình tĩnh đi đến căn phòng trống trong nhà, đóng sầm cửa lại. Tình Nhi đi một hơi đến đóng tất cả rèm cửa lại, động tác vô cùng nhanh chóng.
Khi bên trong tối om, Tình Nhi mới phá bỏ tấm chắn mạnh mẽ, oà khóc lên như một đứa trẻ.
Cô đến đầu giường ngồi thụp xuống, dùng tay che mặt mình lại, bao nhiêu đau khổ và tuyệt vọng đối với cậu trút ra hết. Không dám khóc lớn vì sợ mọi người sẽ biết nên Tình Nhi bèn cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng khóc phát ra, hai bả vai cứ vậy run lên theo từng đợt.
Dật Hiên đứng bên ngoài phòng ngủ nghe ngóng, tiếng khóc của Tình Nhi nhỏ nhẹ vang lên bên trong nghe thật thảm thương. Ôn Chính Phàm mang đến cho cô sự vui vẻ, sự an toàn, sự bình yên, sự thoải mái nhưng cũng chính cậu làm cho cô khốn khổ, ngực cô như bị ai đó dùng tay bóp nghẹn, dường như bị tảng đá khổng lồ đè ép, thở không được.
" Mình phải làm sao đây? Không còn cơ hội nữa sao? " Tình Nhi nghẹn ngào nức nở nói.
Dật Hiên vặn xoay nắm cửa, nhẹ nhàng đi vào. Trong phòng tối tăm, không có một tia ánh sáng nào, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề vô cùng.
Cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, xác định được tiếng khóc vang lên từ phía đầu giường, cậu chầm chậm tiến tới. Tình Nhi cảm nhận được có người đã vào phòng, cô ngẩng mặt lên nhìn. Giây phút nhìn thấy Dật Hiên, bạn thân mình, cô như vỡ oà, liền đứng dậy đi đến ôm lấy người cậu.
Dật Hiên cũng chẳng hỏi vì sao cô lại ở đây rồi vì sao cô lại khóc, không nói nhiều mà chỉ tiến đến dang tay ôm lấy cô vào lòng, vỗ về lên tấm lưng gầy gò của Tình Nhi.
Cảm giác mệt mỏi như xâm lấn chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể của Tình Nhi.
Sẽ ổn thôi mà " Dật Hiên suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.
Ôm chặt lấy Dật Hiên, sống mũi cay cay đau đớn nói: " Tớ không ổn tí nào cả
Không ổn sao? " Con người như kiếm sắc của cậu thâm thúy, trầm thấp nói.
Trong cuộc đời cậu, chỉ có ba người con gái khiến cậu có thể kiên nhẫn và đối xử tử tế đó chính là người mẹ xấu số của cậu, Hi Nhiễm và Tình Nhi.
Tình Nhi tuy bên ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong cô lại vô cùng mỏng manh, dễ vỡ không khác gì là thủy tinh.
Nước mắt quá mức nặng nề, cuối cùng chảy ra thấm ướt một mảng bên áo cậu, cô lắc đầu:
" Mình mệt lắm rồi, thật sự rất mệt đó Dật Hiên ơi ".
Chữ ơi của cô vang lên thật nhẹ, thật bất lực. Nếu như người ngoài nghe được
thật sự khó có thể kiềm lòng mình mà bật khóc theo cô gái nhỏ này.
Dật Hiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Dật Hiên, tớ thật sự yêu cậu ấy, yêu đến tận xương tủy, đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng, bây giờ tớ đã mất cậu ấy rồi..." Hai cánh tay Tình Nhi quấn chặt sau lưng cậu, ba chữ Ôn Chính Phàm đã rạch nát lòng cô đến nỗi máu tươi chảy
ra.
Cậu ấy thốt ra trong miệng Tình Nhi, người thông minh như Dật Hiên ắt hẳn sẽ biết rõ. Ngay cả Tình Nhi, cô nàng cũng cho rằng cậu đã biết người trong trái tim cô là ai nên việc đó khiến cô không cần phải giấu diếm.
Hai người ngồi dưới đất, Tình Nhi vừa khóc vừa cười, trên mặt nước mắt thay phiên nhau chảy xuống. Sinh ra trong một gia đình giàu có, được bố mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, có những người bạn thân đáng quý. Tình Nhi cứ ngỡ cô sẽ chẳng bao giờ phải rơi nước mắt vì một điều gì cả nhưng nếu có đó chắc chắn là nước mắt của sự hạnh phúc.
Đến bây giờ, hiện tại, cô vẫn không tin mình lại khóc vì đau khổ chật vật trong tình yêu. Vậy là cho dù cô có làm mọi cách như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cậu tiếp nhận tình yêu của cô, bọn họ một chút cũng không có khả năng.
Thì ra yêu sâu đậm là như vậy, dẫn con người ta đi từ bến hạnh phúc đến bến tuyệt vọng và chính cái gọi là tình yêu sâu đậm dìm chúng ta vào hố sâu đau
khổ.
" Tình Nhi, tớ chỉ cho cậu một điều " Đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn vào ánh mắt đơn thuần của cô rồi nói: " Tình yêu là sự đấu tranh, có thể không nhất thiết phải làm nhưng đừng để sau này phải hối tiếc ".
Sự cương trực hiện lên trên gương mặt của Dật Hiên, cậu tiếp tục nói: " Nếu kết quả khiến ta đau lòng thì nên lùi về sau, đừng nên bướng bỉnh mà tiến tới, chỉ có thiệt cho mình mà thôi ".
Dật Hiên " Tình Nhi mếu máo khẽ gọi tên cậu.
Cả người cô co rúc ôm thật chặt cậu, hai mắt Tình Nhi trống rỗng không chút biểu cảm. Dật Hiên vén tóc cô, cúi đầu xem cô nhưng đã bị cô vùi mặt vào ngực cậu
Cô ngồi dưới đất, khóc đến khàn cả giọng, một lúc lâu lại im lặng lạ thường, cả người cô dựa vào cậu, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
" Hôm nay đi chơi vui thật đó a " Lâm Nhã Tịnh thoải mái nằm dài trên giường Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm mang ly nước đi vào phòng đưa đến: " Cậu uống nước đi ".
