Thân hình Vô Song cùng Tố Ngôn cũng dần dần biến mất trên Sinh Tử Đài, ngay khi Vô Song nhận thua thì trận đấu này đã kết thúc, cả hai lập tức bị đưa ra khỏi sàn đấu sau đó trở về bình đài cũ của mình.
Tố Ngôn rõ ràng chiến thắng nhưng nàng không có cảm giác chiến thắng, ánh mắt băng lãnh đầy thù hận khóa chặt Vô Song nhưng ẩn trong ánh mắt đó lại có một tia phức tạp, ngón tay của nàng khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng vẫn còn vương chút hơi ấm, bất tri bất giác khuôn mặt Tố Ngôn hiện lên một rạng mây đỏ, đương nhiên được tấm khăn che mặt của nàng che đi toàn bộ, có lẽ chính bản thân Tố Ngôn cũng không nhận ra điều đó.
Bình đài của mỗi thí sinh cũng có thể được coi là một ngôi nhà nghỉ ngơi tạm thời, như để che đi sự bối rối của mình Tố Ngôn ngồi xuống bình đài, khoanh chân lại rồi lựa chọn nhắm chặt hai mắt.
Bình đài của Tố Ngôn hiện lên một vòng bảo vệ màu đen, một vòng bảo vệ che phủ hoàn toàn tình trạng của Tố Ngôn với những người xung quanh, với tất cả những người có tư cách bước vào Sinh Tử Đài và với toàn bộ khán giả ngoài kia.
Đối với rất nhiều người thì hành động của Tố Ngôn không có gì đáng chê trách cả, nàng chỉ đơn giản là đóng cửa trị thương đồng thời không muốn cho những đối thủ ngoài kia quan sát mà thôi tuy nhiên chỉ có Tố Ngôn mới biết lý do chính, lúc này mỗi lần nhìn thấy Vô Song là Tố Ngôn không tài nào tập trung nổi, tâm nàng loạn như ma vậy.
Về phần Vô Song ngay khi trở lại bình đài của mình việc đầu tiên hắn làm cũng là đóng cửa lại giống như Tố Ngôn, Vô Song phải tìm một bộ quần áo tử tế mặc vào, trên người hắn lúc này chỉ có độc một chiếc áo choàng màu đen.
Trong thời gian đó thì Hách Mông cũng đứng lên, hắn là người thứ ba được chọn đối thủ trong Sinh Tử Đài lần này.
Rất nhiều người ở ngoài kia đang nín thở, bọn họ đang chờ đợi rốt cục Hách Mông sẽ chọn ai, trong số ba người còn lại bao gồm Phong Phiêu Nhiên, Tiêu Thu Phong cùng Cơ Tuyết Nhạn thì rất nhiều người suy nghĩ Hách Mông sẽ chọn Phong Phiêu Nhiên, dù sao Phong Phiêu Nhiên 'nhìn' có vẻ mềm hơn hai người còn lại rất nhiều.
Đáng tiếc là lần này mọi người đều đoán nhầm, cánh tay của Hách Mông chỉ thẳng về phía Tiêu Thu Phong một người nãy giờ vẫn cứ ung dung mỉm cười, trên người Hách Mông xuất hiện một luồng kinh thiên chiến ý :”Ta chọn ngươi, xuống đây đi”.
Ngay sau khi Hách Mông lựa chọn xong thân hình hai người lập tức biến mất, bọn họ được chuyển thẳng đến Sinh Tử Đài.
Lựa chọn của Hách Mông làm rất nhiều người khó hiểu tuy nhiên những ai hiểu rõ Hách Mông thì không như vậy, bọn họ biết Hách Mông là một kẻ cực kỳ cố chấp, cũng cực kỳ thù dai.
Hách Mông đương nhiên không phải là kẻ nhỏ mọn hay tiểu nhân gì, hắn là một trong những hán tử hiếm hoi còn tồn tại, một kẻ không quan tâm đến tính toán mà chỉ muốn chiến đấu thỏa lòng, nếu Hách Mông chiến thắng thì không sao nhưng nếu hắn thua Hách Mông sẽ dùng kẻ chiến thắng hắn làm mục tiêu phấn đấu, phấn đấu không ngừng cho đến khi vượt qua đối thủ mới thôi.
Hai năm trước Hách Mông chính là thua trong tay Thập Hình, đây chính là một trong những trận thua ấm ức nhất trong đời Hách Mông, hắn không phải bị thua bởi đối phương mạnh hơn mà thua vì bị trọng thương quá nặng trong tay Tố Ngôn dẫn đến không thể hồi phục được.
Trong giải đấu lần này người Hách Mông muốn đánh bại nhất đương nhiên là Vô Song nhưng người hắn muốn quyết đấu nhất lại là Thập Hình cùng Tố Ngôn, hai đối thủ cũ của Hách Mong hai năm về trước.
