Khi ánh sáng bình minh chiếu xuống nhân gian, Dược Linh trên giường nhè nhẹ mở mắt, ánh mắt nàng hiện lên một tia mông lung bởi có một thứ đang đánh thức nàng, một mùi đan khí thơm ngát.
Dược Linh lớn lên trong Dược Tộc, mùi đan dược với nàng đương nhiên là quá đỗi quen thuộc, với Dược Linh mà nói đan dược so với đồ ăn nước uống còn thân quen hơn, không nói đâu xa chính Dược Linh cũng là một vị thất phẩm sơ kỳ Luyện Dược Sư.
Dược Linh mở mắt ra, khi nàng bắt đầu cảm nhận được những thứ xung quanh cũng là lúc nàng nhìn thấy một bóng lưng rộng lớn vô cùng, nàng nhìn thấy Vô Song đang ở ngay trước mặt nàng.
Dược Linh mở to mắt ra chớp chớp nhìn Vô Song sau đó khuôn mặt xinh đẹp không thể tin được nhìn vào cảnh trước mặt, nàng vậy mà còn dùng tay khẽ dụi mắt nhìn về phía Vô Song.
Vô Song đang luyện đan, tất nhiên chỉ là luyện đan thì cũng không có thứ gì quá đặc biệt, trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ mạnh đến đáng sợ cho dù không phải là luyện dược sư cũng có thể dùng đấu khí mạnh mẽ luyện đan, tất nhiên chất lượng cùng đẳng cấp đan dược không tài nào so sánh với luyện dược sư được điển hình trong này là Đường Chấn, ông ta cũng có thể tự mình luyện đan chỉ là đẳng cấp không cao mà thôi.
Thứ làm Dược Linh hoảng sợ nhất chính là thủ pháp luyện đan của Vô Song.
Vô Song không dùng dược đỉnh luyện đan mà hắn lấy hỏa ngưng đỉnh, dùng hỏa luyện đan. Thủ pháp luyện đan cỡ này cho dù là Dược Tộc cũng không qus 10 người làm nổi, phải biết đây là cảnh giới khống hỏa cao nhất trong giới luyện dược sư, chỉ có những nhân vật trong truyền thuyết của giới luyện dược mới có tư cách làm được việc này, ,Hồn Hư Tử có thể, Dược Đan cùng Dược Hỏa có thể, Thần Nông Lão Sư có thể nhưng bọn họ là những nhân vật cao cao tại thượng tu luyện trên con đường này không biết bao nhiêu năm tháng còn Vô Song thì khác, hắn quá trẻ.
Dược Linh không quên số tuổi của Vô Song, cho dù nàng không biết chính xác nhưng qua việc nói chuyện giữa Vô Song cùng Huân Nhi cũng đủ để nàng đoán ra phần nào, nàng không thể ngờ được nam nhân cảu nàng không những tu luyện quái vật mà trên con đường đan đạo lại có thể tiến xa như vậy.
Tiếp theo lại càng làm Dược Linh động dung hơn, hai tay Vô Song đang biến ảo vô số thủ quyết mà nàng không cách nào theo kịp nhưng đáng sợ hơn là bên cạnh Vô Song có một hỏa nhân cực nhỏ cũng đang ngồi cạnh hắn, hỏa nhân này không rõ mặt mũi, hỏa nhân này toàn thân màu hồng thoạt nhìn cực kỳ dễ thương, cực kỳ non nớt nhưng nó rõ ràng cũng đang luyện đan.
Vô Song luyện đan được thì Tịnh Liên Yêu Hỏa của hắn cũng có thể, Tịnh Liên Yêu Hỏa lúc này giống hệt một con người, đôi bàn tay nhỏ bé màu phấn hồng của nó đang nắm lấy một hỏa lò cũng màu hồng, không ngờ Vô Song một lần luyện chính là hai lò đan dược.
Tiếp theo tốc độ thủ ấn của Vô Song ngày một nhanh hơn, linh hồn lực khổng lồ màu trắng bạc như phô thiên cái địa xuất hiện xung quanh, linh hồn của hắn mặng mẽ đến mức làm Dược Linh chri biết sững người lại, nàng là thiên chi kiều nữ của Dược Tộc đương nhiên đã có cơ hội nhìn linh hồn lực của Dược Đan tộc trưởng cùng Dược Hỏa trưởng lão, linh hồn của hai người này đều là tiên cấp đỉnh phong linh hồn lực nhưng không cách nào cho nàng cảm nhận được sự uy áp như Vô Song.