" Tớ xin " Lâm Nhã Tịnh cầm ly nước ngửa đầu uống một hớp.
Cơn đã khát đi qua nhường chỗ cho sự tám chuyện lên ngôi, Lâm Nhã Tịnh liếc nhìn bó hoa tươi thắm, liếm môi nói: " Lúc về cậu có nhận thấy Tình Nhi hơi kì lạ không? Suốt cả quãng đường về không nói năng gì, ngay cả tạm biệt bọn mình cũng không ".
" Tớ cũng cảm thấy vậy " Hi Nhiễm suy tư khẽ nói, " Chắc có thể cậu ấy mệt ".
' Không " Lâm Nhã Tịnh vòng hai tay trước ngực, chậc một tiếng: " Tớ thấy có gì đó bất ổn, từ khi cậu mang hoa về phòng thì từ đó Tình Nhi rất khác ".
" Ý cậu là sao? ".
Cậu không cảm thấy Tình Nhi có vẻ như thích Ôn Chính Phàm sao? " Lâm Nhã Tịnh làm ra vẻ nghiêm túc, " Không phải có vẻ như mà chính là thể ".
" Sao cậu biết " Hi Nhiễm không rành lắm về chuyện tình yêu nên rất ngây ngô, hầu như là một tờ giấy trắng thuần khiết hoàn toàn.
Lâm Nhã Tịnh: " Tớ là ai chứ, riêng cái điều khoản mà quan sát thì tớ không thua kém ai đâu. Chỉ cần liếc sơ qua một cái cũng biết ".
" Giỏi qua ha " Hi Nhiễm kí đầu cô, " Nếu như chuyện học mà cậu cũng chỉ cần
liếc mắt qua bài tập một cái là biết cách giải thì tốt cho cậu quá ".
" Hi Nhiễm, cậu trêu tớ đấy à " Lâm Nhã Tịnh phồng má chọc lúc cô nàng.
Ở căn biệt thự nào đó, Tình Nhi sau khi về liền thưa bố mẹ một tiếng sau đó đi thẳng lên phòng khoá trái cửa lại. Ngồi trên giường, cô đưa mắt nhìn về những tấm ảnh được cô in đóng khung treo trên bàn của mình.
Duy chỉ có một người được cô đặt riêng ở một góc nhỏ trong phòng mình, được cô nâng niu từng bức nhưng hà cớ sao ông trời lại nở đối xử với cô như thế.
Tình Nhi không trách Ôn Chính Phàm lại càng không trách Hi Nhiễm, vì cô biết việc yêu ai là quyền của mỗi người.
Thứ hai đến,
Lớp 10A3, Tống Lãng đang nằm dài ra bàn ngủ. Kiều Hạ biết qua hắn sau khi đã điều tra lí lịch từ những người bạn xung quanh mà cô vừa mới khai thác được.
||
Kiều Hạ đi đến, gõ nhẹ lên bàn cậu vài cái. Tống Lãng ghét nhất là bị ai đó làm phiền khi ngủ, cậu hừ một tiếng, ngẩng đầu lên đang muốn mắng chửi thì liền nhìn thấy là một đứa con gái vô cùng xinh đẹp theo kiểu sang chảnh, gợi cảm.
Chúng ta nói chuyện một lát đi ".
Thấy gái chủ động bắt chuyện hơn nữa lại còn là gái xinh vì thế liền lập tức trêu ghẹo: " Có quen tôi sao? ".
Kiều Hạ gật đầu, biểu tình như chắc nịch...
Trong giờ giải lao, Hi Nhiễm vừa làm xong bài tập mà giáo viên giao hôm trước, đang định rủ Lâm Nhã Tịnh đi rửa tay thì ngước mắt lên đã không thấy cô nàng đâu.
Cô đi một mình vậy.
Lúc đi ra khỏi lớp, cô nghe thấy có một tiếng phía sau lưng gọi tên mình. Hi Nhiễm quay lại giây sau liền ngạc nhiên.
Hi Nhiễm, cậu có rảnh không? Cùng tớ đến nhà kho được chứ? " Kiều Hạ thân thiện mỉm cười nói, " Thầy bảo tớ đến lấy chổi quét mà tớ không biết đường hơn nữa vừa chuyển trường nên tớ không có bạn ".
Cậu biết tên tớ sao? " Hi Nhiễm hỏi.
Kiều Hạ gật đầu, giọng nói đầy vẻ tự nhiên:
Dật Hiên có kể qua cho tớ biết ".
Vậy sao
Cậu có rảnh không? Có thể cùng tớ đến nhà kho được chứ? " Kiều Hạ nói, "
Thầy bảo tớ đến lấy chổi về cho lớp mà tớ không biết đường ".
Hi Nhiễm muốn từ chối cũng không được, thế nên cô đành cùng Kiều Hạ đi xuống dưới nhà kho của trường Nhất Nam.
Đi trên đường, Kiều Hạ chủ động mở lời với cô: " Cậu với Dật Hiên là bạn thân của nhau sao?".
Không...không phải " Hi Nhiễm đi bên khẽ nói, " Chỉ là bạn bình thường thôi ".
" À ra là thế " Kiều Hạ gật đầu, " Tính tình Dật Hiên lạnh lùng khó gần nên có rất ít bạn. Hai gia đình bọn tớ là bạn bè thân hữu, lúc trước còn hứa hôn cho tớ và cậu ấy nữa cơ ".
Hi Nhiễm yên lặng không nói gì, cô cũng đâu có hỏi sao cô ấy lại nói nhiều đến thế?
" Chắc là bố mẹ hai bên đợi bọn tớ học xong rồi khi đó mới tổ chức đính hôn " Kiều Hạ quan sát nét mặt của Hi Nhiễm, giương môi nói tiếp như đang tự hào về điều mình đang kể: " Tính cách cậu ấy khó chịu như thế tớ đây còn có lúc phải đau đầu huống gì là các cậu nhỉ? ".
Hi Nhiễm mỉm cười, nửa chữ cũng không trả lời lấy.