Tố Ngôn thì đã quyết đấu với Vô Song, Thập Hình lại bị chính tay Tiêu Thu Phong loại điều này làm Hách Mông muốn tìm Tiêu Thu Phong tính sổ, dám cướp lấy con mồi của hắn.
Trên Sinh Tử Đài, Hách Mông cùng Tiêu Thu Phong đối mặt, thân hình của Hách Mông rõ ràng cao lớn hơn Tiêu Thu Phong quá nhiều, một người có chiều cao lên tới 2m5 còn một người thì chỉ khoảng 1m7, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sự khác biệt.
Hách Mông từ từ rút thanh Địa Ngục Ma Đao sau lưng mình ra, một thanh đại đao với hai màu chủ đạo đen và đỏ, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ :”Ta thực sự muốn xem người có thể đánh bại Thập Tội rốt cuộc mạnh đến mức nào, ngươi đã chuẩn bị chưa ?”.
Tiêu Thu Phong thì chỉ cười nhạt, một tay để sau lưng cùng một tay đưa ra phía trước :”3 phút đồng hồ, nếu ngươi có thể đứng được trên Sinh Tử Đài 3 phút đồng hồ thì ta chịu thua”.
Hách Mông hai mắt trừng lớn nhìn Tiêu Thu Phong sau đó gầm lên :”Muốn chết”.
Hách Mông hắn dù gì cũng là nhân vật đứng trên tầng 3 của Hoàng Kim Tháp, thực lực của hắn đương nhiên không phải bàn cãi, trong giải đấu lần này chưa có một nhân vật nào làm Hách Mông phải sợ hãi cả thậm chí Hách Mông có tự tin đánh bại mọi đối thủ, câu nói của Tiêu Thu Phong không khác gì đang cười nhạo hắn cả.
Thân hình Hách Mông lao thẳng về phía đối phương, Địa Ngục Ma Đao rực cháy bổ thẳng xuống đầu Tiêu Thu Phong.
Về phần mình Tiêu Thu Phong chỉ nhẹ nhàng lùi lại một bước, vừa vặn tránh được một đao của đối phương, đồng thời ngay lập tức dưới chân hắn xuất hiện hình thái cực.
Biểu đồ thái cực vừa hiện ra lập tức trở nên to lớn vô cùng, nó chiếm lấy cả một góc của Sinh Tử Đài.
Hách Mông không quan tâm cho lắm đến những thứ dưới chân, hai cánh tay gồng lên nắm chặt Địa Ngục Ma Đao hướng về phía cổ Tiêu Thu Phong, một chém như muốn cắt lấy đầu đối phương xuống.
Tiêu Thu Phong vậy mà nhấc chân lên rồi đạp thẳng xuống, một cước của hắn vô cùng xảo diệu ấn xuống đúng phần mặt trước của đao làm động tác của Hách Mông bị khựng lại một nhịp, thân hình Tiêu Thu Phong an toàn lùi về phía sau.
Hách Mông cả người tiếp tục xuất hiện một luồng chiến ý, trong ánh mắt hiện lên hai ngọn lửa rạo rực “Địa Ngục Ma Đao – Địa Ngục Phệ Huyết”.
Thanh Địa Ngục Ma Đao lập tức biến thành màu đỏ rực, một kiếm cách không chém thẳng về phía Tiêu Thu Phong có điều Hách Mông đột nhiên phát giác khóe miệng Tiêu Thu Phong đang cong lên.
Những ngón tay của hắn nhẹ chuyển động, khóe miệng chậm rãi mở ra :”Ngươi còn 2 phút 47 giây – Thiên Địa Vô Cực”.
Ngay lúc này vòng xoáy cực bên dưới xoay tròn liên tục, một cột ánh sáng mang theo hai màu thuần trắng đen từ dưới mặt đất xuất hiện, nó nuốt gọn bản thân Hách Mông vào trong tạo ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Một chiêu này mạnh đến nỗi triệt tiêu hoàn toàn Địa Ngục Phệ Huyết mà Hách Mông tạo ra tuy nhiên rất nhanh một cánh tay mạnh mẽ đâm thẳng qua màng sáng, Hách Mông như một đầu tê giác phá xích mà ra, mạnh mẽ xuyên thủng Thiên Địa Vô Cực của Tiêu Thu Phong.
Trên trán Hách Mông lúc này xuất hiện một hình phật ấn đang tỏa ra quang mang vạn trượng, sau lưng Hách Mông từng tôn đại phật xuất hiện vì hắn hộ pháp, khí thế kinh người, trên cơ thể đầy cơ bắp của Hách Mông vậy mà xuất hiện từng tầng từng tầng kim quang.
“Ngươi không cần đếm nữa đâu, Bất Tử Minh Vương Ấn – Minh Vương Hộ Pháp”.