Cuối cùng Dược Linh cảm nhận được Vô Song thở ra một hơi sau đó Tiểu Y Y đứng lên cả cơ thể nhỏ nhắn mang theo lò đan của mình nhảy thẳng vào lò đan của Vô Song.
Lò đan khổng lồ cứ như vậy xoay tròn liên tục trong hư không, để rồi rất nhanh toàn bộ hỏa diễm đều bị Vô Song hút lại, tất cả chỉ còn một viên đan dược màu vàng óng ả lơ lửng trên bầu trời.
Viên đan dược này rõ ràng không có đan khí cũng chẳng có đan hương cho dù là đan vân thứ căn bản nhất của đan dược cũng không có nhưng lại làm cho Dược Linh tim đập chân run.
Vô Song như không để ý tới Dược Linh, hắn cứ như vậy bỏ viên đan dược nà gần người sau đó từng làn khói trắng bên trong đan dược tiến vào cơ thể hắn, khói trắng ngút ngàn che hoàn toàn tầm mắt của Dược Linh, phải nửa tiếng sau Vô Song mới mở mắt ra rồi đứng lên vặn vẹo xương cốt, viên đan dược màu hoàng kim dị biệt kia không biết từ lúc nào đã biến mất.
Từng tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Vô Song mỉm cười rồi mới thong thả nhìn Dược Linh.
“Ngày mới vui vẻ”.
Vô Song lúc này nhìn cực kỳ có sức sống ít nhất trong mắt Dược Linh là như vậy, từ thân thể cho đến cốt cách của Vô Song như vừa được tẩy lễ qua một lần.
Dược Linh ánh mắt chớp động nhìn Vô Song sau đó khó khăn mở miệng.
“Ngươi dĩ nhiên còn là luyện dược sư ?, viên đan dược kia rốt cuộc là gì”.
Vô Song mỉm cười không đáp chỉ đưa tay ra xoa đầu nàng điều này khiến Dược Linh cực kỳ bực mình có điều nàng đương nhiên không có cách nào chống cự.
Dược Linh lớn lên trong Dược Tộc, mùi đan dược với nàng đương nhiên là quá đỗi quen thuộc, với Dược Linh mà nói đan dược so với đồ ăn nước uống còn thân quen hơn, không nói đâu xa chính Dược Linh cũng là một vị thất phẩm sơ kỳ Luyện Dược Sư.
Dược Linh mở mắt ra, khi nàng bắt đầu cảm nhận được những thứ xung quanh cũng là lúc nàng nhìn thấy một bóng lưng rộng lớn vô cùng, nàng nhìn thấy Vô Song đang ở ngay trước mặt nàng.
Dược Linh mở to mắt ra chớp chớp nhìn Vô Song sau đó khuôn mặt xinh đẹp không thể tin được nhìn vào cảnh trước mặt, nàng vậy mà còn dùng tay khẽ dụi mắt nhìn về phía Vô Song.
Vô Song đang luyện đan, tất nhiên chỉ là luyện đan thì cũng không có thứ gì quá đặc biệt, trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ mạnh đến đáng sợ cho dù không phải là luyện dược sư cũng có thể dùng đấu khí mạnh mẽ luyện đan, tất nhiên chất lượng cùng đẳng cấp đan dược không tài nào so sánh với luyện dược sư được điển hình trong này là Đường Chấn, ông ta cũng có thể tự mình luyện đan chỉ là đẳng cấp không cao mà thôi.
Thứ làm Dược Linh hoảng sợ nhất chính là thủ pháp luyện đan của Vô Song.
Vô Song không dùng dược đỉnh luyện đan mà hắn lấy hỏa ngưng đỉnh, dùng hỏa luyện đan. Thủ pháp luyện đan cỡ này cho dù là Dược Tộc cũng không qus 10 người làm nổi, phải biết đây là cảnh giới khống hỏa cao nhất trong giới luyện dược sư, chỉ có những nhân vật trong truyền thuyết của giới luyện dược mới có tư cách làm được việc này, ,Hồn Hư Tử có thể, Dược Đan cùng Dược Hỏa có thể, Thần Nông Lão Sư có thể nhưng bọn họ là những nhân vật cao cao tại thượng tu luyện trên con đường này không biết bao nhiêu năm tháng còn Vô Song thì khác, hắn quá trẻ.