Hai người đi vào phòng kho lấy chổi ra, bất chợt Kiều Hạ a lên một tiếng: " Tớ quên béng đi mất, hôm nay là ngày tớ đến văn phòng để lấy bài tập văn đem trả cho mọi người ".
Kiều Hạ nắm lấy hai tay Hi Nhiễm, bày ra vẻ mặt đáng thương: " Hay là cậu giúp tớ mang số chổi này lên lớp được không? Dù sao lớp của hai ta cũng kề nhau? ".
Giúp tớ nha Hi Nhiễm " Kiều Hạ nũng nịu nói.
Vốn bản tính tốt bụng hiền lành nên Hi Nhiễm cắn răng gật đầu chấp thuận.
Cậu tốt thật đó " Kiều Hạ ôm chầm lấy cô, vui sướng kêu lên: " Tớ cảm ơn nhiều ".
Sau khi Kiều Hạ rời đi, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Ở một mình nơi đây cũng có chút sợ hãi, vì thế tốc độ tìm chỗ để chổi của Hi Nhiễm cũng nhanh hơn.
Lúc cô đang loay hoay lấy chổi ra, một đôi chân cao lớn bước vào đứng ở ngay sau lưng cô.
Dật Hiên đứng ở hành lang giữa lớp cậu và lớp cô. Thấy Lâm Nhã Tịnh cùng Tình Nhi từ căn tin về, liền chặn lại, trực tiếp hỏi.
Cậu ấy đâu? ".
" Hi Nhiễm ở trong lớp " Lâm Nhã Tịnh chỉ tay vào bên trong.
Thanh âm lạnh nhạt của cậu cất lên: " Không có ".
Dật Hiên vừa nói xong, đôi mắt Tình Nhi nhìn vào bên trong. Thấy chỗ ngồi cô trống trơn liền trợn mắt: " Lúc nãy tớ vẫn còn thấy cậu ấy làm bài tập mà, vì thế nên tớ và Lâm Nhã Tịnh mới không dám làm phiền ".
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy kỳ quái: " Vậy cậu ấy đi đâu nhỉ? ".
Cậu đang làm gì thế? " Người con trai liếm liếm khóe môi, trong lời nói tràn đầy sự mê hoặc.
Tay cầm chổi của Hi Nhiễm chợt thả xuống, cô giật mình quay phắt lại, nhíu mày nhìn người trước mắt.
Chàng trai đưa lưng về phía ánh sáng, điệu bộ ung dung thư thái. Hình thể có nét tương tự như Dật Hiên nhưng có điều thoạt nhìn qua có vẻ là người đào hoa phong nhã.
Hi Nhiễm sợ hãi không dám trả lời, tay lén đưa ra đằng sau cầm một cây chổi để phòng bị. Dù sao trong kho này chỉ có mình cô, hơn nữa vị trí nhà kho nằm phía xa trường, tuyệt nhiên có xảy ra chuyện gì la ré cũng chẳng có tác dụng.
Tại thời khắc đó không hiểu sao cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chàng trai này ngũ quan rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên, ý cười có chút trăng hoa. Một đôi mắt dễ khiến người đối diện say lòng, con ngươi màu nâu nhạt lấp lánh.
So với đôi mắt diều hâu của Dật Hiên thì hoàn toàn khác biệt.
Ắt hẳn đây cũng là cậu ấm trong trường.
Nhưng cô đâu có quen biết người này? Vậy tìm cô làm gì?
Trong lúc nhất thời, Hi Nhiễm không biết nên phản ứng như thế nào?
Hai người đều bất động trước nhan sắc của đối phương.
Tống Lãng khá giật mình trước một tiểu mỹ nhân, hoá ra trong trường này có người xinh đẹp mê đắm đến như thế mà cậu lại không hề biết. Bàn tay cậu khẽ sờ sờ đôi môi mình, nhìn thân hình cô gái trước mắt như nhìn thấy con mồi ngon. Chi qua một lớp đồng phục của trường nhưng cậu thoáng nhìn thấy đường cong của eo cùng đôi chân tuy không dài nhưng rất thon và thẳng tắp.
Không lâu sau.
Người con trai đối diện cụp mắt xuống, tiến đến gần cô hơn: " Cậu đang lấy chổi sao? Tớ lấy giúp cậu nha ".
Hi Nhiễm khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nói hết câu: " Không cần đâu, tớ tự làm được rồi ".
Nhìn cô chằm chằm nửa ngày, cậu dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú. Sau đó, có vẻ cậu thật sự cảm thấy rất vui vẻ, nhướng mày: " Một người con gái yếu ớt như cậu làm sao mang hết đống chối này về lớp được ".
Hi Nhiễm không thèm trả lời thay vào đó cô lấy chổi ra thật nhanh để mau chóng rời khỏi nơi đây.
Khi cô toan định đi ra khỏi cửa thì bàn tay Tống Lãng chống tay lên cửa ngăn cô rời đi:
Cậu có cần phải khinh thường tớ đến thế không? ".
Hi Nhiễm liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu từ tốn cất lên: " Tớ không có, phiền cậu tránh đường một chút ".
" Nếu tớ nói... Tống Lãng tiến sát gương mặt mình đến gần người cô, mùi hương thơm nhẹ như hoa nhài xộc đến mũi cậu, đôi môi cong lên khế ngân câu cuối ra: " Không tránh thì sao?".
Cậu...".
Cậu có bạn trai chưa? " Tống Lãng nghiêng đầu, hít hà mùi hương trên người cô: " Nếu chưa thì có thể cho tớ một cơ hội được không? ".
Thiếu nữ trước mắt nhan sắc khuynh thành, thân hình gợi cảm hoàn toàn là đối tượng mà rất nhiều nam sinh muốn có được, ngay cả cậu cũng chẳng ngoại lệ. Hiện tại cô đã ở trước mặt mình rồi, dại gì mà không hốt ngay.
Hi Nhiễm nhấc mi mắt, có hơi chút bất ngờ. Nhưng nhìn biểu hiện của chàng trai trước mắt, cô dám chắc cậu cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi thế nên Hi Nhiễm cũng chẳng buồn bận tâm, cô đổi hướng đi ra khỏi cửa.