Một chiêu này của Hách Mông là Trầm Côn nơi phương xa cũng phải chậm rãi gật đầu. Bất Tử Minh Vương Ấn là thần cấp công pháp, nó là một trong những công pháp mạnh nhất của Hoan Hỉ Tông, thậm chí Hách Mông đã tu luyện Bất Tử Minh Vương Ấn đến đệu bát tầng, hắn quả thực cực kỳ đáng sợ.
Tiềm Long đại hội có phần thưởng rất hậu hĩnh cho những nhân vật trong top 10, tất nhiên những phần thưởng này đối với những thế lực cỡ lớn hoặc trung bình còn đáng giá nhưng với siêu cấp thế lực thì còn chưa đủ để vào mắt.
Thứ mà hầu hết đỉnh tiêm thiên tài của các siêu cấp thế lực muốn nhận được ở Tiềm Long đại hội chính là công pháp, bọn họ muốn nắm được thần cấp công pháp.
Những công pháp tại Tiềm Long đại hội đều là do các siêu cấp thế lực tự nguyện 'tiết lộ', trải qua một loạt kiểm duyệt gắt gao rồi mới có tư cách trở thành phần thưởng, nói một cách khác đây là một cuộc trao đổi công pháp giữa các siêu cấp thế lực, tất nhiên bản công pháp trao đổi cũng không thể hoàn hảo được, không thể bằng công pháp chính quy được.
Lấy Hách Mông làm ví dụ, Hách Mông nắm được Bất Tử Minh Vương Ấn nhưng lại không có Bất Tử Minh Vương Quyết điều này làm Bất Tử Minh Vương Ấn cả đời cũng không thể hoàn hảo được. Trong đám người có mặt ở Sinh Tử Đài lần này không thiếu người nắm được một thần cấp công pháp của thế lực khác.
Trước khí thế kinh khủng của Hách Mông thì Tiêu Thu Phong chỉ mỉm cười nhàn hạ, đối với Tiêu Thu Phong hắn mà nói Hách Mông chẳng là gì cả, nếu không phải cố gắng giữ cái thân phận này thì kể cả cùng cảnh giới thậm chí yếu hơn vài cảnh giới thì Tiêu Thu Phong vẫn dư sức miểu sát Hách Mông.
Tiêu Thu Phong hay nói đúng hơn là Thiên rất giống với Vô Song, hắn cũng không chịu ảnh hưởng của đệ nhất cấm chế.
Một quyền hoàng kim của Hách Mông đấm ra, một quyền mang theo ánh sáng chói lóa đánh nát cả không gian xung quanh hướng thẳng về phía khuôn mặt anh tuấn thủy chung vẫn đang mỉm cười của Tiêu Thu Phong có điều ngay lúc này Tiêu Thu Phong đưa một tay ra.
Bàn tay của hắn đương nhiên quá nhỏ so với Hách Mông nhưng lại mang một sức mạnh kinh khủng vô cùng, sức mạnh khiến Hách Mông biến sắc không thể tiến thêm một bước nào, năm ngón tay kia thậm chí còn mạnh hơn cả Long Trảo của Vô Song nhiều.
Cổ tay khẽ xoay lại, cả người Hách Mông bị xoay theo trên không trung sau đó Tiêu Thu Phong đánh ra một chưởng, một chưởng in vào ngực Hách Mông đồng thời đánh nát cả hộ thể giáp của hắn, một đòn thôi mà Bất Tử Minh Vương Ấn nát vụn, Hách Mông nôn ra máu cả người bắn về phía cuối võ đài.
Thân hình Tiêu Thu Phong nhòa đi sau đó lại một lần nữa hiện ra bên cạnh Hách Mông, một chưởng ấn nữa đánh thẳng về phía sống lưng Hách Mông khiến những âm thanh răng rắc vang lên :”Thái Cực Ấn – Thái Cực Sát Đồ”.
Một chưởng này làm Hách Mông gầm lên trong đau đớn, toàn bộ cơ thể Hách Mông quỳ hẳn xuống dưới, xương cốt cùng kinh mạch toàn thân như bị trăm vạn con kiến bò quanh vậy, đau đớn khó chịu vô cùng.
Tiêu Thu Phong tiếp tục nhẹ xoay người, năm ngón tay đặt lên đỉnh đầu Hách Mông, khóe miệng cong lên :”Quá Yếu – Âm Dương giao thoa – Sinh Tử hợp nhất – Phong Thiên Ấn”.
Trên người Hách Mông lần này xuất hiện hai màu đen trắng khóa chặt lấy cơ thể hắn sau đó 8 sợi xích từ hư không xuất hiện xuyên thủng cơ thể Hách Mông sau đó khóa chặt hắn trên không trung, xương cốt toàn thân vỡ vụn, mặt đất lúc này bị nhuộm đỏ bởi máu Hách Mông.