Dược Linh không quên số tuổi của Vô Song, cho dù nàng không biết chính xác nhưng qua việc nói chuyện giữa Vô Song cùng Huân Nhi cũng đủ để nàng đoán ra phần nào, nàng không thể ngờ được nam nhân cảu nàng không những tu luyện quái vật mà trên con đường đan đạo lại có thể tiến xa như vậy.
Tiếp theo lại càng làm Dược Linh động dung hơn, hai tay Vô Song đang biến ảo vô số thủ quyết mà nàng không cách nào theo kịp nhưng đáng sợ hơn là bên cạnh Vô Song có một hỏa nhân cực nhỏ cũng đang ngồi cạnh hắn, hỏa nhân này không rõ mặt mũi, hỏa nhân này toàn thân màu hồng thoạt nhìn cực kỳ dễ thương, cực kỳ non nớt nhưng nó rõ ràng cũng đang luyện đan.
Vô Song luyện đan được thì Tịnh Liên Yêu Hỏa của hắn cũng có thể, Tịnh Liên Yêu Hỏa lúc này giống hệt một con người, đôi bàn tay nhỏ bé màu phấn hồng của nó đang nắm lấy một hỏa lò cũng màu hồng, không ngờ Vô Song một lần luyện chính là hai lò đan dược.
Tiếp theo tốc độ thủ ấn của Vô Song ngày một nhanh hơn, linh hồn lực khổng lồ màu trắng bạc như phô thiên cái địa xuất hiện xung quanh, linh hồn của hắn mặng mẽ đến mức làm Dược Linh chri biết sững người lại, nàng là thiên chi kiều nữ của Dược Tộc đương nhiên đã có cơ hội nhìn linh hồn lực của Dược Đan tộc trưởng cùng Dược Hỏa trưởng lão, linh hồn của hai người này đều là tiên cấp đỉnh phong linh hồn lực nhưng không cách nào cho nàng cảm nhận được sự uy áp như Vô Song.
Cuối cùng Dược Linh cảm nhận được Vô Song thở ra một hơi sau đó Tiểu Y Y đứng lên cả cơ thể nhỏ nhắn mang theo lò đan của mình nhảy thẳng vào lò đan của Vô Song.
Lò đan khổng lồ cứ như vậy xoay tròn liên tục trong hư không, để rồi rất nhanh toàn bộ hỏa diễm đều bị Vô Song hút lại, tất cả chỉ còn một viên đan dược màu vàng óng ả lơ lửng trên bầu trời.
Viên đan dược này rõ ràng không có đan khí cũng chẳng có đan hương cho dù là đan vân thứ căn bản nhất của đan dược cũng không có nhưng lại làm cho Dược Linh tim đập chân run.
Vô Song như không để ý tới Dược Linh, hắn cứ như vậy bỏ viên đan dược nà gần người sau đó từng làn khói trắng bên trong đan dược tiến vào cơ thể hắn, khói trắng ngút ngàn che hoàn toàn tầm mắt của Dược Linh, phải nửa tiếng sau Vô Song mới mở mắt ra rồi đứng lên vặn vẹo xương cốt, viên đan dược màu hoàng kim dị biệt kia không biết từ lúc nào đã biến mất.
Từng tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Vô Song mỉm cười rồi mới thong thả nhìn Dược Linh.
“Ngày mới vui vẻ”.
Vô Song lúc này nhìn cực kỳ có sức sống ít nhất trong mắt Dược Linh là như vậy, từ thân thể cho đến cốt cách của Vô Song như vừa được tẩy lễ qua một lần.
Dược Linh ánh mắt chớp động nhìn Vô Song sau đó khó khăn mở miệng.
“Ngươi dĩ nhiên còn là luyện dược sư ?, viên đan dược kia rốt cuộc là gì”.
Vô Song mỉm cười không đáp chỉ đưa tay ra xoa đầu nàng điều này khiến Dược Linh cực kỳ bực mình có điều nàng đương nhiên không có cách nào chống cự.
/438
|