Tống Lãng sử dụng kế nhẹ nhàng cũng không lay động được cô gái nhỏ, thế nên cậu bèn thay đổi sách lược, đuổi theo bắt lấy cổ tay cô.
Đống chổi rơi xuống đất, Hi Nhiễm sợ tới mức lập tức muốn hét lên kêu cứu nhưng lại bị Tống Lãng trợn mắt, uy hiếp cảnh cáo:
Không được kêu ".
Đôi mắt xinh đẹp tối xuống, hốc mắt phiếm hồng, không ngừng giãy giụa.
" Rốt cuộc cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không? ".
' Mày nghĩ mày có tư cách sao? " Bất chợt một giọng nói vang lên từ phía trước.
Ôn Chính Phàm thong thả đi tới trước mặt cô, cầm chiếc áo khoác trên tay mình choàng ra sau người cô: " Trời dần trở lạnh, đừng để bị cảm ".
Hi Nhiễm bất giác thu người lại, yên lặng không nói gì.
Chúng ta đi dạo biển một chút ha " Ôn Chính Phàm dịu dàng nói.
Được ".
Hai người cứ yên tĩnh sánh vai nhau tiến về phía trước, nghe gió biển lồng lộng thổi bên tại.
Hi Nhiễm không dám nhìn cậu.
Cứ mỗi lần vừa định liếc mắt sang đã thấy cậu trao ánh mắt lại khiến cô hốt hoảng nhìn hướng khác ngay, như đang sợ cậu phát hiện.
Tuy không ai nói gì, nhưng trong nội tâm Ôn Chính Phàm lại rất vui vì được ở chung với cô trong khoảng thời gian này dù chỉ ít ỏi. Nếu có thể Ôn Chính Phàm rất muốn thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này mãi mãi.
Dừng lại ở đây cũng được, miễn là chỉ có Hi Nhiễm và cậu, cùng với khung cảnh đẹp để trên biển ngay tại thời khắc này.
Nhiệt độ dần thấp xuống, cái se lạnh của tiết trời hoà cùng cái không khí còn thoảng hương vị mặn mà của biển cả.
Hai người đi dọc bờ cát mềm mịn, tận hưởng cơn gió biển từng đợt thổi vào.
Hiện tại trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự cho nên vẫn luôn im lặng
đi về phía trước mà không nói gì.
Hi Nhiễm đang nghĩ về chuyện bệnh tình của Chúc Lan. Từ lúc bà vào viện, khi nghe bác sĩ nói về việc không có cách nào chữa khỏi bệnh tim bẩm sinh, hằng đêm cô không tài nào chợp mắt được. Cảm giác sợ hãi mất bà cứ bám lấy trong tâm trí cô từng giây từng phút.
Mà Ôn Chính Phàm thì lại đang suy nghĩ về chuyện giữa mình, cô và Dật Hiên.
Dạo gần đây cô có vẻ thân thiết với Dật Hiên, hai người lại hai nhìn nhau rồi ngại ngùng, há có khi nào trong lòng cô đã...
Cậu nghĩ một hồi nhưng mãi lại không tìm ra được đáp án, trong lòng cứ thôi thúc cậu cứ hỏi thẳng cô đi, nhưng cậu lại không thể mở miệng.
Cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này: " Hi Nhiễm, chúng ta qua kia ngồi nhé ".
Cô gật đầu, đôi mắt xinh đẹp long lanh như những vì sao tinh tú.
Hai người ngồi xuống bãi cát vàng óng, biển lúc này chỉ lơ thơ vài người đi dạo và cầm chiếc máy ảnh bắt lấy khoảnh khắc đẹp của thiên nhiên.
Màu nước biển thay đổi nhanh chóng, dường như có bàn tay của người thợ nhuộm đang pha màu cho nước, đang từ màu xanh xỉn bàng bạc bỗng nhiên rực lên một màu xanh tươi rói. Từng góc, nước biển đổi màu theo ánh sáng mặt trời. Ngay cả vài ba con tàu bé xíu đang buông trôi trên mặt biển cũng được tắm đẫm trong làn ánh sáng sớm mai ấy, mọi thứ như đang được tẩy trần trở nên trong veo, mát mẻ.
Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự đẹp đẽ giàu có của thế giới đại dương. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với sắc màu của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Cảnh biển lúc này chẳng khác gì một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.
" Hi Nhiễm, cậu nhắm mắt lại một chút được không? " Cậu thiếu niên nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Hi Nhiễm nhất thời hơi không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Ngay giây phút đôi mắt cô khép lại, cậu thiếu niên nhanh đứng dậy, chạy thật nhanh đến một đám học sinh cũng tầm tuổi mình đang cầm giỏ hoa đi bán lấy tiền làm từ thiện.
Mình muốn mua hết cả thảy số bông này, bao nhiêu tiền ".
Cậu nhanh cầm giỏ hoa trở về, sau đó đem từng đoá hoa hồng gom lại thành một bó, dùng dây ruy băng quấn quanh lại cho chắc.
Đứng trước mặt cô, cậu chỉnh sửa lại trang phục. Ước chừng hai phút sau, mới bảo cô mở mắt ra.
Khoảnh khắc Hi Nhiễm mở mắt ra, lúc cô nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tức thì ngỡ ngàng che miệng thảng thốt.
Giờ phút này, trước mặt cậu thanh niên đẹp trai là một đoá hoa hồng đỏ nở rộ trong tay cậu.
Ôn Chính Phàm ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt khẽ cong cong: " Hi Nhiễm, tặng cho cậu đấy ".
Bầu trời trong sáng, biển xanh thăm thẳm nối với chân trời. Sóng biển xôn xao như mời chào, chim hải âu khẽ lượn vòng trên trời.
Giữa khung cảnh hỗn độn ấy, Hi Nhiễm nghe rõ tiếng trái tim mình loạn nhịp, tình cảm mãnh liệt khiến cô không thể kiểm soát được. nhìn cậu thiếu niên trước mặt, gần như là nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Đây...đây là lần đầu tiên có một người khác giới tặng hoa cho cô.