….........
Ở ngoài kia không khí triệt để bạo động như núi lửa phun trào không ai ngờ được Tiêu Thu Phong lại đánh bại Hách Mông kiểu này. Rất nhiều người đương nhiên cũng nghĩ Tiêu Thu Phong rất mạnh thậm chí việc hắn thắng Hách Mông cũng không có gì là lạ có điều mạnh đến mức này thì quá không hợp lý rồi, quá kinh khủng rồi.
Ở dưới đài thì thế còn ở trên chỗ ngồi Vip thì lại triệt để yên tĩnh, vô số nhân vật cự đầu không thể tin được vào mắt mình nữa, đương nhiên bọn họ có ánh mắt cao hơn những kẻ bên dưới cả ngàn lần, thứ làm bọn họ chết lặng không phải là Tiêu Thu Phong đánh bại được Hách Mông mà là cách Tiêu Thu Phong đánh bại Hách Mông.
Đến cả Tuyệt Vô Tình người được coi là mạnh nhất tại Tiềm Long Thành lần này cũng phải cắn chặt răng của mình :”Đại Tự Tại ?, tên tiểu tử đó vậy mà nắm được Đại Tự Tại ?”.
Diệp Mặc của Phi Thiên Kiếm Tông lúc này cũng âm trầm vô cùng, ánh mắt ông ta toát lên một tia không đành lòng. Thập Hình của Phi Thiên Kiếm Tông chính là bị Tiêu Thu Phong đánh trọng thương lúc này thậm chí còn đang hôn mê chưa tỉnh, điều quan trọng nhất là vị trí top 10 bị cướp mất điều này Diệp Mặc sao có thể không tức.
Phi Thiên Kiếm Tông kể cả không thể so với Tiêu Dao Môn nhưng ông ta cũng quyết định phải vì Thập Hình, vì Nam Địa đi hỏi Tiêu Dao lão tổ rốt cuộc Tiêu Dao môn muốn làm gì, muốn đòi lại một tia công đạo cho Thập Hình có điều khi nhìn thấy màn trình diễn lúc này của Tiêu Thu Phong lại khiến Diệp Mặc im lặng.
Đại Tự Tại chính là công pháp mạnh nhất của Nam Địa, thứ này là đế cấp công pháp thuộc hàng đỉnh cao của đại lục, Đại Tự Tại của Tiêu Dao Môn hoàn toàn cùng đẳng cấp với Sát Đế Bí Thuật của Sát Điện.
Có một điều đáng sợ nhất của Đại Tự Tại chính là vì nó là công pháp vô địch dưới Tiên Hoàng cảnh giới. Đại Tự Tại có thể cho phép chủ nhân của mình mượn thực lực của thiên địa, không phải Tiên Hoàng tuyệt đối không thể đánh lại.
Đương nhiên điều này chưa đủ để Đại Tự Tại trở nên nổi tiếng, muốn đánh bại Tiên Hoàng thì có thể mượn Thần Lực, thứ này còn cao minh hơn Đại Tự Tại nhiều. Đại Tự Tại nổi tiếng vì nó khó luyện vô cùng, toàn bộ Nam Địa vẫn chưa có ai có tư cách học được Đại Tự Tại.
Khác với Sát Đế Bí Thuật thì Đại Tự Tại không hề bị che dấu mà đặt thẳng ở Tiêu Dao Sơn, bất cứ một ai đi qua đều có thể quan sát tấm bia đá trên đỉnh Tiêu Dao Sơn, nơi đó ghi lại toàn bộ Đại Tự Tại có điều bao năm qua ngay cả Tiêu Dao lão tổ của Tiêu Dao môn cũng chưa đụng được tới công pháp này.
Đại Tự Tại công pháp chính là công pháp thành danh của Đế Sư, chỉ riêng điều này cũng đủ để toàn bộ Nam Địa kinh sợ nhìn Tiêu Thu Phong.
Trên tấm bia đá kia có ghi một hàng chữ nhỏ cổ kính – Học Được Đại Tự Tại Liền Là Bản Đế Truyền Nhân.
Nói cách khác lúc này nếu Đế Sư nhận được tin tức thì Tiêu Thu Phong chính là đệ tử nhỏ nhấ của Đế Sư, bằng cái thân phận này hắn dư sức đi ngang Tứ Địa.
Trận chiến này với rất nhiều người căn bản không cần đánh nữa, Tiêu Thu Phong chính là nhân vật vô địch Tiềm Long đại hội năm nay.
Bất kể là Trầm Côn hách dịch bá đạo, bất kể là Vô Niệm thủy chung mỉm cười hay là Tố Ngôn băng tuyết cao ngạo lúc này xếp cùng Tiêu Thu Phong đều thực sự không đủ nhìn.
Có lẽ ở đây chỉ có duy nhất hai người không nghĩ như vậy. Cơ Tuyết Nhạn cùng Vô Song.
Tố Ngôn rõ ràng chiến thắng nhưng nàng không có cảm giác chiến thắng, ánh mắt băng lãnh đầy thù hận khóa chặt Vô Song nhưng ẩn trong ánh mắt đó lại có một tia phức tạp, ngón tay của nàng khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng vẫn còn vương chút hơi ấm, bất tri bất giác khuôn mặt Tố Ngôn hiện lên một rạng mây đỏ, đương nhiên được tấm khăn che mặt của nàng che đi toàn bộ, có lẽ chính bản thân Tố Ngôn cũng không nhận ra điều đó.
Bình đài của mỗi thí sinh cũng có thể được coi là một ngôi nhà nghỉ ngơi tạm thời, như để che đi sự bối rối của mình Tố Ngôn ngồi xuống bình đài, khoanh chân lại rồi lựa chọn nhắm chặt hai mắt.
Bình đài của Tố Ngôn hiện lên một vòng bảo vệ màu đen, một vòng bảo vệ che phủ hoàn toàn tình trạng của Tố Ngôn với những người xung quanh, với tất cả những người có tư cách bước vào Sinh Tử Đài và với toàn bộ khán giả ngoài kia.
Đối với rất nhiều người thì hành động của Tố Ngôn không có gì đáng chê trách cả, nàng chỉ đơn giản là đóng cửa trị thương đồng thời không muốn cho những đối thủ ngoài kia quan sát mà thôi tuy nhiên chỉ có Tố Ngôn mới biết lý do chính, lúc này mỗi lần nhìn thấy Vô Song là Tố Ngôn không tài nào tập trung nổi, tâm nàng loạn như ma vậy.
Về phần Vô Song ngay khi trở lại bình đài của mình việc đầu tiên hắn làm cũng là đóng cửa lại giống như Tố Ngôn, Vô Song phải tìm một bộ quần áo tử tế mặc vào, trên người hắn lúc này chỉ có độc một chiếc áo choàng màu đen.
Trong thời gian đó thì Hách Mông cũng đứng lên, hắn là người thứ ba được chọn đối thủ trong Sinh Tử Đài lần này.
Rất nhiều người ở ngoài kia đang nín thở, bọn họ đang chờ đợi rốt cục Hách Mông sẽ chọn ai, trong số ba người còn lại bao gồm Phong Phiêu Nhiên, Tiêu Thu Phong cùng Cơ Tuyết Nhạn thì rất nhiều người suy nghĩ Hách Mông sẽ chọn Phong Phiêu Nhiên, dù sao Phong Phiêu Nhiên 'nhìn' có vẻ mềm hơn hai người còn lại rất nhiều.
Đáng tiếc là lần này mọi người đều đoán nhầm, cánh tay của Hách Mông chỉ thẳng về phía Tiêu Thu Phong một người nãy giờ vẫn cứ ung dung mỉm cười, trên người Hách Mông xuất hiện một luồng kinh thiên chiến ý :”Ta chọn ngươi, xuống đây đi”.
Ngay sau khi Hách Mông lựa chọn xong thân hình hai người lập tức biến mất, bọn họ được chuyển thẳng đến Sinh Tử Đài.
Lựa chọn của Hách Mông làm rất nhiều người khó hiểu tuy nhiên những ai hiểu rõ Hách Mông thì không như vậy, bọn họ biết Hách Mông là một kẻ cực kỳ cố chấp, cũng cực kỳ thù dai.
Hách Mông đương nhiên không phải là kẻ nhỏ mọn hay tiểu nhân gì, hắn là một trong những hán tử hiếm hoi còn tồn tại, một kẻ không quan tâm đến tính toán mà chỉ muốn chiến đấu thỏa lòng, nếu Hách Mông chiến thắng thì không sao nhưng nếu hắn thua Hách Mông sẽ dùng kẻ chiến thắng hắn làm mục tiêu phấn đấu, phấn đấu không ngừng cho đến khi vượt qua đối thủ mới thôi.
Hai năm trước Hách Mông chính là thua trong tay Thập Hình, đây chính là một trong những trận thua ấm ức nhất trong đời Hách Mông, hắn không phải bị thua bởi đối phương mạnh hơn mà thua vì bị trọng thương quá nặng trong tay Tố Ngôn dẫn đến không thể hồi phục được.
Trong giải đấu lần này người Hách Mông muốn đánh bại nhất đương nhiên là Vô Song nhưng người hắn muốn quyết đấu nhất lại là Thập Hình cùng Tố Ngôn, hai đối thủ cũ của Hách Mong hai năm về trước.