Trước khi não bộ Hi Nhiễm lấy lại phản ứng, Ôn Chính Phàm đã nói tiếp: " Lúc nãy cậu hát rất hay ".
Nhận đi, đừng từ chối ".
Hi Nhiễm đắn đo băn khoăn hồi lâu, cuối cùng sự chân thành của Ôn Chính Phàm đã nhận được thành quả xứng đáng, cô vươn tay đến ôm lấy bó hoa vào lòng.
" Cảm ơn cậu ".
Ôm bó hoa về phòng, khi mở cửa vào cũng là lúc Lâm Nhã Tịnh và Tình Nhi đã tỉnh giấc rồi.
Nhìn thấy bó hoa hồng đỏ rực trong lòng cô, hai người đang hăng say nói chuyện chợt ngưng lại, vội nhảy xuống giường lao đến.
Oaaaa, hoa đẹp thế! " Lâm Nhã Tịnh suýt xoa, tay sờ lên những cánh hoa: " Ở đâu vậy Hi Nhiễm? Có anh chàng đẹp trai nào tặng cậu à? ".
Tình Nhi búng tay, a một tiếng: " Mình biết rồi, là Dật Hiên ".
Mình không ngờ Dật Hiên lại lãng mạn như thế đó nha " Lâm Nhã Tịnh ôm tay cô nháy mắt một cái.
Hi Nhiễm xua tay: " Không phải của Dật Hiên đâu, các cậu đừng nói bậy ".
Không phải Dật Hiên, vậy thì là ai? " Lâm Nhã Tịnh tròn xoe đôi mắt vì không phải là người đó.
Hi Nhiễm mím môi, chần chừ ba giây sau đó mở miệng nói: " Là Ôn Chính Phàm ".
Lâm Nhã Tịnh bất ngờ, bụm miệng phồng má lên vì quá đỗi ngạc nhiên vì người tặng hoa.
Riêng Tình Nhi, sự phấn khích trên gương mặt xinh đẹp như tiên nữ chợt đông cứng lại. Tên của cậu như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô, đau đớn xót xa vô cùng. Tay cầm ly nước cam chợt vô thức không có lực rớt xuống dưới nền nhà bắn tung toé lên bàn chân cô phát ra tiếng vỡ nghe thật chói tai. Tình Nhi theo bản năng lui lại, chân tay cô luống cuống.
Hai người còn lại hốt hoảng, vội kéo Tình Nhi sang bên khác.
Không sao chứ Tình Nhi? " Hi Nhiễm hỏi.
Tại sao? Tại sao cậu lại đối xử với cô như thế?
Vì cớ gì mà lại tặng hoa cho Hi Nhiễm?
" Để tớ dọn cho, cậu dìu Tình Nhi sang bên giường ngồi đi ".
Thấy sắc mặt cô thơ thẩn, Hi Nhiễm quan sát quan tâm hỏi han: " Cậu làm sao thế? Mệt ở đâu à? ".
Nhìn bó hoa hồng đỏ rực, Tình Nhi lại càng thêm nặng trĩu lòng hơn. Đôi mắt sắp long lanh bởi nước mắt nhưng cố gắng kìm nén lại.
" Tớ ổn " Tình Nhi chật vật khó khăn nói.
Dọn dẹp xong, Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện tiếp còn dang dở ban nãy.
'Sao tự dưng cậu ấy lại tặng hoa cho cậu? " Lâm Nhã Tịnh tò mò tiến sát lại gần hỏi.
Hi Nhiễm cắn môi, nhỏ nhẹ nói: " Tớ không biết ".
" Sao lại không biết chứ? Tự dưng không phải ngày gì mà đem tặng cho cậu " Lâm Nhã Tịnh chống tay lên cằm suy ngẫm, " Sinh nhật cậu tháng 2 cơ mà, giáng sinh chưa tới, tết thì ai lại đi tặng hoa bao giờ ".
Mặc kệ Lâm Nhã Tịnh lảm nhảm, Tình Nhi ngồi bên cạnh yên lặng không nói gì. Tâm mặt không còn tí máu nào, thần sắc ngây dại, lẳng lặng nhìn bó hoa.
Lâm Nhã Tịnh bóp bóp ấn đường: " Chẳng lẽ Ôn Chính Phàm cũng thích cậu?
Không " Tình Nhi chợt đứng dậy hét lớn lên.
Lâm Nhã Tịnh cùng Hi Nhiễm đồng loạt giật mình, ngẩng đầu nhìn cô nàng với ánh mắt ngạc nhiên.
Không gì cơ? " Lâm Nhã Tịnh hỏi.
Tình Nhi sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì. Ấp a ấp úng nói: " À...ý tớ là...không phải đâu ".
Chính Phàm...cậu ấy đối với bạn bè ai cũng tốt hết nên...nên đôi khi có hơi làm người khác hiểu nhầm ấy mà ".
Lâm Nhã Tịnh nhấc mí mắt, à lên một tiếng:
Cũng phải, nhưng mà cũng chưa chắc ".
" Tớ...tớ xuống nhà rót nước đây " Tình Nhi lúng túng lật đật mở cửa bước ra.
Cô như người mất hồn khốn khổ bước đi trên hành lang, Dật Hiên sau khi ngủ dậy, ung dung bước xuống cầu thang. Vừa mới xuống tầng hai cậu đã thấy bóng dáng Tình Nhi đi lướt qua mình, nét mặt như đã gặp chuyện gì đó.
Cố giữ bình tĩnh đi đến căn phòng trống trong nhà, đóng sầm cửa lại. Tình Nhi đi một hơi đến đóng tất cả rèm cửa lại, động tác vô cùng nhanh chóng.
Khi bên trong tối om, Tình Nhi mới phá bỏ tấm chắn mạnh mẽ, oà khóc lên như một đứa trẻ.
Cô đến đầu giường ngồi thụp xuống, dùng tay che mặt mình lại, bao nhiêu đau khổ và tuyệt vọng đối với cậu trút ra hết. Không dám khóc lớn vì sợ mọi người sẽ biết nên Tình Nhi bèn cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng khóc phát ra, hai bả vai cứ vậy run lên theo từng đợt.