Tố Ngôn thì đã quyết đấu với Vô Song, Thập Hình lại bị chính tay Tiêu Thu Phong loại điều này làm Hách Mông muốn tìm Tiêu Thu Phong tính sổ, dám cướp lấy con mồi của hắn.
Trên Sinh Tử Đài, Hách Mông cùng Tiêu Thu Phong đối mặt, thân hình của Hách Mông rõ ràng cao lớn hơn Tiêu Thu Phong quá nhiều, một người có chiều cao lên tới 2m5 còn một người thì chỉ khoảng 1m7, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sự khác biệt.
Hách Mông từ từ rút thanh Địa Ngục Ma Đao sau lưng mình ra, một thanh đại đao với hai màu chủ đạo đen và đỏ, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ :”Ta thực sự muốn xem người có thể đánh bại Thập Tội rốt cuộc mạnh đến mức nào, ngươi đã chuẩn bị chưa ?”.
Tiêu Thu Phong thì chỉ cười nhạt, một tay để sau lưng cùng một tay đưa ra phía trước :”3 phút đồng hồ, nếu ngươi có thể đứng được trên Sinh Tử Đài 3 phút đồng hồ thì ta chịu thua”.
Hách Mông hai mắt trừng lớn nhìn Tiêu Thu Phong sau đó gầm lên :”Muốn chết”.
Hách Mông hắn dù gì cũng là nhân vật đứng trên tầng 3 của Hoàng Kim Tháp, thực lực của hắn đương nhiên không phải bàn cãi, trong giải đấu lần này chưa có một nhân vật nào làm Hách Mông phải sợ hãi cả thậm chí Hách Mông có tự tin đánh bại mọi đối thủ, câu nói của Tiêu Thu Phong không khác gì đang cười nhạo hắn cả.
Thân hình Hách Mông lao thẳng về phía đối phương, Địa Ngục Ma Đao rực cháy bổ thẳng xuống đầu Tiêu Thu Phong.
Về phần mình Tiêu Thu Phong chỉ nhẹ nhàng lùi lại một bước, vừa vặn tránh được một đao của đối phương, đồng thời ngay lập tức dưới chân hắn xuất hiện hình thái cực.
Biểu đồ thái cực vừa hiện ra lập tức trở nên to lớn vô cùng, nó chiếm lấy cả một góc của Sinh Tử Đài.
Hách Mông không quan tâm cho lắm đến những thứ dưới chân, hai cánh tay gồng lên nắm chặt Địa Ngục Ma Đao hướng về phía cổ Tiêu Thu Phong, một chém như muốn cắt lấy đầu đối phương xuống.
Tiêu Thu Phong vậy mà nhấc chân lên rồi đạp thẳng xuống, một cước của hắn vô cùng xảo diệu ấn xuống đúng phần mặt trước của đao làm động tác của Hách Mông bị khựng lại một nhịp, thân hình Tiêu Thu Phong an toàn lùi về phía sau.
Hách Mông cả người tiếp tục xuất hiện một luồng chiến ý, trong ánh mắt hiện lên hai ngọn lửa rạo rực “Địa Ngục Ma Đao – Địa Ngục Phệ Huyết”.
Thanh Địa Ngục Ma Đao lập tức biến thành màu đỏ rực, một kiếm cách không chém thẳng về phía Tiêu Thu Phong có điều Hách Mông đột nhiên phát giác khóe miệng Tiêu Thu Phong đang cong lên.
Những ngón tay của hắn nhẹ chuyển động, khóe miệng chậm rãi mở ra :”Ngươi còn 2 phút 47 giây – Thiên Địa Vô Cực”.
Ngay lúc này vòng xoáy cực bên dưới xoay tròn liên tục, một cột ánh sáng mang theo hai màu thuần trắng đen từ dưới mặt đất xuất hiện, nó nuốt gọn bản thân Hách Mông vào trong tạo ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Một chiêu này mạnh đến nỗi triệt tiêu hoàn toàn Địa Ngục Phệ Huyết mà Hách Mông tạo ra tuy nhiên rất nhanh một cánh tay mạnh mẽ đâm thẳng qua màng sáng, Hách Mông như một đầu tê giác phá xích mà ra, mạnh mẽ xuyên thủng Thiên Địa Vô Cực của Tiêu Thu Phong.
Trên trán Hách Mông lúc này xuất hiện một hình phật ấn đang tỏa ra quang mang vạn trượng, sau lưng Hách Mông từng tôn đại phật xuất hiện vì hắn hộ pháp, khí thế kinh người, trên cơ thể đầy cơ bắp của Hách Mông vậy mà xuất hiện từng tầng từng tầng kim quang.
“Ngươi không cần đếm nữa đâu, Bất Tử Minh Vương Ấn – Minh Vương Hộ Pháp”.
Một chiêu này của Hách Mông là Trầm Côn nơi phương xa cũng phải chậm rãi gật đầu. Bất Tử Minh Vương Ấn là thần cấp công pháp, nó là một trong những công pháp mạnh nhất của Hoan Hỉ Tông, thậm chí Hách Mông đã tu luyện Bất Tử Minh Vương Ấn đến đệu bát tầng, hắn quả thực cực kỳ đáng sợ.
Tiềm Long đại hội có phần thưởng rất hậu hĩnh cho những nhân vật trong top 10, tất nhiên những phần thưởng này đối với những thế lực cỡ lớn hoặc trung bình còn đáng giá nhưng với siêu cấp thế lực thì còn chưa đủ để vào mắt.
Thứ mà hầu hết đỉnh tiêm thiên tài của các siêu cấp thế lực muốn nhận được ở Tiềm Long đại hội chính là công pháp, bọn họ muốn nắm được thần cấp công pháp.
Những công pháp tại Tiềm Long đại hội đều là do các siêu cấp thế lực tự nguyện 'tiết lộ', trải qua một loạt kiểm duyệt gắt gao rồi mới có tư cách trở thành phần thưởng, nói một cách khác đây là một cuộc trao đổi công pháp giữa các siêu cấp thế lực, tất nhiên bản công pháp trao đổi cũng không thể hoàn hảo được, không thể bằng công pháp chính quy được.
Lấy Hách Mông làm ví dụ, Hách Mông nắm được Bất Tử Minh Vương Ấn nhưng lại không có Bất Tử Minh Vương Quyết điều này làm Bất Tử Minh Vương Ấn cả đời cũng không thể hoàn hảo được. Trong đám người có mặt ở Sinh Tử Đài lần này không thiếu người nắm được một thần cấp công pháp của thế lực khác.
Trước khí thế kinh khủng của Hách Mông thì Tiêu Thu Phong chỉ mỉm cười nhàn hạ, đối với Tiêu Thu Phong hắn mà nói Hách Mông chẳng là gì cả, nếu không phải cố gắng giữ cái thân phận này thì kể cả cùng cảnh giới thậm chí yếu hơn vài cảnh giới thì Tiêu Thu Phong vẫn dư sức miểu sát Hách Mông.
Tiêu Thu Phong hay nói đúng hơn là Thiên rất giống với Vô Song, hắn cũng không chịu ảnh hưởng của đệ nhất cấm chế.
Một quyền hoàng kim của Hách Mông đấm ra, một quyền mang theo ánh sáng chói lóa đánh nát cả không gian xung quanh hướng thẳng về phía khuôn mặt anh tuấn thủy chung vẫn đang mỉm cười của Tiêu Thu Phong có điều ngay lúc này Tiêu Thu Phong đưa một tay ra.
Bàn tay của hắn đương nhiên quá nhỏ so với Hách Mông nhưng lại mang một sức mạnh kinh khủng vô cùng, sức mạnh khiến Hách Mông biến sắc không thể tiến thêm một bước nào, năm ngón tay kia thậm chí còn mạnh hơn cả Long Trảo của Vô Song nhiều.
Cổ tay khẽ xoay lại, cả người Hách Mông bị xoay theo trên không trung sau đó Tiêu Thu Phong đánh ra một chưởng, một chưởng in vào ngực Hách Mông đồng thời đánh nát cả hộ thể giáp của hắn, một đòn thôi mà Bất Tử Minh Vương Ấn nát vụn, Hách Mông nôn ra máu cả người bắn về phía cuối võ đài.
Thân hình Tiêu Thu Phong nhòa đi sau đó lại một lần nữa hiện ra bên cạnh Hách Mông, một chưởng ấn nữa đánh thẳng về phía sống lưng Hách Mông khiến những âm thanh răng rắc vang lên :”Thái Cực Ấn – Thái Cực Sát Đồ”.
Một chưởng này làm Hách Mông gầm lên trong đau đớn, toàn bộ cơ thể Hách Mông quỳ hẳn xuống dưới, xương cốt cùng kinh mạch toàn thân như bị trăm vạn con kiến bò quanh vậy, đau đớn khó chịu vô cùng.
Tiêu Thu Phong tiếp tục nhẹ xoay người, năm ngón tay đặt lên đỉnh đầu Hách Mông, khóe miệng cong lên :”Quá Yếu – Âm Dương giao thoa – Sinh Tử hợp nhất – Phong Thiên Ấn”.
Trên người Hách Mông lần này xuất hiện hai màu đen trắng khóa chặt lấy cơ thể hắn sau đó 8 sợi xích từ hư không xuất hiện xuyên thủng cơ thể Hách Mông sau đó khóa chặt hắn trên không trung, xương cốt toàn thân vỡ vụn, mặt đất lúc này bị nhuộm đỏ bởi máu Hách Mông.
….........