Dật Hiên đứng bên ngoài phòng ngủ nghe ngóng, tiếng khóc của Tình Nhi nhỏ nhẹ vang lên bên trong nghe thật thảm thương. Ôn Chính Phàm mang đến cho cô sự vui vẻ, sự an toàn, sự bình yên, sự thoải mái nhưng cũng chính cậu làm cho cô khốn khổ, ngực cô như bị ai đó dùng tay bóp nghẹn, dường như bị tảng đá khổng lồ đè ép, thở không được.
" Mình phải làm sao đây? Không còn cơ hội nữa sao? " Tình Nhi nghẹn ngào nức nở nói.
Dật Hiên vặn xoay nắm cửa, nhẹ nhàng đi vào. Trong phòng tối tăm, không có một tia ánh sáng nào, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề vô cùng.
Cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, xác định được tiếng khóc vang lên từ phía đầu giường, cậu chầm chậm tiến tới. Tình Nhi cảm nhận được có người đã vào phòng, cô ngẩng mặt lên nhìn. Giây phút nhìn thấy Dật Hiên, bạn thân mình, cô như vỡ oà, liền đứng dậy đi đến ôm lấy người cậu.
Dật Hiên cũng chẳng hỏi vì sao cô lại ở đây rồi vì sao cô lại khóc, không nói nhiều mà chỉ tiến đến dang tay ôm lấy cô vào lòng, vỗ về lên tấm lưng gầy gò của Tình Nhi.
Cảm giác mệt mỏi như xâm lấn chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể của Tình Nhi.
Sẽ ổn thôi mà " Dật Hiên suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.
Ôm chặt lấy Dật Hiên, sống mũi cay cay đau đớn nói: " Tớ không ổn tí nào cả
Không ổn sao? " Con người như kiếm sắc của cậu thâm thúy, trầm thấp nói.
Trong cuộc đời cậu, chỉ có ba người con gái khiến cậu có thể kiên nhẫn và đối xử tử tế đó chính là người mẹ xấu số của cậu, Hi Nhiễm và Tình Nhi.
Tình Nhi tuy bên ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong cô lại vô cùng mỏng manh, dễ vỡ không khác gì là thủy tinh.
Nước mắt quá mức nặng nề, cuối cùng chảy ra thấm ướt một mảng bên áo cậu, cô lắc đầu:
" Mình mệt lắm rồi, thật sự rất mệt đó Dật Hiên ơi ".
Chữ ơi của cô vang lên thật nhẹ, thật bất lực. Nếu như người ngoài nghe được
thật sự khó có thể kiềm lòng mình mà bật khóc theo cô gái nhỏ này.
Dật Hiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Dật Hiên, tớ thật sự yêu cậu ấy, yêu đến tận xương tủy, đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng, bây giờ tớ đã mất cậu ấy rồi..." Hai cánh tay Tình Nhi quấn chặt sau lưng cậu, ba chữ Ôn Chính Phàm đã rạch nát lòng cô đến nỗi máu tươi chảy
ra.
Cậu ấy thốt ra trong miệng Tình Nhi, người thông minh như Dật Hiên ắt hẳn sẽ biết rõ. Ngay cả Tình Nhi, cô nàng cũng cho rằng cậu đã biết người trong trái tim cô là ai nên việc đó khiến cô không cần phải giấu diếm.
Hai người ngồi dưới đất, Tình Nhi vừa khóc vừa cười, trên mặt nước mắt thay phiên nhau chảy xuống. Sinh ra trong một gia đình giàu có, được bố mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, có những người bạn thân đáng quý. Tình Nhi cứ ngỡ cô sẽ chẳng bao giờ phải rơi nước mắt vì một điều gì cả nhưng nếu có đó chắc chắn là nước mắt của sự hạnh phúc.
Đến bây giờ, hiện tại, cô vẫn không tin mình lại khóc vì đau khổ chật vật trong tình yêu. Vậy là cho dù cô có làm mọi cách như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cậu tiếp nhận tình yêu của cô, bọn họ một chút cũng không có khả năng.
Thì ra yêu sâu đậm là như vậy, dẫn con người ta đi từ bến hạnh phúc đến bến tuyệt vọng và chính cái gọi là tình yêu sâu đậm dìm chúng ta vào hố sâu đau
khổ.
" Tình Nhi, tớ chỉ cho cậu một điều " Đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn vào ánh mắt đơn thuần của cô rồi nói: " Tình yêu là sự đấu tranh, có thể không nhất thiết phải làm nhưng đừng để sau này phải hối tiếc ".
Sự cương trực hiện lên trên gương mặt của Dật Hiên, cậu tiếp tục nói: " Nếu kết quả khiến ta đau lòng thì nên lùi về sau, đừng nên bướng bỉnh mà tiến tới, chỉ có thiệt cho mình mà thôi ".
Dật Hiên " Tình Nhi mếu máo khẽ gọi tên cậu.
Cả người cô co rúc ôm thật chặt cậu, hai mắt Tình Nhi trống rỗng không chút biểu cảm. Dật Hiên vén tóc cô, cúi đầu xem cô nhưng đã bị cô vùi mặt vào ngực cậu
Cô ngồi dưới đất, khóc đến khàn cả giọng, một lúc lâu lại im lặng lạ thường, cả người cô dựa vào cậu, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
" Hôm nay đi chơi vui thật đó a " Lâm Nhã Tịnh thoải mái nằm dài trên giường Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm mang ly nước đi vào phòng đưa đến: " Cậu uống nước đi ".
" Tớ xin " Lâm Nhã Tịnh cầm ly nước ngửa đầu uống một hớp.
Cơn đã khát đi qua nhường chỗ cho sự tám chuyện lên ngôi, Lâm Nhã Tịnh liếc nhìn bó hoa tươi thắm, liếm môi nói: " Lúc về cậu có nhận thấy Tình Nhi hơi kì lạ không? Suốt cả quãng đường về không nói năng gì, ngay cả tạm biệt bọn mình cũng không ".
" Tớ cũng cảm thấy vậy " Hi Nhiễm suy tư khẽ nói, " Chắc có thể cậu ấy mệt ".
' Không " Lâm Nhã Tịnh vòng hai tay trước ngực, chậc một tiếng: " Tớ thấy có gì đó bất ổn, từ khi cậu mang hoa về phòng thì từ đó Tình Nhi rất khác ".
" Ý cậu là sao? ".
Cậu không cảm thấy Tình Nhi có vẻ như thích Ôn Chính Phàm sao? " Lâm Nhã Tịnh làm ra vẻ nghiêm túc, " Không phải có vẻ như mà chính là thể ".
" Sao cậu biết " Hi Nhiễm không rành lắm về chuyện tình yêu nên rất ngây ngô, hầu như là một tờ giấy trắng thuần khiết hoàn toàn.
Lâm Nhã Tịnh: " Tớ là ai chứ, riêng cái điều khoản mà quan sát thì tớ không thua kém ai đâu. Chỉ cần liếc sơ qua một cái cũng biết ".
" Giỏi qua ha " Hi Nhiễm kí đầu cô, " Nếu như chuyện học mà cậu cũng chỉ cần
liếc mắt qua bài tập một cái là biết cách giải thì tốt cho cậu quá ".
" Hi Nhiễm, cậu trêu tớ đấy à " Lâm Nhã Tịnh phồng má chọc lúc cô nàng.
Ở căn biệt thự nào đó, Tình Nhi sau khi về liền thưa bố mẹ một tiếng sau đó đi thẳng lên phòng khoá trái cửa lại. Ngồi trên giường, cô đưa mắt nhìn về những tấm ảnh được cô in đóng khung treo trên bàn của mình.
Duy chỉ có một người được cô đặt riêng ở một góc nhỏ trong phòng mình, được cô nâng niu từng bức nhưng hà cớ sao ông trời lại nở đối xử với cô như thế.
Tình Nhi không trách Ôn Chính Phàm lại càng không trách Hi Nhiễm, vì cô biết việc yêu ai là quyền của mỗi người.
Thứ hai đến,
Lớp 10A3, Tống Lãng đang nằm dài ra bàn ngủ. Kiều Hạ biết qua hắn sau khi đã điều tra lí lịch từ những người bạn xung quanh mà cô vừa mới khai thác được.
||
Kiều Hạ đi đến, gõ nhẹ lên bàn cậu vài cái. Tống Lãng ghét nhất là bị ai đó làm phiền khi ngủ, cậu hừ một tiếng, ngẩng đầu lên đang muốn mắng chửi thì liền nhìn thấy là một đứa con gái vô cùng xinh đẹp theo kiểu sang chảnh, gợi cảm.
Chúng ta nói chuyện một lát đi ".
Thấy gái chủ động bắt chuyện hơn nữa lại còn là gái xinh vì thế liền lập tức trêu ghẹo: " Có quen tôi sao? ".
Kiều Hạ gật đầu, biểu tình như chắc nịch...
Trong giờ giải lao, Hi Nhiễm vừa làm xong bài tập mà giáo viên giao hôm trước, đang định rủ Lâm Nhã Tịnh đi rửa tay thì ngước mắt lên đã không thấy cô nàng đâu.
Cô đi một mình vậy.
Lúc đi ra khỏi lớp, cô nghe thấy có một tiếng phía sau lưng gọi tên mình. Hi Nhiễm quay lại giây sau liền ngạc nhiên.
Hi Nhiễm, cậu có rảnh không? Cùng tớ đến nhà kho được chứ? " Kiều Hạ thân thiện mỉm cười nói, " Thầy bảo tớ đến lấy chổi quét mà tớ không biết đường hơn nữa vừa chuyển trường nên tớ không có bạn ".
Cậu biết tên tớ sao? " Hi Nhiễm hỏi.
Kiều Hạ gật đầu, giọng nói đầy vẻ tự nhiên:
Dật Hiên có kể qua cho tớ biết ".
Vậy sao
Cậu có rảnh không? Có thể cùng tớ đến nhà kho được chứ? " Kiều Hạ nói, "
Thầy bảo tớ đến lấy chổi về cho lớp mà tớ không biết đường ".
Hi Nhiễm muốn từ chối cũng không được, thế nên cô đành cùng Kiều Hạ đi xuống dưới nhà kho của trường Nhất Nam.
Đi trên đường, Kiều Hạ chủ động mở lời với cô: " Cậu với Dật Hiên là bạn thân của nhau sao?".
Không...không phải " Hi Nhiễm đi bên khẽ nói, " Chỉ là bạn bình thường thôi ".
" À ra là thế " Kiều Hạ gật đầu, " Tính tình Dật Hiên lạnh lùng khó gần nên có rất ít bạn. Hai gia đình bọn tớ là bạn bè thân hữu, lúc trước còn hứa hôn cho tớ và cậu ấy nữa cơ ".
Hi Nhiễm yên lặng không nói gì, cô cũng đâu có hỏi sao cô ấy lại nói nhiều đến thế?
" Chắc là bố mẹ hai bên đợi bọn tớ học xong rồi khi đó mới tổ chức đính hôn " Kiều Hạ quan sát nét mặt của Hi Nhiễm, giương môi nói tiếp như đang tự hào về điều mình đang kể: " Tính cách cậu ấy khó chịu như thế tớ đây còn có lúc phải đau đầu huống gì là các cậu nhỉ? ".
Hi Nhiễm mỉm cười, nửa chữ cũng không trả lời lấy.
Hai người đi vào phòng kho lấy chổi ra, bất chợt Kiều Hạ a lên một tiếng: " Tớ quên béng đi mất, hôm nay là ngày tớ đến văn phòng để lấy bài tập văn đem trả cho mọi người ".
Kiều Hạ nắm lấy hai tay Hi Nhiễm, bày ra vẻ mặt đáng thương: " Hay là cậu giúp tớ mang số chổi này lên lớp được không? Dù sao lớp của hai ta cũng kề nhau? ".
Giúp tớ nha Hi Nhiễm " Kiều Hạ nũng nịu nói.
Vốn bản tính tốt bụng hiền lành nên Hi Nhiễm cắn răng gật đầu chấp thuận.