Ở ngoài kia không khí triệt để bạo động như núi lửa phun trào không ai ngờ được Tiêu Thu Phong lại đánh bại Hách Mông kiểu này. Rất nhiều người đương nhiên cũng nghĩ Tiêu Thu Phong rất mạnh thậm chí việc hắn thắng Hách Mông cũng không có gì là lạ có điều mạnh đến mức này thì quá không hợp lý rồi, quá kinh khủng rồi.
Ở dưới đài thì thế còn ở trên chỗ ngồi Vip thì lại triệt để yên tĩnh, vô số nhân vật cự đầu không thể tin được vào mắt mình nữa, đương nhiên bọn họ có ánh mắt cao hơn những kẻ bên dưới cả ngàn lần, thứ làm bọn họ chết lặng không phải là Tiêu Thu Phong đánh bại được Hách Mông mà là cách Tiêu Thu Phong đánh bại Hách Mông.
Đến cả Tuyệt Vô Tình người được coi là mạnh nhất tại Tiềm Long Thành lần này cũng phải cắn chặt răng của mình :”Đại Tự Tại ?, tên tiểu tử đó vậy mà nắm được Đại Tự Tại ?”.
Diệp Mặc của Phi Thiên Kiếm Tông lúc này cũng âm trầm vô cùng, ánh mắt ông ta toát lên một tia không đành lòng. Thập Hình của Phi Thiên Kiếm Tông chính là bị Tiêu Thu Phong đánh trọng thương lúc này thậm chí còn đang hôn mê chưa tỉnh, điều quan trọng nhất là vị trí top 10 bị cướp mất điều này Diệp Mặc sao có thể không tức.
Phi Thiên Kiếm Tông kể cả không thể so với Tiêu Dao Môn nhưng ông ta cũng quyết định phải vì Thập Hình, vì Nam Địa đi hỏi Tiêu Dao lão tổ rốt cuộc Tiêu Dao môn muốn làm gì, muốn đòi lại một tia công đạo cho Thập Hình có điều khi nhìn thấy màn trình diễn lúc này của Tiêu Thu Phong lại khiến Diệp Mặc im lặng.
Đại Tự Tại chính là công pháp mạnh nhất của Nam Địa, thứ này là đế cấp công pháp thuộc hàng đỉnh cao của đại lục, Đại Tự Tại của Tiêu Dao Môn hoàn toàn cùng đẳng cấp với Sát Đế Bí Thuật của Sát Điện.
Có một điều đáng sợ nhất của Đại Tự Tại chính là vì nó là công pháp vô địch dưới Tiên Hoàng cảnh giới. Đại Tự Tại có thể cho phép chủ nhân của mình mượn thực lực của thiên địa, không phải Tiên Hoàng tuyệt đối không thể đánh lại.
Đương nhiên điều này chưa đủ để Đại Tự Tại trở nên nổi tiếng, muốn đánh bại Tiên Hoàng thì có thể mượn Thần Lực, thứ này còn cao minh hơn Đại Tự Tại nhiều. Đại Tự Tại nổi tiếng vì nó khó luyện vô cùng, toàn bộ Nam Địa vẫn chưa có ai có tư cách học được Đại Tự Tại.
Khác với Sát Đế Bí Thuật thì Đại Tự Tại không hề bị che dấu mà đặt thẳng ở Tiêu Dao Sơn, bất cứ một ai đi qua đều có thể quan sát tấm bia đá trên đỉnh Tiêu Dao Sơn, nơi đó ghi lại toàn bộ Đại Tự Tại có điều bao năm qua ngay cả Tiêu Dao lão tổ của Tiêu Dao môn cũng chưa đụng được tới công pháp này.
Đại Tự Tại công pháp chính là công pháp thành danh của Đế Sư, chỉ riêng điều này cũng đủ để toàn bộ Nam Địa kinh sợ nhìn Tiêu Thu Phong.
Trên tấm bia đá kia có ghi một hàng chữ nhỏ cổ kính – Học Được Đại Tự Tại Liền Là Bản Đế Truyền Nhân.
Nói cách khác lúc này nếu Đế Sư nhận được tin tức thì Tiêu Thu Phong chính là đệ tử nhỏ nhấ của Đế Sư, bằng cái thân phận này hắn dư sức đi ngang Tứ Địa.
Trận chiến này với rất nhiều người căn bản không cần đánh nữa, Tiêu Thu Phong chính là nhân vật vô địch Tiềm Long đại hội năm nay.
Bất kể là Trầm Côn hách dịch bá đạo, bất kể là Vô Niệm thủy chung mỉm cười hay là Tố Ngôn băng tuyết cao ngạo lúc này xếp cùng Tiêu Thu Phong đều thực sự không đủ nhìn.
Có lẽ ở đây chỉ có duy nhất hai người không nghĩ như vậy. Cơ Tuyết Nhạn cùng Vô Song.
/438
|