Cậu tốt thật đó " Kiều Hạ ôm chầm lấy cô, vui sướng kêu lên: " Tớ cảm ơn nhiều ".
Sau khi Kiều Hạ rời đi, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Ở một mình nơi đây cũng có chút sợ hãi, vì thế tốc độ tìm chỗ để chổi của Hi Nhiễm cũng nhanh hơn.
Lúc cô đang loay hoay lấy chổi ra, một đôi chân cao lớn bước vào đứng ở ngay sau lưng cô.
Dật Hiên đứng ở hành lang giữa lớp cậu và lớp cô. Thấy Lâm Nhã Tịnh cùng Tình Nhi từ căn tin về, liền chặn lại, trực tiếp hỏi.
Cậu ấy đâu? ".
" Hi Nhiễm ở trong lớp " Lâm Nhã Tịnh chỉ tay vào bên trong.
Thanh âm lạnh nhạt của cậu cất lên: " Không có ".
Dật Hiên vừa nói xong, đôi mắt Tình Nhi nhìn vào bên trong. Thấy chỗ ngồi cô trống trơn liền trợn mắt: " Lúc nãy tớ vẫn còn thấy cậu ấy làm bài tập mà, vì thế nên tớ và Lâm Nhã Tịnh mới không dám làm phiền ".
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy kỳ quái: " Vậy cậu ấy đi đâu nhỉ? ".
Cậu đang làm gì thế? " Người con trai liếm liếm khóe môi, trong lời nói tràn đầy sự mê hoặc.
Tay cầm chổi của Hi Nhiễm chợt thả xuống, cô giật mình quay phắt lại, nhíu mày nhìn người trước mắt.
Chàng trai đưa lưng về phía ánh sáng, điệu bộ ung dung thư thái. Hình thể có nét tương tự như Dật Hiên nhưng có điều thoạt nhìn qua có vẻ là người đào hoa phong nhã.
Hi Nhiễm sợ hãi không dám trả lời, tay lén đưa ra đằng sau cầm một cây chổi để phòng bị. Dù sao trong kho này chỉ có mình cô, hơn nữa vị trí nhà kho nằm phía xa trường, tuyệt nhiên có xảy ra chuyện gì la ré cũng chẳng có tác dụng.
Tại thời khắc đó không hiểu sao cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chàng trai này ngũ quan rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên, ý cười có chút trăng hoa. Một đôi mắt dễ khiến người đối diện say lòng, con ngươi màu nâu nhạt lấp lánh.
So với đôi mắt diều hâu của Dật Hiên thì hoàn toàn khác biệt.
Ắt hẳn đây cũng là cậu ấm trong trường.
Nhưng cô đâu có quen biết người này? Vậy tìm cô làm gì?
Trong lúc nhất thời, Hi Nhiễm không biết nên phản ứng như thế nào?
Hai người đều bất động trước nhan sắc của đối phương.
Tống Lãng khá giật mình trước một tiểu mỹ nhân, hoá ra trong trường này có người xinh đẹp mê đắm đến như thế mà cậu lại không hề biết. Bàn tay cậu khẽ sờ sờ đôi môi mình, nhìn thân hình cô gái trước mắt như nhìn thấy con mồi ngon. Chi qua một lớp đồng phục của trường nhưng cậu thoáng nhìn thấy đường cong của eo cùng đôi chân tuy không dài nhưng rất thon và thẳng tắp.
Không lâu sau.
Người con trai đối diện cụp mắt xuống, tiến đến gần cô hơn: " Cậu đang lấy chổi sao? Tớ lấy giúp cậu nha ".
Hi Nhiễm khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nói hết câu: " Không cần đâu, tớ tự làm được rồi ".
Nhìn cô chằm chằm nửa ngày, cậu dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú. Sau đó, có vẻ cậu thật sự cảm thấy rất vui vẻ, nhướng mày: " Một người con gái yếu ớt như cậu làm sao mang hết đống chối này về lớp được ".
Hi Nhiễm không thèm trả lời thay vào đó cô lấy chổi ra thật nhanh để mau chóng rời khỏi nơi đây.
Khi cô toan định đi ra khỏi cửa thì bàn tay Tống Lãng chống tay lên cửa ngăn cô rời đi:
Cậu có cần phải khinh thường tớ đến thế không? ".
Hi Nhiễm liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu từ tốn cất lên: " Tớ không có, phiền cậu tránh đường một chút ".
" Nếu tớ nói... Tống Lãng tiến sát gương mặt mình đến gần người cô, mùi hương thơm nhẹ như hoa nhài xộc đến mũi cậu, đôi môi cong lên khế ngân câu cuối ra: " Không tránh thì sao?".
Cậu...".
Cậu có bạn trai chưa? " Tống Lãng nghiêng đầu, hít hà mùi hương trên người cô: " Nếu chưa thì có thể cho tớ một cơ hội được không? ".
Thiếu nữ trước mắt nhan sắc khuynh thành, thân hình gợi cảm hoàn toàn là đối tượng mà rất nhiều nam sinh muốn có được, ngay cả cậu cũng chẳng ngoại lệ. Hiện tại cô đã ở trước mặt mình rồi, dại gì mà không hốt ngay.
Hi Nhiễm nhấc mi mắt, có hơi chút bất ngờ. Nhưng nhìn biểu hiện của chàng trai trước mắt, cô dám chắc cậu cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi thế nên Hi Nhiễm cũng chẳng buồn bận tâm, cô đổi hướng đi ra khỏi cửa.
Tống Lãng sử dụng kế nhẹ nhàng cũng không lay động được cô gái nhỏ, thế nên cậu bèn thay đổi sách lược, đuổi theo bắt lấy cổ tay cô.
Đống chổi rơi xuống đất, Hi Nhiễm sợ tới mức lập tức muốn hét lên kêu cứu nhưng lại bị Tống Lãng trợn mắt, uy hiếp cảnh cáo:
Không được kêu ".
Đôi mắt xinh đẹp tối xuống, hốc mắt phiếm hồng, không ngừng giãy giụa.
" Rốt cuộc cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không? ".
' Mày nghĩ mày có tư cách sao? " Bất chợt một giọng nói vang lên từ phía trước.
/59
|